Lúc này là hơn chín giờ, ở ga vẫn rất đông người, thời tiết se lạnh. Lý Nhược mặc một chiếc áo màu đen với chiếc quần tây màu vàng rất vừa người, đúng dáng của một nữ nhân viên văn phòng, tôi chợt nghĩ, nếu Lý Nhược là cô gái trên tàu điện ngầm kia thì tốt biết bao. Lý Nhược bên cạnh vừa ăn vừa cười nói, “Nếu hôm nay có thể gặp cô gái đô trên tàu, anh ít nhất cũng có thể đưa ra hai kết luận, một là hai người đã có duyên với nhau, anh có biết mỗi ngày có bao nhiêu người ngồi trên chuyến tàu điện ngầm này không? Chỉ có một phần mười nghìn là duyên phận thôi! Hai là cô ấy là một hồn ma, ha ha…”. Tôi nghĩ, nếu đúng là do duyên phần thì có lẽ kiếp trước tôi đã làm nhiều việc thiện; nếu là hồn ma thì tôi không tin, có phải là tiểu thuyết kinh dị gì đâu, chẳng lẽ phải học “Chuyện tình hồn ma trên tàu điện ngầm” trong phim sao?
Tôi cười một cách đau khổ, không biết đáp lại Lý Nhược thế nào. Đúng lúc đó thì tàu đến, tôi và cô ấy vào toa giữa, vì đông người nên chúng tôi đành phải đứng. Lúc đó trong lòng tôi cảm thấy rất hồi hộp, nếu như thực sự gặp được cô gái đó trong chuyến tàu này, tôi nhất định sẽ tìm ra cô ấy, để xem cô ấy là ai!.
Nhưng thật đáng tiếc, suốt cả chuyến tàu từ lúc xuất phát đến khi tới ga về nhà tôi, cái Bluetooth của tôi không hề tìm được tên của cô gái đó. Tôi cảm thấy đầu óc hơi quay cuồng, nhưng trong lòng bỗng thấy lạnh lẽo, nên đã không nói một tiếng nào với Lý Nhược. Thấy thần sắc tôi không được tốt, Lý Nhược cũng không biết phải an ủi tôi thế nào, nhương khuôn mặt của cô ấy lại có vẻ rất thoải mái. Lúc này, đồng hồ ở ga đã chỉ chín giờ năm mươi, chuyến tàu tiếp theo cũng đã chạy.
Tôi nhìn những người trong toa, tay vẫn khư khư chiếc điện thoại đến nỗi toát cả mồ hôi. Cửa toa đóng lại, bắt đầu khởi hành, đột nhiên chiếc điện thoại của tôi rung lên, có một tin từ Bluetooth, chưa chờ tôi ấn nút nhận, phần kết nối đã bị tắt mất.
Giây phút này, tôi biết rằng cô gái đó đang ở trên chuyến tàu vừa đến, và có khi tôi và cô ấy còn có thể vừa chạm vào nhau.
Tôi không nói cho Lý Nhược biết những gì vừa xảy ra, mà quay sang cười nói cô ấy, “Bây giờ cô về nhà như thế nào?”. Lý Nhược đáp, “Tôi quay lại trạm sau là được rồi, anh về nhà nghỉ sớm đi, mặt anh vẫn còn đỏ đấy”. Tôi mỉm cười nhìn cô ấy bước lên tàu, khi tàu lăn bánh, cô ấy quay lại nhìn tôi với ánh mắt chứa đầy sự quan tâm, trong lòng tôi dường như cũng cảm nhận được những gì cô ấy đang dành cho mình, nhưng cụ thể là gì thì tôi không thể biết được.
Ra khỏi ga tàu, tôi nhận được một tin nhắn, đó là tin nhắn của Lý Nhược, nội dung tràn đầy sự quan tâm. Nếu là bình thường, có lẽ tôi đã phát điên lên vì sung sướng. Một người con gái đẹp như vậy quan tâm đến tôi cơ mà, tôi nhất định sẽ trả lời cô ấy với những lời lẽ không kém.
Nhưng thật đáng tiếc, bây giờ tôi lại đang yêu mù quáng một cô gái trên Bluetooth chưa từng gặp mặt, có lẽ đó là bệnh của con người, giống như cái quần bò tôi đang mặc, dù đã cũ đến nỗi không còn nhìn thấy hiệu LEE đâu nữa, nhưng cũng không muốn mua một cái mới hiệu CK.
Về đến nhà, tôi liền soạn trước tin nhắn lưu trong máy để có được sự chuẩn bị tốt cho lần gặp gỡ vội vàng tới. Tôi biết là không có nhiều thời gian để nói chuyện được lâu với cô gái trên Bluetooth đó, nên tôi phải soạn trước những gì mình muốn nói.
Candy:
Tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu chúng ta dùng Bluetooth để tìm nhau. Duyên phận trong những giây phút ngắn ngủi đó đáng quý biết bao! Tôi cảm thấy cách mà chúng ta quen biết nhau thật mới mẻ. Cô có biết tâm trạng này như thế nào không? Tôi nghĩ chắc chắn cô biết và cũng thường cảm nhận được. Khi màn đêm buông xuống, những người trên chuyến tàu điện ngầm dường như chìm vào giấc ngủ trong cái thành phố ồn ào này. Tâm trạng ấy giống như đang dạo bước trên một cánh đồng bát ngát, giống như một người đang đứng lạc giữa ngã tư đường, trên tay cầm chiếc điện thoại nghe nhạc, cả hai hoàn cảnh ấy đều làm con người ta cảm thấy cô đơn. Khi cô nhận được tin nhắn này, tôi đang không đứng trước mặt cô, chỉ cần biết rằng cô đang cách tôi chỉ mười mấy mét. Tôi rất thích cái cảm giác đó! Cô đã từng xem bộ phim “Người yêu không gặp được” chưa? Trong đó nói về một đôi nam nữ từ lúc quen cho đến lúc yêu nhau, nói chuyện với nhau nhưng cách nhau cả về thời gian lẫn không gian, mỗi một thời khắc đều cảm thấy người mình yêu thương đang rất gần, mặc dù trên thực tế họ cách nhau rất xa. Tôi đã bị đắm chìm vào cảm giác này. Nếu cô chưa từng xem bộ phim đó, tôi nghĩ cô nên đi xem đi. Nếu hai người đã có duyên gặp nhau trên tàu, lại đã nói chuyện với nhau, chi bằng chúng ta hãy liên lạc với nhau bằng hòm thư giống như đôi nam nữ trong bộ phim kia, hãy tìm một nơi cố định để liên lạc với nhau. Vì mỗi tối, thời gian liên lạc bằng Bluetooth trôi quá nhanh, nên nếu cô đồng ý, tôi muốn chúng ta hãy liên lạc với nhau cả khi đã xuống tàu. Tuy không gian rộng hơn, nhưng tôi vẫn tin chúng ta có tìm thấy nhau bằng Bluetooth. Hãy định thời gian là mười giờ mỗi tối! Tôi đoán địa điểm và thời gian này có thể phù hợp với cô!.
Rất mong sự hồi âm của cô!
NEO
Ngày hôm sau khi ngôi tàu điện, tôi mở điện thoại ra đọc lại bức thư mà tôi qua đã kỳ công viết và cảm thấy tương đối hài lòng. Đọc đi đọc lại, tôi cười một mình giống như một tên ngốc. Mọi người trên tàu nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ khi thấy tôi cười như vậy, chắc họ nghĩ tôi có vấn đề về thần kinh, nên không ai bảo ai đều tự động nhích ra xa.
Đến công ty, tôi vừa làm việc vừa khe khẽ hát. Thấy tâm trạng vui vẻ của tôi, Lý Nhược hỏi, “Tôi thấy anh hôm nay rất vui, không phải là đã tìm được cô gái đó rồi đấy chứ?”. Tôi nhấp một ngụm cà phê, cười nói, “Vẫn chưa, nhưng tôi có linh cảm, hôm nay có liên lạc được với cô ấy. Đúng rồi, cô thử nói xem, nếu thực sự liên lạc được với cô ấy, chúng tôi có nên gặp mặt nhau khong? Song, không hiểu sao tôi lại thích cái cảm giác không biết mặt nhau, không giống tình yêu trên mạng, cũng không giống một cuộc hẹn hò, nhưng lại có thể cảm nhận thấy người đó đang ở cách mình có mười mấy mét, ha ha…”.
Lý Nhược ngẩn người hỏi, “Vậy sao, thế thì anh phải thật cố gắng vào”. Mải cười, tôi không phát hiện ra một chút buồn trong mắt của Lý nhược. Cả ngày hôm đó, mắt tôi chỉ dán vào cái đồng hồ treo tường, mong cho hết giờ làm việc. Cố Đại Nhân gọi tôi vào phòng của anh ta, bố trí những công việc sắp tới, chẳng qua vẫn là những câu cũ rích như phải tăng thêm hiệu suất công việc, phải giữ mối quan hệ tốt với khách hàng. Đồng thời còn nói thêm một làm tôi vừa vô cùng cảm kích, vừa thấy rất đau khổ, đó là bảo tôi hãy khống chế thời gian làm thêm, không cần làm quá muộn như thế. Tôi cứ nghĩ sếp nói vậy là vì thông cảm với nỗi vất vả của tôi, ai ngờ sếp lại nói là vì gần đây, cả tòa nhà này đều đang nói công ty chúng ta qua hà khắc với nhân viên, lúc nào cũng bắt nhân viên làm thêm giờ đến mười giờ đêm; hơn nữa còn vì gần đây không biết một nhân viên nữ ở một công ty nào đó, vì làm việc quá muộn mà xảy ra chuyện, cho nên sếp nói tôi và Lý Nhược sẽ xảy ra chuyện nếu đi làm về quá muộn.
Tôi cảm thấy tức giận với những câu nói đó nhưng lại không thể trút ra được. Như thế cũng tốt, sau này sẽ ít phải làm thêm. Nhưng nếu không làm thêm, thì làm sao có thể sắp xếp thời gian để gặp được cô gái trên tàu điện ngầm? Lúc đó, Lý Nhược đi từ phòng làm việc của Cố Đại Nhân ra, nhìn vẻ mặt có gì đó hơi ngượng ngùng, thấy kỳ lạ, tôi liền hỏi, “Sao thế? Không làm thêm nữa thì không vui à?”.
Lý Nhược tức giận nói, “Không làm thêm nữa tất nhiên là vui rồi, nhưng anh có biết anh ta nói gì không? Anh ta nói, tôi và anh làm thêm quá muộn có thể sẽ xảy ra chuyện ở văn phòng!”. Ý của câu nói này có nghĩa là tôi có ý đồ gì đó với Lý Nhược. Trong lòng tôi thầm chửi rủa Cố Đại Nhân, nhưng ngoài miệng vẫn cười và nói với Lý Nhược, “Kệ anh ta, chúng ta trong sạch. Người đâu mà cứ thích đi đường của người khác, để họ không còn đường để đi nữa!”.
Vẫn là mười giờ, tôi chuẩn bị vào ga tàu. Tuy hôm nay công ty đã yêu cầu chúng tôi sáu giờ phải tan ca, nhưng tôi vẫn ở lại công ty chơi điện tử suốt ba tiếng đồng hồ. Lý Nhược đã ra về từ lúc sáu giờ. Tôi cầm điện thoại, mở Bluetooth để tìm Candy, nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, suốt cả chặng đường tôi đã không tìm thấy. Tôi không xuống tàu điện mà vẫn cứ ngồi trên tàu như vậy.
Vì tôi biết trạm nhà cô ấy xuống chắc chắn là mấy trạm sau, tuy rằng sẽ còn đến bảy trạm nữa, mà tôi không thể biết chính xác được cô ấy sẽ xuống trạm nào. Tôi chọn xuống ở trạm thứ ba. Thời gian cứ thế trôi đi, mỗi chuyến tàu cũng cứ thế chạy qua, pin điện thoại của tôi đã gần hết. Đến hơn mười một giờ, tôi mới tìm thấy cô ấy trên một chuyến tàu, xem ra cô ấy vẫn còn phải đi tiếp tới trạm sau nữa. Hay quá, mục đích hôm nay đã đạt được rồi, ngày mai là thứ Năm, nếu đến trước thứ Sáu mà không xác định được ga cô ấy xuống thì tôi đành để tuần sau tiếp tục tìm kiếm thôi, tin nhắn đã viết cho cô ấy đánh tiếp tục nằm lại trong điện thoại mất.
Ngày hôm sau khi đi làm về, tôi ngồi tàu đến trạm thứ năm trước lúc mười giờ, cũng xuống cả trạm thứ tư. Làm thế này thì tỉ lệ phát hiện ra vị trí của cô ấy mới cao được, tất nhiên đây cũng là chỉ là cách làm của tôi mà thôi. Đến hơn mười một giờ. Trong những chuyến tàu đi qua, có một chuyến tôi thấy có cô ấy. Nhưng tôi vẫn hơi buồn, đằng sau còn hai trạm nữa, mà không thể xác định được cô ấy sẽ xuống trạm nào, xem ra quyết tâm tìm ra cô ấy trước ngày cuối tuần đã bị thất bại mất rồi.
Trong khi tôi bắt chuyến tàu cuối cùng để quay về nhà, tôi nhận được một cuộc điện thoại, đó là của Lý Nhược. Khi cô ấy nói đã tìm thấy Candy ở thang máy của trạm thứ ba, tôi đã cảm thấy vô cùng sung sướng, vội vàng cảm ơn Lý Nhược, song trong lòng tôi lúc đó vẫn cảm thấy kỳ lạ, vì cái gì mà Lý Nhược nhiệt tình giúp tôi đến vậy?
Thứ Sáu trời đẹp, hơi có chút nắng. Tôi ngồi trên tàu điện đưa mắt nhìn ra quang cảnh ngoài cửa sổ. Pin điện thoại tôi đã nạp đầy, thành bại là ở ngày hôm nay! Tuy không gặp mặt, nhưng tôi cũng chải chuốt cho mình một chút, soi trong gương cũng thầy mình bảnh bao. Tôi cầm điện thoại đứng ở cầu thang máy. Thời gian trôi đi từng giây một, tôi cũng cứ đứng đó đón hết tốp người nay đến tốp người khác cho đến tận lúc mười giờ…
“Đã tìm thấy Candy”
Tôi đứng ở chỗ rẽ vào cầu thang máy, nín thở nhìn điện thoại, rồi nhẹ nhàng thở ra. Vậy là tôi đã tìm thấy điện thoại của cô ấy, ông trời cuối cùng cũng đã giúp tôi!
Tôi gửi tin nhắn đi, nếu cô ấy đồng ý, chắc chắn sẽ nhanh chóng nhận được. Chuyển tin nhắn xong, tôi quay người bước lên tàu điện đang định quay về, nhưng đúng lúc ấy thì điện thoại của tôi lại rung lên, tôi vội vàng lấy điện thoại ra xem, đó là hiển thị Bluetooth. Tôi nhíu mày nghĩ, chẳng lẽ Candy vẫn chưa rời khỏi ga tàu? Tôi dừng bước, quay đại nhìn bốn phía xung quanh, bao nhiêu người đang đi lại trên ga nhưng tuyệt nhiên không có một cô gái trẻ nào, tất cả đều là học sinh trung học. tôi đoán có thể cô ấy đang ở trên tầng hai.
Tôi ấn nút nhận, tin nhắn viết, “Tại sao gần đây không tìm thấy anh?”. Đó là Candy, tôi trả lời, “Mấy hôm nay ngày nào tôi cũng tìm cô, tìm cô thật vất vả. Đúng rồi, cô đã nhận được thư tôi gửi cho chưa?”. Candy hồi âm lại, nhưng có lẽ lỗi mạng nên đường truyền bị ngắt quãng.
Tôi gửi lại cho Candy lá thư đã viết tối qua, sau đó còn gửi thêm một tin nhắn, “Bây giờ cũng đã muộn rồi, cô về nghỉ ngơi sớm đi”. Vài giây sau Candy trả lời lại, “Sao anh phải vất vả tìm tôi đến vậy? Có phải anh vì muốn xem hình dáng tôi thế nào không?”. Tôi trả lời, “Ha ha, cũng có chút suy nghĩ như vậy, nhưng cái chính là tôi đã viết trong thư, cô về nhà rồi đọc nhé”.
Candy trả lời, “Được rồi, anh cũng lợi hại thật, lại còn muốn biết xem tôi xuống trạm nào nữa chứ. Chúc anh ngủ ngon!”.
Về đến nhà, lòng tôi vẫn cảm thấy lâng lâng, sau năm ngày làm việc vất vả, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi thoải mái. Tôi vẫn mải cầm điện thoại trên tay đọc đi đọc lại những tin nhắn mà tôi và Candy nói chuyện với nhau với tinh thần phấn chấn. Tuy trong cuộc nói chuyện, chúng tôi cảm thấy rất hợp nhau, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy có một chút lo lắng, liệu cô ấy có biến mất?
Tôi dậy mở cửa sổ, ngắm nhìn những chậu hoa cảnh, cảnh sắc vào ban đêm thật đẹp. Ngay lúc đó, trong đầu tôi lại thấp thoáng hiện lên hình ảnh của Lý Nhược, nhớ nụ cười, ánh mắt, nhớ cả những lúc cô ấy tức giận. Trời ạ, cuối cùng là chuyện gì đang xảy đây? Tôi thấy ông trời sao mà vừa công bằng lại vừa không công bằng đến thế, trước kia thì chẳng có ai, nay tự nhiên lại có hai cô gái cùng xuất hiện, tôi phải làm sao đây? Tôi đã cố gắng không nghĩ đến cái dáng vẻ đáng yêu của Lý Nhược, nghiền đi nghiền lại những tin nhắn của Candy, song lại không thể quên được chuyện hôm Lý Nhược gọi điện cho tôi nói cho tôi biết vị trí tìm thấy Candy, càng không thể quên được những lời nói hờn giận của cô ấy.
Một đêm không ngủ!
Một tuần mới đã đến, tôi thay ngày thứ Hai chán chường hàng ngày bằng một bộ mặt tràn đầy sức sống, sự mệt mỏi trong công việc đã được thay bằng cuộc hẹn thú vị trên chuyến tàu vào buổi tối. Cố Đại Nhân thấy hài lòng với tâm trạng đó của tôi, còn Lý Nhược thì cứ nhìn tôi một cách khó hiểu. Sau khi tan ca, tôi đến quán trà gần tàu điện, ngồi ở đó để chờ đợi giây phút hẹn hò.
Trả tiền xong, tôi thong thả đi về phía ga tàu điện, cái mím môi thật chặt không thể che dấu sự hồi hộp như muốn vỡ ra trong lòng tôi. Trong khoảng cách chuyển tải Bluetooth, một trong hai bên có thể sẽ giáp mặt với bên kia, đó là nguyên nhân khiến tôi hồi hộp đến vậy. Lọt giữa vào dòng người đang đi lại tấp nập trên ga tàu, tôi vừa bước đi vừa nhìn đồng hồ. Chờ đợi kết nối Bluetooth với một người giữa ga tàu rộng gấp ba lần sân bóng rỗ thế này, nghĩ đến đây tôi không nhịn được cười, xem ra có khi tôi phải làm phép để ngừng tất cả sự chuyển động của mọi người lại may ra mới có cơ hội tìm thấy cô ấy.
Đi lại ở sảnh ga tàu chừng mười mấy phút thì điện thoại của tôi đột nhiên đổ chuông, trong đầu tôi lúc đó bỗng nhiên cũng như đang có tiếng sấm vang lên, vậy là cuối cùng cô ấy cũng đã đến rồi. Tôi đứng lại giữa dòng người đang qua lại, giây phút đó, tất cả những âm thanh huyên náo xung quanh đều biến mất trong cảm quan của tôi, cả không gian và thời gian như đang dừng lại, còn tôi giống như người đang lạc vào giữa một cánh đồng rộng mênh mông. Tôi run rẩy ấn nút nhận, hộp thư nhanh chóng được mở ra, “Tôi đến rồi, thật quá vất vả để tìm ra anh!”.
Tôi không ngẩng lên nhìn, vì tôi biết cô ấy đang đứng cách tôi chỉ mười mấy mét và tôi tin rằng cô ấy cũng không tìm tôi một cách vất vả như lời cô ấy nói. Tôi đáp lại, “Có sao không khi gặp nhau vào lúc hơi muộn thế này?”.
Vài giây sau, cô ấy trả lời, “Không sao đâu, nhưng ngày nào cũng đến đây rồi dùng Bluetooth nói chuyện với nhau như vậy liệu có hơi kỳ kỳ không?”.
Bỗng nhiên tôi toát cả mồ hôi, vội vàng đáp lại, “Không hay lắm với một người con gái đẹp, thế ý của cô thế nào?”.
Cô ấy nói, “Mỗi tuần gặp nhau vào thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu đi! À, tôi đã xem bộ phim anh nói rồi đấy, thực sự rất cảm động, suýt nữa thì tôi đã khóc!”.
Tôi không nhịn được cười!
Cô ấy lại nhắn tiếp một tin, “Tôi cũng đã viết một lá thư cho anh, tí nữa nhận xong anh không được đọc luôn nhé, về nhà rồi hãy đọc, hoặc đọc trên tàu khi quay về. Thôi, tôi phải về đây?”.
Nghe cô ấy nói phải đi, tôi không ngạc nhiên lắm, vì cô ấy đã đến đúng hẹn, và hy vọng của tôi cũng đã thành hiện thực.
Nhận được thư của cô ấy xong, tôi biết cô ấy đã đi rồi, không chịu được tôi vội ngẩng đầu lên. Trong dòng người ở cầu thang máy ga tàu điện, tôi thấy bóng dáng của một cô gái trong bộ váy màu trắng, mái tóc dài, dáng người gọn gàng, trong tay của cô ấy còn đang cầm điện thoại, bàn phím vẫn còn sáng!.
Sáng sớm ngày thứ Ba, tôi ngồi trên tàu điện đi làm, tay nắm chặt cái điện thoại. Bức thư mà Candy gửi cho tôi tối qua, tôi vẫn chưa dám đọc, cho đến tận bây giờ mới lấy hết dũng khí để mở ra đọc. Sự ồn ào trong toa lúc này không hề ảnh hưởng đến tôi, tôi lặng lẽ cúi xuống đọc thư:
NEO:
Sau khi nhận được thư của anh, tôi rất cảm động, điều này còn ý nghĩa hơn cả cuộc gặp gỡ tình cờ lãng mạn trên đường. Có những lúc đi trên đường, tôi đã tưởng tượng đến hình dáng của anh, nhưng tôi biết, khoảng cách giữa tưởng tượng và hiện thực cách xa nhau lắm! Ha ha, không nên quá xúc động, thực tế thì trong anh cũng có suy nghĩ như thế, đúng không? Nếu tất cả đều có sự do dự, chi bằng chúng ta hãy thử giao tiếp, nói chuyện với nhau qua tư tưởng, chúng ta không cần lên mạng, không cần viết tin nhắn, chỉ liên lạc với nhau qua Bluetooth, vì tôi biết, một khi đã có được số điện thoại của người kia hoặc có những phương thức liên hệ khác với nhau, thì ngay tức khắc duyên phận này sẽ nảy sinh sự khác biệt. Đúng rồi, cuối tuần này anh có thời gian không, chúng ta đi leo núi nhé? Trên đỉnh núi có một quán cà phê, tuy không lớn lắm, nhưng rất đông người, tôi nghĩ rằng sẽ phù hợp với việc sử dụng Bluetooth của chúng ta. Đến lúc đó, có thể anh không phải nhìn lung tung nữa.
Candy.
Đọc xong, tôi không chịu được kêu lên một tiếng. Thế là cô ấy đã chủ động gặp tôi, thật là vui sướng! Niềm vui này còn đẹp hơn cả tình yêu của Từ Tử Lăng và Sư Phi Huyên, một tình yêu trong sáng trong tư tưởng? Tôi thực sự nghi ngờ khả năng của mình, vì tôi đã nhìn thấy hình dáng rất đẹp của cô ấy, nên rất sợ mình không giữ được cô ấy. Tôi nở một nụ cười tự nhiên với những người đang đứng trước mặt, họ nhìn tôi ngạc nhiên và đều lùi ra xa.
Tôi cười một cách đau khổ, không biết đáp lại Lý Nhược thế nào. Đúng lúc đó thì tàu đến, tôi và cô ấy vào toa giữa, vì đông người nên chúng tôi đành phải đứng. Lúc đó trong lòng tôi cảm thấy rất hồi hộp, nếu như thực sự gặp được cô gái đó trong chuyến tàu này, tôi nhất định sẽ tìm ra cô ấy, để xem cô ấy là ai!.
Nhưng thật đáng tiếc, suốt cả chuyến tàu từ lúc xuất phát đến khi tới ga về nhà tôi, cái Bluetooth của tôi không hề tìm được tên của cô gái đó. Tôi cảm thấy đầu óc hơi quay cuồng, nhưng trong lòng bỗng thấy lạnh lẽo, nên đã không nói một tiếng nào với Lý Nhược. Thấy thần sắc tôi không được tốt, Lý Nhược cũng không biết phải an ủi tôi thế nào, nhương khuôn mặt của cô ấy lại có vẻ rất thoải mái. Lúc này, đồng hồ ở ga đã chỉ chín giờ năm mươi, chuyến tàu tiếp theo cũng đã chạy.
Tôi nhìn những người trong toa, tay vẫn khư khư chiếc điện thoại đến nỗi toát cả mồ hôi. Cửa toa đóng lại, bắt đầu khởi hành, đột nhiên chiếc điện thoại của tôi rung lên, có một tin từ Bluetooth, chưa chờ tôi ấn nút nhận, phần kết nối đã bị tắt mất.
Giây phút này, tôi biết rằng cô gái đó đang ở trên chuyến tàu vừa đến, và có khi tôi và cô ấy còn có thể vừa chạm vào nhau.
Tôi không nói cho Lý Nhược biết những gì vừa xảy ra, mà quay sang cười nói cô ấy, “Bây giờ cô về nhà như thế nào?”. Lý Nhược đáp, “Tôi quay lại trạm sau là được rồi, anh về nhà nghỉ sớm đi, mặt anh vẫn còn đỏ đấy”. Tôi mỉm cười nhìn cô ấy bước lên tàu, khi tàu lăn bánh, cô ấy quay lại nhìn tôi với ánh mắt chứa đầy sự quan tâm, trong lòng tôi dường như cũng cảm nhận được những gì cô ấy đang dành cho mình, nhưng cụ thể là gì thì tôi không thể biết được.
Ra khỏi ga tàu, tôi nhận được một tin nhắn, đó là tin nhắn của Lý Nhược, nội dung tràn đầy sự quan tâm. Nếu là bình thường, có lẽ tôi đã phát điên lên vì sung sướng. Một người con gái đẹp như vậy quan tâm đến tôi cơ mà, tôi nhất định sẽ trả lời cô ấy với những lời lẽ không kém.
Nhưng thật đáng tiếc, bây giờ tôi lại đang yêu mù quáng một cô gái trên Bluetooth chưa từng gặp mặt, có lẽ đó là bệnh của con người, giống như cái quần bò tôi đang mặc, dù đã cũ đến nỗi không còn nhìn thấy hiệu LEE đâu nữa, nhưng cũng không muốn mua một cái mới hiệu CK.
Về đến nhà, tôi liền soạn trước tin nhắn lưu trong máy để có được sự chuẩn bị tốt cho lần gặp gỡ vội vàng tới. Tôi biết là không có nhiều thời gian để nói chuyện được lâu với cô gái trên Bluetooth đó, nên tôi phải soạn trước những gì mình muốn nói.
Candy:
Tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu chúng ta dùng Bluetooth để tìm nhau. Duyên phận trong những giây phút ngắn ngủi đó đáng quý biết bao! Tôi cảm thấy cách mà chúng ta quen biết nhau thật mới mẻ. Cô có biết tâm trạng này như thế nào không? Tôi nghĩ chắc chắn cô biết và cũng thường cảm nhận được. Khi màn đêm buông xuống, những người trên chuyến tàu điện ngầm dường như chìm vào giấc ngủ trong cái thành phố ồn ào này. Tâm trạng ấy giống như đang dạo bước trên một cánh đồng bát ngát, giống như một người đang đứng lạc giữa ngã tư đường, trên tay cầm chiếc điện thoại nghe nhạc, cả hai hoàn cảnh ấy đều làm con người ta cảm thấy cô đơn. Khi cô nhận được tin nhắn này, tôi đang không đứng trước mặt cô, chỉ cần biết rằng cô đang cách tôi chỉ mười mấy mét. Tôi rất thích cái cảm giác đó! Cô đã từng xem bộ phim “Người yêu không gặp được” chưa? Trong đó nói về một đôi nam nữ từ lúc quen cho đến lúc yêu nhau, nói chuyện với nhau nhưng cách nhau cả về thời gian lẫn không gian, mỗi một thời khắc đều cảm thấy người mình yêu thương đang rất gần, mặc dù trên thực tế họ cách nhau rất xa. Tôi đã bị đắm chìm vào cảm giác này. Nếu cô chưa từng xem bộ phim đó, tôi nghĩ cô nên đi xem đi. Nếu hai người đã có duyên gặp nhau trên tàu, lại đã nói chuyện với nhau, chi bằng chúng ta hãy liên lạc với nhau bằng hòm thư giống như đôi nam nữ trong bộ phim kia, hãy tìm một nơi cố định để liên lạc với nhau. Vì mỗi tối, thời gian liên lạc bằng Bluetooth trôi quá nhanh, nên nếu cô đồng ý, tôi muốn chúng ta hãy liên lạc với nhau cả khi đã xuống tàu. Tuy không gian rộng hơn, nhưng tôi vẫn tin chúng ta có tìm thấy nhau bằng Bluetooth. Hãy định thời gian là mười giờ mỗi tối! Tôi đoán địa điểm và thời gian này có thể phù hợp với cô!.
Rất mong sự hồi âm của cô!
NEO
Ngày hôm sau khi ngôi tàu điện, tôi mở điện thoại ra đọc lại bức thư mà tôi qua đã kỳ công viết và cảm thấy tương đối hài lòng. Đọc đi đọc lại, tôi cười một mình giống như một tên ngốc. Mọi người trên tàu nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ khi thấy tôi cười như vậy, chắc họ nghĩ tôi có vấn đề về thần kinh, nên không ai bảo ai đều tự động nhích ra xa.
Đến công ty, tôi vừa làm việc vừa khe khẽ hát. Thấy tâm trạng vui vẻ của tôi, Lý Nhược hỏi, “Tôi thấy anh hôm nay rất vui, không phải là đã tìm được cô gái đó rồi đấy chứ?”. Tôi nhấp một ngụm cà phê, cười nói, “Vẫn chưa, nhưng tôi có linh cảm, hôm nay có liên lạc được với cô ấy. Đúng rồi, cô thử nói xem, nếu thực sự liên lạc được với cô ấy, chúng tôi có nên gặp mặt nhau khong? Song, không hiểu sao tôi lại thích cái cảm giác không biết mặt nhau, không giống tình yêu trên mạng, cũng không giống một cuộc hẹn hò, nhưng lại có thể cảm nhận thấy người đó đang ở cách mình có mười mấy mét, ha ha…”.
Lý Nhược ngẩn người hỏi, “Vậy sao, thế thì anh phải thật cố gắng vào”. Mải cười, tôi không phát hiện ra một chút buồn trong mắt của Lý nhược. Cả ngày hôm đó, mắt tôi chỉ dán vào cái đồng hồ treo tường, mong cho hết giờ làm việc. Cố Đại Nhân gọi tôi vào phòng của anh ta, bố trí những công việc sắp tới, chẳng qua vẫn là những câu cũ rích như phải tăng thêm hiệu suất công việc, phải giữ mối quan hệ tốt với khách hàng. Đồng thời còn nói thêm một làm tôi vừa vô cùng cảm kích, vừa thấy rất đau khổ, đó là bảo tôi hãy khống chế thời gian làm thêm, không cần làm quá muộn như thế. Tôi cứ nghĩ sếp nói vậy là vì thông cảm với nỗi vất vả của tôi, ai ngờ sếp lại nói là vì gần đây, cả tòa nhà này đều đang nói công ty chúng ta qua hà khắc với nhân viên, lúc nào cũng bắt nhân viên làm thêm giờ đến mười giờ đêm; hơn nữa còn vì gần đây không biết một nhân viên nữ ở một công ty nào đó, vì làm việc quá muộn mà xảy ra chuyện, cho nên sếp nói tôi và Lý Nhược sẽ xảy ra chuyện nếu đi làm về quá muộn.
Tôi cảm thấy tức giận với những câu nói đó nhưng lại không thể trút ra được. Như thế cũng tốt, sau này sẽ ít phải làm thêm. Nhưng nếu không làm thêm, thì làm sao có thể sắp xếp thời gian để gặp được cô gái trên tàu điện ngầm? Lúc đó, Lý Nhược đi từ phòng làm việc của Cố Đại Nhân ra, nhìn vẻ mặt có gì đó hơi ngượng ngùng, thấy kỳ lạ, tôi liền hỏi, “Sao thế? Không làm thêm nữa thì không vui à?”.
Lý Nhược tức giận nói, “Không làm thêm nữa tất nhiên là vui rồi, nhưng anh có biết anh ta nói gì không? Anh ta nói, tôi và anh làm thêm quá muộn có thể sẽ xảy ra chuyện ở văn phòng!”. Ý của câu nói này có nghĩa là tôi có ý đồ gì đó với Lý Nhược. Trong lòng tôi thầm chửi rủa Cố Đại Nhân, nhưng ngoài miệng vẫn cười và nói với Lý Nhược, “Kệ anh ta, chúng ta trong sạch. Người đâu mà cứ thích đi đường của người khác, để họ không còn đường để đi nữa!”.
Vẫn là mười giờ, tôi chuẩn bị vào ga tàu. Tuy hôm nay công ty đã yêu cầu chúng tôi sáu giờ phải tan ca, nhưng tôi vẫn ở lại công ty chơi điện tử suốt ba tiếng đồng hồ. Lý Nhược đã ra về từ lúc sáu giờ. Tôi cầm điện thoại, mở Bluetooth để tìm Candy, nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, suốt cả chặng đường tôi đã không tìm thấy. Tôi không xuống tàu điện mà vẫn cứ ngồi trên tàu như vậy.
Vì tôi biết trạm nhà cô ấy xuống chắc chắn là mấy trạm sau, tuy rằng sẽ còn đến bảy trạm nữa, mà tôi không thể biết chính xác được cô ấy sẽ xuống trạm nào. Tôi chọn xuống ở trạm thứ ba. Thời gian cứ thế trôi đi, mỗi chuyến tàu cũng cứ thế chạy qua, pin điện thoại của tôi đã gần hết. Đến hơn mười một giờ, tôi mới tìm thấy cô ấy trên một chuyến tàu, xem ra cô ấy vẫn còn phải đi tiếp tới trạm sau nữa. Hay quá, mục đích hôm nay đã đạt được rồi, ngày mai là thứ Năm, nếu đến trước thứ Sáu mà không xác định được ga cô ấy xuống thì tôi đành để tuần sau tiếp tục tìm kiếm thôi, tin nhắn đã viết cho cô ấy đánh tiếp tục nằm lại trong điện thoại mất.
Ngày hôm sau khi đi làm về, tôi ngồi tàu đến trạm thứ năm trước lúc mười giờ, cũng xuống cả trạm thứ tư. Làm thế này thì tỉ lệ phát hiện ra vị trí của cô ấy mới cao được, tất nhiên đây cũng là chỉ là cách làm của tôi mà thôi. Đến hơn mười một giờ. Trong những chuyến tàu đi qua, có một chuyến tôi thấy có cô ấy. Nhưng tôi vẫn hơi buồn, đằng sau còn hai trạm nữa, mà không thể xác định được cô ấy sẽ xuống trạm nào, xem ra quyết tâm tìm ra cô ấy trước ngày cuối tuần đã bị thất bại mất rồi.
Trong khi tôi bắt chuyến tàu cuối cùng để quay về nhà, tôi nhận được một cuộc điện thoại, đó là của Lý Nhược. Khi cô ấy nói đã tìm thấy Candy ở thang máy của trạm thứ ba, tôi đã cảm thấy vô cùng sung sướng, vội vàng cảm ơn Lý Nhược, song trong lòng tôi lúc đó vẫn cảm thấy kỳ lạ, vì cái gì mà Lý Nhược nhiệt tình giúp tôi đến vậy?
Thứ Sáu trời đẹp, hơi có chút nắng. Tôi ngồi trên tàu điện đưa mắt nhìn ra quang cảnh ngoài cửa sổ. Pin điện thoại tôi đã nạp đầy, thành bại là ở ngày hôm nay! Tuy không gặp mặt, nhưng tôi cũng chải chuốt cho mình một chút, soi trong gương cũng thầy mình bảnh bao. Tôi cầm điện thoại đứng ở cầu thang máy. Thời gian trôi đi từng giây một, tôi cũng cứ đứng đó đón hết tốp người nay đến tốp người khác cho đến tận lúc mười giờ…
“Đã tìm thấy Candy”
Tôi đứng ở chỗ rẽ vào cầu thang máy, nín thở nhìn điện thoại, rồi nhẹ nhàng thở ra. Vậy là tôi đã tìm thấy điện thoại của cô ấy, ông trời cuối cùng cũng đã giúp tôi!
Tôi gửi tin nhắn đi, nếu cô ấy đồng ý, chắc chắn sẽ nhanh chóng nhận được. Chuyển tin nhắn xong, tôi quay người bước lên tàu điện đang định quay về, nhưng đúng lúc ấy thì điện thoại của tôi lại rung lên, tôi vội vàng lấy điện thoại ra xem, đó là hiển thị Bluetooth. Tôi nhíu mày nghĩ, chẳng lẽ Candy vẫn chưa rời khỏi ga tàu? Tôi dừng bước, quay đại nhìn bốn phía xung quanh, bao nhiêu người đang đi lại trên ga nhưng tuyệt nhiên không có một cô gái trẻ nào, tất cả đều là học sinh trung học. tôi đoán có thể cô ấy đang ở trên tầng hai.
Tôi ấn nút nhận, tin nhắn viết, “Tại sao gần đây không tìm thấy anh?”. Đó là Candy, tôi trả lời, “Mấy hôm nay ngày nào tôi cũng tìm cô, tìm cô thật vất vả. Đúng rồi, cô đã nhận được thư tôi gửi cho chưa?”. Candy hồi âm lại, nhưng có lẽ lỗi mạng nên đường truyền bị ngắt quãng.
Tôi gửi lại cho Candy lá thư đã viết tối qua, sau đó còn gửi thêm một tin nhắn, “Bây giờ cũng đã muộn rồi, cô về nghỉ ngơi sớm đi”. Vài giây sau Candy trả lời lại, “Sao anh phải vất vả tìm tôi đến vậy? Có phải anh vì muốn xem hình dáng tôi thế nào không?”. Tôi trả lời, “Ha ha, cũng có chút suy nghĩ như vậy, nhưng cái chính là tôi đã viết trong thư, cô về nhà rồi đọc nhé”.
Candy trả lời, “Được rồi, anh cũng lợi hại thật, lại còn muốn biết xem tôi xuống trạm nào nữa chứ. Chúc anh ngủ ngon!”.
Về đến nhà, lòng tôi vẫn cảm thấy lâng lâng, sau năm ngày làm việc vất vả, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi thoải mái. Tôi vẫn mải cầm điện thoại trên tay đọc đi đọc lại những tin nhắn mà tôi và Candy nói chuyện với nhau với tinh thần phấn chấn. Tuy trong cuộc nói chuyện, chúng tôi cảm thấy rất hợp nhau, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy có một chút lo lắng, liệu cô ấy có biến mất?
Tôi dậy mở cửa sổ, ngắm nhìn những chậu hoa cảnh, cảnh sắc vào ban đêm thật đẹp. Ngay lúc đó, trong đầu tôi lại thấp thoáng hiện lên hình ảnh của Lý Nhược, nhớ nụ cười, ánh mắt, nhớ cả những lúc cô ấy tức giận. Trời ạ, cuối cùng là chuyện gì đang xảy đây? Tôi thấy ông trời sao mà vừa công bằng lại vừa không công bằng đến thế, trước kia thì chẳng có ai, nay tự nhiên lại có hai cô gái cùng xuất hiện, tôi phải làm sao đây? Tôi đã cố gắng không nghĩ đến cái dáng vẻ đáng yêu của Lý Nhược, nghiền đi nghiền lại những tin nhắn của Candy, song lại không thể quên được chuyện hôm Lý Nhược gọi điện cho tôi nói cho tôi biết vị trí tìm thấy Candy, càng không thể quên được những lời nói hờn giận của cô ấy.
Một đêm không ngủ!
Một tuần mới đã đến, tôi thay ngày thứ Hai chán chường hàng ngày bằng một bộ mặt tràn đầy sức sống, sự mệt mỏi trong công việc đã được thay bằng cuộc hẹn thú vị trên chuyến tàu vào buổi tối. Cố Đại Nhân thấy hài lòng với tâm trạng đó của tôi, còn Lý Nhược thì cứ nhìn tôi một cách khó hiểu. Sau khi tan ca, tôi đến quán trà gần tàu điện, ngồi ở đó để chờ đợi giây phút hẹn hò.
Trả tiền xong, tôi thong thả đi về phía ga tàu điện, cái mím môi thật chặt không thể che dấu sự hồi hộp như muốn vỡ ra trong lòng tôi. Trong khoảng cách chuyển tải Bluetooth, một trong hai bên có thể sẽ giáp mặt với bên kia, đó là nguyên nhân khiến tôi hồi hộp đến vậy. Lọt giữa vào dòng người đang đi lại tấp nập trên ga tàu, tôi vừa bước đi vừa nhìn đồng hồ. Chờ đợi kết nối Bluetooth với một người giữa ga tàu rộng gấp ba lần sân bóng rỗ thế này, nghĩ đến đây tôi không nhịn được cười, xem ra có khi tôi phải làm phép để ngừng tất cả sự chuyển động của mọi người lại may ra mới có cơ hội tìm thấy cô ấy.
Đi lại ở sảnh ga tàu chừng mười mấy phút thì điện thoại của tôi đột nhiên đổ chuông, trong đầu tôi lúc đó bỗng nhiên cũng như đang có tiếng sấm vang lên, vậy là cuối cùng cô ấy cũng đã đến rồi. Tôi đứng lại giữa dòng người đang qua lại, giây phút đó, tất cả những âm thanh huyên náo xung quanh đều biến mất trong cảm quan của tôi, cả không gian và thời gian như đang dừng lại, còn tôi giống như người đang lạc vào giữa một cánh đồng rộng mênh mông. Tôi run rẩy ấn nút nhận, hộp thư nhanh chóng được mở ra, “Tôi đến rồi, thật quá vất vả để tìm ra anh!”.
Tôi không ngẩng lên nhìn, vì tôi biết cô ấy đang đứng cách tôi chỉ mười mấy mét và tôi tin rằng cô ấy cũng không tìm tôi một cách vất vả như lời cô ấy nói. Tôi đáp lại, “Có sao không khi gặp nhau vào lúc hơi muộn thế này?”.
Vài giây sau, cô ấy trả lời, “Không sao đâu, nhưng ngày nào cũng đến đây rồi dùng Bluetooth nói chuyện với nhau như vậy liệu có hơi kỳ kỳ không?”.
Bỗng nhiên tôi toát cả mồ hôi, vội vàng đáp lại, “Không hay lắm với một người con gái đẹp, thế ý của cô thế nào?”.
Cô ấy nói, “Mỗi tuần gặp nhau vào thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu đi! À, tôi đã xem bộ phim anh nói rồi đấy, thực sự rất cảm động, suýt nữa thì tôi đã khóc!”.
Tôi không nhịn được cười!
Cô ấy lại nhắn tiếp một tin, “Tôi cũng đã viết một lá thư cho anh, tí nữa nhận xong anh không được đọc luôn nhé, về nhà rồi hãy đọc, hoặc đọc trên tàu khi quay về. Thôi, tôi phải về đây?”.
Nghe cô ấy nói phải đi, tôi không ngạc nhiên lắm, vì cô ấy đã đến đúng hẹn, và hy vọng của tôi cũng đã thành hiện thực.
Nhận được thư của cô ấy xong, tôi biết cô ấy đã đi rồi, không chịu được tôi vội ngẩng đầu lên. Trong dòng người ở cầu thang máy ga tàu điện, tôi thấy bóng dáng của một cô gái trong bộ váy màu trắng, mái tóc dài, dáng người gọn gàng, trong tay của cô ấy còn đang cầm điện thoại, bàn phím vẫn còn sáng!.
Sáng sớm ngày thứ Ba, tôi ngồi trên tàu điện đi làm, tay nắm chặt cái điện thoại. Bức thư mà Candy gửi cho tôi tối qua, tôi vẫn chưa dám đọc, cho đến tận bây giờ mới lấy hết dũng khí để mở ra đọc. Sự ồn ào trong toa lúc này không hề ảnh hưởng đến tôi, tôi lặng lẽ cúi xuống đọc thư:
NEO:
Sau khi nhận được thư của anh, tôi rất cảm động, điều này còn ý nghĩa hơn cả cuộc gặp gỡ tình cờ lãng mạn trên đường. Có những lúc đi trên đường, tôi đã tưởng tượng đến hình dáng của anh, nhưng tôi biết, khoảng cách giữa tưởng tượng và hiện thực cách xa nhau lắm! Ha ha, không nên quá xúc động, thực tế thì trong anh cũng có suy nghĩ như thế, đúng không? Nếu tất cả đều có sự do dự, chi bằng chúng ta hãy thử giao tiếp, nói chuyện với nhau qua tư tưởng, chúng ta không cần lên mạng, không cần viết tin nhắn, chỉ liên lạc với nhau qua Bluetooth, vì tôi biết, một khi đã có được số điện thoại của người kia hoặc có những phương thức liên hệ khác với nhau, thì ngay tức khắc duyên phận này sẽ nảy sinh sự khác biệt. Đúng rồi, cuối tuần này anh có thời gian không, chúng ta đi leo núi nhé? Trên đỉnh núi có một quán cà phê, tuy không lớn lắm, nhưng rất đông người, tôi nghĩ rằng sẽ phù hợp với việc sử dụng Bluetooth của chúng ta. Đến lúc đó, có thể anh không phải nhìn lung tung nữa.
Candy.
Đọc xong, tôi không chịu được kêu lên một tiếng. Thế là cô ấy đã chủ động gặp tôi, thật là vui sướng! Niềm vui này còn đẹp hơn cả tình yêu của Từ Tử Lăng và Sư Phi Huyên, một tình yêu trong sáng trong tư tưởng? Tôi thực sự nghi ngờ khả năng của mình, vì tôi đã nhìn thấy hình dáng rất đẹp của cô ấy, nên rất sợ mình không giữ được cô ấy. Tôi nở một nụ cười tự nhiên với những người đang đứng trước mặt, họ nhìn tôi ngạc nhiên và đều lùi ra xa.
/35
|