No. 82
Trên thế giới này thời gian ngắn nhất mà cũng dài nhất chính là thời gian chờ đợi ở phòng thi. Trước thời gian kết thúc bài thi một phút, bạn phát hiện bản thân có một bài toán mà ngay từ bước làm đầu tiên đã làm sai, bạn còn chưa kịp hô lên thì thời gian đã trôi đi rất nhanh rồi! Ngòi bút của bạn đã bắt đầu ra hoa, dòng tư duy giống như dòng thác chảy nhưng tiếng chuông vĩnh viễn ngay trước mặt bạn.
Có lúc tôi rất lo lắng, nếu như thời gian từ đầu đến cuối đều lấy cái tốc độ này mà biến mất, vừa quay đi, tôi liền thấy bản thân ở trong gương mái tóc dài trong nháy mắt đã biến thành tuyết.
Mặc dù là tóc tôi không có dài chút nào. Bởi tóc tôi là tóc ngắn.
Nếu để tôi lựa chọn, tôi thà rằng trải qua giây phút kinh tâm động phách này, để bài thi hoàn thành ước nguyện chưa thành của tôi, đi theo bước chân đã đi xa của giáo viên coi thi, cũng không muốn ngồi một mình ở trong đó đối mặt với sự trống rỗng to lớn, nghe thấy tiếng sột soạt của âm thanh viết bài, lật giấy, tựa như phải chờ đợi đến địa lão thiên hoang*.
* Ý chỉ thời gian dài đằng đẵng.
Lúc đó trong tầm mắt chỉ là một mảng trống rỗng. Cũng không phải là tôi hôn mê…tôi không biết nên làm thế nào để bạn hình dung ra loại sắc thái đó. Bàn học, ghế ngồi, bục giảng, giáo viên coi thi, bảng đen, trên bảng có ghi dòng chữ màu đỏ rất to: “Cổ vũ, khích lệ học sinh học tập tốt”….
Tất cả những điều này đều được phủ lên một lớp màu trắng mờ đục. Tựa như bạn đã đến được thiên đường, nhưng lại không bị lóa mắt. Bạn giả vờ mình đang làm bài nhưng trên thực tế thì ngòi bút lại không để trên mặt giấy, chỉ là để có bộ dạng bận làm bài như những người khác, né tránh ánh mắt của giáo viên coi thi, sự tôn nghiêm đang rất nguy cấp cần phải cứu giúp… Mặc dù là như thế nhưng lớp màu trắng vẫn còn ở trong tầm mắt của bạn mà chớp lên, rất lâu không chịu biến mất.
Đợi, nghe, suy nghĩ đều ở ngoài bài thi, sự trống rỗng khó chịu đó rất lâu cũng không có thay đổi, nằm ở trên bàn cũng không che đậy đi được. Thời gian đều nằm ở ngòi bút của người khác, chỉ riêng mình bạn đã bị lãng quên.
Chỉ riêng mình bạn đã bị lãng quên.
No. 83
Tất cả những môn học đều kết thúc vào buổi chiều hôm đó, cuối cùng tôi cũng đợi được tiếng chuông cuối cùng. Rõ ràng cần có nhiều thời gian hơn, lại không muốn suy nghĩ đến cách giải của mấy đề thi kia, thà rằng nhanh chóng tuyên bố tử hình để tôi chết luôn cho xong.
Tôi đứng dậy, vươn vai người, quay lại nhìn thấy Dư Hoài với Lâm Dương vừa thu dọn sách vở vừa đang bàn luận cái gì đó, Dư Hoài chìa tay phải ra, giơ ngón tay cái lên, khoa tay múa chân.
“Luồng khí không phải là bay lên thành khí lưu sao, ngón tay cái chỉ hướng lên trên, bốn ngón còn lại sẽ gập lại, khí lưu sẽ ngược với chiều kim đồng hồ, cho nên là hướng Tây Bắc mà!”
Lâm Dương lắc đầu: “Đương nhiên tớ biết luồng khí là cái gì, nhưng cái đề đó rõ ràng là cao thế chuyển thành luồng khí.”
Hai người bọn họ vẫn còn đang tranh luận, tôi không có lời nào để nói, môn cuối cùng là môn Địa lý, sau bài thi này sẽ cùng với bọn họ say goodbye, có cái gì mà để thảo luận chứ?
Dù sao đi chăng nữa thì cũng đã kết thúc rồi.
Dư Hoài nhìn thấy tôi, bỏ dở cuộc nói chuyện với Lâm Dương, quay người rất nhiệt tình mà vẫy tay với tôi.
“Thi thế nào rồi?” Trước khi cậu ấy mở lời, tôi đã nhanh chóng hỏi trước.
Cậu ấy nhún nhún vai: “Làm gì có chuyện gì chứ, vẫn ok. Cậu…”
Trước khi cậu ta nói “thì sao”, tôi liền cười hỏi Lâm Dương: “Cậu nhỏ, cậu thì sao?”
Lâm Dương lại đỏ mặt, tôi cười ra tiếng, cậu ta rất nhanh liền phản ứng lại, luôn nhét tay trong túi, lông mày nhếch lên nhìn Dư Hoài, rồi lại nhìn tôi.
“Từ lúc nào tớ đã trở thành cậu nhỏ của “hai người các cậu” rồi?”
“Hai người các cậu” nói rất chuẩn, tôi nghe xong tim lộp bộp một tiếng, giống như không cẩn thận lỡ lời nói ra điều thật lòng mà bản thân không dám thừa nhận.
Dư Hoài nhấc chân lên muốn đá Lâm Dương, nhưng lại bị tay Lâm Dương nắm được hất đi. Hai người bọn họ liền bắt đầu liều mạng lôi lôi kéo kéo đối phương đè xuống đất, hai thằng con trai lớn đầu uốn bên này ẹo bên kia, tôi nhìn không nổi.
Nhìn rồi lại nghĩ sai lệch.
Cuối cùng các bạn ở lớp 1 nháo nhào vào phòng học, lúc Dư Châu Châu bình thản ngồi vào chỗ, tôi ho khan một tiếng. Lâm Dương lập tức đứng thẳng người như thể giẫm phải công tắc điện, sau đó giống như con cá nhảy, chạy một phát ra cửa, để cho Dư Hoài người không rõ tình hình như cũ, bị ném đứng một mình ở bên cạnh thùng rác.
Lúc Lâm Dương chạy ra cửa trong chớp mắt, ở cửa xuất hiện một bạn nam cực kỳ tuấn tú, cao to rắn rỏi, ôm sách vở rất cẩn trọng, bước từng bước chậm rãi tiến vào.
Lại là một con trai nhìn rất quen mắt, nói không chừng cũng là người xuất hiện trong đống ảnh mà tôi chụp lung tung ấy. Khí chất trên người cậu ta tươi trẻ, ấm áp, không hề giống Lâm Dương thỉnh thoảng ngu ngốc lỗ mãng, tôi cũng không thể nói rõ.
Luôn cảm thấy cậu ta đã đến nhầm chỗ, cho dù là cười ôn hòa, cùng với mọi người xung quanh hỏi han nói chuyện, lại không hề ăn nhập gì với mấy đứa học sinh ngu si đần độn ở bên cạnh, không thể nói rõ là ở chỗ nào, quá mức tinh tế, quá mức chói lóa, quá mức mệt mỏi.
Dư Hoài thu lại nụ cười, đẩy vai tôi: “Nhìn cái gì mà nhìn, nhanh về lớp đi.”
Giây phút đó tôi chậm chí thiếu chút nữa là buột miệng: “Giai đẹp sao lại không nhìn, cậu đố kị à?!”
Nín lại, mang tâm trạng phức tạp hiếm khi hoàn thành bài thi ra khỏi cửa.
Trong nháy mắt bước ra khỏi cửa lớp 1, tôi nghe thấy Dư Hoài bình tình nói: “Tiện thể nói đến…Đó là Sở Thiên Khoát, người đứng đầu kỳ thi cuối kỳ…. hình như cũng là trạng nguyên kỳ thi cấp hai của bọn mình đấy.”
Sau đó tôi liền hiểu được hàm ý trong câu nói “Nhìn cái gì mà nhìn” kia rốt cuộc là có tâm trạng như thế nào. Dư Hoài không phải là một thằng con trai bụng hạ hẹp hòi chỉ biết đố kỵ, cậu ấy rất nghiêm túc đẩy tôi rời khỏi phòng học, chắc chỉ là phản ứng bình thường khi đối diện với đối thủ cạnh tranh mà thôi.
Trên đời này chẳng có ai mọi điều đều được như ý cả. Tôi ngồi ở trong phòng thi một mình hưởng thụ thời gian trống không buồn chán, ở một trong một không gian khác, Dư Hoài cũng có một ngọn núi cao mà cậu ấy muốn leo lên.
No. 84
Quay trở về lớp mới bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Tôi nằm ườn ở trên bàn, đối với sự ầm ĩ ở xung quanh không cách nào ngăn được. Dư Hoài là tiêu điểm tấn công của những người xung quanh, còn tôi chính là bia đỡ đạn của tiêu điểm bên cạnh.
“Đề Toán lần này ra đề kiểu gì không biết, đáp án nhiều bẫy quá. Mấy câu liền tớ đều chọn sai, may là nhìn ra, kết quả mấy câu sau đều phải cẩn thận đọc lại mấy lần chỉ sợ là lại bị bẫy, suýt nữa là không thể hoàn thành bài thi rồi.”
Căm phẫn oán trách nhiều như vậy, cuối cùng cái nên hoàn thành thì cũng hoàn thành rồi, sửa thành đáp án đúng thì cũng là sửa đúng rồi, rốt cuộc cô bạn này đang phẫn nộ cái gì cơ chứ!
“Đừng nói đến nữa, cái bài văn đó tớ căn bản là chẳng biết nên viết cái gì, tớ nghĩ là tớ chắc chắn đã viết lạc đề rồi, 48 phút mà chẳng làm được gì, muốn chết quá!”
Trong cả bài thi chọn đúng phần cần đánh liệu vận may nhất mà lo âu, cậu vui tính nhỉ??
“Haiz, này, cái bài Tiếng Anh ý, lúc tớ nghe bài nghe mấy lần thiếu chút nữa là thất thần luôn rồi! Cái gì mà khẩu âm, “in” hay “ing”, “me” hay “my”, giống như là uống say vậy. Đoạn đầu tiên tớ nghe chẳng hiểu gì!”
Cậu phí lời thật, không phải là còn đoạn sau à? Đoạn thứ hai cậu nghe không hiều gì à? Kêu ca cái *** nhà cậu ý!
Bọn họ cứ mồm năm miệng mười vây quanh Dư Hoài vừa hỏi đáp án vừa phàn nàn bài thi ra đề biến thái. Tôi nằm ườn trên bàn, nhìn Dư Hoài mọi việc đều ổn, chậm rãi nhắm mắt không muốn nói chuyện.
“Thi xong rồi thôi đừng nhắc đến nữa, Trương Bình vẫn chưa tới à? Đi đi đi, nhân lúc này đi mua quà sáng ăn!” Dư Hoài vung tay lên liền khiến một đám người *** kéo nhau rời khỏi, tôi mở mắt, nhìn thấy cậu ta đi sau cùng, đang quay đầu nhìn tôi cười giảo hoạt.
Tôi cũng cảm kích mà nở nụ cười, khóe miệng nhanh chóng rũ xuống.
Giống như con búp bê dởm cuối cùng cũng chống đỡ được đến lúc hết pin.
No. 85
Trương Bình cười ha ha, nhìn học sinh ở phía dưới vẫn không ngừng oán giận, cái gì cũng không nói, quay người bắt đầu viết chữ lên bảng, xóa xóa xóa, chữ rất xấu, nhưng vẫn đủ lớn, cho nên rất có khí thế.
Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên
Giang phong ngư hỏa đối sầu miên
Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn Tự
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền.1
Chúng tôi dần dần yên tĩnh trở lại, tò mò nhìn thầy. Ngón trỏ của Dư Hoài không ngừng gõ lên bàn, cau mày nghĩ mãi không hiểu Trương Bình đang chém gió cái gì.
“Các em, các em có biết xuất xứ của bài thơ này không?”
“Không phải là tên mặt trắng Mao Ninh hát cái bài “Tiếng sóng vẫn như xưa” ư? β ngồi ở đằng sau giơ tay, cả lớp cười lớn.
Trương Bình vừa cười mà không nói đứa trẻ phạm lỗi bị đả kích nghiêm trọng, thầy nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, nhìn β một cái, tiếp tục nói.
“Tác giả của bài thơ này tên là Trương Kế. Năm đó thi trượt, rất không thoải mái, rất không thoải mái, đêm ngủ ở chùa Hàn Sơn… Chính là bên trong phòng tiếp khách của Hàn Sơn, tâm tình hậm hực, mất ngủ, liền ra ngoài đi dạo, viết ra bài thơ này.”
“Bài thơ này sau đó nghìn đời truyền tụng, Trương Kế liền được lưu danh sử sách, nhưng mọi người nghĩ xem, Trạng nguyên năm đó cuối cùng đã làm gì, có lưu lại cái gì không? Ai cũng không biết đến. Cho nên, các em thi trượt không phải là vấn đề, thi không tốt cũng không sao, phía Đông không sáng thì phía Tây sáng, trong cái rủi lại có cái may2, có những thứ không quan trọng như trong tưởng tượng của mình đâu.”
Mọi người bắt đầu ồn ào, vỗ tay, Trương Bình nheo mắt đứng trên bục giảng cười, hai tay để sau lưng bộ dáng như đang rất hưởng thụ, một giáo viên chủ nhiệm nghiêm chỉnh mới nhậm chức.
Lần đầu tiên lại không thấy Dư Hoài tham gia góp vui.
Tôi cười một lúc, nghiêng mặt sang nhìn cậu ấy: “Sao thế?”
“Sau khi chết mới được lưu danh sử sách thì có tác dụng gì? Lúc còn sống thì biệt khuất, vui vẻ là do bản thân, thành công cũng là do bản thân, thế hệ sau hát ca ngợi, có cái *** tác dụng gì.”
Tôi sững sờ, không biết nên nói gì.
Thế giới này thật phức tạp, có nhiều cách sống như thế, chúng ta lại chỉ muốn được ca ngợi trong phút chốc, lại coi nhẹ những giây phút khác. Song nghĩ kĩ lại, rốt cuộc làm sao mới đúng đây?
Ai mà biết được. Chúng ta chỉ có thể sống hết một lần mới biết được nhưng lúc đó chỉ còn để lại một cảm giác mà thôi, nó tên là hối hận.
Trên thế giới này thời gian ngắn nhất mà cũng dài nhất chính là thời gian chờ đợi ở phòng thi. Trước thời gian kết thúc bài thi một phút, bạn phát hiện bản thân có một bài toán mà ngay từ bước làm đầu tiên đã làm sai, bạn còn chưa kịp hô lên thì thời gian đã trôi đi rất nhanh rồi! Ngòi bút của bạn đã bắt đầu ra hoa, dòng tư duy giống như dòng thác chảy nhưng tiếng chuông vĩnh viễn ngay trước mặt bạn.
Có lúc tôi rất lo lắng, nếu như thời gian từ đầu đến cuối đều lấy cái tốc độ này mà biến mất, vừa quay đi, tôi liền thấy bản thân ở trong gương mái tóc dài trong nháy mắt đã biến thành tuyết.
Mặc dù là tóc tôi không có dài chút nào. Bởi tóc tôi là tóc ngắn.
Nếu để tôi lựa chọn, tôi thà rằng trải qua giây phút kinh tâm động phách này, để bài thi hoàn thành ước nguyện chưa thành của tôi, đi theo bước chân đã đi xa của giáo viên coi thi, cũng không muốn ngồi một mình ở trong đó đối mặt với sự trống rỗng to lớn, nghe thấy tiếng sột soạt của âm thanh viết bài, lật giấy, tựa như phải chờ đợi đến địa lão thiên hoang*.
* Ý chỉ thời gian dài đằng đẵng.
Lúc đó trong tầm mắt chỉ là một mảng trống rỗng. Cũng không phải là tôi hôn mê…tôi không biết nên làm thế nào để bạn hình dung ra loại sắc thái đó. Bàn học, ghế ngồi, bục giảng, giáo viên coi thi, bảng đen, trên bảng có ghi dòng chữ màu đỏ rất to: “Cổ vũ, khích lệ học sinh học tập tốt”….
Tất cả những điều này đều được phủ lên một lớp màu trắng mờ đục. Tựa như bạn đã đến được thiên đường, nhưng lại không bị lóa mắt. Bạn giả vờ mình đang làm bài nhưng trên thực tế thì ngòi bút lại không để trên mặt giấy, chỉ là để có bộ dạng bận làm bài như những người khác, né tránh ánh mắt của giáo viên coi thi, sự tôn nghiêm đang rất nguy cấp cần phải cứu giúp… Mặc dù là như thế nhưng lớp màu trắng vẫn còn ở trong tầm mắt của bạn mà chớp lên, rất lâu không chịu biến mất.
Đợi, nghe, suy nghĩ đều ở ngoài bài thi, sự trống rỗng khó chịu đó rất lâu cũng không có thay đổi, nằm ở trên bàn cũng không che đậy đi được. Thời gian đều nằm ở ngòi bút của người khác, chỉ riêng mình bạn đã bị lãng quên.
Chỉ riêng mình bạn đã bị lãng quên.
No. 83
Tất cả những môn học đều kết thúc vào buổi chiều hôm đó, cuối cùng tôi cũng đợi được tiếng chuông cuối cùng. Rõ ràng cần có nhiều thời gian hơn, lại không muốn suy nghĩ đến cách giải của mấy đề thi kia, thà rằng nhanh chóng tuyên bố tử hình để tôi chết luôn cho xong.
Tôi đứng dậy, vươn vai người, quay lại nhìn thấy Dư Hoài với Lâm Dương vừa thu dọn sách vở vừa đang bàn luận cái gì đó, Dư Hoài chìa tay phải ra, giơ ngón tay cái lên, khoa tay múa chân.
“Luồng khí không phải là bay lên thành khí lưu sao, ngón tay cái chỉ hướng lên trên, bốn ngón còn lại sẽ gập lại, khí lưu sẽ ngược với chiều kim đồng hồ, cho nên là hướng Tây Bắc mà!”
Lâm Dương lắc đầu: “Đương nhiên tớ biết luồng khí là cái gì, nhưng cái đề đó rõ ràng là cao thế chuyển thành luồng khí.”
Hai người bọn họ vẫn còn đang tranh luận, tôi không có lời nào để nói, môn cuối cùng là môn Địa lý, sau bài thi này sẽ cùng với bọn họ say goodbye, có cái gì mà để thảo luận chứ?
Dù sao đi chăng nữa thì cũng đã kết thúc rồi.
Dư Hoài nhìn thấy tôi, bỏ dở cuộc nói chuyện với Lâm Dương, quay người rất nhiệt tình mà vẫy tay với tôi.
“Thi thế nào rồi?” Trước khi cậu ấy mở lời, tôi đã nhanh chóng hỏi trước.
Cậu ấy nhún nhún vai: “Làm gì có chuyện gì chứ, vẫn ok. Cậu…”
Trước khi cậu ta nói “thì sao”, tôi liền cười hỏi Lâm Dương: “Cậu nhỏ, cậu thì sao?”
Lâm Dương lại đỏ mặt, tôi cười ra tiếng, cậu ta rất nhanh liền phản ứng lại, luôn nhét tay trong túi, lông mày nhếch lên nhìn Dư Hoài, rồi lại nhìn tôi.
“Từ lúc nào tớ đã trở thành cậu nhỏ của “hai người các cậu” rồi?”
“Hai người các cậu” nói rất chuẩn, tôi nghe xong tim lộp bộp một tiếng, giống như không cẩn thận lỡ lời nói ra điều thật lòng mà bản thân không dám thừa nhận.
Dư Hoài nhấc chân lên muốn đá Lâm Dương, nhưng lại bị tay Lâm Dương nắm được hất đi. Hai người bọn họ liền bắt đầu liều mạng lôi lôi kéo kéo đối phương đè xuống đất, hai thằng con trai lớn đầu uốn bên này ẹo bên kia, tôi nhìn không nổi.
Nhìn rồi lại nghĩ sai lệch.
Cuối cùng các bạn ở lớp 1 nháo nhào vào phòng học, lúc Dư Châu Châu bình thản ngồi vào chỗ, tôi ho khan một tiếng. Lâm Dương lập tức đứng thẳng người như thể giẫm phải công tắc điện, sau đó giống như con cá nhảy, chạy một phát ra cửa, để cho Dư Hoài người không rõ tình hình như cũ, bị ném đứng một mình ở bên cạnh thùng rác.
Lúc Lâm Dương chạy ra cửa trong chớp mắt, ở cửa xuất hiện một bạn nam cực kỳ tuấn tú, cao to rắn rỏi, ôm sách vở rất cẩn trọng, bước từng bước chậm rãi tiến vào.
Lại là một con trai nhìn rất quen mắt, nói không chừng cũng là người xuất hiện trong đống ảnh mà tôi chụp lung tung ấy. Khí chất trên người cậu ta tươi trẻ, ấm áp, không hề giống Lâm Dương thỉnh thoảng ngu ngốc lỗ mãng, tôi cũng không thể nói rõ.
Luôn cảm thấy cậu ta đã đến nhầm chỗ, cho dù là cười ôn hòa, cùng với mọi người xung quanh hỏi han nói chuyện, lại không hề ăn nhập gì với mấy đứa học sinh ngu si đần độn ở bên cạnh, không thể nói rõ là ở chỗ nào, quá mức tinh tế, quá mức chói lóa, quá mức mệt mỏi.
Dư Hoài thu lại nụ cười, đẩy vai tôi: “Nhìn cái gì mà nhìn, nhanh về lớp đi.”
Giây phút đó tôi chậm chí thiếu chút nữa là buột miệng: “Giai đẹp sao lại không nhìn, cậu đố kị à?!”
Nín lại, mang tâm trạng phức tạp hiếm khi hoàn thành bài thi ra khỏi cửa.
Trong nháy mắt bước ra khỏi cửa lớp 1, tôi nghe thấy Dư Hoài bình tình nói: “Tiện thể nói đến…Đó là Sở Thiên Khoát, người đứng đầu kỳ thi cuối kỳ…. hình như cũng là trạng nguyên kỳ thi cấp hai của bọn mình đấy.”
Sau đó tôi liền hiểu được hàm ý trong câu nói “Nhìn cái gì mà nhìn” kia rốt cuộc là có tâm trạng như thế nào. Dư Hoài không phải là một thằng con trai bụng hạ hẹp hòi chỉ biết đố kỵ, cậu ấy rất nghiêm túc đẩy tôi rời khỏi phòng học, chắc chỉ là phản ứng bình thường khi đối diện với đối thủ cạnh tranh mà thôi.
Trên đời này chẳng có ai mọi điều đều được như ý cả. Tôi ngồi ở trong phòng thi một mình hưởng thụ thời gian trống không buồn chán, ở một trong một không gian khác, Dư Hoài cũng có một ngọn núi cao mà cậu ấy muốn leo lên.
No. 84
Quay trở về lớp mới bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Tôi nằm ườn ở trên bàn, đối với sự ầm ĩ ở xung quanh không cách nào ngăn được. Dư Hoài là tiêu điểm tấn công của những người xung quanh, còn tôi chính là bia đỡ đạn của tiêu điểm bên cạnh.
“Đề Toán lần này ra đề kiểu gì không biết, đáp án nhiều bẫy quá. Mấy câu liền tớ đều chọn sai, may là nhìn ra, kết quả mấy câu sau đều phải cẩn thận đọc lại mấy lần chỉ sợ là lại bị bẫy, suýt nữa là không thể hoàn thành bài thi rồi.”
Căm phẫn oán trách nhiều như vậy, cuối cùng cái nên hoàn thành thì cũng hoàn thành rồi, sửa thành đáp án đúng thì cũng là sửa đúng rồi, rốt cuộc cô bạn này đang phẫn nộ cái gì cơ chứ!
“Đừng nói đến nữa, cái bài văn đó tớ căn bản là chẳng biết nên viết cái gì, tớ nghĩ là tớ chắc chắn đã viết lạc đề rồi, 48 phút mà chẳng làm được gì, muốn chết quá!”
Trong cả bài thi chọn đúng phần cần đánh liệu vận may nhất mà lo âu, cậu vui tính nhỉ??
“Haiz, này, cái bài Tiếng Anh ý, lúc tớ nghe bài nghe mấy lần thiếu chút nữa là thất thần luôn rồi! Cái gì mà khẩu âm, “in” hay “ing”, “me” hay “my”, giống như là uống say vậy. Đoạn đầu tiên tớ nghe chẳng hiểu gì!”
Cậu phí lời thật, không phải là còn đoạn sau à? Đoạn thứ hai cậu nghe không hiều gì à? Kêu ca cái *** nhà cậu ý!
Bọn họ cứ mồm năm miệng mười vây quanh Dư Hoài vừa hỏi đáp án vừa phàn nàn bài thi ra đề biến thái. Tôi nằm ườn trên bàn, nhìn Dư Hoài mọi việc đều ổn, chậm rãi nhắm mắt không muốn nói chuyện.
“Thi xong rồi thôi đừng nhắc đến nữa, Trương Bình vẫn chưa tới à? Đi đi đi, nhân lúc này đi mua quà sáng ăn!” Dư Hoài vung tay lên liền khiến một đám người *** kéo nhau rời khỏi, tôi mở mắt, nhìn thấy cậu ta đi sau cùng, đang quay đầu nhìn tôi cười giảo hoạt.
Tôi cũng cảm kích mà nở nụ cười, khóe miệng nhanh chóng rũ xuống.
Giống như con búp bê dởm cuối cùng cũng chống đỡ được đến lúc hết pin.
No. 85
Trương Bình cười ha ha, nhìn học sinh ở phía dưới vẫn không ngừng oán giận, cái gì cũng không nói, quay người bắt đầu viết chữ lên bảng, xóa xóa xóa, chữ rất xấu, nhưng vẫn đủ lớn, cho nên rất có khí thế.
Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên
Giang phong ngư hỏa đối sầu miên
Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn Tự
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền.1
Chúng tôi dần dần yên tĩnh trở lại, tò mò nhìn thầy. Ngón trỏ của Dư Hoài không ngừng gõ lên bàn, cau mày nghĩ mãi không hiểu Trương Bình đang chém gió cái gì.
“Các em, các em có biết xuất xứ của bài thơ này không?”
“Không phải là tên mặt trắng Mao Ninh hát cái bài “Tiếng sóng vẫn như xưa” ư? β ngồi ở đằng sau giơ tay, cả lớp cười lớn.
Trương Bình vừa cười mà không nói đứa trẻ phạm lỗi bị đả kích nghiêm trọng, thầy nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, nhìn β một cái, tiếp tục nói.
“Tác giả của bài thơ này tên là Trương Kế. Năm đó thi trượt, rất không thoải mái, rất không thoải mái, đêm ngủ ở chùa Hàn Sơn… Chính là bên trong phòng tiếp khách của Hàn Sơn, tâm tình hậm hực, mất ngủ, liền ra ngoài đi dạo, viết ra bài thơ này.”
“Bài thơ này sau đó nghìn đời truyền tụng, Trương Kế liền được lưu danh sử sách, nhưng mọi người nghĩ xem, Trạng nguyên năm đó cuối cùng đã làm gì, có lưu lại cái gì không? Ai cũng không biết đến. Cho nên, các em thi trượt không phải là vấn đề, thi không tốt cũng không sao, phía Đông không sáng thì phía Tây sáng, trong cái rủi lại có cái may2, có những thứ không quan trọng như trong tưởng tượng của mình đâu.”
Mọi người bắt đầu ồn ào, vỗ tay, Trương Bình nheo mắt đứng trên bục giảng cười, hai tay để sau lưng bộ dáng như đang rất hưởng thụ, một giáo viên chủ nhiệm nghiêm chỉnh mới nhậm chức.
Lần đầu tiên lại không thấy Dư Hoài tham gia góp vui.
Tôi cười một lúc, nghiêng mặt sang nhìn cậu ấy: “Sao thế?”
“Sau khi chết mới được lưu danh sử sách thì có tác dụng gì? Lúc còn sống thì biệt khuất, vui vẻ là do bản thân, thành công cũng là do bản thân, thế hệ sau hát ca ngợi, có cái *** tác dụng gì.”
Tôi sững sờ, không biết nên nói gì.
Thế giới này thật phức tạp, có nhiều cách sống như thế, chúng ta lại chỉ muốn được ca ngợi trong phút chốc, lại coi nhẹ những giây phút khác. Song nghĩ kĩ lại, rốt cuộc làm sao mới đúng đây?
Ai mà biết được. Chúng ta chỉ có thể sống hết một lần mới biết được nhưng lúc đó chỉ còn để lại một cảm giác mà thôi, nó tên là hối hận.
/66
|