Mà, Trần Hùng nói cũng chả sai, từ ngày điện Đức Hoàng đánh bại Hắc Ám đồ đằng, địa vị của điện Đức Hoàng ở hải ngoại đã đạt đến tầng cao nhất.
Giờ đây ở hải ngoại, nào còn ai dám kết oán với điện Đức Hoàng nữa, cũng chẳng ai ngu ngốc đi động vào người điện Đức Hoàng, huống chi là đứng ở đây, điện chủ của điện Đức Hoàng.
Bây giờ trên mạng đã treo giải thưởng về Trần Hùng, đối với bọn họ lại chẳng có uy hiếp mấy, ngược lại giống như một loại tượng trưng cho thân phận bọn họ.
Nhưng Nguyệt Tướng nghe Trần Hùng nói xong thì cười lạnh, đứng dậy: “Trần Hùng, giờ đang ở trên núi Bồng Lai, nơi nơi đều có sát thủ, lính đánh thuê, hoặc là thợ săn tiền thưởng. Anh nói không sai, bọn họ không dám động đến anh, kể cả lính đánh thuê hay sát thủ mạnh nhất thế giới cũng không dám đến điện chủ điện Đức Hoàng này đâu.”
“Nhưng mà, tôi cũng nói rồi, chủ nhân dẫn những sát thủ kia đến đây, không phải là để đối phó với anh hay sao?”
“Cái gì?”
Lời Nguyệt Tướng nói như sấm nổ bên tai, đùng một tiếng làm đầu óc Trần Hùng choáng váng: “Ngọc Ngân, Thanh Thảo…”
Chuyện Trần Hùng lo lắng nhất, đã xảy ra.
Anh không hổ là cường giả cao cấp, tuyệt không sợ bất cứ lời khiêu chiến nào, bất cứ ai muốn đối phó anh, đều có thể ứng chiến.
Nhưng kẻ địch lại uy hiếp đến người thân của anh, chuyện đó không giống nhau. Trần Hùng cũng biết sợ, cũng sẽ sợ hãi.
“Không đúng, có Tám ngón tay điên ở đó, chắc sẽ không có chuyện gì lớn đâu.”
Nghĩ đến chuyện bên cạnh Lâm Ngọc Ngân có Tám ngón tay điên thực lực sâu không lường được trông nom, tâm trạng lo lắng xao động của Trần Hùng cũng dần yên ổn lại. Truyện Linh Dị
Rốt cuộc Tám ngón tay điên mạnh đến đâu đến cả Trần Hùng cũng không biết. Nhưng dẫu sao anh và Tám ngón tay điên đều là đệ tử của ông lão Cái Hoàng. Kể ra, bọn họ là do cùng một sư phụ đào tạo. Bây giờ Trần Hùng đã trở thành kinh điển trong đám cường giả cao cấp trên thế giới thì Tám ngón tay điên tuyệt sẽ không kém.
Vậy nên cho dù Tám ngón tay điên không phải đối thủ của Dạ Tu La, nhưng chắc chắn có thể chống đỡ đến khi Trần Hùng đến cứu viện.
Huống chi, nghe giọng Nguyệt Tướng, người muốn ra tay cơ bản ko phải là Dạ Tu La, mà là những sát thủ hoặc lính đánh thuê kia.
Trần Hùng thấy hơi khó hiểu, những sát thủ hoặc lính đánh thuê kia đến đây là vì đuổi giết Dạ Tu La, Dạ Tu La lấy cái gì để bọn họ quay sang đối phó với người thân của Trần Hùng anh.
Chuyện này rất là lạ!
Mục đích Nguyệt Tướng đến đây lần này, giống như là giải đáp câu hỏi của Trần Hùng.
Lúc này, cô ta đã đoán được ý trong lòng Trần Hùng, liền nói: “Trần Hùng, chẳng lẽ anh quên rồi sao, tôi mới nói đó thôi. Khoảng thời gian này tôi và chủ nhân bị đám lính đánh thuê, sát thủ, thợ săn tiền thưởng trên khắp thế giới đuổi giết, cho nên hôm nay chủ nhân cũng muốn cho anh nếm chút mùi vị của việc bị bọn họ đuổi giết. Chủ nhân biết bên cạnh vợ con anh có cao thủ bảo vệ, cho nên chủ nhân không có ngu. Bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật. Dạo này bỗng dưng chủ nhân si mê một minh tinh điện ảnh, nhất là khi anh ta thấy tiết mục biểu diễn hôm các anh khai trương trong thành phố, nháy mắt anh ta đã bị con ả Phùng Tuyết làm cho mê mẩn. Chủ nhân cực kỳ thích Phùng Tuyết. Mà anh biết đấy, người phụ nữ mà chủ nhân thích, tuyệt không cho phép ai ô nhục cô ấy cho dù là về mặt tinh thần. Nhưng mà Phùng Tuyết kia thì đang rất là hot. Chủ nhân không thể nào cấm người khác thích cô ấy được, vì thế, chủ nhân nảy sinh tâm tư muốn huỷ diệt cô ta luôn.”
Giờ đây ở hải ngoại, nào còn ai dám kết oán với điện Đức Hoàng nữa, cũng chẳng ai ngu ngốc đi động vào người điện Đức Hoàng, huống chi là đứng ở đây, điện chủ của điện Đức Hoàng.
Bây giờ trên mạng đã treo giải thưởng về Trần Hùng, đối với bọn họ lại chẳng có uy hiếp mấy, ngược lại giống như một loại tượng trưng cho thân phận bọn họ.
Nhưng Nguyệt Tướng nghe Trần Hùng nói xong thì cười lạnh, đứng dậy: “Trần Hùng, giờ đang ở trên núi Bồng Lai, nơi nơi đều có sát thủ, lính đánh thuê, hoặc là thợ săn tiền thưởng. Anh nói không sai, bọn họ không dám động đến anh, kể cả lính đánh thuê hay sát thủ mạnh nhất thế giới cũng không dám đến điện chủ điện Đức Hoàng này đâu.”
“Nhưng mà, tôi cũng nói rồi, chủ nhân dẫn những sát thủ kia đến đây, không phải là để đối phó với anh hay sao?”
“Cái gì?”
Lời Nguyệt Tướng nói như sấm nổ bên tai, đùng một tiếng làm đầu óc Trần Hùng choáng váng: “Ngọc Ngân, Thanh Thảo…”
Chuyện Trần Hùng lo lắng nhất, đã xảy ra.
Anh không hổ là cường giả cao cấp, tuyệt không sợ bất cứ lời khiêu chiến nào, bất cứ ai muốn đối phó anh, đều có thể ứng chiến.
Nhưng kẻ địch lại uy hiếp đến người thân của anh, chuyện đó không giống nhau. Trần Hùng cũng biết sợ, cũng sẽ sợ hãi.
“Không đúng, có Tám ngón tay điên ở đó, chắc sẽ không có chuyện gì lớn đâu.”
Nghĩ đến chuyện bên cạnh Lâm Ngọc Ngân có Tám ngón tay điên thực lực sâu không lường được trông nom, tâm trạng lo lắng xao động của Trần Hùng cũng dần yên ổn lại. Truyện Linh Dị
Rốt cuộc Tám ngón tay điên mạnh đến đâu đến cả Trần Hùng cũng không biết. Nhưng dẫu sao anh và Tám ngón tay điên đều là đệ tử của ông lão Cái Hoàng. Kể ra, bọn họ là do cùng một sư phụ đào tạo. Bây giờ Trần Hùng đã trở thành kinh điển trong đám cường giả cao cấp trên thế giới thì Tám ngón tay điên tuyệt sẽ không kém.
Vậy nên cho dù Tám ngón tay điên không phải đối thủ của Dạ Tu La, nhưng chắc chắn có thể chống đỡ đến khi Trần Hùng đến cứu viện.
Huống chi, nghe giọng Nguyệt Tướng, người muốn ra tay cơ bản ko phải là Dạ Tu La, mà là những sát thủ hoặc lính đánh thuê kia.
Trần Hùng thấy hơi khó hiểu, những sát thủ hoặc lính đánh thuê kia đến đây là vì đuổi giết Dạ Tu La, Dạ Tu La lấy cái gì để bọn họ quay sang đối phó với người thân của Trần Hùng anh.
Chuyện này rất là lạ!
Mục đích Nguyệt Tướng đến đây lần này, giống như là giải đáp câu hỏi của Trần Hùng.
Lúc này, cô ta đã đoán được ý trong lòng Trần Hùng, liền nói: “Trần Hùng, chẳng lẽ anh quên rồi sao, tôi mới nói đó thôi. Khoảng thời gian này tôi và chủ nhân bị đám lính đánh thuê, sát thủ, thợ săn tiền thưởng trên khắp thế giới đuổi giết, cho nên hôm nay chủ nhân cũng muốn cho anh nếm chút mùi vị của việc bị bọn họ đuổi giết. Chủ nhân biết bên cạnh vợ con anh có cao thủ bảo vệ, cho nên chủ nhân không có ngu. Bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật. Dạo này bỗng dưng chủ nhân si mê một minh tinh điện ảnh, nhất là khi anh ta thấy tiết mục biểu diễn hôm các anh khai trương trong thành phố, nháy mắt anh ta đã bị con ả Phùng Tuyết làm cho mê mẩn. Chủ nhân cực kỳ thích Phùng Tuyết. Mà anh biết đấy, người phụ nữ mà chủ nhân thích, tuyệt không cho phép ai ô nhục cô ấy cho dù là về mặt tinh thần. Nhưng mà Phùng Tuyết kia thì đang rất là hot. Chủ nhân không thể nào cấm người khác thích cô ấy được, vì thế, chủ nhân nảy sinh tâm tư muốn huỷ diệt cô ta luôn.”
/1916
|