Bên này bạn tổng giám đốc Đàm đang tình nồng ý mật với vợ yêu, còn bên kia Quý Kình Phàm và Đàm Tâm thì đang trong tình trạng chiến tranh lạnh.... .
Tuy ngoài miệng Quý kình Phàm chê bai là phụ nữ không thể nói lý được, nhưng lại lén lút chạy đi lấy lòng Đàm Tâm.
Nhưng Đàm Tâm vốn dĩ không để Quý Kình Phàm ở trong lòng, cho nên cũng không có dự tính hàn gắn lại mối quan hệ với Quý Kình Phàm, cũng may dù sao hai người vẫn phải diễn kịch trước mặt mọi người vì thế mà Quý Kình Phàm luôn có cơ hội để bắt chuyện với Đàm Tâm.
Vào bữa cơm trưa hôm nay, nhân lúc cả nhà đều có mặt ngoại trừ Đàm Dịch Khiêm, Đàm Tâm đột nhiên thông báo với mọi người, Ba mẹ, con muốn tìm việc làm....
Mọi người nghe thế đều sững người ngây ngẩn.
Đàm Tâm lập tức bổ sung nói, Ba mẹ yên tâm đi, lần này con sẽ không giống như trước kia nữa, lần này con thực sự là vì muốn làm cho cuộc sống của mình trở nên có ý nghĩa hơn thôi....
Bà Đàm là người hoàn hồn lại trước tiên, lên tiếng hỏi, Chuyện đi làm thì cũng được, nhưng con vừa mới kết hôn với Kình Phàm, con cái thì vẫn còn chưa sinh được đứa nào cả, sao giờ lại đi vất vả làm việc khác được?
Hạ Tử Du cười gật đầu, Dạ đúng rồi, mẹ à, sinh con mới là quan trọng nhất!
Đàm Tâm bĩu môi với Hạ Tử Du, tiếp tục nói, Mẹ à chuyện sinh con thì chưa cần vội, mọi việc nên thuận theo tự nhiên thôi.... Nhưng giờ con thật sự rất cần một công việc, con không muốn sống tiếp những ngày tháng rảnh rỗi không có việc gì làm nữa.
Quý Kình Phàm đúng lúc này lên tiếng, Bà xã, anh đảm bảo anh có đủ tiền nuôi em, em không cần đi làm đâu.
Đàm Tâm lạnh lùng lườm Quý Kình Phàm một cái, nhưng trên môi vẫn mỉm cười nói, Kình Phàm à, cho dù anh muốn nuôi em nhưng em cũng không thể cứ suốt ngày ở nhà mà làm sâu gạo được! !
Ông Đàm nói, Thật ra ý nghĩ ra ngoài làm việc này của Đàm Tâm cũng rất tốt, con người nói thế nào cũng nên ra ngoài xã hội để rèn luyện bản thân.... .
Bà Đàm quan tâm hỏi, Nếu quả thật muốn đi làm, vậy thì con đến làm việc ở Đàm thị đi, dù sao cũng là công ty nhà minh không sợ chịu thiệt cũng không sợ bị người khác ức hiếp.... .
Đàm Tâm trả lời, Mẹ, con không vào Đàm thị đâu, con không muốn bị người khác nói là ‘đi cửa sau’, hơn nữa nếu đã đến đó làm việc, vậy thì con đi làm cũng chẳng có ý nghĩa gì cả....Con muốn đi ra ngoài tự mình tìm việc làm, để tự mình nâng cao năng lực thích ứng với xã hội của mình.
Bà Đàm lo âu nhíu mày, Con bây giờ ra ngoài thì có thể làm được cái gì đây? Con chẳng có chút kinh nghiệm nào cả....
Đàm Tâm xóa toan sự lo nghĩ của bà Đàm, Không có kinh nghiệm thì có thể học, huống chi nói thế nào đi nữa thì con cũng từng tốt nghiệp đại học ở Cornell mà. (Viện Đại học Cornell là một viện đại học tư tọa lạc ở Ithaca tại New York với 14 trường)
Con muốn làm gì đó là do con quyết định, ba mẹ có muốn can thiệp vào cũng không được, nhưng mà bây giờ con đã lập gia đình rồi, mọi việc cũng phải nên biết đứng ở phương diện của chồng mình mà suy sét nữa chứ. Kình Phàm à, chuyện con Tâm nó muốn đi làm con nghĩ thế nào? Ông Đàm chu đáo hỏi thăm con rể.
Quý Kình Phàm còn chưa trả lời nhưng cũng cảm giác được ánh mắt của Đàm Tâm như hai lưỡi dao sắc bén bắn phá càn quét tới mình, Đàm Tâm lần này ý bảo dĩ nhiên là muốn Quý Kình Phàm không nên nói chuyện lung tung.
Quý Kình Phàm rất khôn khéo trả lời, Thưa ba, chỉ cần Đàm Tâm thấy vui thì con cũng không ngại đâu ạ.
Quý Kình Phàm cho Đàm Tâm một đáp án hài lòng.
Ông Đàm nghe thấy Quý Kình Phàm nói như vậy ngay sau đó liền gật đầu, Nếu Kình Phàm cũng đã nói vậy rồi thì con hãy tự mình cân nhắc xem thế nào rồi làm! Nhưng có một điều ba phải nhắc con, ra ngoài làm việc không thể giống ở nhà được, phải biết chỉnh sửa lại tính tình Cô chủ của con đấy!
Ba, con biết rõ rồi mà.
....
Bữa trưa kết thúc, Hạ Tử Du đang định đi lên lầu trông con, thì lại nhìn thấy Quý Kình Phàm đã sớm đứng dựa trên lan can cầu thang chờ cô.
Hạ Tử Du nghi ngờ hỏi, Quý Kình Phàm, anh....Có chuyện gì sao?
Quý Kình Phàm mỉm cười, Ừ, tìm em muốn em giúp tôi một chuyện.
Giúp chuyện gì?
Chuyện Đàm Tâm muốn đi làm em biết chứ?
Hạ Tử Du ngơ ngác gật đầu.
Quý Kình Phàm mỉm cười nói, Tôi là cán bộ ngoại giao, trong một năm có khoảng hai phần ba thời gian đều ở nước Anh xử lý công việc liên quan đến ngoại giao Trung Anh, nếu như Đàm Tâm có công việc ở đây, vậy thì thời gian tôi ở lại bên cô ấy sẽ ít đi, cho nên hiện giờ tôi cần bà tổng giám đốc em giúp tôi một chuyện.
Nếu như tôi có thể giúp được anh vậy thì xin cứ nói. Quan điểm của cô vẫn luôn ủng hộ việc Đàm Tâm và Quý Kình Phàm đến với nhau.
Quý Kình Phàm nói, Vậy thì làm phiền em nói với tổng giám đốc Đàm một tiếng, nhờ cậu ta dùng danh tiếng trong giới thương mại của mình mà huy động mấy ông sếp của những tập đoàn đó đều không dám nhận Đàm Tâm vào làm việc.
Không phải là anh cũng muốn để chị Tâm đi làm à ? Nói thật, em cảm thấy để chị Tâm đi làm vậy cũng tốt, giống như em vậy thực sự rất muốn ra ngoài đi làm nhưng hiện nay có mấy đứa nhỏ bám dính không thể dứt ra được.
Bởi vì tôi đã có một công việc thích hợp cho Đàm Tâm hơn.
Cái gì?
Làm thư ký riêng cho tôi ở bộ ngoại giao.
Hạ Tử Du kinh ngạc, Hóa ra anh đã tính toán đâu vào đó hết cả rồi, nhưng mà nếu anh muốn chị Tâm làm thư ký riêng cho anh vậy tại sao không nói thẳng với chị ấy?
Từ sau cái vụ nước hoa kia, Đàm Tâm vẫn còn đang giận dỗi với tôi, chắc chắn cô ấy sẽ không nghe theo tôi đâu.
Lúc ăn cơm Quý Kình Phàm không nói ra ý kiến nào khác thì ra là đã sớm tính toán chu đáo cả rồi....
Xem ra chị Tâm nói không sai, tính cách của Quý Kình Phàm thật sự là thâm trầm sâu xa, nhưng mà cô nghe chồng yêu có con mắt nhìn người cực kỳ chuẩn xác tinh tường của cô nói nhân phẩm của Quý Kình Phàm không có vẫn đề gì cả, cô cũng chẳng cần phải so đo cái chuyện Quý Kình Phàm ‘tính kế’ chị Tâm như thế nào, dù sao mục đích của Quý Kình Phàm cũng chỉ là muốn đối xử tốt với Đàm Tâm, vậy thì muốn cô giúp một chút thì có làm sao đâu chứ?
Chuyện này em sẽ giúp anh, nhưng mà em không cho phép anh bắt nạt chị Tâm đâu đó.
Quý Kình Phàm vẻ mặt bi thương thốt ra, Nếu cô ấy không bắt nạt tôi thì tôi đã lạy trời rồi ....
Hạ Tử Du bật cười nhẹ, Được rồi, anh cứ đợi tin tốt của em đi!
--- ------
Hôm sau.
Từ sáng sớm Đàm Tâm đã ăn mặc như một Office lady, cầm lấy đủ loại giấy tờ đã chuẩn bị quyết định hôm nay phải đi tìm việc làm.
Đàm Tâm vốn không muốn cho Quý Kình Phàm đi theo nhưng lúc cô gọi tài xế đưa cô đến nội thành mới phát hiện ra là tài xế của cô hôm nay lại chính là Quý Kình Phàm.
Đàm Tâm vừa nhìn thấy Quý Kình Phàm thì không nhịn được mà cau mày, Này, tài xế đâu rồi?
Chính là tôi.
Đàm Tâm phiền não nói, Bây giờ tôi đang vội đi tìm việc rồi, anh đừng làm trễ nãi thời gian của tôi, cho tôi xuống xe.
Quý Kình Phàm nhướng mày nói, Đi tìm việc cùng với em là do chính miệng ba mẹ vợ đã dặn dò tôi, nếu như tôi ở nhà nhỡ ba mẹ vợ hỏi đến tôi biết trả lời làm sao đây?
Anh.... .
Đàm Tâm còn đang tức giận thì Quý Kình Phàm đã đạp chân ga.
Mặc kệ Đàm Tâm có vui hay không, tóm lại Quý Kình Phàm cũng đã đi theo được rồi.
Lúc Đàm Tâm vào công ty nộp đơn, Quý Kình Phàm yên vị ngồi trong xe nhàn nhã đợi cô.
Đàm Tâm bước ra từ công ty được nhận lời mời đầu tiên thì cúi đầu buồn xo, cho nên khi cô vừa mới lên xe thì đã bị Quý Kình Phàm nhạo báng, Có phải người ta nói là miếu nhà họ nhỏ bé không chứa nổi vị Phật quãng đại như em đúng không?
Đàm Tâm tức giận nói, Ai cần anh lo.
Thật ra thì đúng như những gì Quý Kình Phàm đã suy đoán, ông chủ của công ty đó nói trình độ học vấn của cô đối với công ty ông ta mà nói chính là ‘đại tài tiểu dụng’*....Cô nói đến mức khô nước bọt mà công ty đó cũng không chịu nhận cô vào làm. (*có thể hiểu là gáo vàng múc nước giếng bùn hoặc dùng dùng dao mổ trâu để giết gà)
Kế tiếp Đàm Tâm đi đến công ty thứ hai nhận lời mời mình. Kết quả thất bại chán nản quay về, khi bước lên xe còn bị Quý Kình Phàm trêu ghẹo, Tôi đoán chắc từ lúc ông chủ nọ nhìn thấy phần kinh nghiệm công việc trên tóm tắt lý lịch của em người ta đã ngay lập tức lắc đầu....
Hừ, tôi không tin là không có công ty nào tuyển dụng tôi. Đến lúc này lòng tin của Đàm Tâm vẫn vững chắc như bàn thạch.
....
Tiếp theo công ty thứ ba công ty thứ tư.... Kết quả sau cùng đều là ngay cả chờ thông báo sau cũng không có mà là từ chối thẳng thừng.
Lòng tin của Đàm Tâm cuối cùng cũng vỡ tan tành, trên đường trở về cô ôm xấp sơ yếu lí lịch khư khư trong lòng, tâm trạng bị đả kích cực độ.
Quý Kình Phàm liếc nhìn người phụ nữ mình thích qua gương chiếu hậu cười nói, Cô Đàm à, có phải lúc này đã hiểu được thế nào là gặp phải cản trở lớn nhất trong đời người rồi hay không?
Đàm Tâm nhìn thấy Quý Kình Phàm nhướng mắt cười mình thì nói, Anh muốn giễu cợt tôi thì cứ việc cười đi, bản cô nương biết bản thân mình có bao nhiêu phân lượng, mặc dù tìm công việc không dễ nhưng bản cô nương rất có lòng tin vào bản thân mình nhất định sẽ có công ty nhận tôi. Còn nữa, tôi vẫn luôn cảm thấy, hôm nay nếu không phải là cái tên sao chổi như anh đi theo tôi, tôi nghĩ có lẽ chuyện đi tìm việc của tôi sẽ không có xúi quẩy như thế này đâu....
‘Bà xã’ à, tôi không phải là sao chổi chà như em nói đâu, mà tôi chính là ngôi sao may mắn của em đấy....
Đàm Tâm nhíu mày, Ở đây không có người ngoài, đừng có gọi tôi như thế.
Quý Kình Phàm cười cười nói, Thuận miệng thôi mà....
Anh vừa mới bảo anh là ngôi sao may mắn của tôi, không biết họ Quý nhà anh dựa vào đâu mà nói ra mấy lời như thế?
Quý Kình Phàm trả lời, Nếu em muốn có một công việc làm, thực ra thì tôi có thể giúp cho em.
Cái gì?
Làm thư ký riêng cho quan chức cấp cao của đại sứ quán Trung quốc tại Anh.
Đàm Tâm sửng sốt mất một lúc rồi mới phản ứng được, Làm thư ký riêng cho anh?
Em thấy thế nào?
Tôi chẳng thèm!
Quý Kình Phàm lựa lời khuyên nhủ, Thật ra thì làm thư ký cho tôi cũng có rất nhiều phúc lợi, ví dụ như hàng năm đều có vài lần cơ hội đi du lịch miễn phí, mọi thứ đều được nhà nước đài thọ. Còn có thể thường xuyên gặp được một vài người lãnh đạo cao cấp của các nước trên thế giới, quan trọng nhất là hợp đồng hôn nhân của chúng ta là một năm, em có nghĩ đến không, tháng sau tôi quay về Anh làm việc, còn em cũng nên làm gì đó chứ? Tôi đã đến Los Angeles diễn kịch với em trước mặt ba mẹ em, vậy thì theo lẽ thường em cũng phải đến Anh ra mắt ba mẹ tôi một lần, nếu như em có công việc làm ở London, đó chính là chuyện một công đôi việc!
Đàm Tâm dường như đã bị những lời của Quý Kình Phàm thuyết phục, im lặng suy nghĩ.
Quý Kình Phàm thuận thế xông lên nói thêm vào, Nếu như em ở lại Los Angeles mà chúng ta lại xa nhau quá lâu, làm thế thì ba mẹ cũng sẽ sinh nghi.... .Cho nên đề nghị vừa rồi của tôi chính là sự lựa chọn tốt nhất cho cả hai.
Những lời Quý Kình Phàm vừa mới nói không phải là không có lý, Đàm Tâm suy nghĩ một lát cuối cùng trả lời, Tôi sẽ suy nghĩ lại, nhưng cơ hội nhận lời anh thì không nói trước được.
Tuy ngoài miệng Quý kình Phàm chê bai là phụ nữ không thể nói lý được, nhưng lại lén lút chạy đi lấy lòng Đàm Tâm.
Nhưng Đàm Tâm vốn dĩ không để Quý Kình Phàm ở trong lòng, cho nên cũng không có dự tính hàn gắn lại mối quan hệ với Quý Kình Phàm, cũng may dù sao hai người vẫn phải diễn kịch trước mặt mọi người vì thế mà Quý Kình Phàm luôn có cơ hội để bắt chuyện với Đàm Tâm.
Vào bữa cơm trưa hôm nay, nhân lúc cả nhà đều có mặt ngoại trừ Đàm Dịch Khiêm, Đàm Tâm đột nhiên thông báo với mọi người, Ba mẹ, con muốn tìm việc làm....
Mọi người nghe thế đều sững người ngây ngẩn.
Đàm Tâm lập tức bổ sung nói, Ba mẹ yên tâm đi, lần này con sẽ không giống như trước kia nữa, lần này con thực sự là vì muốn làm cho cuộc sống của mình trở nên có ý nghĩa hơn thôi....
Bà Đàm là người hoàn hồn lại trước tiên, lên tiếng hỏi, Chuyện đi làm thì cũng được, nhưng con vừa mới kết hôn với Kình Phàm, con cái thì vẫn còn chưa sinh được đứa nào cả, sao giờ lại đi vất vả làm việc khác được?
Hạ Tử Du cười gật đầu, Dạ đúng rồi, mẹ à, sinh con mới là quan trọng nhất!
Đàm Tâm bĩu môi với Hạ Tử Du, tiếp tục nói, Mẹ à chuyện sinh con thì chưa cần vội, mọi việc nên thuận theo tự nhiên thôi.... Nhưng giờ con thật sự rất cần một công việc, con không muốn sống tiếp những ngày tháng rảnh rỗi không có việc gì làm nữa.
Quý Kình Phàm đúng lúc này lên tiếng, Bà xã, anh đảm bảo anh có đủ tiền nuôi em, em không cần đi làm đâu.
Đàm Tâm lạnh lùng lườm Quý Kình Phàm một cái, nhưng trên môi vẫn mỉm cười nói, Kình Phàm à, cho dù anh muốn nuôi em nhưng em cũng không thể cứ suốt ngày ở nhà mà làm sâu gạo được! !
Ông Đàm nói, Thật ra ý nghĩ ra ngoài làm việc này của Đàm Tâm cũng rất tốt, con người nói thế nào cũng nên ra ngoài xã hội để rèn luyện bản thân.... .
Bà Đàm quan tâm hỏi, Nếu quả thật muốn đi làm, vậy thì con đến làm việc ở Đàm thị đi, dù sao cũng là công ty nhà minh không sợ chịu thiệt cũng không sợ bị người khác ức hiếp.... .
Đàm Tâm trả lời, Mẹ, con không vào Đàm thị đâu, con không muốn bị người khác nói là ‘đi cửa sau’, hơn nữa nếu đã đến đó làm việc, vậy thì con đi làm cũng chẳng có ý nghĩa gì cả....Con muốn đi ra ngoài tự mình tìm việc làm, để tự mình nâng cao năng lực thích ứng với xã hội của mình.
Bà Đàm lo âu nhíu mày, Con bây giờ ra ngoài thì có thể làm được cái gì đây? Con chẳng có chút kinh nghiệm nào cả....
Đàm Tâm xóa toan sự lo nghĩ của bà Đàm, Không có kinh nghiệm thì có thể học, huống chi nói thế nào đi nữa thì con cũng từng tốt nghiệp đại học ở Cornell mà. (Viện Đại học Cornell là một viện đại học tư tọa lạc ở Ithaca tại New York với 14 trường)
Con muốn làm gì đó là do con quyết định, ba mẹ có muốn can thiệp vào cũng không được, nhưng mà bây giờ con đã lập gia đình rồi, mọi việc cũng phải nên biết đứng ở phương diện của chồng mình mà suy sét nữa chứ. Kình Phàm à, chuyện con Tâm nó muốn đi làm con nghĩ thế nào? Ông Đàm chu đáo hỏi thăm con rể.
Quý Kình Phàm còn chưa trả lời nhưng cũng cảm giác được ánh mắt của Đàm Tâm như hai lưỡi dao sắc bén bắn phá càn quét tới mình, Đàm Tâm lần này ý bảo dĩ nhiên là muốn Quý Kình Phàm không nên nói chuyện lung tung.
Quý Kình Phàm rất khôn khéo trả lời, Thưa ba, chỉ cần Đàm Tâm thấy vui thì con cũng không ngại đâu ạ.
Quý Kình Phàm cho Đàm Tâm một đáp án hài lòng.
Ông Đàm nghe thấy Quý Kình Phàm nói như vậy ngay sau đó liền gật đầu, Nếu Kình Phàm cũng đã nói vậy rồi thì con hãy tự mình cân nhắc xem thế nào rồi làm! Nhưng có một điều ba phải nhắc con, ra ngoài làm việc không thể giống ở nhà được, phải biết chỉnh sửa lại tính tình Cô chủ của con đấy!
Ba, con biết rõ rồi mà.
....
Bữa trưa kết thúc, Hạ Tử Du đang định đi lên lầu trông con, thì lại nhìn thấy Quý Kình Phàm đã sớm đứng dựa trên lan can cầu thang chờ cô.
Hạ Tử Du nghi ngờ hỏi, Quý Kình Phàm, anh....Có chuyện gì sao?
Quý Kình Phàm mỉm cười, Ừ, tìm em muốn em giúp tôi một chuyện.
Giúp chuyện gì?
Chuyện Đàm Tâm muốn đi làm em biết chứ?
Hạ Tử Du ngơ ngác gật đầu.
Quý Kình Phàm mỉm cười nói, Tôi là cán bộ ngoại giao, trong một năm có khoảng hai phần ba thời gian đều ở nước Anh xử lý công việc liên quan đến ngoại giao Trung Anh, nếu như Đàm Tâm có công việc ở đây, vậy thì thời gian tôi ở lại bên cô ấy sẽ ít đi, cho nên hiện giờ tôi cần bà tổng giám đốc em giúp tôi một chuyện.
Nếu như tôi có thể giúp được anh vậy thì xin cứ nói. Quan điểm của cô vẫn luôn ủng hộ việc Đàm Tâm và Quý Kình Phàm đến với nhau.
Quý Kình Phàm nói, Vậy thì làm phiền em nói với tổng giám đốc Đàm một tiếng, nhờ cậu ta dùng danh tiếng trong giới thương mại của mình mà huy động mấy ông sếp của những tập đoàn đó đều không dám nhận Đàm Tâm vào làm việc.
Không phải là anh cũng muốn để chị Tâm đi làm à ? Nói thật, em cảm thấy để chị Tâm đi làm vậy cũng tốt, giống như em vậy thực sự rất muốn ra ngoài đi làm nhưng hiện nay có mấy đứa nhỏ bám dính không thể dứt ra được.
Bởi vì tôi đã có một công việc thích hợp cho Đàm Tâm hơn.
Cái gì?
Làm thư ký riêng cho tôi ở bộ ngoại giao.
Hạ Tử Du kinh ngạc, Hóa ra anh đã tính toán đâu vào đó hết cả rồi, nhưng mà nếu anh muốn chị Tâm làm thư ký riêng cho anh vậy tại sao không nói thẳng với chị ấy?
Từ sau cái vụ nước hoa kia, Đàm Tâm vẫn còn đang giận dỗi với tôi, chắc chắn cô ấy sẽ không nghe theo tôi đâu.
Lúc ăn cơm Quý Kình Phàm không nói ra ý kiến nào khác thì ra là đã sớm tính toán chu đáo cả rồi....
Xem ra chị Tâm nói không sai, tính cách của Quý Kình Phàm thật sự là thâm trầm sâu xa, nhưng mà cô nghe chồng yêu có con mắt nhìn người cực kỳ chuẩn xác tinh tường của cô nói nhân phẩm của Quý Kình Phàm không có vẫn đề gì cả, cô cũng chẳng cần phải so đo cái chuyện Quý Kình Phàm ‘tính kế’ chị Tâm như thế nào, dù sao mục đích của Quý Kình Phàm cũng chỉ là muốn đối xử tốt với Đàm Tâm, vậy thì muốn cô giúp một chút thì có làm sao đâu chứ?
Chuyện này em sẽ giúp anh, nhưng mà em không cho phép anh bắt nạt chị Tâm đâu đó.
Quý Kình Phàm vẻ mặt bi thương thốt ra, Nếu cô ấy không bắt nạt tôi thì tôi đã lạy trời rồi ....
Hạ Tử Du bật cười nhẹ, Được rồi, anh cứ đợi tin tốt của em đi!
--- ------
Hôm sau.
Từ sáng sớm Đàm Tâm đã ăn mặc như một Office lady, cầm lấy đủ loại giấy tờ đã chuẩn bị quyết định hôm nay phải đi tìm việc làm.
Đàm Tâm vốn không muốn cho Quý Kình Phàm đi theo nhưng lúc cô gọi tài xế đưa cô đến nội thành mới phát hiện ra là tài xế của cô hôm nay lại chính là Quý Kình Phàm.
Đàm Tâm vừa nhìn thấy Quý Kình Phàm thì không nhịn được mà cau mày, Này, tài xế đâu rồi?
Chính là tôi.
Đàm Tâm phiền não nói, Bây giờ tôi đang vội đi tìm việc rồi, anh đừng làm trễ nãi thời gian của tôi, cho tôi xuống xe.
Quý Kình Phàm nhướng mày nói, Đi tìm việc cùng với em là do chính miệng ba mẹ vợ đã dặn dò tôi, nếu như tôi ở nhà nhỡ ba mẹ vợ hỏi đến tôi biết trả lời làm sao đây?
Anh.... .
Đàm Tâm còn đang tức giận thì Quý Kình Phàm đã đạp chân ga.
Mặc kệ Đàm Tâm có vui hay không, tóm lại Quý Kình Phàm cũng đã đi theo được rồi.
Lúc Đàm Tâm vào công ty nộp đơn, Quý Kình Phàm yên vị ngồi trong xe nhàn nhã đợi cô.
Đàm Tâm bước ra từ công ty được nhận lời mời đầu tiên thì cúi đầu buồn xo, cho nên khi cô vừa mới lên xe thì đã bị Quý Kình Phàm nhạo báng, Có phải người ta nói là miếu nhà họ nhỏ bé không chứa nổi vị Phật quãng đại như em đúng không?
Đàm Tâm tức giận nói, Ai cần anh lo.
Thật ra thì đúng như những gì Quý Kình Phàm đã suy đoán, ông chủ của công ty đó nói trình độ học vấn của cô đối với công ty ông ta mà nói chính là ‘đại tài tiểu dụng’*....Cô nói đến mức khô nước bọt mà công ty đó cũng không chịu nhận cô vào làm. (*có thể hiểu là gáo vàng múc nước giếng bùn hoặc dùng dùng dao mổ trâu để giết gà)
Kế tiếp Đàm Tâm đi đến công ty thứ hai nhận lời mời mình. Kết quả thất bại chán nản quay về, khi bước lên xe còn bị Quý Kình Phàm trêu ghẹo, Tôi đoán chắc từ lúc ông chủ nọ nhìn thấy phần kinh nghiệm công việc trên tóm tắt lý lịch của em người ta đã ngay lập tức lắc đầu....
Hừ, tôi không tin là không có công ty nào tuyển dụng tôi. Đến lúc này lòng tin của Đàm Tâm vẫn vững chắc như bàn thạch.
....
Tiếp theo công ty thứ ba công ty thứ tư.... Kết quả sau cùng đều là ngay cả chờ thông báo sau cũng không có mà là từ chối thẳng thừng.
Lòng tin của Đàm Tâm cuối cùng cũng vỡ tan tành, trên đường trở về cô ôm xấp sơ yếu lí lịch khư khư trong lòng, tâm trạng bị đả kích cực độ.
Quý Kình Phàm liếc nhìn người phụ nữ mình thích qua gương chiếu hậu cười nói, Cô Đàm à, có phải lúc này đã hiểu được thế nào là gặp phải cản trở lớn nhất trong đời người rồi hay không?
Đàm Tâm nhìn thấy Quý Kình Phàm nhướng mắt cười mình thì nói, Anh muốn giễu cợt tôi thì cứ việc cười đi, bản cô nương biết bản thân mình có bao nhiêu phân lượng, mặc dù tìm công việc không dễ nhưng bản cô nương rất có lòng tin vào bản thân mình nhất định sẽ có công ty nhận tôi. Còn nữa, tôi vẫn luôn cảm thấy, hôm nay nếu không phải là cái tên sao chổi như anh đi theo tôi, tôi nghĩ có lẽ chuyện đi tìm việc của tôi sẽ không có xúi quẩy như thế này đâu....
‘Bà xã’ à, tôi không phải là sao chổi chà như em nói đâu, mà tôi chính là ngôi sao may mắn của em đấy....
Đàm Tâm nhíu mày, Ở đây không có người ngoài, đừng có gọi tôi như thế.
Quý Kình Phàm cười cười nói, Thuận miệng thôi mà....
Anh vừa mới bảo anh là ngôi sao may mắn của tôi, không biết họ Quý nhà anh dựa vào đâu mà nói ra mấy lời như thế?
Quý Kình Phàm trả lời, Nếu em muốn có một công việc làm, thực ra thì tôi có thể giúp cho em.
Cái gì?
Làm thư ký riêng cho quan chức cấp cao của đại sứ quán Trung quốc tại Anh.
Đàm Tâm sửng sốt mất một lúc rồi mới phản ứng được, Làm thư ký riêng cho anh?
Em thấy thế nào?
Tôi chẳng thèm!
Quý Kình Phàm lựa lời khuyên nhủ, Thật ra thì làm thư ký cho tôi cũng có rất nhiều phúc lợi, ví dụ như hàng năm đều có vài lần cơ hội đi du lịch miễn phí, mọi thứ đều được nhà nước đài thọ. Còn có thể thường xuyên gặp được một vài người lãnh đạo cao cấp của các nước trên thế giới, quan trọng nhất là hợp đồng hôn nhân của chúng ta là một năm, em có nghĩ đến không, tháng sau tôi quay về Anh làm việc, còn em cũng nên làm gì đó chứ? Tôi đã đến Los Angeles diễn kịch với em trước mặt ba mẹ em, vậy thì theo lẽ thường em cũng phải đến Anh ra mắt ba mẹ tôi một lần, nếu như em có công việc làm ở London, đó chính là chuyện một công đôi việc!
Đàm Tâm dường như đã bị những lời của Quý Kình Phàm thuyết phục, im lặng suy nghĩ.
Quý Kình Phàm thuận thế xông lên nói thêm vào, Nếu như em ở lại Los Angeles mà chúng ta lại xa nhau quá lâu, làm thế thì ba mẹ cũng sẽ sinh nghi.... .Cho nên đề nghị vừa rồi của tôi chính là sự lựa chọn tốt nhất cho cả hai.
Những lời Quý Kình Phàm vừa mới nói không phải là không có lý, Đàm Tâm suy nghĩ một lát cuối cùng trả lời, Tôi sẽ suy nghĩ lại, nhưng cơ hội nhận lời anh thì không nói trước được.
/377
|