Lương Mộ Hi vốn còn muốn vùng vẫy, thế nhưng nghe thấy lời nói của Thương Mặc Uyên, sợ rằng mình sẽ phải ngủ ngoài gió lạnh, chỉ đành ngoan ngoãn để cho Thương Mặc Uyên tắm cho nàng.
“ Vương gia, này, vẫn là để nô tài làm đi!” nhìn thấy Thương Mặc Uyên định tự mình tắm cho Lương Mộ Hi, hạ nhân đứng hậu hạ bên cạnh có chút kinh sợ.
Vương gia của bọn họ là thân thể ngàn vàng, sao có thể làm những chuyện này được?
“ Không cần!” ngăn lại hạ nhân trước mặt, Thương Mặc Uyên không hề nghĩ sẽ đem chuyện gì của Lương Mộ Hi giao vào tay hạ nhân.
“ Này….” Đường đường là vương gia của một nước lại đi phục vụ cho một con hồ li, thế nào cũng không hợp với thân phận nha?
“ Lui xuống, không có sự cho phép của bổn vương, không được đến gần đình nghỉ!” Thương Mặc Uyên ở Thương Quốc có tiếng là người lạ chớ gần, hạ nhân trong vương phủ bình thường đều phải cách hắn ít nhất năm bước chân, cũng chỉ có Tịch Viên mới có thể hậu hạ bên người.
“ Vâng!” nhìn thấy tia sáng lạnh trong mắt Thương Mặc Uyên, người hậu có chút sợ hãi, biết mình đã vượt phép tắc, cúi thấp đầu, vâng dạ trở về vị trí của mình.
Không có người tới quấy nhiễu, Thương Mặc Uyên đem mảnh lụa băng bó Lương Mộ Hi để sang một bên, từ đây có thể nói rõ vận mệnh của mảnh lụa quý đó đến lúc này đã chấm hết.
Bàn tay xinh đẹp, nhẹ nhàng vóc nước đổ lên người tuyết hồ, Thương Mặc Uyên chăm chú tắm rửa( cho tuyết hồ), cũng rất dịu dàng, giống như đang đối đãi với trân bảo vậy, không, có lẽ còn quý hơn trân bảo nữa, bởi vì hán đối với bảo vật trên thế gian này, cũng chỉ có một mặt hờ hững.
Dường như cảm nhận được sự yêu thương của Thương Mặc Uyên, Lương Mộ Hi rất chi là hưởng thụ cái đãi ngộ cao cấp này, đôi mắt híp lại thể hiện vẻ mặt vô cùng hài lòng tùy ý Thương Mặc Uyên phục vụ mình.
Có lẽ vì là động vật, Lương Mộ Hi lúc này toàn thân đều được Thương Mặc Uyên vuốt ve qua, tuy rằng trong lòng có chút không quen, nhưng thân thể lại cực kì thoải mái, cho nên hai cái này mâu thuẫn chống đối nhau a, Lương Mộ Hi vẫn là rất cố gắng xem nhẹ đi sự sượng sùng trong lòng, hảo hảo hưởng thụ đãi ngộ mà đến hoàng đế cũng không có.
Thật dễ chịu a…
Đem tất cả biểu hiện của tuyết hồ xem xét, Thương Mặc Uyên vẫn cảm thấy con tuyết hồ trước mặt này hình như có linh tính hơn nhiều so với những loài động vật bình thường khác, nhìn biểu tình đó xem, rất nhiều điểm giống với con người.
Tuyết hồ này, rốt cuộc có bao nhiêu nhân tính?
Biểu tình của tuyết hồ trước và sau có chút xíu khác biệt nhỏ, nhưng Thương Mặc Uyên vẫn có thể phát hiện là linh khí của nó, nhưng là không rõ vì sao đột nhiên lại như vậy, do đó chỉ có thể từ từ quan sát.
Tắm rửa sạch sẽ cho tuyết hồ xong, sai người cầm đến một cái khăn sạch, Thương Mặc Uyên cẩn thận lau chùi thân thể nó.
Bởi vì dính nước, lông của tuyết hồ đều dính sát vào người, thậm chí lộ ra lớp da hồng hồng bên trong, điều này làm cho người như Lương Mộ Hi cảm thấy ngại ngùng giống như thoát y vậy, cũng không thèm nghĩ nhiều, trực tiếp dùng vuốt kéo lấy khăn trên tay Thương Mộ Uyên trùm lên người của mình, một bộ dạng thẹn thùng xấu hổ.
“ Ngươi xấu hổ rồi?” nhìn thấy động tác của tuyết hồ, Thương Mặc Uyên sờ sờ đầu nó, có chút buồn cười.
Lương Mộ Hi nghe thấy lời này, vội vàng mở khăn ra, không được tự nhiên cảm thấy xấu hổ khi bản thật bị lột sạch, cái mặt nho nhỏ ửng hồng, hơi nóng lên.
Ai, sao nàng lại quên mất rồi?
Nàng bây giờ là thú, sao có thể biết xấu hổ chứ?
Nhưng mà thế này, thật rất không thoải mái nha!
“…” nhìn thấy phản ứng của Lương Mộ Hi, rõ ràng là nghe hiểu lời mình nói, lại giống như đang cực lực che giấu gì đó, liên hệ tất cả từ hôm qua đến hôm nay, Thương Mặc Uyên nghĩ nghĩ, cuối cùng dường như đã hiểu rõ rồi, cũng không nói gì nữa, chỉ ôm lấy tuyết hồ vào người, định trở về phòng.
“ Vương gia, ngài còn chưa dùng bữa!”, Tịch Viên nhìn thấy Thương Mặc Uyên chuẩn bị bỏ đi, hơi gấp lên.
Lúc nãy vương gia ăn rất ít, chính là bởi vì tuyết hồ làm bẩn cái bàn nên không ăn nữa, điều này sao được chứ?
“ Bảo nhà bếp làm một chút đồ, đợi mang vào phòng!” để lại một câu, Thương Mặc Uyên đẩy xe lăn trở về phòng.
Lương Mộ Hi nằm trên chân Thương Mặc Uyên, nghe lời vừa rồi, trong lòng hơi áy náy.
Nàng lúc nãy, hình như đã làm hỏng hết thức ăn trên bàn rồi, đây….
Nhớ lại bộ dạng mình lúc nãy như quỷ đói đầu thai, Lương Mộ Hi nhất thời cảm thấy rất 囧.
Nàng rõ ràng chỉ muốn ăn một con cá, lại bởi vì qua kích động, kết quả là đã làm lãng phí cả một bàn thức ăn!
Nghĩ đến đống hỗn loạn trên bàn kia, Lương Mộ Hi liền vô cùng áy náy.
Nàng không cố ý mà!
Rất muốn nói xin lỗi, Lương Mộ Hi với với vuốt trắng tuyết của mình muốn bắt lấy vạt áo của Thương Mặc Uyên, nhưng nhớ đến cái gì đó, Lương Mộ Hi lại làm rùa đen rụt trở lại.
Không được, nàng bây giờ chỉ là một con tuyết hồ bình thường, nàng báo ân xong sẽ phải đi, để tránh cho mình sau này chết quá thảm, nàng cần phải che giấu, lại ẩn giấu, kiên quyết không thể để phát hiện ra chỗ khác lạ của nàng!
Cho nên, Lương Mộ Hi chỉ có thể ở trong lòng âm thầm nói xin lỗi với Thương Mặc Uyên!
Về đến phòng, Thương Mặc Uyên đem băng ở chân sau của tuyết hồ từ từ mở ra, nhìn thấy vết thương đã kết vảy, trong mắt Thương Mặc Uyên hơi phức tạp.
Sao có thể?
Mặc dù hiệu quả trị liệu của tuyết liên rất tốt, nhưng chỉ mới qua một đêm, thật sự thân kì đến vậy sao?
Lương Mộ Hi lại không chú ý đến sự phức tạp trong mắt Thương Mặc Uyên, nhìn thấy miệng vết thương của mình đã kết vảy, không tự chủ được động đậy một cái, phát hiện không còn đau như trước nữa, Lương Mộ Hi vui quá trời luôn.
Hôm qua nàng còn cảm thấy linh lực của bản thân đột nhiêu tăng lên rất nhiều, buổi tối dùng linh lực thử trị liệu vết thương, không ngờ lại tốt lên nhanh như vậy.
Xem ra, đi ra ngoài thật sự là một lựa chọn sáng suốt, Thiên Sơn quanh năm là tuyết, tuy rằng là một nơi thích hợp để tu luyện, nhưng mà nàng vừa mới ra ngoài thì linh lực liền tăng lên, điều này nên nói là như thế nào?
Tuy là xuất môn bất lợi, vừa ra ngoài liền đối mặt với mạng sống bị đe dọa, nhưng trong họa có phúc, linh lực của mình tăng cao, cách mức tu luyện thành người lại gần thêm một bước, Lương Mộ Hi làm sao lại không vui cơ chứ?
Lẽ nào đây chính là “ đại nạn không chết ắc có hậu phúc” trong truyền thuyết ?
Tư tưởng của hai người hoàn toàn không giống nhau, Thương Mặc Uyên kiểm tra miệng vết thương cho Lương Mộ Hi một lát, phát hiện chỉ cần vài ngày như thế thì có thể khỏi hẳn. Bảo Tịch Viên đem đóa tuyết liên ngày hôm qua đến, tiếp tục nghiền nát rồi đắp lên cho Lương Mộ Hi. Tuyết liên vừa tiếp xúc với Lương Mộ Hi, nàng lập tức cảm thấy toàn thân khoan khoái, đột nhiên hiểu thông suốt cái gì rồi, Lương Mộ Hi mắt sáng rực nhìn đóa hoa tuyết liên còn lại mấy cánh đó, trong mắt có một tia tham lam.
“ Vương gia, này, vẫn là để nô tài làm đi!” nhìn thấy Thương Mặc Uyên định tự mình tắm cho Lương Mộ Hi, hạ nhân đứng hậu hạ bên cạnh có chút kinh sợ.
Vương gia của bọn họ là thân thể ngàn vàng, sao có thể làm những chuyện này được?
“ Không cần!” ngăn lại hạ nhân trước mặt, Thương Mặc Uyên không hề nghĩ sẽ đem chuyện gì của Lương Mộ Hi giao vào tay hạ nhân.
“ Này….” Đường đường là vương gia của một nước lại đi phục vụ cho một con hồ li, thế nào cũng không hợp với thân phận nha?
“ Lui xuống, không có sự cho phép của bổn vương, không được đến gần đình nghỉ!” Thương Mặc Uyên ở Thương Quốc có tiếng là người lạ chớ gần, hạ nhân trong vương phủ bình thường đều phải cách hắn ít nhất năm bước chân, cũng chỉ có Tịch Viên mới có thể hậu hạ bên người.
“ Vâng!” nhìn thấy tia sáng lạnh trong mắt Thương Mặc Uyên, người hậu có chút sợ hãi, biết mình đã vượt phép tắc, cúi thấp đầu, vâng dạ trở về vị trí của mình.
Không có người tới quấy nhiễu, Thương Mặc Uyên đem mảnh lụa băng bó Lương Mộ Hi để sang một bên, từ đây có thể nói rõ vận mệnh của mảnh lụa quý đó đến lúc này đã chấm hết.
Bàn tay xinh đẹp, nhẹ nhàng vóc nước đổ lên người tuyết hồ, Thương Mặc Uyên chăm chú tắm rửa( cho tuyết hồ), cũng rất dịu dàng, giống như đang đối đãi với trân bảo vậy, không, có lẽ còn quý hơn trân bảo nữa, bởi vì hán đối với bảo vật trên thế gian này, cũng chỉ có một mặt hờ hững.
Dường như cảm nhận được sự yêu thương của Thương Mặc Uyên, Lương Mộ Hi rất chi là hưởng thụ cái đãi ngộ cao cấp này, đôi mắt híp lại thể hiện vẻ mặt vô cùng hài lòng tùy ý Thương Mặc Uyên phục vụ mình.
Có lẽ vì là động vật, Lương Mộ Hi lúc này toàn thân đều được Thương Mặc Uyên vuốt ve qua, tuy rằng trong lòng có chút không quen, nhưng thân thể lại cực kì thoải mái, cho nên hai cái này mâu thuẫn chống đối nhau a, Lương Mộ Hi vẫn là rất cố gắng xem nhẹ đi sự sượng sùng trong lòng, hảo hảo hưởng thụ đãi ngộ mà đến hoàng đế cũng không có.
Thật dễ chịu a…
Đem tất cả biểu hiện của tuyết hồ xem xét, Thương Mặc Uyên vẫn cảm thấy con tuyết hồ trước mặt này hình như có linh tính hơn nhiều so với những loài động vật bình thường khác, nhìn biểu tình đó xem, rất nhiều điểm giống với con người.
Tuyết hồ này, rốt cuộc có bao nhiêu nhân tính?
Biểu tình của tuyết hồ trước và sau có chút xíu khác biệt nhỏ, nhưng Thương Mặc Uyên vẫn có thể phát hiện là linh khí của nó, nhưng là không rõ vì sao đột nhiên lại như vậy, do đó chỉ có thể từ từ quan sát.
Tắm rửa sạch sẽ cho tuyết hồ xong, sai người cầm đến một cái khăn sạch, Thương Mặc Uyên cẩn thận lau chùi thân thể nó.
Bởi vì dính nước, lông của tuyết hồ đều dính sát vào người, thậm chí lộ ra lớp da hồng hồng bên trong, điều này làm cho người như Lương Mộ Hi cảm thấy ngại ngùng giống như thoát y vậy, cũng không thèm nghĩ nhiều, trực tiếp dùng vuốt kéo lấy khăn trên tay Thương Mộ Uyên trùm lên người của mình, một bộ dạng thẹn thùng xấu hổ.
“ Ngươi xấu hổ rồi?” nhìn thấy động tác của tuyết hồ, Thương Mặc Uyên sờ sờ đầu nó, có chút buồn cười.
Lương Mộ Hi nghe thấy lời này, vội vàng mở khăn ra, không được tự nhiên cảm thấy xấu hổ khi bản thật bị lột sạch, cái mặt nho nhỏ ửng hồng, hơi nóng lên.
Ai, sao nàng lại quên mất rồi?
Nàng bây giờ là thú, sao có thể biết xấu hổ chứ?
Nhưng mà thế này, thật rất không thoải mái nha!
“…” nhìn thấy phản ứng của Lương Mộ Hi, rõ ràng là nghe hiểu lời mình nói, lại giống như đang cực lực che giấu gì đó, liên hệ tất cả từ hôm qua đến hôm nay, Thương Mặc Uyên nghĩ nghĩ, cuối cùng dường như đã hiểu rõ rồi, cũng không nói gì nữa, chỉ ôm lấy tuyết hồ vào người, định trở về phòng.
“ Vương gia, ngài còn chưa dùng bữa!”, Tịch Viên nhìn thấy Thương Mặc Uyên chuẩn bị bỏ đi, hơi gấp lên.
Lúc nãy vương gia ăn rất ít, chính là bởi vì tuyết hồ làm bẩn cái bàn nên không ăn nữa, điều này sao được chứ?
“ Bảo nhà bếp làm một chút đồ, đợi mang vào phòng!” để lại một câu, Thương Mặc Uyên đẩy xe lăn trở về phòng.
Lương Mộ Hi nằm trên chân Thương Mặc Uyên, nghe lời vừa rồi, trong lòng hơi áy náy.
Nàng lúc nãy, hình như đã làm hỏng hết thức ăn trên bàn rồi, đây….
Nhớ lại bộ dạng mình lúc nãy như quỷ đói đầu thai, Lương Mộ Hi nhất thời cảm thấy rất 囧.
Nàng rõ ràng chỉ muốn ăn một con cá, lại bởi vì qua kích động, kết quả là đã làm lãng phí cả một bàn thức ăn!
Nghĩ đến đống hỗn loạn trên bàn kia, Lương Mộ Hi liền vô cùng áy náy.
Nàng không cố ý mà!
Rất muốn nói xin lỗi, Lương Mộ Hi với với vuốt trắng tuyết của mình muốn bắt lấy vạt áo của Thương Mặc Uyên, nhưng nhớ đến cái gì đó, Lương Mộ Hi lại làm rùa đen rụt trở lại.
Không được, nàng bây giờ chỉ là một con tuyết hồ bình thường, nàng báo ân xong sẽ phải đi, để tránh cho mình sau này chết quá thảm, nàng cần phải che giấu, lại ẩn giấu, kiên quyết không thể để phát hiện ra chỗ khác lạ của nàng!
Cho nên, Lương Mộ Hi chỉ có thể ở trong lòng âm thầm nói xin lỗi với Thương Mặc Uyên!
Về đến phòng, Thương Mặc Uyên đem băng ở chân sau của tuyết hồ từ từ mở ra, nhìn thấy vết thương đã kết vảy, trong mắt Thương Mặc Uyên hơi phức tạp.
Sao có thể?
Mặc dù hiệu quả trị liệu của tuyết liên rất tốt, nhưng chỉ mới qua một đêm, thật sự thân kì đến vậy sao?
Lương Mộ Hi lại không chú ý đến sự phức tạp trong mắt Thương Mặc Uyên, nhìn thấy miệng vết thương của mình đã kết vảy, không tự chủ được động đậy một cái, phát hiện không còn đau như trước nữa, Lương Mộ Hi vui quá trời luôn.
Hôm qua nàng còn cảm thấy linh lực của bản thân đột nhiêu tăng lên rất nhiều, buổi tối dùng linh lực thử trị liệu vết thương, không ngờ lại tốt lên nhanh như vậy.
Xem ra, đi ra ngoài thật sự là một lựa chọn sáng suốt, Thiên Sơn quanh năm là tuyết, tuy rằng là một nơi thích hợp để tu luyện, nhưng mà nàng vừa mới ra ngoài thì linh lực liền tăng lên, điều này nên nói là như thế nào?
Tuy là xuất môn bất lợi, vừa ra ngoài liền đối mặt với mạng sống bị đe dọa, nhưng trong họa có phúc, linh lực của mình tăng cao, cách mức tu luyện thành người lại gần thêm một bước, Lương Mộ Hi làm sao lại không vui cơ chứ?
Lẽ nào đây chính là “ đại nạn không chết ắc có hậu phúc” trong truyền thuyết ?
Tư tưởng của hai người hoàn toàn không giống nhau, Thương Mặc Uyên kiểm tra miệng vết thương cho Lương Mộ Hi một lát, phát hiện chỉ cần vài ngày như thế thì có thể khỏi hẳn. Bảo Tịch Viên đem đóa tuyết liên ngày hôm qua đến, tiếp tục nghiền nát rồi đắp lên cho Lương Mộ Hi. Tuyết liên vừa tiếp xúc với Lương Mộ Hi, nàng lập tức cảm thấy toàn thân khoan khoái, đột nhiên hiểu thông suốt cái gì rồi, Lương Mộ Hi mắt sáng rực nhìn đóa hoa tuyết liên còn lại mấy cánh đó, trong mắt có một tia tham lam.
/20
|