- Mình về thôi.
Tuấn Hào nhẹ nhàng nói nhỏ vào vành tai của Mỹ Na, giọng nói đầy nhu tình như muốn nung chảy cả dắt vụn. Mỹ Na gật đầu lia lịa, không đợi Tuấn Hào nói thêm lời nào, trực tiếp dâng đôi môi đỏ chín lên miệng hắn. Hôn thật lâu a.
Bốp! Bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên nồng nhiệt, vừa chúc mừng vừa cổ vũ, hoan hô rầm rộ cả một vùng trời. Mỹ Na mặt hồng hồng, lôi tay Tuấn Hào chạy thoát khỏi đám đông.
- A.....thiên thần đi rồi.
- Tuấn Hào.....Em yêu anh. .......
Giải tán!
Khỏe!
Hết kịch hay, người xem kịch cũng dần tản ra đi mất, trả lại sự yên bình vốn có. .........
- Thấy sao?
- Đại ca...... Quá trâu bò.....đến cả chúng ta cũng không dám chắc.
- Sự lựa chọn của ta, bước đầu coi như là đúng.
- Đại ca anh minh.
Hơn trăm anh em trên dưới của Thiên Đường tụ tập đầy đủ nơi đây thêm một tiểu bang phái lặt vặt mà Tuấn Hào tiện tay đi vệ sinh thu thập được. Từ đầu đến cuối, một chi tiết của trận đánh cũng không bỏ xót. Tâm hồn mọi người rung động trước sự chiến đấu của người này. Đầu Gấu thừa cơ hội, lớn giọng nói.
- Ta và bọn ngươi, đều làm việc cho người này, sự trâu bò của hắn, ta cũng không cần phải nhắc lại nữa. Công việc hắn phân phó, cứ theo yêu cầu mà làm, nếu không thanh lọc. Chúng ta chỉ cần kết quả và lợi ích. Không cần thứ khác. Rõ chưa?
- Rõ.
To lên. Lại lần nữa. Các ngươi đói cơm sao?
- Rõ.........r....o.....õ...õ...
Hơn trăm người đồng loạt hô lớn, vang vọng cả một vùng trời. Giải tán cực kì nhanh chóng. ...........
- Ai....da.....đau.
Tuấn Hào rên rỉ khe khẽ, tiện thể chiếm chút ưu thế của người đẹp.
- Hừ.....cho đáng....ai bảo....người ta kêu dừng lại mà không nghe.....
Mỹ Na lớn tiếng hừ một cái, mang theo giọng điệu oán trách. Hai hàng nước mắt như muốn rơi. Cơ thể khẽ co lại nằm gọn vào trong cơ thể hắn.
Tuấn Hào bây giờ phải nói là cực kì thê thảm, cơ thể trầy xước bầm dập mọi chỗ ở phần trên cơ thể, còn cái gì mà nước muối xát trùng, làm cơ thể xót quặn cả người, muốn định lớn tiếng từ chối nhưng Mỹ Na lại như muốn khóc, bản thân không nỡ lòng đành cắn răng mà chịu đựng. Vết băng bó trên khuôn mặt khó chịu, cả người đau đớn, cũng không còn hơi mà sờ soạng ôm ấp nữa, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tuấn Hào nhẹ nhàng nói nhỏ vào vành tai của Mỹ Na, giọng nói đầy nhu tình như muốn nung chảy cả dắt vụn. Mỹ Na gật đầu lia lịa, không đợi Tuấn Hào nói thêm lời nào, trực tiếp dâng đôi môi đỏ chín lên miệng hắn. Hôn thật lâu a.
Bốp! Bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên nồng nhiệt, vừa chúc mừng vừa cổ vũ, hoan hô rầm rộ cả một vùng trời. Mỹ Na mặt hồng hồng, lôi tay Tuấn Hào chạy thoát khỏi đám đông.
- A.....thiên thần đi rồi.
- Tuấn Hào.....Em yêu anh. .......
Giải tán!
Khỏe!
Hết kịch hay, người xem kịch cũng dần tản ra đi mất, trả lại sự yên bình vốn có. .........
- Thấy sao?
- Đại ca...... Quá trâu bò.....đến cả chúng ta cũng không dám chắc.
- Sự lựa chọn của ta, bước đầu coi như là đúng.
- Đại ca anh minh.
Hơn trăm anh em trên dưới của Thiên Đường tụ tập đầy đủ nơi đây thêm một tiểu bang phái lặt vặt mà Tuấn Hào tiện tay đi vệ sinh thu thập được. Từ đầu đến cuối, một chi tiết của trận đánh cũng không bỏ xót. Tâm hồn mọi người rung động trước sự chiến đấu của người này. Đầu Gấu thừa cơ hội, lớn giọng nói.
- Ta và bọn ngươi, đều làm việc cho người này, sự trâu bò của hắn, ta cũng không cần phải nhắc lại nữa. Công việc hắn phân phó, cứ theo yêu cầu mà làm, nếu không thanh lọc. Chúng ta chỉ cần kết quả và lợi ích. Không cần thứ khác. Rõ chưa?
- Rõ.
To lên. Lại lần nữa. Các ngươi đói cơm sao?
- Rõ.........r....o.....õ...õ...
Hơn trăm người đồng loạt hô lớn, vang vọng cả một vùng trời. Giải tán cực kì nhanh chóng. ...........
- Ai....da.....đau.
Tuấn Hào rên rỉ khe khẽ, tiện thể chiếm chút ưu thế của người đẹp.
- Hừ.....cho đáng....ai bảo....người ta kêu dừng lại mà không nghe.....
Mỹ Na lớn tiếng hừ một cái, mang theo giọng điệu oán trách. Hai hàng nước mắt như muốn rơi. Cơ thể khẽ co lại nằm gọn vào trong cơ thể hắn.
Tuấn Hào bây giờ phải nói là cực kì thê thảm, cơ thể trầy xước bầm dập mọi chỗ ở phần trên cơ thể, còn cái gì mà nước muối xát trùng, làm cơ thể xót quặn cả người, muốn định lớn tiếng từ chối nhưng Mỹ Na lại như muốn khóc, bản thân không nỡ lòng đành cắn răng mà chịu đựng. Vết băng bó trên khuôn mặt khó chịu, cả người đau đớn, cũng không còn hơi mà sờ soạng ôm ấp nữa, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
/117
|