Osakara là tên gọi của vùng đất chúng tôi đang hướng tới. Nó là một thị trấn nhỏ, nằm về phía Nam. Tên gọi của nó được đặt theo tên một nhà thám hiểm người Nhật. Ông chính là người đã phát hiện ra vùng đất xinh đẹp này 100 năm về trước. Nó được bao quanh bởi những dãy núi hình vòng cung nằm san sát nhau, chiếm hơn 70% diện tích là rừng rậm. Thị trấn nhỏ nơi tôi từng ở là một vùng dân cư mang bản sắc nông thôn hơn là thị thành. Tổng dân số chưa tới 500 người, sống trong những ngôi nhà cách xa nhau. Trong khu vực chỉ có 1 siêu thị bậc trung, 1 trường mẫu giáo, 1 trường trung học, 1 trường phổ thông, 1 nhà hàng, 1 bệnh viện nho nhỏ và vài ba khách sạn, nhà trọ. Chí ít thì đấy là tất cả những gì tồn tại ở đó trước lúc tôi rời đi.. Chỉ trong vài năm sau khi có người khám phá ra vùng đất và đến đây định cư, rất nhiều cánh rừng bạt ngàn đã bị khai thác trái phép, nhiều loài sinh vật quý hiếm mất đi. Đó là lý do vì sao nhà nước ban hành sắc lệnh bảo vệ tuyệt đối cho khu vực này. Xét cho cùng, rừng Osakara là đại diện tiêu biểu cho những gì còn sót lại của thiên nhiên trên Vương quốc của tôi. Mọi thứ phát triển quá nhanh, thế giới ngoài kia không ngừng đô thị hóa, hiện đại hóa còn vùng thung lũng lòng chão hẻo lánh này vẫn cố chấp giữ mình cách xa thời đại. Nó cứ theo đuổi nhịp sống chậm rãi thanh bình mỗi ngày, lười phát triển , lười mở rộng…
Mặc dù rừng rậm đem lại nhiều nguồn thu lớn cho ngành du lịch nhưng tính tới nay vẫn chỉ có mỗi một công ty du lịch Ánh Nam là có tour hoạt động đi qua Osakara. Luật pháp hà khắc đã giúp giữ gìn sự bình yên cho rừng già, ngay cả du lịch cũng có phần bị hạn chế ở đây. Chính vì được bao bọc ấp ủ mà dần dần thị trấn và cả vùng Osakara rộng lớn này hồi phục sức sống của chính nó cũng như tồn tại tách biệt với bên ngoài, ngày càng ít được đề cập tới. Ngay cả người địa phương ở đây cũng sống rất lặng lẽ. Họ hiếm khi đi ra khỏi nơi sinh sống, luôn biết giữ mòm giữ miệng với bên ngoài. Tất cả mang đến cho tôi một linh cảm rằng người ta đang cố biến nó thành vô hình, muốn giấu kín sự tồn tại của một thứ báu vật vô giả. Nghe có vẻ điên rồ quá nhỉ? Một viên kim cường cỡ lớn có thể giấu đi được, nhưng cả một vùng đất thì phải làm thế nào? Nhất là trong một “thế giới phẳng” như ngày nay? Ấy vậy mà người ta đã làm được, trong suốt nhiều năm qua.
Bây giờ nghĩ lại tôi chợt hiểu ra vì sao Ngạn Luật lại chọn thị trấn bé nhỏ này. Nó có thể giúp che giấu tôi khỏi tai mắt của Vương triều, đảm bảo cho một cuộc sống kín đáo, ẩn dật. Tôi giống như một con rối đồ chơi được giấu vào nơi sâu nhất, khó tìm nhất trong cái rương tên Osakara.
Rồi một ngày kia cái tên Osakara vốn dĩ đã bị lãng quên lại xuất hiện trên toàn đất nước, nó được người ta truyền miệng nhau là nơi đương kim Nữ Hoàng được tìm thấy. Tôi đã phá hỏng lớp màng vô hình bao quanh thị trấn nhỏ xinh đẹp, giờ thì nó không thể nào trốn tránh sự dòm ngó của người ngoài…
Chiếc ôtô của chúng tôi vừa leo qua sườn đèo cuối cùng. Tôi mệt nhoài với cái điệu lắc lư như con lật đật của nó, cũng chỉ vì đường xấu khó đi. Tôi còn nhớ lúc mình được hộ tống bởi đoàn tùy tùng rời khỏi đây, tôi đã đi trên một chiếc trực thăng lớn. Chắc là vì giao thông khó khăn nên phải sử dụng tới phương tiện này.
-Sắp tới rồi phải không anh?
Tôi thều thào hỏi, giọng nghe như tiếng kêu của con mèo, mắt muốn sụp mí vì buồn ngủ.
-Uhm… với tốc độ này thì khoảng 1 tiếng nữa!
Tôi ngao ngán nhìn lên bầu trời qua kính xe. Đã 5 giờ chiều, mặt trời đỏ lự đang chuẩn bị đi ngủ. Suốt 2 ngày qua Ngạn Luật đấu tranh với cái vô lăng. Chúng tôi đi suốt nhiều giờ đồng hồ, mệt thì dừng bên đường đánh giấc. Thức ăn dự trữ chất đầy trong xe ấy vậy mà cũng sắp sửa hết. Tôi thường thiếp đi trước khi Ngạn Luật dừng xe lại nghỉ và thức dậy lúc anh đã tiếp tục lên đường. Đúng ra người mệt mỏi phải là anh ấy! Suốt 48 giờ chỉ nghỉ ngơi tổng cộng có 12 tiếng, có khi chiếc xe nhưng bóng ma lao vut vút xé gió giữa đêm khuya, nhờ vậy mà Ngạn Luật đã đưa tôi chạy được gần cả ngàn cây số. Vẻ mặt điềm đạm không để lộ trạng thái sinh lực của anh nhưng tôi đã nhận ra một quầng thâm mờ dưới hai mắt.
-Hay là tạm nghỉ một lát, anh mệt rồi!
Tôi liều lĩnh đưa ra đề nghị. Vẫn dán mắt vào con đường, anh lãnh đạp nói
-Không sao. Ráng thêm 1 giờ nữa thôi!
Trong hai trăm kilomet đầu của cuộc hành trình, Ngạn Luật vẫn hay quay lại nhìn tôi cười và đáp mỗi khi tôi trò chuyện. Còn bây giờ một cái nhìn cũng không có. Anh ấy dường như kiệt sức nên mới tiết kiệm năng lượng tối đa như vậy, tôi đoán thế ==.
-Uhm… lát nữa tới nhà mình sẽ lăn ra ngủ liền. Em nhớ cái giường có đệm quá! Còn cả bồn tắm, bồn rữa mặt… ôi chao! Bây giờ mới hiểu mấy thứ đó đáng giá làm sao…
Tôi mơ mộng về một cuộc sống tiện nghi trở lại, không còn ăn bờ ngủ bụi, mượn ghế làm giường, đánh răng bằng nước suối với cái gốc cây hay đi vệ sinh kiểu “thế giới hoang dã” nữa >_<
Tôi gãi gãi lên cánh tay trái đang ngứa – hậu quả của sự thiếu tắm rữa, một vùng da bị chà sát đến ửng đỏ
-Ngứa quá… chắc phải tắm hết một chai xà phòng đây.
Lúc tôi đang làm khỉ gãi sồn sột khắp người thì bất thình lình một bàn tay của anh đưa ra, nhẹ nhàng vuốt lên má tôi
-Anh xin lỗi. Ý tưởng về nhà của anh điên rồ quá… Đúng ra thì mình đã không phải lặn lội hết 810 cây số tới đây.
Ngạn Luật đã rời mắt hỏi con đường và đang đau xót nhìn tôi. Anh ấy hối hận vì đã đưa tôi đi một đoạn đường xa xôi như thế.
-Không đâu em rất vui mà. Cảm ơn anh, vì tất cả!
Tôi tặng cho anh ấy một nụ cười chân thành như chính lời nói vừa thốt ra vậy. Không biết có nên nhắc nhở anh ấy quay đầu nhìn lại con đường hay không? Ngạn Luật vẫn nhìn tôi, đôi mắt đen sâu thẳm hiền hòa. Cuối cùng anh chợt nhớ lại nhiệm vụ cầm lái của mình. Bàn tay từ trên má tôi rút lại trở về trên vô-lăng.
-Ừ… kể ra chuyến đi này cũng đáng. Sau này anh và em sẽ khó có cơ hội cùng quay về đây nữa…
Lời của anh làm tim tôi chùng lại. Vậy ra lần này là lần cuối cùng sao? Cứ nghĩ tới việc tôi không còn có lần thứ 2 được ngồi cạnh bên anh, cùng nhau nhìn về phía trước là tôi thấy lòng mình đau nhói. Sau chuyến đi này, tôi sẽ tiếp tục là Nữ Hoàng, lễ cưới của Dĩ Linh sẽ vẫn diễn ra, Liêu Thần Phong sẽ lại cướp đi Dương Ngạn Luật yêu dấu của tôi… Tuy biết vậy nhưng tôi vẫn cố gắng tỏ ra vô tư
-Thật ra… chúng ta có thể bỏ trốn lần nữa… có thể sử dụng cái đường hầm đó để…
Tôi chưa kịp nói xong thì anh ấy ngắt lời
-Không đâu, không thể… anh sẽ không liều lĩnh thêm lần nào nữa để đem em đi. Anh không dám nữa đâu! Anh không thể tin nổi là mình còn bồng bột như vậy ở cái tuổi này…
Tôi từng nghe người ta nói về tính tình của đàn ông thay đổi theo độ tuổi. Khi còn là thanh niên trai tráng mười bảy đôi mươi, con trai rất sôi nổi, nhiệt tình. Họ chấp nhận mạo hiểm và phiêu lưu với cuộc sống. Đến hàng ba mươi, đàn ông trở nên khôn ngoan xảo nguyệt. Họ làm mọi chuyện có tính toán và rất quyết đoán, cơ nghiệp và những mưu đồ là thứ họ quan tâm nhất. Khi bước qua tứ tuần, đàn ông trung niên sống điềm đạm hơn, suy nghĩ sâu sắc hơn về cuộc sống, nhưng ham muốn thời trẻ cũng bắt đầu nhạt nhòa từ đây…
-Có phải anh hối hận vì đã đi cùng em không?
Tôi nuốt nước bột, hỏi sau một hồi lâu im lặng
-Đúng ra giờ này anh phải ở cùng chị ấy. Không tìm ra anh, Dĩ Linh nhất định sẽ nổi giận…
Ngạn Luật chau mày bậm môi khi nghe tôi nhắc tới tên vợ sắp cưới của anh.
-Cô ấy sẽ không đâu. Dĩ Linh không bao giờ nổi giận cho dù trong lòng có thực sự buồn bực đi chăng nữa. Thay vì nổi cơn điên như bất kì người phụ nữa nào, cô ấy sẽ dùng trí thông minh để trả thù, buộc kẻ khác phải phục tùng, không có đường lui. Trường Thịnh Thiên Dĩ Linh là một phụ nữ… rất đặc biệt. Nếu hiểu rõ cô ấy thì sẽ không ai dám đắc tội. Cô ấy có những cách trừng phạt của riêng mình và… rất đáng sợ! Anh mừng vì Dĩ Linh đang đứng về phía chúng ta… Nếu không, ngay cả anh cũng chẳng dám tự tin có thể đánh bại cô ấy…
Ngạn Luật nói thật say sưa. Anh thấu hiểu chị ấy tới mức đó sao?
-Uhm… em cũng thấy vậy. Dĩ Linh rất… yêu anh nhỉ?
Tôi tiếp tục khơi sâu chủ đề một cách thật tự nhiên. Đôi mắt anh mất tập trung trong giây lát nhưng cũng không nhìn lại tôi
-Anh tin là vậy. Đó là gánh nặng lớn đối với anh…
-Sao lại là “gánh nặng”?
Ngạn Luật cười nhạt, ung dung trả lời
-Bất kì ai được cô ấy yêu đều sẽ rơi vào trạng thái: Vừa mừng vừa sợ. Em có bao giờ nhìn thấy loài bò cạp khi chúng yêu nhau không? Hai con sẽ nhảy điệu tango với nhau. Lúc đó đuôi của chúng giương cao, hướng về đối phương. Thế có nghĩa là bất cứ lúc nào, khi một con mất tập trung thì con còn lại sẽ không thương tiết ghim ngay mũi kim độc vào người bạn tình. Với anh, Dĩ Linh chính là một nữ sát thủ bò cạp như vậy. Cho tới giờ thì coi như anh vẫn còn thành công trong việc kiểm soát “cái đuôi” bé bé xinh xinh của cô ấy. Nhưng tương lai… haizz… anh hy vọng mau chóng thoát khỏi tình trạng bất an này.
Cách vì von của Ngạn Luật nghe hơi buồn cười. Không biết chị ấy có nổi điên không khi biết anh dám gọi chị là “bò cạp”. Trong lúc mãi nói về Dĩ Linh tôi không hay biết mình đã đi trên một con đường nhựa quen thuộc. Xe chạy vù qua những cửa hiệu. Đó là quán kem Cheeries tôi thường cùng anh lui tới vào dịp cuối tuần, rồi lối rẽ nhỏ vào nhà Mỹ Lạc, ngôi trường cấp 3 nơi tôi từng là học sinh còn anh là thầy giáo. Sao mà thân quen quá đối! Tôi có cảm giác như đang trên đường từ trường về nhà, một đoạn hành trình ngắn ngủi mà ngày trước chúng tôi luôn luôn ở cùng nhau. Tôi nhìn thấy vài thầy cô giáo cũ, những người bạn cũ. Họ vẫn như vậy, vẫn mãi mãi là chính họ, sống cuộc sống an bình như trước đây, không phải bận tâm lo lắng quá nhiều điều. Chỉ có mình tôi là khác hẵn. Tôi không thể là một Sao Ly vui vẻ, hồn nhiên và vui tươi như trước kia nữa. Tôi đã thay đổi, hoàn cảnh buộc tôi phải thay đổi. Dù tôi có ước ao cũng không bao giờ có thể trở lại làm em gái cưng của anh, cùng anh lặng lẽ tận hưởng cuộc đời thanh bình… Hoàn cảnh không cho phép tôi và anh ấy tiếp tục là anh em, ngay cả trái tim tôi cũng không cho phép tôi xem anh ấy như một người anh đơn thuần nữa…
Thấy tôi cứ mãi ngoái đầu nhìn đám đông đang túa ra từ cổng trường phía sau, Ngạn Luật nhẹ nhàng siết lấy tay tôi.
-Anh cũng thích làm giáo viên ở đó lắm!
Ngạn Luật chỉ nói có vậy và cả hai chúng tôi tay trong tay chờ đợi tới giây phút được trông thấy căn nhà. Kia rồi! Chính là cái nhà màu xanh đó! Chiếc xe đi chậm rồi đỗ xịt lại. May mắn một điều là nhà chúng tôi cách căn nhà gần nhất tới một quãng đường ngắn. Thị trấn Osakara vốn hay xây nhà thư thớt như vậy mà. Ngạn Luật cẩn trọng nhìn ngó xung quanh.
-Anh sẽ lái xe đi một chỗ khác đỗ tạm. Tốt nhất là không để bất kì ai nhìn thấy sự hiện diện của chúng ta.
Anh ngó đầu nhìn về phía cánh cửa rào đóng im ỉm
-Nhưng đầu tiên em phải vào trong cái đã. Đi!
Ngạn Luật mở cửa xe bước ra ngoài, cẩn trọng rút kính râm trên áo đeo lên mắt. Tôi cũng làm theo anh. Hai người đứng trước cái cửa rào quen thuộc. Nó bị khóa bằng một sợi xích lớn, cái ổ khóa to đùng đang là vật cản trở lớn nhất.
-Ơ… cửa bị khóa rồi…
Tôi ngẩn đầu nhìn lên trên. Có hai băng giấy vàng đóng mọc của cục Cảnh sát trung ương dán chéo lên nhau, nhìn như hai lá bùa vậy
-Ngôi nhà bị niêm phong sao?
Tôi kinh ngạc nhận ra vấn đề. Ngạn Luật cười nhẹ
-Phải, vì nó có liên quan đến một tội phạm chính trị nguy hiểm chưa được tìm thấy.
Tôi hiểu anh đang ám chỉ chính mình. Căn nhà trong mắt tôi thật thảm thương. Những giàn dây leo từng xanh tươi ôm ấp căn nhà bây giờ đã hoàn toàn khô héo, treo vắt vẻo từ sân thượng xuống, cuộn những cành mục rữa đen đúa vào song sắt hàng rào. Cái sân nhỏ phủ đầy lá và rác bụi. Phía trong nhà tối thui, không có dấu hiệu của sự sống. Ngôi nhà từng được mệnh danh là “lá phổi xanh của thị trấn” đã biến thành “ngôi nhà ma”. Vẻ tan hoang, cũ kỉ làm tôi thấy não lòng. Còn đâu mái ấm xinh đẹp mà tôi thường mơ về nữa…?
-Em không biết rằng người ta lại bỏ bê nó như vậy… Về cung, em nhất định sẽ làm gì đó để đem nó trở lại như xưa…
-Anh cũng đã quên mất nó… không ngờ chỗ này tệ đến vậy.
Tôi hít sâu để lấy lại tinh thần. Dù gì thì đây vẫn là nhà của chúng tôi. Tôi cùng anh đã đi suốt 2 ngày liền để trở về, có một chút thất vọng nhưng kể ra không đáng.
-Được rồi… vấn đề là: chúng ta không có chìa khóa để mở cửa!
Ngạn Luật nắm lấy cái ổ khóa to bự, căng thẳng kiểm tra nó.
-Đây là khóa đặt biệt của ngành Cảnh sát. Thường để khóa nhà tù, không dễ dàng mở ra được…
Ngạn Luật đi vào trong xe, lục lọi gì đó trong cái ngăn nhỏ gần bản điều khiển. Anh đem ra một cái hộp nhỏ. Bên trong có rất nhiều những dụng cụ bằng sắt be bé, đủ hình dạng kích cỡ.
-Bộ bẻ khóa! Chúng ta thử vận may xem sao…
Ngạn Luật giải thích rồi rút cái to nhất ra và đút vào trong ổ khóa, sau đó lại thử một cái khác nhưng tất cả đều không ăn thua. Anh quẳng cái hộp đồ nghề vào lại trong xe. Tôi lo lắng nhìn mấy mắc xích to kềnh chắc nịch. Chẳng lẽ không có cách nào khác? Ngạn Luật đứng chống hong, cắn môi nghĩ ngợi. Rồi không nói một lời anh lùi lại hai bước, cẩn thận tính toán khoảng cách cùng chiều cao của cánh cửa. Tôi chưa hiểu ý định của Ngạn Luật thì đã bị anh hù cho chết kiếp! Anh chạy lấy đà và nhảy phóc, đu lên cánh cửa sắt kiên cố. Với những động tác mạnh bạo, thuần thục, chưa đầy 10 giây Ngạn Luật đã trèo tót trên cao. Khó khăn nhất chính là mấy thanh thép nhọn hoắt ở trên cùng. Anh khéo léo vòng một chân vào mặt bên trong cái cửa, tránh các đầu kim loại có thể gây thương tích. Cuối cùng cũng trèo vào bên trong, không gây ra bất cứ tiếng động nào. Anh lại nhảy xuống, hoàn toàn ở bên kia cánh cửa so với tôi. Ngạn Luật quay người lại cười đắc ý
-Thế nào?
Tôi hài hước đánh giá:
-Nếu sau này anh không làm tướng quân nữa thì nhà họ Liêu vẫn giàu sụ nhờ nghề ăn trộm!
Ngạn Luật phì cười
-Phải, chính vì anh là con nhà binh. Những loại chứng ngại vật thế này anh từng luyện tập qua rồi!
-Còn em là một Nữ Hoàng, chưa trãi qua khóa huấn luyện quân sự nào hết! Làm sao có thể leo như anh đây?
Ngạn Luật sực nhớ ra là tôi không đủ sức leo vào theo cách đó, nụ cười đắc ý khi nãy nhanh chóng biến mất.
-Ừ ha! Anh quên mất, phải làm sao đưa em vào đây?
Không thể tin được là chuyện như vầy mà anh cũng quên được! Tôi còn định trách móc vài câu thì anh ấy đã búng ngón tay, giọng nói hớn hở
-Có cách rồi!
Anh như con mèo nhanh nhẹn trèo ngược ra ngoài. Trước khi tôi kịp hỏi về kế hoạch hay ho nào đó thì Ngạn Luật chui vào trong xe, anh lái nó áp sát vào cánh cửa
-Em có thể trèo lên nóc xe sau đó thuận đà đu qua cửa!
Tôi mở to mắt nhìn cái ôtô rồi lại nhìn cái cửa, cuối cùng là nhìn anh
-Không đùa chứ? Làm sao em…
Chưa kịp nói hết câu thì tôi đã bị anh xốc lên đặt xuống mui xe phía sau
-Đừng lôi thôi nữa, trèo lên nóc mau! Chúng ta mà còn dây dưa là sẽ bị phát hiện đó.
Tôi im lặng miễn cưỡng nghe lời. Ngạn Luật giúp tôi leo lên trên, anh hướng dẫn tôi đặt chân vào chỗ nào, tay vịn vào đâu để dễ dàng leo qua.
-Được rồi, anh sẽ leo vào trong trước để đỡ em, vậy nha!
Tôi căng thẳng bấu chặt vào cánh cửa, lấy hết sức bình sinh để giữa thăng bằng mà an toàn leo qua những thanh thép nhọn nguy hiểm. Phần sau đó thì tôi có thể thở phào, Ngạn Luật bế tôi xuống đất rất gọn gàng cứ như tôi không hề có trọng lượng vậy.
Kế hoạch của chúng tôi vẫn y như cũ thực hiện. Anh đi cất xe ở một nơi khuất tầm mắt. Tôi phấn khởi tìm vào bên trong căn nhà. May làm sao khi cửa trong không bị khóa, người ta chỉ đóng lại và dán giấy niêm phong chồng lên. Việc đầu tiên là bật đèn! Tôi mò tay tới chỗ hàng công tắt quen thuộc, quen thuộc tới nỗi không cần nhìn cũng biết rõ chúng ở chỗ nào. Thật là kinh khủng làm sao… không có cái đèn nào sáng lên cả. Nhà cúp điện à? Trong bóng tối, tôi bất lực lần mò ra phía sau. Thật là tệ hại quá! Khó khăn lắm mới về được nhà vậy mà phải đối hiện với tình cảnh thế này. Tôi tìm đến những cái công tắc khác hay bất cứ thiết bị điện nào.
Tin tốt: tất cả vật dụng đồ đạc trong nhà vẫn còn đầy đủ và giữ nguyên vị trí.
Tin xấu: tôi biết được tin tốt nói trên là hoàn tòan nhờ vào xúc giác chứ không phải thị giác!
Căn nhà vẫn tối om, nóng nực cho dù tôi có cố tìm cách khởi động các loại thiết bị điện đi nữa. Giờ thì nó vô cùng phù hợp để làm phim trường cho một bộ phim ma kinh dị…
-Không mở được đây. Chắc chắn là trạm phát điện đã cắt điện rồi!
Không biết Ngạn Luật đã trở lại khi nào, anh đứng sau lưng đột ngột lên tiếng làm tôi suýt bật ngửa
-Tại sao lại cắt điện?
-Nhà không có người ở dĩ nhiên là phải thế rồi, chưa kể nó bị niêm phong, anh nghĩ chắc nước cũng bị cắt đấy!
-ÔI không…
Tôi kêu lên một tiếng thê lương. Giấc mơ về một cuộc sống tiện nghi đã tiêu tan thành mây khói… Không điện, không nước… làm sao tôi sống sót qua đêm nay đây? Trong đầu tôi nãy ra ý tưởng sẽ chạy sang nhà Mỹ Lạc xin ngủ nhờ. Chắc chắn gia đình cô ấy sẽ đón tiếp tôi rất nồng hậu, tôi là một Nữ Hoàng kia mà… Tuy nghĩ vậy nhưng tôi không có ý định sẽ hành động như thế. Mục đích quay về lần này là đươc ở lại ngôi nhà xưa yêu dấu kia mà. Cho dù nó không hoàn toàn giống như nó lúc trước thì tôi vẫn có thể vui lòng chấp nhận sự thật (T.T)
Trong lúc tôi cố gắng “thích nghi” với thực tại phủ phàn này thì một luồng sáng thần thánh lóe lên, nó như vị cứu tin đến cứu vớt cuộc đời bất hạnh đáng thương của tôi ==
Tôi hướng mắt về luồng sáng đó và tôi nhìn thấy Ngạn Luật, trên tay cầm ngọn đèn – một loại đèn điện chạy bằng pin sạc. Anh bước lại cạnh tôi, đặt cây đèn xuống mặt bàn phòng khách. Tôi nghệch ra vì ngạc nhiên.
-Thế nào? Trong lúc em còn đang vô dụng đứng đây, oán đất than trời thì anh đã làm một chuyện có ích phải không nào?
Tôi vẫn chưa thoát khỏi sự ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào nguồn sáng giống như lần đầu tiên nghe Galilê nói rằng “Trái đất bay quanh Mặt Trời” ==
-Làm sao mà… mà… cái vật này…
-Nó ở ngăn cuối cùng của cái tủ bếp. Nghe này, Sao Ly! Nếu em chịu khó phát huy khả năng sinh tồn một chút thì em sẽ nhận ra đêm nay em có thể tắm thỏa thích như em mong muốn đó!
Tôi ngẩn đầu nhìn anh, hai mắt chớp chớp. Trông tôi chắc là giống như một con ngáo ộp đang ngồi trên lá sen!?
Ngạn Luật thở dài và quay đầu đi. Tôi biết mình nên đi theo anh xem xem anh ấy tính làm gì… Ngạn Luật tới chỗ cái kho ngay bên dưới cầu thang. Nó là một khoảng trống khi chúng tôi vừa dọn về đây ở. Về sau, Ngạn Luật đã biến nó thành một cái phòng nhỏ lý tưởng để cất những thứ linh tinh từ hộp đồ nghề toàn bu lông ốc vít của anh cho tới cái phao nhỏ xì hơi dùng tập bơi của tôi, cả mấy cái ly tách vỡ cũng bị quẳng vào…
Ngạn Luật đang xoay sợi dây chì dùng buộc cánh cửa. Căn nhà quá rộng và nhiều ngõ ngách để ánh sáng từ ngọn đèn bé nhỏ kia soi rọi hết. Tôi nhận ra nhà mình không sạch sẽ cho lắm trong ánh sáng lờ mờ từ cây đèn. Một lớp bụi không dày không mỏng đang bám vào tất cả các bề mặt. Chắc là phải mất một ngày để tổng vệ sinh cho căn nhà được sạch đẹp như xưa… Ngạn Luật mở được cửa kho và bước vào trong.
-Em mang cây đèn qua đây!
Anh ra lệnh, tôi không có gì sung sướng hơn là được nghe cái kiểu sai bảo quen thuộc đó và dĩ nhiên – tôi vui vẻ làm theo. Ánh đèn rọi vào cái kho nhỏ đầy ấp các món đồ đạc. Ngay trong góc kho, anh ì ạch lôi ra một thứ máy móc gì đó. Nó không đồ sộ lắm nhưng cũng to hơn cái ti vi và… theo như tôi thấy là khá nặng
-Là loại máy gì thế?
-Là một cái máy phát điện chạy xăng!
Tôi không hề biết rằng nhà mình lại có máy phát điện bởi vì thị trấn này từ nhiều năm này hầu như chưa từng bị cúp điện. Ai lại cần một cái máy phát điện cồng kềnh trong khi chẳng bao giờ phải dùng tới kia chứ?
-Còn nhiều chuyện em không biết lắm đấy…
Ngạn Luật nói như thể anh đọc được suy nghĩ trong đầu tôi
-Ví dụ như… có một cái hầm nho nhỏ dưới đất ngay tại nhà bếp, cái hầm hơi chật nhưng đủ để 2 người trốn an toàn khi có một vụ nổ bom xảy ra, ngoài ra có một hệ thống điện tử được lắp đặt quanh nhà có thể gửi tin nhắn cảnh báo vào di động của anh khi phát hiện có kẻ lạ đột nhập. Chắc em không biết là dưới gầm giường của anh còn có một cái ngăn bí mật cất đạn thật, súng ngắn, súng laser, cả kiếm bằng thép nữa. Hay là cái kính cửa sổ phòng em… nó được dùng trong quân sự, loại mà… uhm… có thể chỉ nức vài đường khi người ta sã vào đó vài chục phát súng một lúc… Này, em có muốn nghe nữa không?
Ngạn Luật ngần ngại thăm dò ý kiến khi thấy sắc mặt tôi càng lúc càng trắng bệch ra. Ai mà ngờ được mình đã sống hết 5 năm trong một cái nhà KHỦNG KHIẾP tới vậy! Tôi nuốt nước bọt mà hỏi
-Mấy cái đó… là một sở thích… hoặc là thói quen của anh đúng không? Anh dù gì cũng là con dòng dõi Đại tướng mà…
Ngạn Luật nghiêm mặt
-Anh có phải người lập di đâu mà có sở thích quái đản như vậy? Tất cả là vì em đó. Giữ em được an toàn không phải là chuyện đơn giản… Bất cứ lúc nào, chuyện về thân thế của em cũng có thể bại lộ, lúc đó em cũng như anh khó lòng mà sống sót…
Tôi vẫn đứng ngay ngốc trong lúc Ngạn Luật tiếp tục kéo cái máy ra phía sau. Tôi không ngờ cuộc sống bình an trước đây của tôi cũng vô cùng nguy hiểm như vậy. Xem ra anh ấy đã lao tâm tổn sức nhiều với cái trọng trách làm anh trai của tôi. Khi tôi vô tư tươi cười, sống thản nhiên không biết cái chi chi thì anh ấy luôn bị căng thẳng, bị ám ảnh với nghĩa vụ giữ cho tôi được an toàn. Anh ấy bảo vệ tôi tuyệt đối, quan tâm tới tôi, che chở cho tôi nhiều hơn mấy trăm lần so với những gì tôi tưởng.
-Tại sao… tại sao anh lại tốt với em như vậy?
Lần đầu tiên tôi hỏi anh điều này. Từ lúc bé, tôi đã biết Ngạn Luật rất yêu chìu mình, anh ấy đối xử tốt với tôi như la mẹ. Tôi luôn đón nhận tình cảm đó như một điều hiển nhiên mà không bận tâm thắc mắc, nhưng đến bây giờ, tôi cần phải hỏi rõ về vấn đề này…
-…là vì… cha anh muốn anh làm như vậy, vì mẹ em muốn anh bảo vệ em, vì… đó là công việc của anh có phải không?
Tôi thấy lòng mình đượm buồn. Chẳng lẽ tất cả là vì thân phận của tôi? Anh ấy tốt với tôi chẳng qua là do trọng trách cha giao phó, vì anh là hậu duệ Liêu phủ nên cần phải bảo hộ Nữ Hoàng tương lai? Tôi từ từ quay mặt lại nhìn anh, khuôn mặt quá quen thuộc mà tôi nhớ rõ từng đường nét, từng nếp da li ti trên trán, nhớ cả những thay đổi của cơ mặt ở mọi cung bậc cảm xúc. Ngọn đèn đang cầm trên tay phát ra ánh sáng leo lét, cái bóng của anh đỗ dài thườn thượt lên sàn nhà, lên tuờng… Dù ánh sáng đó rọi thẳng vào mặt anh nhưng tôi cũng không tài nào nhìn thấy được đôi mắt anh. Nó cứ mãi nằm trong vùng tối, sâu và xa, hữu hình mà vô hình, đen thăm thẵm nhưng sáng lấp lánh…
Một sự im lặng đến kì quái kéo dài. Tôi nhìn anh và anh cũng nhìn lại. Không biết chúng tôi cứ rơi vào tình trạng “làm tượng” như vậy trong bao lâu, cuối cùng thì Ngạn Luật cũng cất tiếng. Giọng nói của anh nhẹ như không, thoáng qua tai tôi vừa hư ảo, vừa rất thực:
-Đúng vậy. Bảo vệ em là tất cả những gì họ muốn anh làm. Giữ cho em tồn tại cho đến giờ khắc cuối cùng là công việc của anh… Nhưng… anh tin mình đã làm được nhiều hơn sự kỳ vọng của họ. Anh đã để em sống, một cuộc sống đúng nghĩa. Anh đã để việc bảo vệ em trở thành một bản năng của chính mình. Anh đã để nhiệm vụ yêu quý em thành một loại cảm xúc đơn giản và chân thực. Làm anh trai của em là một công việc đối với anh, đúng vậy, anh thừa nhận! Nhưng đó cũng chính là cuộc sống của anh. Sao Ly, những gì em cảm nhận không phải là một vở kịch, một bộ phim dựng nên từ kịch bản… và vì vậy… mặc dù anh vốn là một diễn viên đa năng nhưng với em, anh chưa bao giờ diễn xuất dựa trên kịch bản, anh nhập vai nhờ vào cảm xúc của bản thân mình.
Trong lúc nói, nét mặt của Ngạn Luật không có một chút cảm xúc nào được biểu lộ. Nhưng trái lại, chất giọng của anh đã làm thay chuyện đó. Tôi chưa bao giờ nghe giọng nói ấy lại tình cảm và dịu dàng tới vậy. Với cái kiểu ăn nói này chẳng khéo anh sẽ làm cho tất cả đàn bà con gái trên quả đất phải lũ lượt chạy theo anh thôi! Tôi nín thở theo từng câu, từng từ. Tôi đang vui sướng cùng xúc động. Đúng ra anh phải nói sớm hơn một chút, phải làm tôi yên lòng từ trước chứ không phải là tới tận ngày hôm nay.
-Thôi nào… vẻ mặt đó là thế nào hử? Anh không có khiếu trong việc dỗ dành lắm đâu, nhất là với một con mèo con mít ướt… Em có muốn tắm không nào?
Không chờ nghe tôi trả lời anh đã quay trở lại công việc. Tuy nhà tôi sử dụng hệ thống cung cấp nước sạch từ trạm nước lớn của thị trấn nhưng thật ra còn có một nguồn nước ít sử dụng tới nữa, đó là mạch nước ngầm. Ngạn Luật nói tôi biết phía sau nhà có một cái giếng do người chủ trước đó làm. Có lẽ họ sử dụng loại nước này xen kẽ với nước máy để tiết kiệm tiền. Khi mua lại ngôi nhà, anh đã lắp nó đi nhưng vẫn còn giữ lại hệ thống hút nước. Có một cái mô-tưa cũ gắn cố định ở sân sau.
-Nếu chúng ta khởi động được máy phát điện, tiếp điện cho máy bơm thì chúng ta sẽ có nước, không cần tới trạm cấp thoát nước…
-Vâng. Nhưng làm sao để cái máy quái quỷ này chạy đây? Nó chạy bằng xăng mà…
Ngạn Luật nhìn tôi, vẻ mặt muốn nói: “Một thiên tài như anh dĩ nhiên là có thể làm được!”
-Chúng ta có hai thùng xăng đầy ắp đấy!
Tôi hỏi với vẻ không tin
-Ở đâu cơ?
-Đó là xăng dữ trữ trong ôtô. Ngày hôm qua, vì sợ dọc đường không tìm được trạm xăng nên anh mua sẵn hai thùng cất vào mui sau… Nhưng hóa ra không cần tới vì hệ thống cây xăng phân bố suốt dọc đường cho tới tận thị trấn… Anh đoán nhà sẽ không có điện nên tiện thể lúc cất xe đã đem theo nó về…
Bộ não của Ngạn Luật thông thái hơn tôi rất nhiều. Anh suy tính cặn kẽ và không bỏ sót điều gì. Và như vậy, nước được bơm lên bồn tích trữ đặt trên nóc nhà. Công suất của cái máy cũng đủ cung cấp thêm điện cho vài cái bóng đèn nhưng chúng tôi không dám bật sáng hết vì một căn nhà bỏ hoang thì không nên có ánh đèn điện vào ban đêm. Tôi thỏa thích ngâm mình trong bồn, thật khó tin là mọi đồ vật kể cả mấy chai lọ xà phòng, tuýp kem đánh răng đều còn y nguyên trong nhà. Ngạn Luật bảo rằng sở cảnh sát muốn giữ nguyên hiện trường để tiện cho việc điều tra. Thế có nghĩa là họ sẽ quay lại đây bất cứ lúc nào nhưng tôi không nghĩ mình xui xẻo tới mức sẽ gặp họ trong tối nay. Tôi mặc bộ váy dài đã mua mấy hôm trước, nó là cái duy nhất trong mớ quần áo có thể đảm bảo rộng rãi thoải mái khi ngủ. Chúng tôi dự định sẽ vào siêu thị ngày mai để mua thêm quần áo vì giặc giũ ở đây không hẳn là ý hay. Chúng tôi nấu ăn. Không hoàn toàn là vậy vì hầu hết là đồ hộp, chỉ là bỏ ra bát đĩa và hâm lại bằng lò vi sóng – thứ thiết bị đó không làm khó cái máy phát điện tẹo nào. Sau đó tôi rữa bát. Thật lạ lùng! Tôi gần như quên mất là mình đã trãi qua hơn nửa năm sống trong cung điện sa hoa, quên mất bản thân là một Nữ Hoàng… tôi lại quay về làm một Sao Ly vô tư, cô em gái ngoan ngoãn của anh.
Mặc dù rừng rậm đem lại nhiều nguồn thu lớn cho ngành du lịch nhưng tính tới nay vẫn chỉ có mỗi một công ty du lịch Ánh Nam là có tour hoạt động đi qua Osakara. Luật pháp hà khắc đã giúp giữ gìn sự bình yên cho rừng già, ngay cả du lịch cũng có phần bị hạn chế ở đây. Chính vì được bao bọc ấp ủ mà dần dần thị trấn và cả vùng Osakara rộng lớn này hồi phục sức sống của chính nó cũng như tồn tại tách biệt với bên ngoài, ngày càng ít được đề cập tới. Ngay cả người địa phương ở đây cũng sống rất lặng lẽ. Họ hiếm khi đi ra khỏi nơi sinh sống, luôn biết giữ mòm giữ miệng với bên ngoài. Tất cả mang đến cho tôi một linh cảm rằng người ta đang cố biến nó thành vô hình, muốn giấu kín sự tồn tại của một thứ báu vật vô giả. Nghe có vẻ điên rồ quá nhỉ? Một viên kim cường cỡ lớn có thể giấu đi được, nhưng cả một vùng đất thì phải làm thế nào? Nhất là trong một “thế giới phẳng” như ngày nay? Ấy vậy mà người ta đã làm được, trong suốt nhiều năm qua.
Bây giờ nghĩ lại tôi chợt hiểu ra vì sao Ngạn Luật lại chọn thị trấn bé nhỏ này. Nó có thể giúp che giấu tôi khỏi tai mắt của Vương triều, đảm bảo cho một cuộc sống kín đáo, ẩn dật. Tôi giống như một con rối đồ chơi được giấu vào nơi sâu nhất, khó tìm nhất trong cái rương tên Osakara.
Rồi một ngày kia cái tên Osakara vốn dĩ đã bị lãng quên lại xuất hiện trên toàn đất nước, nó được người ta truyền miệng nhau là nơi đương kim Nữ Hoàng được tìm thấy. Tôi đã phá hỏng lớp màng vô hình bao quanh thị trấn nhỏ xinh đẹp, giờ thì nó không thể nào trốn tránh sự dòm ngó của người ngoài…
Chiếc ôtô của chúng tôi vừa leo qua sườn đèo cuối cùng. Tôi mệt nhoài với cái điệu lắc lư như con lật đật của nó, cũng chỉ vì đường xấu khó đi. Tôi còn nhớ lúc mình được hộ tống bởi đoàn tùy tùng rời khỏi đây, tôi đã đi trên một chiếc trực thăng lớn. Chắc là vì giao thông khó khăn nên phải sử dụng tới phương tiện này.
-Sắp tới rồi phải không anh?
Tôi thều thào hỏi, giọng nghe như tiếng kêu của con mèo, mắt muốn sụp mí vì buồn ngủ.
-Uhm… với tốc độ này thì khoảng 1 tiếng nữa!
Tôi ngao ngán nhìn lên bầu trời qua kính xe. Đã 5 giờ chiều, mặt trời đỏ lự đang chuẩn bị đi ngủ. Suốt 2 ngày qua Ngạn Luật đấu tranh với cái vô lăng. Chúng tôi đi suốt nhiều giờ đồng hồ, mệt thì dừng bên đường đánh giấc. Thức ăn dự trữ chất đầy trong xe ấy vậy mà cũng sắp sửa hết. Tôi thường thiếp đi trước khi Ngạn Luật dừng xe lại nghỉ và thức dậy lúc anh đã tiếp tục lên đường. Đúng ra người mệt mỏi phải là anh ấy! Suốt 48 giờ chỉ nghỉ ngơi tổng cộng có 12 tiếng, có khi chiếc xe nhưng bóng ma lao vut vút xé gió giữa đêm khuya, nhờ vậy mà Ngạn Luật đã đưa tôi chạy được gần cả ngàn cây số. Vẻ mặt điềm đạm không để lộ trạng thái sinh lực của anh nhưng tôi đã nhận ra một quầng thâm mờ dưới hai mắt.
-Hay là tạm nghỉ một lát, anh mệt rồi!
Tôi liều lĩnh đưa ra đề nghị. Vẫn dán mắt vào con đường, anh lãnh đạp nói
-Không sao. Ráng thêm 1 giờ nữa thôi!
Trong hai trăm kilomet đầu của cuộc hành trình, Ngạn Luật vẫn hay quay lại nhìn tôi cười và đáp mỗi khi tôi trò chuyện. Còn bây giờ một cái nhìn cũng không có. Anh ấy dường như kiệt sức nên mới tiết kiệm năng lượng tối đa như vậy, tôi đoán thế ==.
-Uhm… lát nữa tới nhà mình sẽ lăn ra ngủ liền. Em nhớ cái giường có đệm quá! Còn cả bồn tắm, bồn rữa mặt… ôi chao! Bây giờ mới hiểu mấy thứ đó đáng giá làm sao…
Tôi mơ mộng về một cuộc sống tiện nghi trở lại, không còn ăn bờ ngủ bụi, mượn ghế làm giường, đánh răng bằng nước suối với cái gốc cây hay đi vệ sinh kiểu “thế giới hoang dã” nữa >_<
Tôi gãi gãi lên cánh tay trái đang ngứa – hậu quả của sự thiếu tắm rữa, một vùng da bị chà sát đến ửng đỏ
-Ngứa quá… chắc phải tắm hết một chai xà phòng đây.
Lúc tôi đang làm khỉ gãi sồn sột khắp người thì bất thình lình một bàn tay của anh đưa ra, nhẹ nhàng vuốt lên má tôi
-Anh xin lỗi. Ý tưởng về nhà của anh điên rồ quá… Đúng ra thì mình đã không phải lặn lội hết 810 cây số tới đây.
Ngạn Luật đã rời mắt hỏi con đường và đang đau xót nhìn tôi. Anh ấy hối hận vì đã đưa tôi đi một đoạn đường xa xôi như thế.
-Không đâu em rất vui mà. Cảm ơn anh, vì tất cả!
Tôi tặng cho anh ấy một nụ cười chân thành như chính lời nói vừa thốt ra vậy. Không biết có nên nhắc nhở anh ấy quay đầu nhìn lại con đường hay không? Ngạn Luật vẫn nhìn tôi, đôi mắt đen sâu thẳm hiền hòa. Cuối cùng anh chợt nhớ lại nhiệm vụ cầm lái của mình. Bàn tay từ trên má tôi rút lại trở về trên vô-lăng.
-Ừ… kể ra chuyến đi này cũng đáng. Sau này anh và em sẽ khó có cơ hội cùng quay về đây nữa…
Lời của anh làm tim tôi chùng lại. Vậy ra lần này là lần cuối cùng sao? Cứ nghĩ tới việc tôi không còn có lần thứ 2 được ngồi cạnh bên anh, cùng nhau nhìn về phía trước là tôi thấy lòng mình đau nhói. Sau chuyến đi này, tôi sẽ tiếp tục là Nữ Hoàng, lễ cưới của Dĩ Linh sẽ vẫn diễn ra, Liêu Thần Phong sẽ lại cướp đi Dương Ngạn Luật yêu dấu của tôi… Tuy biết vậy nhưng tôi vẫn cố gắng tỏ ra vô tư
-Thật ra… chúng ta có thể bỏ trốn lần nữa… có thể sử dụng cái đường hầm đó để…
Tôi chưa kịp nói xong thì anh ấy ngắt lời
-Không đâu, không thể… anh sẽ không liều lĩnh thêm lần nào nữa để đem em đi. Anh không dám nữa đâu! Anh không thể tin nổi là mình còn bồng bột như vậy ở cái tuổi này…
Tôi từng nghe người ta nói về tính tình của đàn ông thay đổi theo độ tuổi. Khi còn là thanh niên trai tráng mười bảy đôi mươi, con trai rất sôi nổi, nhiệt tình. Họ chấp nhận mạo hiểm và phiêu lưu với cuộc sống. Đến hàng ba mươi, đàn ông trở nên khôn ngoan xảo nguyệt. Họ làm mọi chuyện có tính toán và rất quyết đoán, cơ nghiệp và những mưu đồ là thứ họ quan tâm nhất. Khi bước qua tứ tuần, đàn ông trung niên sống điềm đạm hơn, suy nghĩ sâu sắc hơn về cuộc sống, nhưng ham muốn thời trẻ cũng bắt đầu nhạt nhòa từ đây…
-Có phải anh hối hận vì đã đi cùng em không?
Tôi nuốt nước bột, hỏi sau một hồi lâu im lặng
-Đúng ra giờ này anh phải ở cùng chị ấy. Không tìm ra anh, Dĩ Linh nhất định sẽ nổi giận…
Ngạn Luật chau mày bậm môi khi nghe tôi nhắc tới tên vợ sắp cưới của anh.
-Cô ấy sẽ không đâu. Dĩ Linh không bao giờ nổi giận cho dù trong lòng có thực sự buồn bực đi chăng nữa. Thay vì nổi cơn điên như bất kì người phụ nữa nào, cô ấy sẽ dùng trí thông minh để trả thù, buộc kẻ khác phải phục tùng, không có đường lui. Trường Thịnh Thiên Dĩ Linh là một phụ nữ… rất đặc biệt. Nếu hiểu rõ cô ấy thì sẽ không ai dám đắc tội. Cô ấy có những cách trừng phạt của riêng mình và… rất đáng sợ! Anh mừng vì Dĩ Linh đang đứng về phía chúng ta… Nếu không, ngay cả anh cũng chẳng dám tự tin có thể đánh bại cô ấy…
Ngạn Luật nói thật say sưa. Anh thấu hiểu chị ấy tới mức đó sao?
-Uhm… em cũng thấy vậy. Dĩ Linh rất… yêu anh nhỉ?
Tôi tiếp tục khơi sâu chủ đề một cách thật tự nhiên. Đôi mắt anh mất tập trung trong giây lát nhưng cũng không nhìn lại tôi
-Anh tin là vậy. Đó là gánh nặng lớn đối với anh…
-Sao lại là “gánh nặng”?
Ngạn Luật cười nhạt, ung dung trả lời
-Bất kì ai được cô ấy yêu đều sẽ rơi vào trạng thái: Vừa mừng vừa sợ. Em có bao giờ nhìn thấy loài bò cạp khi chúng yêu nhau không? Hai con sẽ nhảy điệu tango với nhau. Lúc đó đuôi của chúng giương cao, hướng về đối phương. Thế có nghĩa là bất cứ lúc nào, khi một con mất tập trung thì con còn lại sẽ không thương tiết ghim ngay mũi kim độc vào người bạn tình. Với anh, Dĩ Linh chính là một nữ sát thủ bò cạp như vậy. Cho tới giờ thì coi như anh vẫn còn thành công trong việc kiểm soát “cái đuôi” bé bé xinh xinh của cô ấy. Nhưng tương lai… haizz… anh hy vọng mau chóng thoát khỏi tình trạng bất an này.
Cách vì von của Ngạn Luật nghe hơi buồn cười. Không biết chị ấy có nổi điên không khi biết anh dám gọi chị là “bò cạp”. Trong lúc mãi nói về Dĩ Linh tôi không hay biết mình đã đi trên một con đường nhựa quen thuộc. Xe chạy vù qua những cửa hiệu. Đó là quán kem Cheeries tôi thường cùng anh lui tới vào dịp cuối tuần, rồi lối rẽ nhỏ vào nhà Mỹ Lạc, ngôi trường cấp 3 nơi tôi từng là học sinh còn anh là thầy giáo. Sao mà thân quen quá đối! Tôi có cảm giác như đang trên đường từ trường về nhà, một đoạn hành trình ngắn ngủi mà ngày trước chúng tôi luôn luôn ở cùng nhau. Tôi nhìn thấy vài thầy cô giáo cũ, những người bạn cũ. Họ vẫn như vậy, vẫn mãi mãi là chính họ, sống cuộc sống an bình như trước đây, không phải bận tâm lo lắng quá nhiều điều. Chỉ có mình tôi là khác hẵn. Tôi không thể là một Sao Ly vui vẻ, hồn nhiên và vui tươi như trước kia nữa. Tôi đã thay đổi, hoàn cảnh buộc tôi phải thay đổi. Dù tôi có ước ao cũng không bao giờ có thể trở lại làm em gái cưng của anh, cùng anh lặng lẽ tận hưởng cuộc đời thanh bình… Hoàn cảnh không cho phép tôi và anh ấy tiếp tục là anh em, ngay cả trái tim tôi cũng không cho phép tôi xem anh ấy như một người anh đơn thuần nữa…
Thấy tôi cứ mãi ngoái đầu nhìn đám đông đang túa ra từ cổng trường phía sau, Ngạn Luật nhẹ nhàng siết lấy tay tôi.
-Anh cũng thích làm giáo viên ở đó lắm!
Ngạn Luật chỉ nói có vậy và cả hai chúng tôi tay trong tay chờ đợi tới giây phút được trông thấy căn nhà. Kia rồi! Chính là cái nhà màu xanh đó! Chiếc xe đi chậm rồi đỗ xịt lại. May mắn một điều là nhà chúng tôi cách căn nhà gần nhất tới một quãng đường ngắn. Thị trấn Osakara vốn hay xây nhà thư thớt như vậy mà. Ngạn Luật cẩn trọng nhìn ngó xung quanh.
-Anh sẽ lái xe đi một chỗ khác đỗ tạm. Tốt nhất là không để bất kì ai nhìn thấy sự hiện diện của chúng ta.
Anh ngó đầu nhìn về phía cánh cửa rào đóng im ỉm
-Nhưng đầu tiên em phải vào trong cái đã. Đi!
Ngạn Luật mở cửa xe bước ra ngoài, cẩn trọng rút kính râm trên áo đeo lên mắt. Tôi cũng làm theo anh. Hai người đứng trước cái cửa rào quen thuộc. Nó bị khóa bằng một sợi xích lớn, cái ổ khóa to đùng đang là vật cản trở lớn nhất.
-Ơ… cửa bị khóa rồi…
Tôi ngẩn đầu nhìn lên trên. Có hai băng giấy vàng đóng mọc của cục Cảnh sát trung ương dán chéo lên nhau, nhìn như hai lá bùa vậy
-Ngôi nhà bị niêm phong sao?
Tôi kinh ngạc nhận ra vấn đề. Ngạn Luật cười nhẹ
-Phải, vì nó có liên quan đến một tội phạm chính trị nguy hiểm chưa được tìm thấy.
Tôi hiểu anh đang ám chỉ chính mình. Căn nhà trong mắt tôi thật thảm thương. Những giàn dây leo từng xanh tươi ôm ấp căn nhà bây giờ đã hoàn toàn khô héo, treo vắt vẻo từ sân thượng xuống, cuộn những cành mục rữa đen đúa vào song sắt hàng rào. Cái sân nhỏ phủ đầy lá và rác bụi. Phía trong nhà tối thui, không có dấu hiệu của sự sống. Ngôi nhà từng được mệnh danh là “lá phổi xanh của thị trấn” đã biến thành “ngôi nhà ma”. Vẻ tan hoang, cũ kỉ làm tôi thấy não lòng. Còn đâu mái ấm xinh đẹp mà tôi thường mơ về nữa…?
-Em không biết rằng người ta lại bỏ bê nó như vậy… Về cung, em nhất định sẽ làm gì đó để đem nó trở lại như xưa…
-Anh cũng đã quên mất nó… không ngờ chỗ này tệ đến vậy.
Tôi hít sâu để lấy lại tinh thần. Dù gì thì đây vẫn là nhà của chúng tôi. Tôi cùng anh đã đi suốt 2 ngày liền để trở về, có một chút thất vọng nhưng kể ra không đáng.
-Được rồi… vấn đề là: chúng ta không có chìa khóa để mở cửa!
Ngạn Luật nắm lấy cái ổ khóa to bự, căng thẳng kiểm tra nó.
-Đây là khóa đặt biệt của ngành Cảnh sát. Thường để khóa nhà tù, không dễ dàng mở ra được…
Ngạn Luật đi vào trong xe, lục lọi gì đó trong cái ngăn nhỏ gần bản điều khiển. Anh đem ra một cái hộp nhỏ. Bên trong có rất nhiều những dụng cụ bằng sắt be bé, đủ hình dạng kích cỡ.
-Bộ bẻ khóa! Chúng ta thử vận may xem sao…
Ngạn Luật giải thích rồi rút cái to nhất ra và đút vào trong ổ khóa, sau đó lại thử một cái khác nhưng tất cả đều không ăn thua. Anh quẳng cái hộp đồ nghề vào lại trong xe. Tôi lo lắng nhìn mấy mắc xích to kềnh chắc nịch. Chẳng lẽ không có cách nào khác? Ngạn Luật đứng chống hong, cắn môi nghĩ ngợi. Rồi không nói một lời anh lùi lại hai bước, cẩn thận tính toán khoảng cách cùng chiều cao của cánh cửa. Tôi chưa hiểu ý định của Ngạn Luật thì đã bị anh hù cho chết kiếp! Anh chạy lấy đà và nhảy phóc, đu lên cánh cửa sắt kiên cố. Với những động tác mạnh bạo, thuần thục, chưa đầy 10 giây Ngạn Luật đã trèo tót trên cao. Khó khăn nhất chính là mấy thanh thép nhọn hoắt ở trên cùng. Anh khéo léo vòng một chân vào mặt bên trong cái cửa, tránh các đầu kim loại có thể gây thương tích. Cuối cùng cũng trèo vào bên trong, không gây ra bất cứ tiếng động nào. Anh lại nhảy xuống, hoàn toàn ở bên kia cánh cửa so với tôi. Ngạn Luật quay người lại cười đắc ý
-Thế nào?
Tôi hài hước đánh giá:
-Nếu sau này anh không làm tướng quân nữa thì nhà họ Liêu vẫn giàu sụ nhờ nghề ăn trộm!
Ngạn Luật phì cười
-Phải, chính vì anh là con nhà binh. Những loại chứng ngại vật thế này anh từng luyện tập qua rồi!
-Còn em là một Nữ Hoàng, chưa trãi qua khóa huấn luyện quân sự nào hết! Làm sao có thể leo như anh đây?
Ngạn Luật sực nhớ ra là tôi không đủ sức leo vào theo cách đó, nụ cười đắc ý khi nãy nhanh chóng biến mất.
-Ừ ha! Anh quên mất, phải làm sao đưa em vào đây?
Không thể tin được là chuyện như vầy mà anh cũng quên được! Tôi còn định trách móc vài câu thì anh ấy đã búng ngón tay, giọng nói hớn hở
-Có cách rồi!
Anh như con mèo nhanh nhẹn trèo ngược ra ngoài. Trước khi tôi kịp hỏi về kế hoạch hay ho nào đó thì Ngạn Luật chui vào trong xe, anh lái nó áp sát vào cánh cửa
-Em có thể trèo lên nóc xe sau đó thuận đà đu qua cửa!
Tôi mở to mắt nhìn cái ôtô rồi lại nhìn cái cửa, cuối cùng là nhìn anh
-Không đùa chứ? Làm sao em…
Chưa kịp nói hết câu thì tôi đã bị anh xốc lên đặt xuống mui xe phía sau
-Đừng lôi thôi nữa, trèo lên nóc mau! Chúng ta mà còn dây dưa là sẽ bị phát hiện đó.
Tôi im lặng miễn cưỡng nghe lời. Ngạn Luật giúp tôi leo lên trên, anh hướng dẫn tôi đặt chân vào chỗ nào, tay vịn vào đâu để dễ dàng leo qua.
-Được rồi, anh sẽ leo vào trong trước để đỡ em, vậy nha!
Tôi căng thẳng bấu chặt vào cánh cửa, lấy hết sức bình sinh để giữa thăng bằng mà an toàn leo qua những thanh thép nhọn nguy hiểm. Phần sau đó thì tôi có thể thở phào, Ngạn Luật bế tôi xuống đất rất gọn gàng cứ như tôi không hề có trọng lượng vậy.
Kế hoạch của chúng tôi vẫn y như cũ thực hiện. Anh đi cất xe ở một nơi khuất tầm mắt. Tôi phấn khởi tìm vào bên trong căn nhà. May làm sao khi cửa trong không bị khóa, người ta chỉ đóng lại và dán giấy niêm phong chồng lên. Việc đầu tiên là bật đèn! Tôi mò tay tới chỗ hàng công tắt quen thuộc, quen thuộc tới nỗi không cần nhìn cũng biết rõ chúng ở chỗ nào. Thật là kinh khủng làm sao… không có cái đèn nào sáng lên cả. Nhà cúp điện à? Trong bóng tối, tôi bất lực lần mò ra phía sau. Thật là tệ hại quá! Khó khăn lắm mới về được nhà vậy mà phải đối hiện với tình cảnh thế này. Tôi tìm đến những cái công tắc khác hay bất cứ thiết bị điện nào.
Tin tốt: tất cả vật dụng đồ đạc trong nhà vẫn còn đầy đủ và giữ nguyên vị trí.
Tin xấu: tôi biết được tin tốt nói trên là hoàn tòan nhờ vào xúc giác chứ không phải thị giác!
Căn nhà vẫn tối om, nóng nực cho dù tôi có cố tìm cách khởi động các loại thiết bị điện đi nữa. Giờ thì nó vô cùng phù hợp để làm phim trường cho một bộ phim ma kinh dị…
-Không mở được đây. Chắc chắn là trạm phát điện đã cắt điện rồi!
Không biết Ngạn Luật đã trở lại khi nào, anh đứng sau lưng đột ngột lên tiếng làm tôi suýt bật ngửa
-Tại sao lại cắt điện?
-Nhà không có người ở dĩ nhiên là phải thế rồi, chưa kể nó bị niêm phong, anh nghĩ chắc nước cũng bị cắt đấy!
-ÔI không…
Tôi kêu lên một tiếng thê lương. Giấc mơ về một cuộc sống tiện nghi đã tiêu tan thành mây khói… Không điện, không nước… làm sao tôi sống sót qua đêm nay đây? Trong đầu tôi nãy ra ý tưởng sẽ chạy sang nhà Mỹ Lạc xin ngủ nhờ. Chắc chắn gia đình cô ấy sẽ đón tiếp tôi rất nồng hậu, tôi là một Nữ Hoàng kia mà… Tuy nghĩ vậy nhưng tôi không có ý định sẽ hành động như thế. Mục đích quay về lần này là đươc ở lại ngôi nhà xưa yêu dấu kia mà. Cho dù nó không hoàn toàn giống như nó lúc trước thì tôi vẫn có thể vui lòng chấp nhận sự thật (T.T)
Trong lúc tôi cố gắng “thích nghi” với thực tại phủ phàn này thì một luồng sáng thần thánh lóe lên, nó như vị cứu tin đến cứu vớt cuộc đời bất hạnh đáng thương của tôi ==
Tôi hướng mắt về luồng sáng đó và tôi nhìn thấy Ngạn Luật, trên tay cầm ngọn đèn – một loại đèn điện chạy bằng pin sạc. Anh bước lại cạnh tôi, đặt cây đèn xuống mặt bàn phòng khách. Tôi nghệch ra vì ngạc nhiên.
-Thế nào? Trong lúc em còn đang vô dụng đứng đây, oán đất than trời thì anh đã làm một chuyện có ích phải không nào?
Tôi vẫn chưa thoát khỏi sự ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào nguồn sáng giống như lần đầu tiên nghe Galilê nói rằng “Trái đất bay quanh Mặt Trời” ==
-Làm sao mà… mà… cái vật này…
-Nó ở ngăn cuối cùng của cái tủ bếp. Nghe này, Sao Ly! Nếu em chịu khó phát huy khả năng sinh tồn một chút thì em sẽ nhận ra đêm nay em có thể tắm thỏa thích như em mong muốn đó!
Tôi ngẩn đầu nhìn anh, hai mắt chớp chớp. Trông tôi chắc là giống như một con ngáo ộp đang ngồi trên lá sen!?
Ngạn Luật thở dài và quay đầu đi. Tôi biết mình nên đi theo anh xem xem anh ấy tính làm gì… Ngạn Luật tới chỗ cái kho ngay bên dưới cầu thang. Nó là một khoảng trống khi chúng tôi vừa dọn về đây ở. Về sau, Ngạn Luật đã biến nó thành một cái phòng nhỏ lý tưởng để cất những thứ linh tinh từ hộp đồ nghề toàn bu lông ốc vít của anh cho tới cái phao nhỏ xì hơi dùng tập bơi của tôi, cả mấy cái ly tách vỡ cũng bị quẳng vào…
Ngạn Luật đang xoay sợi dây chì dùng buộc cánh cửa. Căn nhà quá rộng và nhiều ngõ ngách để ánh sáng từ ngọn đèn bé nhỏ kia soi rọi hết. Tôi nhận ra nhà mình không sạch sẽ cho lắm trong ánh sáng lờ mờ từ cây đèn. Một lớp bụi không dày không mỏng đang bám vào tất cả các bề mặt. Chắc là phải mất một ngày để tổng vệ sinh cho căn nhà được sạch đẹp như xưa… Ngạn Luật mở được cửa kho và bước vào trong.
-Em mang cây đèn qua đây!
Anh ra lệnh, tôi không có gì sung sướng hơn là được nghe cái kiểu sai bảo quen thuộc đó và dĩ nhiên – tôi vui vẻ làm theo. Ánh đèn rọi vào cái kho nhỏ đầy ấp các món đồ đạc. Ngay trong góc kho, anh ì ạch lôi ra một thứ máy móc gì đó. Nó không đồ sộ lắm nhưng cũng to hơn cái ti vi và… theo như tôi thấy là khá nặng
-Là loại máy gì thế?
-Là một cái máy phát điện chạy xăng!
Tôi không hề biết rằng nhà mình lại có máy phát điện bởi vì thị trấn này từ nhiều năm này hầu như chưa từng bị cúp điện. Ai lại cần một cái máy phát điện cồng kềnh trong khi chẳng bao giờ phải dùng tới kia chứ?
-Còn nhiều chuyện em không biết lắm đấy…
Ngạn Luật nói như thể anh đọc được suy nghĩ trong đầu tôi
-Ví dụ như… có một cái hầm nho nhỏ dưới đất ngay tại nhà bếp, cái hầm hơi chật nhưng đủ để 2 người trốn an toàn khi có một vụ nổ bom xảy ra, ngoài ra có một hệ thống điện tử được lắp đặt quanh nhà có thể gửi tin nhắn cảnh báo vào di động của anh khi phát hiện có kẻ lạ đột nhập. Chắc em không biết là dưới gầm giường của anh còn có một cái ngăn bí mật cất đạn thật, súng ngắn, súng laser, cả kiếm bằng thép nữa. Hay là cái kính cửa sổ phòng em… nó được dùng trong quân sự, loại mà… uhm… có thể chỉ nức vài đường khi người ta sã vào đó vài chục phát súng một lúc… Này, em có muốn nghe nữa không?
Ngạn Luật ngần ngại thăm dò ý kiến khi thấy sắc mặt tôi càng lúc càng trắng bệch ra. Ai mà ngờ được mình đã sống hết 5 năm trong một cái nhà KHỦNG KHIẾP tới vậy! Tôi nuốt nước bọt mà hỏi
-Mấy cái đó… là một sở thích… hoặc là thói quen của anh đúng không? Anh dù gì cũng là con dòng dõi Đại tướng mà…
Ngạn Luật nghiêm mặt
-Anh có phải người lập di đâu mà có sở thích quái đản như vậy? Tất cả là vì em đó. Giữ em được an toàn không phải là chuyện đơn giản… Bất cứ lúc nào, chuyện về thân thế của em cũng có thể bại lộ, lúc đó em cũng như anh khó lòng mà sống sót…
Tôi vẫn đứng ngay ngốc trong lúc Ngạn Luật tiếp tục kéo cái máy ra phía sau. Tôi không ngờ cuộc sống bình an trước đây của tôi cũng vô cùng nguy hiểm như vậy. Xem ra anh ấy đã lao tâm tổn sức nhiều với cái trọng trách làm anh trai của tôi. Khi tôi vô tư tươi cười, sống thản nhiên không biết cái chi chi thì anh ấy luôn bị căng thẳng, bị ám ảnh với nghĩa vụ giữ cho tôi được an toàn. Anh ấy bảo vệ tôi tuyệt đối, quan tâm tới tôi, che chở cho tôi nhiều hơn mấy trăm lần so với những gì tôi tưởng.
-Tại sao… tại sao anh lại tốt với em như vậy?
Lần đầu tiên tôi hỏi anh điều này. Từ lúc bé, tôi đã biết Ngạn Luật rất yêu chìu mình, anh ấy đối xử tốt với tôi như la mẹ. Tôi luôn đón nhận tình cảm đó như một điều hiển nhiên mà không bận tâm thắc mắc, nhưng đến bây giờ, tôi cần phải hỏi rõ về vấn đề này…
-…là vì… cha anh muốn anh làm như vậy, vì mẹ em muốn anh bảo vệ em, vì… đó là công việc của anh có phải không?
Tôi thấy lòng mình đượm buồn. Chẳng lẽ tất cả là vì thân phận của tôi? Anh ấy tốt với tôi chẳng qua là do trọng trách cha giao phó, vì anh là hậu duệ Liêu phủ nên cần phải bảo hộ Nữ Hoàng tương lai? Tôi từ từ quay mặt lại nhìn anh, khuôn mặt quá quen thuộc mà tôi nhớ rõ từng đường nét, từng nếp da li ti trên trán, nhớ cả những thay đổi của cơ mặt ở mọi cung bậc cảm xúc. Ngọn đèn đang cầm trên tay phát ra ánh sáng leo lét, cái bóng của anh đỗ dài thườn thượt lên sàn nhà, lên tuờng… Dù ánh sáng đó rọi thẳng vào mặt anh nhưng tôi cũng không tài nào nhìn thấy được đôi mắt anh. Nó cứ mãi nằm trong vùng tối, sâu và xa, hữu hình mà vô hình, đen thăm thẵm nhưng sáng lấp lánh…
Một sự im lặng đến kì quái kéo dài. Tôi nhìn anh và anh cũng nhìn lại. Không biết chúng tôi cứ rơi vào tình trạng “làm tượng” như vậy trong bao lâu, cuối cùng thì Ngạn Luật cũng cất tiếng. Giọng nói của anh nhẹ như không, thoáng qua tai tôi vừa hư ảo, vừa rất thực:
-Đúng vậy. Bảo vệ em là tất cả những gì họ muốn anh làm. Giữ cho em tồn tại cho đến giờ khắc cuối cùng là công việc của anh… Nhưng… anh tin mình đã làm được nhiều hơn sự kỳ vọng của họ. Anh đã để em sống, một cuộc sống đúng nghĩa. Anh đã để việc bảo vệ em trở thành một bản năng của chính mình. Anh đã để nhiệm vụ yêu quý em thành một loại cảm xúc đơn giản và chân thực. Làm anh trai của em là một công việc đối với anh, đúng vậy, anh thừa nhận! Nhưng đó cũng chính là cuộc sống của anh. Sao Ly, những gì em cảm nhận không phải là một vở kịch, một bộ phim dựng nên từ kịch bản… và vì vậy… mặc dù anh vốn là một diễn viên đa năng nhưng với em, anh chưa bao giờ diễn xuất dựa trên kịch bản, anh nhập vai nhờ vào cảm xúc của bản thân mình.
Trong lúc nói, nét mặt của Ngạn Luật không có một chút cảm xúc nào được biểu lộ. Nhưng trái lại, chất giọng của anh đã làm thay chuyện đó. Tôi chưa bao giờ nghe giọng nói ấy lại tình cảm và dịu dàng tới vậy. Với cái kiểu ăn nói này chẳng khéo anh sẽ làm cho tất cả đàn bà con gái trên quả đất phải lũ lượt chạy theo anh thôi! Tôi nín thở theo từng câu, từng từ. Tôi đang vui sướng cùng xúc động. Đúng ra anh phải nói sớm hơn một chút, phải làm tôi yên lòng từ trước chứ không phải là tới tận ngày hôm nay.
-Thôi nào… vẻ mặt đó là thế nào hử? Anh không có khiếu trong việc dỗ dành lắm đâu, nhất là với một con mèo con mít ướt… Em có muốn tắm không nào?
Không chờ nghe tôi trả lời anh đã quay trở lại công việc. Tuy nhà tôi sử dụng hệ thống cung cấp nước sạch từ trạm nước lớn của thị trấn nhưng thật ra còn có một nguồn nước ít sử dụng tới nữa, đó là mạch nước ngầm. Ngạn Luật nói tôi biết phía sau nhà có một cái giếng do người chủ trước đó làm. Có lẽ họ sử dụng loại nước này xen kẽ với nước máy để tiết kiệm tiền. Khi mua lại ngôi nhà, anh đã lắp nó đi nhưng vẫn còn giữ lại hệ thống hút nước. Có một cái mô-tưa cũ gắn cố định ở sân sau.
-Nếu chúng ta khởi động được máy phát điện, tiếp điện cho máy bơm thì chúng ta sẽ có nước, không cần tới trạm cấp thoát nước…
-Vâng. Nhưng làm sao để cái máy quái quỷ này chạy đây? Nó chạy bằng xăng mà…
Ngạn Luật nhìn tôi, vẻ mặt muốn nói: “Một thiên tài như anh dĩ nhiên là có thể làm được!”
-Chúng ta có hai thùng xăng đầy ắp đấy!
Tôi hỏi với vẻ không tin
-Ở đâu cơ?
-Đó là xăng dữ trữ trong ôtô. Ngày hôm qua, vì sợ dọc đường không tìm được trạm xăng nên anh mua sẵn hai thùng cất vào mui sau… Nhưng hóa ra không cần tới vì hệ thống cây xăng phân bố suốt dọc đường cho tới tận thị trấn… Anh đoán nhà sẽ không có điện nên tiện thể lúc cất xe đã đem theo nó về…
Bộ não của Ngạn Luật thông thái hơn tôi rất nhiều. Anh suy tính cặn kẽ và không bỏ sót điều gì. Và như vậy, nước được bơm lên bồn tích trữ đặt trên nóc nhà. Công suất của cái máy cũng đủ cung cấp thêm điện cho vài cái bóng đèn nhưng chúng tôi không dám bật sáng hết vì một căn nhà bỏ hoang thì không nên có ánh đèn điện vào ban đêm. Tôi thỏa thích ngâm mình trong bồn, thật khó tin là mọi đồ vật kể cả mấy chai lọ xà phòng, tuýp kem đánh răng đều còn y nguyên trong nhà. Ngạn Luật bảo rằng sở cảnh sát muốn giữ nguyên hiện trường để tiện cho việc điều tra. Thế có nghĩa là họ sẽ quay lại đây bất cứ lúc nào nhưng tôi không nghĩ mình xui xẻo tới mức sẽ gặp họ trong tối nay. Tôi mặc bộ váy dài đã mua mấy hôm trước, nó là cái duy nhất trong mớ quần áo có thể đảm bảo rộng rãi thoải mái khi ngủ. Chúng tôi dự định sẽ vào siêu thị ngày mai để mua thêm quần áo vì giặc giũ ở đây không hẳn là ý hay. Chúng tôi nấu ăn. Không hoàn toàn là vậy vì hầu hết là đồ hộp, chỉ là bỏ ra bát đĩa và hâm lại bằng lò vi sóng – thứ thiết bị đó không làm khó cái máy phát điện tẹo nào. Sau đó tôi rữa bát. Thật lạ lùng! Tôi gần như quên mất là mình đã trãi qua hơn nửa năm sống trong cung điện sa hoa, quên mất bản thân là một Nữ Hoàng… tôi lại quay về làm một Sao Ly vô tư, cô em gái ngoan ngoãn của anh.
/59
|