Nói xong, Trần Hùng dừng lại nửa giây rồi nói tiếp: “Em phải luôn ghi nhớ trong lòng những lời vừa rồi anh đã nói ở boong tàu, người của Trần Hùng này tung hoành khắp thế giới, huống chi em còn là bà xã của anh. Cho dù ông già Thiên Vương có ở trước mặt em thì cũng phải cung kính gọi em một tiếng bà chủ Trần.”
Trong lòng Lâm Ngọc Ngân cảm thấy ấm áp, sau đó gật đầu thật mạnh.
“Vậy ông xã, rốt cuộc anh đang lo lắng cái gì?”
Trần Hùng xoay người nhìn về phía mặt nước ở nơi xa, sau đó chỉ về một hòn đảo trên sông, nói: “Bà xã, em nhìn hòn đảo kia đi, nó giống cái gì?”
Lâm Ngọc Ngân nhìn theo hướng Trần Hùng chỉ, trả lời: “Đó chẳng phải là một hòn đảo đen như mực sao, làm sao có thể nhìn ra cái gì?”
Trần Hùng lại lắc đầu nói: “Đen như mực, giống như một người đang đứng ở đó.”
“Người? Loại người nào?”
“Một người mặc áo choàng màu đen, chỉ để lộ ra một đôi mắt.”
Nói xong, Trần Hùng cũng không nói thêm gì nữa, anh sợ Lâm Ngọc Ngân sẽ lo lắng.
“Ông xã, kẻ thù của anh đã xuất hiện sao?”
Lâm Ngọc Ngân cũng rất nhạy bén, đã đoán được tâm tư của Trần Hùng.
Trần Hùng vội vàng lắc đầu, nói: “Không có, chỉ là tùy tiện nói vậy thôi.”
Nói xong, Trần Hùng trực tiếp ôm lấy Lâm Ngọc Ngân, sau đó đi về phía giường lớn bên kia: “Bà xã, phong cảnh trên sông này cũng không tồi, ngày tốt cảnh đẹp. Thanh Thảo vẫn luôn ồn ào đòi một đứa em trai. Hay là tối nay chúng ta cố gắng sinh cho Thanh Thảo một đứa em được không?”
Mặt của Lâm Ngọc Ngân đỏ lên, giả bộ đánh mạnh vào ngực của Trần Hùng, hờn dỗi nói: “Anh chính là một tên tội ác đầy trời, xấu xa đê tiện.”
Buổi sáng ngày hôm sau, lễ cắt băng khánh thành của công ty Truyền thông Ngọc Thanh chính thức bắt đầu.
Nơi cắt băng khánh thành chính là trụ sở ban đầu của Tinh Tú, nơi đây sau này cũng sẽ trở thành trụ sở chính của công ty Truyền thông Ngọc Thanh. Một công ty giải trí có quy mô lớn hơn và phát triển hơn Tinh Tú.
Bởi vì Huỳnh Phong đã sắp xếp trước nên nhiều ông chủ lớn và các nghệ sĩ của giới giải trí miền Nam cũng đã đến tham dự, đồng thời cũng có rất nhiều phương tiện truyền thông đại chúng.
Mới sáng sớm đã có rất đông người, vô cùng náo nhiệt.
Khoảng chín giờ, lễ cắt băng khánh thành chính thức bắt đầu, Lâm Ngọc Ngân và Huỳnh Phong cùng nhau cầm kéo, một nhát cắt đứt tấm vải đỏ dài, đánh dấu sự thành lập chính thức của công ty Truyền thông Ngọc Thanh.
Xung quanh vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt, đồng thời các máy quay phim và máy ảnh đều hướng về phía bên này, không ngừng nhấn nút để quay, chụp.
Nhưng mà ngay đúng lúc này, một giọng nói lại đột nhiên vang lên: “Lâm Ngọc Ngân, Huỳnh Phong, các người muốn mở công ty giải trí ở thành phố Trường Bắc, đã được sự đồng ý của tôi chưa?”
Chỉ một lúc, rất nhiều người không hẹn mà cùng nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy bên kia Hà Doanh Phương đang hùng hổ đi về phía bên này, theo sau còn có một nhóm người.
Cũng may là đêm qua sông Bần Khang gió êm sóng lặng, cũng không có sóng lớn, cho nên nước của sông Bần Khang cũng không khiến Hà Doanh Phương chết đuối.
Nhưng mà khi ông ta dùng phao bơi để bơi từ giữa sông vào bờ thì cũng đã gần nửa đêm.
Cả đêm ngày hôm qua Hà Doanh Phương đều nằm ở trong bệnh viện. Vốn dĩ sáng sớm hôm nay ông ta vẫn phải tiếp tục ở lại bệnh viện để truyền dịch, nhưng ông ta thật sự nhịn không được, trực tiếp rời khỏi bệnh viện, đi tới nơi cắt băng khánh thành của công ty Truyền thông Ngọc Thanh.
Ngày hôm qua Huỳnh Phong dám đối xử với ông ta như vậy, hôm nay Hà Doanh Phương đương nhiên là đến để trả thù bọn họ.
Trong lòng Lâm Ngọc Ngân cảm thấy ấm áp, sau đó gật đầu thật mạnh.
“Vậy ông xã, rốt cuộc anh đang lo lắng cái gì?”
Trần Hùng xoay người nhìn về phía mặt nước ở nơi xa, sau đó chỉ về một hòn đảo trên sông, nói: “Bà xã, em nhìn hòn đảo kia đi, nó giống cái gì?”
Lâm Ngọc Ngân nhìn theo hướng Trần Hùng chỉ, trả lời: “Đó chẳng phải là một hòn đảo đen như mực sao, làm sao có thể nhìn ra cái gì?”
Trần Hùng lại lắc đầu nói: “Đen như mực, giống như một người đang đứng ở đó.”
“Người? Loại người nào?”
“Một người mặc áo choàng màu đen, chỉ để lộ ra một đôi mắt.”
Nói xong, Trần Hùng cũng không nói thêm gì nữa, anh sợ Lâm Ngọc Ngân sẽ lo lắng.
“Ông xã, kẻ thù của anh đã xuất hiện sao?”
Lâm Ngọc Ngân cũng rất nhạy bén, đã đoán được tâm tư của Trần Hùng.
Trần Hùng vội vàng lắc đầu, nói: “Không có, chỉ là tùy tiện nói vậy thôi.”
Nói xong, Trần Hùng trực tiếp ôm lấy Lâm Ngọc Ngân, sau đó đi về phía giường lớn bên kia: “Bà xã, phong cảnh trên sông này cũng không tồi, ngày tốt cảnh đẹp. Thanh Thảo vẫn luôn ồn ào đòi một đứa em trai. Hay là tối nay chúng ta cố gắng sinh cho Thanh Thảo một đứa em được không?”
Mặt của Lâm Ngọc Ngân đỏ lên, giả bộ đánh mạnh vào ngực của Trần Hùng, hờn dỗi nói: “Anh chính là một tên tội ác đầy trời, xấu xa đê tiện.”
Buổi sáng ngày hôm sau, lễ cắt băng khánh thành của công ty Truyền thông Ngọc Thanh chính thức bắt đầu.
Nơi cắt băng khánh thành chính là trụ sở ban đầu của Tinh Tú, nơi đây sau này cũng sẽ trở thành trụ sở chính của công ty Truyền thông Ngọc Thanh. Một công ty giải trí có quy mô lớn hơn và phát triển hơn Tinh Tú.
Bởi vì Huỳnh Phong đã sắp xếp trước nên nhiều ông chủ lớn và các nghệ sĩ của giới giải trí miền Nam cũng đã đến tham dự, đồng thời cũng có rất nhiều phương tiện truyền thông đại chúng.
Mới sáng sớm đã có rất đông người, vô cùng náo nhiệt.
Khoảng chín giờ, lễ cắt băng khánh thành chính thức bắt đầu, Lâm Ngọc Ngân và Huỳnh Phong cùng nhau cầm kéo, một nhát cắt đứt tấm vải đỏ dài, đánh dấu sự thành lập chính thức của công ty Truyền thông Ngọc Thanh.
Xung quanh vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt, đồng thời các máy quay phim và máy ảnh đều hướng về phía bên này, không ngừng nhấn nút để quay, chụp.
Nhưng mà ngay đúng lúc này, một giọng nói lại đột nhiên vang lên: “Lâm Ngọc Ngân, Huỳnh Phong, các người muốn mở công ty giải trí ở thành phố Trường Bắc, đã được sự đồng ý của tôi chưa?”
Chỉ một lúc, rất nhiều người không hẹn mà cùng nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy bên kia Hà Doanh Phương đang hùng hổ đi về phía bên này, theo sau còn có một nhóm người.
Cũng may là đêm qua sông Bần Khang gió êm sóng lặng, cũng không có sóng lớn, cho nên nước của sông Bần Khang cũng không khiến Hà Doanh Phương chết đuối.
Nhưng mà khi ông ta dùng phao bơi để bơi từ giữa sông vào bờ thì cũng đã gần nửa đêm.
Cả đêm ngày hôm qua Hà Doanh Phương đều nằm ở trong bệnh viện. Vốn dĩ sáng sớm hôm nay ông ta vẫn phải tiếp tục ở lại bệnh viện để truyền dịch, nhưng ông ta thật sự nhịn không được, trực tiếp rời khỏi bệnh viện, đi tới nơi cắt băng khánh thành của công ty Truyền thông Ngọc Thanh.
Ngày hôm qua Huỳnh Phong dám đối xử với ông ta như vậy, hôm nay Hà Doanh Phương đương nhiên là đến để trả thù bọn họ.
/1916
|