30.
Ngày hôm sau tôi dậy từ tinh mơ, ra khỏi phòng ngủ xem xét quanh nhà, Bạch Lâm vẫn chưa dậy. Xem ra đúng là nàng đang trong mấy ngày ấy rồi. Tôi lại chạy xuống dưới tầng, đi mua đồ ăn sáng. Quay về đợi một lúc nữa Bạch Lâm mới dậy. Thấy tôi dậy sớm hình như nàng hơi ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy đồ ăn sáng bày trên bàn, mới đầu nàng lộ vẻ hoan hỉ rồi rất nhanh sau đó mặt chợt đỏ rần lên, có lẽ nàng biết tôi đã phát hiện ra bí mật của nàng.
Thời gian chầm chậm trôi đi, vô hình trung, tình cảm giữa tôi và Bạch Lâm cũng lớn lên theo từng ngày. Buổi tối Bạch Lâm hiếm khi ra ngoài, chỉ có tối thứ Năm hằng tuần nàng không những không ở nhà, mà còn về rất muộn, không biết có phải đi cùng tay họ Hình kia không. Nhưng hắn ta có vẻ không mấy khi qua lại nhà Bạch Lâm (Thực không hiểu nổi hai người họ có quan hệ thế nào!).
Mùng 1 tháng Mười hai dương lịch, là một ngày đáng để kỷ niệm, cuối cùng tôi cũng đã qua ở lẫn thi lái thứ ba, học lái xe hai tháng nay thế là cũng có tấm bằng cầm trên tay rồi. Thực ra dưới sự chỉ dạy tận tình của Tưởng Nam, kỹ thuật của tôi cũng khá vững. Nhả côn tôi đã làm được ngay trong lần thử đầu tiên, nhưng khi thi lái thì không hiểu ma nhập thế nào mà thi hai lần đều trượt. Lần đầu tiên khá căng thẳng, vừa vào xe, đến tay phanh còn chưa buông đã đạp ga khởi động, kết quả giám khảo chẳng nói nhiều lời đá luôn tôi khỏi xe. Lần thứ hai mới đầu làm rất tốt, khởi động vào số đều làm ra vành ra vẻ, xe chạy đến ngã tư, giám khảo nói: “Cậu cho xe táp vào lề đường đi”. Tôi cứ ngỡ thế là qua rồi, sung sướng hỉ hả đỗ xe lại bên đường. Không ngờ lão giám khảo biến thái đó liền đổi sắc mặt, sa sầm nói: “Luật giao thông có quy định không được đỗ xe nơi ngã ba ngã tư, cậu không biết à?”. Thế là lại bị đá khỏi xe. Cho đến hôm nay là lần thi lại thứ ba tôi mới coi như qua.
Buổi chiều quay về công ty, tâm trạng tôi rất vui vẻ. Vốn định hẹn Bạch Lâm buổi tối cùng ra ngoài ăn, không ngờ Bạch Lâm đã nhanh hơn một bước, gửi tin nhắn cho tôi nói tối nay nàng không về nhà ăn cơm. Lòng rầu rĩ, tan làm đang định một mình đi ăn linh tinh gì đó, không ngờ Tưởng Nam lại gọi điện nói muốn mời tôi đi ăn chúc mừng tôi đã qua kỳ thi lái xe. Tuy thấy hổ thẹn trong lòng nhưng tôi vẫn đi. Lúc ăn cơm Tưởng Nam rất cao hứng, nói lần sau nếu đi công tác mấy nơi gần gần như Thượng Hải, Vô Tích, Tô Châu sẽ kêu tôi lái xe đi cùng.
Ăn xong cũng đã hơn tám giờ, lòng cứ nghĩ đến Bạch Lâm nên tôi nói với Tưởng Nam mình còn có việc, nhanh nhanh chóng chóng quay về nhà Bạch Lâm. Về đến nhà mở cửa ra chỉ thấy tối om chẳng một ánh đèn. Lòng đang chùng xuống bỗng thấy cửa phòng tôi vẫn hay ngủ đột nhiên bật mở, bên trong hiện ra ánh nến lấp lóa, tiếp đó là tiếng con gái hát: “Mừng ngày sinh nhật chị yêu! Mừng ngày sinh nhật chị yêu! Mừng ngày đó chị sinh ra đời! Nắm tay cùng hát vang!”.
Ban đầu tôi sợ hết hồn hết vía, sau bình tĩnh nhìn kỹ lại, chỉ thấy dưới ánh nến lung linh là khuôn mặt một cô gái bừng sáng. Sặc! Tôi ngẩn người: Đây chẳng phải Bạch Lộ sao? Em về từ bao giờ thế này?
Bao lâu không gặp, Bạch Lộ giờ đang đứng trước mặt tôi tay bưng một chiếc bánh sinh nhật, trên bánh cắm bao nhiêu là nến, tôi kinh ngạc thầm nghĩ: Thế này là thế nào? Đến đây Bạch Lộ cũng đã nhìn rõ mặt tôi, em “a” lên một tiếng, giọng ngập tràn ngạc nhiên vui sướng.
“Lư lừa!”. Bạch Lộ gọi: “Sao lại là anh? Sao anh lại ở đây? Còn chị em đâu?”.
Tôi thầm nhủ: “Anh cũng đang không biết chị em ở đâu đây!” nhưng miệng vẫn nói: “Tiểu Lộ à! Sao em lại về đây thế này?”.
“Hôm nay là sinh nhật của chị, em chạy về chuẩn bị cho chị một niềm vui bất ngờ”, em nói. “Thế còn anh? Sao anh lại có chìa khóa chỗ này?”.
Mặt tôi đỏ bừng, đáp: “Đợt trước kẹt tiền quá, anh bị chủ nhà đá ra ngoài, may có chị em thương tình cho anh thuê phòng giá rẻ, nên…”.
“Chẳng trách mà”. Bạch Lộ bật cười. “Bảo sao em cứ thấy phòng mình như có người khác ở, hóa ra là anh à!”. Đang nói giọng em bỗng trở nên e thẹn. Dưới ánh nến lung linh, hai má em ửng đỏ, trông thật rung động lòng người.
“Hôm nay là sinh nhật chị gái em à?”. Tôi vừa hỏi vừa đưa tay bật công tác đèn phòng khách. Bạch Lộ vâng một tiếng rồi nói: “Ngày kia là cuối tuần rồi, em xin nghỉ hai ngày, định về đây cho chị bất ngờ”. Nói đến đây giọng em buồn thiu: “Em về đây tử chiều rồi, đợi chị mãi mà chẳng thấy chị về. Sau đó trời bắt đầu tối, em trốn trong phòng mình (Phòng đó giờ đang là của tôi!), mở hộp bánh sinh nhật, cắm nến đầy đủ rồi nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, định đợi chị về làm chị bất ngờ. Vừa nãy nghe có người về, em thắp nến đi ra, không ngờ lại là anh”. Nói rồi em nhìn lên tôi, mặt cũng không đến nỗi quá thất vọng, như thể em còn muốn gặp tôi hơn. Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của em, chợt nghĩ: nếu sinh nhật tôi em cũng làm tôi bất ngờ thế này thì hay quá. Nghĩ vậy tôi nói: “Nếu hôm nay là sinh nhật anh thì anh vui chết mất”.
“Thật không?”. Bạch Lộ hỏi, giọng vô cùng phấn khởi. Tôi gật đầu, nhìn em. Bạch Lộ cũng nhìn tôi, mắt lấp lánh thật mê hồn. Ánh mắt chúng tôi đan vào nhau như thế phải đến hơn bốn mươi giây. Không khí nhất thời trở nên kỳ lạ, tim tôi đập thình thịch chẳng ra thể thống gì, mãi một lúc lâu mới bình tâm lại, hỏi Bạch Lộ: “Muộn thế này rồi chị em vẫn chưa về, không phải đang đón sinh nhật cùng ai rồi chứ?”.
“Có lẽ thế…”. Bạch Lộ nghĩ ngợi một lúc rồi bỗng nói: “Đúng rồi! Chắc chắn là đi với anh Hình, không chừng giờ hai người đang ngồi ăn tối dưới ánh nến cũng nên”. Em bật cười, “Em đúng là ngốc thật, có thế mà không nghĩ ra…”.
Câu nói này dội thẳng vào tai tôi, thật đáng ghét. Trái tim tôi như bị người ta vứt lên Nam Cực, lạnh hóa băng! Chẳng nói cái mẹ gì nữa, nước mắt chực tuôn ào ào!
31.
Bạch Lộ chắc chẳng hiểu nổi tâm trạng tôi lúc này, đứng bên cạnh cười tít mắt nói: “Chắc sinh nhật năm nay chị em vui lắm đây”.
“Ha ha”. Tôi cười khan, thực ra đã âm thầm khóc một trận tơi bời. Hồi lâu sau mới bình tâm lại được. Bạch Lộ nói: “Xem ra em phí công chuẩn bị bánh sinh nhật rồi!”. Ngập ngừng một lúc lại nói tiếp: “Hay là hai chúng ta cùng ăn cái bánh này đi!”.
“Thế sao được?”, tôi nói. “Đây là bánh sinh nhật của chị em mà!”. Bạch Lộ nghe vậy liền nhoẻn cười: “Chị đã có người cùng đón sinh nhật rồi, đợi đến lúc về chắc chẳng còn ăn nổi thứ gì nữa đâu!”. Tôi nghe mà lòng phừng phừng lửa hận: mẹ kiếp, Bạch Lâm chắc giờ này đang vui vẻ hú hí với tay họ Hình kia rồi. Lại nghe Bạch Lộ nói: “Chúng ta để lại cho chị một phần, bữa tối em vẫn chưa ăn gì, đang đói quá!”.
Tôi ngẩn người, thầm nghĩ giờ đã hơn tám giờ rồi, cô bé này thật là! Xem ra tình cảm giữa hai chị em khăng khít quá!
“Vậy được!”, tôi nói. Vừa dứt lời đã thấy Bạch Lộ vui vẻ chạy đi lấy dao, tôi nhìn theo dáng vẻ mừng rỡ của em, bỗng thấy cảm động: Nhìn em như đang mừng sinh nhật cho tôi vậy! So với Bạch Lâm, chị của em thì, sặc, chỉ cần Bạch Lâm đối tốt với tôi bằng một phần mười Bạch Lộ, tôi có thể chết vì nàng ngàn vạn lần cũng cam lòng.
Lúc ăn bánh ga tô, Bạch Lộ tươi cười rạng rỡ như thể đang được ăn chiếc bánh quý giá ngon nhất trần đời. Tôi lại nhớ đến cảnh đêm Trung thu hôm đó bón bánh cho em, lòng bỗng thấy ngọt ngào. Ăn xong, tôi bảo: “Tiểu Lộ, thế này thì là mừng sinh nhật chị em hay mừng sinh nhật anh đây?”.
Bạch Lộ đỏ mặt, nói: “Vừa rồi anh chẳng nói rất muốn hôm nay là sinh nhật mình còn gì?”. Tôi cười bảo: “Thực ra hôm nay cũng đúng là sinh nhật anh đấy!”.
“Thật à?”. Bạch Lộ reo lên, giọng đầy ngạc nhiên. Tôi nhìn vẻ mặt đáng yêu của em, không kìm được phá lên cười. Lúc ấy Bạch Lộ mới biết bị tôi lừa, hứ một tiếng, nói: “Người ta đã mời anh ăn bánh ga tô mà còn đi lừa người ta, em giận rồi!”. Nói đoạn quay ngoắt đầu đi, ra vẻ một khi đã để Tiểu Lộ phải giận thì hậu quả khôn lường.
He! Lại còn làm nũng thế này nữa. Tôi cười thầm, nhưng rồi tự nhiên nghĩ đến Bạch Lâm: lúc này liệu nàng có đang làm nũng với tay họ Hình kia không? Bạch Lộ đang quay lưng lại với tôi, nhìn bờ vai em gầy mảnh tôi lại tự trách mình: Bạch Lộ tốt với tôi thế này mà sao lúc nào tôi cũng nghĩ đến Bạch Lâm? Càng nghĩ càng thấy có lỗi với Bạch Lộ. Hai phút trôi qua, Bạch Lộ vẫn chưa quay đầu lại, tôi thầm nghĩ: không phải em giận thật đấy chứ? Nghĩ vậy tôi bèn lên tiếng: “Tiểu Lộ, anh sai rồi, em đừng giận nữa!”. Bạch Lộ không nói gì, cũng chẳng trả lời. Tôi cuống lên hỏi: “Vậy em muốn thế nào mới không giận nữa?”.
Bạch Lộ đáp: “Muốn em không giận nữa, anh phải nhận lời với em ba việc!”.
“Việc gì?”, tôi hỏi, lòng thầm nghĩ: chắc không phải muốn anh yêu em chứ?
“Anh phải đồng ý rồi em mới nói!”.
“Được rồi! Anh đồng ý!”.
“Anh nói rồi đấy nhé!”. Bạch Lộ quay ngay đầu lại, không nhịn được phá lên cười. Tôi thầm nghĩ: mẹ kiếp, đúng là kẻ cắp gặp bà già, lại đi mắc bẫy Bạch Lộ thế này!
“Anh không được xỏ lá đâu đấy!”. Bạch Lộ nói, cặp mắt to tròn cười híp lại thành vầng trăng khuyết, sặc, chẳng còn thấy giận dỗi buồn bực gì cả! Tôi nhìn em cười tươi như hoa, lòng nghĩ: em muốn anh làm gì cho em chứ? Lẽ nào muốn cùng anh…
Đang nghi thần nghi quỷ trong bụng lại nghe Bạch Lộ lên tiếng: “Được rồi! Giờ làm việc đầu tiên”. Tôi nghe mà giật thót, không biết em sẽ ra thách đố gian nan nhường nào cho mình đây.
“Việc đầu tiên em muốn anh làm cho em là…”. Bạch Lộ nhìn tôi mỉm cười: “Chính là… muốn anh… mời em ăn hạt dẻ xào đường!”.
Sặc! Trái tim đang chực dâng lên đến cổ họng của tôi thoắt chốc rơi tọt xuống bụng, cô bé này thật là con nít, chỉ muốn ăn hạt dẻ xào đường thôi sao? Có đáng phải giương cờ khua chiêng thế không? Nghĩ vậy, tôi cười bảo: “Đi, ra chợ đêm mua hạt dẻ xào đường!”.
Phía sau khu nhà này có một cái chợ đêm, tối nào cũng tập trung bao nhiêu hàng quán, bán đủ loại mặt hàng ăn uống, vui chơi giải trí, hợp pháp có, phi pháp có… Trong mấy thứ đó đương nhiên có cả hạt dẻ xào đường.
Tôi cùng Bạch Lộ xuống tầng đi chợ đêm. Trên đường đi em cười thích chí nói đủ chuyện trên trời dưới bể, dường như rất vui vẻ. Tôi bỗng thấy mình cũng hơi thinh thích Bạch Lộ, cô bé này thật ngây thơ trong sáng. Ngay đầu chợ đêm đã có hàng bán hạt dẻ xào đường, dựng một cái chảo to, dùng cái mai đảo qua đảo lại, từ xa đã ngửi thấy hương thơm nức mũi. Cách chừng mươi bước Bạch Lộ đã xuýt xoa khen thơm quá, lại gần rồi, tôi nói với người bán hàng: “Cho một cân hạt dẻ!”. Vừa dứt lời đã nghe Bạch Lộ nói chen vào: “Không cần một cân đâu, bốn lạng rưỡi là được rồi!”. Tôi hơi sững sờ, không hiểu bốn lạng rưỡi rốt cuộc là khái niệm gì? Một cân mà sợ nhiều thì có thể lấy nửa cân thôi! Người bán hàng bảo: “Lấy luôn năm lạng đi!”.
“Không!”. Bạch Lộ khăng khăng: “Chỉ lấy bốn lạng rưỡi thôi!”. Tôi đứng bên cạnh nghe vậy thấy băn khoăn: em nhất quyết chỉ lấy bốn lạng rưỡi là có ý gì? Lẽ nào liên quan gì đến chuyện hai chúng tôi?
Nghĩ đến đây tôi đành nói với người bán hàng: “Thế thì lấy bốn lạng rưỡi thôi!”. Người bán lầm bầm mấy câu rồi cân cho chúng tôi bốn lạng rưỡi, lấy giấy cuộn thành hình cái phễu rồi đổ hạt dẻ vào. Tôi trả tiền, Bạch Lộ đón lấy phễu hạt dẻ liền cầm khư khư trong tay, vừa đi vừa nhấm nháp. Nhưng em không đi ngược về mà lại bước tiếp vào sâu trong chợ. Tôi rút điện thoại ra xem giờ, vẫn chưa đến chín giờ, nên cũng đi theo em luôn.
Hôm nay ngày nắng, nên lúc này trên bầu trời lấp lánh vô vàn vì sao, cách chúng tôi vời vợi, bí hiểm vô cùng. Xung quanh vài cơn gió khẽ thổi mơn man vào má, mát lạnh dễ chịu. Tôi và Bạch Lộ đi bên nhau, dưới ánh sao ánh trăng và cả ánh đèn, dường như có một mùi hương thoang thoảng vấn vít lấy tôi, quện lấy hương thơm của hạt dẻ, gợi nên một xúc cảm vô cùng đặc biệt. Tôi chợt nhớ lại thời đại học, hồi đó cũng đã từng đi dạo với mối tình đầu thế này.
“Anh ăn không?”. Đang đi, Bạch Lộ đột nhiên hỏi. Tôi giật mình, giọng Bạch Lộ giống giọng mối tình đầu của tôi quá, đến nỗi khiến tôi hơi có chút ảo giác nhầm lẫn giữa hai người. “Em đút thì anh ăn!”. Tôi buột miệng nói. Vừa dứt lời tôi đã hối hận, bà nó chứ, đây là Bạch Lộ mà, đâu phải bạn gái cũ của tôi!
Bạch Lộ đỏ bừng mặt, tôi cũng cảm thấy mất tự nhiên, không biết em sẽ phản ứng thế nào. Hồi lâu sau mới thấy em đưa tay nhón một hạt giơ ra trước mặt tôi, nói: “Này!”. Nghĩ đến lời mình vừa nói, thấy thật cảm động, tôi cũng định há miệng ra thật, nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ đưa tay ra nhận. Lúc cầm hạt dẻ, ngón tay tôi sượt qua bàn tay em, thấy hơi tê tê.
Đi chừng hai mươi phút, Bạch Lộ đã ăn hết sạch hạt dẻ, chúng tôi cũng đã cách nhà một quãng khá xa. Bạch Lộ bỏ phễu giấy vào thùng rác bên đường, phủi phủi tay rồi quay lại bên tôi, nhìn tôi nói: “Giờ đến việc thứ hai nhé!”.
“Ha ha”, tôi bật cười, “Em nói đi! Còn muốn ăn gì nữa? Hạt dưa xào? Khoai lang nướng? Hay là kẹo bông?”.
“Lần này không ăn nữa!”. Bạch Lộ nói, giọng ít nhiều có chút xấu hổ. “Em muốn một bông hoa, anh tặng em được không?”.
Hoa? Tim tôi hồi hộp, tuy sớm đã biết Bạch Lộ có ý với mình, nhưng em thẳng thừng đòi tôi tặng hoa thế này thì quả cũng hơi bất ngờ. Tặng hay không đây? Không tặng? Nhưng tôi đã nhận lời sẽ làm cho em ba việc rồi! Tặng? Nhỡ dẫn đến phản ứng liên hoàn nào thì biết làm sao? Dù gì người tôi thích cũng là Bạch Lâm cơ mà! Nếu để nàng biết em gái nàng thích tôi thì trăm phần trăm chuyện tôi với nàng sẽ tan thành mây khói!
“Em muốn hoa gì?”. Tôi đánh liều hỏi.
“Hoa tuyết liên!”. Bạch Lộ nhìn thẳng vào tôi, nói rành rọt từng chữ: “Em thích nhất là hoa tuyết liên!”.
32.
Tuyết liên? Tôi sững người, nghĩ từ trước đến nay chưa từng mua loại hoa này bao giờ, cũng không biết trong cửa hàng hoa có bán không nữa? Bèn nói: “Hoa này hiếm lắm hả? Chúng ta qua hàng hoa xem có không?”.
“Cửa hàng hoa không có đâu!”. Bạch Lộ nói. “Mà có đi chăng nữa, cũng chỉ là thạch liên được trồng thôi, không phải là hoa tuyết liên! Hoa tuyết liên xanh mướt xanh mướt em muốn anh tặng mọc trên Tuyết Sơn kia! Anh đừng hòng lấy hoa thạch liên lấp liếm cho qua!”.
Sặc! Tôi nói: “Anh phải đến đâu mới tìm được hoa tuyết liên em nói? Em nghĩ anh thần thông quảng đại lắm hả?”.
“Cái đấy em không quan tâm! Dù gì anh cũng nhận lời em rồi!”. Bạch Lộ khăng khăng nói. Vốn cứ nghĩ yêu cầu thứ hai của Bạch Lộ cũng sẽ đơn giản như yêu cầu thứ nhất, không ngờ lại là một chuyện không sao thực hiện nổi như vậy! (Xem ra con gái vẫn cứ là con gái, mãi mãi chẳng thể phân biệt nổi thực tế và mộng tưởng. Tôi đâu phải Trần Gia Lạc, em cứ tưởng sẽ giống trong sách viết, bay lên tận vách núi cao hái hoa cho em chắc? Tôi lại tự nhủ: mà nếu anh là Trần Gia Lạc, thì em chẳng hóa Công chúa Hương Hương à? Sặc! Chị em chẳng phải là Hoắc Thanh Đồng sao? Lời còn chưa nói đã ẩn ý vậy rồi! Sớm biết thế này thì chẳng học lái xe làm gì, đi luyện hai tháng khinh công, giờ chưa biết chừng lại bay lên được Tuyết Sơn cũng nên!).
“Em nói ra việc thứ ba em muốn anh làm đi, hoa này thì anh chịu không tặng em được rồi!”, tôi nói, tuy có hơi không cam lòng, nhưng phần nhiều lại là nhẹ nhõm, Bạch Lộ mà đòi hoa hồng, bách hợp gì đấy, tôi tặng em, rồi em cầm hoa theo tôi về nhà, bị Bạch Lâm trông thấy, chắc chắn là phiền phức. Giờ thì tốt rồi, không phải tôi không muốn tặng, mà quả thực không có cách nào kiếm được!
Bạch Lộ nghe tôi nói vậy chỉ lặng lẽ thở dài, lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác bất lực. Có lẽ Bạch Lộ thực sự tin rằng tôi có thể tặng cho em một bông hoa tuyết liên, tiếc là tôi quá vô dụng!
Nói với anh việc thứ ba đi! Nhìn vẻ mặt thất vọng của Bạch Lộ, tôi lại mềm lòng, nói: “Việc thứ ba bằng bất kể giá nào anh cũng sẽ làm cho em!”.
“Không!”. Bạch Lộ lắc đầu. “Em vẫn muốn anh tặng em một bông tuyết liên!”.
Ngất mất! Anh đã nói là anh không thể rồi, sao em vẫn cố chấp không tỉnh ngộ ra nhỉ? Bỗng nhiên, tôi nhớ lại một câu đã đọc được trong quyển sách nào đó, con gái khi yêu, thường cho rằng bạn trai mình có thể làm được mọi thứ! Sặc! Lúc này chắc Bạch Lộ cũng đang có tâm lý ấy đây!
Tôi thấy em vẫn cố chấp như vậy, cũng không tiện nói thêm gì nữa, đành im lặng đi bên cạnh em. Rẽ ở một ngã tư, thấy bên đường có một tiệm nặn gốm, từ bên trong vọng ra tiếng đàn guitar, trong vắt u buồn, là bản song tấu “Tây Ban Nha đau thương”. Bạch Lộ cũng nhận ra tiếng đàn, em nói: “Đây là bản ‘Tây Ban Nha đau thương’, nghe hay quá”.
“Ừ”. Tôi tiếp lời: “Đây là bản guitar kinh điển của Angelis, đương nhiên là hay rồi!”.
“Anh cũng biết à?”. Bạch Lộ nhìn sang tôi, có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó em như nhớ ra điều gì, nói: “Hôm nay em thấy trong phòng có hai cây guitar, là của anh phải không? Anh cũng biết chơi guitar à?”.
“Hồi đại học cũng có chơi”. Tôi cười, chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu, tôi nói với Bạch Lộ: “Chúng ta vào tiệm gốm chơi đi, anh sẽ tặng em một bông tuyết liên ở đó”.
“Thật không?!”. Bạch Lộ vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên, ngập ngừng một lát, như hiểu ra điều gì đó, em nói: “Không phải anh định nặn một bông tuyết liên bằng gốm tặng em đấy chứ?”.
Đây là một tiệm gốm rất cổ kính tao nhã, ánh đèn mờ mờ, tiếng guitar lặng lẽ, còn có vài người đang nặn gốm, cảm giác êm dịu hài hòa. Tôi chú ý nhất vào hai tay guitar trên một bục vuông nhỏ giữa tiệm, lúc này họ đang đánh bản “Tây Ban Nha đau thương”. Còn Bạch Lộ lại chú ý hơn vào tay mấy người đang nặn gốm và bùn sét trên tay họ.
Tìm một chỗ ngồi xuống, ông chủ đi đến hỏi chúng tôi xem có cần hướng dẫn không. Tôi nói không cần. Tuy chưa từng thử qua trò này, nhưng để ông ta chỉ dạy chẳng phải quá mất mặt sao? Bạch Lộ rõ ràng rất khá, hai bàn tay nhỏ thuần thục vê nặn phôi đất. Tôi nhìn chăm chăm vào đôi tay cùng chiếc bàn xoay vun vút phía em, tự nhiên lại nhớ đến Demi Moore (Nhớ hồi trước tôi vô cùng mê mẩn chị này!).
Bạch Lộ nặn một lúc, ngẩng đầu lên thấy tôi đang ngồi ngẩn ngơ bên cạnh, bèn hỏi: “Sao anh không làm gốm đi? Không phải anh định nặn một bông tuyết liên cho em à?”.
Tôi thầm thấy hổ thẹn: tay nghề kém là một nhẽ, nhưng dù tôi có biết nặn đi chăng nữa thì cũng đã thấy bông tuyết liên mồm ngang mũi dọc thế nào đâu, sao mà làm cho được? Thấy Bạch Lộ mặt rạng ngời chờ mong, tôi nở một nụ cười bí hiểm, nói: “Anh sẽ tặng em một bông tuyết liên không thể nhìn thấy bằng mắt!”.
“Bông tuyết liên không thể nhìn thấy bằng mắt?”. Bạch Lộ hỏi lại, vẻ khó hiểu.
Tôi nhìn em cười, đứng dậy, phủi tay cho sạch rồi bước tới bên bục vuông chỗ hai tay guitar, nói với họ: “Các cậu có thể cho tôi mượn cây guitar một lúc không?”. Hai bọn họ vừa đánh xong bài “Tình yêu của tình yêu”, đang ngồi nghỉ, thấy tôi lại mượn đàn họ đều ngơ ngác nhìn tôi. Tôi chỉ Bạch Lộ nói: “Tôi muốn đánh một bài tặng cô gái kia”. Bọn họ bấy giờ mới hiểu ra, nhìn qua Bạch Lộ, rồi lại nhìn tôi, cười cười ra vẻ hiểu chuyện. Cậu bạn chơi chính đưa cây guitar cho tôi rồi bước xuống bục. Cậu bạn chơi đệm cũng định đặt đàn xuống, nhưng tôi giữ lại: “Cậu đánh đệm cho tôi được không?”.
“Bài gì cơ?”. Cậu ta nhướn mày hỏi tôi. Tôi nói: “Lam liên hoa”, bài của Hứa Nguy ấy, chắc chắn là cậu biết!”. Cậu ta gật đầu. Sau đó chúng tôi cùng ngồi trên bục, tôi ôm đàn, so dây, đánh thử đoạn đầu bài “Lam liên hoa” để lấy giai điệu, rồi hát: “Không gì ngăn cản được, tôi hướng về tự do…”. Tiếng hát vang vọng trong không gian tiệm gốm chật hẹp, hòa cùng tiếng đàn. Hát đến đoạn chuyển, tiếng đàn của cậu bạn bên cạnh đệm vào, rồi tôi hát tiếp. Có lẽ trong tiệm gốm yên tĩnh, nên tiếng hát và tiếng đàn cùng vang lên nghe rất tuyệt.
Đến khi hát xong quay lại bên Bạch Lộ, chỉ thấy em đang thần người ra, mặt rạng ngời hạnh phúc. Tôi lấy làm đắc ý, hỏi: “Bông hoa anh tặng em thấy thế nào?”.
Lúc này Bạch Lộ mới định thần lại, ngỡ ngàng nhìn tôi, hồi lâu mới nói: “Sao anh biết em thích bài ‘Lam liên hoa’?”.
Lần này thì đến tôi sững sờ. Thật đúng là “mèo mù vớ cá rán”! Không ngờ Bạch Lộ đã từng nghe bài này, mà còn rất thích nữa! Nhìn em ngời hạnh phúc, tôi cũng thầm hãnh diện, cười bảo: “Ha ha! Vậy là việc thứ hai xong rồi nhé?”.
“Tính cho anh đấy!”. Bạch Lộ nói. Tôi phấn khởi hét lên trong lòng, cảm giác như chơi điện tử vừa qua được một bàn. Tiếp theo là việc thứ ba nhỉ? Tôi ngồi xuống bên Bạch Lộ, khe khẽ đung đưa người, nói: “Mau nói cho anh ý nguyện thứ ba của em đi!”.
“Ừm…”. Bạch Lộ nhìn tôi, đôi mắt lấp lánh cười: “Em… em muốn…”, em nói mà mặt bỗng dưng đỏ bừng. Tôi giật thót, nghĩ: Sặc! Tôi đang làm cái gì đây? Chẳng phải tôi đang đùa giỡn với cô bé thuần khiết này ư? Người tôi yêu là chị Bạch Lâm chứ không phải em, vì sao tôi vẫn còn trêu ghẹo Bạch Lộ thế này? Là vì giọng nói của em giống với mối tình đầu của tôi? Là vì em rất xinh? Là vì cảm giác kích thích vụng trộm? Hay là bởi thực lòng tôi cũng có chút tình cảm với em… Nhìn Bạch Lộ ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, tôi hối hận rồi, hối hận đã cùng em ra ngoài chơi, hối hận đã mua hạt dẻ cho em, hối hận đã hát cho em, nếu Bạch Lộ quay về kể hết mọi chuyện cho Bạch Lâm, sặc, thế tôi chẳng phải biến thành kẻ chơi bời hay sao? Lỡ như yêu cầu thứ ba của Bạch Lộ là muốn tôi trở thành bạn trai hay cái gì đó, thì tôi phải làm sao?
“Ngày cuối cùng của tháng này là sinh nhật em”, Bạch Lộ nói. “Sao cơ?”, tôi hỏi, thấy em không đưa ra yêu cầu kia thì thở phào nhẹ nhõm. “Em muốn… muốn…”, Bạch Lộ do dự nói tiếp: “Tới lúc đó anh tặng em một chiếc bánh sinh nhật nhé!”.
Ha ha, miễn cưỡng có thể chấp nhận được. Xem ra đi qua được ải này rồi. Nhưng cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách hay! Có vẻ Bạch Lộ càng ngày càng thích tôi rồi, nếu như đến một lúc nào đó em biết được người tôi thích thực ra lại là chị gái em thì em sẽ thế nào? Còn nữa, vừa nãy giọng em lắp bắp như vậy, hẳn điều em thực lòng muốn chẳng hề đơn giản chỉ là một chiếc bánh ga tô! Lỡ như em muốn con người tôi thì sao? Trao cho em ư?
33.
Ở lại trong tiệm gốm chơi thêm lúc nữa, cuối cùng Bạch Lộ cũng cho ra sản phẩm là một cái lọ nho nhỏ, trước khi đem nung em dùng dao khắc lên lọ mấy chữ. Tôi nhìn mà thấy chột dạ, chỉ sợ em khắc gì trở thành chứng cứ để đến lúc Bạch Lâm nắm thóp. Thế nên tôi bèn hỏi: Tiểu Lộ, em khắc gì thế?
Tiểu Lộ đáp: “Em khắc mấy chữ chúc mừng sinh nhật, em định đem cái lọ này tặng chị làm quà sinh nhật!”.
Trời! Xem ra tôi lo hão rồi.
Ra khỏi tiệm gốm đã là tối muộn, trời trở gió nên trên phố lúc này chẳng còn mấy người, mặt đường hiện lên dưới ánh đèn cũng có chút hiu quạnh. Chẳng hiểu vì sao tôi thấy buồn buồn. Bạch Lâm đã về nhà chưa? Có thật nàng đi cùng tay họ Hình ấy không… Bất chợt tôi đã hiểu ra lý do vì sao hôm nay mình cứ trêu ghẹo Bạch Lộ rồi! Mẹ kiếp, đó là bởi tôi quá thất vọng về Bạch Lâm! Bao lâu nay, tôi đã làm bao nhiêu việc cho nàng như thế! Có chiêu nào tôi còn chưa giở ra cơ chứ! Lùi mà tiến, diễn màn bi kịch, vờ chu đáo quan tâm… nhưng Bạch Lâm trước sau đều lúc gần lúc xa tôi. Hôm nay nàng còn đi đón sinh nhật cùng tay họ Hình kia nữa, rõ ràng là trong lòng nàng chẳng hề có tôi! Sặc! Thật chẳng hiểu vì sao tôi lại đi thích nàng! Về tướng mạo nàng đâu bằng Bạch Lộ! Về tiền tài danh vọng nàng chẳng sánh nổi Tưởng Nam! Về trái tim dành cho tôi, nàng thua đứt Bạch Lộ! Về quan tâm săn sóc tôi, nàng còn kém xa Tưởng Nam! Vì sao tôi lại thích nàng cơ chứ? Lẽ nào bẩm sinh tôi đã là một thằng vô liêm sỉ chẳng biết tốt xấu? Bạch Lộ, Tưởng Nam tốt thế kia chẳng tán, lại chỉ trước sau nặng tình với một mình Bạch Lâm! Xem ra trò chơi ái tình thật chẳng màng đến lý do! Yêu là yêu thôi, chẳng thể nào khác được!
Bạch Lộ dường như rất vui, vừa đi vừa ngâm nga bài “Lam liên hoa”. Đi được một đoạn, thấy tôi không nói gì, em bèn chủ động bắt chuyện: “Anh Lư lừa, anh có biết vì sao em thích nghe bài ‘Lam liên hoa’ không?”.
“Vì sao?”, tôi lơ đễnh hỏi. Bạch Lộ nói: “Là vì phần thiền tâm trong đó!”.
“Thiền tâm?”. Tôi ngẩn người, quả thực không sao liên kết nổi Thiền của nhà Phật với cô gái xinh đẹp trước mắt.
“Vâng”, Bạch Lộ đáp: “Thực ra từ hồi còn rất nhỏ em đã bắt đầu cùng chị ăn chay rồi”.
“Thật sao?”. Tôi chợt nhớ lại hôm đó đi ăn ở nhà ăn sinh viên với Bạch Lộ, em quả nhiên chỉ ăn đồ chay. Bạch Lâm cũng thế, sống cùng nhà với Bạch Lâm một thời gian dài vậy rồi, hình như chưa thấy nàng động tới đồ tanh bao giờ. Hằng ngày cùng nàng ăn cơm tối quả thực khiến tôi nhạt mồm nhạt miệng!
“Vì sao lại ăn chay?”, tôi hỏi. “Hai người theo đạo Phật à?”. Bạch Lộ đáp: “Mẹ em theo đạo Phật, rồi đến chị em, cuối cùng là em theo”. Nghe em nói mà tôi thấy hơi choáng váng, Bạch Lộ cười rồi lại nói: “Thực ra mẹ và chị theo đạo Phật đều là vì em!”.
“Sao lại thế?”. Tôi lại chợt nhớ đến cảnh Bạch Lộ ngất đi hôm đó, lẽ nào Bạch Lâm và mẹ nàng theo đạo Phật là vì bệnh của Bạch Lộ? Thực ra hôm đó Bạch Lộ nằm viện, nghe giọng Bạch Lâm qua điện thoại, tôi cũng đã ngờ trước kia Bạch Lộ từng bị ngất thế này. Về sau tôi từng hỏi dò Bạch Lâm mấy lần, nhưng nàng đều nhất quyết không nói. Hôm nay nghe Bạch Lộ nói Bạch Lâm ăn chay là vì em, tôi đoán rằng rất có khả năng từ nhỏ em đã bị bệnh gì đó? (Bệnh tim? Có thể lắm.)
Lòng tôi tràn ngập hy vọng Bạch Lộ sẽ đưa ra đáp án cho mình, nhưng em nhìn tôi do dự hồi lâu, cuối cùng chỉ nói: “Thực ra cũng không có gì đâu”. Tôi thoáng thất vọng. Lại đi thêm một đoạn nữa, Bạch Lộ đột nhiên hỏi tôi: “Trên đời này có bông hoa nào nở mãi không tàn không?”. Tôi nhớ đến lời bài hát của Hứa Nguy, lòng dâng lên nỗi buồn vô cớ.
Lại đi một đoạn nữa, đã về rất gần nhà Bạch Lâm. Rút điện thoại ra xem giờ, gần mười một giờ rồi, không biết Bạch Lâm đã về chưa? Nàng không định đi qua đêm với tay họ Hình ấy chứ? Ý nghĩ của tôi lại đã ngao du đến chỗ Bạch Lâm, đang nghĩ ngợi lung tung chợt nghe Bạch Lộ thốt lên: “Úi! Kia chẳng phải chị em với anh Hình sao?”. Tôi vừa nghe vậy từ đầu tới chân đã căng thẳng, ánh mắt hướng ngay sang phía Bạch Lộ đang nhìn.
Trong một góc khuất cách cổng khu nhà Bạch Lâm ở không xa có một chiếc xe hơi đang đỗ, giờ tôi đã có chút ít kiến thức về xe cộ, nhìn từ xa có vẻ là một con Santana 2000, mẹ kiếp, rác rưởi! Lái con xe ghẻ này mà cũng đòi đi cưa gái? Lại còn cưa gái của tôi nữa chứ? Đứng cạnh chiếc xe có hai người, một người là Bạch Lâm, người còn lại đương nhiên là tên rác rưởi họ Hình kia. Hai người đang nói chuyện gì đó. Bạch Lộ trông thấy chị mình và anh Hình bèn định qua chào hỏi một tiếng, nhưng tôi đưa tay kéo em lại, ra ý bảo em đừng lại chỗ đó.
Bạch Lâm và tay họ Hình nói chuyện một hồi, sau đó, bà nó, sau đó tôi thấy tay họ Hình kia ôm chầm lấy Bạch Lâm, sau đó nữa, tôi thấy hình như hắn ta định hôn Bạch Lâm. Bạch Lâm mới đầu còn tránh né, nhưng sau vẫn để mặc cho hắn hôn.
Mới đầu tôi còn chưa hiểu chuyện gì, lúc sau mới định thần lại. Mẹ kiếp! Tên đần đó dám hôn Bạch Lâm? Bà nó chứ, hắn dám hôn Bạch Lâm của tôi? Đầu tôi như muốn nổ tung, đầu tiên là không dám tin, sau là lòng đau dữ dội, tiếp đó trái tim tôi buốt lạnh từng hồi, và cuối cùng là hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thời gian: 11 tháng Mười hai năm 200x.
Địa điểm: Gần cổng khu nhà Bạch Lâm ở.
Sự kiện: Bạch Lâm và tên ngốc họ Hình hôn nhau.
Tâm trạng: Tôi rất buồn.
Hậu quả: Thằng họ Hình kia, mày dám hôn Bạch Lâm của ông thì tự gánh lấy hậu quả đấy! Ông đây không cướp lại Bạch Lâm từ tay mày thì ông mang họ mày!
Ngày hôm sau tôi dậy từ tinh mơ, ra khỏi phòng ngủ xem xét quanh nhà, Bạch Lâm vẫn chưa dậy. Xem ra đúng là nàng đang trong mấy ngày ấy rồi. Tôi lại chạy xuống dưới tầng, đi mua đồ ăn sáng. Quay về đợi một lúc nữa Bạch Lâm mới dậy. Thấy tôi dậy sớm hình như nàng hơi ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy đồ ăn sáng bày trên bàn, mới đầu nàng lộ vẻ hoan hỉ rồi rất nhanh sau đó mặt chợt đỏ rần lên, có lẽ nàng biết tôi đã phát hiện ra bí mật của nàng.
Thời gian chầm chậm trôi đi, vô hình trung, tình cảm giữa tôi và Bạch Lâm cũng lớn lên theo từng ngày. Buổi tối Bạch Lâm hiếm khi ra ngoài, chỉ có tối thứ Năm hằng tuần nàng không những không ở nhà, mà còn về rất muộn, không biết có phải đi cùng tay họ Hình kia không. Nhưng hắn ta có vẻ không mấy khi qua lại nhà Bạch Lâm (Thực không hiểu nổi hai người họ có quan hệ thế nào!).
Mùng 1 tháng Mười hai dương lịch, là một ngày đáng để kỷ niệm, cuối cùng tôi cũng đã qua ở lẫn thi lái thứ ba, học lái xe hai tháng nay thế là cũng có tấm bằng cầm trên tay rồi. Thực ra dưới sự chỉ dạy tận tình của Tưởng Nam, kỹ thuật của tôi cũng khá vững. Nhả côn tôi đã làm được ngay trong lần thử đầu tiên, nhưng khi thi lái thì không hiểu ma nhập thế nào mà thi hai lần đều trượt. Lần đầu tiên khá căng thẳng, vừa vào xe, đến tay phanh còn chưa buông đã đạp ga khởi động, kết quả giám khảo chẳng nói nhiều lời đá luôn tôi khỏi xe. Lần thứ hai mới đầu làm rất tốt, khởi động vào số đều làm ra vành ra vẻ, xe chạy đến ngã tư, giám khảo nói: “Cậu cho xe táp vào lề đường đi”. Tôi cứ ngỡ thế là qua rồi, sung sướng hỉ hả đỗ xe lại bên đường. Không ngờ lão giám khảo biến thái đó liền đổi sắc mặt, sa sầm nói: “Luật giao thông có quy định không được đỗ xe nơi ngã ba ngã tư, cậu không biết à?”. Thế là lại bị đá khỏi xe. Cho đến hôm nay là lần thi lại thứ ba tôi mới coi như qua.
Buổi chiều quay về công ty, tâm trạng tôi rất vui vẻ. Vốn định hẹn Bạch Lâm buổi tối cùng ra ngoài ăn, không ngờ Bạch Lâm đã nhanh hơn một bước, gửi tin nhắn cho tôi nói tối nay nàng không về nhà ăn cơm. Lòng rầu rĩ, tan làm đang định một mình đi ăn linh tinh gì đó, không ngờ Tưởng Nam lại gọi điện nói muốn mời tôi đi ăn chúc mừng tôi đã qua kỳ thi lái xe. Tuy thấy hổ thẹn trong lòng nhưng tôi vẫn đi. Lúc ăn cơm Tưởng Nam rất cao hứng, nói lần sau nếu đi công tác mấy nơi gần gần như Thượng Hải, Vô Tích, Tô Châu sẽ kêu tôi lái xe đi cùng.
Ăn xong cũng đã hơn tám giờ, lòng cứ nghĩ đến Bạch Lâm nên tôi nói với Tưởng Nam mình còn có việc, nhanh nhanh chóng chóng quay về nhà Bạch Lâm. Về đến nhà mở cửa ra chỉ thấy tối om chẳng một ánh đèn. Lòng đang chùng xuống bỗng thấy cửa phòng tôi vẫn hay ngủ đột nhiên bật mở, bên trong hiện ra ánh nến lấp lóa, tiếp đó là tiếng con gái hát: “Mừng ngày sinh nhật chị yêu! Mừng ngày sinh nhật chị yêu! Mừng ngày đó chị sinh ra đời! Nắm tay cùng hát vang!”.
Ban đầu tôi sợ hết hồn hết vía, sau bình tĩnh nhìn kỹ lại, chỉ thấy dưới ánh nến lung linh là khuôn mặt một cô gái bừng sáng. Sặc! Tôi ngẩn người: Đây chẳng phải Bạch Lộ sao? Em về từ bao giờ thế này?
Bao lâu không gặp, Bạch Lộ giờ đang đứng trước mặt tôi tay bưng một chiếc bánh sinh nhật, trên bánh cắm bao nhiêu là nến, tôi kinh ngạc thầm nghĩ: Thế này là thế nào? Đến đây Bạch Lộ cũng đã nhìn rõ mặt tôi, em “a” lên một tiếng, giọng ngập tràn ngạc nhiên vui sướng.
“Lư lừa!”. Bạch Lộ gọi: “Sao lại là anh? Sao anh lại ở đây? Còn chị em đâu?”.
Tôi thầm nhủ: “Anh cũng đang không biết chị em ở đâu đây!” nhưng miệng vẫn nói: “Tiểu Lộ à! Sao em lại về đây thế này?”.
“Hôm nay là sinh nhật của chị, em chạy về chuẩn bị cho chị một niềm vui bất ngờ”, em nói. “Thế còn anh? Sao anh lại có chìa khóa chỗ này?”.
Mặt tôi đỏ bừng, đáp: “Đợt trước kẹt tiền quá, anh bị chủ nhà đá ra ngoài, may có chị em thương tình cho anh thuê phòng giá rẻ, nên…”.
“Chẳng trách mà”. Bạch Lộ bật cười. “Bảo sao em cứ thấy phòng mình như có người khác ở, hóa ra là anh à!”. Đang nói giọng em bỗng trở nên e thẹn. Dưới ánh nến lung linh, hai má em ửng đỏ, trông thật rung động lòng người.
“Hôm nay là sinh nhật chị gái em à?”. Tôi vừa hỏi vừa đưa tay bật công tác đèn phòng khách. Bạch Lộ vâng một tiếng rồi nói: “Ngày kia là cuối tuần rồi, em xin nghỉ hai ngày, định về đây cho chị bất ngờ”. Nói đến đây giọng em buồn thiu: “Em về đây tử chiều rồi, đợi chị mãi mà chẳng thấy chị về. Sau đó trời bắt đầu tối, em trốn trong phòng mình (Phòng đó giờ đang là của tôi!), mở hộp bánh sinh nhật, cắm nến đầy đủ rồi nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, định đợi chị về làm chị bất ngờ. Vừa nãy nghe có người về, em thắp nến đi ra, không ngờ lại là anh”. Nói rồi em nhìn lên tôi, mặt cũng không đến nỗi quá thất vọng, như thể em còn muốn gặp tôi hơn. Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của em, chợt nghĩ: nếu sinh nhật tôi em cũng làm tôi bất ngờ thế này thì hay quá. Nghĩ vậy tôi nói: “Nếu hôm nay là sinh nhật anh thì anh vui chết mất”.
“Thật không?”. Bạch Lộ hỏi, giọng vô cùng phấn khởi. Tôi gật đầu, nhìn em. Bạch Lộ cũng nhìn tôi, mắt lấp lánh thật mê hồn. Ánh mắt chúng tôi đan vào nhau như thế phải đến hơn bốn mươi giây. Không khí nhất thời trở nên kỳ lạ, tim tôi đập thình thịch chẳng ra thể thống gì, mãi một lúc lâu mới bình tâm lại, hỏi Bạch Lộ: “Muộn thế này rồi chị em vẫn chưa về, không phải đang đón sinh nhật cùng ai rồi chứ?”.
“Có lẽ thế…”. Bạch Lộ nghĩ ngợi một lúc rồi bỗng nói: “Đúng rồi! Chắc chắn là đi với anh Hình, không chừng giờ hai người đang ngồi ăn tối dưới ánh nến cũng nên”. Em bật cười, “Em đúng là ngốc thật, có thế mà không nghĩ ra…”.
Câu nói này dội thẳng vào tai tôi, thật đáng ghét. Trái tim tôi như bị người ta vứt lên Nam Cực, lạnh hóa băng! Chẳng nói cái mẹ gì nữa, nước mắt chực tuôn ào ào!
31.
Bạch Lộ chắc chẳng hiểu nổi tâm trạng tôi lúc này, đứng bên cạnh cười tít mắt nói: “Chắc sinh nhật năm nay chị em vui lắm đây”.
“Ha ha”. Tôi cười khan, thực ra đã âm thầm khóc một trận tơi bời. Hồi lâu sau mới bình tâm lại được. Bạch Lộ nói: “Xem ra em phí công chuẩn bị bánh sinh nhật rồi!”. Ngập ngừng một lúc lại nói tiếp: “Hay là hai chúng ta cùng ăn cái bánh này đi!”.
“Thế sao được?”, tôi nói. “Đây là bánh sinh nhật của chị em mà!”. Bạch Lộ nghe vậy liền nhoẻn cười: “Chị đã có người cùng đón sinh nhật rồi, đợi đến lúc về chắc chẳng còn ăn nổi thứ gì nữa đâu!”. Tôi nghe mà lòng phừng phừng lửa hận: mẹ kiếp, Bạch Lâm chắc giờ này đang vui vẻ hú hí với tay họ Hình kia rồi. Lại nghe Bạch Lộ nói: “Chúng ta để lại cho chị một phần, bữa tối em vẫn chưa ăn gì, đang đói quá!”.
Tôi ngẩn người, thầm nghĩ giờ đã hơn tám giờ rồi, cô bé này thật là! Xem ra tình cảm giữa hai chị em khăng khít quá!
“Vậy được!”, tôi nói. Vừa dứt lời đã thấy Bạch Lộ vui vẻ chạy đi lấy dao, tôi nhìn theo dáng vẻ mừng rỡ của em, bỗng thấy cảm động: Nhìn em như đang mừng sinh nhật cho tôi vậy! So với Bạch Lâm, chị của em thì, sặc, chỉ cần Bạch Lâm đối tốt với tôi bằng một phần mười Bạch Lộ, tôi có thể chết vì nàng ngàn vạn lần cũng cam lòng.
Lúc ăn bánh ga tô, Bạch Lộ tươi cười rạng rỡ như thể đang được ăn chiếc bánh quý giá ngon nhất trần đời. Tôi lại nhớ đến cảnh đêm Trung thu hôm đó bón bánh cho em, lòng bỗng thấy ngọt ngào. Ăn xong, tôi bảo: “Tiểu Lộ, thế này thì là mừng sinh nhật chị em hay mừng sinh nhật anh đây?”.
Bạch Lộ đỏ mặt, nói: “Vừa rồi anh chẳng nói rất muốn hôm nay là sinh nhật mình còn gì?”. Tôi cười bảo: “Thực ra hôm nay cũng đúng là sinh nhật anh đấy!”.
“Thật à?”. Bạch Lộ reo lên, giọng đầy ngạc nhiên. Tôi nhìn vẻ mặt đáng yêu của em, không kìm được phá lên cười. Lúc ấy Bạch Lộ mới biết bị tôi lừa, hứ một tiếng, nói: “Người ta đã mời anh ăn bánh ga tô mà còn đi lừa người ta, em giận rồi!”. Nói đoạn quay ngoắt đầu đi, ra vẻ một khi đã để Tiểu Lộ phải giận thì hậu quả khôn lường.
He! Lại còn làm nũng thế này nữa. Tôi cười thầm, nhưng rồi tự nhiên nghĩ đến Bạch Lâm: lúc này liệu nàng có đang làm nũng với tay họ Hình kia không? Bạch Lộ đang quay lưng lại với tôi, nhìn bờ vai em gầy mảnh tôi lại tự trách mình: Bạch Lộ tốt với tôi thế này mà sao lúc nào tôi cũng nghĩ đến Bạch Lâm? Càng nghĩ càng thấy có lỗi với Bạch Lộ. Hai phút trôi qua, Bạch Lộ vẫn chưa quay đầu lại, tôi thầm nghĩ: không phải em giận thật đấy chứ? Nghĩ vậy tôi bèn lên tiếng: “Tiểu Lộ, anh sai rồi, em đừng giận nữa!”. Bạch Lộ không nói gì, cũng chẳng trả lời. Tôi cuống lên hỏi: “Vậy em muốn thế nào mới không giận nữa?”.
Bạch Lộ đáp: “Muốn em không giận nữa, anh phải nhận lời với em ba việc!”.
“Việc gì?”, tôi hỏi, lòng thầm nghĩ: chắc không phải muốn anh yêu em chứ?
“Anh phải đồng ý rồi em mới nói!”.
“Được rồi! Anh đồng ý!”.
“Anh nói rồi đấy nhé!”. Bạch Lộ quay ngay đầu lại, không nhịn được phá lên cười. Tôi thầm nghĩ: mẹ kiếp, đúng là kẻ cắp gặp bà già, lại đi mắc bẫy Bạch Lộ thế này!
“Anh không được xỏ lá đâu đấy!”. Bạch Lộ nói, cặp mắt to tròn cười híp lại thành vầng trăng khuyết, sặc, chẳng còn thấy giận dỗi buồn bực gì cả! Tôi nhìn em cười tươi như hoa, lòng nghĩ: em muốn anh làm gì cho em chứ? Lẽ nào muốn cùng anh…
Đang nghi thần nghi quỷ trong bụng lại nghe Bạch Lộ lên tiếng: “Được rồi! Giờ làm việc đầu tiên”. Tôi nghe mà giật thót, không biết em sẽ ra thách đố gian nan nhường nào cho mình đây.
“Việc đầu tiên em muốn anh làm cho em là…”. Bạch Lộ nhìn tôi mỉm cười: “Chính là… muốn anh… mời em ăn hạt dẻ xào đường!”.
Sặc! Trái tim đang chực dâng lên đến cổ họng của tôi thoắt chốc rơi tọt xuống bụng, cô bé này thật là con nít, chỉ muốn ăn hạt dẻ xào đường thôi sao? Có đáng phải giương cờ khua chiêng thế không? Nghĩ vậy, tôi cười bảo: “Đi, ra chợ đêm mua hạt dẻ xào đường!”.
Phía sau khu nhà này có một cái chợ đêm, tối nào cũng tập trung bao nhiêu hàng quán, bán đủ loại mặt hàng ăn uống, vui chơi giải trí, hợp pháp có, phi pháp có… Trong mấy thứ đó đương nhiên có cả hạt dẻ xào đường.
Tôi cùng Bạch Lộ xuống tầng đi chợ đêm. Trên đường đi em cười thích chí nói đủ chuyện trên trời dưới bể, dường như rất vui vẻ. Tôi bỗng thấy mình cũng hơi thinh thích Bạch Lộ, cô bé này thật ngây thơ trong sáng. Ngay đầu chợ đêm đã có hàng bán hạt dẻ xào đường, dựng một cái chảo to, dùng cái mai đảo qua đảo lại, từ xa đã ngửi thấy hương thơm nức mũi. Cách chừng mươi bước Bạch Lộ đã xuýt xoa khen thơm quá, lại gần rồi, tôi nói với người bán hàng: “Cho một cân hạt dẻ!”. Vừa dứt lời đã nghe Bạch Lộ nói chen vào: “Không cần một cân đâu, bốn lạng rưỡi là được rồi!”. Tôi hơi sững sờ, không hiểu bốn lạng rưỡi rốt cuộc là khái niệm gì? Một cân mà sợ nhiều thì có thể lấy nửa cân thôi! Người bán hàng bảo: “Lấy luôn năm lạng đi!”.
“Không!”. Bạch Lộ khăng khăng: “Chỉ lấy bốn lạng rưỡi thôi!”. Tôi đứng bên cạnh nghe vậy thấy băn khoăn: em nhất quyết chỉ lấy bốn lạng rưỡi là có ý gì? Lẽ nào liên quan gì đến chuyện hai chúng tôi?
Nghĩ đến đây tôi đành nói với người bán hàng: “Thế thì lấy bốn lạng rưỡi thôi!”. Người bán lầm bầm mấy câu rồi cân cho chúng tôi bốn lạng rưỡi, lấy giấy cuộn thành hình cái phễu rồi đổ hạt dẻ vào. Tôi trả tiền, Bạch Lộ đón lấy phễu hạt dẻ liền cầm khư khư trong tay, vừa đi vừa nhấm nháp. Nhưng em không đi ngược về mà lại bước tiếp vào sâu trong chợ. Tôi rút điện thoại ra xem giờ, vẫn chưa đến chín giờ, nên cũng đi theo em luôn.
Hôm nay ngày nắng, nên lúc này trên bầu trời lấp lánh vô vàn vì sao, cách chúng tôi vời vợi, bí hiểm vô cùng. Xung quanh vài cơn gió khẽ thổi mơn man vào má, mát lạnh dễ chịu. Tôi và Bạch Lộ đi bên nhau, dưới ánh sao ánh trăng và cả ánh đèn, dường như có một mùi hương thoang thoảng vấn vít lấy tôi, quện lấy hương thơm của hạt dẻ, gợi nên một xúc cảm vô cùng đặc biệt. Tôi chợt nhớ lại thời đại học, hồi đó cũng đã từng đi dạo với mối tình đầu thế này.
“Anh ăn không?”. Đang đi, Bạch Lộ đột nhiên hỏi. Tôi giật mình, giọng Bạch Lộ giống giọng mối tình đầu của tôi quá, đến nỗi khiến tôi hơi có chút ảo giác nhầm lẫn giữa hai người. “Em đút thì anh ăn!”. Tôi buột miệng nói. Vừa dứt lời tôi đã hối hận, bà nó chứ, đây là Bạch Lộ mà, đâu phải bạn gái cũ của tôi!
Bạch Lộ đỏ bừng mặt, tôi cũng cảm thấy mất tự nhiên, không biết em sẽ phản ứng thế nào. Hồi lâu sau mới thấy em đưa tay nhón một hạt giơ ra trước mặt tôi, nói: “Này!”. Nghĩ đến lời mình vừa nói, thấy thật cảm động, tôi cũng định há miệng ra thật, nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ đưa tay ra nhận. Lúc cầm hạt dẻ, ngón tay tôi sượt qua bàn tay em, thấy hơi tê tê.
Đi chừng hai mươi phút, Bạch Lộ đã ăn hết sạch hạt dẻ, chúng tôi cũng đã cách nhà một quãng khá xa. Bạch Lộ bỏ phễu giấy vào thùng rác bên đường, phủi phủi tay rồi quay lại bên tôi, nhìn tôi nói: “Giờ đến việc thứ hai nhé!”.
“Ha ha”, tôi bật cười, “Em nói đi! Còn muốn ăn gì nữa? Hạt dưa xào? Khoai lang nướng? Hay là kẹo bông?”.
“Lần này không ăn nữa!”. Bạch Lộ nói, giọng ít nhiều có chút xấu hổ. “Em muốn một bông hoa, anh tặng em được không?”.
Hoa? Tim tôi hồi hộp, tuy sớm đã biết Bạch Lộ có ý với mình, nhưng em thẳng thừng đòi tôi tặng hoa thế này thì quả cũng hơi bất ngờ. Tặng hay không đây? Không tặng? Nhưng tôi đã nhận lời sẽ làm cho em ba việc rồi! Tặng? Nhỡ dẫn đến phản ứng liên hoàn nào thì biết làm sao? Dù gì người tôi thích cũng là Bạch Lâm cơ mà! Nếu để nàng biết em gái nàng thích tôi thì trăm phần trăm chuyện tôi với nàng sẽ tan thành mây khói!
“Em muốn hoa gì?”. Tôi đánh liều hỏi.
“Hoa tuyết liên!”. Bạch Lộ nhìn thẳng vào tôi, nói rành rọt từng chữ: “Em thích nhất là hoa tuyết liên!”.
32.
Tuyết liên? Tôi sững người, nghĩ từ trước đến nay chưa từng mua loại hoa này bao giờ, cũng không biết trong cửa hàng hoa có bán không nữa? Bèn nói: “Hoa này hiếm lắm hả? Chúng ta qua hàng hoa xem có không?”.
“Cửa hàng hoa không có đâu!”. Bạch Lộ nói. “Mà có đi chăng nữa, cũng chỉ là thạch liên được trồng thôi, không phải là hoa tuyết liên! Hoa tuyết liên xanh mướt xanh mướt em muốn anh tặng mọc trên Tuyết Sơn kia! Anh đừng hòng lấy hoa thạch liên lấp liếm cho qua!”.
Sặc! Tôi nói: “Anh phải đến đâu mới tìm được hoa tuyết liên em nói? Em nghĩ anh thần thông quảng đại lắm hả?”.
“Cái đấy em không quan tâm! Dù gì anh cũng nhận lời em rồi!”. Bạch Lộ khăng khăng nói. Vốn cứ nghĩ yêu cầu thứ hai của Bạch Lộ cũng sẽ đơn giản như yêu cầu thứ nhất, không ngờ lại là một chuyện không sao thực hiện nổi như vậy! (Xem ra con gái vẫn cứ là con gái, mãi mãi chẳng thể phân biệt nổi thực tế và mộng tưởng. Tôi đâu phải Trần Gia Lạc, em cứ tưởng sẽ giống trong sách viết, bay lên tận vách núi cao hái hoa cho em chắc? Tôi lại tự nhủ: mà nếu anh là Trần Gia Lạc, thì em chẳng hóa Công chúa Hương Hương à? Sặc! Chị em chẳng phải là Hoắc Thanh Đồng sao? Lời còn chưa nói đã ẩn ý vậy rồi! Sớm biết thế này thì chẳng học lái xe làm gì, đi luyện hai tháng khinh công, giờ chưa biết chừng lại bay lên được Tuyết Sơn cũng nên!).
“Em nói ra việc thứ ba em muốn anh làm đi, hoa này thì anh chịu không tặng em được rồi!”, tôi nói, tuy có hơi không cam lòng, nhưng phần nhiều lại là nhẹ nhõm, Bạch Lộ mà đòi hoa hồng, bách hợp gì đấy, tôi tặng em, rồi em cầm hoa theo tôi về nhà, bị Bạch Lâm trông thấy, chắc chắn là phiền phức. Giờ thì tốt rồi, không phải tôi không muốn tặng, mà quả thực không có cách nào kiếm được!
Bạch Lộ nghe tôi nói vậy chỉ lặng lẽ thở dài, lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác bất lực. Có lẽ Bạch Lộ thực sự tin rằng tôi có thể tặng cho em một bông hoa tuyết liên, tiếc là tôi quá vô dụng!
Nói với anh việc thứ ba đi! Nhìn vẻ mặt thất vọng của Bạch Lộ, tôi lại mềm lòng, nói: “Việc thứ ba bằng bất kể giá nào anh cũng sẽ làm cho em!”.
“Không!”. Bạch Lộ lắc đầu. “Em vẫn muốn anh tặng em một bông tuyết liên!”.
Ngất mất! Anh đã nói là anh không thể rồi, sao em vẫn cố chấp không tỉnh ngộ ra nhỉ? Bỗng nhiên, tôi nhớ lại một câu đã đọc được trong quyển sách nào đó, con gái khi yêu, thường cho rằng bạn trai mình có thể làm được mọi thứ! Sặc! Lúc này chắc Bạch Lộ cũng đang có tâm lý ấy đây!
Tôi thấy em vẫn cố chấp như vậy, cũng không tiện nói thêm gì nữa, đành im lặng đi bên cạnh em. Rẽ ở một ngã tư, thấy bên đường có một tiệm nặn gốm, từ bên trong vọng ra tiếng đàn guitar, trong vắt u buồn, là bản song tấu “Tây Ban Nha đau thương”. Bạch Lộ cũng nhận ra tiếng đàn, em nói: “Đây là bản ‘Tây Ban Nha đau thương’, nghe hay quá”.
“Ừ”. Tôi tiếp lời: “Đây là bản guitar kinh điển của Angelis, đương nhiên là hay rồi!”.
“Anh cũng biết à?”. Bạch Lộ nhìn sang tôi, có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó em như nhớ ra điều gì, nói: “Hôm nay em thấy trong phòng có hai cây guitar, là của anh phải không? Anh cũng biết chơi guitar à?”.
“Hồi đại học cũng có chơi”. Tôi cười, chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu, tôi nói với Bạch Lộ: “Chúng ta vào tiệm gốm chơi đi, anh sẽ tặng em một bông tuyết liên ở đó”.
“Thật không?!”. Bạch Lộ vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên, ngập ngừng một lát, như hiểu ra điều gì đó, em nói: “Không phải anh định nặn một bông tuyết liên bằng gốm tặng em đấy chứ?”.
Đây là một tiệm gốm rất cổ kính tao nhã, ánh đèn mờ mờ, tiếng guitar lặng lẽ, còn có vài người đang nặn gốm, cảm giác êm dịu hài hòa. Tôi chú ý nhất vào hai tay guitar trên một bục vuông nhỏ giữa tiệm, lúc này họ đang đánh bản “Tây Ban Nha đau thương”. Còn Bạch Lộ lại chú ý hơn vào tay mấy người đang nặn gốm và bùn sét trên tay họ.
Tìm một chỗ ngồi xuống, ông chủ đi đến hỏi chúng tôi xem có cần hướng dẫn không. Tôi nói không cần. Tuy chưa từng thử qua trò này, nhưng để ông ta chỉ dạy chẳng phải quá mất mặt sao? Bạch Lộ rõ ràng rất khá, hai bàn tay nhỏ thuần thục vê nặn phôi đất. Tôi nhìn chăm chăm vào đôi tay cùng chiếc bàn xoay vun vút phía em, tự nhiên lại nhớ đến Demi Moore (Nhớ hồi trước tôi vô cùng mê mẩn chị này!).
Bạch Lộ nặn một lúc, ngẩng đầu lên thấy tôi đang ngồi ngẩn ngơ bên cạnh, bèn hỏi: “Sao anh không làm gốm đi? Không phải anh định nặn một bông tuyết liên cho em à?”.
Tôi thầm thấy hổ thẹn: tay nghề kém là một nhẽ, nhưng dù tôi có biết nặn đi chăng nữa thì cũng đã thấy bông tuyết liên mồm ngang mũi dọc thế nào đâu, sao mà làm cho được? Thấy Bạch Lộ mặt rạng ngời chờ mong, tôi nở một nụ cười bí hiểm, nói: “Anh sẽ tặng em một bông tuyết liên không thể nhìn thấy bằng mắt!”.
“Bông tuyết liên không thể nhìn thấy bằng mắt?”. Bạch Lộ hỏi lại, vẻ khó hiểu.
Tôi nhìn em cười, đứng dậy, phủi tay cho sạch rồi bước tới bên bục vuông chỗ hai tay guitar, nói với họ: “Các cậu có thể cho tôi mượn cây guitar một lúc không?”. Hai bọn họ vừa đánh xong bài “Tình yêu của tình yêu”, đang ngồi nghỉ, thấy tôi lại mượn đàn họ đều ngơ ngác nhìn tôi. Tôi chỉ Bạch Lộ nói: “Tôi muốn đánh một bài tặng cô gái kia”. Bọn họ bấy giờ mới hiểu ra, nhìn qua Bạch Lộ, rồi lại nhìn tôi, cười cười ra vẻ hiểu chuyện. Cậu bạn chơi chính đưa cây guitar cho tôi rồi bước xuống bục. Cậu bạn chơi đệm cũng định đặt đàn xuống, nhưng tôi giữ lại: “Cậu đánh đệm cho tôi được không?”.
“Bài gì cơ?”. Cậu ta nhướn mày hỏi tôi. Tôi nói: “Lam liên hoa”, bài của Hứa Nguy ấy, chắc chắn là cậu biết!”. Cậu ta gật đầu. Sau đó chúng tôi cùng ngồi trên bục, tôi ôm đàn, so dây, đánh thử đoạn đầu bài “Lam liên hoa” để lấy giai điệu, rồi hát: “Không gì ngăn cản được, tôi hướng về tự do…”. Tiếng hát vang vọng trong không gian tiệm gốm chật hẹp, hòa cùng tiếng đàn. Hát đến đoạn chuyển, tiếng đàn của cậu bạn bên cạnh đệm vào, rồi tôi hát tiếp. Có lẽ trong tiệm gốm yên tĩnh, nên tiếng hát và tiếng đàn cùng vang lên nghe rất tuyệt.
Đến khi hát xong quay lại bên Bạch Lộ, chỉ thấy em đang thần người ra, mặt rạng ngời hạnh phúc. Tôi lấy làm đắc ý, hỏi: “Bông hoa anh tặng em thấy thế nào?”.
Lúc này Bạch Lộ mới định thần lại, ngỡ ngàng nhìn tôi, hồi lâu mới nói: “Sao anh biết em thích bài ‘Lam liên hoa’?”.
Lần này thì đến tôi sững sờ. Thật đúng là “mèo mù vớ cá rán”! Không ngờ Bạch Lộ đã từng nghe bài này, mà còn rất thích nữa! Nhìn em ngời hạnh phúc, tôi cũng thầm hãnh diện, cười bảo: “Ha ha! Vậy là việc thứ hai xong rồi nhé?”.
“Tính cho anh đấy!”. Bạch Lộ nói. Tôi phấn khởi hét lên trong lòng, cảm giác như chơi điện tử vừa qua được một bàn. Tiếp theo là việc thứ ba nhỉ? Tôi ngồi xuống bên Bạch Lộ, khe khẽ đung đưa người, nói: “Mau nói cho anh ý nguyện thứ ba của em đi!”.
“Ừm…”. Bạch Lộ nhìn tôi, đôi mắt lấp lánh cười: “Em… em muốn…”, em nói mà mặt bỗng dưng đỏ bừng. Tôi giật thót, nghĩ: Sặc! Tôi đang làm cái gì đây? Chẳng phải tôi đang đùa giỡn với cô bé thuần khiết này ư? Người tôi yêu là chị Bạch Lâm chứ không phải em, vì sao tôi vẫn còn trêu ghẹo Bạch Lộ thế này? Là vì giọng nói của em giống với mối tình đầu của tôi? Là vì em rất xinh? Là vì cảm giác kích thích vụng trộm? Hay là bởi thực lòng tôi cũng có chút tình cảm với em… Nhìn Bạch Lộ ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, tôi hối hận rồi, hối hận đã cùng em ra ngoài chơi, hối hận đã mua hạt dẻ cho em, hối hận đã hát cho em, nếu Bạch Lộ quay về kể hết mọi chuyện cho Bạch Lâm, sặc, thế tôi chẳng phải biến thành kẻ chơi bời hay sao? Lỡ như yêu cầu thứ ba của Bạch Lộ là muốn tôi trở thành bạn trai hay cái gì đó, thì tôi phải làm sao?
“Ngày cuối cùng của tháng này là sinh nhật em”, Bạch Lộ nói. “Sao cơ?”, tôi hỏi, thấy em không đưa ra yêu cầu kia thì thở phào nhẹ nhõm. “Em muốn… muốn…”, Bạch Lộ do dự nói tiếp: “Tới lúc đó anh tặng em một chiếc bánh sinh nhật nhé!”.
Ha ha, miễn cưỡng có thể chấp nhận được. Xem ra đi qua được ải này rồi. Nhưng cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách hay! Có vẻ Bạch Lộ càng ngày càng thích tôi rồi, nếu như đến một lúc nào đó em biết được người tôi thích thực ra lại là chị gái em thì em sẽ thế nào? Còn nữa, vừa nãy giọng em lắp bắp như vậy, hẳn điều em thực lòng muốn chẳng hề đơn giản chỉ là một chiếc bánh ga tô! Lỡ như em muốn con người tôi thì sao? Trao cho em ư?
33.
Ở lại trong tiệm gốm chơi thêm lúc nữa, cuối cùng Bạch Lộ cũng cho ra sản phẩm là một cái lọ nho nhỏ, trước khi đem nung em dùng dao khắc lên lọ mấy chữ. Tôi nhìn mà thấy chột dạ, chỉ sợ em khắc gì trở thành chứng cứ để đến lúc Bạch Lâm nắm thóp. Thế nên tôi bèn hỏi: Tiểu Lộ, em khắc gì thế?
Tiểu Lộ đáp: “Em khắc mấy chữ chúc mừng sinh nhật, em định đem cái lọ này tặng chị làm quà sinh nhật!”.
Trời! Xem ra tôi lo hão rồi.
Ra khỏi tiệm gốm đã là tối muộn, trời trở gió nên trên phố lúc này chẳng còn mấy người, mặt đường hiện lên dưới ánh đèn cũng có chút hiu quạnh. Chẳng hiểu vì sao tôi thấy buồn buồn. Bạch Lâm đã về nhà chưa? Có thật nàng đi cùng tay họ Hình ấy không… Bất chợt tôi đã hiểu ra lý do vì sao hôm nay mình cứ trêu ghẹo Bạch Lộ rồi! Mẹ kiếp, đó là bởi tôi quá thất vọng về Bạch Lâm! Bao lâu nay, tôi đã làm bao nhiêu việc cho nàng như thế! Có chiêu nào tôi còn chưa giở ra cơ chứ! Lùi mà tiến, diễn màn bi kịch, vờ chu đáo quan tâm… nhưng Bạch Lâm trước sau đều lúc gần lúc xa tôi. Hôm nay nàng còn đi đón sinh nhật cùng tay họ Hình kia nữa, rõ ràng là trong lòng nàng chẳng hề có tôi! Sặc! Thật chẳng hiểu vì sao tôi lại đi thích nàng! Về tướng mạo nàng đâu bằng Bạch Lộ! Về tiền tài danh vọng nàng chẳng sánh nổi Tưởng Nam! Về trái tim dành cho tôi, nàng thua đứt Bạch Lộ! Về quan tâm săn sóc tôi, nàng còn kém xa Tưởng Nam! Vì sao tôi lại thích nàng cơ chứ? Lẽ nào bẩm sinh tôi đã là một thằng vô liêm sỉ chẳng biết tốt xấu? Bạch Lộ, Tưởng Nam tốt thế kia chẳng tán, lại chỉ trước sau nặng tình với một mình Bạch Lâm! Xem ra trò chơi ái tình thật chẳng màng đến lý do! Yêu là yêu thôi, chẳng thể nào khác được!
Bạch Lộ dường như rất vui, vừa đi vừa ngâm nga bài “Lam liên hoa”. Đi được một đoạn, thấy tôi không nói gì, em bèn chủ động bắt chuyện: “Anh Lư lừa, anh có biết vì sao em thích nghe bài ‘Lam liên hoa’ không?”.
“Vì sao?”, tôi lơ đễnh hỏi. Bạch Lộ nói: “Là vì phần thiền tâm trong đó!”.
“Thiền tâm?”. Tôi ngẩn người, quả thực không sao liên kết nổi Thiền của nhà Phật với cô gái xinh đẹp trước mắt.
“Vâng”, Bạch Lộ đáp: “Thực ra từ hồi còn rất nhỏ em đã bắt đầu cùng chị ăn chay rồi”.
“Thật sao?”. Tôi chợt nhớ lại hôm đó đi ăn ở nhà ăn sinh viên với Bạch Lộ, em quả nhiên chỉ ăn đồ chay. Bạch Lâm cũng thế, sống cùng nhà với Bạch Lâm một thời gian dài vậy rồi, hình như chưa thấy nàng động tới đồ tanh bao giờ. Hằng ngày cùng nàng ăn cơm tối quả thực khiến tôi nhạt mồm nhạt miệng!
“Vì sao lại ăn chay?”, tôi hỏi. “Hai người theo đạo Phật à?”. Bạch Lộ đáp: “Mẹ em theo đạo Phật, rồi đến chị em, cuối cùng là em theo”. Nghe em nói mà tôi thấy hơi choáng váng, Bạch Lộ cười rồi lại nói: “Thực ra mẹ và chị theo đạo Phật đều là vì em!”.
“Sao lại thế?”. Tôi lại chợt nhớ đến cảnh Bạch Lộ ngất đi hôm đó, lẽ nào Bạch Lâm và mẹ nàng theo đạo Phật là vì bệnh của Bạch Lộ? Thực ra hôm đó Bạch Lộ nằm viện, nghe giọng Bạch Lâm qua điện thoại, tôi cũng đã ngờ trước kia Bạch Lộ từng bị ngất thế này. Về sau tôi từng hỏi dò Bạch Lâm mấy lần, nhưng nàng đều nhất quyết không nói. Hôm nay nghe Bạch Lộ nói Bạch Lâm ăn chay là vì em, tôi đoán rằng rất có khả năng từ nhỏ em đã bị bệnh gì đó? (Bệnh tim? Có thể lắm.)
Lòng tôi tràn ngập hy vọng Bạch Lộ sẽ đưa ra đáp án cho mình, nhưng em nhìn tôi do dự hồi lâu, cuối cùng chỉ nói: “Thực ra cũng không có gì đâu”. Tôi thoáng thất vọng. Lại đi thêm một đoạn nữa, Bạch Lộ đột nhiên hỏi tôi: “Trên đời này có bông hoa nào nở mãi không tàn không?”. Tôi nhớ đến lời bài hát của Hứa Nguy, lòng dâng lên nỗi buồn vô cớ.
Lại đi một đoạn nữa, đã về rất gần nhà Bạch Lâm. Rút điện thoại ra xem giờ, gần mười một giờ rồi, không biết Bạch Lâm đã về chưa? Nàng không định đi qua đêm với tay họ Hình ấy chứ? Ý nghĩ của tôi lại đã ngao du đến chỗ Bạch Lâm, đang nghĩ ngợi lung tung chợt nghe Bạch Lộ thốt lên: “Úi! Kia chẳng phải chị em với anh Hình sao?”. Tôi vừa nghe vậy từ đầu tới chân đã căng thẳng, ánh mắt hướng ngay sang phía Bạch Lộ đang nhìn.
Trong một góc khuất cách cổng khu nhà Bạch Lâm ở không xa có một chiếc xe hơi đang đỗ, giờ tôi đã có chút ít kiến thức về xe cộ, nhìn từ xa có vẻ là một con Santana 2000, mẹ kiếp, rác rưởi! Lái con xe ghẻ này mà cũng đòi đi cưa gái? Lại còn cưa gái của tôi nữa chứ? Đứng cạnh chiếc xe có hai người, một người là Bạch Lâm, người còn lại đương nhiên là tên rác rưởi họ Hình kia. Hai người đang nói chuyện gì đó. Bạch Lộ trông thấy chị mình và anh Hình bèn định qua chào hỏi một tiếng, nhưng tôi đưa tay kéo em lại, ra ý bảo em đừng lại chỗ đó.
Bạch Lâm và tay họ Hình nói chuyện một hồi, sau đó, bà nó, sau đó tôi thấy tay họ Hình kia ôm chầm lấy Bạch Lâm, sau đó nữa, tôi thấy hình như hắn ta định hôn Bạch Lâm. Bạch Lâm mới đầu còn tránh né, nhưng sau vẫn để mặc cho hắn hôn.
Mới đầu tôi còn chưa hiểu chuyện gì, lúc sau mới định thần lại. Mẹ kiếp! Tên đần đó dám hôn Bạch Lâm? Bà nó chứ, hắn dám hôn Bạch Lâm của tôi? Đầu tôi như muốn nổ tung, đầu tiên là không dám tin, sau là lòng đau dữ dội, tiếp đó trái tim tôi buốt lạnh từng hồi, và cuối cùng là hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thời gian: 11 tháng Mười hai năm 200x.
Địa điểm: Gần cổng khu nhà Bạch Lâm ở.
Sự kiện: Bạch Lâm và tên ngốc họ Hình hôn nhau.
Tâm trạng: Tôi rất buồn.
Hậu quả: Thằng họ Hình kia, mày dám hôn Bạch Lâm của ông thì tự gánh lấy hậu quả đấy! Ông đây không cướp lại Bạch Lâm từ tay mày thì ông mang họ mày!
/15
|