Nhìn thấy mấy thùng nước khoáng, rất nhiều khách du lịch đều không cầm được mà nuốt nước miếng, thậm chí trong đầu bọn họ bây giờ đều tràn ngập cảnh tượng vui sướng khi đem mấy chai nước khoáng này uống sạch.
“Công Chiến, đưa cho tôi một chai trước đi, tôi khát sắp chết rồi đây này.”
Có một vị khách du lịch nhanh chóng bước đến bên kia, muốn giơ tay ra lấy chai nước khoáng.
Nhưng Công Chiến lại vội vàng ngăn lại, cười cười đáp: “Anh đừng vội, đợi sau khi lên xe thì mọi người đều có phần, bây giờ anh lấy trước thì sẽ ảnh hưởng đến trật tự.”
“Đợi thêm vài phút nữa, đợi mọi người đều lên xe hết rồi, tôi sẽ phát nước cho mọi người, được không?”
Vị khách du lịch này đành phải bỏ cuộc, sau đó bực bội bước lên xe.
Rất nhanh, tất cả khách du lịch đã quay trở lại xe khách, tài xế khởi động xe khách rồi tiếp tục đi về phía núi Bồng Lai.
“Công Chiến, anh mau phát nước cho mọi người đi, mấy món ăn lúc trưa quả thực vừa mặn lại vừa cay, khát nước chết đi được.”
“Đúng đó, nhanh nhanh phát nước đi, anh xem nước chúng tôi mang đi đều đã uống hết rồi mà vẫn chưa đỡ khát.”
Xe khách khởi hành chưa được bao lâu, hành khách trên xe liền bắt đầu thúc giục.
Công Chiến đứng phía bên kia vừa cười vừa lướt qua một lượt các hành khách trên xe, rồi gật đầu.
Sau đó anh ta cúi người xuống, rút ra một bình nước khoáng rồi cầm trong tay: “Đồ ăn của buổi trưa ngày hôm nay quả thật là vừa mặn vừa cay, cộng thêm phía nhà hàng lại không có rượu, nước hay đồ uống gì cả, vì vậy tôi có thể hiểu được bây giờ mọi người đang khát đến khô cổ họng.”
“Vậy thì tiếp sau đây, tôi sẽ bán nước cho mọi người.”
Trong lúc nói những lời này, giọng điệu của Công Chiến vẫn rất bình tĩnh, trên mặt còn mang theo nụ cười nhiệt tình.
Khiến cho rất nhiều người đều đã bỏ qua một điểm, Công Chiến nói là bán, chứ không phải là tặng nước cho mọi người.
Các khách du lịch đã không nhịn được nữa rồi, một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang định chạy đến lấy chai nước bên cạnh Công Chiến.
Tuy nhiên vào lúc này, nụ cười trên khuôn mặt của Công Chiến bỗng vụt tắt, anh ta vỗ nhẹ lên mu bàn tay của người phụ nữ trung niên, giọng điệu dường như cũng đã thay đổi.
“Chị làm cái gì thế?”
Công Chiến đột nhiên hét lên một tiếng khiến người phụ nữ trung niên sửng sốt, chị ta có chút nghi ngờ nhìn Công Chiến, nói: “Làm cái gì à? Đương nhiên là tôi đến lấy nước để uống rồi?”
Không ngờ rằng, Công Chiến lại cười lạnh một tiếng, nói: “Muốn uống nước cũng được, nhưng mà chị phải trả tiền trước đã?”
“Trả tiền?”
Người phụ nữ trung niên đứng ngây người ra một lúc, nhưng cũng không cảm thấy lời nói của Công Chiến có vấn đề gì, sau đó chị ta liền móc từ trong túi ra một tệ rồi đưa cho Công Chiến.
“Có ba nghìn rưỡi à?”
“Chị đùa kiểu gì thế.”
Công Chiến vừa nói vừa đưa tay lấy mã QR từ tài xế bên cạnh: “Một chai nước một triệu bốn trăm nghìn, nếu tiền mặt không đủ thì có thể chuyển khoản.”
“Cái gì?”
Trong chốc lát, cả xe khách đột nhiên yên lặng vài giây, sau đó liền nổ ra một cuộc tranh luận gay gắt ngay trên xe.
“Một chai nước khoáng nhập vào chỉ có mấy nghìn mà lại bán một triệu bốn trăm nghìn một chai, đây là ăn cướp hay gì chứ?”
“Đúng đó, Công Chiến anh đang đùa với chúng tôi đúng không, anh đùa cũng hơi quá rồi đấy.”
“Anh muốn kiếm tiền đến phát điên lên rồi à?”
“Công Chiến, đưa cho tôi một chai trước đi, tôi khát sắp chết rồi đây này.”
Có một vị khách du lịch nhanh chóng bước đến bên kia, muốn giơ tay ra lấy chai nước khoáng.
Nhưng Công Chiến lại vội vàng ngăn lại, cười cười đáp: “Anh đừng vội, đợi sau khi lên xe thì mọi người đều có phần, bây giờ anh lấy trước thì sẽ ảnh hưởng đến trật tự.”
“Đợi thêm vài phút nữa, đợi mọi người đều lên xe hết rồi, tôi sẽ phát nước cho mọi người, được không?”
Vị khách du lịch này đành phải bỏ cuộc, sau đó bực bội bước lên xe.
Rất nhanh, tất cả khách du lịch đã quay trở lại xe khách, tài xế khởi động xe khách rồi tiếp tục đi về phía núi Bồng Lai.
“Công Chiến, anh mau phát nước cho mọi người đi, mấy món ăn lúc trưa quả thực vừa mặn lại vừa cay, khát nước chết đi được.”
“Đúng đó, nhanh nhanh phát nước đi, anh xem nước chúng tôi mang đi đều đã uống hết rồi mà vẫn chưa đỡ khát.”
Xe khách khởi hành chưa được bao lâu, hành khách trên xe liền bắt đầu thúc giục.
Công Chiến đứng phía bên kia vừa cười vừa lướt qua một lượt các hành khách trên xe, rồi gật đầu.
Sau đó anh ta cúi người xuống, rút ra một bình nước khoáng rồi cầm trong tay: “Đồ ăn của buổi trưa ngày hôm nay quả thật là vừa mặn vừa cay, cộng thêm phía nhà hàng lại không có rượu, nước hay đồ uống gì cả, vì vậy tôi có thể hiểu được bây giờ mọi người đang khát đến khô cổ họng.”
“Vậy thì tiếp sau đây, tôi sẽ bán nước cho mọi người.”
Trong lúc nói những lời này, giọng điệu của Công Chiến vẫn rất bình tĩnh, trên mặt còn mang theo nụ cười nhiệt tình.
Khiến cho rất nhiều người đều đã bỏ qua một điểm, Công Chiến nói là bán, chứ không phải là tặng nước cho mọi người.
Các khách du lịch đã không nhịn được nữa rồi, một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang định chạy đến lấy chai nước bên cạnh Công Chiến.
Tuy nhiên vào lúc này, nụ cười trên khuôn mặt của Công Chiến bỗng vụt tắt, anh ta vỗ nhẹ lên mu bàn tay của người phụ nữ trung niên, giọng điệu dường như cũng đã thay đổi.
“Chị làm cái gì thế?”
Công Chiến đột nhiên hét lên một tiếng khiến người phụ nữ trung niên sửng sốt, chị ta có chút nghi ngờ nhìn Công Chiến, nói: “Làm cái gì à? Đương nhiên là tôi đến lấy nước để uống rồi?”
Không ngờ rằng, Công Chiến lại cười lạnh một tiếng, nói: “Muốn uống nước cũng được, nhưng mà chị phải trả tiền trước đã?”
“Trả tiền?”
Người phụ nữ trung niên đứng ngây người ra một lúc, nhưng cũng không cảm thấy lời nói của Công Chiến có vấn đề gì, sau đó chị ta liền móc từ trong túi ra một tệ rồi đưa cho Công Chiến.
“Có ba nghìn rưỡi à?”
“Chị đùa kiểu gì thế.”
Công Chiến vừa nói vừa đưa tay lấy mã QR từ tài xế bên cạnh: “Một chai nước một triệu bốn trăm nghìn, nếu tiền mặt không đủ thì có thể chuyển khoản.”
“Cái gì?”
Trong chốc lát, cả xe khách đột nhiên yên lặng vài giây, sau đó liền nổ ra một cuộc tranh luận gay gắt ngay trên xe.
“Một chai nước khoáng nhập vào chỉ có mấy nghìn mà lại bán một triệu bốn trăm nghìn một chai, đây là ăn cướp hay gì chứ?”
“Đúng đó, Công Chiến anh đang đùa với chúng tôi đúng không, anh đùa cũng hơi quá rồi đấy.”
“Anh muốn kiếm tiền đến phát điên lên rồi à?”
/1916
|