Đàm Dịch Khiêm rời khỏi căn phòng chưa tới hai phút, Đàm Tâm đã trở lại lần nữa, cô đi thẳng tới trước mặt Hạ Tử Du, vì không muốn đánh thức Liễu Nhiên mà hạ giọng nói nhỏ: “Hạ Tử Du, cô nên xuất hiện ở đây, mời cô đi cho!”
Hạ Tử Du đứng lên, bình tĩnh nói, Xin lỗi, tôi là mẹ Liễu Nhiên, tôi có quyền đến thăm con gái mình!”
Đàm Tâm nhất thời tức giận, Da mặt của cô đúng là dày thật, bây giờ còn dám đến nhà chúng tôi! Tôi thật sự tò mò không biết rốt cuộc cô đã dùng thủ đoạn gì để có thể trở lại bên cạnh Dịch Khiêm?”
Đã quen với vẻ mặt lạnh lùng mỉa mai châm chọc, Hạ Tử Du không hề tức giận, giọng nói cô vẫn thản nhiên như bình thường: “Tôi tới đây chỉ để thăm Liễu Nhiêm, Cô Đàm đừng hiểu lầm, tôi sẽ rời khỏi đây ngay.”
Đàm Tâm khinh bỉ nói: “Cô rời khỏi đây ngay sao? Cô đừng nghĩ rằng tôi không biết, Đan Nhất Thuần vì cô trở về mà bị buộc phải rời khỏi Dịch Khiêm. Tôi nói cho cô biết, coi như Dịch Khiêm đưa cô về nhà họ Đàm, nhưng gia đình chúng tôi không bao giờ chấp nhận cô đâu!”
Không ai biết được, sự tức giận lúc này của Đàm Tâm thật ra là còn kèm theo lo lắng về chuyện Robert bảo vệ cho Hạ Tử Du lúc ở Male.
Hạ Tử Du bình tĩnh nói, Dù cô có tin hay không, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ chen vào giữa chuyện tình cảm của Cô Đan và Đàm Dịch Khiêm.”
Từ sau lưng truyền đến tiếng chất vấn của bà Đàm: “Vậy sao?”
Đúng lúc này, bà Đàm đi vào phòng.
Hạ Tử Du lạnh nhạt nhìn bà Đàm, không thẹn với lương tâm nói, Nếu viện trưởng không tin có thể đi hỏi Cô Đan .
Khuôn mặt bà Đàm đã không còn nụ cười như trước mặt Đàm Dịch Khiêm, bà hùng hổ dữ tợn mà nhìn Hạ Tử Du, giọng nói tỏ rõ căm ghét: “Dĩ nhiên hỏi gì Đan Nhất Thuần nó cũng không nói, Đan Nhất Thuần không như cô, con bé không biết cách giả vờ đáng thương trước mặt Dịch Khiêm như cô…..”
Hạ Tử Du cố gắng giải thích, Viện trưởng......
Lúc này Đàm Tâm cắt ngang lời Hạ Tử Du: “Mẹ, con đã nói rồi, Hạ Tử Du cũng giống như dịch bệnh, chỉ cần nơi nào có cô ta xuất hiện, chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả…. Hai hôm nay Dịch Khiêm không về nhà ngủ chắc chắn có liên quan tới cô ta, đây cũng không phải lần đầu tiên cô ta chủ động quyến rũ Dịch Khiêm, con đoán hai ngày nay có lẽ cô ta muốn dùng thân xác để cố gắng níu kéo Dịch Khiêm thôi.”
Từ trước tới nay Hạ Tử Du vẫn luôn kính trọng mẹ con nhà họ Đàm, nhưng lúc này lại nghe thấy những lời vu oan dơ bẩn từ miệng Đàm Tâm, rốt cuộc Hạ Tử Du không thể kìm nén, cô lạnh giọng nói: “Đúng, đúng là trong hai ngày nay tôi ở bên Đàm Dịch Khiêm, nhưng tôi không muốn dây dưa với Đàm Dịch Khiêm, mà chính là Đàm Dịch Khiêm bám chặt lấy tôi. Nếu không muốn tôi tiếp tục dây dưa với Đàm Dịch Khiêm, thì hãy tự đi nói với Đàm Dịch Khiêm đi.”
Nói xong những lời đó, đôi mắt Hạ Tử Du đã uất ức đến ửng hồng, rồi không để ý đến mẹ con họ Đàm nữa, mở cửa bước chân ra khỏi phòng.
Hạ Tử Du vừa xoay người đi ra, nước mắt lập tức không kiềm chế được mà tràn ra khóe mắt, bởi vì tầm mắt mơ hồ, lúc cô đi ra khỏi phòng vừa vặn gặp Đàm Dịch Khiêm đang đi ngược trở lại định bước vào phòng, hai người đụng vào nhau, may là Đàm Dịch Khiêm kịp thời đỡ lấy Hạ Tử Du nên mới không khiến cô té ngã bị thương.
Hạ Tử Du ngước lên nhìn Đàm Dịch Khiêm bằng đôi mắt mơ hồ ngấn nước, lúc này cô càng cảm thấy oan ức, nước mắt dường như không thể nào kiểm soát được rơi càng lúc càng nhiều.
Sao vậy?”
Anh đau lòng ôm cô vào trong ngực, ánh mắt nhạy bén đã kịp chuyển đến người nhà bên trong căn phòng.
Hạ Tử Du dùng tất cả hơi sức đẩy Đàm Dịch Khiêm ra: “Tôi van xin anh từ nay hãy cách xa tôi một chút…………….”
Đàm Tâm nhận thấy ánh mắt sắc bén của Đàm Dịch Khiêm đang nhìn mình, lập tức đi ra khỏi phòng, trong mắt tràn đầy lửa hận nói: “Dịch Khiêm, em đừng hiểu lầm, vừa rồi mẹ với chị cũng không hề nói gì với cô ấy, cô ta chỉ giả vờ khóc lóc oan ức để muốn cho em nhìn thấy thôi…………..”
Bà Đàm cũng bước ra theo, chân mày hơi nhíu lại: “Đàm Tâm con cũng thật là, Tiểu Du khó lắm mới đến đây thăm Ngôn Ngôn một lần, con lại làm gì để Tiểu Du khóc như vậy? Cho dù trước đây đúng là Tiểu Du có lỗi, nhưng cũng đã là chuyện đã qua……….”
Nghe ngoài miệng bà Đàm trách cứ Đàm Tâm nhưng bên trong lại ngấm ngầm châm chọc cô, Hạ Tử Du vô cùng khó chịu chỉ biết cắn chặt môi.
Đàm Dịch Khiêm không để ý đến sự chống cự của Hạ Tử Du, anh vẫn ôm chặt cô vào trong ngực, bỗng dưng anh lạnh lùng gọi: “Vú Tề!”
Người quản gia nhà họ Đàm nghe thấy Đàm Dịch Khiêm gọi liền xuất hiện trước mặt Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm thậm chí không hề liếc mắt nhìn bà Đàm, lạnh giọng nói: “Mau thu dọn hết đồ đạc của Liễu Nhiên.”
Vú Tề không hiểu hỏi lại: “Cậu chủ, ý cậu là…………”
Đàm Dịch Khiêm hờ hững nói, Từ nay về sau tôi sẽ không ở đây nữa.
Hả? Vú Tề kinh ngạc sững sờ.
Lúc này bà Đàm mới giật mình hoảng hồn, Dịch Khiêm......
Đàm Tâm cũng giật mình đứng nguyên tại chỗ.
Ánh mắt nghiêm nghị của Đàm Dịch Khiêm quét qua bà Đàm, nói lạnh lùng: “Nếu mẹ đã không thể hòa hợp với con dâu tương lai, có lẽ mẹ chỉ thích sống đơn độc một mình, sau này cũng mong mẹ tự chăm sóc tốt cho mình.” Vừa dứt lời, Đàm Dịch Khiêm mặc kệ ánh mắt đau khổ của bà Đàm, lập tức ôm lấy Hạ Tử Du xoay người đi thẳng ra ngoài.
Bên trong xe, Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên đang ngủ say, im lặng không nói một câu nào.
Còn khó chịu không? Đàm Dịch Khiêm phá vỡ sự yên tĩnh.
Hạ Tử Du cố gắng nuốt trôi sự khổ sở xuống cổ họng, không thèm nhìn Đàm Dịch Khiêm, cô dặn dò người tài xế: “Vui lòng cho dừng xe ở bên đường.”
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu đợi ý kiến của Đàm Dịch Khiêm.
Không ngờ Đàm Dịch Khiêm nói, Dừng xe.
Hạ Tử Du chăm chú nhìn gương mặt Liễu Nhiên đang ngủ say trong lòng, cố gắng quên hết những chuyện không vui trong đầu.
Xe dừng sát ở bên đường, Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên xuống xe.
Tài xế thức thời lái xe đến bên kia đường.
Hạ Tử Du ngước mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm, thỉnh cầu nói, Tôi muốn chăm sóc Liễu Nhiên mấy ngày......
Dĩ nhiên!
Cô gật đầu với anh, Cám ơn.
Anh chăm chú ngóng nhìn đôi mắt trong suốt của cô, nghiêm mặt nói, Trước hết, anh có lời muốn nói với em.”
Như thể biết anh chuẩn bị nói gì, cô lắc đầu: “Xin lỗi, bây giờ tôi rất mệt, tôi chỉ muốn trở về ngủ một giấc………..”
Anh biết lúc này cô đang không vui, nên cũng không ép cô, chỉ nói dịu dàng: “Được, anh đưa em về nhà.”
Cô rũ mắt xuống, Cám ơn.
......
Đàm Dịch Khiêm quả thật chỉ đưa Hạ Tử Du về nhà, như thể lần trước, không hề ở lại trong căn hộ của cô một giây phúc nào đã lập tức rời khỏi.
Trong đáy lòng Hạ Tử Du thầm cảm kích Đàm Dịch Khiêm có thể để cô được bình tĩnh, sau khi bế Liễu Nhiên đặt lên giường, Hạ Tử Du nhìn gương mặt ngây thơ say ngủ của Liễu Nhiên, cô từ từ chìm vào suy nghĩ.
Trong đầu cô không ngừng lặp lại hình ảnh mẹ con bà Đàm lạnh lùng mỉa mai, nhưng đáy lòng lại lần lượt nhắc lại những lời Đàm Dịch Khiêm nói với cô………..
Cô không hề phủ nhận, cho đến ngày hôm nay cô vẫn còn quan tâm tới Đàm Dịch Khiêm như thế, nhưng trong ba năm qua, thật sự cô chưa từng nghĩ tới sẽ tái hợp với Đàm Dịch Khiêm, thậm chí cho đến lúc này, cô vẫn hy vọng Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần thành đôi.
Thật ra cô không trách mẹ con bà Đàm, cô biết mẹ con bà Đàm chỉ đứng trên lập trường Đàm Dịch Khiêm để đối xử với cô, nhưng cô cảm thấy khó chịu, trong lòng không khỏi sợ hãi, vì sao mỗi lần gặp nhau cô lại bị người đời phỉ nhổ nhục mạ đến nông nỗi này?
Cho tới hôm nay, điều cô hy vọng nhất chính là cầu mong đứa con bên cạnh cô có thể luôn cười nói vui vẻ, cô cũng không hề oán trời trách đất, cũng không hy vọng chuyện gì cao vời hơn, trên đời này chỉ duy nhất một lần thỉnh cầu ông trời, đó chính là vào năm năm trước, cô đã hy vọng cô cùng Đàm Dịch Khiêm có thể đi đến cuối cùng…..
Theo thời gian trôi qua, hy vọng mong manh trong đáy lòng đã tan biến, nên cô chưa bao giờ làm người khác tổn thương vì sự chờ đợi này……. Vậy mà hôm nay, cô càng thấy rõ tương lai của cô, cô thấy mình không còn thích hợp ở bên anh nữa!
Thật ra trong lời nói của mẹ con bà Đàm cũng có phần đúng, cô quả thật kém hơn Đan Nhất Thuần, bối cảnh Đan Nhất Thuần cũng sạch sẽ hơn cô, tính tình lại đơn giản thuần khiết, đây mới là cô gái thích hợp với Đàm Dịch Khiêm, từ lúc bắt đầu ông trời đã an bài hai người ở bên nhau, cô không nên tiếp tục phạm phải sai lầm này nữa…………
Ngồi ở cạnh giường, Hạ Tử Du cố gắng kiềm chế sự chua xót đang dâng lên trong lòng, cô không ngừng cảnh cáo chính mình phải tiếp tục kiên định thêm nữa.
......
Buổi trưa, Đàm Dịch Khiêm đi vào phòng trọ.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, anh nhìn thấy Hạ Tử Du đang nằm sấp ngủ trên giường, còn Liễu Nhiên vẫn đang ngủ say.
Đàm Dịch Khiêm nhẹ bước đến bên cạnh cô, chỉ mới nhìn thoáng qua đã thấy rõ nước mắt còn đọng lại chưa khô nơi khóe mắt.
Anh cúi người bế Hạ Tử Du lên, sau đó ôm cô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Anh để cho cô tựa vào ngực của anh, lấy áo khoác của mình choàng lên người cô.
Dường như cô rất muốn đắm chìm mãi vào trong giấc mơ, trong giấc ngủ cô không còn phải tức giận, trầm ngâm lại trầm ngâm.
Anh khẽ cúi đầu chạm vào cánh môi đỏ hồng của cô, sau đó cũng từ từ nhắm mắt lại.
Một lúc lâu sau, làn gió ngoài ban công nhẹ lướt qua hai người trên ghế sofa, mang đến cho họ một tia mát lạnh.
Hạ Tử Du ưm một tiếng, chậm rãi tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn như được chạm khắc của Đàm Dịch Khiêm, cả người đều bị anh ôm chặt khiến cô hơi ngẩn người.
Đây không lần đầu tiên cô ngắm nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, nhưng mỗi lần như thế cô đều bị hàng lông mi quá dài và dày của anh làm cho hoảng hồn.
Lúc ngủ say dường như anh hoàn toàn không còn vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo thường ngày, thế nhưng hai hàng lông mày mơ hồ nhíu lại, như thể trong giấc mộng có gì đó khó khăn.
Cô muốn đứng lên nhưng lại phát hiện cánh tay cô lúc này như thể đang quyến luyến ôm lấy anh, cô vừa vừa định thu tay lại, nhưng ngay sau đó đã bị tay của anh giữ lấy.
Cô lo sợ không yên.
Anh mở mắt ra, đôi mắt đen nhìn sâu vào mắt cô, Cứ dựa vào cạnh giường ngủ như vậy, không sợ cảm lạnh sao? Anh đã tỉnh lại vào lúc cô khẽ nhúc nhích trong ngực rồi.
“Sao anh lại ở đây?” Cô nhớ đây là phòng của cô mà.
Anh nhếch môi cười, Anh cho em thuê căn phòng này, sao lại không thể có chìa khóa ở đây.”
Cô bị anh nhìn chằm chằm đâm ra sợ hãi, ngay sau đó đưa mắt nhìn sang nơi khác.
Anh không cho phép cô trốn tránh, xoay khuôn mặt cô lại, muốn cô nhìn thẳng vào mắt anh, nói dịu dàng, Nói cho anh biết, cả buổi sáng nay em đã suy nghĩ những gì?”
Cô quật cường không nói, Không có.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ánh mắt dừng lại ở hốc mắt ửng đỏ của cô: “Khóc nguyên một buổi sáng, còn nói không có?”
Cô rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào mắt anh: “Nếu như anh thật sự muốn tốt cho tôi, xin anh đừng trêu chọc tôi nữa………….”
Anh nheo mắt lại, giọng nói khàn khàn, Đã quên những gì anh nói rồi sao?
Cô rũ mắt xuống, khó chịu lắc đầu, Đàm Dịch Khiêm, chỉ cần anh muốn, thế giới này có rất nhiều rất nhiều phụ nữ mặc cho anh lựa chọn......
Anh biết rõ những lời cô sắp nói, lập tức cắt ngang, Thế nhưng những người không phải là em, anh chỉ muốn em!
Nhưng tôi...... Lúc này cô chỉ muốn nói hết những đau đớn chôn giấu sâu trong lòng cho anh biết, nhưng cô không đủ dũng khí để nói ra những điều này, cô biết, cô đang sợ……. Mà nguyên nhân khiến cô sợ hãi chính là khi cô nói ra những lời này, một giây tiếp theo anh sẽ không còn kiên định nói với cô những lời này nữa.
Anh đau lòng cúi xuống hôn lên môi cô, sau đó hỏi: “Em đang sợ điều gì?”
Tôi sợ tương lai anh sẽ hối hận......
Những lời này cô nhất định không nói ra.
Anh thấy cô vẫn tiếp tục im lặng, nhẹ nhàng ôm chặt cô vào trong ngực, Đừng nói những lời chẳng hạn như em đang yêu Kim Trạch Húc với anh, nếu không anh sẽ rất tức giận đấy, nhưng anh cho phép em nói ra những điều còn chưa hài lòng về anh, nếu em có chuyện không hài lòng về anh hoặc không có lòng tin tưởng vào tương lai của chúng ta, vậy thì anh nhất định sẽ khiến cho em hài lòng, để em có thể tràn ngập lòng tin vào tương lai chúng ta.”
Ngay lúc này, cô đột nhiên nghẹn ngào bật khóc, Hu...... Tại sao lúc này mỗi lời anh nói đều khiến cô không thể khống chế suy nghĩ muốn ở bên anh mãi mãi?
Anh hôn nhẹ lên hàng mi dài thấm đầy nước mắt của cô, lẳng lặng ôm chặt lấy cô.
Bất ngờ, Hu hu......
Trong phòng truyền đến tiếng khóc tỉnh dậy của Liễu Nhiên.
Hạ Tử Du lập tức bật dậy rời khỏi người Đàm Dịch Khiêm.
Bước nhanh vào phòng trong, thấy khuôn mặt Liễu Nhiên vừa tỉnh dậy còn đang ngỡ ngàng mờ mịt, Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên vào trong ngực an ủi, Con gái ngoan.....
Liễu Nhiên ngây thơ dụi dụi hai mắt, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Du: “Mẹ?” Thật ra Liễu Nhiên không có khái niệm rõ ràng với chữ “mẹ” này, con bé chỉ đơn giản nghĩ rằng đây là một cách gọi của Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du hôn xuống hai bầu má của Liễu, ngay sau đó mặc cho Liễu Nhiên một bộ quần áo khác.
Sau khi tỉnh lại Liễu Nhiên không nhìn thấy ai nên sợ hãi mà khóc, sau khi nhìn thấy Hạ Tử Du, Liễu Nhiên cũng dần dần không còn sợ hãi nữa, cô bé vừa cười vừa nói: “Mẹ, Ngôn Ngôn có thể tự mặc.”
Nhìn thấy con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, Hạ Tử Du đã quên hết đi những chuyện phiền não trong đầu, trên gương mặt hiện ra một nụ cười ngọt ngào.
Đàm Ngôn Tư mặc quần áo tử tế xong đúng lúc nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm đi vào trong phòng, Đàm Ngôn Tư vui mừng gọi, Ba ——
Đàm Dịch Khiêm đến bên cạnh giường, cúi người ôm lấy Đàm Ngôn Tư, âu yếm hôn lên hai má Đàm Ngôn Tư, hai hàng lông mày của Đàm Dịch Khiêm tràn đầy tình thương của cha: “Bây giờ con còn cảm thấy khó chịu không?”
Đàm Ngôn Tư lắc đầu, Có ba ôm Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn không hề khó chịu. Đã hoàn toàn hạ sốt nên Liễu Nhiên trở lại dáng vẻ hoạt bát đáng yêu.
Hạ Tử Du đứng dậy, nhìn hình ảnh ấm áp lúc này của hai người, trong đáy lòng cô thật sự cảm kích Đan Nhất Thuần.... Ba năm qua cô không thể chăm sóc cho Liễu Nhiên, Đàm Dịch Khiêm đương nhiên cũng không có nhiều thời gian quan tâm đến đứa nhỏ, mà Đan Nhất Thuần lại có thể dạy dỗ Liễu Nhiên tốt đến như thế.
Đàm Dịch Khiêm nói với Liễu Nhiên không lạnh lùng như thể lúc nói chuyện với nhân viên, anh từ tốn hỏi Liễu Nhiên: “Có đói bụng không, ba mẹ đưa con ra ngoài ăn cơm.”
Liễu Nhiên gật đầu.
Đàm Dịch Khiêm liếc mắt nhìn Hạ Tử Du.
Đầu tiên Hạ Tử Du cảm thấy hơi sửng sốt, sau đó đưa tay ôm lấy Liễu Nhiên, vui vẻ nói, Đi thôi, Liễu Nhiên, mẹ dẫn con đi ăn món ngon......
Liễu Nhiên nhoài người về phía trước ngực Hạ Tử Du, cười ngọt ngào.
Đàm Dịch Khiêm bước đến bên cạnh Hạ Tử Du, tự nhiên ôm lấy vòng eo Hạ Tử Du.
Trong lòng Hạ Tử Du vui sướng khi nhìn gương mặt con gái trong lòng, cô cảm kích nhìn Đàm Dịch Khiêm, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
Hạ Tử Du đứng lên, bình tĩnh nói, Xin lỗi, tôi là mẹ Liễu Nhiên, tôi có quyền đến thăm con gái mình!”
Đàm Tâm nhất thời tức giận, Da mặt của cô đúng là dày thật, bây giờ còn dám đến nhà chúng tôi! Tôi thật sự tò mò không biết rốt cuộc cô đã dùng thủ đoạn gì để có thể trở lại bên cạnh Dịch Khiêm?”
Đã quen với vẻ mặt lạnh lùng mỉa mai châm chọc, Hạ Tử Du không hề tức giận, giọng nói cô vẫn thản nhiên như bình thường: “Tôi tới đây chỉ để thăm Liễu Nhiêm, Cô Đàm đừng hiểu lầm, tôi sẽ rời khỏi đây ngay.”
Đàm Tâm khinh bỉ nói: “Cô rời khỏi đây ngay sao? Cô đừng nghĩ rằng tôi không biết, Đan Nhất Thuần vì cô trở về mà bị buộc phải rời khỏi Dịch Khiêm. Tôi nói cho cô biết, coi như Dịch Khiêm đưa cô về nhà họ Đàm, nhưng gia đình chúng tôi không bao giờ chấp nhận cô đâu!”
Không ai biết được, sự tức giận lúc này của Đàm Tâm thật ra là còn kèm theo lo lắng về chuyện Robert bảo vệ cho Hạ Tử Du lúc ở Male.
Hạ Tử Du bình tĩnh nói, Dù cô có tin hay không, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ chen vào giữa chuyện tình cảm của Cô Đan và Đàm Dịch Khiêm.”
Từ sau lưng truyền đến tiếng chất vấn của bà Đàm: “Vậy sao?”
Đúng lúc này, bà Đàm đi vào phòng.
Hạ Tử Du lạnh nhạt nhìn bà Đàm, không thẹn với lương tâm nói, Nếu viện trưởng không tin có thể đi hỏi Cô Đan .
Khuôn mặt bà Đàm đã không còn nụ cười như trước mặt Đàm Dịch Khiêm, bà hùng hổ dữ tợn mà nhìn Hạ Tử Du, giọng nói tỏ rõ căm ghét: “Dĩ nhiên hỏi gì Đan Nhất Thuần nó cũng không nói, Đan Nhất Thuần không như cô, con bé không biết cách giả vờ đáng thương trước mặt Dịch Khiêm như cô…..”
Hạ Tử Du cố gắng giải thích, Viện trưởng......
Lúc này Đàm Tâm cắt ngang lời Hạ Tử Du: “Mẹ, con đã nói rồi, Hạ Tử Du cũng giống như dịch bệnh, chỉ cần nơi nào có cô ta xuất hiện, chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả…. Hai hôm nay Dịch Khiêm không về nhà ngủ chắc chắn có liên quan tới cô ta, đây cũng không phải lần đầu tiên cô ta chủ động quyến rũ Dịch Khiêm, con đoán hai ngày nay có lẽ cô ta muốn dùng thân xác để cố gắng níu kéo Dịch Khiêm thôi.”
Từ trước tới nay Hạ Tử Du vẫn luôn kính trọng mẹ con nhà họ Đàm, nhưng lúc này lại nghe thấy những lời vu oan dơ bẩn từ miệng Đàm Tâm, rốt cuộc Hạ Tử Du không thể kìm nén, cô lạnh giọng nói: “Đúng, đúng là trong hai ngày nay tôi ở bên Đàm Dịch Khiêm, nhưng tôi không muốn dây dưa với Đàm Dịch Khiêm, mà chính là Đàm Dịch Khiêm bám chặt lấy tôi. Nếu không muốn tôi tiếp tục dây dưa với Đàm Dịch Khiêm, thì hãy tự đi nói với Đàm Dịch Khiêm đi.”
Nói xong những lời đó, đôi mắt Hạ Tử Du đã uất ức đến ửng hồng, rồi không để ý đến mẹ con họ Đàm nữa, mở cửa bước chân ra khỏi phòng.
Hạ Tử Du vừa xoay người đi ra, nước mắt lập tức không kiềm chế được mà tràn ra khóe mắt, bởi vì tầm mắt mơ hồ, lúc cô đi ra khỏi phòng vừa vặn gặp Đàm Dịch Khiêm đang đi ngược trở lại định bước vào phòng, hai người đụng vào nhau, may là Đàm Dịch Khiêm kịp thời đỡ lấy Hạ Tử Du nên mới không khiến cô té ngã bị thương.
Hạ Tử Du ngước lên nhìn Đàm Dịch Khiêm bằng đôi mắt mơ hồ ngấn nước, lúc này cô càng cảm thấy oan ức, nước mắt dường như không thể nào kiểm soát được rơi càng lúc càng nhiều.
Sao vậy?”
Anh đau lòng ôm cô vào trong ngực, ánh mắt nhạy bén đã kịp chuyển đến người nhà bên trong căn phòng.
Hạ Tử Du dùng tất cả hơi sức đẩy Đàm Dịch Khiêm ra: “Tôi van xin anh từ nay hãy cách xa tôi một chút…………….”
Đàm Tâm nhận thấy ánh mắt sắc bén của Đàm Dịch Khiêm đang nhìn mình, lập tức đi ra khỏi phòng, trong mắt tràn đầy lửa hận nói: “Dịch Khiêm, em đừng hiểu lầm, vừa rồi mẹ với chị cũng không hề nói gì với cô ấy, cô ta chỉ giả vờ khóc lóc oan ức để muốn cho em nhìn thấy thôi…………..”
Bà Đàm cũng bước ra theo, chân mày hơi nhíu lại: “Đàm Tâm con cũng thật là, Tiểu Du khó lắm mới đến đây thăm Ngôn Ngôn một lần, con lại làm gì để Tiểu Du khóc như vậy? Cho dù trước đây đúng là Tiểu Du có lỗi, nhưng cũng đã là chuyện đã qua……….”
Nghe ngoài miệng bà Đàm trách cứ Đàm Tâm nhưng bên trong lại ngấm ngầm châm chọc cô, Hạ Tử Du vô cùng khó chịu chỉ biết cắn chặt môi.
Đàm Dịch Khiêm không để ý đến sự chống cự của Hạ Tử Du, anh vẫn ôm chặt cô vào trong ngực, bỗng dưng anh lạnh lùng gọi: “Vú Tề!”
Người quản gia nhà họ Đàm nghe thấy Đàm Dịch Khiêm gọi liền xuất hiện trước mặt Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm thậm chí không hề liếc mắt nhìn bà Đàm, lạnh giọng nói: “Mau thu dọn hết đồ đạc của Liễu Nhiên.”
Vú Tề không hiểu hỏi lại: “Cậu chủ, ý cậu là…………”
Đàm Dịch Khiêm hờ hững nói, Từ nay về sau tôi sẽ không ở đây nữa.
Hả? Vú Tề kinh ngạc sững sờ.
Lúc này bà Đàm mới giật mình hoảng hồn, Dịch Khiêm......
Đàm Tâm cũng giật mình đứng nguyên tại chỗ.
Ánh mắt nghiêm nghị của Đàm Dịch Khiêm quét qua bà Đàm, nói lạnh lùng: “Nếu mẹ đã không thể hòa hợp với con dâu tương lai, có lẽ mẹ chỉ thích sống đơn độc một mình, sau này cũng mong mẹ tự chăm sóc tốt cho mình.” Vừa dứt lời, Đàm Dịch Khiêm mặc kệ ánh mắt đau khổ của bà Đàm, lập tức ôm lấy Hạ Tử Du xoay người đi thẳng ra ngoài.
Bên trong xe, Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên đang ngủ say, im lặng không nói một câu nào.
Còn khó chịu không? Đàm Dịch Khiêm phá vỡ sự yên tĩnh.
Hạ Tử Du cố gắng nuốt trôi sự khổ sở xuống cổ họng, không thèm nhìn Đàm Dịch Khiêm, cô dặn dò người tài xế: “Vui lòng cho dừng xe ở bên đường.”
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu đợi ý kiến của Đàm Dịch Khiêm.
Không ngờ Đàm Dịch Khiêm nói, Dừng xe.
Hạ Tử Du chăm chú nhìn gương mặt Liễu Nhiên đang ngủ say trong lòng, cố gắng quên hết những chuyện không vui trong đầu.
Xe dừng sát ở bên đường, Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên xuống xe.
Tài xế thức thời lái xe đến bên kia đường.
Hạ Tử Du ngước mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm, thỉnh cầu nói, Tôi muốn chăm sóc Liễu Nhiên mấy ngày......
Dĩ nhiên!
Cô gật đầu với anh, Cám ơn.
Anh chăm chú ngóng nhìn đôi mắt trong suốt của cô, nghiêm mặt nói, Trước hết, anh có lời muốn nói với em.”
Như thể biết anh chuẩn bị nói gì, cô lắc đầu: “Xin lỗi, bây giờ tôi rất mệt, tôi chỉ muốn trở về ngủ một giấc………..”
Anh biết lúc này cô đang không vui, nên cũng không ép cô, chỉ nói dịu dàng: “Được, anh đưa em về nhà.”
Cô rũ mắt xuống, Cám ơn.
......
Đàm Dịch Khiêm quả thật chỉ đưa Hạ Tử Du về nhà, như thể lần trước, không hề ở lại trong căn hộ của cô một giây phúc nào đã lập tức rời khỏi.
Trong đáy lòng Hạ Tử Du thầm cảm kích Đàm Dịch Khiêm có thể để cô được bình tĩnh, sau khi bế Liễu Nhiên đặt lên giường, Hạ Tử Du nhìn gương mặt ngây thơ say ngủ của Liễu Nhiên, cô từ từ chìm vào suy nghĩ.
Trong đầu cô không ngừng lặp lại hình ảnh mẹ con bà Đàm lạnh lùng mỉa mai, nhưng đáy lòng lại lần lượt nhắc lại những lời Đàm Dịch Khiêm nói với cô………..
Cô không hề phủ nhận, cho đến ngày hôm nay cô vẫn còn quan tâm tới Đàm Dịch Khiêm như thế, nhưng trong ba năm qua, thật sự cô chưa từng nghĩ tới sẽ tái hợp với Đàm Dịch Khiêm, thậm chí cho đến lúc này, cô vẫn hy vọng Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần thành đôi.
Thật ra cô không trách mẹ con bà Đàm, cô biết mẹ con bà Đàm chỉ đứng trên lập trường Đàm Dịch Khiêm để đối xử với cô, nhưng cô cảm thấy khó chịu, trong lòng không khỏi sợ hãi, vì sao mỗi lần gặp nhau cô lại bị người đời phỉ nhổ nhục mạ đến nông nỗi này?
Cho tới hôm nay, điều cô hy vọng nhất chính là cầu mong đứa con bên cạnh cô có thể luôn cười nói vui vẻ, cô cũng không hề oán trời trách đất, cũng không hy vọng chuyện gì cao vời hơn, trên đời này chỉ duy nhất một lần thỉnh cầu ông trời, đó chính là vào năm năm trước, cô đã hy vọng cô cùng Đàm Dịch Khiêm có thể đi đến cuối cùng…..
Theo thời gian trôi qua, hy vọng mong manh trong đáy lòng đã tan biến, nên cô chưa bao giờ làm người khác tổn thương vì sự chờ đợi này……. Vậy mà hôm nay, cô càng thấy rõ tương lai của cô, cô thấy mình không còn thích hợp ở bên anh nữa!
Thật ra trong lời nói của mẹ con bà Đàm cũng có phần đúng, cô quả thật kém hơn Đan Nhất Thuần, bối cảnh Đan Nhất Thuần cũng sạch sẽ hơn cô, tính tình lại đơn giản thuần khiết, đây mới là cô gái thích hợp với Đàm Dịch Khiêm, từ lúc bắt đầu ông trời đã an bài hai người ở bên nhau, cô không nên tiếp tục phạm phải sai lầm này nữa…………
Ngồi ở cạnh giường, Hạ Tử Du cố gắng kiềm chế sự chua xót đang dâng lên trong lòng, cô không ngừng cảnh cáo chính mình phải tiếp tục kiên định thêm nữa.
......
Buổi trưa, Đàm Dịch Khiêm đi vào phòng trọ.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, anh nhìn thấy Hạ Tử Du đang nằm sấp ngủ trên giường, còn Liễu Nhiên vẫn đang ngủ say.
Đàm Dịch Khiêm nhẹ bước đến bên cạnh cô, chỉ mới nhìn thoáng qua đã thấy rõ nước mắt còn đọng lại chưa khô nơi khóe mắt.
Anh cúi người bế Hạ Tử Du lên, sau đó ôm cô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Anh để cho cô tựa vào ngực của anh, lấy áo khoác của mình choàng lên người cô.
Dường như cô rất muốn đắm chìm mãi vào trong giấc mơ, trong giấc ngủ cô không còn phải tức giận, trầm ngâm lại trầm ngâm.
Anh khẽ cúi đầu chạm vào cánh môi đỏ hồng của cô, sau đó cũng từ từ nhắm mắt lại.
Một lúc lâu sau, làn gió ngoài ban công nhẹ lướt qua hai người trên ghế sofa, mang đến cho họ một tia mát lạnh.
Hạ Tử Du ưm một tiếng, chậm rãi tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn như được chạm khắc của Đàm Dịch Khiêm, cả người đều bị anh ôm chặt khiến cô hơi ngẩn người.
Đây không lần đầu tiên cô ngắm nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, nhưng mỗi lần như thế cô đều bị hàng lông mi quá dài và dày của anh làm cho hoảng hồn.
Lúc ngủ say dường như anh hoàn toàn không còn vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo thường ngày, thế nhưng hai hàng lông mày mơ hồ nhíu lại, như thể trong giấc mộng có gì đó khó khăn.
Cô muốn đứng lên nhưng lại phát hiện cánh tay cô lúc này như thể đang quyến luyến ôm lấy anh, cô vừa vừa định thu tay lại, nhưng ngay sau đó đã bị tay của anh giữ lấy.
Cô lo sợ không yên.
Anh mở mắt ra, đôi mắt đen nhìn sâu vào mắt cô, Cứ dựa vào cạnh giường ngủ như vậy, không sợ cảm lạnh sao? Anh đã tỉnh lại vào lúc cô khẽ nhúc nhích trong ngực rồi.
“Sao anh lại ở đây?” Cô nhớ đây là phòng của cô mà.
Anh nhếch môi cười, Anh cho em thuê căn phòng này, sao lại không thể có chìa khóa ở đây.”
Cô bị anh nhìn chằm chằm đâm ra sợ hãi, ngay sau đó đưa mắt nhìn sang nơi khác.
Anh không cho phép cô trốn tránh, xoay khuôn mặt cô lại, muốn cô nhìn thẳng vào mắt anh, nói dịu dàng, Nói cho anh biết, cả buổi sáng nay em đã suy nghĩ những gì?”
Cô quật cường không nói, Không có.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ánh mắt dừng lại ở hốc mắt ửng đỏ của cô: “Khóc nguyên một buổi sáng, còn nói không có?”
Cô rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào mắt anh: “Nếu như anh thật sự muốn tốt cho tôi, xin anh đừng trêu chọc tôi nữa………….”
Anh nheo mắt lại, giọng nói khàn khàn, Đã quên những gì anh nói rồi sao?
Cô rũ mắt xuống, khó chịu lắc đầu, Đàm Dịch Khiêm, chỉ cần anh muốn, thế giới này có rất nhiều rất nhiều phụ nữ mặc cho anh lựa chọn......
Anh biết rõ những lời cô sắp nói, lập tức cắt ngang, Thế nhưng những người không phải là em, anh chỉ muốn em!
Nhưng tôi...... Lúc này cô chỉ muốn nói hết những đau đớn chôn giấu sâu trong lòng cho anh biết, nhưng cô không đủ dũng khí để nói ra những điều này, cô biết, cô đang sợ……. Mà nguyên nhân khiến cô sợ hãi chính là khi cô nói ra những lời này, một giây tiếp theo anh sẽ không còn kiên định nói với cô những lời này nữa.
Anh đau lòng cúi xuống hôn lên môi cô, sau đó hỏi: “Em đang sợ điều gì?”
Tôi sợ tương lai anh sẽ hối hận......
Những lời này cô nhất định không nói ra.
Anh thấy cô vẫn tiếp tục im lặng, nhẹ nhàng ôm chặt cô vào trong ngực, Đừng nói những lời chẳng hạn như em đang yêu Kim Trạch Húc với anh, nếu không anh sẽ rất tức giận đấy, nhưng anh cho phép em nói ra những điều còn chưa hài lòng về anh, nếu em có chuyện không hài lòng về anh hoặc không có lòng tin tưởng vào tương lai của chúng ta, vậy thì anh nhất định sẽ khiến cho em hài lòng, để em có thể tràn ngập lòng tin vào tương lai chúng ta.”
Ngay lúc này, cô đột nhiên nghẹn ngào bật khóc, Hu...... Tại sao lúc này mỗi lời anh nói đều khiến cô không thể khống chế suy nghĩ muốn ở bên anh mãi mãi?
Anh hôn nhẹ lên hàng mi dài thấm đầy nước mắt của cô, lẳng lặng ôm chặt lấy cô.
Bất ngờ, Hu hu......
Trong phòng truyền đến tiếng khóc tỉnh dậy của Liễu Nhiên.
Hạ Tử Du lập tức bật dậy rời khỏi người Đàm Dịch Khiêm.
Bước nhanh vào phòng trong, thấy khuôn mặt Liễu Nhiên vừa tỉnh dậy còn đang ngỡ ngàng mờ mịt, Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên vào trong ngực an ủi, Con gái ngoan.....
Liễu Nhiên ngây thơ dụi dụi hai mắt, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Du: “Mẹ?” Thật ra Liễu Nhiên không có khái niệm rõ ràng với chữ “mẹ” này, con bé chỉ đơn giản nghĩ rằng đây là một cách gọi của Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du hôn xuống hai bầu má của Liễu, ngay sau đó mặc cho Liễu Nhiên một bộ quần áo khác.
Sau khi tỉnh lại Liễu Nhiên không nhìn thấy ai nên sợ hãi mà khóc, sau khi nhìn thấy Hạ Tử Du, Liễu Nhiên cũng dần dần không còn sợ hãi nữa, cô bé vừa cười vừa nói: “Mẹ, Ngôn Ngôn có thể tự mặc.”
Nhìn thấy con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, Hạ Tử Du đã quên hết đi những chuyện phiền não trong đầu, trên gương mặt hiện ra một nụ cười ngọt ngào.
Đàm Ngôn Tư mặc quần áo tử tế xong đúng lúc nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm đi vào trong phòng, Đàm Ngôn Tư vui mừng gọi, Ba ——
Đàm Dịch Khiêm đến bên cạnh giường, cúi người ôm lấy Đàm Ngôn Tư, âu yếm hôn lên hai má Đàm Ngôn Tư, hai hàng lông mày của Đàm Dịch Khiêm tràn đầy tình thương của cha: “Bây giờ con còn cảm thấy khó chịu không?”
Đàm Ngôn Tư lắc đầu, Có ba ôm Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn không hề khó chịu. Đã hoàn toàn hạ sốt nên Liễu Nhiên trở lại dáng vẻ hoạt bát đáng yêu.
Hạ Tử Du đứng dậy, nhìn hình ảnh ấm áp lúc này của hai người, trong đáy lòng cô thật sự cảm kích Đan Nhất Thuần.... Ba năm qua cô không thể chăm sóc cho Liễu Nhiên, Đàm Dịch Khiêm đương nhiên cũng không có nhiều thời gian quan tâm đến đứa nhỏ, mà Đan Nhất Thuần lại có thể dạy dỗ Liễu Nhiên tốt đến như thế.
Đàm Dịch Khiêm nói với Liễu Nhiên không lạnh lùng như thể lúc nói chuyện với nhân viên, anh từ tốn hỏi Liễu Nhiên: “Có đói bụng không, ba mẹ đưa con ra ngoài ăn cơm.”
Liễu Nhiên gật đầu.
Đàm Dịch Khiêm liếc mắt nhìn Hạ Tử Du.
Đầu tiên Hạ Tử Du cảm thấy hơi sửng sốt, sau đó đưa tay ôm lấy Liễu Nhiên, vui vẻ nói, Đi thôi, Liễu Nhiên, mẹ dẫn con đi ăn món ngon......
Liễu Nhiên nhoài người về phía trước ngực Hạ Tử Du, cười ngọt ngào.
Đàm Dịch Khiêm bước đến bên cạnh Hạ Tử Du, tự nhiên ôm lấy vòng eo Hạ Tử Du.
Trong lòng Hạ Tử Du vui sướng khi nhìn gương mặt con gái trong lòng, cô cảm kích nhìn Đàm Dịch Khiêm, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
/377
|