Biên tập: Bột
Tuy nói Thiều Quan là đất Bắc nhưng nếu so với thành Tín Châu thì chỉ là ở gần phía Bắc hơn. Từ khi có Phế Phủ Tồn Huyện (1), trên thực tế Thiều Quan đã được quy về phía Nam Trung Nguyên. Nơi đây mùa mưa không dài không ngắn, hơn chỗ khác ở chỗ lượng mưa dồi dào, sản lượng lương thực coi như khả quan.
(1) Phế Phủ Tồn Huyện: hay còn được gọi là Phế Phủ Lưu Huyện, tồn tại vào năm đầu dân quốc (1913), là khu hành chính cải cách quan trọng nhất trong lịch sự Trung Quốc.
Sáng sớm, Cận Tiêu bừng tỉnh vì tiếng sấm rền. Trước đây giấc ngủ của cô không nông như vậy, có điều khi những an ủi tối qua trôi đi lại khiến cô không nhịn được mà suy nghĩ vài chuyện. Cô ngẩng đầu nhìn lên thấy cậu Tư vẫn đang ngủ, vì thế mới nhẹ nhàng xoay người xem đồng hồ quả quýt ngọc trai ở đầu giường.
Sáu giờ sáng, nếu là lúc cô mới vào nhà họ thì có thể đã trùm chăn lên ngủ tiếp rồi. Nhưng lúc này Cận Tiêu lại bỏ đồng hồ kia xuống, xỏ dép lê vào rồi đi về phía phòng bếp.
Có lẽ người ăn đau ăn khổ trên thế giới sẽ phát hiện ra kẻ không nắm giữ điều gì là tự do tự tại nhất. Không đạt được thứ gì, cũng sẽ không mất đi điều chi, càng không bị ràng buộc, chỉ sống một mạch cuộc đời mấy chục năm tuy vội vã mà phóng khoáng biết bao.
Ông trời như không vừa lòng với một ngư dân tự tại nên chỉ cho anh ta chút tiền, chút gấp gáp đầu thừa đuôi thẹo, chút ngọt ngào nho nhỏ trong cuộc sống, vậy đã có thể khiến anh ta vội vã đuổi theo như chú chuột hamster nhỏ cố chấp chạy trong guồng quay.
Thật ra không vừa lòng như vậy cũng là một kiểu không vừa lòng đầy thiện ý, bởi nếu không thiện ý thì sẽ khiến anh ta cảm nhận được sự chèn ép kẻ yếu của thế gian này. Sự mềm yếu, vô dụng mà lương thiện của một người bình thường sẽ lại khích lệ anh ta, cho anh ta có động lực hữu hiệu hơn nữa.
Nói trắng ra, con người có thể kiềm chế bản tính an nhàn hưởng lạc của mình một nửa là vì đố kị, oán hận, một nửa khác là vì sợ mất đi. Leo lên cao có thể giảm bớt cảm giác sợ hãi này, dùng việc cướp đoạt nhiều thứ để củng cố cho cảm giác an toàn của bản thân.
Cận Tiêu vẫn chưa long đong tới mức rơi xuống tầng lớp thấp nhất, nhưng cô cũng thật sự cảm nhận được cuộc sống tự tại đang dần rời xa mình. Cô yêu một người đàn ông, nói đúng hơn là cô yêu chồng của mình. May mắn thay chồng cô cũng không tệ bạc mà vẫn có sự chân thành thật tâm. Đó có lẽ đã là điều mãn nguyện nhất với một phụ nữ kết hôn rồi.
Nếu đặt trong truyện cổ tích phương Tây, câu chuyện đã có thể khép lại, bọn họ hạnh phúc mãi mãi về sau và chung sống thật vui vẻ.
Có điều những trang sách về câu chuyện của cô mới chỉ được lật mở vài trang mà thôi.
Ở nơi cô sống, trên năm mươi phần trăm người cả đời an nhàn, không phải chịu ràng buộc và được yêu thương đều là nhờ cha mẹ. Tỉ lệ may mắn nhất đó đã ăn nhập vào máu, tựa như khoản tiền cược được phát trước khi vào sòng bạc, có khoản tiền này rồi sẽ có thể tiếp tục chơi hoài chơi mãi.
Có điều đến cả khoản này Cận Tiêu cũng không có chứ đừng nói đến vận may.
Trong trải nghiệm của cô, hạnh phúc và vui vẻ đều là thưởng thức có kỳ hạn, tỉ dụ như nhà thờ, tỉ dụ như trường nữ sinh. Những người chật vật trong sự soi mói của người khác có lẽ sẽ biết rằng đến cả ý trời cũng cần đoán định mới được.
Đương nhiên không phải bất kỳ ai cũng phải đoán ý trời, những người sống trên tầng mây chỉ để ý tới cuộc đời như chìm trong mật của mình. Bọn họ có thể làm nũng, tùy hứng với người bên cạnh, hoặc là bốc đồng với cả quy luật nhân quả – báo ứng. Dù có thế nào, sự phán quyết của vận mệnh vẫn luôn vô cùng khoan dung với họ. Nếu có ngẫu nhiên nghiêm khắc một lần, thì cũng sẽ cho họ vô số cơ hội quay đầu lại là bờ.
Nhưng những người sống dưới tầng mây dù được nếm vị ngọt hạnh phúc khó có được cũng sẽ nhớ không thể quá đắc ý, không thể mất phương hướng trong ảo giác mà vị ngọt mang tới. Việc này cũng giống như người khác thấy việc cô chiêu nhà giàu đáng yêu ăn bánh ngọt ngon miệng mà vui vẻ nhảy cẫng lên, xoay vòng vòng trên phố là một việc tốt đẹp. Nhưng nếu một người quét dọn không lịch sự, mặt mày hạ đẳng cũng lộ liễu đến vậy, họ lại thấy người này không biết rõ vị trí của mình, cho là mình cũng được như cô chiêu nhà giàu, thật buồn nôn và quái đản biết bao.
Người không may phải tuân thủ quy tắc, càng không thể tin trên đời này có điều gì suôn sẻ từ trên trời rơi xuống.
Cận Tiêu tới phòng bếp, đầu bếp chào cô, cô cũng khẽ gật đầu rồi lấy mấy quả trứng gà ra.
“Bóc gói bột bánh kếp Krusteaz đi.” Cận Tiêu chỉ vào túi bột trên tủ đã bóc mà lần trước cậu Tư nói không ngon: “Không dùng gói này nữa.”
Khi bữa sáng của cậu Tư đã được chuẩn bị xong, mẹ Ngô hỏi anh có muốn mang vào phòng không, còn nói là mợ chủ dậy sớm làm, nhưng Nhan Trưng Bắc lại tiện tay cởi áo ngủ ra rồi đáp: “Đến phòng ăn.”
Cận Tiêu đã chờ anh ở đó từ trước, lúc cậu Tư đến, cô đang uống sữa rồi bị dính một vòng tròn màu trắng quanh môi, đáng yêu vô cùng. Chính cô cũng không chú ý tới mà chỉ từng mở từng tờ, từng tờ tập san.
Trên bàn đã bày sẵn bánh kếp, súp đặc và một vài loại đồ ăn phụ, nghe nói là rất tốt cho dạ dày. Cô tốn công như vậy đương nhiên cũng khiến Nhan Trưng Bắc vui vẻ. Cậu Tư khen câu “thơm quá” rồi lại nhìn cuốn tập san kia của cô: “Tập san kỳ mới vẫn chưa ra à? Kỳ này đã đọc xong từ lâu rồi mà?”
Cận Tiêu ngẩng đầu cười: “Hôm qua em gặp Jenny Ngô ở nhà họ Thư.” Cô sợ cậu Tư không biết cô ấy là ai nên bổ sung thêm: “À, đó là nữ chủ biên của tập san «Tulip».”
Cô lại lật một trang khác để đọc tác phẩm của Jenny Ngô, cũng vì vậy mà không thấy được vẻ mặt hơi mất tự nhiên của cậu Tư. Cận Tiêu lại nói: “Em muốn mời cô ấy đến nhà làm khách trước khi cô ấy về Hồng Kông.” Cô dùng dĩa xiên vào một chiếc xúc xích, ánh mắt cũng ánh lên vẻ mong đợi: “Không biết sẽ nói gì nữa, em sợ đến lúc đó không nói được gì.”
Cận Tiêu nói đến đây rồi còn cười hơi ngượng ngùng, cô nhìn cậu Tư một chút, sau đó giải thích với anh: “Vì thế em nghĩ đọc kỹ lại tác phẩm của cô ấy có lẽ sẽ có ích.”
Lúc trước cậu Tư cũng không hạn chế cô kết bạn với người khác, khi anh nghe thấy những lời này thì cười đầy trào phúng: “Sùng bái cô ấy đến thế cơ à? Đó là nhân vật ghê gớm thật hay sao?”
Giọng nói chuyện của anh vô cùng tùy tiện và không có chút tôn sùng Jenny Ngô. Trên thực tế, cô ấy cũng là một nhà vận động nữ khoảng bốn mươi tuổi, tuy trước nay cậu Tư vẫn mang hình tượng cậu chủ quần là áo lượt nhưng biểu hiện như vậy cũng không quá phải phép. Cận Tiêu bỏ dĩa xuống rồi giới thiệu nghiêm túc với anh: “Cô ấy giỏi giang vô cùng, chưa nói đến việc tạo dựng một tập san, ngay cả tiền sinh hoạt và học phí lúc chồng đi du học Nhật cũng là cô ấy kiếm ra đấy.”
Vẻ biện minh vừa nghiêm túc vừa trịnh trọng của cô khiến cậu Tư không thể không ghen với Jenny Ngô, anh hừ một tiếng: “Ồ, vậy em cũng muốn gánh tiền sinh hoạt của anh như cô ấy à?”
Anh vừa nói xong thì đã thấy hối hận, có lẽ đàn ông đều mong hình tượng cao lớn, vĩ đại duy nhất trong lòng vợ là mình, cộng thệm cậu Tư không có ấn tượng quá tốt với Jenny Ngô, vì thế anh cũng không kiêng nể gì mà ấu trĩ đi ghen với thần tượng của cô.
Cận Tiêu vốn đang cầm dĩa xiên vào một miếng bánh kếp, lúc nghe thấy anh nói câu này thì chợt mở to mắt nhìn anh. Đương nhiên là cô không gánh được tiền sinh hoạt của cậu Tư rồi, cô thậm chí còn không có khả năng gánh tiền sinh hoạt của chính mình nữa là. Xiên miếng bánh kếp kia đến đĩa của mình như cũng cần can đảm lớn và cả thể diện nữa, vì vậy cô chợt khựng lại ở đó, không biết phải thế nào tiếp mới phải.
Tình yêu khiến con người ta bắt đầu nhìn lại xem rốt cuộc mình đáng giá tới mức nào, có đáng giá để đối phương yêu mình không. Sau khi xác định được lòng mình, những chuyện trước kia tưởng như ngẫu nhiên lại chợt khiến bản thân không có can đảm, bởi lo sợ đối phương cảm thấy không đáng.
Thật ra trong hôn nhân của Trung Quốc, những chuyện này cần phải nhờ tới một bà mối thông tuệ. Ví dụ như một ông chồng răng mẻ phải ghép cặp với cô gái mặt rỗ, có như thế khi những năm tháng tình nồng qua đi, chỉ còn lại quãng đời trải dài đầy củi gạo dầu muối mới không ấm ức, mới không cảm thấy mình thiệt thòi vì cuộc hôn nhân trước đây, rồi vì hối hận mà phát sinh thêm nhiều chuyện khác.
Đây là cái nghề và cũng là triết lý của việc làm mai, có điều cậu Tư và Cận Tiêu lại không trải qua bước này, bởi nếu có một bước này, hai người họ sẽ không ở bên nhau. Lúc Cận Tiêu vẫn còn ngẩn người, cậu Tư đã xiên miếng bánh kếp kia rồi để vào đĩa cho cô.
Cận Tiêu cúi đầu nhìn miếng bánh kếp ấy, đây là bánh do cô tự làm, nước và bột được đong theo tỉ lệ cậu Tư thích, nhưng cô lại chợt thấy do dự.
Cậu Tư nói sang chủ đề khác, cô cũng không biết có nên cảm ơn Nhan Trưng Bắc quan tâm tới mình không. Nếu được quan tâm như vậy mà vẫn mặt nặng mày nhẹ thì thật kém khôn ngoan, vì thế cô lập tức nở nụ cười rồi ăn miếng bánh kếp kia. Cô ăn được một miếng thì lại nghĩ đến việc gì đó nên ngẩng đầu nhìn cậu Tư: “Chồng cô ấy thuộc đảng cách mạng Trung Hoa, liệu em kết bạn với cô ấy có khiến cậu khó xử không?”
Thế nhưng cậu Tư lại cười: “Có gì mà khó xử? Anh tránh bọn họ như tránh tà, còn làm trò cười cho người khác nữa đấy.”
Anh gọi mẹ Ngô vào rót thêm cà phê như không có chuyện gì xảy ra, sau đó đổ thêm chút mật phong (2) để tránh ánh mắt của Cận Tiêu: “Hôm nào hai người hẹn tới nhà thì báo với anh một tiếng, anh không về là được.”
(2) Mật phong (Maple syrup): là một loại syrup được làm từ nhựa của cây phong lá đỏ.
Anh hơi ngẩng đầu như giấu đầu lòi đuôi: “Phụ nữ bọn em gặp nhau thì cứ coi như buổi hội họp là được rồi.”
Cậu Tư vẫn hôn nhẹ cô như thường rồi vội vàng đi bận việc của mình. Vì lo mưa đêm qua úng nước nên Cận Tiêu định tới nhà kính thăm một chậu hoa, có điều mẹ Ngô lại báo với cô: “Mợ chủ có điện thoại, mẹ đẻ của mợ gọi đến ạ.”
Cận Tiêu đang bước ra ngoài thì dừng lại, vài giây sau cô mới nhận ra rồi xoay người trở về. Cô cũng không nói gì khác mà chỉ đi nhận điện thoại với mẹ Ngô.
Sự giao lưu trước đây của Cận Tiêu và mẹ già nửa là mẹ dặn dò cô phải làm gì, ngay cả việc kết hôn cũng tương tự. Vì Cận Tiêu rất ít nói chuyện với cha nên có đôi lúc mẹ cô sẽ đóng vai trò truyền tin cho hai người. Ngay cả việc vào làm dâu nhà họ Nhan trước đây cũng chỉ là lời dặn dò hời hợt của mẹ với cô mà thôi.
Mẹ cô không nhắc đến chuyện đề bạt anh Hai qua điện thoại, có lẽ cũng vì đã nghe được vài lời đồn đại gì rồi. Ngược lại, bà ấy kể rất nhiều cái lợi có được vì nhà họ Nhan, ví dụ như cuối cùng anh Hai cũng có được một công việc không tồi, nhờ đó mà anh cả cũng được thăng chức. Lại ví dụ như mọi người sắp chuyển tới một căn nhà lớn hơn mà không cần tiêu quá nhiều tiền, bởi thực chất đó cũng do nhà họ Nhan sắp xếp cả.
Cận Tiêu nghe được những chuyện này cũng không vui vẻ được là bao, có điều nghe giọng mẹ hài lòng như vậy nên cô cũng đáp: “Ồ, vậy thì tốt quá.”
Mẹ cô lại hỏi cô và cậu Tư có hòa hợp không, không rõ tại sao sau khi nghe những chuyện kia, cô lại không nhịn được nói với bà ấy: “Gần đây con còn làm bữa sáng cho anh ấy.”
Cô kể những chuyện này mà cũng tự thấy nực cười, giống như mấy chiếc bánh kếp cô làm kia có thể trả nợ cho ngôi nhà và những thứ ân huệ kia vậy. Mẹ cô lại chỉ nhẹ giọng đáp: “Ừ, may mà con nấu ăn ngon.”
Cận Tiêu chưa từng được mẹ khen bao giờ, một câu nói như khen ngợi này của mẹ khiến cô có thêm chút động lực. Có điều cô chưa kịp hào hứng kể về những món ăn sau đó, mẹ cô lại nói: “Nhưng về sau đừng nấu nữa.”
“Con không hiểu đâu, ngày nào con cũng làm bữa sáng cho nó rồi cuối cùng nó lại thấy con chỉ như người nấu cơm mà thôi.”
“Thỉnh thoảng làm một lần là tình thú, con là mợ chủ, phải có cái giá của mợ chủ.”
Một lúc lâu sau Cận Tiêu vẫn không trả lời, mẹ cô thở dài như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau rồi cả hai người họ cùng trầm mặc.
Cho đến khi cô cảm thấy đây là kết thúc của cuộc trò chuyện rồi, định mở miệng nói tạm biệt thì mẹ lại nói: “Con đi lấy chồng lâu như thế rồi, không định về thăm nhà sao?”
Tuy nói Thiều Quan là đất Bắc nhưng nếu so với thành Tín Châu thì chỉ là ở gần phía Bắc hơn. Từ khi có Phế Phủ Tồn Huyện (1), trên thực tế Thiều Quan đã được quy về phía Nam Trung Nguyên. Nơi đây mùa mưa không dài không ngắn, hơn chỗ khác ở chỗ lượng mưa dồi dào, sản lượng lương thực coi như khả quan.
(1) Phế Phủ Tồn Huyện: hay còn được gọi là Phế Phủ Lưu Huyện, tồn tại vào năm đầu dân quốc (1913), là khu hành chính cải cách quan trọng nhất trong lịch sự Trung Quốc.
Sáng sớm, Cận Tiêu bừng tỉnh vì tiếng sấm rền. Trước đây giấc ngủ của cô không nông như vậy, có điều khi những an ủi tối qua trôi đi lại khiến cô không nhịn được mà suy nghĩ vài chuyện. Cô ngẩng đầu nhìn lên thấy cậu Tư vẫn đang ngủ, vì thế mới nhẹ nhàng xoay người xem đồng hồ quả quýt ngọc trai ở đầu giường.
Sáu giờ sáng, nếu là lúc cô mới vào nhà họ thì có thể đã trùm chăn lên ngủ tiếp rồi. Nhưng lúc này Cận Tiêu lại bỏ đồng hồ kia xuống, xỏ dép lê vào rồi đi về phía phòng bếp.
Có lẽ người ăn đau ăn khổ trên thế giới sẽ phát hiện ra kẻ không nắm giữ điều gì là tự do tự tại nhất. Không đạt được thứ gì, cũng sẽ không mất đi điều chi, càng không bị ràng buộc, chỉ sống một mạch cuộc đời mấy chục năm tuy vội vã mà phóng khoáng biết bao.
Ông trời như không vừa lòng với một ngư dân tự tại nên chỉ cho anh ta chút tiền, chút gấp gáp đầu thừa đuôi thẹo, chút ngọt ngào nho nhỏ trong cuộc sống, vậy đã có thể khiến anh ta vội vã đuổi theo như chú chuột hamster nhỏ cố chấp chạy trong guồng quay.
Thật ra không vừa lòng như vậy cũng là một kiểu không vừa lòng đầy thiện ý, bởi nếu không thiện ý thì sẽ khiến anh ta cảm nhận được sự chèn ép kẻ yếu của thế gian này. Sự mềm yếu, vô dụng mà lương thiện của một người bình thường sẽ lại khích lệ anh ta, cho anh ta có động lực hữu hiệu hơn nữa.
Nói trắng ra, con người có thể kiềm chế bản tính an nhàn hưởng lạc của mình một nửa là vì đố kị, oán hận, một nửa khác là vì sợ mất đi. Leo lên cao có thể giảm bớt cảm giác sợ hãi này, dùng việc cướp đoạt nhiều thứ để củng cố cho cảm giác an toàn của bản thân.
Cận Tiêu vẫn chưa long đong tới mức rơi xuống tầng lớp thấp nhất, nhưng cô cũng thật sự cảm nhận được cuộc sống tự tại đang dần rời xa mình. Cô yêu một người đàn ông, nói đúng hơn là cô yêu chồng của mình. May mắn thay chồng cô cũng không tệ bạc mà vẫn có sự chân thành thật tâm. Đó có lẽ đã là điều mãn nguyện nhất với một phụ nữ kết hôn rồi.
Nếu đặt trong truyện cổ tích phương Tây, câu chuyện đã có thể khép lại, bọn họ hạnh phúc mãi mãi về sau và chung sống thật vui vẻ.
Có điều những trang sách về câu chuyện của cô mới chỉ được lật mở vài trang mà thôi.
Ở nơi cô sống, trên năm mươi phần trăm người cả đời an nhàn, không phải chịu ràng buộc và được yêu thương đều là nhờ cha mẹ. Tỉ lệ may mắn nhất đó đã ăn nhập vào máu, tựa như khoản tiền cược được phát trước khi vào sòng bạc, có khoản tiền này rồi sẽ có thể tiếp tục chơi hoài chơi mãi.
Có điều đến cả khoản này Cận Tiêu cũng không có chứ đừng nói đến vận may.
Trong trải nghiệm của cô, hạnh phúc và vui vẻ đều là thưởng thức có kỳ hạn, tỉ dụ như nhà thờ, tỉ dụ như trường nữ sinh. Những người chật vật trong sự soi mói của người khác có lẽ sẽ biết rằng đến cả ý trời cũng cần đoán định mới được.
Đương nhiên không phải bất kỳ ai cũng phải đoán ý trời, những người sống trên tầng mây chỉ để ý tới cuộc đời như chìm trong mật của mình. Bọn họ có thể làm nũng, tùy hứng với người bên cạnh, hoặc là bốc đồng với cả quy luật nhân quả – báo ứng. Dù có thế nào, sự phán quyết của vận mệnh vẫn luôn vô cùng khoan dung với họ. Nếu có ngẫu nhiên nghiêm khắc một lần, thì cũng sẽ cho họ vô số cơ hội quay đầu lại là bờ.
Nhưng những người sống dưới tầng mây dù được nếm vị ngọt hạnh phúc khó có được cũng sẽ nhớ không thể quá đắc ý, không thể mất phương hướng trong ảo giác mà vị ngọt mang tới. Việc này cũng giống như người khác thấy việc cô chiêu nhà giàu đáng yêu ăn bánh ngọt ngon miệng mà vui vẻ nhảy cẫng lên, xoay vòng vòng trên phố là một việc tốt đẹp. Nhưng nếu một người quét dọn không lịch sự, mặt mày hạ đẳng cũng lộ liễu đến vậy, họ lại thấy người này không biết rõ vị trí của mình, cho là mình cũng được như cô chiêu nhà giàu, thật buồn nôn và quái đản biết bao.
Người không may phải tuân thủ quy tắc, càng không thể tin trên đời này có điều gì suôn sẻ từ trên trời rơi xuống.
Cận Tiêu tới phòng bếp, đầu bếp chào cô, cô cũng khẽ gật đầu rồi lấy mấy quả trứng gà ra.
“Bóc gói bột bánh kếp Krusteaz đi.” Cận Tiêu chỉ vào túi bột trên tủ đã bóc mà lần trước cậu Tư nói không ngon: “Không dùng gói này nữa.”
Khi bữa sáng của cậu Tư đã được chuẩn bị xong, mẹ Ngô hỏi anh có muốn mang vào phòng không, còn nói là mợ chủ dậy sớm làm, nhưng Nhan Trưng Bắc lại tiện tay cởi áo ngủ ra rồi đáp: “Đến phòng ăn.”
Cận Tiêu đã chờ anh ở đó từ trước, lúc cậu Tư đến, cô đang uống sữa rồi bị dính một vòng tròn màu trắng quanh môi, đáng yêu vô cùng. Chính cô cũng không chú ý tới mà chỉ từng mở từng tờ, từng tờ tập san.
Trên bàn đã bày sẵn bánh kếp, súp đặc và một vài loại đồ ăn phụ, nghe nói là rất tốt cho dạ dày. Cô tốn công như vậy đương nhiên cũng khiến Nhan Trưng Bắc vui vẻ. Cậu Tư khen câu “thơm quá” rồi lại nhìn cuốn tập san kia của cô: “Tập san kỳ mới vẫn chưa ra à? Kỳ này đã đọc xong từ lâu rồi mà?”
Cận Tiêu ngẩng đầu cười: “Hôm qua em gặp Jenny Ngô ở nhà họ Thư.” Cô sợ cậu Tư không biết cô ấy là ai nên bổ sung thêm: “À, đó là nữ chủ biên của tập san «Tulip».”
Cô lại lật một trang khác để đọc tác phẩm của Jenny Ngô, cũng vì vậy mà không thấy được vẻ mặt hơi mất tự nhiên của cậu Tư. Cận Tiêu lại nói: “Em muốn mời cô ấy đến nhà làm khách trước khi cô ấy về Hồng Kông.” Cô dùng dĩa xiên vào một chiếc xúc xích, ánh mắt cũng ánh lên vẻ mong đợi: “Không biết sẽ nói gì nữa, em sợ đến lúc đó không nói được gì.”
Cận Tiêu nói đến đây rồi còn cười hơi ngượng ngùng, cô nhìn cậu Tư một chút, sau đó giải thích với anh: “Vì thế em nghĩ đọc kỹ lại tác phẩm của cô ấy có lẽ sẽ có ích.”
Lúc trước cậu Tư cũng không hạn chế cô kết bạn với người khác, khi anh nghe thấy những lời này thì cười đầy trào phúng: “Sùng bái cô ấy đến thế cơ à? Đó là nhân vật ghê gớm thật hay sao?”
Giọng nói chuyện của anh vô cùng tùy tiện và không có chút tôn sùng Jenny Ngô. Trên thực tế, cô ấy cũng là một nhà vận động nữ khoảng bốn mươi tuổi, tuy trước nay cậu Tư vẫn mang hình tượng cậu chủ quần là áo lượt nhưng biểu hiện như vậy cũng không quá phải phép. Cận Tiêu bỏ dĩa xuống rồi giới thiệu nghiêm túc với anh: “Cô ấy giỏi giang vô cùng, chưa nói đến việc tạo dựng một tập san, ngay cả tiền sinh hoạt và học phí lúc chồng đi du học Nhật cũng là cô ấy kiếm ra đấy.”
Vẻ biện minh vừa nghiêm túc vừa trịnh trọng của cô khiến cậu Tư không thể không ghen với Jenny Ngô, anh hừ một tiếng: “Ồ, vậy em cũng muốn gánh tiền sinh hoạt của anh như cô ấy à?”
Anh vừa nói xong thì đã thấy hối hận, có lẽ đàn ông đều mong hình tượng cao lớn, vĩ đại duy nhất trong lòng vợ là mình, cộng thệm cậu Tư không có ấn tượng quá tốt với Jenny Ngô, vì thế anh cũng không kiêng nể gì mà ấu trĩ đi ghen với thần tượng của cô.
Cận Tiêu vốn đang cầm dĩa xiên vào một miếng bánh kếp, lúc nghe thấy anh nói câu này thì chợt mở to mắt nhìn anh. Đương nhiên là cô không gánh được tiền sinh hoạt của cậu Tư rồi, cô thậm chí còn không có khả năng gánh tiền sinh hoạt của chính mình nữa là. Xiên miếng bánh kếp kia đến đĩa của mình như cũng cần can đảm lớn và cả thể diện nữa, vì vậy cô chợt khựng lại ở đó, không biết phải thế nào tiếp mới phải.
Tình yêu khiến con người ta bắt đầu nhìn lại xem rốt cuộc mình đáng giá tới mức nào, có đáng giá để đối phương yêu mình không. Sau khi xác định được lòng mình, những chuyện trước kia tưởng như ngẫu nhiên lại chợt khiến bản thân không có can đảm, bởi lo sợ đối phương cảm thấy không đáng.
Thật ra trong hôn nhân của Trung Quốc, những chuyện này cần phải nhờ tới một bà mối thông tuệ. Ví dụ như một ông chồng răng mẻ phải ghép cặp với cô gái mặt rỗ, có như thế khi những năm tháng tình nồng qua đi, chỉ còn lại quãng đời trải dài đầy củi gạo dầu muối mới không ấm ức, mới không cảm thấy mình thiệt thòi vì cuộc hôn nhân trước đây, rồi vì hối hận mà phát sinh thêm nhiều chuyện khác.
Đây là cái nghề và cũng là triết lý của việc làm mai, có điều cậu Tư và Cận Tiêu lại không trải qua bước này, bởi nếu có một bước này, hai người họ sẽ không ở bên nhau. Lúc Cận Tiêu vẫn còn ngẩn người, cậu Tư đã xiên miếng bánh kếp kia rồi để vào đĩa cho cô.
Cận Tiêu cúi đầu nhìn miếng bánh kếp ấy, đây là bánh do cô tự làm, nước và bột được đong theo tỉ lệ cậu Tư thích, nhưng cô lại chợt thấy do dự.
Cậu Tư nói sang chủ đề khác, cô cũng không biết có nên cảm ơn Nhan Trưng Bắc quan tâm tới mình không. Nếu được quan tâm như vậy mà vẫn mặt nặng mày nhẹ thì thật kém khôn ngoan, vì thế cô lập tức nở nụ cười rồi ăn miếng bánh kếp kia. Cô ăn được một miếng thì lại nghĩ đến việc gì đó nên ngẩng đầu nhìn cậu Tư: “Chồng cô ấy thuộc đảng cách mạng Trung Hoa, liệu em kết bạn với cô ấy có khiến cậu khó xử không?”
Thế nhưng cậu Tư lại cười: “Có gì mà khó xử? Anh tránh bọn họ như tránh tà, còn làm trò cười cho người khác nữa đấy.”
Anh gọi mẹ Ngô vào rót thêm cà phê như không có chuyện gì xảy ra, sau đó đổ thêm chút mật phong (2) để tránh ánh mắt của Cận Tiêu: “Hôm nào hai người hẹn tới nhà thì báo với anh một tiếng, anh không về là được.”
(2) Mật phong (Maple syrup): là một loại syrup được làm từ nhựa của cây phong lá đỏ.
Anh hơi ngẩng đầu như giấu đầu lòi đuôi: “Phụ nữ bọn em gặp nhau thì cứ coi như buổi hội họp là được rồi.”
Cậu Tư vẫn hôn nhẹ cô như thường rồi vội vàng đi bận việc của mình. Vì lo mưa đêm qua úng nước nên Cận Tiêu định tới nhà kính thăm một chậu hoa, có điều mẹ Ngô lại báo với cô: “Mợ chủ có điện thoại, mẹ đẻ của mợ gọi đến ạ.”
Cận Tiêu đang bước ra ngoài thì dừng lại, vài giây sau cô mới nhận ra rồi xoay người trở về. Cô cũng không nói gì khác mà chỉ đi nhận điện thoại với mẹ Ngô.
Sự giao lưu trước đây của Cận Tiêu và mẹ già nửa là mẹ dặn dò cô phải làm gì, ngay cả việc kết hôn cũng tương tự. Vì Cận Tiêu rất ít nói chuyện với cha nên có đôi lúc mẹ cô sẽ đóng vai trò truyền tin cho hai người. Ngay cả việc vào làm dâu nhà họ Nhan trước đây cũng chỉ là lời dặn dò hời hợt của mẹ với cô mà thôi.
Mẹ cô không nhắc đến chuyện đề bạt anh Hai qua điện thoại, có lẽ cũng vì đã nghe được vài lời đồn đại gì rồi. Ngược lại, bà ấy kể rất nhiều cái lợi có được vì nhà họ Nhan, ví dụ như cuối cùng anh Hai cũng có được một công việc không tồi, nhờ đó mà anh cả cũng được thăng chức. Lại ví dụ như mọi người sắp chuyển tới một căn nhà lớn hơn mà không cần tiêu quá nhiều tiền, bởi thực chất đó cũng do nhà họ Nhan sắp xếp cả.
Cận Tiêu nghe được những chuyện này cũng không vui vẻ được là bao, có điều nghe giọng mẹ hài lòng như vậy nên cô cũng đáp: “Ồ, vậy thì tốt quá.”
Mẹ cô lại hỏi cô và cậu Tư có hòa hợp không, không rõ tại sao sau khi nghe những chuyện kia, cô lại không nhịn được nói với bà ấy: “Gần đây con còn làm bữa sáng cho anh ấy.”
Cô kể những chuyện này mà cũng tự thấy nực cười, giống như mấy chiếc bánh kếp cô làm kia có thể trả nợ cho ngôi nhà và những thứ ân huệ kia vậy. Mẹ cô lại chỉ nhẹ giọng đáp: “Ừ, may mà con nấu ăn ngon.”
Cận Tiêu chưa từng được mẹ khen bao giờ, một câu nói như khen ngợi này của mẹ khiến cô có thêm chút động lực. Có điều cô chưa kịp hào hứng kể về những món ăn sau đó, mẹ cô lại nói: “Nhưng về sau đừng nấu nữa.”
“Con không hiểu đâu, ngày nào con cũng làm bữa sáng cho nó rồi cuối cùng nó lại thấy con chỉ như người nấu cơm mà thôi.”
“Thỉnh thoảng làm một lần là tình thú, con là mợ chủ, phải có cái giá của mợ chủ.”
Một lúc lâu sau Cận Tiêu vẫn không trả lời, mẹ cô thở dài như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau rồi cả hai người họ cùng trầm mặc.
Cho đến khi cô cảm thấy đây là kết thúc của cuộc trò chuyện rồi, định mở miệng nói tạm biệt thì mẹ lại nói: “Con đi lấy chồng lâu như thế rồi, không định về thăm nhà sao?”
/59
|