Bên kia, bên dưới một gốc cây đào to lớn, một người đàn ông dáng người cao lớn chắp tay sau lưng, quay lưng về phía Trần Hùng.
Coi như khoảng cách cách xa vài mét, Trần Hùng vẫn có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ tản mát từ trên thân thể người này, giống như biển rộng mênh mông.
Loại khí thế này, thậm chí không thua Trần Hùng.
Đây là vương giả, hoàn toàn xứng đáng gọi là vương giả.
“Chính anh ấy là người muốn tìm tôi.”
Trần Hùng quay lại hỏi quản lý khách sạn hỏi rồi chỉ vào người đàn ông kia.
“Đúng. Đúng, các người nói chuyện đi, tôi đi trước.”
Cảm giác quản lý khách sạn khi nói chuyện có chút run, đứng trước một người khí phách như vậy, loại người bình thường như anh ta đúng là bị áp lực đến mức thở gấp. Cảm giác chỉ thở thôi cũng khó khăn.
Trần Hùng hơi gật đầu một cái, sau đó đi về phía người đàn ông đứng dưới gốc cây đào.
“Chờ cậu đã lâu, cuối cùng cậu cũng đến.”
Trần Hùng vừa mới tới gần, người đàn ông kia cũng mở miệng, âm thanh trầm thấp hùng hậu, rất có uy nghiêm.
Ông ta chậm rãi xoay người lại, nhìn Trần Hùng lộ ra một nụ cười thân thiện.
Người này khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặt chữ quốc, hai bên quai hàm lún phún râu quai nón, hai mắt thì lại vô cùng sắc bén.
“Ông là ai?” Trần Hùng đánh giá người đàn ông một phen, hỏi.
“Cậu là điện chủ điện Đức Hoàng, không thể không đoán được thân phận của tôi.” Người đàn ông khẽ mỉm cười, sau đó lấy ra một tấm lệnh bài trong ngực giơ trước mặt Trần Hùng: “Thanh Cảnh Môn, Thanh Long.”
“May mắn được gặp!”
Mặc dù Trần Hùng không rõ địa vị của Thanh Long ở Thanh Cảnh Môn là gì, thế nhưng khí thế mạnh mẽ từ trên người người này thì Trần Hùng cũng có thể đoán ra được, địa vị của người này ở Thanh Cảnh Môn tuyệt đối không thấp, thậm chí có thể nói là cực cao.
Thanh Long cất lệnh bài kia đi, sau đó chỉ vào những thi thể xung quanh đang được người ta khiêng lên thùng xe nói: “Những người này, đều là cậu giết?”
“Đúng vậy.”
Trần Hùng cũng không hề che giấu, không chút do dự gật đầu thừa nhận.
“Ừ!”
Thanh Long đáp một tiếng, sau đó thở ra một hơi dài: “Quả nhiên không hổ là điện chủ điện Đức Hoàng, đúng là lợi hại, nhiều sát thủ đỉnh cấp và lính đánh thuê như vậy, cộng thêm thợ săn tiền thưởng, toàn bộ đều bị cậu giết chết.”
“Có điều nói đi nói lại, đã có thật nhiều năm, không có nhiều cường giả cấp thế giới như vậy xông vào Vạn Hoa, điện chủ Thiên Vương, những người này vốn nên là Thanh Cảnh Môn chúng tôi đến thương lượng, thế nhưng cậu lại giúp chúng tôi giải quyết gốc rễ vấn đề.”
“Nhưng mà, những người này lại vì cậu mà đến, cho nên, cậu nói xem tôi nên cảm ơn cậu, hay hỏi tội cậu đây?”
Trần Hùng bĩu môi trầm mặc hai giây, ung dung nói “Cái nồi này tôi tự cõng, Thanh Cảnh Môn các ông mới có thể trải qua ngày tháng yên ổn.”
“Ha ha ha!”
Thanh Long liên tiếp cười ba tiếng, sau đó lại hít một tiếng, nói: “Tôi thực ra rất muốn trải qua những tháng ngày yên ổn, nhưng mà Trần Hùng, từ ngày cậu trở về Vạn Hoa trở đi, thì đã chấm dứt những tháng ngày bình yên của Thanh Cảnh Môn chúng tôi.”
Trần Hùng nhún vai nói: “Điều này cũng cũng không phải tôi muốn thế, chắc ông cũng đã điều tra xong, chuyện hôm nay, cũng không phải là tôi gây ra.”
“Thế nhưng Dạ Tu La, lại vì cậu mà tới.” Thanh Long nói.
Trần Hùng dùng tay chống cằm, đăm chiêu nói: “Chuyện này cũng đúng. Như vậy Thanh Long, ông muốn làm gì thì nói rõ ra đi, bắt tôi sao?”
“Không cần.”
Coi như khoảng cách cách xa vài mét, Trần Hùng vẫn có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ tản mát từ trên thân thể người này, giống như biển rộng mênh mông.
Loại khí thế này, thậm chí không thua Trần Hùng.
Đây là vương giả, hoàn toàn xứng đáng gọi là vương giả.
“Chính anh ấy là người muốn tìm tôi.”
Trần Hùng quay lại hỏi quản lý khách sạn hỏi rồi chỉ vào người đàn ông kia.
“Đúng. Đúng, các người nói chuyện đi, tôi đi trước.”
Cảm giác quản lý khách sạn khi nói chuyện có chút run, đứng trước một người khí phách như vậy, loại người bình thường như anh ta đúng là bị áp lực đến mức thở gấp. Cảm giác chỉ thở thôi cũng khó khăn.
Trần Hùng hơi gật đầu một cái, sau đó đi về phía người đàn ông đứng dưới gốc cây đào.
“Chờ cậu đã lâu, cuối cùng cậu cũng đến.”
Trần Hùng vừa mới tới gần, người đàn ông kia cũng mở miệng, âm thanh trầm thấp hùng hậu, rất có uy nghiêm.
Ông ta chậm rãi xoay người lại, nhìn Trần Hùng lộ ra một nụ cười thân thiện.
Người này khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặt chữ quốc, hai bên quai hàm lún phún râu quai nón, hai mắt thì lại vô cùng sắc bén.
“Ông là ai?” Trần Hùng đánh giá người đàn ông một phen, hỏi.
“Cậu là điện chủ điện Đức Hoàng, không thể không đoán được thân phận của tôi.” Người đàn ông khẽ mỉm cười, sau đó lấy ra một tấm lệnh bài trong ngực giơ trước mặt Trần Hùng: “Thanh Cảnh Môn, Thanh Long.”
“May mắn được gặp!”
Mặc dù Trần Hùng không rõ địa vị của Thanh Long ở Thanh Cảnh Môn là gì, thế nhưng khí thế mạnh mẽ từ trên người người này thì Trần Hùng cũng có thể đoán ra được, địa vị của người này ở Thanh Cảnh Môn tuyệt đối không thấp, thậm chí có thể nói là cực cao.
Thanh Long cất lệnh bài kia đi, sau đó chỉ vào những thi thể xung quanh đang được người ta khiêng lên thùng xe nói: “Những người này, đều là cậu giết?”
“Đúng vậy.”
Trần Hùng cũng không hề che giấu, không chút do dự gật đầu thừa nhận.
“Ừ!”
Thanh Long đáp một tiếng, sau đó thở ra một hơi dài: “Quả nhiên không hổ là điện chủ điện Đức Hoàng, đúng là lợi hại, nhiều sát thủ đỉnh cấp và lính đánh thuê như vậy, cộng thêm thợ săn tiền thưởng, toàn bộ đều bị cậu giết chết.”
“Có điều nói đi nói lại, đã có thật nhiều năm, không có nhiều cường giả cấp thế giới như vậy xông vào Vạn Hoa, điện chủ Thiên Vương, những người này vốn nên là Thanh Cảnh Môn chúng tôi đến thương lượng, thế nhưng cậu lại giúp chúng tôi giải quyết gốc rễ vấn đề.”
“Nhưng mà, những người này lại vì cậu mà đến, cho nên, cậu nói xem tôi nên cảm ơn cậu, hay hỏi tội cậu đây?”
Trần Hùng bĩu môi trầm mặc hai giây, ung dung nói “Cái nồi này tôi tự cõng, Thanh Cảnh Môn các ông mới có thể trải qua ngày tháng yên ổn.”
“Ha ha ha!”
Thanh Long liên tiếp cười ba tiếng, sau đó lại hít một tiếng, nói: “Tôi thực ra rất muốn trải qua những tháng ngày yên ổn, nhưng mà Trần Hùng, từ ngày cậu trở về Vạn Hoa trở đi, thì đã chấm dứt những tháng ngày bình yên của Thanh Cảnh Môn chúng tôi.”
Trần Hùng nhún vai nói: “Điều này cũng cũng không phải tôi muốn thế, chắc ông cũng đã điều tra xong, chuyện hôm nay, cũng không phải là tôi gây ra.”
“Thế nhưng Dạ Tu La, lại vì cậu mà tới.” Thanh Long nói.
Trần Hùng dùng tay chống cằm, đăm chiêu nói: “Chuyện này cũng đúng. Như vậy Thanh Long, ông muốn làm gì thì nói rõ ra đi, bắt tôi sao?”
“Không cần.”
/1916
|