“Mục đích ư?”
“Anh ta hoàn toàn là vì trả thù Tiểu Kha, anh ta biết Tiểu Kha thích cô, mới cố ý bắt cóc cô, sau đó dùng hết thủ đoạn để cô yêu anh ta, làm cho Tiểu Kha đau khổ, cô ấy, chẳng qua chỉ là một quân để báo thù của anh ta thôi.” Khổng Tước đánh thức cô.
Lâm Ninh run rẩy.
Phải không? Là như thế này sao? Lục Thời Dư dùng trăm phương nghìn kế quyến rũ cô, để cô chìm sâu vào trong lưới tình của anh, tất cả chỉ vì muốn trả thù Kha Tấn Duy ư?
Không, không phải, những ngày cô và Lục Thời Dư sống chung, cô rất rõ không phải anh đóng kịch, anh thật sự yêu cô, ánh mắt và khát vọng ấy, nhiệt tình và dịu dàng đó, tuyệt đối là thật……
Cho nên, mặc kệ Khổng Tước nói sao, cô vẫn lựa chọn ở bên cạnh anh.
“Xin lỗi, Khổng Tước.” Cô thật có lỗi lại bình tĩnh nhìn Khổng Tước.
“Cô…..” Khổng Tước khó có thể tin nhìn cô. Cô đã nói hết tội trạng của Lục Thời Dư, đứa ngốc này lại vẫn không biết tỉnh ngộ?
“Tôi không còn cách nào……” Cô lắc đầu.
“Anh ta tốt như vậy sao? Cô yêu anh ta đến thế? Yêu đến thà là phản bội chúng tôi?” Mắt đẹp của Khổng Tước đầy sương.
“Tôi không thể bỏ anh ấy.”
Một câu đơn giản, làm cho Khổng Tước nín thở, cũng làm cho Lục Thời Dư đứng ở phía sau cô, đồng tử khẽ co lại.
“Được, một khi đã thế, tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa, dứt khoát đánh cô cho tỉnh thì thôi.” Khổng Tước dứt lời, dưới chân đạp đất nặng nề một, đá mạnh về phía cô.
Cô đẩy Lục Thời Dư ra, vội la lên: “Thời Dư, anh đi mau!”
Nói xong, cô tiến lên nghênh chiến, ra tay đỡ chân Khổng Tước, lập tức xoay người một, hai người là đồng đội ngày xưa, nhưng lại ra tay rất nặng.
Lục Thời Dư cũng không đi, cũng không liên thủ với Lâm Ninh, anh chỉ im lặng nhìn Lâm Ninh, không biết suy nghĩ cái gì.
“Thời Dư, anh đi mau đi!” Lâm Ninh phân tâm thúc giục, suýt nữa bị Khổng Tước đánh trúng, thân mình lắc lư một chút, ổn định suy nghĩ, lại tiếp tục đánh cho Khổng Tước lui về phía sau.
Cô nhân cơ hội nhảy về sau, đến cạnh Lục Thời Dư, kéo tay anh chạy về cửa lớn.
Lúc này, trưởng phòng bộ đặc vụ Đông phương chỉ huy Kha Tấn Duy và tất cả các thành viên dũng mãnh sắp tràn vào cửa lớn, chuẩn bị chặn đường.
Cô nhìn các đổng sự, sắc mặt đại biến, hoảng sợ lui về phía sau.
“Lâm Ninh, em không sao chứ?” Kha Tấn Duy lo lắng nhìn cô.
“Cô ấy đương nhiên có chuyện, cô ấy điên rồi! Cô ấy muốn giúp Lục Thời Dư đào tẩu.” Khổng Tước mỉa mai mắng.
“Lâm Ninh, chẳng lẽ em không biết…..” Kha Tấn Duy nhăn mày nhìn cô.
“Cô ấy biết! Cô ấy biết hết, nhưng mà cô ấy lựa chọn tình yêu, không muốn sống nữa.” Khổng Tước nghẹn một bụng giận, nói lời không vui.
“Lâm Ninh, em……”
“Học trưởng, xin lỗi, em yêu anh ấy.” Lâm Ninh dùng một câu đơn giản nói ra lập trường của mình.
Trường phòng bộ đặc vụ mím môi, lo lắng nhìn cô.
Sắc mặt Kha Tấn Duy âm trầm, lại vừa hận, nhịn không được rống to: “Em yêu anh ta? Yêu tên khốn này? Từ đầu tới cuối anh ta đều gian trá, em nhìn được à? Bị đùa như con ngốc cũng mặc ư?”
“Không, anh ấy không có……”
Lâm Ninh còn muốn cãi lại cho Lục Thời Dư, phút chốc, một cánh tay bỗng vòng qua cổ cô, để chiếc dao nhỏ kề sát gáy cô.
“Anh ta hoàn toàn là vì trả thù Tiểu Kha, anh ta biết Tiểu Kha thích cô, mới cố ý bắt cóc cô, sau đó dùng hết thủ đoạn để cô yêu anh ta, làm cho Tiểu Kha đau khổ, cô ấy, chẳng qua chỉ là một quân để báo thù của anh ta thôi.” Khổng Tước đánh thức cô.
Lâm Ninh run rẩy.
Phải không? Là như thế này sao? Lục Thời Dư dùng trăm phương nghìn kế quyến rũ cô, để cô chìm sâu vào trong lưới tình của anh, tất cả chỉ vì muốn trả thù Kha Tấn Duy ư?
Không, không phải, những ngày cô và Lục Thời Dư sống chung, cô rất rõ không phải anh đóng kịch, anh thật sự yêu cô, ánh mắt và khát vọng ấy, nhiệt tình và dịu dàng đó, tuyệt đối là thật……
Cho nên, mặc kệ Khổng Tước nói sao, cô vẫn lựa chọn ở bên cạnh anh.
“Xin lỗi, Khổng Tước.” Cô thật có lỗi lại bình tĩnh nhìn Khổng Tước.
“Cô…..” Khổng Tước khó có thể tin nhìn cô. Cô đã nói hết tội trạng của Lục Thời Dư, đứa ngốc này lại vẫn không biết tỉnh ngộ?
“Tôi không còn cách nào……” Cô lắc đầu.
“Anh ta tốt như vậy sao? Cô yêu anh ta đến thế? Yêu đến thà là phản bội chúng tôi?” Mắt đẹp của Khổng Tước đầy sương.
“Tôi không thể bỏ anh ấy.”
Một câu đơn giản, làm cho Khổng Tước nín thở, cũng làm cho Lục Thời Dư đứng ở phía sau cô, đồng tử khẽ co lại.
“Được, một khi đã thế, tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa, dứt khoát đánh cô cho tỉnh thì thôi.” Khổng Tước dứt lời, dưới chân đạp đất nặng nề một, đá mạnh về phía cô.
Cô đẩy Lục Thời Dư ra, vội la lên: “Thời Dư, anh đi mau!”
Nói xong, cô tiến lên nghênh chiến, ra tay đỡ chân Khổng Tước, lập tức xoay người một, hai người là đồng đội ngày xưa, nhưng lại ra tay rất nặng.
Lục Thời Dư cũng không đi, cũng không liên thủ với Lâm Ninh, anh chỉ im lặng nhìn Lâm Ninh, không biết suy nghĩ cái gì.
“Thời Dư, anh đi mau đi!” Lâm Ninh phân tâm thúc giục, suýt nữa bị Khổng Tước đánh trúng, thân mình lắc lư một chút, ổn định suy nghĩ, lại tiếp tục đánh cho Khổng Tước lui về phía sau.
Cô nhân cơ hội nhảy về sau, đến cạnh Lục Thời Dư, kéo tay anh chạy về cửa lớn.
Lúc này, trưởng phòng bộ đặc vụ Đông phương chỉ huy Kha Tấn Duy và tất cả các thành viên dũng mãnh sắp tràn vào cửa lớn, chuẩn bị chặn đường.
Cô nhìn các đổng sự, sắc mặt đại biến, hoảng sợ lui về phía sau.
“Lâm Ninh, em không sao chứ?” Kha Tấn Duy lo lắng nhìn cô.
“Cô ấy đương nhiên có chuyện, cô ấy điên rồi! Cô ấy muốn giúp Lục Thời Dư đào tẩu.” Khổng Tước mỉa mai mắng.
“Lâm Ninh, chẳng lẽ em không biết…..” Kha Tấn Duy nhăn mày nhìn cô.
“Cô ấy biết! Cô ấy biết hết, nhưng mà cô ấy lựa chọn tình yêu, không muốn sống nữa.” Khổng Tước nghẹn một bụng giận, nói lời không vui.
“Lâm Ninh, em……”
“Học trưởng, xin lỗi, em yêu anh ấy.” Lâm Ninh dùng một câu đơn giản nói ra lập trường của mình.
Trường phòng bộ đặc vụ mím môi, lo lắng nhìn cô.
Sắc mặt Kha Tấn Duy âm trầm, lại vừa hận, nhịn không được rống to: “Em yêu anh ta? Yêu tên khốn này? Từ đầu tới cuối anh ta đều gian trá, em nhìn được à? Bị đùa như con ngốc cũng mặc ư?”
“Không, anh ấy không có……”
Lâm Ninh còn muốn cãi lại cho Lục Thời Dư, phút chốc, một cánh tay bỗng vòng qua cổ cô, để chiếc dao nhỏ kề sát gáy cô.
/48
|