Chị Dư được các y bác sĩ trùm một tấm vải trắng đẩy ra ngoài ....
Bà Đàm đưa tay lên bụm lấy miệng, hốc mắt cũng đỏ hoe.
Hạ Tử Du sững sờ đứng im một chỗ, một lúc lâu sau vẫn không thể phản ứng được.
Lúc các y tá đẩy chị Dư đi về hướng nhà xác, bà Đàm lao đến vén tấm vải trắng lên, đến khi bà nhìn thấy thi thể của chị Dư thì đã không còn cách nào kiềm chế được nữa, tức tưởi bật khóc to lên.
Đàm Dịch Khiêm chầm chậm đi tới, trong đôi mắt đen ảm đạm, nhìn chăm chăm vào chị Dư đã ngủ say vĩnh viễn.
Hạ Tử Du cắn chặt môi, đau thương không thể tả xiết, trong cổ cô nghẹn đắng chưa xót, nước mắt lúc này cũng đong đầy lên hốc mắt.
Vẻ mặt Cảnh Nghiêu bi thương dìu đỡ bà Đàm, an ủi nói, Bà chủ, xin hãy nén đau lòng....
Bà Đàm đau đớn không ngừng lắc đầu, Dư Mẫn.... Tôi thật có lỗi với cô....Cô đã giúp cho nhà họ Đàm chúng tôi nhiều như thế, thế mà tôi lại không thể cứu được cô....
Hạ Tử Du càng cắn môi thật chặt, đôi mắt mờ mịt vô tình bắt gặp được biểu cảm giờ phút này của Đàm Dịch Khiêm.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy sự nặng nề và bi thương hiện hữu trên gương mặt anh, anh không hề có chút gì là kiềm chế, bởi vì ngấm ngầm chịu đựng mà đôi lông mày xoắn xuýt lại, dường như lúc này đây anh đang tự trách vì không thể làm được gì.
....
Cuối cùng chị Dư cũng được đậy lại đưa vào nhà xác, là Cảnh Nghiêu chịu trách nhiệm làm thủ tục tang lễ với bệnh viện.
Bà Đàm ngồi trên ghế nghỉ ngơi, cả người run lên nức nở.
Hạ Tử Du vịn nhẹ vào bà Đàm, giây phút này cô cũng không biết phải an ủi bà như thế nào.
Đàm Dịch Khiêm cũng ngồi xuống ghế, hai tay anh đan vào nhau đỡ lấy trán, nhìn trông có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Ông Đàm lại gọi điện đến thêm một lần nữa.
Bà Đàm ấn nút trả lời, giọng nói run rẩy, Ừ.... Ông Khâm à, Dư Mẫn cô ấy đã đi rồi....
Cũng chỉ nói được duy nhất một câu, bà Đàm nghẹn đã vì nghẹn ngào mà không thể nói tiếp được nữa.
Lúc này, Cảnh Nghiêu đã làm xong thủ tục với bên bệnh viện đi đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, kính cẩn nói, Tổng giám đốc, thủ tục đã được giải quyết xong rồi, trong một hoặc hai ngày này di thể của chị Dư sẽ được đưa về, tôi sẽ sớm làm lễ truy điệu cho chị ấy.
Đàm Dịch Khiêm không nói gì, vẫn dùng tay đỡ trán như thế.
Giọng nói nghẹn ngào của bà Đàm đúng lúc này vang lên, Dịch Khiêm, ba con và bà thông gia vẫn còn đang đợi con và Tiểu Du....Chuyện hôn lễ không thể để trễ được, các con mau đến đó đi, mẹ muốn nán lại đây một lát.
Cảnh Nghiêu nói, Tổng giám đốc, để tôi lái xe đưa hai vị qua đó!
Ánh mắt của Hạ Tử Du vẫn nhìn chăm chú vào Đàm Dịch Khiêm từ nãy giờ, giây phút này cô có thể cảm nhận được đau đớn mà anh đang phải chịu đựng.
Đàm Dịch Khiêm vẫn im lặng, không hề lên tiếng.
Cảnh Nghiêu không dám hỏi nữa, im lặng đứng sang một bên.
Bà Đàm chống vào thành ghế từ từ đứng dậy, trong giọng nói vẫn mang đậm bi thương, Cảnh Nghiêu, cậu đỡ tôi đến nhìn cô ấy đi....
Dạ, bà chủ.
Cảnh Nghiêu bước lên đỡ bà Đàm, cùng đi về hướng nhà xác.
Trên hành lang của bệnh viện dường như chỉ còn mỗi hai người Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du....
Đàm Dịch Khiêm ngửa người dựa vào thành ghế, ngẩng đầu nhìn hoa văn trên trần nhà.
Hạ Tử Du nhấc làn váy cưới lên đi đến ngồi xuống bên cạnh Đàm Dịch Khiêm.
Vết thương của Đàm Dịch Khiêm vừa rồi vẫn chưa cầm máu bây giờ đang rỉ ra, Hạ Tử Du nắm lấy cánh tay anh, lo lắng nói, Tay anh chảy máu rồi, để em gọi y tá đến cầm máu cho anh nhé!
Đàm Dịch Khiêm giựt tay lại, ngồi thẳng người lên nói, Không cần đâu.
Hạ Tử Du không nói tiếp bất kỳ một câu nào nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Đàm Dịch Khiêm.
Cô nhớ anh cũng đã từng để lộ vẻ mệt mỏi như thế này, đó là lúc Liễu Nhiên ngã bệnh, anh cũng giống như bây giờ chán nản và vô lực....
Từ trước tới nay cô chỉ biết anh coi chị Dư như người thân của mình, nhưng lại không biết giữa anh và chị Dư tình cảm lại sâu sắc đến vậy.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Đàm Dịch Khiêm đột ngột vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.
Đàm Dịch Khiêm lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn màn hình di động một cái, nhưng lại không tiếp.
Hạ Tử Du cầm lấy điện thoại của Đàm Dịch khiêm, nhìn thấy là Robert gọi tới, cô do dự chốc lát, sau đó nhấc máy nghe thay cho Dịch Khiêm, Alô.... Dạ.... Vẫn cần thêm một chút nữa.... Em sẽ gọi lại cho anh sau.... Cám ơn anh đã giúp đỡ.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Hạ Tử Du nói với Đàm Dịch Khiêm, Robert nói, bên đó họ sẽ xử lý chuyện hôn lễ, bảo chúng ta không cần lo lắng. Thật ra thì Robert đã nói với cô là, khi có thể cô và anh hãy đến lễ đường để cử hành nghi thức hôn lễ, anh ấy sẽ chống đỡ cho đến khi họ đến.
Đàm Dịch Khiêm đột nhiên nặng nề gọi cô, Tử Du....
Hạ Tử Du nhìn thẳng vào anh, Dạ?
Chuyện hôn lễ....
Hạ Tử Du im lặng nghe anh nói hết.
Đàm Dịch Khiêm chậm rãi nói ra, Anh nghĩ hôm nay không có cách nào tiếp tục được.
Hạ Tử Du hơi sửng sốt.
Đúng giây phút này Đàm Dịch Khiêm đứng dậy cất bước bỏ đi thẳng một mạch.
---
Sáu giờ sau, tại nhà họ Đàm.
Bóng đêm bao phủ, tất cả mọi người trong nhà họ Đàm đều đã thay lễ phục và tập trung ở phòng khách.
Ông Đàm thân là chủ cả một nhà uy nghiêm ra lệnh, Hôn lễ đã kéo dài thì cứ kéo dài luôn đi, không cần đi lo lắng đến việc đám phóng viên đó sẽ viết cái gì, về phần khách mời, tôi đã sai người đi xin lỗi từng người một, nên cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Bà Đàm chống đầu, nói rất mệt mỏi, Ông Khâm, những chuyện này ông cứ giải quyết đi.... Tôi hơi mệt, tôi lên lầu nghỉ trước đây.
Ông Đàm gật đầu, dặn dò con gái, Tâm à, con đỡ mẹ con lên lầu đi!
Vâng ạ.
Lúc Đàm Tâm đỡ bà Đàm về phòng ngủ, ông Đàm áy náy nhìn bà Hạ, Thật xin lỗi, bà thông gia, buổi hôn lễ hôm nay lại sảy ra sóng gió như vậy, tôi thay Dịch Khiêm nhận lỗi với chị.
Bà Hạ hoà nhã nói, Ông thân gia đừng khách sáo như thế....Xảy ra chuyện như thế đều không ai muốn cả, huống chi Dịch Khiêm quyết định như vậy cũng không có gì là không ổn cả, dù sao thì mọi người cũng như là người một nhà với chị Dư, đây cũng là sự tôn trọng đối với người đã mất.
Ông Đàm cúi người trước bà Hạ, Thật sự rất xin lỗi....
Bà Hạ mỉm cười, Không sao, bây giờ chuyện quan trọng cấp bách nhất là hậu sự của chị Dư, như thế thì tất cả mọi người đều có thể an tâm.
Ông Đàm chuyển ánh mắt nhìn sang Hạ Tử Du từ nãy giờ vẫn im lặng ngồi một bên không lên tiếng, vẻ mặt ôn hòa nói, Tiểu Du à, chờ chuyện của chị Dư ổn thỏa rồi, ba đảm bảo sẽ cho con vinh quang thuận lợi vui vẻ gả vào nhà họ Đàm chúng ta.
Hạ Tử Du cười nhẹ, Không sao đâu ba.
Ông Đàm thở dài phiền muộn, Haizz, Dư Mẫn ở nhà họ Đàm chúng ta cũng đã có mẫy chục năm rồi.... .Ba nhớ cái hồi lúc ba còn trẻ, vì một đoạn tình cảm không có kết quả, ba và Tô Di cả ngày đều sống trong cảnh tranh chấp, trong khoảng thời gian đó, ba cũng không còn lòng dạ nào để lo lắng quan tâm đến gia đình mình, Tô Di cũng suốt ngày ầm ĩ với ba, không ai ngó ngàng gì tới Dịch Khiêm.... Khi đó Dư Mẫn là chị em tốt của Tô Di đã hết lòng chăm sóc cho Dịch Khiêm, sau đó Dịch khiêm từ từ lớn lên, chị Dư cũng vẫn đi theo bên cạnh giúp đỡ Dịch Khiêm, chớp mắt một cái đã qua nhiều năm như thế rồi....
Lúc ông Đàm nói những lời này, Hạ Tử Du đột nhiên nhớ lại cái ngày mà anh nói với cô chuyện anh đã ra lệnh cho chị Dư sau này không được bước vào Los Angles nữa, ngày hôm đó rõ ràng cô đã cảm thấy tâm trạng của anh đang rất sa sút.... .Cô biết anh cũng là vì cô.
Bà Hạ khách sáo nói, Ông thông gia, tôi thấy ông cũng bận rộn cả ngày cũng đã mệt rồi, ông nên về phòng nghỉ ngơi đi, Tử Du nhà chúng tôi sẽ không có việc gì đâu.
Ông Đàm gật đầu, Cũng được, chuyện đã đến mức này, vậy thì chờ đến khi hậu sự của chị Dư xong xuôi rồi hãy nói.
Vâng.
Người giúp việc theo sau đẩy ông Đàm ra khỏi phòng khách.
Sau khi nhìn thấy bóng lưng của ông Đàm biến mất, bà Hạ mới thở dài nói, Aizz, người nhà họ Đàm ai cũng đều là bất đắc dĩ cả....
Hạ Tử Du lên tiếng, Mẹ, mẹ cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi, con đỡ mẹ về phòng nghỉ nha!
Bà Hạ cầm tay Hạ Tử Du, Mẹ không mệt, chỉ là nhìn thấy hôn lễ của con và Dịch Khiêm lại xảy ra sóng gió như thế, trong lòng có chút không thoải mái thôi....
Hạ Tử Du thoáng cười nhẹ, Mẹ, đám phóng viên không hiểu đã đành, chẳng lẽ mẹ cũng không hiểu sao ạ?
Bà Hạ vỗ vỗ vào tay Hạ Tử Du, Mẹ có thể hiểu được, chẳng qua là cảm thấy cứ thế mà kéo dài hôn lễ như thế, bắt con phải chịu thiệt thòi rồi.... Nhà họ Đàm dĩ nhiên là chẳng có tổn thất gì về danh dự cả, chỉ cần nói câu kéo dài hôn lễ là xong, nhưng mà cái đám phóng viên đó lại rất có thể suy đoán lung tung, có lẽ còn có thể suy ra nguyên nhân là vì con nữa.
Mẹ lo nghĩ nhiều rồi.... Thật ra thì, cho dù Dịch Khiêm không đề cập đến chuyện kéo dài hôn lễ thì tự con cũng sẽ đề nghị như thế.... .Tâm trạng của mẹ chồng con không tốt, tâm trạng của Dịch Khiêm cũng bị ảnh hưởng, tâm tình như thế thì sao có thể cử hành hôn lễ được, huống chi.... Hạ Tử Du dừng lại không nói nữa.
Chuyện chị Dư phải ra đi ít nhiều cũng là do cô, cho dù hôn lễ có thể tiếp tục, cô cũng không thể cảm thấy yên tâm thoải mái.
Bà Hạ hỏi, Huống chi cái gì?
Vì không muốn để cho bà Hạ lo lắng, Hạ Tử Du không nói tiếp nữa, mà lắc lắc đầu, Không có gì.... Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con, mẹ biết Dịch Khiêm đôi với con như thế nào mà.
Bà Hạ gật đầu, Đúng thế, con cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, có gì thì cứ nói với mẹ.
Hạ Tử Du cười nhẹ, Con biết rồi!
Bà Hạ đột nhiên hỏi, Đúng rồi, suốt đêm nay sao không thấy Dịch Khiêm?
Hạ Tử Du chậm rãi trả lời, Hẳn là đang ở trong phòng làm việc.
Vậy con mau đến bên nó đi, mẹ sẽ giúp con trông coi Ngôn Ngôn.
Cám ơn mẹ!
Ừ.
Bà Đàm đưa tay lên bụm lấy miệng, hốc mắt cũng đỏ hoe.
Hạ Tử Du sững sờ đứng im một chỗ, một lúc lâu sau vẫn không thể phản ứng được.
Lúc các y tá đẩy chị Dư đi về hướng nhà xác, bà Đàm lao đến vén tấm vải trắng lên, đến khi bà nhìn thấy thi thể của chị Dư thì đã không còn cách nào kiềm chế được nữa, tức tưởi bật khóc to lên.
Đàm Dịch Khiêm chầm chậm đi tới, trong đôi mắt đen ảm đạm, nhìn chăm chăm vào chị Dư đã ngủ say vĩnh viễn.
Hạ Tử Du cắn chặt môi, đau thương không thể tả xiết, trong cổ cô nghẹn đắng chưa xót, nước mắt lúc này cũng đong đầy lên hốc mắt.
Vẻ mặt Cảnh Nghiêu bi thương dìu đỡ bà Đàm, an ủi nói, Bà chủ, xin hãy nén đau lòng....
Bà Đàm đau đớn không ngừng lắc đầu, Dư Mẫn.... Tôi thật có lỗi với cô....Cô đã giúp cho nhà họ Đàm chúng tôi nhiều như thế, thế mà tôi lại không thể cứu được cô....
Hạ Tử Du càng cắn môi thật chặt, đôi mắt mờ mịt vô tình bắt gặp được biểu cảm giờ phút này của Đàm Dịch Khiêm.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy sự nặng nề và bi thương hiện hữu trên gương mặt anh, anh không hề có chút gì là kiềm chế, bởi vì ngấm ngầm chịu đựng mà đôi lông mày xoắn xuýt lại, dường như lúc này đây anh đang tự trách vì không thể làm được gì.
....
Cuối cùng chị Dư cũng được đậy lại đưa vào nhà xác, là Cảnh Nghiêu chịu trách nhiệm làm thủ tục tang lễ với bệnh viện.
Bà Đàm ngồi trên ghế nghỉ ngơi, cả người run lên nức nở.
Hạ Tử Du vịn nhẹ vào bà Đàm, giây phút này cô cũng không biết phải an ủi bà như thế nào.
Đàm Dịch Khiêm cũng ngồi xuống ghế, hai tay anh đan vào nhau đỡ lấy trán, nhìn trông có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Ông Đàm lại gọi điện đến thêm một lần nữa.
Bà Đàm ấn nút trả lời, giọng nói run rẩy, Ừ.... Ông Khâm à, Dư Mẫn cô ấy đã đi rồi....
Cũng chỉ nói được duy nhất một câu, bà Đàm nghẹn đã vì nghẹn ngào mà không thể nói tiếp được nữa.
Lúc này, Cảnh Nghiêu đã làm xong thủ tục với bên bệnh viện đi đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, kính cẩn nói, Tổng giám đốc, thủ tục đã được giải quyết xong rồi, trong một hoặc hai ngày này di thể của chị Dư sẽ được đưa về, tôi sẽ sớm làm lễ truy điệu cho chị ấy.
Đàm Dịch Khiêm không nói gì, vẫn dùng tay đỡ trán như thế.
Giọng nói nghẹn ngào của bà Đàm đúng lúc này vang lên, Dịch Khiêm, ba con và bà thông gia vẫn còn đang đợi con và Tiểu Du....Chuyện hôn lễ không thể để trễ được, các con mau đến đó đi, mẹ muốn nán lại đây một lát.
Cảnh Nghiêu nói, Tổng giám đốc, để tôi lái xe đưa hai vị qua đó!
Ánh mắt của Hạ Tử Du vẫn nhìn chăm chú vào Đàm Dịch Khiêm từ nãy giờ, giây phút này cô có thể cảm nhận được đau đớn mà anh đang phải chịu đựng.
Đàm Dịch Khiêm vẫn im lặng, không hề lên tiếng.
Cảnh Nghiêu không dám hỏi nữa, im lặng đứng sang một bên.
Bà Đàm chống vào thành ghế từ từ đứng dậy, trong giọng nói vẫn mang đậm bi thương, Cảnh Nghiêu, cậu đỡ tôi đến nhìn cô ấy đi....
Dạ, bà chủ.
Cảnh Nghiêu bước lên đỡ bà Đàm, cùng đi về hướng nhà xác.
Trên hành lang của bệnh viện dường như chỉ còn mỗi hai người Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du....
Đàm Dịch Khiêm ngửa người dựa vào thành ghế, ngẩng đầu nhìn hoa văn trên trần nhà.
Hạ Tử Du nhấc làn váy cưới lên đi đến ngồi xuống bên cạnh Đàm Dịch Khiêm.
Vết thương của Đàm Dịch Khiêm vừa rồi vẫn chưa cầm máu bây giờ đang rỉ ra, Hạ Tử Du nắm lấy cánh tay anh, lo lắng nói, Tay anh chảy máu rồi, để em gọi y tá đến cầm máu cho anh nhé!
Đàm Dịch Khiêm giựt tay lại, ngồi thẳng người lên nói, Không cần đâu.
Hạ Tử Du không nói tiếp bất kỳ một câu nào nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Đàm Dịch Khiêm.
Cô nhớ anh cũng đã từng để lộ vẻ mệt mỏi như thế này, đó là lúc Liễu Nhiên ngã bệnh, anh cũng giống như bây giờ chán nản và vô lực....
Từ trước tới nay cô chỉ biết anh coi chị Dư như người thân của mình, nhưng lại không biết giữa anh và chị Dư tình cảm lại sâu sắc đến vậy.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Đàm Dịch Khiêm đột ngột vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.
Đàm Dịch Khiêm lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn màn hình di động một cái, nhưng lại không tiếp.
Hạ Tử Du cầm lấy điện thoại của Đàm Dịch khiêm, nhìn thấy là Robert gọi tới, cô do dự chốc lát, sau đó nhấc máy nghe thay cho Dịch Khiêm, Alô.... Dạ.... Vẫn cần thêm một chút nữa.... Em sẽ gọi lại cho anh sau.... Cám ơn anh đã giúp đỡ.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Hạ Tử Du nói với Đàm Dịch Khiêm, Robert nói, bên đó họ sẽ xử lý chuyện hôn lễ, bảo chúng ta không cần lo lắng. Thật ra thì Robert đã nói với cô là, khi có thể cô và anh hãy đến lễ đường để cử hành nghi thức hôn lễ, anh ấy sẽ chống đỡ cho đến khi họ đến.
Đàm Dịch Khiêm đột nhiên nặng nề gọi cô, Tử Du....
Hạ Tử Du nhìn thẳng vào anh, Dạ?
Chuyện hôn lễ....
Hạ Tử Du im lặng nghe anh nói hết.
Đàm Dịch Khiêm chậm rãi nói ra, Anh nghĩ hôm nay không có cách nào tiếp tục được.
Hạ Tử Du hơi sửng sốt.
Đúng giây phút này Đàm Dịch Khiêm đứng dậy cất bước bỏ đi thẳng một mạch.
---
Sáu giờ sau, tại nhà họ Đàm.
Bóng đêm bao phủ, tất cả mọi người trong nhà họ Đàm đều đã thay lễ phục và tập trung ở phòng khách.
Ông Đàm thân là chủ cả một nhà uy nghiêm ra lệnh, Hôn lễ đã kéo dài thì cứ kéo dài luôn đi, không cần đi lo lắng đến việc đám phóng viên đó sẽ viết cái gì, về phần khách mời, tôi đã sai người đi xin lỗi từng người một, nên cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Bà Đàm chống đầu, nói rất mệt mỏi, Ông Khâm, những chuyện này ông cứ giải quyết đi.... Tôi hơi mệt, tôi lên lầu nghỉ trước đây.
Ông Đàm gật đầu, dặn dò con gái, Tâm à, con đỡ mẹ con lên lầu đi!
Vâng ạ.
Lúc Đàm Tâm đỡ bà Đàm về phòng ngủ, ông Đàm áy náy nhìn bà Hạ, Thật xin lỗi, bà thông gia, buổi hôn lễ hôm nay lại sảy ra sóng gió như vậy, tôi thay Dịch Khiêm nhận lỗi với chị.
Bà Hạ hoà nhã nói, Ông thân gia đừng khách sáo như thế....Xảy ra chuyện như thế đều không ai muốn cả, huống chi Dịch Khiêm quyết định như vậy cũng không có gì là không ổn cả, dù sao thì mọi người cũng như là người một nhà với chị Dư, đây cũng là sự tôn trọng đối với người đã mất.
Ông Đàm cúi người trước bà Hạ, Thật sự rất xin lỗi....
Bà Hạ mỉm cười, Không sao, bây giờ chuyện quan trọng cấp bách nhất là hậu sự của chị Dư, như thế thì tất cả mọi người đều có thể an tâm.
Ông Đàm chuyển ánh mắt nhìn sang Hạ Tử Du từ nãy giờ vẫn im lặng ngồi một bên không lên tiếng, vẻ mặt ôn hòa nói, Tiểu Du à, chờ chuyện của chị Dư ổn thỏa rồi, ba đảm bảo sẽ cho con vinh quang thuận lợi vui vẻ gả vào nhà họ Đàm chúng ta.
Hạ Tử Du cười nhẹ, Không sao đâu ba.
Ông Đàm thở dài phiền muộn, Haizz, Dư Mẫn ở nhà họ Đàm chúng ta cũng đã có mẫy chục năm rồi.... .Ba nhớ cái hồi lúc ba còn trẻ, vì một đoạn tình cảm không có kết quả, ba và Tô Di cả ngày đều sống trong cảnh tranh chấp, trong khoảng thời gian đó, ba cũng không còn lòng dạ nào để lo lắng quan tâm đến gia đình mình, Tô Di cũng suốt ngày ầm ĩ với ba, không ai ngó ngàng gì tới Dịch Khiêm.... Khi đó Dư Mẫn là chị em tốt của Tô Di đã hết lòng chăm sóc cho Dịch Khiêm, sau đó Dịch khiêm từ từ lớn lên, chị Dư cũng vẫn đi theo bên cạnh giúp đỡ Dịch Khiêm, chớp mắt một cái đã qua nhiều năm như thế rồi....
Lúc ông Đàm nói những lời này, Hạ Tử Du đột nhiên nhớ lại cái ngày mà anh nói với cô chuyện anh đã ra lệnh cho chị Dư sau này không được bước vào Los Angles nữa, ngày hôm đó rõ ràng cô đã cảm thấy tâm trạng của anh đang rất sa sút.... .Cô biết anh cũng là vì cô.
Bà Hạ khách sáo nói, Ông thông gia, tôi thấy ông cũng bận rộn cả ngày cũng đã mệt rồi, ông nên về phòng nghỉ ngơi đi, Tử Du nhà chúng tôi sẽ không có việc gì đâu.
Ông Đàm gật đầu, Cũng được, chuyện đã đến mức này, vậy thì chờ đến khi hậu sự của chị Dư xong xuôi rồi hãy nói.
Vâng.
Người giúp việc theo sau đẩy ông Đàm ra khỏi phòng khách.
Sau khi nhìn thấy bóng lưng của ông Đàm biến mất, bà Hạ mới thở dài nói, Aizz, người nhà họ Đàm ai cũng đều là bất đắc dĩ cả....
Hạ Tử Du lên tiếng, Mẹ, mẹ cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi, con đỡ mẹ về phòng nghỉ nha!
Bà Hạ cầm tay Hạ Tử Du, Mẹ không mệt, chỉ là nhìn thấy hôn lễ của con và Dịch Khiêm lại xảy ra sóng gió như thế, trong lòng có chút không thoải mái thôi....
Hạ Tử Du thoáng cười nhẹ, Mẹ, đám phóng viên không hiểu đã đành, chẳng lẽ mẹ cũng không hiểu sao ạ?
Bà Hạ vỗ vỗ vào tay Hạ Tử Du, Mẹ có thể hiểu được, chẳng qua là cảm thấy cứ thế mà kéo dài hôn lễ như thế, bắt con phải chịu thiệt thòi rồi.... Nhà họ Đàm dĩ nhiên là chẳng có tổn thất gì về danh dự cả, chỉ cần nói câu kéo dài hôn lễ là xong, nhưng mà cái đám phóng viên đó lại rất có thể suy đoán lung tung, có lẽ còn có thể suy ra nguyên nhân là vì con nữa.
Mẹ lo nghĩ nhiều rồi.... Thật ra thì, cho dù Dịch Khiêm không đề cập đến chuyện kéo dài hôn lễ thì tự con cũng sẽ đề nghị như thế.... .Tâm trạng của mẹ chồng con không tốt, tâm trạng của Dịch Khiêm cũng bị ảnh hưởng, tâm tình như thế thì sao có thể cử hành hôn lễ được, huống chi.... Hạ Tử Du dừng lại không nói nữa.
Chuyện chị Dư phải ra đi ít nhiều cũng là do cô, cho dù hôn lễ có thể tiếp tục, cô cũng không thể cảm thấy yên tâm thoải mái.
Bà Hạ hỏi, Huống chi cái gì?
Vì không muốn để cho bà Hạ lo lắng, Hạ Tử Du không nói tiếp nữa, mà lắc lắc đầu, Không có gì.... Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con, mẹ biết Dịch Khiêm đôi với con như thế nào mà.
Bà Hạ gật đầu, Đúng thế, con cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, có gì thì cứ nói với mẹ.
Hạ Tử Du cười nhẹ, Con biết rồi!
Bà Hạ đột nhiên hỏi, Đúng rồi, suốt đêm nay sao không thấy Dịch Khiêm?
Hạ Tử Du chậm rãi trả lời, Hẳn là đang ở trong phòng làm việc.
Vậy con mau đến bên nó đi, mẹ sẽ giúp con trông coi Ngôn Ngôn.
Cám ơn mẹ!
Ừ.
/377
|