Giây phút nhìn thấy dì Lưu, Hạ Tử Du giật mình sững sờ.
Dì Lưu ngồi trên ghế salon cũng không dám tin vào mắt mình, từ từ đứng dậy, đôi mắt già nua nhìn thẳng vào Hạ Tử Du, bỗng chốc dì Lưu không dám tin thốt lên “Cô chủ?”
“Dì Lưu” Hạ Tử Du gần như không thể khống chế lao đến bên dì Lưu, dùng hết sức lực ôm chặt người phụ nữ đã từng vô cùng yêu thương cô.
“Cô chủ, thật sự là cô…” Dì Lưu nghẹn ngào.
Khóe mắt Hạ Tử Du ửng đỏ, trái tim đau xót.
Dì Lưu nhẹ nhàng nâng gò má gầy gò của cô, nhẹ nhàng hỏi “Sao cô lại gầy như vậy, hai năm qua có phải đã chịu khổ rất nhiều không?”
Hạ Tử Du không ngừng xua tay, cổ họng tắc nghẹn khiến cô không thể nói nên lời.
“Tôi thật sự đần quá, tôi quên mất hai năm qua cô ở…” Nói đến đây, dì Lưu dừng lại “cô chủ… xin lỗi, hai năm qua cũng không thể đến trại giam thăm cô.”
Hạ Tử Du cố gắng ngăn lại sự nghẹn ngào, nở một nụ cười miễn cưỡng “Con không sao, hai năm qua rất tốt.”
Dì Lưu nhìn Hạ Tử Du thật kỹ, đau lòng “Sao cô có thể tốt được chứ, ở nơi đó hoàn toàn không phải chỗ của người”
Hạ Tử Du khẽ cười “À, tất cả đều đã qua rồi…”
…………
Hàn huyên qua loa, dì Lưu hỏi thăm Hạ Tử Du “cô chủ, sao cô lại đến đây?”
“Con…” Hạ Tử Du dừng lại một chút, ngay sau đó ra vẻ thoải mái nói “Con tới đây tìm một người bạn.” Cô không muốn dì Lưu biết hoàn cảnh khốn khó của mình lúc này, cô chỉ muốn giữ lại chút tự trọng trước mặt một người lớn mà cô đã từng thương yêu.
Dì Lưu cười nhẹ một tiếng “Cô chủ, tôi chăm sóc cô hơn mười năm, bộ dạng cô nói dối tôi còn không nhận ra sao? Cô đến đây tìm việc làm?”
Hạ Tử Du giật mình ngạc nhiên nhìn Dì Lưu.
Dì Lưu kéo tay Hạ Tử Du sang, vỗ nhè nhẹ “Bé ngốc, đừng giấu giếm trước mặt dì Lưu, dì Lưu biết tình cảnh bây giờ của con…”
Hạ Tử Du áy náy cúi đầu “Con xin lỗi, trước đây… đã lừa gạt mọi người”
Dì Lưu thương tiếc “Chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa, huống hồ dì Lưu luôn tin con giấu giếm mọi người nhất định là rất khổ tâm… Nếu con cần tiền, dì Lưu có thể giúp con.”
Hạ Tử Du lập tức xua tay “Không cần, dì Lưu, mặc dù bây giờ con khó tìm việc, nhưng con có tay có chân, có thể nuôi sống mình”
Dì Lưu gật đầu nhè nhẹ “Chỉ là bây giờ con tìm việc chẳng phải sẽ khiến mình chịu uất ức sao?”
Hạ Tử Du bình tĩnh nói “Con không cảm thấy uất ức… Con chỉ hi vọng cuộc sống sau này sẽ được yên bình”
Lại nói từ đó, dì Lưu đau lòng thở dài “Aizz, cho dù con phạm sai lầm, tại sao tổng giám đốc lại đối xử với con tàn nhẫn như vậy chứ?”
Nhắc tới Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du lại nhớ lại cảnh họ gặp nhau hôm qua, cô hít một hơi thật sâu, nhún vai thoải mái “Anh ta làm như thế là chuyện đương nhiên, dù sao cũng do con lừa gạt trước…” Cô nghĩ là dì Lưu muốn nói Đàm Dịch Khiêm chẳng hề quan tâm đến cô.
Dì Lưu thoáng kích động “Chẳng lẽ trả thù một người nhất định phải dùng thủ đoạn hãm hại bỏ tù tàn khốc này sao?”
Hãm hại bỏ tù?
Hạ Tử Du nghi ngờ nhìn dì Lưu “Vú biết con bị hãm hại bỏ tù?”
Dì Lưu nhanh mồm nhanh miệng “Tôi vô tình nghe ông chủ nhắc tới… Ông chủ nói tổng giám đốc Đàm đã biết chuyện cô giả mạo cô chủ Hạ Hân từ lâu nên đã lập kế hoạch bỏ tù cô…”
Hạ Tử Du trợn tròn mắt, không dám tin “Dì Lưu, vú đang nói gì vậy?”
Dì Lưu kinh ngạc nhìn Hạ Tử Du “Cô không biết những chuyện này sao?”
Hạ Tử Du khổ sở lắc đầu “Kế hoạch bỏ tù là thế nào? Dì Lưu, vú có thể nói rõ với con không?”
Nhìn vẻ mặt mờ mịt gấp gáp của Hạ Tử Du, lúc này dì Lưu mới ý thức được Hạ Tử Du không hề biết chuyện hai năm trước.
Dì Lưu nhẹ nhàng “Cô chủ, cô thật sự không biết gì sao?”
Hạ Tử Du lay nhẹ thân thể dì Lưu, khẩn cầu “Dì Lưu, vú đã nhìn con lớn lên, con biết đã từng làm việc sai lầm khiến mọi người thất vọng, nhưng con thật sự có rất nhiều điều nghi ngờ, con rất muốn vú giải đáp cho con… Vừa rồi vú nói Đàm Dịch Khiêm lập kế hoạch bỏ tù con, rốt cuộc là như thế nào?”
Dì Lưu do dự chốc lát, cuối cùng vẫn kể lại chuyện Đàm Dịch Khiêm hãm hại bỏ tù cô năm đó.
Sau khi nghe xong, Hạ Tử Du sững sờ rất lâu, dần dần, lệ che phủ đầy mắt cô.
Dì Lưu lo lắng gọi Hạ Tử Du đang trong trạng thái mất hồn “Cô chủ, cô chủ, cô đừng làm tôi sợ, cô làm sao vậy?”
Rất lâu sau Hạ Tử Du mới hoàn hồn, đôi mắt mơ hồ mờ mịt nhìn dì Lưu, như thể dùng tất cả sức lực kìm chế sự chua xót, khóc khẩn cầu dì Lưu “Dì Lưu, vú có thể giúp con một chút không, con muốn gặp anh ta, con muốn hỏi anh ta cho rõ…”
Dì Lưu vội vàng lau nước mắt cho Hạ Tử Du “Cô bé ngốc, đừng khóc… Tôi sẽ nghĩ cách.”
Cùng lúc đó, trong biệt thự sang trọng Bắc Giao
Trong vườn, Đàm Dịch Khiêm nhàn nhã ngồi trong chiếc ô che nắng, trong tay anh là chất lỏng màu đỏ dập dềnh trong ly rượu, con mắt đen nhánh nhìn xa xăm.
Thành phố Y không hề nhỏ, nhưng cô và anh lại dễ dàng chạm mặt như thế.
Hai năm không gặp, mái tóc dài đen nhánh suôn mượt của cô đã biến thành mớ tóc khô vì thiếu chất, làn da không còn trắng nõn như tuyết giống ngày xưa, khuôn mặt cũng tái nhợt, cơ thể như chưa từng tao nhã xinh đẹp, gầy yếu như một tờ giấy…
Anh không ngờ, chỉ với một cái liếc mắt anh lại có thể nhớ nhiều đến vậy, trong đầu óc anh lúc này lại vang lên tiếng gọi gấp gáp của cô trong taxi…
“Dịch Khiêm, Dịch Khiêm…”
Anh nghĩ, thứ duy nhất không thay đổi vẫn là chất giọng không màng danh lợi của cô.
Đột nhiên, cổ anh được một người thân mật ôm lấy từ đằng sau, một giọng nói dễ nghe thì thầm bên tai “Dịch Khiêm, sao anh lại ngồi một mình ở đây?”
Đàm Dịch Khiêm nâng ly rượu trong tay khẽ nhấp một ngụm, không nói gì.
Người đó đi đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, cướp ly rượu đỏ đi, không bằng lòng chu mỏ “Hứ, người ta đang nói chuyện mà anh chẳng thèm để ý.”
Đàm Dịch Khiêm ngước mắt liếc nhìn Đường Hân “Chẳng phải em nói mấy ngày nay phải ở nhà họ Hạ với ba mẹ sao?”
Dì Lưu ngồi trên ghế salon cũng không dám tin vào mắt mình, từ từ đứng dậy, đôi mắt già nua nhìn thẳng vào Hạ Tử Du, bỗng chốc dì Lưu không dám tin thốt lên “Cô chủ?”
“Dì Lưu” Hạ Tử Du gần như không thể khống chế lao đến bên dì Lưu, dùng hết sức lực ôm chặt người phụ nữ đã từng vô cùng yêu thương cô.
“Cô chủ, thật sự là cô…” Dì Lưu nghẹn ngào.
Khóe mắt Hạ Tử Du ửng đỏ, trái tim đau xót.
Dì Lưu nhẹ nhàng nâng gò má gầy gò của cô, nhẹ nhàng hỏi “Sao cô lại gầy như vậy, hai năm qua có phải đã chịu khổ rất nhiều không?”
Hạ Tử Du không ngừng xua tay, cổ họng tắc nghẹn khiến cô không thể nói nên lời.
“Tôi thật sự đần quá, tôi quên mất hai năm qua cô ở…” Nói đến đây, dì Lưu dừng lại “cô chủ… xin lỗi, hai năm qua cũng không thể đến trại giam thăm cô.”
Hạ Tử Du cố gắng ngăn lại sự nghẹn ngào, nở một nụ cười miễn cưỡng “Con không sao, hai năm qua rất tốt.”
Dì Lưu nhìn Hạ Tử Du thật kỹ, đau lòng “Sao cô có thể tốt được chứ, ở nơi đó hoàn toàn không phải chỗ của người”
Hạ Tử Du khẽ cười “À, tất cả đều đã qua rồi…”
…………
Hàn huyên qua loa, dì Lưu hỏi thăm Hạ Tử Du “cô chủ, sao cô lại đến đây?”
“Con…” Hạ Tử Du dừng lại một chút, ngay sau đó ra vẻ thoải mái nói “Con tới đây tìm một người bạn.” Cô không muốn dì Lưu biết hoàn cảnh khốn khó của mình lúc này, cô chỉ muốn giữ lại chút tự trọng trước mặt một người lớn mà cô đã từng thương yêu.
Dì Lưu cười nhẹ một tiếng “Cô chủ, tôi chăm sóc cô hơn mười năm, bộ dạng cô nói dối tôi còn không nhận ra sao? Cô đến đây tìm việc làm?”
Hạ Tử Du giật mình ngạc nhiên nhìn Dì Lưu.
Dì Lưu kéo tay Hạ Tử Du sang, vỗ nhè nhẹ “Bé ngốc, đừng giấu giếm trước mặt dì Lưu, dì Lưu biết tình cảnh bây giờ của con…”
Hạ Tử Du áy náy cúi đầu “Con xin lỗi, trước đây… đã lừa gạt mọi người”
Dì Lưu thương tiếc “Chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa, huống hồ dì Lưu luôn tin con giấu giếm mọi người nhất định là rất khổ tâm… Nếu con cần tiền, dì Lưu có thể giúp con.”
Hạ Tử Du lập tức xua tay “Không cần, dì Lưu, mặc dù bây giờ con khó tìm việc, nhưng con có tay có chân, có thể nuôi sống mình”
Dì Lưu gật đầu nhè nhẹ “Chỉ là bây giờ con tìm việc chẳng phải sẽ khiến mình chịu uất ức sao?”
Hạ Tử Du bình tĩnh nói “Con không cảm thấy uất ức… Con chỉ hi vọng cuộc sống sau này sẽ được yên bình”
Lại nói từ đó, dì Lưu đau lòng thở dài “Aizz, cho dù con phạm sai lầm, tại sao tổng giám đốc lại đối xử với con tàn nhẫn như vậy chứ?”
Nhắc tới Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du lại nhớ lại cảnh họ gặp nhau hôm qua, cô hít một hơi thật sâu, nhún vai thoải mái “Anh ta làm như thế là chuyện đương nhiên, dù sao cũng do con lừa gạt trước…” Cô nghĩ là dì Lưu muốn nói Đàm Dịch Khiêm chẳng hề quan tâm đến cô.
Dì Lưu thoáng kích động “Chẳng lẽ trả thù một người nhất định phải dùng thủ đoạn hãm hại bỏ tù tàn khốc này sao?”
Hãm hại bỏ tù?
Hạ Tử Du nghi ngờ nhìn dì Lưu “Vú biết con bị hãm hại bỏ tù?”
Dì Lưu nhanh mồm nhanh miệng “Tôi vô tình nghe ông chủ nhắc tới… Ông chủ nói tổng giám đốc Đàm đã biết chuyện cô giả mạo cô chủ Hạ Hân từ lâu nên đã lập kế hoạch bỏ tù cô…”
Hạ Tử Du trợn tròn mắt, không dám tin “Dì Lưu, vú đang nói gì vậy?”
Dì Lưu kinh ngạc nhìn Hạ Tử Du “Cô không biết những chuyện này sao?”
Hạ Tử Du khổ sở lắc đầu “Kế hoạch bỏ tù là thế nào? Dì Lưu, vú có thể nói rõ với con không?”
Nhìn vẻ mặt mờ mịt gấp gáp của Hạ Tử Du, lúc này dì Lưu mới ý thức được Hạ Tử Du không hề biết chuyện hai năm trước.
Dì Lưu nhẹ nhàng “Cô chủ, cô thật sự không biết gì sao?”
Hạ Tử Du lay nhẹ thân thể dì Lưu, khẩn cầu “Dì Lưu, vú đã nhìn con lớn lên, con biết đã từng làm việc sai lầm khiến mọi người thất vọng, nhưng con thật sự có rất nhiều điều nghi ngờ, con rất muốn vú giải đáp cho con… Vừa rồi vú nói Đàm Dịch Khiêm lập kế hoạch bỏ tù con, rốt cuộc là như thế nào?”
Dì Lưu do dự chốc lát, cuối cùng vẫn kể lại chuyện Đàm Dịch Khiêm hãm hại bỏ tù cô năm đó.
Sau khi nghe xong, Hạ Tử Du sững sờ rất lâu, dần dần, lệ che phủ đầy mắt cô.
Dì Lưu lo lắng gọi Hạ Tử Du đang trong trạng thái mất hồn “Cô chủ, cô chủ, cô đừng làm tôi sợ, cô làm sao vậy?”
Rất lâu sau Hạ Tử Du mới hoàn hồn, đôi mắt mơ hồ mờ mịt nhìn dì Lưu, như thể dùng tất cả sức lực kìm chế sự chua xót, khóc khẩn cầu dì Lưu “Dì Lưu, vú có thể giúp con một chút không, con muốn gặp anh ta, con muốn hỏi anh ta cho rõ…”
Dì Lưu vội vàng lau nước mắt cho Hạ Tử Du “Cô bé ngốc, đừng khóc… Tôi sẽ nghĩ cách.”
Cùng lúc đó, trong biệt thự sang trọng Bắc Giao
Trong vườn, Đàm Dịch Khiêm nhàn nhã ngồi trong chiếc ô che nắng, trong tay anh là chất lỏng màu đỏ dập dềnh trong ly rượu, con mắt đen nhánh nhìn xa xăm.
Thành phố Y không hề nhỏ, nhưng cô và anh lại dễ dàng chạm mặt như thế.
Hai năm không gặp, mái tóc dài đen nhánh suôn mượt của cô đã biến thành mớ tóc khô vì thiếu chất, làn da không còn trắng nõn như tuyết giống ngày xưa, khuôn mặt cũng tái nhợt, cơ thể như chưa từng tao nhã xinh đẹp, gầy yếu như một tờ giấy…
Anh không ngờ, chỉ với một cái liếc mắt anh lại có thể nhớ nhiều đến vậy, trong đầu óc anh lúc này lại vang lên tiếng gọi gấp gáp của cô trong taxi…
“Dịch Khiêm, Dịch Khiêm…”
Anh nghĩ, thứ duy nhất không thay đổi vẫn là chất giọng không màng danh lợi của cô.
Đột nhiên, cổ anh được một người thân mật ôm lấy từ đằng sau, một giọng nói dễ nghe thì thầm bên tai “Dịch Khiêm, sao anh lại ngồi một mình ở đây?”
Đàm Dịch Khiêm nâng ly rượu trong tay khẽ nhấp một ngụm, không nói gì.
Người đó đi đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, cướp ly rượu đỏ đi, không bằng lòng chu mỏ “Hứ, người ta đang nói chuyện mà anh chẳng thèm để ý.”
Đàm Dịch Khiêm ngước mắt liếc nhìn Đường Hân “Chẳng phải em nói mấy ngày nay phải ở nhà họ Hạ với ba mẹ sao?”
/387
|