*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Bột
Việc chép kinh Phật kia cuối cùng cũng không giải quyết được gì, bởi hôm qua cậu Tư nhà họ Nhan nhận được lệnh phải đến Thiều Quan trấn thủ.
Thiều Quan tiếp giáp với hai tỉnh, gần đất Bắc, cách thành Tín Châu khoảng ba ngày đường. Hiện tại quân phiệt cắt cứ (1), Thiều Quan là phòng tuyến đầu tiên tiếp giáp với tỉnh khác. Tư lệnh Nhan điều binh khiển tướng, nhưng cuối cùng vẫn thấy nắm binh quyền trong nhà mới có thể an tâm được.
(1) Cắt cứ: chia cắt lãnh thổ để chiếm giữ và lập chủ quyền riêng, không phục tùng chủ quyền trung ương.
Tên Lão Tứ là Trưng (âm “Chinh”) Bắc, đương nhiên không thể để anh làm “quan văn” trong chính quyền mãi được, khi cơ hội tới, sẽ lập tức được phái đi rèn luyện.
“Lúc đầu chính con không muốn nhờ người thân giúp đỡ.” Tư lệnh để ngỏ: “Con đường sau này phải dựa vào sự nỗ lực của con.”
*
Lúc Nhan Trưng Bắc mặc quần áo gần xong, Cận Tiêu mới mông lung tỉnh lại. Cậu Tư khom người xuống trêu cô: “Anh phải đến Thiều Quan, em không gặp được anh liệu có khóc nhè không?”
Cận Tiêu “ừm?” mang theo giọng mũi, cô còn đang nghĩ xem anh nói gì, nhưng cánh tay trắng như tuyết đã ngoan ngoãn vươn ra cài cúc áo cho anh. Lúc cài tới cổ áo, cô hơi không với tới nên cố gắng rướn eo, lộ ra chút cảnh xuân ở ngực.
Nhan Trưng Bắc đảo mắt qua vùng dưới cổ của cô mà lòng lại thêm lưu luyến, nhưng trên mặt anh vẫn là vẻ đứng đắn, đường hoàng: “Thấy em ưu sầu về việc chép kinh như vậy, anh sẽ nói với cha một tiếng, để em tới Thiều Quan với anh.”
Cận Tiêu không nghĩ được quá nhiều, cô chỉ được hai chữ “kinh Phật” rõ hơn “Thiều Quan”, sau đó mừng rỡ reo lên: “Thật chứ?”
Nhan Trưng Bắc vuốt cằm mềm mại của cô, tỉ mỉ hôn cô rồi ậm ờ: “Vẫn phải luyện chữ.”
Cận Tiêu tránh gốc râu mới mọc trên cằm của anh như tránh gai nhím hay một chùm thương nhĩ (2): “Em biết rồi.”
(2) Cây thương nhĩ: hay còn gọi là Chi Ké Đầu Ngựa (danh pháp khoa học: Xanthium) là một chi thực vật có hoa trong họ Cúc (Asteraceae). Chi này là bản địa ở Bắc Trung Mỹ, châu Á, châu Âu.
Cây thương nhĩ
Cuối cùng, cậu Tư hôn lên môi cô. Những lưu luyến trên mặt anh khiến cô hơi thẹn thùng, đỏ mặt không dám nhìn đôi mắt mang ý cười của anh. Nhan Trưng Bắc cười rồi đuổi theo đôi mắt tránh né của cô: “Chờ anh về nhé, hửm?”
Cận Tiêu chờ anh đi rồi lập tức vui vẻ như chú thỏ nhỏ. Cô vừa lật tủ quần áo của mình vừa hô: “Mẹ Ngô? Mẹ Ngô? Mau thu dọn hết tập san và tiểu thuyết của tôi lại.”
Những ý nghĩ về việc cậu Tư nhà họ Nhan có lưu luyến thâm tình như vậy đối với mấy cô gái như Lê Uyển hay không, phải chăng môi của anh cũng truy đuổi các cô gái khác… thỉnh thoảng cũng tràn đến với cô, nhưng rất nhanh sau đó đã tan thành mây khói.
Trong một gia tộc thường trực ham muốn hưởng thụ vật chất này, tình yêu và tiền tài luôn có thể trở thành giao dịch để đùa giỡn. Nếu muốn sống qua ngày tử tế thì nên biết nhìn thoáng ra, và tất nhiên cũng không thể quá thấu đáo nhiều chuyện. So với việc tốn thời gian tự băn khoăn, chẳng bằng nghĩ biện pháp giết thời gian gì mới thì hơn.
Đương nhiên cũng có các mợ chủ tiêu thời gian vào mạt chược và vũ hội, nhưng Cận Tiêu không đủ đầu óc chơi mạt chược, cũng không biết khiêu vũ. Vì thế cô phải tìm ra rất nhiều việc không ảnh hưởng đến hòa bình của toàn cục như tập san hay tiểu thuyết.
Hiện giờ Nhan Trưng Bắc đang đảm nhiệm chức vụ ở chính quyền tỉnh, trưa sẽ không trở về, lúc hai người gặp lại thường là chạng vạng tối. Vì thế Cận Tiêu thường xuyên coi làm mợ Tư là công việc, cô sẽ ngày ngày tìm ra thú vui của mình, sau đó kính cẩn làm vợ hiền ngoan ngoãn.
Nói cho cùng thì làm mợ chủ cũng giống như vú em của gia đình hay phục vụ ở quán cơm. Không biết hàm lượng kỹ thuật bên trong cao thấp ra sao, chẳng qua của cô là làm ca đêm và tiền lương mỗi tháng cao mà thôi.
Cận Tiêu khấp khởi mở tập san ra thì nghe được thông báo từ Oanh Yến.
Thì ra tin cô phải theo cậu Tư tới Thiều Quan đã truyền ra ngoài, vì thế cô chiêu nhà họ Chu có quan hệ thân thiết với cô hẹn ra ngoài uống trà chiều.
Vậy nên bạn xem, thành Tín Châu này chưa bao giờ có bí mật gì lớn.
Đương nhiên là Cận Tiêu đồng ý, bởi uống trà chiều với bạn cũng là một trong những thú vui tiêu khiển của cô. Cô chiêu nhà họ Chu cũng thích tập san «Tulip» như cô, hai người thường gặp nhau để trao đổi về tình tiết được đăng trong tháng, hay nhân vật trong truyện đó như thế nào.
Chu Thanh thấy hôm nay cô hơi lười nhác thì gọi bánh ngọt giúp rồi cười nói: “Cô chớ có giống mợ chủ trong truyện kia, thích ăn đồ ngọt, không ưa đi lại, ăn đến mức thành cái thùng gỗ.”
Thứ mà cô chiêu nhà họ Chu nhắc đến là một bộ truyện đăng nhiều kỳ, kể về một đôi chồng già vợ trẻ, người vợ kia không được yêu chiều nhưng sống cũng rất thoải mái. Cô ấy thích nhất ăn bánh ngọt và chơi mạt chược, tính tình lại dễ chịu, cũng là một nhân vật khiến người khác yêu thích.
So sánh nhân vật này với Cận Tiêu quả là quá thích hợp. Cô véo thịt trên mặt mình thì thấy có phính ra một chút thật, vì thế mới nghiêm túc gật đầu nhẹ: “Tôi sẽ chú ý.”
Cô chiêu nhà họ Chu nhìn vẻ ngây thơ của cô thì cũng cười phối hợp, sau lại hơi lưỡng lự cầm tay của Cận Tiêu, trên mặt là chút thương cảm: “Tôi tìm cô vì việc của cậu Tư.”
Cận Tiêu hơi ngạc nhiên khi thấy vẻ đau xót của Chu Thanh, sau cô chợt nghĩ rằng trái tim thiếu nữ của cô ấy rung động rồi, mà nếu là như thế thật, thì quả là làm khó cho cô.
Nếu cậu Tư có ý với cô ấy thì có lẽ sẽ dễ dàng hơn, bởi cô ấy sẽ nghiễm nhiên trở thành mợ bé của người ta. Nhưng chẳng lẽ còn muốn tự làm mối dắt chuyện hay sao?
Cô ngồi đó tưởng tượng ra trăm ngàn kiểu tình tiết, sau lại nghe Chu Thanh nói: “Chuyện của cậu Tư và ả đào Lê Uyển kia đã đồn khắp thành Tín Châu rồi. Dù không thể tin hết vào tin đồn, nhưng già nửa cũng có phần thật, đến cả tôi cũng hơi tin vào tin đồn khắp cả thành này rồi.”
Cận Tiêu nghe ra ý của cô ấy rồi phát hiện mình nghĩ sai nên hơi ngượng ngùng, cũng cảm thấy mình có phần coi thường nên càng chột dạ, vậy nên sau đó cũng bày ra vẻ lắng nghe chân thành.
Chu Thanh lại thở dài: “Cô vừa mới lấy anh ta mà anh ta đã càn quấy thế này rồi, đúng là chẳng cho cô chút mặt mũi nào. Bây giờ khó lắm mới đi Thiều Quan, ả đào kia chắc sẽ không đuổi theo được, cô phải nắm bắt lấy cơ hội này đấy.”
Cận Tiêu nhận được lời đề nghị chân thành này từ bạn thân thì thấy ấm áp vô cùng. Dù trong lòng cô nghĩ tới Thiều Quan cũng sẽ có ả đào ở Thiều Quan thôi, nhưng vẫn tha thiết nắm chặt tay của cô ấy: “A Thanh, thật sự cảm ơn cô vì những lời này.” Cô nói xong lại buồn rầu: “Tôi đi Thiều Quan rồi, cô sẽ không quên người bạn là tôi chứ.”
Chu Thanh nắm lại tay của cô rồi cười nói: “Nói gì ngốc vậy, cô và tôi thư từ qua lại cũng được. Đợi cô về rồi, tôi sẽ lại chào đón cô.”
Lúc Chu Thanh đang nói, xung quanh chợt xôn xao lên khiến cô ấy cũng không nhịn được phải quay đầu nhìn thử, thì ra là có một người đẹp tuyệt trần xuất hiện ở cửa nhà hàng Tây này. Trong cái se lạnh đầu Xuân, cô ấy mặc một chiếc sườn xám xẻ cao, chân đi giày Oxford da rắn, chưa kể tới chiếc túi bằng da xa xỉ trên vai. Đến cả những cô gái khác cũng bị cô ấy hấp dẫn tầm mắt, sau đó ngấm ngầm đánh giá.
Người đẹp kia được một người đàn ông anh tuấn ôm eo rất thân mật, cả mũ quân đội của người đàn ông cũng đang đội trên đầu cô ấy. Hai người vừa đi vừa cười nói, hơn nữa còn không để ý đến ánh mắt của người ngoài mà cứ thế đi vào phòng. Bọn họ như vậy khiến Cận Tiêu cũng phải chép miệng.
Chu Thanh tức giận lăng chén: “Quá quắt thật! Trong mắt anh ta có còn người vợ là cô không?”
Cận Tiêu nhìn đủ rồi thì cũng thu hồi tầm mắt, sau đó “xì” một tiếng: “Đừng để người khác nhận ra, như vậy tôi mất mặt lắm.”
Chu Thanh thấy cô bất giác vùi đầu ăn bánh gato thì chỉ có thể thở dài. Nếu nói đến mất mặt, thì trong thành Tín Châu cũng có ít nhiều kẻ chê xuất thân của mợ chủ như cô quá thấp kém, nhưng cô lại thấy chỉ cần không bị nhận ra là tốt rồi.
“Cô ấy à, hệt như đà điểu vậy.”
Chỉ cần vùi đầu vào đống cát, là có thể vờ như không có gì xảy ra.
Cận Tiêu cười khẽ.
Cận Tiêu ăn hết hai chiếc bánh gato sô-cô-la, nhưng không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Chu Thanh nghĩ chắc chắn là cô đang buồn, nhưng lại cố tỏ vẻ lạnh nhạt, vì thế cô ấy cũng không tiện quấy rầy cô. Sau đó, hai người họ cứ nhìn nhau, ăn bánh ngọt và không nói gì như vậy.
Vẻ nhíu đầu mày, uống hồng trà của cô mang vẻ buồn rầu và chịu đựng khiến Chu Thanh cũng cảm thấy đau lòng.
Hương thơm của hồng trà át vị ngọt của sô-cô-la, Cận Tiêu đột nhiên hiểu ý ngày hôm qua của Nhan Trưng Bắc. Thì ra sau khi đàn ông chơi bời trăng hoa ở ngoài xong, trở về sẽ chứng minh mình trăng hoa lần hai nhờ vào việc vợ ghen.
Đại khái là làm như vậy sẽ có cảm giác ưu việt tột cùng.
Cận Tiêu đột nhiên thấy hơi chán ghét. Dù sự chán ghét này khá mỏng, nhưng trước đây cô chưa từng cảm thấy như vậy. Trước đó cô luôn luôn không đếm xỉa tới những chuyện này, vẫn luôn tự vui vẻ một mình mà không muốn hỏi đến thứ gì.
Có điều sự chán ghét này cũng không làm thay đổi trạng thái quần chúng của cô, bởi dù có chán ghét thì cũng là quần chúng chán ghét. Đúng là cậu Tư hệt như cậu Hai nhà họ Lý, nhưng như vậy thì có liên quan gì đến cô đâu?
Cô chỉ cần diễn tốt vai của mình là có thể tạm bợ qua kiếp phù du này rồi.
Cớ sao lại không làm đây?
*
Oanh Yến ôm theo một chồng thoại bản (3), những thứ này vậy mà lại là tính mạng của mợ Tư. Mợ Tư rất tốt tính, không thích sai sử người khác, nhưng lại xót nhất đống thoại bản của mình.
(3) Thoại bản: Một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
“Bộ này không xuất bản nữa đâu, chị phải tìm lâu lắm đấy.” Oanh Yến nhớ lúc Cận Tiêu trịnh trọng bàn giao cho mình: “Chị không tin người ngoài, Oanh Yến, giao cho em sắp xếp đấy.”
Oanh Yến rất vui vì mợ Tư tín nhiệm mình như vậy, trên đường đi gặp cậu Tư còn hỏi thăm vui vẻ. Nhan Trưng Bắc khẽ gật đầu rồi gọi cô ấy lại: “Hôm nay mợ Tư làm gì?”
Oánh Yến nghĩ mợ Tư không hay biết tin đồn cậu Tư trăng hoa bên ngoài, vì thế nên mới như giá treo quần áo trong phòng, bận bịu thẳng người để làm nhiệm vụ của mình: “Sáng nay mợ chủ đọc sách, buổi chiều đi uống trà với cô Hai nhà họ Chu ạ.”
“Trà chiều?” Nhan Trưng Bắc nhớ đến vẻ vui sướng lúc cùng ăn bánh gato lần trước của cô thì tâm trạng tốt hơn một chút. Anh thưởng cho Oanh Yến mấy đồng tiền, sau đó thuận miệng hỏi: “Ở nhà hàng nào?”
Oanh Yến vội vàng cười cảm ơn: “Nghe nói là Cát Sự Lâm mới mở ở phía Bắc thành, mợ chủ còn nói bánh gato sô-cô-la ở đó ngon nữa ạ.”
Nhan Trưng Bắc sững người rồi im lặng một lúc lâu. Lúc Oanh Yến không biết có nên chào để đi không, thì lại nghe anh hỏi: “Đi lúc nào?”
“Hai giờ chiều ạ.”
Dường như giọng của cậu Tư trầm hơn một chút: “Biết rồi, lui xuống đi.”
Oanh Yến cũng không quá bận tâm, sau đó lại cảm ơn và xoay người đi làm việc.
Hết chương 3.
Lời của tác giả: Chương này nói một chút về nhân sinh quan của Cận Tiêu, chương sau hầm ít thịt.
*
Bột: Từ “cắt cứ” ở phía trên là từ tiếng Việt, nhưng ít được sử dụng nên tớ vẫn chú thích thêm.
Biên tập: Bột
Việc chép kinh Phật kia cuối cùng cũng không giải quyết được gì, bởi hôm qua cậu Tư nhà họ Nhan nhận được lệnh phải đến Thiều Quan trấn thủ.
Thiều Quan tiếp giáp với hai tỉnh, gần đất Bắc, cách thành Tín Châu khoảng ba ngày đường. Hiện tại quân phiệt cắt cứ (1), Thiều Quan là phòng tuyến đầu tiên tiếp giáp với tỉnh khác. Tư lệnh Nhan điều binh khiển tướng, nhưng cuối cùng vẫn thấy nắm binh quyền trong nhà mới có thể an tâm được.
(1) Cắt cứ: chia cắt lãnh thổ để chiếm giữ và lập chủ quyền riêng, không phục tùng chủ quyền trung ương.
Tên Lão Tứ là Trưng (âm “Chinh”) Bắc, đương nhiên không thể để anh làm “quan văn” trong chính quyền mãi được, khi cơ hội tới, sẽ lập tức được phái đi rèn luyện.
“Lúc đầu chính con không muốn nhờ người thân giúp đỡ.” Tư lệnh để ngỏ: “Con đường sau này phải dựa vào sự nỗ lực của con.”
*
Lúc Nhan Trưng Bắc mặc quần áo gần xong, Cận Tiêu mới mông lung tỉnh lại. Cậu Tư khom người xuống trêu cô: “Anh phải đến Thiều Quan, em không gặp được anh liệu có khóc nhè không?”
Cận Tiêu “ừm?” mang theo giọng mũi, cô còn đang nghĩ xem anh nói gì, nhưng cánh tay trắng như tuyết đã ngoan ngoãn vươn ra cài cúc áo cho anh. Lúc cài tới cổ áo, cô hơi không với tới nên cố gắng rướn eo, lộ ra chút cảnh xuân ở ngực.
Nhan Trưng Bắc đảo mắt qua vùng dưới cổ của cô mà lòng lại thêm lưu luyến, nhưng trên mặt anh vẫn là vẻ đứng đắn, đường hoàng: “Thấy em ưu sầu về việc chép kinh như vậy, anh sẽ nói với cha một tiếng, để em tới Thiều Quan với anh.”
Cận Tiêu không nghĩ được quá nhiều, cô chỉ được hai chữ “kinh Phật” rõ hơn “Thiều Quan”, sau đó mừng rỡ reo lên: “Thật chứ?”
Nhan Trưng Bắc vuốt cằm mềm mại của cô, tỉ mỉ hôn cô rồi ậm ờ: “Vẫn phải luyện chữ.”
Cận Tiêu tránh gốc râu mới mọc trên cằm của anh như tránh gai nhím hay một chùm thương nhĩ (2): “Em biết rồi.”
(2) Cây thương nhĩ: hay còn gọi là Chi Ké Đầu Ngựa (danh pháp khoa học: Xanthium) là một chi thực vật có hoa trong họ Cúc (Asteraceae). Chi này là bản địa ở Bắc Trung Mỹ, châu Á, châu Âu.
Cây thương nhĩ
Cuối cùng, cậu Tư hôn lên môi cô. Những lưu luyến trên mặt anh khiến cô hơi thẹn thùng, đỏ mặt không dám nhìn đôi mắt mang ý cười của anh. Nhan Trưng Bắc cười rồi đuổi theo đôi mắt tránh né của cô: “Chờ anh về nhé, hửm?”
Cận Tiêu chờ anh đi rồi lập tức vui vẻ như chú thỏ nhỏ. Cô vừa lật tủ quần áo của mình vừa hô: “Mẹ Ngô? Mẹ Ngô? Mau thu dọn hết tập san và tiểu thuyết của tôi lại.”
Những ý nghĩ về việc cậu Tư nhà họ Nhan có lưu luyến thâm tình như vậy đối với mấy cô gái như Lê Uyển hay không, phải chăng môi của anh cũng truy đuổi các cô gái khác… thỉnh thoảng cũng tràn đến với cô, nhưng rất nhanh sau đó đã tan thành mây khói.
Trong một gia tộc thường trực ham muốn hưởng thụ vật chất này, tình yêu và tiền tài luôn có thể trở thành giao dịch để đùa giỡn. Nếu muốn sống qua ngày tử tế thì nên biết nhìn thoáng ra, và tất nhiên cũng không thể quá thấu đáo nhiều chuyện. So với việc tốn thời gian tự băn khoăn, chẳng bằng nghĩ biện pháp giết thời gian gì mới thì hơn.
Đương nhiên cũng có các mợ chủ tiêu thời gian vào mạt chược và vũ hội, nhưng Cận Tiêu không đủ đầu óc chơi mạt chược, cũng không biết khiêu vũ. Vì thế cô phải tìm ra rất nhiều việc không ảnh hưởng đến hòa bình của toàn cục như tập san hay tiểu thuyết.
Hiện giờ Nhan Trưng Bắc đang đảm nhiệm chức vụ ở chính quyền tỉnh, trưa sẽ không trở về, lúc hai người gặp lại thường là chạng vạng tối. Vì thế Cận Tiêu thường xuyên coi làm mợ Tư là công việc, cô sẽ ngày ngày tìm ra thú vui của mình, sau đó kính cẩn làm vợ hiền ngoan ngoãn.
Nói cho cùng thì làm mợ chủ cũng giống như vú em của gia đình hay phục vụ ở quán cơm. Không biết hàm lượng kỹ thuật bên trong cao thấp ra sao, chẳng qua của cô là làm ca đêm và tiền lương mỗi tháng cao mà thôi.
Cận Tiêu khấp khởi mở tập san ra thì nghe được thông báo từ Oanh Yến.
Thì ra tin cô phải theo cậu Tư tới Thiều Quan đã truyền ra ngoài, vì thế cô chiêu nhà họ Chu có quan hệ thân thiết với cô hẹn ra ngoài uống trà chiều.
Vậy nên bạn xem, thành Tín Châu này chưa bao giờ có bí mật gì lớn.
Đương nhiên là Cận Tiêu đồng ý, bởi uống trà chiều với bạn cũng là một trong những thú vui tiêu khiển của cô. Cô chiêu nhà họ Chu cũng thích tập san «Tulip» như cô, hai người thường gặp nhau để trao đổi về tình tiết được đăng trong tháng, hay nhân vật trong truyện đó như thế nào.
Chu Thanh thấy hôm nay cô hơi lười nhác thì gọi bánh ngọt giúp rồi cười nói: “Cô chớ có giống mợ chủ trong truyện kia, thích ăn đồ ngọt, không ưa đi lại, ăn đến mức thành cái thùng gỗ.”
Thứ mà cô chiêu nhà họ Chu nhắc đến là một bộ truyện đăng nhiều kỳ, kể về một đôi chồng già vợ trẻ, người vợ kia không được yêu chiều nhưng sống cũng rất thoải mái. Cô ấy thích nhất ăn bánh ngọt và chơi mạt chược, tính tình lại dễ chịu, cũng là một nhân vật khiến người khác yêu thích.
So sánh nhân vật này với Cận Tiêu quả là quá thích hợp. Cô véo thịt trên mặt mình thì thấy có phính ra một chút thật, vì thế mới nghiêm túc gật đầu nhẹ: “Tôi sẽ chú ý.”
Cô chiêu nhà họ Chu nhìn vẻ ngây thơ của cô thì cũng cười phối hợp, sau lại hơi lưỡng lự cầm tay của Cận Tiêu, trên mặt là chút thương cảm: “Tôi tìm cô vì việc của cậu Tư.”
Cận Tiêu hơi ngạc nhiên khi thấy vẻ đau xót của Chu Thanh, sau cô chợt nghĩ rằng trái tim thiếu nữ của cô ấy rung động rồi, mà nếu là như thế thật, thì quả là làm khó cho cô.
Nếu cậu Tư có ý với cô ấy thì có lẽ sẽ dễ dàng hơn, bởi cô ấy sẽ nghiễm nhiên trở thành mợ bé của người ta. Nhưng chẳng lẽ còn muốn tự làm mối dắt chuyện hay sao?
Cô ngồi đó tưởng tượng ra trăm ngàn kiểu tình tiết, sau lại nghe Chu Thanh nói: “Chuyện của cậu Tư và ả đào Lê Uyển kia đã đồn khắp thành Tín Châu rồi. Dù không thể tin hết vào tin đồn, nhưng già nửa cũng có phần thật, đến cả tôi cũng hơi tin vào tin đồn khắp cả thành này rồi.”
Cận Tiêu nghe ra ý của cô ấy rồi phát hiện mình nghĩ sai nên hơi ngượng ngùng, cũng cảm thấy mình có phần coi thường nên càng chột dạ, vậy nên sau đó cũng bày ra vẻ lắng nghe chân thành.
Chu Thanh lại thở dài: “Cô vừa mới lấy anh ta mà anh ta đã càn quấy thế này rồi, đúng là chẳng cho cô chút mặt mũi nào. Bây giờ khó lắm mới đi Thiều Quan, ả đào kia chắc sẽ không đuổi theo được, cô phải nắm bắt lấy cơ hội này đấy.”
Cận Tiêu nhận được lời đề nghị chân thành này từ bạn thân thì thấy ấm áp vô cùng. Dù trong lòng cô nghĩ tới Thiều Quan cũng sẽ có ả đào ở Thiều Quan thôi, nhưng vẫn tha thiết nắm chặt tay của cô ấy: “A Thanh, thật sự cảm ơn cô vì những lời này.” Cô nói xong lại buồn rầu: “Tôi đi Thiều Quan rồi, cô sẽ không quên người bạn là tôi chứ.”
Chu Thanh nắm lại tay của cô rồi cười nói: “Nói gì ngốc vậy, cô và tôi thư từ qua lại cũng được. Đợi cô về rồi, tôi sẽ lại chào đón cô.”
Lúc Chu Thanh đang nói, xung quanh chợt xôn xao lên khiến cô ấy cũng không nhịn được phải quay đầu nhìn thử, thì ra là có một người đẹp tuyệt trần xuất hiện ở cửa nhà hàng Tây này. Trong cái se lạnh đầu Xuân, cô ấy mặc một chiếc sườn xám xẻ cao, chân đi giày Oxford da rắn, chưa kể tới chiếc túi bằng da xa xỉ trên vai. Đến cả những cô gái khác cũng bị cô ấy hấp dẫn tầm mắt, sau đó ngấm ngầm đánh giá.
Người đẹp kia được một người đàn ông anh tuấn ôm eo rất thân mật, cả mũ quân đội của người đàn ông cũng đang đội trên đầu cô ấy. Hai người vừa đi vừa cười nói, hơn nữa còn không để ý đến ánh mắt của người ngoài mà cứ thế đi vào phòng. Bọn họ như vậy khiến Cận Tiêu cũng phải chép miệng.
Chu Thanh tức giận lăng chén: “Quá quắt thật! Trong mắt anh ta có còn người vợ là cô không?”
Cận Tiêu nhìn đủ rồi thì cũng thu hồi tầm mắt, sau đó “xì” một tiếng: “Đừng để người khác nhận ra, như vậy tôi mất mặt lắm.”
Chu Thanh thấy cô bất giác vùi đầu ăn bánh gato thì chỉ có thể thở dài. Nếu nói đến mất mặt, thì trong thành Tín Châu cũng có ít nhiều kẻ chê xuất thân của mợ chủ như cô quá thấp kém, nhưng cô lại thấy chỉ cần không bị nhận ra là tốt rồi.
“Cô ấy à, hệt như đà điểu vậy.”
Chỉ cần vùi đầu vào đống cát, là có thể vờ như không có gì xảy ra.
Cận Tiêu cười khẽ.
Cận Tiêu ăn hết hai chiếc bánh gato sô-cô-la, nhưng không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Chu Thanh nghĩ chắc chắn là cô đang buồn, nhưng lại cố tỏ vẻ lạnh nhạt, vì thế cô ấy cũng không tiện quấy rầy cô. Sau đó, hai người họ cứ nhìn nhau, ăn bánh ngọt và không nói gì như vậy.
Vẻ nhíu đầu mày, uống hồng trà của cô mang vẻ buồn rầu và chịu đựng khiến Chu Thanh cũng cảm thấy đau lòng.
Hương thơm của hồng trà át vị ngọt của sô-cô-la, Cận Tiêu đột nhiên hiểu ý ngày hôm qua của Nhan Trưng Bắc. Thì ra sau khi đàn ông chơi bời trăng hoa ở ngoài xong, trở về sẽ chứng minh mình trăng hoa lần hai nhờ vào việc vợ ghen.
Đại khái là làm như vậy sẽ có cảm giác ưu việt tột cùng.
Cận Tiêu đột nhiên thấy hơi chán ghét. Dù sự chán ghét này khá mỏng, nhưng trước đây cô chưa từng cảm thấy như vậy. Trước đó cô luôn luôn không đếm xỉa tới những chuyện này, vẫn luôn tự vui vẻ một mình mà không muốn hỏi đến thứ gì.
Có điều sự chán ghét này cũng không làm thay đổi trạng thái quần chúng của cô, bởi dù có chán ghét thì cũng là quần chúng chán ghét. Đúng là cậu Tư hệt như cậu Hai nhà họ Lý, nhưng như vậy thì có liên quan gì đến cô đâu?
Cô chỉ cần diễn tốt vai của mình là có thể tạm bợ qua kiếp phù du này rồi.
Cớ sao lại không làm đây?
*
Oanh Yến ôm theo một chồng thoại bản (3), những thứ này vậy mà lại là tính mạng của mợ Tư. Mợ Tư rất tốt tính, không thích sai sử người khác, nhưng lại xót nhất đống thoại bản của mình.
(3) Thoại bản: Một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
“Bộ này không xuất bản nữa đâu, chị phải tìm lâu lắm đấy.” Oanh Yến nhớ lúc Cận Tiêu trịnh trọng bàn giao cho mình: “Chị không tin người ngoài, Oanh Yến, giao cho em sắp xếp đấy.”
Oanh Yến rất vui vì mợ Tư tín nhiệm mình như vậy, trên đường đi gặp cậu Tư còn hỏi thăm vui vẻ. Nhan Trưng Bắc khẽ gật đầu rồi gọi cô ấy lại: “Hôm nay mợ Tư làm gì?”
Oánh Yến nghĩ mợ Tư không hay biết tin đồn cậu Tư trăng hoa bên ngoài, vì thế nên mới như giá treo quần áo trong phòng, bận bịu thẳng người để làm nhiệm vụ của mình: “Sáng nay mợ chủ đọc sách, buổi chiều đi uống trà với cô Hai nhà họ Chu ạ.”
“Trà chiều?” Nhan Trưng Bắc nhớ đến vẻ vui sướng lúc cùng ăn bánh gato lần trước của cô thì tâm trạng tốt hơn một chút. Anh thưởng cho Oanh Yến mấy đồng tiền, sau đó thuận miệng hỏi: “Ở nhà hàng nào?”
Oanh Yến vội vàng cười cảm ơn: “Nghe nói là Cát Sự Lâm mới mở ở phía Bắc thành, mợ chủ còn nói bánh gato sô-cô-la ở đó ngon nữa ạ.”
Nhan Trưng Bắc sững người rồi im lặng một lúc lâu. Lúc Oanh Yến không biết có nên chào để đi không, thì lại nghe anh hỏi: “Đi lúc nào?”
“Hai giờ chiều ạ.”
Dường như giọng của cậu Tư trầm hơn một chút: “Biết rồi, lui xuống đi.”
Oanh Yến cũng không quá bận tâm, sau đó lại cảm ơn và xoay người đi làm việc.
Hết chương 3.
Lời của tác giả: Chương này nói một chút về nhân sinh quan của Cận Tiêu, chương sau hầm ít thịt.
*
Bột: Từ “cắt cứ” ở phía trên là từ tiếng Việt, nhưng ít được sử dụng nên tớ vẫn chú thích thêm.
/59
|