Cô nhịn không được trộm ngắm đường cong cơ ngực mê người khỏe mạnh của anh, trái tim lại bắt đập loạn nhịp.
Anh tuy gầy, nhưng lại cường tráng, hơn nữa dường cong ở bụng trơn phẳng, mà vùng gần rốn còn có một đường lông khêu gợi kéo dài xuống…
Ngừng! Ngừng! Ngừng!
Cô vội vàng kêu dừng, cố ngăn cản mình mơ màng, cũng chẳng phải sắc nữ, cô điên gì thế này?
“Làm sao vậy? Còn nhìn cái gì? Muốn anh giúp em mặc quần áo à?” Anh phát hiện hai mắt cô đăm đăm nhìn anh, nén ý cười đi đến chỗ cô.
“Không cần!” Cô gầm lên, tùy tiện mặc quần dài và áo trắng, nắm Bra vứt trên mặt đất lên, trực tiếp chạy về phòng mình.
Anh vội đuổi theo, giữ chặt cô lại trước khi cô đi vào.
“Làm gì thế?” Cô quay đầu khiển trách.
“Em muốn đi đâu? Phòng chúng ta ở đây.” Anh chỉ phòng anh.
Mặt cô biến đổi, bỏ tay anh ra, rống to: “Tôi không cần đến phòng anh –”
“Phòng anh là phòng duy nhất trong nhà không đặt máy quay đấy!” Anh cười gian.
Cô ngẩn ngơ, lập tức cắn răng: “Vậy thì sao chứ? Tôi thà bị anh nhìn lén, chứ chẳng cần bị anh xâm phạm.”
“Phải không? Vậy thì tùy em, nếu nửa đêm cần anh, có thể tới tìm anh, từ hôm nay trở đi, anh không khóa cửa.” Anh buông cô ra, vắt áo sơ mi lên vai, đi thong thả về phòng anh.
“Hừ! Hôm nay hả, đến lượt tôi khóa cửa, đề phòng sắc quỷ này……” Cô hừ lạnh một tiếng, vốn đang muốn mắng anh vài câu, đã thấy anh dừng lại, toàn thân cứng đờ nhìn cửa phòng anh.
Cô ngẩn người, trong đầu hiện lên tình cảnh cùng loại, vì thế đi qua nhìn, quả nhiên, một con gián đang núp dưới khe cửa phòng.
“Đừng đóng kịch, anh thật sự sợ gián sao?” Cô mỉa mai.
Lúc trước đều là anh giả vờ tự kỷ, ngay cả chuyện sợ gián này cũng đóng rất thật.
Nhưng Lục Thời Dư không cười, cũng không đáp lại, anh chỉ đờ đẫn nhìn con gián, như là bị điểm huyệt, không nhúc nhích.
Lúc này, con gián giật mình, sắc mặt Lục Thời Dư trắng bệch trong nháy mắt.
Cô thấy anh thật sự khác lạ, thu nụ cười, nắm dép lê dưới chân, quăng qua con gián.
Nhưng lần này cô căn không chuẩn, bởi vì con gián trốn dưới khe cửa, dép lê không đánh tới, lại kinh động nó, nó lập tức vội bò đến chỗ Lục Thời Dư.
Lục Thời Dư nhảy về phía sau, như tia chớp vọt vào bên kia phòng khách.
Cô bị dáng vẻ của anh chọc cười, nắm một chiếc dép lê khác, lại quăng đêns.
Nhưng mà, không biết tay chân thế nào, mà lại thất bại lần nữa, con gián bị dọa thay đổi hướng chạy trối chết, lại quay đầu lần nữa, trực tiếp chui vào phòng Lục Thời Dư qua khe cửa.
“A!” Cô hô nhỏ, thật có lỗi quay đầu nhìn Lục Thời Dư, nhưng vừa thấy biểu tình hoảng sợ ngây ngốc của anh, khóe miệng lại nhịn không được run rẩy.
Thì ra, anh thật sự sợ gián.
Không biết vì sao, biết điểm này, nhưng lại làm cô cảm thấy an tâm.
Bởi vì Lục Thời Dư cô có ý muốn bảo vệ không gạt đi được kia, không phải hoàn toàn là bịa đặt giả tạo……
Anh tuy gầy, nhưng lại cường tráng, hơn nữa dường cong ở bụng trơn phẳng, mà vùng gần rốn còn có một đường lông khêu gợi kéo dài xuống…
Ngừng! Ngừng! Ngừng!
Cô vội vàng kêu dừng, cố ngăn cản mình mơ màng, cũng chẳng phải sắc nữ, cô điên gì thế này?
“Làm sao vậy? Còn nhìn cái gì? Muốn anh giúp em mặc quần áo à?” Anh phát hiện hai mắt cô đăm đăm nhìn anh, nén ý cười đi đến chỗ cô.
“Không cần!” Cô gầm lên, tùy tiện mặc quần dài và áo trắng, nắm Bra vứt trên mặt đất lên, trực tiếp chạy về phòng mình.
Anh vội đuổi theo, giữ chặt cô lại trước khi cô đi vào.
“Làm gì thế?” Cô quay đầu khiển trách.
“Em muốn đi đâu? Phòng chúng ta ở đây.” Anh chỉ phòng anh.
Mặt cô biến đổi, bỏ tay anh ra, rống to: “Tôi không cần đến phòng anh –”
“Phòng anh là phòng duy nhất trong nhà không đặt máy quay đấy!” Anh cười gian.
Cô ngẩn ngơ, lập tức cắn răng: “Vậy thì sao chứ? Tôi thà bị anh nhìn lén, chứ chẳng cần bị anh xâm phạm.”
“Phải không? Vậy thì tùy em, nếu nửa đêm cần anh, có thể tới tìm anh, từ hôm nay trở đi, anh không khóa cửa.” Anh buông cô ra, vắt áo sơ mi lên vai, đi thong thả về phòng anh.
“Hừ! Hôm nay hả, đến lượt tôi khóa cửa, đề phòng sắc quỷ này……” Cô hừ lạnh một tiếng, vốn đang muốn mắng anh vài câu, đã thấy anh dừng lại, toàn thân cứng đờ nhìn cửa phòng anh.
Cô ngẩn người, trong đầu hiện lên tình cảnh cùng loại, vì thế đi qua nhìn, quả nhiên, một con gián đang núp dưới khe cửa phòng.
“Đừng đóng kịch, anh thật sự sợ gián sao?” Cô mỉa mai.
Lúc trước đều là anh giả vờ tự kỷ, ngay cả chuyện sợ gián này cũng đóng rất thật.
Nhưng Lục Thời Dư không cười, cũng không đáp lại, anh chỉ đờ đẫn nhìn con gián, như là bị điểm huyệt, không nhúc nhích.
Lúc này, con gián giật mình, sắc mặt Lục Thời Dư trắng bệch trong nháy mắt.
Cô thấy anh thật sự khác lạ, thu nụ cười, nắm dép lê dưới chân, quăng qua con gián.
Nhưng lần này cô căn không chuẩn, bởi vì con gián trốn dưới khe cửa, dép lê không đánh tới, lại kinh động nó, nó lập tức vội bò đến chỗ Lục Thời Dư.
Lục Thời Dư nhảy về phía sau, như tia chớp vọt vào bên kia phòng khách.
Cô bị dáng vẻ của anh chọc cười, nắm một chiếc dép lê khác, lại quăng đêns.
Nhưng mà, không biết tay chân thế nào, mà lại thất bại lần nữa, con gián bị dọa thay đổi hướng chạy trối chết, lại quay đầu lần nữa, trực tiếp chui vào phòng Lục Thời Dư qua khe cửa.
“A!” Cô hô nhỏ, thật có lỗi quay đầu nhìn Lục Thời Dư, nhưng vừa thấy biểu tình hoảng sợ ngây ngốc của anh, khóe miệng lại nhịn không được run rẩy.
Thì ra, anh thật sự sợ gián.
Không biết vì sao, biết điểm này, nhưng lại làm cô cảm thấy an tâm.
Bởi vì Lục Thời Dư cô có ý muốn bảo vệ không gạt đi được kia, không phải hoàn toàn là bịa đặt giả tạo……
/48
|