"Nhan đại ca?" Lục Lăng Tây thấy Nhan Việt đi vào cười với hắn, mắt dừng trên chậu Thiên Trúc Quỳ trong tay Nhan Việt. "Cây Thiên Trúc Quỳ này có vấn đề gì sao?"
Ba ngày trước sau khi Nhan Việt mua chậu Thiên Trúc Quỳ này từ Khu Vườn Nhỏ, anh thường ôm nó xuất hiện trước mặt Lục Lăng Tây.
"Cây Thiên Trúc Quỳ này bao lâu thì tưới nước một lần?"
"Buổi tối đặt nó ở đầu giường hay là cửa sổ?"
"Tối hôm qua tưới nước hơn nhiều, rễ của nó sẽ không thối chứ?"
Lục Lăng Tây không nghĩ sang hướng khác, cho là Nhan Việt là một người yêu cây cỏ mới tiếp xúc với giới này. Thỉnh thoảng câu cũng gặp vài vị khách giống Nhan Việt, bởi vì mới bắt đầu chăn hoa nên khó tránh khỏi việc để ý quá mức. Còn có khách hàng một ngày hoa rớt bao nhiêu lá cũng ghi chép lại, lo lắng đến cửa hàng hỏi có phải hoa có vấn đề gì không. Lục Lăng Tây cũng chỉ là người mới trong việc chăm hoa, ưu thế duy nhất của cậu là tấm bảng trắng kia. Vì để giấu diếm, trong khoảng thời gian này cậu bổ sung không ít kiến thức liên quan, giải thích cho khách hàng thật ra cũng là quá trình cậu củng cố kiến thức.
Vừa thấy Nhan Việt tiến vào, ánh mắt của Lục Lăng Tây liền đặt lên cây Thiên Trúc Quỳ trong tay anh. Đã quen với sự lo lắng này của Nhan Việt, Lục Lăng Tây không cần hỏi cũng chắc chắn là cây Thiên Trúc Quỳ có vấn đề rồi. Cậu nhìn Nhan Việt thầm nghĩ, người này chắc chắn là người có tấm lòng dịu dàng. Nhan Việt sẽ ở trong đêm mưa cứu Đại Hắc, sẽ lo lắng vì cây Thiên Trúc Quỳ mới chăm, sẽ đưa tiền cho Lục Nhất Thủy không quen biết, tuy vẻ ngoài lãnh đạm, nhưng bên trong lại không giống những gì anh thể hiện ra ngoài.
Lục Lăng Tây nhìn Thiên Trúc Quỳ, tầm mắt của Nhan Việt lại dừng trên khuôn mặt cậu. Về câu hỏi của Lục Lăng Tây, Nhan Việt cũng không trả lời ngay. Nếu là bình thường, dù Lục Lăng Tây nói gì anh cũng sẽ chăm chú lắng nghe đáp lời, chỉ cần có cớ tiếp cận cậu, cho dù lặp lại những câu hỏi ngu xuẩn chẳng là gì với anh kia cũng không sao. Nhưng hôm nay thì khác, nhận ra thiếu niên có tâm sự, Nhan Việt không thể bình tĩnh nổi. Anh nhìn khuôn mặt mỉm cười của câu, trong lòng thầm nghĩ trước khi anh tới thì cậu đang nghĩ gì? Gặp chuyện gì khó khăn sao? Hay là về Lục Nhất Thủy? Nụ cười trên mặt cậu lúc này thật sự là vui vẻ sao?
Nhan Việt nghĩ nhiều lắm, sắc mặt vô thức trầm xuống. Lục Lăng Tây ngẩng đầu nhìn anh, không hiểu chớp mắt mấy cái.
Chú ý thấy tầm mắt của Lục Lăng Tây, Nhan Việt hồi thần, giống như tùy ý nói: "Tối qua ngủ không ngon sao? Sao nhìn cậu không có tinh thần vậy?"
Tuy anh rất muốn trực tiếp hỏi cậu có phải là có tâm sự gì không, nhưng lại lo lắng nếu hỏi thế thì cậu sẽ thấy kỳ quái, đành phải nói bóng nói gió vài câu.
Lục Lăng Tây hơi ngạc nhiên, lập tức cong cong đôi mắt, lắc đầu, "Rất tốt."
Một câu này của cậu chặn lại khả năng tiếp tục hỏi thăm của Nhan Việt, đôi mắt Nhan Việt tối sầm, trong lòng ngứa ngáy, chỉ muốn biết rốt cuộc Lục Lăng Tây gặp chuyện gì.
Lục Lăng Tây không biết suy nghĩ của Nhan Việt, lực chú ý lại đặt lên Thiên Trúc Quỳ. Cậu cúi đầu chăm chú nhìn lá cây Thiên Trúc Quỳ, Nhan Việt đứng bên cạnh cậu, mắt sáng rực nhìn chằm chằm cái cổ trắng nõn của thiếu niên, cuối cùng không nhịn được hỏi, "Có phải có chuyện gì rồi không?"
Lục Lăng Tây kinh ngạc nhìn Nhan Việt, nhưng vẫn lắc lắc đầu tỏ ý không có việc gì. Không biết vì sao cậu có cảm giác nếu như cậu nói mình thiếu tiền, Nhan Việt chắc chắn sẽ cho cậu vay vậy. Nhưng nếu đúng là vậy, thì cậu không muốn nói với Nhan Việt về chuyện của Khu Vườn Nhỏ. Cậu đã nợ Nhan Việt 40 vạn rồi, cậu không thể nào vì Nhan Việt tốt mà cứ vay tiền Nhan Việt được.
Lục Lăng Tây không chịu nói gì cả, Nhan Việt hơi chút nóng nảy, nhưng lại không thể biểu hiện ra mặt, trong lòng nghẹn đến nỗi suýt chút nữa nội thương luôn rồi. Mãi đến tận khi anh rời đi, anh vẫn không thể hỏi được cậu có chuyện gì.
Ngồi trong xe, nét mặt Nhan Việt trầm xuống, nhìn có vẻ khó coi. Anh không giận Lục Lăng Tây, mà là nhận ra đối với Lục Lăng Tây anh vẫn như người xa lạ, tốt hơn chút là trong mắt cậu thì anh là người xa lạ có hơi quen. Cậu vẫn chưa đặt anh vào trong phạm vi có thể tâm sự, nhận ra điều này khiến anh thấy mình khá thất bại.
Nhan Việt gõ tay lái theo thói quen, gọi một cú điện thoại. Lần trước lúc điều tra Lục Nhất Thủy, anh ba của Diệp Khang là Diệp Thành nghe nói Nhan Việt ở Phượng Thành liền để lại số điện thoại cho anh, để anh có chuyện gì thì trực tiếp gọi điện. Diệp Thành cũng coi như là nhìn Nhan Việt lớn lên, trong lòng đồng tình với hoàn cảnh của anh, vẫn luôn coi anh như là em trai mình vậy. Trước đây Nhan Việt luôn ở nước ngoài không chịu về nước, Diệp Thành cũng chăm lo cho tiền đồ của mình, nên hai người cũng không liên lạc với nhau nhiều. Bây giờ Nhan Việt đã về nước, Diệp Thành nếu có chỗ nào có thể giúp anh một tay thì cũng đồng ý giúp.
Nhan Việt cúp điện thoái, mắt rũ xuống, anh biết hành vi này có chút không ổn, nếu thiếu niên mà biết chắc chắn sẽ rất tức giận. Nhưng nghĩ đến dáng vẻ tâm sự nặng nề của cậu, anh liền không thể khống chế hành vi của mình, chỉ muốn biết cậu đã gặp chuyện gì.
Đến khi Lục Lăng Tây tan làm thì cậu đã nghĩ kỹ chuyện Khu Vườn Nhỏ rồi. Đỗ Lâm có ý tốt, cậu cũng thích Khu Vườn Nhỏ, nhưng với cậu bây giờ mà nói, lập tức lấy ra hai mươi vạn là không thể nào. Cậu không muốn động đến tiền tiết kiệm của Vương Thục Tú, cậu mong mẹ mình có chút tiền phòng thân, cũng không muốn Vương Thục Tú vì cậu mà khép nép vay tiền ở ngoài. Dù sao cậu còn trẻ, nếu Đỗ Lâm chuyển nhượng cửa hàng cho người khác, cậu có thể ở lại thì rất tốt. Nếu không thể thì cậu đi tìm một công việc khác tương tự, chăm chỉ làm vài năm tiết kiệm ít tiền, rồi mở một cửa hàng hoa cho riêng mình. Hơn nữa cậu còn có tấm bảng trắng, chỉ cần cậu cố gắng, chắc chắn sau này không khổ được.
Lục Lăng Tây dắt Đại Hắc chạy chậm về nhà, vừa lúc Vương Thục Tú nghỉ ở nhà không ra ngoài, hai mẹ con khó lắm mới được ăn cơm tối với nhau.
"Nhanh, nhanh đi rửa tay đi."
Vương Thục Tú tính thời gian chờ đến khi Lục Lăng Tây sắp về nhà mới xào đồ ăn. Lúc này cô vừa nấu xong món trứng xào cà chua, từ xa đã ngửi được mùi thơm chua ngọt rồi. Cà chua trong món này Vương Thục Tú hái sau nhà. Lúc Lục Lăng Tây nói muốn trồng cà chua cô cũng chỉ cho là Lục Lăng Tây trồng chơi thôi, không ngờ thằng nhóc này trồng được thật, hơn nữa hương vị không tệ. Mới có vài ngày thôi, Vương Thục Tú liền thấy cà chua từ lớn bằng ngón cái thành lớn bằng nắm tay rồi, màu đỏ tươi mọng nước, treo nặng trịch trên cành.
Nghe Vương Thục Tú bảo vậy, Lục Lăng Tây ngoan ngoãn đồng ý. Hắn lau sạch chân cho Đại Hắc đang ngồi trước đã, sau đó mới đi rửa tay, giúp Vương Thục Tú dọn bát đũa ra.
Bữa tối của hai mẹ con cũng không cầu kỳ, Vương Thục Tú nấu trứng gà xào cà chua, mua nửa con gà quay, lại làm thêm món rau trộn, thêm chút cháo hoa. Bữa cơm rất đơn giản, nhưng Vương Thục Tú làm lại khiến người ta thèm thuồng. Nhất là trứng gà xào cà chua của cô, chua ngọt ngon miệng. Lục Lăng Tây ăn cà chua, uống một lèo ba bát cháo.
"Cà chua ở sân sau phát triển khá tốt, lần sau gặp người tặng hạt giống nhớ cám ơn người ta."
Vương Thục Tú vừa múc cháo cho Lục Lăng Tây, vừa nói một câu. Ngày đó cô thấy cà chua đã đỏ rồi liền rửa một quả ăn thử. Không ngờ cà chua lại ngọt, nhiều nước tươi ngon như vậy, ăn một quả liền muốn ăn quả thứ hai, mãi cho đến khi đi làm thì miệng toàn là mùi cà chua. Sau đó chỉ cần cô ở nhà, không có việc gì làm thì sẽ rửa cà chua ăn, ngay cả món ăn cũng nấu cùng cà chua.
Hôm qua cô đi làm còn hái vài quả định mang đi ăn buổi tối, không ngờ vừa lấy ra đã bị cướp sạch. Các đồng nghiệp ăn xong liền nhao nhao hỏi Vương Thục Tú mua ở đâu, cà chua này rất ngon, ăn giống như là ăn hoa quả vậy. Vương Thục Tú khoe là do con trai mình tự tay trồng, không ngoài ý muốn được các đồng nghiệp hâm mộ, khen cô cô con trai ngoan nức nở. Nghĩ đến đây, Vương Thục Tú cảm thấy từ khi thằng nhóc kia mất trí nhớ thì cuộc sống ngày càng thoải mái hơn, tốt hơn so với những ngày trước kia nhiều.
Lục Lăng Tây nhận bát từ trong tay Vương Thục Tú, cười cười không nói gì.
Vương Thục Tú nhìn cậu, bỗng nhớ tới gì đó, nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng: "Lão hỗn đản kia lại thua bạc rồi, bị Tiêu Phong đưa đến Tây Bắc đào than đá."
Lục Lăng Tây: "... Không sao chứ ạ?"
Vương Thục Tú xì một tiếng, "Cái này thì sao chứ, lão hỗn đản đã không còn quan hệ gì với chúng ta nữa rồi, giấy ly hôn cũng không phải là giấy nháp. Hơn nữa mẹ nghe nói quặng than ở quê Tiêu Phong là hợp pháp, bảo hiểm cũng có, cho họ ăn nữa, chỉ là làm mệt mỏi chứ không chết được đâu."
Lần trước Lục Nhất Thủy nợ tiền ầm ĩ nói Phong ca định đưa gã đi đào than, muốn bức chết gã. Gã được Vương Thục Tú nuôi nhiều năm như vậy, đã quen hết ăn lại nằm, có thể trong mắt gã việc đào than là sống không bằng chết. Lục Lăng Tây không hiểu nổi Lục Nhất Thủy, bài bạc thú vị như vậy sao? Gã thích đánh bạc như vậy, thích đến nỗi đồng ý bỏ vợ bỏ con, đi khắp nơi lừa đảo? Lục Lăng Tây không biết nên nói gì nữa, cúi đầu im lặng.
Vương Thục Tú ăn xong liền rời khỏi bàn ăn đi thu dọn phòng bếp, Lục Lăng Tây trộm đưa đùi gà không ai ăn cho Đại Hắc. Đại Hắc thông minh liếc nhìn phòng bếp, rồi cắn đùi gà chạy nhanh như chớp ra sân sau.
Dịch Hàng trèo rào vào thấy Đại Hắc đang gặm đùi gà, vừa hái một quả cà chua ăn vừa kêu to với Lục Lăng Tây: "Lão tam, chó nhà mày sống sướng thật đấy, mỗi bữa đều ăn đùi gà."
Lục lăng tây: "..."
Vương Thục Tú nghe được nhô đầu ra từ phòng bếp trừng mắt nhìn Lục Lăng Tây, thấy Lục Lăng Tây ngượng ngùng liền mở miệng nói: "Con nếu không ăn gà thì cứ cho Đại Hắc ăn đi. Tiểu hỗn đản còn dám lén lút sau lưng mẹ cơ đấy."
Lục Lăng Tây nở nụ cười lấy lòng với Vương Thục Tú, Vương Thục Tú không còn cách nào, trừng mắt một cái rồi lại về phòng bếp thu dọn.
Chờ cậu ăn xong muốn thu dọng bát đũa liền bị Vương Thục Tú ngăn lại, "Để mẹ cho, con đi chơi với Dịch Hàng đi." Cô đau lòng cho Lục Lăng Tây. Dịch Hàng còn lớn hơn Lục Lăng Tây, mỗi ngày không có việc gì thì đi dạo chơi khắp nơi. Lục Lăng Tây đi làm hơn nửa tháng rồi, về nhà lại đọc sách, nghe nói thường đọc đến nửa đêm. Trước kia lúc tiểu hỗn đản đi với Dịch Hàng cô còn lo tiểu hỗn đản không làm được gì, bây giờ nó không thua kém ai thì cô lại bắt đầu đau lòng cho nó.
Vương Thục Tú đuổi hai người ra khỏi phòng bếp, Lục Lăng Tây ngồi trên bậc thang nhìn Đại Hắc ăn gà. Dịch Hàng rửa một quả cà chua, cắn một miếng lùng bùng hỏi: "Chị họ tao có tìm mày không, chuyện Khu Vườn Nhỏ thế nào rồi?"
"Tìm rồi, chị Đỗ hỏi tôi có muốn lấy cửa hàng không, nhưng tôi không có tiền."
Dịch Hàng thấy hơi tiếc, "Bao nhiêu tiền?"
"Khoảng hai mươi vạn."
Dịch Hàng sờ sờ túi áo, trên người cậu cũng chỉ có mấy trăm đồng, muốn góp với Lục Lăng Tây thì cũng không thể xấu hổ mở miệng nói được. "Mày không nói cho dì... chị sao?"
Lục Lăng Tây nghe Dịch Hàng sửa lời giữa đường, cười cười.
"Trong tay mẹ tôi cũng chẳng còn bao nhiêu tiền, bà ấy tiết kiệm cũng không dễ gì, còn phải để dành phòng việc đột xuất nữa. Chuyện này cậu đừng nói cho mẹ tôi biết."
"Biết rồi." Dịch Hàng ôm cổ Lục Lăng Tây, sán lại gần cậu nói: "Nếu có cách gì kiếm được tiền nhanh thì tốt rồi."
Lục Lăng Tây nghĩ đến cây hoa lan kia, định ngày mai đi chợ hoa một chuyến nữa.
Ba ngày trước sau khi Nhan Việt mua chậu Thiên Trúc Quỳ này từ Khu Vườn Nhỏ, anh thường ôm nó xuất hiện trước mặt Lục Lăng Tây.
"Cây Thiên Trúc Quỳ này bao lâu thì tưới nước một lần?"
"Buổi tối đặt nó ở đầu giường hay là cửa sổ?"
"Tối hôm qua tưới nước hơn nhiều, rễ của nó sẽ không thối chứ?"
Lục Lăng Tây không nghĩ sang hướng khác, cho là Nhan Việt là một người yêu cây cỏ mới tiếp xúc với giới này. Thỉnh thoảng câu cũng gặp vài vị khách giống Nhan Việt, bởi vì mới bắt đầu chăn hoa nên khó tránh khỏi việc để ý quá mức. Còn có khách hàng một ngày hoa rớt bao nhiêu lá cũng ghi chép lại, lo lắng đến cửa hàng hỏi có phải hoa có vấn đề gì không. Lục Lăng Tây cũng chỉ là người mới trong việc chăm hoa, ưu thế duy nhất của cậu là tấm bảng trắng kia. Vì để giấu diếm, trong khoảng thời gian này cậu bổ sung không ít kiến thức liên quan, giải thích cho khách hàng thật ra cũng là quá trình cậu củng cố kiến thức.
Vừa thấy Nhan Việt tiến vào, ánh mắt của Lục Lăng Tây liền đặt lên cây Thiên Trúc Quỳ trong tay anh. Đã quen với sự lo lắng này của Nhan Việt, Lục Lăng Tây không cần hỏi cũng chắc chắn là cây Thiên Trúc Quỳ có vấn đề rồi. Cậu nhìn Nhan Việt thầm nghĩ, người này chắc chắn là người có tấm lòng dịu dàng. Nhan Việt sẽ ở trong đêm mưa cứu Đại Hắc, sẽ lo lắng vì cây Thiên Trúc Quỳ mới chăm, sẽ đưa tiền cho Lục Nhất Thủy không quen biết, tuy vẻ ngoài lãnh đạm, nhưng bên trong lại không giống những gì anh thể hiện ra ngoài.
Lục Lăng Tây nhìn Thiên Trúc Quỳ, tầm mắt của Nhan Việt lại dừng trên khuôn mặt cậu. Về câu hỏi của Lục Lăng Tây, Nhan Việt cũng không trả lời ngay. Nếu là bình thường, dù Lục Lăng Tây nói gì anh cũng sẽ chăm chú lắng nghe đáp lời, chỉ cần có cớ tiếp cận cậu, cho dù lặp lại những câu hỏi ngu xuẩn chẳng là gì với anh kia cũng không sao. Nhưng hôm nay thì khác, nhận ra thiếu niên có tâm sự, Nhan Việt không thể bình tĩnh nổi. Anh nhìn khuôn mặt mỉm cười của câu, trong lòng thầm nghĩ trước khi anh tới thì cậu đang nghĩ gì? Gặp chuyện gì khó khăn sao? Hay là về Lục Nhất Thủy? Nụ cười trên mặt cậu lúc này thật sự là vui vẻ sao?
Nhan Việt nghĩ nhiều lắm, sắc mặt vô thức trầm xuống. Lục Lăng Tây ngẩng đầu nhìn anh, không hiểu chớp mắt mấy cái.
Chú ý thấy tầm mắt của Lục Lăng Tây, Nhan Việt hồi thần, giống như tùy ý nói: "Tối qua ngủ không ngon sao? Sao nhìn cậu không có tinh thần vậy?"
Tuy anh rất muốn trực tiếp hỏi cậu có phải là có tâm sự gì không, nhưng lại lo lắng nếu hỏi thế thì cậu sẽ thấy kỳ quái, đành phải nói bóng nói gió vài câu.
Lục Lăng Tây hơi ngạc nhiên, lập tức cong cong đôi mắt, lắc đầu, "Rất tốt."
Một câu này của cậu chặn lại khả năng tiếp tục hỏi thăm của Nhan Việt, đôi mắt Nhan Việt tối sầm, trong lòng ngứa ngáy, chỉ muốn biết rốt cuộc Lục Lăng Tây gặp chuyện gì.
Lục Lăng Tây không biết suy nghĩ của Nhan Việt, lực chú ý lại đặt lên Thiên Trúc Quỳ. Cậu cúi đầu chăm chú nhìn lá cây Thiên Trúc Quỳ, Nhan Việt đứng bên cạnh cậu, mắt sáng rực nhìn chằm chằm cái cổ trắng nõn của thiếu niên, cuối cùng không nhịn được hỏi, "Có phải có chuyện gì rồi không?"
Lục Lăng Tây kinh ngạc nhìn Nhan Việt, nhưng vẫn lắc lắc đầu tỏ ý không có việc gì. Không biết vì sao cậu có cảm giác nếu như cậu nói mình thiếu tiền, Nhan Việt chắc chắn sẽ cho cậu vay vậy. Nhưng nếu đúng là vậy, thì cậu không muốn nói với Nhan Việt về chuyện của Khu Vườn Nhỏ. Cậu đã nợ Nhan Việt 40 vạn rồi, cậu không thể nào vì Nhan Việt tốt mà cứ vay tiền Nhan Việt được.
Lục Lăng Tây không chịu nói gì cả, Nhan Việt hơi chút nóng nảy, nhưng lại không thể biểu hiện ra mặt, trong lòng nghẹn đến nỗi suýt chút nữa nội thương luôn rồi. Mãi đến tận khi anh rời đi, anh vẫn không thể hỏi được cậu có chuyện gì.
Ngồi trong xe, nét mặt Nhan Việt trầm xuống, nhìn có vẻ khó coi. Anh không giận Lục Lăng Tây, mà là nhận ra đối với Lục Lăng Tây anh vẫn như người xa lạ, tốt hơn chút là trong mắt cậu thì anh là người xa lạ có hơi quen. Cậu vẫn chưa đặt anh vào trong phạm vi có thể tâm sự, nhận ra điều này khiến anh thấy mình khá thất bại.
Nhan Việt gõ tay lái theo thói quen, gọi một cú điện thoại. Lần trước lúc điều tra Lục Nhất Thủy, anh ba của Diệp Khang là Diệp Thành nghe nói Nhan Việt ở Phượng Thành liền để lại số điện thoại cho anh, để anh có chuyện gì thì trực tiếp gọi điện. Diệp Thành cũng coi như là nhìn Nhan Việt lớn lên, trong lòng đồng tình với hoàn cảnh của anh, vẫn luôn coi anh như là em trai mình vậy. Trước đây Nhan Việt luôn ở nước ngoài không chịu về nước, Diệp Thành cũng chăm lo cho tiền đồ của mình, nên hai người cũng không liên lạc với nhau nhiều. Bây giờ Nhan Việt đã về nước, Diệp Thành nếu có chỗ nào có thể giúp anh một tay thì cũng đồng ý giúp.
Nhan Việt cúp điện thoái, mắt rũ xuống, anh biết hành vi này có chút không ổn, nếu thiếu niên mà biết chắc chắn sẽ rất tức giận. Nhưng nghĩ đến dáng vẻ tâm sự nặng nề của cậu, anh liền không thể khống chế hành vi của mình, chỉ muốn biết cậu đã gặp chuyện gì.
Đến khi Lục Lăng Tây tan làm thì cậu đã nghĩ kỹ chuyện Khu Vườn Nhỏ rồi. Đỗ Lâm có ý tốt, cậu cũng thích Khu Vườn Nhỏ, nhưng với cậu bây giờ mà nói, lập tức lấy ra hai mươi vạn là không thể nào. Cậu không muốn động đến tiền tiết kiệm của Vương Thục Tú, cậu mong mẹ mình có chút tiền phòng thân, cũng không muốn Vương Thục Tú vì cậu mà khép nép vay tiền ở ngoài. Dù sao cậu còn trẻ, nếu Đỗ Lâm chuyển nhượng cửa hàng cho người khác, cậu có thể ở lại thì rất tốt. Nếu không thể thì cậu đi tìm một công việc khác tương tự, chăm chỉ làm vài năm tiết kiệm ít tiền, rồi mở một cửa hàng hoa cho riêng mình. Hơn nữa cậu còn có tấm bảng trắng, chỉ cần cậu cố gắng, chắc chắn sau này không khổ được.
Lục Lăng Tây dắt Đại Hắc chạy chậm về nhà, vừa lúc Vương Thục Tú nghỉ ở nhà không ra ngoài, hai mẹ con khó lắm mới được ăn cơm tối với nhau.
"Nhanh, nhanh đi rửa tay đi."
Vương Thục Tú tính thời gian chờ đến khi Lục Lăng Tây sắp về nhà mới xào đồ ăn. Lúc này cô vừa nấu xong món trứng xào cà chua, từ xa đã ngửi được mùi thơm chua ngọt rồi. Cà chua trong món này Vương Thục Tú hái sau nhà. Lúc Lục Lăng Tây nói muốn trồng cà chua cô cũng chỉ cho là Lục Lăng Tây trồng chơi thôi, không ngờ thằng nhóc này trồng được thật, hơn nữa hương vị không tệ. Mới có vài ngày thôi, Vương Thục Tú liền thấy cà chua từ lớn bằng ngón cái thành lớn bằng nắm tay rồi, màu đỏ tươi mọng nước, treo nặng trịch trên cành.
Nghe Vương Thục Tú bảo vậy, Lục Lăng Tây ngoan ngoãn đồng ý. Hắn lau sạch chân cho Đại Hắc đang ngồi trước đã, sau đó mới đi rửa tay, giúp Vương Thục Tú dọn bát đũa ra.
Bữa tối của hai mẹ con cũng không cầu kỳ, Vương Thục Tú nấu trứng gà xào cà chua, mua nửa con gà quay, lại làm thêm món rau trộn, thêm chút cháo hoa. Bữa cơm rất đơn giản, nhưng Vương Thục Tú làm lại khiến người ta thèm thuồng. Nhất là trứng gà xào cà chua của cô, chua ngọt ngon miệng. Lục Lăng Tây ăn cà chua, uống một lèo ba bát cháo.
"Cà chua ở sân sau phát triển khá tốt, lần sau gặp người tặng hạt giống nhớ cám ơn người ta."
Vương Thục Tú vừa múc cháo cho Lục Lăng Tây, vừa nói một câu. Ngày đó cô thấy cà chua đã đỏ rồi liền rửa một quả ăn thử. Không ngờ cà chua lại ngọt, nhiều nước tươi ngon như vậy, ăn một quả liền muốn ăn quả thứ hai, mãi cho đến khi đi làm thì miệng toàn là mùi cà chua. Sau đó chỉ cần cô ở nhà, không có việc gì làm thì sẽ rửa cà chua ăn, ngay cả món ăn cũng nấu cùng cà chua.
Hôm qua cô đi làm còn hái vài quả định mang đi ăn buổi tối, không ngờ vừa lấy ra đã bị cướp sạch. Các đồng nghiệp ăn xong liền nhao nhao hỏi Vương Thục Tú mua ở đâu, cà chua này rất ngon, ăn giống như là ăn hoa quả vậy. Vương Thục Tú khoe là do con trai mình tự tay trồng, không ngoài ý muốn được các đồng nghiệp hâm mộ, khen cô cô con trai ngoan nức nở. Nghĩ đến đây, Vương Thục Tú cảm thấy từ khi thằng nhóc kia mất trí nhớ thì cuộc sống ngày càng thoải mái hơn, tốt hơn so với những ngày trước kia nhiều.
Lục Lăng Tây nhận bát từ trong tay Vương Thục Tú, cười cười không nói gì.
Vương Thục Tú nhìn cậu, bỗng nhớ tới gì đó, nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng: "Lão hỗn đản kia lại thua bạc rồi, bị Tiêu Phong đưa đến Tây Bắc đào than đá."
Lục Lăng Tây: "... Không sao chứ ạ?"
Vương Thục Tú xì một tiếng, "Cái này thì sao chứ, lão hỗn đản đã không còn quan hệ gì với chúng ta nữa rồi, giấy ly hôn cũng không phải là giấy nháp. Hơn nữa mẹ nghe nói quặng than ở quê Tiêu Phong là hợp pháp, bảo hiểm cũng có, cho họ ăn nữa, chỉ là làm mệt mỏi chứ không chết được đâu."
Lần trước Lục Nhất Thủy nợ tiền ầm ĩ nói Phong ca định đưa gã đi đào than, muốn bức chết gã. Gã được Vương Thục Tú nuôi nhiều năm như vậy, đã quen hết ăn lại nằm, có thể trong mắt gã việc đào than là sống không bằng chết. Lục Lăng Tây không hiểu nổi Lục Nhất Thủy, bài bạc thú vị như vậy sao? Gã thích đánh bạc như vậy, thích đến nỗi đồng ý bỏ vợ bỏ con, đi khắp nơi lừa đảo? Lục Lăng Tây không biết nên nói gì nữa, cúi đầu im lặng.
Vương Thục Tú ăn xong liền rời khỏi bàn ăn đi thu dọn phòng bếp, Lục Lăng Tây trộm đưa đùi gà không ai ăn cho Đại Hắc. Đại Hắc thông minh liếc nhìn phòng bếp, rồi cắn đùi gà chạy nhanh như chớp ra sân sau.
Dịch Hàng trèo rào vào thấy Đại Hắc đang gặm đùi gà, vừa hái một quả cà chua ăn vừa kêu to với Lục Lăng Tây: "Lão tam, chó nhà mày sống sướng thật đấy, mỗi bữa đều ăn đùi gà."
Lục lăng tây: "..."
Vương Thục Tú nghe được nhô đầu ra từ phòng bếp trừng mắt nhìn Lục Lăng Tây, thấy Lục Lăng Tây ngượng ngùng liền mở miệng nói: "Con nếu không ăn gà thì cứ cho Đại Hắc ăn đi. Tiểu hỗn đản còn dám lén lút sau lưng mẹ cơ đấy."
Lục Lăng Tây nở nụ cười lấy lòng với Vương Thục Tú, Vương Thục Tú không còn cách nào, trừng mắt một cái rồi lại về phòng bếp thu dọn.
Chờ cậu ăn xong muốn thu dọng bát đũa liền bị Vương Thục Tú ngăn lại, "Để mẹ cho, con đi chơi với Dịch Hàng đi." Cô đau lòng cho Lục Lăng Tây. Dịch Hàng còn lớn hơn Lục Lăng Tây, mỗi ngày không có việc gì thì đi dạo chơi khắp nơi. Lục Lăng Tây đi làm hơn nửa tháng rồi, về nhà lại đọc sách, nghe nói thường đọc đến nửa đêm. Trước kia lúc tiểu hỗn đản đi với Dịch Hàng cô còn lo tiểu hỗn đản không làm được gì, bây giờ nó không thua kém ai thì cô lại bắt đầu đau lòng cho nó.
Vương Thục Tú đuổi hai người ra khỏi phòng bếp, Lục Lăng Tây ngồi trên bậc thang nhìn Đại Hắc ăn gà. Dịch Hàng rửa một quả cà chua, cắn một miếng lùng bùng hỏi: "Chị họ tao có tìm mày không, chuyện Khu Vườn Nhỏ thế nào rồi?"
"Tìm rồi, chị Đỗ hỏi tôi có muốn lấy cửa hàng không, nhưng tôi không có tiền."
Dịch Hàng thấy hơi tiếc, "Bao nhiêu tiền?"
"Khoảng hai mươi vạn."
Dịch Hàng sờ sờ túi áo, trên người cậu cũng chỉ có mấy trăm đồng, muốn góp với Lục Lăng Tây thì cũng không thể xấu hổ mở miệng nói được. "Mày không nói cho dì... chị sao?"
Lục Lăng Tây nghe Dịch Hàng sửa lời giữa đường, cười cười.
"Trong tay mẹ tôi cũng chẳng còn bao nhiêu tiền, bà ấy tiết kiệm cũng không dễ gì, còn phải để dành phòng việc đột xuất nữa. Chuyện này cậu đừng nói cho mẹ tôi biết."
"Biết rồi." Dịch Hàng ôm cổ Lục Lăng Tây, sán lại gần cậu nói: "Nếu có cách gì kiếm được tiền nhanh thì tốt rồi."
Lục Lăng Tây nghĩ đến cây hoa lan kia, định ngày mai đi chợ hoa một chuyến nữa.
/175
|