Giao thừa năm nay quả thật khác hẳn năm ngoái.
Tuy trong cung bận bịu, ngoài cung không ngừng có chuyện, nhưng mà trong lòng vẫn thấy bình thản, một cảm giác hậu cố vô ưu.
(*) Hậu cố vô ưu: Ngoảnh đầu nhìn lại thấy chẳng có gì phải lo lắng.
Qua ngày 30, đến mồng một còn có nghi thức rườm rà phức tạp, ngày mai phải chúc tết, cái gọi là chúc tết, tức là Hoàng Đế thết tiệc quần thần, cảm kích chúng thần công tận tụy suốt một năm qua, cũng để cầu cho một năm mưa thuận gió hòa.
Thực ra thái bình thịnh thế không phải tự dưng mà có, kiểu gì cũng cần phải có người chịu đi ngược đường, gánh nỗi bêu danh.
Lương Ngộ đến Càn Thanh Cung bẩm báo công việc chuẩn bị tiệc chúc tết, vào cửa đã thấy ngay Nguyệt Hồi đang đứng ở noãn các.
Dù chỉ là nữ quan chải đầu, chỉ cần Hoàng Đế vẫn ở đó thì ngay cả khi công việc đã xong, nàng vẫn phải xuất hiện trong vòng phạm vi ba thước.
Theo cách nói của nàng thì tên tuổi nữ quan chải đầu quá bó hẹp, nàng nên được gọi là nữ quan dế thì hơn.
Đúng là hai con dế được nàng hầu hạ rất tốt, thân mình bóng lưỡng, ăn no xong thì được thả vào cái lồng cỏ, để ở cửa sổ phía nam, dốc hết sức lực cất giọng kêu to, đến nỗi đóng cửa sổ cũng không ngăn được.
Nàng thấy Lương Ngộ đến thì cúi người hành lễ, không nói lời nào.
Khi Lương Ngộ bước qua chỉ thoáng gật đầu, nếu không quan sát kỹ thì không ai nhìn ra giữa ra hai bọn họ có giao lưu.
Hoàng Đế nhìn lên, cười nói: “Đại bạn đến rồi? Trẫm mới có được một bức tranh chữ, chưa rõ thật giả, mời Đại bạn xem thử.”
Lương Ngộ có chút nghiên cứu về tranh chữ, dù sao thì tranh chữ tốt còn có giá trị hơn vàng bạc nhiều.
Hắn bước lên nhìn, liếc mắt một cái là biết ngay lai lịch, “Thục Tố Thiếp của Mễ Phất, đây chính là thượng phẩm hiếm có.
Nhìn bút lực này mà xem, kết hợp tuyệt hảo giữa cương và nhu, bố cục giữa từng chữ khéo léo diệu kỳ, thưa thì ngựa cũng qua, kín thì gió chẳng lọt, là bút tích thật, không thể nghi ngờ.”
Hoàng Đế rất vui, “Đại bạn hiểu tranh chữ nhất, ngay cả Đại bạn cũng nói là thật thì không còn gì phải hoài nghi.”
Lương Ngộ hàm súc mỉm cười, bởi vì trong phủ hắn không có bức Thục Tố Thiếp này, vậy thì bức trước mặt Hoàng Đế chắc chắn không thể là giả.
Chỉ mỗi mấy câu sao đủ được, hắn lại thuận thế khen thêm, sau đó hồi bẩm danh sách dự tiệc, “Năm ngoái Ninh Vương và Vinh Vương được đặc chuẩn hồi kinh, hôm nay chuyển lời tới nói muốn vào Từ Ninh Cung thăm Thái Hậu.
Thần đã mượn danh nghĩa Thái Hậu từ chối rồi.
Chủ tử chuẩn bị tự mình chấp chính, thêm một việc chẳng bằng bớt một việc, không thể để bọn họ gây ra chuyện gì.
Hơn nữa…sáng sớm nay thần nhận được tin tức, hóa ra sau lưng mấy tên nho sinh người Nam Bi bắt được lần trước còn có bí ẩn khác.
Gần đây Lưỡng Quảng xuất hiện một đám phản tặc tự xưng là đảng Hồng La (lưới đỏ), nổi lên từ nông thôn, tên nào cũng đội mũ lưới màu đỏ, lôi kéo dân chúng bôi xấu triều đình khắp nơi.
Tổng đốc Lưỡng Quảng – Diệp Chấn sợ bị hạch tội, chưa dám báo tin đến vùng kinh kỳ, âm thầm phái binh mấy phen hòng quét sạch, nhưng đám người đó len lỏi khắp nơi, khó mà bắt gọn.”
Hoàng Đế ngây người, “Phản tặc? Bây giờ bách tính Đại Nghiệp ăn no mặc ấm, phản tặc từ đâu mà ra?”
Hắn là Hoàng Đế thời bình, việc có người dân tạo phản thực sự khiến hắn không tưởng tượng nổi.
Nhưng thực ra từ trước đến nay chưa bao giờ chấm dứt được nạn này.
Lương Ngộ vẫn rất bình tĩnh, chắp tay nói: “Chủ tử đừng lo, khi có cơm ăn thì muốn áo mặc, khi có áo mặc lại muốn làm quan, con người chưa bao giờ biết đủ.
Mỗi năm luôn có vài ba vụ việc nho nhỏ thế này, tất cả đều là cơ hội để Đông Xưởng đến đáp chủ tử.
Nhưng lần này loạn đảng không chỉ gồm toàn nông dần mà còn thêm cả người có học.
Lần này phiền phức hơn một chút, không cẩn thận sẽ dễ thành cái cớ cho bọn chúng ghi chép lại một màn ‘đốt sách chôn Nho’, gây tổn hại cho thanh danh của chủ tử.”
Hoàng Đế nghe xong buồn bã, “Người có học à…Thông minh nhất là bọn họ, hồ đồ nhất cũng là bọn họ.
Vậy thì theo Đại bạn, tiếp theo nên xử trí thế nào mới phải?”
Lương Ngộ nói: “Hiện tại đang ăn tết, xin chủ tử cứ yên tâm, thần sẽ tự lo liệu chuyện này.
Một lát nữa thần sẽ đến nhà ngục một chuyến, hỏi rõ xong sẽ bắt đầu bàn bạc việc bình định.”
Hoàng Đế gật đầu, cũng chẳng còn hứng xem thư pháp của Mễ Phất nữa, tiện tay cuốn lên bảo Tất Vân đem vào cất kho, nhìn Lương Ngộ nói: “Ngày tự chấp chính sắp đến, tuyệt đối không được để đám người này làm hỏng đại sự.
Diệp Chấn vô dụng, không dẹp yên được, thế thì đổi thành người có năng lực hơn làm đi.
Sắp sửa đến thời khắc mấu chốt lại xảy ra chuyện thế này, chưa biết chừng đằng sau còn có một bàn tay khác.”
Lương Ngộ cúi đầu, “Thần lĩnh mệnh.
Trước tiên sẽ hạ lệnh cho Diệp Chấn, bảo ông ta nghiêm chỉnh điều tra, sau đó thần sẽ theo phân phối tay chân Đông Xưởng đi Lưỡng Quảng.”
Hoàng Đế gật đầu, chầm chậm bước đi quanh phòng, “Đảng Hồng La…Xem ra là muốn học theo đảng Hoàng Cân (mũ vàng) những năm cuối Đông Hán.
Giang sơn Đại Nghiệp đang tươi đẹp, sao có thể mặc bọn chúng chà đạp!”
Thứ Đế Vương hận nhất xưa nay không phải là tiểu quốc xung quanh nhiễu nhương, mà là bị bách tính của mình phản lại chính mình, chắc chắn phải dồn hết tâm sức để chèn ép.
Lương Ngộ lĩnh mệnh xuất cung, đi thẳng một đường đến Đông Xưởng, bởi vì đang tết nhất, nha môn cũng làm việc lơ lỏng hẳn đi, mấy tên Thiên hộ Bách hộ tụm vào nhau ném xúc xắc chơi cược, trêu đùa nhau bằng một đống ô ngôn uế ngữ, lôi hết cả chị gái chị dâu nhau ra.
Đang hào hứng chơi thì bỗng nhiên nghe thấy một loạt tiếng chân rầm rập bước đến ngoài cửa lớn, quay đầu lại nhìn thì sợ đến nỗi tan nát ruột gan.
Dẫn đầu là một người mặc mãng phục, khoác áo choàng lông báo đen, dưới mũ ô sa là gương mặt nham hiểm, tầm mắt nhìn đến người nào là người nấy chột dạ.
Đám cờ bạc cuống quýt giải tán, nhảy khỏi ghế dài xếp hàng hành lễ, “Chúc Đốc chủ năm mới hạnh phúc.”
Lương Ngộ không rảnh chúc tụng với bọn họ, ngồi xuống cái ghế đầu tiên, hỏi: “Thẩm tra mấy tên thư sinh trong nhà lao thế nào rồi?”
Mọi người nhìn Phùng Thản, tỏ vẻ Phùng Thản là Đại đương đầu, để Đại đương đầu đáp lời là đúng.
Phùng Thản tiến lên, căng da đầu thưa: “Bẩm Đốc chủ, ti chức đã tìm lời khách sáo khuyên nhủ suốt mấy ngày nay, nhưng mấy tên nho sĩ kia rất cứng miệng, sống chết không chịu hé răng.
Ban đầu Dương thiếu giám đã dặn không cho dùng hình, nhưng không dùng hình thì không cạy miệng chúng nổi…”
Lương Ngộ liếc nhìn mấy phiên tử kia một cái, cả đám chỉ biết giương đao múa kiếm, ngoại trừ đánh đến khi nhận tội ra thì chẳng biết làm gì.
Hắn gằn lên mấy tiếng, “Lũ ngu xuẩn! Đã nắm người trong tay mà không moi được chữ nào, còn chẳng nhanh bằng tin tức trong cung của nhà ta.”
Mấy Đương đầu bị mắng không dám ngẩng lên, lén lút nhìn nhau, thực ra ai cũng thấy oan ức.
Đông Xưởng vốn đã chẳng phải nha môn phân rõ phải trái, ai rơi vào tay bọn họ thì cứ đi thẳng mà vào xách ngang mà ra là được.
Dùng quen tay biện pháp đơn giản nhất là tra tấn, cho nên lười tốn đầu óc tốn nước bọt, thế mà lại đưa mấy tên nho sĩ thối đến, bắt bọn họ phải ăn nói êm tai, đúng là làm khó quá mà.
Còn Lương Ngộ, hắn vốn không muốn phải mạnh bạo, thứ nhất là nên kính trọng người có học, thứ hai là sợ làm thế quá khó coi, dễ bị bắt chẹt.
Mấy tên Nam Bi đó diễn một vở bắn lén đương kim triều đình, nếu chỉ xuất phát từ hận thù cá nhân thì còn tha được, nhưng bây giờ đã rõ ra rồi, bọn người này có liên can đến đảng Hồng La, thế thì chắc chắn tiếp theo đây phải thẩm tra đến chết!
Hắn nghiêng đầu dặn dò: “Ngu Lỗ, đến nhà lao thêm một chuyến nữa, nhà ta phải có bằng được lời khai của bọn chúng.”
Dương Ngu Lỗ vâng, nhanh bước đi cùng đám Đương đầu về phía lao ngục.
Nhà ngục là nơi bẩn thỉu, đang lúc tết nhất, Lương Ngộ không muốn bị lây dính đen đủi.
Hắn ngồi ngay ngắn trong chính đường uống trà, kiên nhẫn chờ đợi, đến khi nào đằng bên kia hỏi ra được tin tức chính xác thì sẽ giao việc cho thuộc hạ sau.
Minh gian im ắng, hai bên đặt giá gỗ san sát, ánh mặt trời chiếu vào qua ô cửa, lóe lên ánh sáng hình thoi trên nền đá xanh.
Một đôi ủng đen bước vào vùng sáng, ngoài bậc thềm có người chào một tiếng Đốc chủ, Lương Ngộ nhìn lên, là Tiểu Tứ.
Tiểu tử này đã cao lên không ít so với lần trước gặp mặt, bây giờ đã trổ ra hương vị thiếu niên đầy sức sống.
Đúng là trẻ nghèo dễ nuôi, cứ cho chút thức ăn là tự lớn được.
Bởi vì có Nguyệt Hồi, Lương Ngộ cũng hòa nhã với Tiểu Tứ hơn, “Thế nào? Đã quen làm việc ở đây chưa?”
Tiểu Tứ nói đã quen, “Sư phụ rất tốt với tôi, tôi học được không ít bản lĩnh, đa tạ Đốc chủ bồi đắp.”
Lương Ngộ gật đầu, “Tỷ tỷ ngươi rất nhớ ngươi, cứ lo ngươi sống ở đây không tốt.”
Tiểu Tứ cười đáp, “Nhờ Đốc chủ tiện thể nhắn với Nguyệt tỷ tôi ổn cả, mong nàng không cần lo lắng.
Thế còn nàng? Nàng sống trong cung có tốt không?”
Sống bên cạnh hắn, không tốt sao được? Lương Ngộ gác chén trà xuống: “Nàng cũng không gặp khó khăn gì, ăn được ngủ được, chỉ là tiếc không được ăn tết cùng ngươi.
Ngươi ở Đông Xưởng cố gắng làm lụng cho nên sự nghiệp, để nàng được yên tâm.
Năm sau Đông Xưởng có một nhiệm vụ, đến lúc đó cho ngươi lĩnh mệnh đi làm, chờ làm xong xuôi cũng coi như tích được công đức.”
Tiểu tử mới bước ra đời, chỉ chờ cơ hội thể hiện quyền cước, nghe Lương Ngộ nói có nhiệm vụ thì lập tức phấn chấn, hỏi liền mấy câu: “Là nhiệm vụ gì ạ? Được làm việc thì đúng là quá tốt, nhưng mà tôi…thân thủ tôi vẫn chưa giỏi, sợ sẽ phụ kỳ vọng của Đốc chủ.”
Không tồi, biết sâu biết cạn, Lương Ngộ cũng có thiện cảm với nó hơn, “Không phải đi truy bắt khâm phạm gì đâu, là đến Kim Lăng đón người.
Năm nay phiên vương các nơi sẽ đưa nữ quyến tiến cung làm Phi, đến lúc đó triều đình sẽ phái người nghênh đón, cho ngươi nhận việc này, không khó lắm, còn lập được công, khi về có thể thăng lên chức Tiểu kỳ.”
Gặp được chuyện tốt thì tất nhiên rất vui, Tiểu Tứ toe toét cười, chắp tay hành lễ với Lương Ngộ, “Đa tạ Đốc chủ, cũng đa tạ Nguyệt tỷ.”
Lương Ngộ thoáng nhếch môi, hờ hững rời tầm mắt, lúc này có thái giám chạy tới hồi bẩm: “Hai tên Nam Bi kia chịu thua rồi, nói gặp được lão tổ tông thì mới bằng lòng khai báo ạ.”
Vậy thì cũng hết cách, hắn đứng dậy đi về phía đại lao, Tiểu Tứ vội đuổi theo.
Trong lao ngực ẩm ướt âm u quanh năm, đương nhiên không khí không dễ ngửi, phòng thẩm vấn của nhà lao là căn phòng dựng bằng bốn tấm ván sắt, chỉ có nơi dựa gần vào mái hiên mới để cửa sổ, một chút tia nắng le lói lọt vào.
Thuộc hạ đã thu xếp xong từ trước, ở tường phía nam đặt một cái ghế bành sơn vàng, trước tấm đạp chân đặt một cái lò ấm.
Phùng Thản cong eo nghênh đón hắn vào, hắn ngồi xuống cái ghế kia, giơ tay che mũi, nhìn về phía hai người đang bị treo trên cột.
Xem ra là đã dùng hình, roi quật rách cả áo xống, máu loang lổ quanh vết roi.
Đối với Đông Xưởng thì đây đã được coi như hình phạt nhẹ nhất, người đọc sách không chịu khổ được, mới có tí trắc trở đã khai rồi, tỉnh táo thế là tốt.
“Nói đi.” Lương Ngộ cất tiếng, “Nhà ta biết các ngươi không phải thủ phạm chính, chỉ cần khai ra kẻ đứng sau thì không phải chịu đau da thịt, có thể về nhà sớm, đoàn tụ với cha mẹ vợ con.”
Ngờ đâu lời này lại nhận được một tiếng cười nhạo: “Cha mẹ vợ con? Thiến đảng mà còn biết đến cha mẹ vợ con? Đại Nghiệp đã bị đám có cha sinh không có mẹ dạy các ngươi giày xéo hỏng hết cả rồi, hoạn quan chuyên chính, khắp nơi sưu cao thuế nặng đè lên đầu dân, cháo cũng chẳng còn mà ăn.
Không có nước thì lấy đâu ra nhà.
Đoàn tụ? Đoàn tụ cái rắm!”
Lời này vừa dứt, mọi người trong hình phòng tức khắc hoảng sợ, thì ra bọn chúng nói muốn khai cung là giả, muốn giáp mặt thoá mạ mới là thật.
Phiên tử thấy tình hình không ổn, vội đi lên định bịt miệng bọn họ, Lương Ngộ lại nâng tay bảo lui.
Hắn tựa vào tay vịn ghế, hỏi: “Vở kịch Hoàng Đế nhận cha là của bút tích của các ngươi?”
Hai người kia hỏi lại hắn: “Ngươi chính là con chó thiến Lương Ngộ? Trước đây nghe nói Lương Ngộ một tay che trời, tưởng ba đầu sáu tay thế nào, thì ra chỉ là một thằng mặt phấn.
Ngươi muốn hỏi vở kịch này là bút tích của ai, nói chưa ngươi biết, đúng là ông đây! Ngươi ỷ vào sủng tín của tiểu Hoàng Đế, kết bè kết cánh, lộng quyền quốc chính, diệt trừ bất cứ ai trái nghịch, đùa bỡn cả triều Đại Nghiệp trong lòng bàn tay, ta hận không thể uống máu ngươi ăn thịt ngươi, băm vằm ngươi ra thành ngàn mảnh.”
Văn nhân mắng người, có thể mắng lưu loát suốt một canh giờ không hề vấp váp, bọn họ càng mắng càng vui, đám Đương đầu và Thiếu giám thì ròng ròng mồ hôi lạnh.
Vụng trộm liếc nhìn sắc mặt người trên ghế, gương mặt kia âm u, lạnh đến đáng sợ.
Mở mồm ra là tên thiến đảng, thằng chó thiến.
Thái giám hận nhất là bị người ta chửi như vậy, có thể nhìn ra được hắn đang cực lực khắc chế, nếu không cái đầu hai tên Nho sĩ này đã sớm nở hoa.
Lương Ngộ nghiến răng nói: “Nhà ta hỏi lại các ngươi một lần nữa, hang ổ các ngươi ở đâu, người đứng sau là ai.
Thành thật khai thì nhà ta còn cho các ngươi được chết dễ chịu một chút.”
Nhưng mà hai người đọc sách kia quả đúng là cứng xương ít gặp, bọn họ rất có quyết tâm chết cũng không sờn, chỉ nhìn hắn cười lạnh.
Lương Ngộ nheo mắt lại, “Thực sự không sợ chết, hiếm có, hiếm có!”
Trong đó có một người lại càng hiên ngang lẫm liệt, “Có mặt trên đời một lần, trên không thẹn với trời, dưới không thẹn với đất, cũng không thẹn với cha mẹ vợ con, dù phải hy sinh cũng không tiếc mạng này, bách tính sẽ nhớ mãi công lao của ta! Không giống con chó thiến nhà ngươi, cả đời tồn tại làm nô tài, chết đi cũng phải chịu hết thóa mạ của hậu thế!”
Dương Ngu Lỗ thực sự không nghe nổi nữa, cũng không hiểu tại sao với tính tình của Lương Ngộ mà có thể chịu đựng được lời vũ nhục kiểu này.
Dương Ngu Lỗ bước lên gọi một tiếng lão tổ tông, “Xử lý thôi ạ.”
Lương Ngộ không ừ hử, đứng lên bước xuống tấm đạp chân, chậm rãi đi tới trước mặt hai người kia, “Các ngươi có thẹn với trời đất hay không thì nhà ta không biết, nhưng ta biết chắc chắn các ngươi phải thẹn với cha mẹ vợ con.
Đừng tưởng quê quán ở xa thì nhà ta không làm gì nổi, chớ nói đến Nam Bi, dù có là cuối gầm trời ta cũng sẽ lấy mạng bằng hết.”
Rốt cuộc hai người kia dần lộ ra sắc mặt hoảng sợ, nhưng vẫn cứng cỏi: “Hãm hại người vô tội, chẳng phải đây là chiêu thức của đám chó thiến các ngươi.”
Cho nên mới nói người đọc sách quá ngây thơ, cho rằng cứ làm hắn tức giận thì có thể giữ được tính mạng cả nhà.
Lương Ngộ quay đầu lại, liếc nhìn bọn họ một cái: “Chó thiến, chửi rất hay! Người đâu, tìm một thợ tịnh thân đến đây, cho bọn họ lập phiến(*) trước, sau đó cắt nốt bảo bối của bọn họ.” Hắn tàn nhẫn mỉm cười, “Xách thêm hai con chó đến, để bọn họ biết thế nào mới là chó thiến.
Nói không thì sướng mồm lắm, đến lúc da thịt chịu chút khổ cũng đáng thôi.”
(*) Lập phiến: Tiến hành việc thiến trong tư thế đứng.
Có thể nói loại hình phạt này là chưa thấy bao giờ, những phiên tử chưởng hình vừa nghe xong liền phấn chấn hẳn lên, chạy ra ngoài nhanh như chớp, ai tìm người thì đi tìm người, ai bắt chó thì đi bắt chó.
Hai người Nam Bi kia một lần nữa bị trói gô lại, chuẩn bị gia hình.
Có những người chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, đợi đến khi nhìn con dao nhỏ lóe sáng trước mặt mới biết sợ hãi.
Còn tưởng cứng cỏi thế nào, ai ngờ quần vừa bị tụt xuống đã khai tuốt tuột.
Lương Ngộ nghe bọn họ khai xong, đến đoạn nài nỉ xin tha liền nâng tay chỉ thị tra tấn.
Vị thợ kia là tiểu đao lưu(*) của Hoàng Hóa Môn, đao pháp lợi hại, nắm lấy hai túi trứng nhẹ nhàng lướt một dao, máu chưa kịp chảy thì hai viên tròn tròn đã bị bóp ra.
(*) Người chuyên môn thực hiện việc tịnh thân cho thái giám.
Tiểu Tứ đứng xem hết, sợ đến mức chân như bị rút gân, thấy người chịu hình kia trắng bệch cả mặt, nước mắt nước mũi đầm đìa, định há mồm gào khóc thì nhanh chóng bị nhét hai viên đó vào, sau đó trừng mắt nuốt xuống…Phiên tử đứng quanh cười đắc chí: “Đừng có bỏ phí đồ của chính mình, ăn nào bổ chỗ nấy.”
Tên còn lại bị dọa sợ đến mức ngất đi, Lương Ngộ nở một nụ cười vặn vẹo, xoay người đi ra khỏi hình phòng.
Bên ngoài là trời đất ngập sáng, ánh nắng cũng ấm áp, hắn thở nhẹ một hơi: “Tìm đại phu đến chữa trị cho bọn chúng, đừng để chúng chết, nhà ta muốn xem xem đồ chơi của chó có sống được trên người bọn chúng hay không.”
Phiên tử lĩnh mệnh rời đi, Tiểu Tứ đứng bên vẫn là bộ dạng ngơ ngẩn.
Lương Ngộ cười nhạt: “Sợ rồi? Mới chỉ là bắt đầu thôi, Đông Xưởng còn nhiều thủ đoạn lắm, học cho tốt đi.”
Người của Tư Lễ Giám làm việc xong xuôi, lại dương dương hiển hách rời đi, đến lúc này Tiểu Tứ mới thở ra, nhìn Phùng Thản hỏi: “Sư phụ, hai người kia thực sự sống được sao?”
Phùng Thản xỉa răng: “Ta cũng muốn biết chúng có sống được không, dù sao cũng bôi thuốc mỗi ngày, nếu chết thì chết thôi, Đốc chủ sẽ không hỏi đến nữa.” Thế rồi cao giọng gọi Tổng kỳ dưới trướng: “Đi chuẩn bị đi, lãnh mệnh lên đường.”
Tiểu Tứ hoảng hốt: “Đi Nam Bi thật ạ?”
Phùng Thản hờ hững nhìn nó một cái: “Không thì thế nào!”
Lúc này Tứ đương đầu vội vàng đi tới, vừa vào cửa đã hỏi: “Đốc chủ đâu?”
Phùng Thản đáp: “Hồi cung rồi.” Thế rồi nheo mắt nhìn, đè giọng hỏi nhỏ, “Tiệm Thanh à, rốt cuộc Đốc chủ sai ngươi đi làm việc gì?”
“Ngài đã quên quy củ của chúng ta rồi sao, ai làm việc nấy, không được hỏi han.” Cao Tiệm Thanh mỉm cười, “Ngài làm việc đi, tôi đến cửa cung đệ thẻ bài vào bẩm báo.”
Phùng Thản bị phê bình, bĩu môi hừ một tiếng: “Mình thì hay lắm đấy, bày đặt ra vẻ!”
/105
|