Hạ Tử Du lập tức nhớ lại Liễu Nhiên từng nói với cô Đan Nhất Thuần cũng thích mùi chanh thảo, chanh thảo có nghĩa là Không thể nói yêu , dường như ý nghĩa này....
Anh nói luôn thích mùi chanh thảo trên người cô, cô biết anh chắc chắn hiệu được ý nghĩa của cây chanh thảo, anh nhất định biết Đan Nhất Thuần đang thổ lộ với anh.
Mặc dù anh không lấy ra chiếc cà vạt trong hộp, nhưng anh để cái hộp trong ngăn kéo phải chăng anh thật sự đang do dự?
Là ai đang ở trong đó?
Câu hỏi cắt đứt suy nghĩ của Hạ Tử Du, Hạ Tử Du ngước mắt nhìn về phía quản lý cao ốc đang cầm đèn pin kiểm tra.
Nhìn thấy Hạ Tử Du, nhân viên quản lý vội vàng nói xin lỗi, Xin lỗi Bà tổng giám đốc , tôi không biết là cô....
Hạ Tử Du bỏ lại cái hộp vào ngăn kéo, hơi mỉm cười với nhân viên quản lý, Không sao, tôi chỉ là ....
Nhân viên quản lý tiếp lời, Cô đến tìm tổng giám đốc sao?
Hạ Tử Du cười gật đầu, Ừ.
Nhân viên quản lý đã lớn tuổi nói, Tổng giám đốc mấy ngày nay đều ở trong phòng này nghỉ ngơi.... . Vợ chồng son cãi nhau phải không?
Hạ Tử Du gật nhẹ đầu.
Nhân viên quản lý nói, Lúc tan ca tôi vô tình nghe tổng giám đốc nói với thư kí Dư muốn đến bệnh viện, tôi lại không biết tổng giám đốc tới bệnh viện làm gì, có điều hiện tại tổng giám đốc không có ở đây, tôi đoán chừng là tới bệnh viện đấy!”
Chuyện Kim Trạch Húc hiển nhiên là Đàm Dịch Khiêm cố ý ngăn chặn lại giới truyền thông, cho nên bên ngoài căn bản không biết chuyện Kim Trạch Húc bị bắt là có liên quan đến Đàm Dịch Khiêm, nhân viên đàm thị đương nhiên cũng không biết.
Vâng, cảm ơn chú.
Bà tổng giám đốc , cũng thuận đường để tôi đưa cô xuống!
Cám ơn.
--
Tài xế đưa Hạ Tử Du tới bệnh viện ngoại khoa uy tín nhất Los Angeles.
Đây là lần đầu tiên Hạ Tử Du bước vào bệnh viện này sau khi trở lại từ Thụy Sĩ, cũng không phải cô chưa từng nghĩ đến bệnh viện thăm Đan Nhất Thuần, mà là bà Đàm mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm Đan Nhất Thuần, cô biết bà Đàm không muốn nhìn thấy cô trong bệnh viện ....
Đến sảnh bệnh viện, Hạ Tử Du khách sáo hỏi thăm, Xin chào, tôi muốn hỏi bệnh viện này có phải có bệnh nhân tên là Đan Nhất Thuần không? Cô có thể cho tôi biết số phòng của cô ấy được không?”
Y tá nói, Thật xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ tin tức bệnh nhân.
Hạ Tử Du nói, Tôi là bạn của cô ấy, chồng tôi hôm nay cũng đến thăm cô ấy.”
Y tá hỏi, Xin hỏi chồng của cô họ gì?
Hạ Tử Du nói, Anh ấy là Đàm Dịch Khiêm.
Y tá nhất thời giật mình ngạc nhiên, sau đó lập tức đứng dậy, nở một nụ cười rực rỡ, Dạ, Tổng giám đốc Đàm bà chủ, cô Đan ở dãy B lầu năm phòng 521.... Cô ấy đã tỉnh rồi!
Hạ Tử Du mừng rỡ hỏi, Cô ấy tỉnh rồi sao?
Y tá gật đầu, Đúng vậy, cô ấy vừa tỉnh lại chiều hôm nay.
....
Biết được tin Đan Nhất Thuần đã tỉnh lại, trong lòng Hạ Tử Du cũng vui mừng.
Loại cảm giác này khiến gông xích nặng nề trong lòng cô được dỡ bỏ, lúc này cô đi bộ cũng cảm thấy nhẹ nhõm được đôi chút.
Đi tới trước cửa phòng bệnh 521, Hạ Tử Du đang muốn giơ tay lên gõ cửa, nhưng ngước mắt bỗng chốc vô tình xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt nhìn thấy bóng dáng anh tuấn mà cô không dứt bỏ được.
Khoảng khắc đó, động tác muốn gõ cửa của Hạ Tử Du đột nhiên dừng lại....
Không phải là bởi vì cô nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm, mà là bởi vì cô nhìn thấy đôi tay mềm mại của Đan Nhất Thuần đang vòng quanh eo Đàm Dịch Khiêm.
Đúng vậy, Đan Nhất Thuần đang từ sau ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, rất chặt rất chặt....
Hạ Tử Du xoay người, không muốn quấy rầy họ, vội vàng bước đi.
Hạ Tử Du đi chưa được mấy bước, nước mắt đã đong đầy hốc mắt cô.
Cô bụm miệng lại, dùng sức chạy đến ban công bệnh viện, không thể kiềm chế đau lòng mà khóc thành tiếng.
Ngày đó cô cũng ôm anh như vậy, nhưng anh đã lạnh lừng gỡ tay cô ra, cô vẫn nhớ mãi khoảnh khắc lạnh lùng ấy.... .....
Vậy mà, vừa rồi cô nhìn thấy thấy anh vẫn để tay Đan Nhất Thuần trên eo anh thật lâu.... ......
Lòng cô rất đau rất đau, nước mắt tựa như nước lũ vỡ đê trút xuống.
Cô từ từ ngồi xổm xuống, bất lực cuộn chặt lấy cơ thể mình.
Sau một hồi lâu, nước mắt không còn rơi được nữa, cô chậm rãi đứng dậy, sững sờ đứng trước lan can ban công.
Ban đêm gió lạnh xuyên thấu qua cơ thể mỏng manh của cô, trong đầu cô vẫn là hình ảnh đó.... ...
Cô không biết biết cảm giác khi nhìn thấy cảnh đó như thế nào, có lẽ là vì nguyên nhân khác, có lẽ cô không cần phải khổ sở tưởng tượng hình ảnh đó, nhưng chiếc hộp màu đen được anh giữ lại trong ngăn kéo bàn làm việc ít nhiều cũng biểu đạt điều gì đó. ....
Những lời thề non hẹn biển, tất cả lời ngon tiếng ngọt, tất cả hình ảnh ngọt ngào cô và anh trải qua bắt đầu xuất hiện trong đầu cô .... Cô chua xót khó có thể kiềm nén được, nước mắt lại lần nữa như chuỗi vòng trân châu đứt dây rơi xuống.
Liên tục giơ tay lên lau đi nước mắt tràn ra từ hốc mắt, nhưng nước mắt một giây trước được lau đi, một giây sau lại tràn ra mãnh liệt.
Không biết đã trải qua bao lâu, nước mắt xung quanh hốc mắt Hạ Tử Du đã được gió hong khô.... .......
Hít liên tục mấy hơi, cô xoay người rời đi.
....
Chưa bao giờ cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi có anh đến vậy, cô dùng sức ấn nút thang máy....
Đinh ——
Cửa thang máy mở ra, cô đang muốn bước vào thang máy, vô tình đụng phải người trong thang máy đang vội vã đi ra.
Chết tiệt, ai mà hấp tấp như vậy?
Thật xin lỗi....
Tiếng mắng nhỏ truyền đến, Robert nhìn về phía người vừa đụng vào mình.
Một giây tiếp theo, Tử Du?
Hạ Tử Du giương mắt nhìn lên không ngờ ngoài ý muốn nhìn thấy người bạn tốt, Robert!
Lúc Hạ Tử Du ngước mắt, Robert cũng đã nhận ra đáy mắt Hạ Tử Du mơ hồ vẫn còn ẩm ướt, ngay sau đó Robert kéo Hạ Tử Du ra thang máy.
Robert vịn lấy bả vai Hạ Tử Du, Em làm sao vậy? Sao mắt đỏ thế kia?
Hạ Tử Du lắc đầu, Em không sao....
Robert nhíu mày, Em khóc à?
Hạ Tử Du cụp mắt xuống, Không có, vừa rồi em bị cát bay vào mắt....
Robert hỏi, Vậy em làm gì mà đi vội vã như vậy? Còn không cẩn thận va vào anh?”
Hạ Tử Du nói, Không phải anh cũng vội vàng tới sao?
Robert không nói gì chỉ giải thích, Có trời mới hiểu, mấy ngày trước anh bị ba anh gọi về Saudi....Ba anh ép anh lấy vợ.... .... Em biết đấy, ba anh có bốn bà vợ, cho nên tự mình thay anh tìm ba nguời phụ nữ về nhà, tóm lại cuộc sống riêng của anh đã bị ba anh phá rối tung cả lên!” Robert phiền não bới bới tóc, lại nói, “Hôm trước anh mới biết tin Nhất Thuần bị thương, vừa mới xuống máy bay đây!”
Biết Robert lo lắng nhất cái gì, Hạ Tử Du chậm rãi nói, “Nhất Thuần đã tỉnh rồi, anh không phải lo lắng.
Robert kích động siết chặt bả vai Hạ Tử Du, Cô ấy tỉnh rồi?
Hạ Tử Du gật đầu, Dạ.
Vậy ngay bây giờ anh phải đi thăm cô ấy.... Robert gấp gáp xoay người.
Hạ Tử Du kéo lấy cánh tay Robert, Ồ, Robert, lúc này đã khuya lắm rồi, Đan Nhất Thuần cũng cần nghỉ ngơi, hay ngày mai anh hãy quay lại thăm cô ấy!
Robert vẫn bước đi, Không sao, anh phải trông thấy cô ấy thì mới yên tâm.
Hạ Tử Du nói với bóng lưng Robert, Robert, em.... Tâm tình em đang không tốt, anh có thể hàn huyên với em một chút được không?
Bước chân vội vàng của Robert cuối cùng dừng lại, anh xoay người đi đến bên cạnh Hạ Tử Du, Tử Du, em sao vậy?
Ánh mắt Hạ Tử Du liếc qua phòng bệnh 521, nuốt nghẹn xuống phần chua xót đang trào dâng ở cổ nói, À, em.... Em cũng không có việc gì.
Robert nghiêm túc nói, Có, em vừa mới nói tâm tình em không tốt!
Đó là vừa rồi tình thế cấp bách cô mới viện cớ đó, bởi vì không biết Đàm Dịch Khiêm đã đi hay chưa, nhưng cô biết Robert rất quan tâm Đan Nhất Thuần....
Hạ Tử Du trầm tĩnh nhìn Robert, Chỉ muốn anh hàn huyên với em một chút.
Tử Du, sao vậy? Robert mấy ngày nay vẫn luôn ở Saudi, cho nên cũng không biết Hạ Tử Du cùng Đàm Dịch Khiêm ở Los Angeles xảy ra chuyện gì, anh biết tin Đan Nhất Thuần bị thương nằm bệnh viện hôn mê bất tỉnh mới bay đến Los Angeles.
Em....
Nhìn khuôn mặt do dự của Hạ Tử Du, Robert đang định nói gì đó, đột nhiên vô tình nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Đàm Dịch Khiêm đi ra từ trong phòng bênh 521.
Robert ngước mắt nhìn về phía người bạn tốt, Dịch Khiêm!
Hạ Tử Du theo bản năng xoay mặt qua, lơ đãng đón nhận đôi mắt màu đen thâm thúy của anh.
Anh nói luôn thích mùi chanh thảo trên người cô, cô biết anh chắc chắn hiệu được ý nghĩa của cây chanh thảo, anh nhất định biết Đan Nhất Thuần đang thổ lộ với anh.
Mặc dù anh không lấy ra chiếc cà vạt trong hộp, nhưng anh để cái hộp trong ngăn kéo phải chăng anh thật sự đang do dự?
Là ai đang ở trong đó?
Câu hỏi cắt đứt suy nghĩ của Hạ Tử Du, Hạ Tử Du ngước mắt nhìn về phía quản lý cao ốc đang cầm đèn pin kiểm tra.
Nhìn thấy Hạ Tử Du, nhân viên quản lý vội vàng nói xin lỗi, Xin lỗi Bà tổng giám đốc , tôi không biết là cô....
Hạ Tử Du bỏ lại cái hộp vào ngăn kéo, hơi mỉm cười với nhân viên quản lý, Không sao, tôi chỉ là ....
Nhân viên quản lý tiếp lời, Cô đến tìm tổng giám đốc sao?
Hạ Tử Du cười gật đầu, Ừ.
Nhân viên quản lý đã lớn tuổi nói, Tổng giám đốc mấy ngày nay đều ở trong phòng này nghỉ ngơi.... . Vợ chồng son cãi nhau phải không?
Hạ Tử Du gật nhẹ đầu.
Nhân viên quản lý nói, Lúc tan ca tôi vô tình nghe tổng giám đốc nói với thư kí Dư muốn đến bệnh viện, tôi lại không biết tổng giám đốc tới bệnh viện làm gì, có điều hiện tại tổng giám đốc không có ở đây, tôi đoán chừng là tới bệnh viện đấy!”
Chuyện Kim Trạch Húc hiển nhiên là Đàm Dịch Khiêm cố ý ngăn chặn lại giới truyền thông, cho nên bên ngoài căn bản không biết chuyện Kim Trạch Húc bị bắt là có liên quan đến Đàm Dịch Khiêm, nhân viên đàm thị đương nhiên cũng không biết.
Vâng, cảm ơn chú.
Bà tổng giám đốc , cũng thuận đường để tôi đưa cô xuống!
Cám ơn.
--
Tài xế đưa Hạ Tử Du tới bệnh viện ngoại khoa uy tín nhất Los Angeles.
Đây là lần đầu tiên Hạ Tử Du bước vào bệnh viện này sau khi trở lại từ Thụy Sĩ, cũng không phải cô chưa từng nghĩ đến bệnh viện thăm Đan Nhất Thuần, mà là bà Đàm mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm Đan Nhất Thuần, cô biết bà Đàm không muốn nhìn thấy cô trong bệnh viện ....
Đến sảnh bệnh viện, Hạ Tử Du khách sáo hỏi thăm, Xin chào, tôi muốn hỏi bệnh viện này có phải có bệnh nhân tên là Đan Nhất Thuần không? Cô có thể cho tôi biết số phòng của cô ấy được không?”
Y tá nói, Thật xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ tin tức bệnh nhân.
Hạ Tử Du nói, Tôi là bạn của cô ấy, chồng tôi hôm nay cũng đến thăm cô ấy.”
Y tá hỏi, Xin hỏi chồng của cô họ gì?
Hạ Tử Du nói, Anh ấy là Đàm Dịch Khiêm.
Y tá nhất thời giật mình ngạc nhiên, sau đó lập tức đứng dậy, nở một nụ cười rực rỡ, Dạ, Tổng giám đốc Đàm bà chủ, cô Đan ở dãy B lầu năm phòng 521.... Cô ấy đã tỉnh rồi!
Hạ Tử Du mừng rỡ hỏi, Cô ấy tỉnh rồi sao?
Y tá gật đầu, Đúng vậy, cô ấy vừa tỉnh lại chiều hôm nay.
....
Biết được tin Đan Nhất Thuần đã tỉnh lại, trong lòng Hạ Tử Du cũng vui mừng.
Loại cảm giác này khiến gông xích nặng nề trong lòng cô được dỡ bỏ, lúc này cô đi bộ cũng cảm thấy nhẹ nhõm được đôi chút.
Đi tới trước cửa phòng bệnh 521, Hạ Tử Du đang muốn giơ tay lên gõ cửa, nhưng ngước mắt bỗng chốc vô tình xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt nhìn thấy bóng dáng anh tuấn mà cô không dứt bỏ được.
Khoảng khắc đó, động tác muốn gõ cửa của Hạ Tử Du đột nhiên dừng lại....
Không phải là bởi vì cô nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm, mà là bởi vì cô nhìn thấy đôi tay mềm mại của Đan Nhất Thuần đang vòng quanh eo Đàm Dịch Khiêm.
Đúng vậy, Đan Nhất Thuần đang từ sau ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, rất chặt rất chặt....
Hạ Tử Du xoay người, không muốn quấy rầy họ, vội vàng bước đi.
Hạ Tử Du đi chưa được mấy bước, nước mắt đã đong đầy hốc mắt cô.
Cô bụm miệng lại, dùng sức chạy đến ban công bệnh viện, không thể kiềm chế đau lòng mà khóc thành tiếng.
Ngày đó cô cũng ôm anh như vậy, nhưng anh đã lạnh lừng gỡ tay cô ra, cô vẫn nhớ mãi khoảnh khắc lạnh lùng ấy.... .....
Vậy mà, vừa rồi cô nhìn thấy thấy anh vẫn để tay Đan Nhất Thuần trên eo anh thật lâu.... ......
Lòng cô rất đau rất đau, nước mắt tựa như nước lũ vỡ đê trút xuống.
Cô từ từ ngồi xổm xuống, bất lực cuộn chặt lấy cơ thể mình.
Sau một hồi lâu, nước mắt không còn rơi được nữa, cô chậm rãi đứng dậy, sững sờ đứng trước lan can ban công.
Ban đêm gió lạnh xuyên thấu qua cơ thể mỏng manh của cô, trong đầu cô vẫn là hình ảnh đó.... ...
Cô không biết biết cảm giác khi nhìn thấy cảnh đó như thế nào, có lẽ là vì nguyên nhân khác, có lẽ cô không cần phải khổ sở tưởng tượng hình ảnh đó, nhưng chiếc hộp màu đen được anh giữ lại trong ngăn kéo bàn làm việc ít nhiều cũng biểu đạt điều gì đó. ....
Những lời thề non hẹn biển, tất cả lời ngon tiếng ngọt, tất cả hình ảnh ngọt ngào cô và anh trải qua bắt đầu xuất hiện trong đầu cô .... Cô chua xót khó có thể kiềm nén được, nước mắt lại lần nữa như chuỗi vòng trân châu đứt dây rơi xuống.
Liên tục giơ tay lên lau đi nước mắt tràn ra từ hốc mắt, nhưng nước mắt một giây trước được lau đi, một giây sau lại tràn ra mãnh liệt.
Không biết đã trải qua bao lâu, nước mắt xung quanh hốc mắt Hạ Tử Du đã được gió hong khô.... .......
Hít liên tục mấy hơi, cô xoay người rời đi.
....
Chưa bao giờ cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi có anh đến vậy, cô dùng sức ấn nút thang máy....
Đinh ——
Cửa thang máy mở ra, cô đang muốn bước vào thang máy, vô tình đụng phải người trong thang máy đang vội vã đi ra.
Chết tiệt, ai mà hấp tấp như vậy?
Thật xin lỗi....
Tiếng mắng nhỏ truyền đến, Robert nhìn về phía người vừa đụng vào mình.
Một giây tiếp theo, Tử Du?
Hạ Tử Du giương mắt nhìn lên không ngờ ngoài ý muốn nhìn thấy người bạn tốt, Robert!
Lúc Hạ Tử Du ngước mắt, Robert cũng đã nhận ra đáy mắt Hạ Tử Du mơ hồ vẫn còn ẩm ướt, ngay sau đó Robert kéo Hạ Tử Du ra thang máy.
Robert vịn lấy bả vai Hạ Tử Du, Em làm sao vậy? Sao mắt đỏ thế kia?
Hạ Tử Du lắc đầu, Em không sao....
Robert nhíu mày, Em khóc à?
Hạ Tử Du cụp mắt xuống, Không có, vừa rồi em bị cát bay vào mắt....
Robert hỏi, Vậy em làm gì mà đi vội vã như vậy? Còn không cẩn thận va vào anh?”
Hạ Tử Du nói, Không phải anh cũng vội vàng tới sao?
Robert không nói gì chỉ giải thích, Có trời mới hiểu, mấy ngày trước anh bị ba anh gọi về Saudi....Ba anh ép anh lấy vợ.... .... Em biết đấy, ba anh có bốn bà vợ, cho nên tự mình thay anh tìm ba nguời phụ nữ về nhà, tóm lại cuộc sống riêng của anh đã bị ba anh phá rối tung cả lên!” Robert phiền não bới bới tóc, lại nói, “Hôm trước anh mới biết tin Nhất Thuần bị thương, vừa mới xuống máy bay đây!”
Biết Robert lo lắng nhất cái gì, Hạ Tử Du chậm rãi nói, “Nhất Thuần đã tỉnh rồi, anh không phải lo lắng.
Robert kích động siết chặt bả vai Hạ Tử Du, Cô ấy tỉnh rồi?
Hạ Tử Du gật đầu, Dạ.
Vậy ngay bây giờ anh phải đi thăm cô ấy.... Robert gấp gáp xoay người.
Hạ Tử Du kéo lấy cánh tay Robert, Ồ, Robert, lúc này đã khuya lắm rồi, Đan Nhất Thuần cũng cần nghỉ ngơi, hay ngày mai anh hãy quay lại thăm cô ấy!
Robert vẫn bước đi, Không sao, anh phải trông thấy cô ấy thì mới yên tâm.
Hạ Tử Du nói với bóng lưng Robert, Robert, em.... Tâm tình em đang không tốt, anh có thể hàn huyên với em một chút được không?
Bước chân vội vàng của Robert cuối cùng dừng lại, anh xoay người đi đến bên cạnh Hạ Tử Du, Tử Du, em sao vậy?
Ánh mắt Hạ Tử Du liếc qua phòng bệnh 521, nuốt nghẹn xuống phần chua xót đang trào dâng ở cổ nói, À, em.... Em cũng không có việc gì.
Robert nghiêm túc nói, Có, em vừa mới nói tâm tình em không tốt!
Đó là vừa rồi tình thế cấp bách cô mới viện cớ đó, bởi vì không biết Đàm Dịch Khiêm đã đi hay chưa, nhưng cô biết Robert rất quan tâm Đan Nhất Thuần....
Hạ Tử Du trầm tĩnh nhìn Robert, Chỉ muốn anh hàn huyên với em một chút.
Tử Du, sao vậy? Robert mấy ngày nay vẫn luôn ở Saudi, cho nên cũng không biết Hạ Tử Du cùng Đàm Dịch Khiêm ở Los Angeles xảy ra chuyện gì, anh biết tin Đan Nhất Thuần bị thương nằm bệnh viện hôn mê bất tỉnh mới bay đến Los Angeles.
Em....
Nhìn khuôn mặt do dự của Hạ Tử Du, Robert đang định nói gì đó, đột nhiên vô tình nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Đàm Dịch Khiêm đi ra từ trong phòng bênh 521.
Robert ngước mắt nhìn về phía người bạn tốt, Dịch Khiêm!
Hạ Tử Du theo bản năng xoay mặt qua, lơ đãng đón nhận đôi mắt màu đen thâm thúy của anh.
/377
|