Nhưng mà được lên đất liền đúng là khiến người ta vui mừng.
Những năm trước Nguyệt Hồi cũng chạy thuyền hàng, bởi vì chỉ toàn đi trong nội hà, cùng lắm dăm ba bữa là nhất định phải lên bờ một lần.
Không giống chuyến này đi xa, chân bay trên thuyền nửa tháng, khi dẫm xuống đất lòng bàn chân mềm nhũn ra.
Đăng Châu là nơi ba mặt giáp biển, giống như Tần Cửu An an nói, người tứ xứ đi lại khắp nơi, cách ăn nói trang điểm lộ ra một vẻ phong tình của dị vực.
Mỹ nhân Cao Ly ra khỏi nhà đều thích đội mũ có vải, che đi gương mặt nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay.
Nam nhân Nhật Bản cạo sạch đầu, chỉ chừa lại một búi tóc hếch lên trời, cả một đường huyên náo ồn ào, tán gẫu mà tưởng như đang cãi nhau.
Nguyệt Hồi đi theo đại đội người ngựa lên bờ, mặc quan phục hiển hách phô trương đi trên đường cái.
Đường đã sớm được quan viên dẹp sạch, hai bên đừng đầy binh lính, người dân chạy tò mò đi xem đều bị chặn ra phía sau.
Bởi vì bên cạnh là vịnh, mùi tanh của tôm cá ươn nắng trộn cùng mùi mặn mòi của biển ập thẳng vào mặt đem theo hơi nóng.
Lương Ngộ lấy cái khăn tay che lên mũi, bộ dạng nhíu mày bắt bẻ, cho dù quan lại ở đây giương lọng tới đón cũng không thể khiến hắn bỏ tay ra.
Châu phủ nho nhỏ, phẩm cấp quan viên không coi là quá cao, bình thường cùng lắm chỉ liên hệ với trong kinh qua nhưng tấu chương điều trần, bởi vậy khi nhìn thấy Lương Ngộ giống như nhìn thấy cha sống, ân cần lẫn kính sợ, trông đúng là chướng mắt.
Tri phủ dẫn theo đám sai dịch nha môn và các hương thân quỳ gối trên con đường đất vàng, khấu đầu thật sâu, “Xưởng công đại giá quang lâm, ti chức nghêng giá không chu toàn, mong Xưởng công thứ tội.”
Trước mặt người khác Lương Ngộ vẫn luôn giữ một diện mạo hiền lành, tuy khăn tay che mất nửa khuôn mặt nhưng ý cười vẫn toát lên ấm áp.
Duỗi tay đỡ hờ một phen, cười nói: “Tôn đại nhân khiêm tốn quá, là do nhà ta đường đột, quầy nhiễu thanh tịnh của châu phủ.”
“Không không không…” Tôn tri phủ liên tục xua tay, “Xưởng công vất vả bôn ba vì xã tắc, là tấm gương của những người làm quan.
Hôm nay Xưởng công hạ cố đến Đăng Châu, ti chức hân hạnh được trông thấy Xưởng công một lần, đúng là may mắn lắm thay, may mắn lắm thay!”
Đều là lời khách sao trên quan trường, nghe nhiều sẽ khiến người ta buồn nôn, Lương Ngộ nhẫn nại đối đáp hai câu, nói: “Hôm nay nhà ta phải làm phiền Tôn đại nhân rồi, mong đại nhân sắp xếp cho một chỗ ở, để nhà ta và thuộc hạ nghỉ chân một chốc.”
Cơ hội nịnh bợ ngày năm có một thế này, sao mà Tôn tri phủ bỏ lỡ được.
Ngay từ khi Tần Cửu An lên bờ thông báo đã dành quan nha của mình ra, chắp tay nói: “Dù là biệt thự bên ngoài hay những hội quán khác đều không thanh tịnh được bằng trong nha môn.
Xưởng công tôn quý không giống người thường, để Xưởng công phải ngủ bên ngoài thì người ta sẽ chê cười ti chức khoản đãi không chu toàn mất.
Mời Xưởng công hạ mình đến quan nha, vậy là Xưởng công và chư vị đại nhân đều được thư thái, cũng có thể đảm bảo an toàn.”
Lương Ngộ nghe vậy mỉm cười, “Đành cảm phiền Tôn đại nhân.”
Tôn tri phủ nói: “Nào có nào có, ti chức may mắn được hầu hạ Xưởng công, về sau kể lại cho con cháu nghe cũng là vinh quang vô cùng.”
Thế là một đường khiêm nhường cẩn thận, nghênh rước người vào đến quan nha.
Tất nhiên chỉ các Thiên hộ và Thiếu giám có phẩm cấp mới được theo lên bờ, xưởng vệ bình thường vẫn tiếp tục đóng quân dưới thuyền, nhưng được phép tự do đi lại.
Hiện tại Nguyệt Hồi giả trang thành nam, đi theo bên cạnh Lương Ngộ, hẳn là do thái giám vốn đã khó phân biệt nam nữ, những quan viên Đăng Châu mắt mờ chẳng nghi ngờ gì.
Thậm chí Tôn chi phủ còn đến gần nàng, cười nói: “Thiếu giám đúng là tuổi trẻ tài cao, còn nhỏ đã lên đến chức Tùy đường, sau này tiền đồ không hạn lượng.”
Nguyệt Hồi cũng hàm hồ đáp, “Tôn đại nhân quá lời rồi, tôi cũng chỉ là nhờ vào tay chân cần mẫn mới được đến hầu hạ bên cạnh Chưởng ấn đại nhân.”
Tần Cửu An có lòng thổi phồng nàng, trêu ghẹo nói: “Tôn đại nhân nói chuẩn lắm, Lương thiếu giám chính là Tùy đường trẻ tuổi nhất của Tư Lễ Giám, từ khi Tư Lễ Giám thiết lập đến nay vẫn chưa có người thứ hai đâu.”
Cuối cùng Tôn tri phủ đã hiểu ra, “Lương thiếu giám? Thì ra Thiếu giám cũng họ Lương, đúng là họ hay, họ rất hay…”
Mấy vị quan này đúng là vuốt mông ngựa không biết mệt.
Cũng chẳng trách được, bây giờ Tư Lễ Giám như mặt trời ban trưa, phê hồng đề bổn đều phải qua tay bọn họ, đương nhiên các quan viên sẽ chu đáo hết mực, chỉ sợ sẽ gây ra sai sót.
Nguyệt Hồi vuốt cái mũi, cười đến là ngượng ngùng, đợi sắp xếp xong chỗ ở cho Lương Ngộ thì thối lui ra ngoài cửa cùng Tôn tri phủ.
Tôn tri phủ cẩn thận hỏi thăm mấy vị Thiếu giám, “Ti chức phòng thủ hải cương, không được truyền thì không thể tự tiện vào kinh, cho nên không dám đoán bừa sở thích của Xưởng công.
Nhưng mà ở Đăng Châu chúng ta có một Xuân Hoa Lâu do người Cao Ly mở, ở đó toàn là mỹ nhân Cao Ly, ai cũng trắng như bột bắp, mềm mại như nước.
Ti chức sai người truyền lời đến đó, đêm nay sẽ bao trọn, không cho khách lạ nào vào.
Xưởng công và các Thiếu giám Thiên hộ bôn ba vất vả, điểm tên vài cô nương, để các nàng tẩm quất vài đường giãn gân cốt cũng được.”
Nam nhân nói đến chuyện này thì đương nhiên vui mừng ra mặt, chỉ là ngại có Nguyệt Hồi ở đây, biểu hiện vẫn rất rụt rè.
Dương Ngu Lỗ nói: “Cái này…chỉ e không tiện.”
Tần Cửu An nói: “Còn phải hỏi ý Chưởng ấn trước đã.
Chưởng ấn luôn tích yên ắng, nếu mệt mỏi sẽ không muốn tiêu khiển…”
“Vậy thì mời các Thiếu giám và Thiên hộ đi giải sầu, đã đến tiểu Bồng Lai chúng ta rồi, nào có đạo lý không làm thần tiên một lần.” Tôn tri phủ vừa nói vừa cười, tự thấy rất dí dỏm.
Vì thế tầm mắt Dương Ngu Lỗ và Tần Cửu An đều tập trung hết vào Nguyệt Hồi, “Lương thiếu giám thấy sao…”
Nguyệt Hồi cảm thấy ca ca không phải loại người như vậy, liền rộng lượng nói: “Đừng hỏi tôi, tôi cũng muốn đi…”
Kết quả một tiếng nói vang lên từ phía sau, “Nếu thế thì đành nhờ Tôn đại nhân thu xếp.
Cả một đường mọi người đều nghẹn lâu rồi, giải sầu một chút cũng không quá.”
Nguyệt Hồi kinh ngạc quay đầu lại, hễ Lương Ngộ nhắc đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt là lại đầy ắp phong lưu.
Phảng phất như hắn không phải thái giám mà là vương tôn công tử nhà ai, đến nơi khói hoa mà không trêu hoa ghẹo liễu thì đúng là có lỗi với gương mặt kia của hắn.
Tôn tri phủ tận lực chu toàn đạo nghĩa làm chủ, cười tươi như hoa.
Mấy khách quý từ kinh thành đến tầm mắt rất cao, vật chết chưa chắc bọn họ đã thích.
Bọn họ càng thích tươi mới, thân thể đẫy đà, đây là tính chung của thái giám, cũng là tính chung của nam nhân.
Tôn tri phủ liên thanh dạ vâng, vội vàng đi gánh vác, còn lại Dương Ngu Lỗ và Tần Cửu An cũng thức thời, cúi đầu nói: “Không biết phiên tử đi mua sắm thế nào, tiểu nhân đi xem xem.”
Hai người cong eo, nhanh chóng rời khỏi cửa hiên, lúc này dưới hành lang chỉ còn mình Nguyệt Hồi là Lương Ngộ, Nguyệt Hồi nói: “Huynh giận dỗi đủ chưa thế?”
Tầm mắt Lương Ngộ khinh mạn lướt qua đỉnh đầu nàng, quay đi nói: “Muội muốn nhắc đến chuyện nào?”
Bộ dạng hắn thờ ơ hờ hững, khoan thai trở về phòng ngủ, Nguyệt Hồi chưa từ bỏ ý định, đuổi theo hắn, “Tối hôm qua muội gõ cửa buồng huynh, rốt cuộc huynh có nghe thấy những gì muội nói không?”
Lương Ngộ hơi quay đầu lại, nhìn nàng qua khóe mắt, “Câu ‘Lương chưởng ấn, muội bằng lòng thích huynh’ ấy sao? Người khắp thuyền đều nghe thấy, nhưng được mấy ai tin là muội thật lòng? Bọn họ cảm thấy muội uống say làm càn, ta cảm thấy muội đạp hư tấm lòng ta.
Có những việc không cần phải nói ra quá rõ ràng, sau này muội vẫn là muội muội tốt của ta, ta vẫn là ca ca tốt của muội.
Chờ sau khi hồi kinh, nếu muội vẫn muốn làm nương nương thì ta sẽ đỡ muội lên thật cao, chỉ cần về sau muội vẫn nhớ đến ta, đừng để ta rơi vào kết cục chết chẳng thấy xác là đủ.”
Nguyệt Hồi lo sợ không yên, nghe khẩu khí này của hắn giống như thực sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với nàng, xị mặt nói: “Ca ca, huynh đừng khách khí với muội như thế, trước kia lúc huynh chưa nói thân thế ra với muội chúng ta cũng rất ổn mà.”
Lương Ngộ cười thầm, nàng cảm thấy rất ổn, lại chẳng biết lòng hắn có bao nhiêu giày vò.
Bây giờ mọi lời đều đã nói rõ ra hết, giấy cửa sổ cũng đã đâm thủng, hắn cam tâm làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng, thẳng thắn thừa nhận mọi tâm sự với nàng, còn việc có tiếp thu hay không, tất cả đều theo ý nàng.
Hắn lại không thèm đáp lại nữa rồi, Nguyệt Hồi không vui lắm, lóc cóc theo đuôi, mặt dày nói: “Chẳng phải huynh thích muội sao, muội cũng nói thích huynh rồi mà, chúng ta lưỡng tình tương duyệt là được.
Dù sao cha mẹ đều không còn, cũng chẳng cần phải nghe ai dạy bảo, thế còn chưa được sao, huynh còn làm mình làm mẩy cái gì nữa?”
Nàng nói nhiều thêm một câu là mặt Lương Ngộ càng đen thêm một ít.
Đêm đó bị thương dở sống dở chết, lại còn chìm trong gió lốc, không màng gì cả.
Khi đã qua đi hắn nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, nhưng hắn không hối hận, hắn hy vọng có thể dùng chân tình đổi lấy chân tình.
Đáng tiếc, nghe những lời nói đần độn bây giờ đi, từng câu từng chữ đều không hề có thẹn thùng của cô nương, có thể thấy nàng căn bản không để vào lòng.
Hắn tức chết, lại chẳng thể sửa được nàng, nàng không có ý tứ ấy, nói nhiều chỉ tổ uổng công.
Trong mắt nàng hắn chung quy vẫn là ca ca, dù bỏ lỡ mười một năm nhưng tình cảm của sáu năm thơ ấu vẫn còn đó, trong những đêm khóc lóc nỉ non khi thất lạc cũng không quên được.
Khi đó nàng quá nhỏ, phải chịu khổ hơn hắn nhiều lắm, những ký ức ấy sẽ tạc vào lòng càng sâu, nàng không thoát ra nổi, cũng chẳng thể trách nàng.
Lương Ngộ thở dài, “Không phải ta làm mình làm mẩy, là ta không muốn ép muội.” Hắn xoay người lại, nhẹ nhàng cười, “Ta đã đồng ý với muội rồi, để muội suy nghĩ cho đến Quảng Châu, bây giờ muội chưa cần phải trả lời ngay.
Muội biết mà, đã bước vào cái lồng của ta, cả đời sẽ bị vây trong đó cho đến chết, nhân lúc muội còn bay được, suy nghĩ cho thật cẩn thận đi.
Niệm tình cha mẹ, ta tính kế người trong thiên hạ cũng sẽ không tính kế muội.”
Nhưng hắn càng nói thế, nàng lại càng lo lắng đề phòng.
Giống như khi còn nhỏ Tiểu Tứ bị ong võ vẽ đốt, nàng nói dối nó không đau, kết quả sau một đêm cẳng tay sưng to như cẳng chân.
Có những lời nói dối dù có thiện ý đi chăng nữa, rốt cuộc vẫn là nói dối.
“Muội thích mặt huynh.” Nàng đột ngột nói, nếu hắn không tin nàng thực sự thích hắn, nàng phải gắng sức mà chứng tỏ một phen, “Huynh nhìn rất đẹp, với muội mà nói chỉ cần đẹp là đủ, huynh phải tin tưởng muội, cảm tình của muội rất đơn giản, cũng rất là thuần túy.”
“Đẹp?” Hắn hờ hững cười, “Dùng cái mặt để làm muội thích một thời gian ngắn ngủi, chẳng có tác dụng gì.
Muội biết phu thê khác với huynh muội ở chỗ nào không? Phu thê là cùng chung chăn gối, là buộc chặt với nhau cả đời.
Chẳng phải muội cảm thấy ta hủy hoại thân mình vì Lương gia nên mới thương hại ta sao, thực ra muội sai rồi, ta không hề đáng thương đến vậy, không cần muội phải thông cảm cho ta.
Chờ một ngày nào đó, khi mà muội có thể đối đãi với ta như một người bình thường, đến lúc ấy hẵng nói thích hay không thích.”
Lại giận rồi, tuy lúc này không đuổi nàng đi, nhưng hắn buông rèm đi ra phía sau, không lộ diện nữa.
Nguyệt Hồi đứng một mình trong phòng nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu ra ý hắn, không muốn nàng thương hại hắn, muốn cảm tình của nàng có thể lọc bỏ gương mặt xinh đẹp và thân thể tàn khuyết ra, cứ thế toàn tâm toàn ý yêu con người hắn.
Đầu óc hữu hạn của Nguyệt Hồi bị vặn thành cái bánh quai chèo, mặt hay thân thì đều là hắn cả mà, cho dù thích cái nào thì xét đến cùng vẫn là vì hắn.
Nhưng hắn muốn phân cao thấp với chính mình, tức giận bất bình “muội chỉ thích mặt ta, muội chỉ thương cho thân thể ta”, nhưng ngoài hai cái này ra thì nàng còn thích gì được nữa, thích linh hồn hắn chắc?
Nguyệt Hồi xoa xoa gáy, đi ra khỏi phòng, đúng là kẻ thống lĩnh được Đông Xưởng, đầu óc khác hẳn người thường.
Sau đó nàng cũng chẳng buồn rầu nữa, tương lai còn dài mà.
Chợp mắt một lát ở hành lang lanh phía tây, đến khi mặt trời sắp lặn thì trông thấy mọi người bước ra khỏi phòng, đã thay hết công phục thành thường phục.
Nàng kinh ngạc, mấy người này tâm cơ quá, vì đi ra ngoài uống rượu hoa mà còn trộm mang theo thường phục? Thế nàng phải làm sao bây giờ? Nàng không thể mặc xiêm y cô nương theo chân bọn họ đi ra đi vào Tần lâu Sở quán!
Nàng vuốt cằm nhìn qua từng người, trông vốn đã chẳng ra làm sao, khi mặc công phục nhìn vẫn tương đối đẹp, ít ra còn có khí thế, chẳng tầm phào như bây giờ.
Nhưng Lương Ngộ thì khắc, hắn mặc một bộ áo suông vải mịn trắng như mây hoa văn lá trúc in chìm, buộc đai lưng san hô đỏ hoa văn xoáy nước, trông thì trang phục cũng không quá quý báu, chỉ riêng màu của đai lưng là nổi bật.
Trên đời này không nhiều nam nhân có thể mặc màu trắng mà vẫn quyến rũ, hắn là độc nhất rồi.
Nguyệt Hồi nhìn có chút phát ngốc, “Thế còn tôi? Không ai lo cho tôi hết sao?”
Mọi người đều cảm thấy thường phục cỡ nhỏ không dễ tìm, bảo nàng chịu khó chấp nhận, mặc duệ tát đi là được.
Chính bởi bộ dạng này mà khi đến Xuân Hoa Lâu nàng được đãi ngộ khác hẳn bình thường.
Những nữ nhân Cao Ly vây xung quanh nàng, luôn miệng gọi “đại nhân, đại nhân”, gọi ngọt đến nỗi nổi gai ốc.
Biến nàng thành bia ngắm, bọn họ nhân cơ hội thâu hoan, Nguyệt Hồi nhìn Lương Ngộ chén qua chén lại với Tôn tri phủ, ban đầu chỉ có hai thanh quan hầu rượu bên cạnh, hắn cũng luôn đối xử nhàn nhạt với nữ nhân.
Nhưng chỉ chốc lát sau, tú bà đưa một mỹ nhân đến, chỉ trong thoáng chốc mà giai nhân khắp phòng đều bị lu mờ.
Sóng mắt dập dềnh kia, dáng người quyến rũ kia, Nguyệt Hồi là nữ mà cũng mê mẩn đến choáng đầu.
Tú bà là người Cao Ly, người Cao Ly trời sinh đã có vẻ đẹp hàm súc, ôm váy quỳ chân bên cạnh Tôn tri phủ, còn mỹ nhân tuyệt sắc kia thì rúc vào người Lương Ngộ.
Tiếng tú bà cười như tiếng đàn, nói tiếng Hán cực kỳ lưu loát, mỉm cười mở lời: “Quan khách là người có duyên, nàng tên Đa Lệ, mười tuổi được bán vào Lâu chúng ta, tốn năm năm để nuôi dạy ra.
Đã nhiều ngày nay muốn tìm một vị quan nhân thích hợp sơ lũng, nếu khách quan có ý, vậy thì giữ nàng lại đi.
Nàng tinh thông cầm kỳ thi họa, còn tốt hơn biết bao nhiêu cô nương bên ngoài, để nàng hầu hạ, khách quan chỉ ngồi hưởng diễm phúc là được.”
(*) Sơ lũng: Ý nói đêm đầu tiên tiếp khách của kỹ nữ.
Lương Ngộ chuyển tầm mắt đánh giá, kiểu cô nương được trải qua dạy dỗ thế này không hạ đẳng như hồng quan một cánh tay ngọc ngàn người gối, các nàng chào giá cực cao, từ nhỏ đã được cẩn thận nuôi dưỡng, sống xa hoa không kém gì tiểu thư nhà giàu.
Mặc áo quần từ vải tốt nhất, dùng Ngọc Dung Cao giá trị nhất, cho nên mới nuôi ra một khí khái không tầm thường, trông thấy núi vàng núi bạc vẫn cứ là khí độ dửng dưng hờ hững.
Giai đoạn trước chỉ là thử, để cuối cùng có thể tìm được một vị khách có thể chi đủ tiền mua.
Sau khi khi sơ lũng cô nương cũng sẽ không hề tiếp khách khác, chỉ cần ôm được bạc về, cô nương thủ thân như ngọc cho ngươi cũng không phải không thể.
Hắn mỉm cười, “Quả nhiên Cao Ly nhiều mỹ nhân.”
Tôn tri phủ cực kỳ tinh ý, “Nếu Xưởng công vừa ý, ti chức xin được hiếu kính Chưởng ấn vị Đa Lệ cô nương này.”
Nguyệt Hồi ngồi nhìn, nghẹn một bụng tức.
Nhưng mà dáng vẻ cô nương kia nép vào người Lương Ngộ, trông thật giống một đôi trời sinh.
Ca ca sẽ giữ cô nương ấy lại phải không? Sẽ xây một ngoại trạch cho nàng ở? Nữ nhân từ nơi khói hoa hẻm liễu ra, không phù hợp để sống cùng!
Nguyệt Hồi gấp đến độ trăm vuốt cào tim, thấy Lương Ngộ do dự, dường như sắp đồng ý đến nơi rồi, nàng vội giãy giụa khỏi vòng tay mỹ nhân, phe phẩy tay mà nói: “Chưởng ấn, tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể đâu! Ngài đã quên phu nhân trong kinh rồi sao? Trước khi đi phu nhân đã căn dặn tiểu nhân trông coi ngài, không được để ngài đến lầu xanh, cũng không được để ngài tằng tịu bên ngoài.
Nếu ngài dám không nghe, phu nhân sẽ lập tức sai phiên tử san bằng cái ổ dâm dật ấy, còn muốn bắt kẻ bắc cầu tác hợp rút ruột rửa sạch đi ướp cá.
Ngài thì không sao, nhưng mà nhìn một mảnh thịnh tình của Tôn đại nhân, Chưởng ấn, đừng hại Tôn đại nhân mà…”
/105
|