Chương 231
Mặc dù Lý Thiên Hựu chỉ là giám đốc một ngân hàng của Tập đoàn Chúng Mỹ, nhưng thân là giám đốc của ngân hàng cổ phần đa quốc gia, năng lực còn lớn hơn rất nhiều so với Tống Triết.
Đương nhiên, lúc này ông ấy đứng ra giúp Trình Uyên còn có một nguyên nhân.
Ông ấy đã thấy thẻ đen của Trình Uyên.
Lúc mua căn biệt thự đầu tiên ở/VỊnh Ánh Trăng, Trình Uyên đã dùng thẻ đen, lúc đó đúng lúc Lý Thiên Hựu cũng có mặt.
Sau đó, ông còn điều tra Trình Uyên. Không tra không.
biết, vừa tra lại hoảng sợ.
Thì ra Trình Uyên là người của nhà họ Trình ở thủ đô.
Mà hôm nay cũng xem như đúng lúc hiếm thấy có cơ hội kéo gần quan hệ với Trình Uyên, sao ông có thể bỏ qua được.
‘Vừa nghe Lý Thiên Hựu nói, tất cả chủ tịch doanh nghiệp.
tức khắc lấy lại tinh thần, không còn có dáng vẻ ủ rũ hoặc hối hận không thôi như trước nữa.
“Giám đốc Lý, ông nói thật sao?” Có người không dám xác định hỏi Lý Thiên Hựu gật đầu: “Tôi tin mọi người đều hiểu thực.
lực của Chúng Mỹ, chúng tôi cũng mong có thể giúp được mọi người. Đương nhiên, tất cả đều dựa vào mặt mũi của Chủ tịch Trình”
Thân phận của Trình Uyên lại được nâng lên, mọi người lại bát đầu lấy lòng anh.
Chiều gió cũng thay đổi.
Lúc này, vẻ mặt Tống Triết hay mấy vị chủ tịch ngân hàng đều không còn chút máu.
Tống Triết tức điên hỏi Lý Thiên Hựu: “Giám đốc Lý, ông xác định Chủ tịch Vương có thể đồng ý cho ông làm vậy?”
Chủ tịch Vương là Chủ tịch Tập đoàn Chúng Mỹ, cũng chính là người lãnh đạo trực tiếp của Lý Thiên Hựu.
Lý Thiên Hựu mỉm cười, nói: “Chuyện ngân hàng là do tôi quyết định”
Thật ra, trong lòng ông ấy đang cười mỉa, cười Tống Triết quá ngu dốt.
Tống Triết cũng vậy, những người khác cũng vậy, chỉ biết Tập đoàn Tuấn Phong là doanh nghiệp dẫn đầu ở thành phố Tân Dương, cũng có người biết chủ tịch cũ của Tập đoàn Tuấn Phong là một người phụ nữ họ Lý. Đương nhiên, có thể còn có một ít người biết chồng của người phụ nữ này họ Trình.
Nhưng đa số mọi người không biết họ Trình này chính là nhà họ Trình ở thủ đô.
Cho nên, dù Chủ tịch Vương của Chúng Mỹ biết thì cũng sẽ ủng hộ ông làm vậy.
“Được, được lắm” Tống Triết tức run người, chỉ Lý Thiên Hựu, nói: “Tôi sẽ nói hết đầu đuôi chuyện này cho Chủ tịch Vương”
Lý Thiên Hựu không thèm để ông”
‘Đó là quyền tự do của Nhiều doanh nghiệp đồng thời rút vốn khỏi mấy ngân hàng của họ cũng không phải số lượng nhỏ, chắc hản tới lúc đó mấy ngân hàng này đều phải chịu đả kích nghiêm trọng.
“Lão Tống, giờ làm sao?” Thật ra, có một chủ tịch ngân hàng không nhịn được, hoảng hốt hỏi Tống Triết.
Vẻ mặt Tống Triết cực kỳ u ám.
Ông ta cũng biết rõ hậu quả nếu tiếp tục làm vậy, trong lòng cũng ngăn không được hoảng loạn.
Cuối cùng, Tống Triết thở dài trong lòng, khuôn mặt u ám cũng dần sáng sủa, sửa lại sự kiêu ngạo lúc trước, cười ha hả nói: “Ai da, mọi người chỉ đùa chút thôi. Cậu xem bầu không khí này, có chút phản tác dụng, đúng không Chủ tịch Trình?”
Tống Triết biết Trình Uyên là nguyên nhân của chuyện này, cũng biết lúc này chỉ cần anh gật đầu thì chuyện này cũng rất dễ bình ổn.
Tuy rất không tình nguyện nhưng vì lo lắng cho sự sống còn của mấy ngân hàng nên ông ta phải cúi đầu trước Trình Uyên.
Sau khi hỏi Trình Uyên, Tống Triết cách Trình Uyên gần nhất lại đột nhiên nhỏ giọng nói với anh: “Chủ tịch Trình, chuyện này dừng ở đây đi. Khoản tiền cậu muốn vay, tôi sẽ cho cậu vay toàn bộ, đồng thời miễn lãi suất”
Đối với một doanh nghiệp vay vốn mà nói, miễn lãi suất chắc chắn là hấp dẫn chết người. Ông ta làm vậy chẳng khác nào đang làm việc không công.
Nhưng còn có cách nào khác chứ?
Không làm vậy thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn.
Trình Uyên rất bất ngờ, nhỏ giọng hỏi lại: “Sao vậy?
Không cảm thấy nhân viên nữ của tôi ưu tú nữa sao?”
“Chủ tịch Trình đừng nói đùa” Tống Triết đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.
Lời nói của Tống Triết trước mặt mọi người khiến mọi người rất mê mang.
Cái gì gọi là đừng nói đùa?
Chẳng lẽ vừa nấy là đang đùa?
Ngay lúc mọi người lo nghĩ, Trình Uyên rốt cuộc đứng lên giải thích nghỉ hoặc cho mọi người.
“Ngại quá Chủ tịch Tống, tôi không đùa với ông” Trình Uyên thản nhiên nói.
“Cậu…!” Tống Triết thật không dám tin, hoảng loạn nói thẳng: “Cậu điên rồi sao? Miễn lãi suất cũng không cần?”
Trình Uyên mỉm cười.
“Ông thấy Tuấn Phong chúng tôi có vẻ thiếu tiền à?2”
“Một chút lãi suất mà thôi.”
Tống Triết trợn tròn mát.
Đúng lúc này, Lý Thiên Hựu cũng đoán được sơ những gì Tống Triết vừa nói với Trình Uyên, thản nhiên nói: “Tôi đã từng nói, cá nhân tôi có chút quan hệ riêng với Chủ tịch Trình, vì vậy chuyện miễn lãi suất, tôi nghĩ tôi cũng có thể làm chủ”
Tống Triết đặt mông ngồi xuống ghế, thân hình mập.
mạp đè chiếc ghế gầy yếu gào thét “cót két”.
Đến bây giờ ông ta vẫn chưa hiểu rõ quyền chủ động vốn †rong tay mình, rõ ràng mình có thể tùy tiện ra giá, sao lại biến thành cục diện hiện tại?
Biến thành mình cầu người ta vay vốn, hơn nữa còn miễn lãi suất nhưng họ lại không tiếp nhận.
Tình hình này, ông ta còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại?
Tống Triết hung ác trừng mát liếc Trình Uyên và Lý Thiên Hựu, tức giận nói: “Được, được lắm, chúng ta chờ xem!”
“Lão Tống, chúng tôi..” Một vị chủ tịch ngân hàng không biết làm sao hỏi.
“Chúng tôi cái gì mà chúng tôi, ông còn muốn ở lại đây làm trò cười cho người khác sao?” Tống Triết cả giận nói.
Dẫn theo mấy người ra khỏi khách sạn lớn thành phố ‘Tân Dương.
Vừa tới bãi đỗ xe thì thấy mấy người kia tụ chung một chỗ, đột nhiên không đi nữa.
Tống Triết sửng sốt một lát, hỏi: “Các người có ý gì hả?
Đi thôi, trở về thương lượng đối sách”
“Còn thương lượng gì nữa?” Lúc này, một vị chủ tịch ngân hàng nói: “Ban đầu, ngân hàng Quân Sinh tôi gia nhập liên minh này của ông là vì muốn có lợi, nhưng hiện †ại xem ra ông không chỉ không giúp chúng tôi thu được lợi ích gì, ngược lại tiếp tục đi theo ông thì tôi sợ Quân Sinh chúng tôi sẽ chết yểu giữa chừng”
Chủ tịch ngân hàng Liên Chúng cũng nói: “Chủ tịch Tống, †hứ cho mấy người chúng tôi nói thẳng, chúng tôi không muốn chịu lỗi này thay ông”
Tống Triết hoảng sợ nói: “Các người muốn làm gì?”
Chủ tịch ngân hàng Quân Sinh nói: “Mấy người chúng tôi đã thương lượng, bây giờ quay lại nói với Chủ tịch Trình chúng tôi đã rời khỏi liên kết ngân hàng của ông, sau đó cầu xin cậu ta, chắc hẳn cậu ta cũng sẽ không đến nỗi làm khó chúng tôi: “Sao các người có thế như vậy?” Tống Triết lại khiếp sợ.
Hơn một trăm ký thịt trên người tức đến run rẩy, ông ta cả giận nói: “Các người sợ cái gì? Chúng ta còn chưa thuat”
Chủ tịch ngân hàng Liên Chúng cười khẩy: “Lão Tống à, ông đừng mạnh miệng nữa. Đến như vậy rồi, ông còn chưa thua sao?”
Tống Triết cán răng nói: “Nói thật với các người, tôi là bạn học của Chủ tịch Vương của Chúng Mỹ. Chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, ông ấy chắc chắn sẽ lệnh cho †ên Lý Thiên Hựu này ngừng hợp tác với Trình Uyên. Đến lúc đó, Trình Uyên còn phải đi cầu xin tôi”
“Tôi khuyên các người nghĩ kỹ, nếu không chờ tới lúc Trình Uyên đi cầu xin tôi thì đừng nói tôi không suy nghĩ cho các người.”
Tống Triết nói xong, mấy vị chủ tịch tức khắc ngơ ngẩn, sau đó nhìn nhau vài lần.
“Lão Tống, ông không ngại gọi điện cho Chủ tịch Vương trước chứ?”
/2229
|