Bên ngoài trời mưa đã dẫn ngớt chỉ còn lại tiếng giọt trên mái hiên rơi xuống tạo thành những tiếng lộp độp, lộp độp thưa thớt.
- Cẩn thận.
Tâm Anh mím môi nhìn Hải, cô nói với anh khi anh là người cuối cùng rời khỏi cửa hàng lúc ấy.
Vẫn cái nụ cười không bao giờ tắt ấy, anh khẽ gật đầu rồi nhanh chóng lên xe.
Tâm Anh cũng muốn đi theo nhưng họ muốn cô ở lại cùng Lan Chi đợi tin có vấn đề gì còn tìm người tiếp ứng.
- Đây là số điện thoại của bố, bác Duy, nếu lâu quá không thấy Tâm liên lạc thì Chi gọi họ nhé, họ có thể mang đến cả một đội quân cứu mọi người.
- Tâm đi đâu?
Lan Chi hốt hoảng mà hỏi
- Theo họ.
Nói rồi nhanh như một cơn gió, Tâm Anh nhét mảnh giấy ghi số điện thoại của bố và bác mình vào tay Chi rồi chạy biến ra khỏi đó. Trí nhớ cô rất tốt chỉ cần nhìn một lần có thể nhớ được vị trí mà Hải đã khoanh đỏ lúc ấy.
Lan Chi một mình lại càng lo lắng hơn, tay nắm chặt tờ giấy trong tay mà đi đi lại lại, anh chàng chủ quán cũng thấy ái ngại thay.
***
- Ồ, thế mà lại đé* mưa nhỉ? – Một tên đầu nhuộm màu hồng lên tiếng.
- Mưa thế đé* nào được cái giời này. Mày vào xem hai con kia nó như nào
rồi, nó là sổng mất đại ca về lại ngoạc cái mồm ra đấy.
Tên còn lại hất hàm về phía trong mà nói với tên đầu hồng kia. Thằng đầu hồng nghếch mắt lên nhìn vào trong một cái rồi lại đưa điếu thuốc đang hút dở lên miệng mà càm ràm:
- Một con còn chưa tỉnh, một con thì loắt choắt, lại còn bị trói chạy méo đi đâu được.
Bên trong kia, Tường San vẫn còn đang mê man nằm dưới đất, tay cô lại bị chói ngược về phía sau. Vân Khánh ngồi ngay bên cạnh, người ngợm, quần áo lấm lem.
- San San, San San. – Vân Khánh miệng thì thào, tay bị trói huých huých vào người Tường San như muốn gọi cô dậy.
Đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi hai người ở cái chỗ quái quỷ này mà Tường San vẫn chưa tỉnh, Vân Khánh có chút an tâm khi vẫn thấy cô ấy thở, dù có đang trong trạng thái này thì nhìn cô vẫn rất xinh đẹp.
Tường San khẽ động đậy mắt, rồi từ từ mở ra, có lẽ do ánh sáng chiếu vào mắt khiên cô nhất thời nheo lại.
- Chúng ta…
- Suỵt, nhỏ tiếng thôi chị. Chúng ta bị bắt cóc rồi, nào.
Vân Khánh dùng vai giúp Tường San có thể ngồi dậy.
- Chị không nhớ gì cả, chỉ nhớ lúc đó ở quán ấy chị va phải một tên…
Tường San tường thuật lại chuyện trước lúc bị bỏ thuốc ngất đi cho Vân Khánh nghe.
Cô bị bắt cóc thì thôi đi, không ngờ Vân Khánh cũng lại ở đây khiến Tường San không khỏi ngạc nhiên, lại được biết là cô ấy thấy cô bị bắt liền chạy theo lại khiến Tường San cảm động không ngừng.
- Em không sợ hả?
- Có em sợ chị bị chúng làm gì, lỡ mà chúng mổ chị lấy nội tạng thì cũng đáng sợ lắm. – Vân Khánh nhoẻn miệng trọc cười Tường San, khiến cô bất giác cười theo.
Lúc trên đường bám theo mấy tên đó Vân Khánh cũng sợ lắm, nhưng thấy Tường San bình an thì cô cũng an tâm phần nào.
- Anh Nam biết rồi, anh ấy sẽ nhanh đến cứu chúng ta thôi. – Vân Khánh lại trấn an Tường San.
Tường San khẽ gật đầu, bản thân cô lại không biết tại sao mình bị bắt cóc, mà tên đó là ai cô cũng chẳng biết. Lúc này đây cô lại hi vọng Hải Nam có thể xuất hiện thật nhanh.
- Lỡ may bị chết thì sao? – Tường San mặt sụ xuống dựa cằm xuống gối mà nói.
- Xùy, xùy, nhổ bọt nhổ bọt, chị đừng có nói gở thế, chết làm sao được, thầy
bói nói em còn lâu mới chết được, chết như này chẳng phải uổng phí lắm sao? Em còn chưa có người yêu nữa kìa.
Nghe Tường San nói mà Vân Khánh làm nguyên cả tràng, những lời của cô không biết là do nghĩ đơn giản mà nói hay là nói để an ủ Tường San nữa, nhưng dù sao nó cũng khiến cô ấy bớt bi quan hơn.
- Này, em giỏi thật đấy. Nhìn thế mà lại không sợ.
- Sợ gì chứ, nếu muốn giết mình chúng chả cho một nhát chết toi rồi chứ nhốt ở đây làm gì? Nhà em nghèo làm gì có tiền mà tống, chúng lại chẳng gọi cho gia đình chị mà gọi anh Nam chắc chắn chúng biết anh ấy, nếu anh ấy chưa tới chúng sẽ chẳng làm gì hai đứa mình đâu. – Vân Khánh gật gù phân tích. – Ai già, mỏi hết cả lưng. – Cô liền trở người đổi tư thế ngồi cho thoải mái hơn một chút.
Dưới chân Vân Khánh xuất hiện nhiều vết bị gai cào, giờ cô mới để ý thấy, miệng lại tự lẩm bẩm biết trước bị như này thì hôm nay đã mặc quần dài hơn rồi, những vết xước chắc hẳn do gai hoa xấu hổ cào vào lúc cô lăn lộn ngoài kia. Quần lại dính đầy hoa cỏ may nữa.
Ba mươi phút đồng hồ trôi qua, xe đã ở giữa cầu Chương Dương, bốn người đàn ông ngồi trên xe mỗi người mang một khuôn mặt, Đức Huy điều khiển xe thì liên tục bị hai thằng bạn thân thúc giục cho xe đi nhanh hơn, Hải ngồi bên cạnh tự nhiên cũng thấy sốt ruột.
Xe dừng lại ở một khu khá hoang vu rậm rạp, cỏ cao ngang người, phía trong có vài căn nhà hoang bị bỏ trống, cái nào cũng siêu vẹo ọp ẹp, có cái đã bị phá đi nguyên nửa chỉ còn lại những mảng tường bê tông loang nổ những vết ố, mốc do mưa gió và thời gian, nhìn xung quanh chẳng thấy có chỗ nà là có thể gọi là giữ người được cả.
- Tâm Anh gọi. – Khánh Anh nhìn xuống điện thoại của mình lên tiếng
“Các anh tới được nơi chưa thế? Thấy họ chưa? Share vị trí cho em.”
- Làm gì? Ở đây hình như không phải. – Khánh Anh giọng khẩn trương mà nói, mắt lại liên tục đảo khắp xung quanh tìm kiếm.
“Có phải chỗ các anh là khu nhà đổ đát, cây cối um tùm, không có chuối đúng không?” – Tâm Anh lại bắt đầu eo éo lên.
Theo hướng dẫn của cô cả bọn liền đổi hướng di chuyển tới khu bên cạnh.
Nơi này yên ắng hoang vui không kém chỗ họ vừa ở đó, cây cối lại có phần rậm rạp hơn nhiều.
Vứt xe vào một chỗ, lấy vài cành cây phủ lên tránh để bọn chúng tới mà phát hiện có người tìm ra hang ổ của bọn chúng, cách này do Hải nghĩ ra.
Đang đi, ba người Khánh Anh, Huy, Nam hùng hổ đi trước, Hải chợt dừng lại mà nói:
- Các anh cứ vậy mà hiên ngang đi vào trong hả? không có đồ nghề gì ư?
- Đồ nghề? – Huy nghệt mặt nhìn anh chàng.
Cả bốn đứng nhìn nhau, đúng là do quá vội vàng lại kèm theo kích động vì người của mình bị bắt đi nên không ai nhớ ra là mình đang đi cướp họ về chứ không phải đến rước họ về mà chẳng chuẩn bị gì, chỉ có người và chân tay không.
Hải khẽ thở dài, tháo sợi dây đang treo trên cổ để đỡ cái tay bị thương xuống nhét vội vào túi quần trước sự ngạc nhiên của mấy tên còn lại. Nam nhìn Khánh Anh, Khánh Anh khẽ lắc đầu. Vốn là giờ anh cũng không rảnh để quan tâm đến anh chàng đó, người anh để tâm là cô gái đang ở trong tay bọn bắt cóc kia.
Từ phía đường lớn có tiếng nẹt bô ầm ầm tiến về phía này, cơ độ đâu đó có bốn đến năm cái xe máy.
Bốn người núp xuống một đám có lau ở gần ngay đó, tiếng động cơ xe, tiếng người nói ngày một gần hơn, có vẻ như chúng cùng một bọn với hội kia, người đến càng đông, càng khó để giải vậy hơn.
Bốn chiếc xe dừng trước một nhà kho cũ, mái tôn đã ngả màu hoen ố, những thanh sắt chống cũng đã bị ô xi hóa vàng khè, có cái đã đen xì vào mới nhìn cảm tưởng như chỉ cần dùng sức ấn vào một cái là nó sẽ gãy đôi ra vậy.
Hải đi một vòng ra phía sau rồi nhanh chóng trở lại, vẻ mặt có chút suy tư nhưng lại nhanh chóng giãn ra vài phần, núp xuống ngay bên cạnh Huy mà nói:
- Em vừa đi xem một vòng, phía trong có vẻ như chỉ có hai thằng, với bảy
thằng vừa đến là chín, toàn bọn choai choai nhìn có vẻ như không phải giang hồ gì cho lắm.
- Mày nhìn chúng nó có quen mặt không Nam? – Khánh Anh liền quay sang hỏi Hải Nam.
Hải Nam mắt vẫn nhìn mấy thằng đang đi đi lại lại ở phía cửa mà lắc đầu.
Giờ đối với anh thì quen mặt hay không quen mặt cũng giã tất, thứ anh quan tâm là người của anh đang trong tay chúng, chúng cứ thử động tới một sợi tóc của cô ấy chắc chắn anh cọc trọc đầu chúng.
Hải nói phía sau không có người canh gác, có vẻ bọn này cũng chẳng chuyên nghiệp gì, giờ chia nhau ra hành động, hai người đánh lạc hướng còn hai người từ phía sau qua lối cửa phụ nhà kho vào trong cứu người.
Hải Nam cùng Khánh Anh lần theo hướng phía sau nhà kho mà tiến tới, ở chỗ này Hải và Huy vẫn chưa có động tĩnh gì.
- Sao còn chưa đi. – Huy thấp thỏm không yên nhìn Hải vẫn còn đang nhở nhơ.
- Trong đó là người yêu của hai người đó nên họ mới mê lên thế chứ, anh vội gì? Đức Huy nhíu mày ánh ắt phẫn nộ nhìn cậu ta.
- Trêu thôi, trêu thôi, anh nghiêm túc như vậy làm gì? Chúg ta chờ, khi họ động thì mình mới ra, còn nếu họ chót lọt thì coi như âm thầm đưa người đi đỡ mất sức, hai chúng ta với bảy tên kia e là cũng mệt đấy.
Nói rồi Quang Hải bứt một nhánh có mà cho vào miệng ngậm lấy nó, ngả người nằm kềnh xuống cạnh Huy mà nheo nheo mắt nhìn lên trời, mặc kệ anh ta thong thả, Huy vẫn không thôi đưa ánh mắt theo dõi đám người phía kia.
Bên trong nhà kho.
- Ố ồ, cô gái xinh đẹp tỉnh rồi ư? – Tên đàn ông đầu tóc vướt dựng ngược,
chấm ngón tóc màu vàng nhìn như lông nhím dựng đứng lên, tay xỏ túi quần mà tiến tới.
- Mấy người là ai? – Vân Khánh lùi sát lại San mắt trừng trừng nhìn hắn mà
nói.
- Ai? Ai? Là ai còn lâu mới nói cho mày biết. Đi ra kia. – Hắn cười nham nhở
rồi hất mắt cho thằng đầu hồng ở cạnh lôi Vân Khánh ra một góc.
- Anh muốn làm gì? – Tường San thấy Vân Khánh bị lôi đi liền sợ hãi mà lùi
người lại.
- Đồ khốn, anh mà động đến chị ấy anh Nam sẽ giết anh. – Vân Khánh thấy
hắn định chạm vào người Tường San thì liền hét lên như vây.
Nghe Vân Khánh nhắc đến Hải Nam, tên đó có chút lưỡng lự, đứng thẳng người dậy, quắc mắt nhìn về phía đứa con gái vừa nhắc đến tên Nam ấy mà nghiến răng:
- Mày nghĩ tao sợ nó hả?
- Anh không sợ nó thật à? – Thằng đầu hồng lẩm bẩm.
Bên ngoài kia, Hải Nam nghe thấy tiếng cãi nhau qua lại trong này, anh xác định họ đang ở trong ấy, cả hai rảo bước đi nhanh hơn, nhưng có vẻ như mọi chuyện không được thuận lợi cho lắm, có hai thằng đi tè bậy lại thấy hai người, Nam chép miệng lắc đầu nói với Khánh Anh:
- Muốn nhẹ nhàng lại không được rồi. Mày thằng bên trái, tao bên phải.
Nhanh như cắt, hai người mỗi người một tên, hai thằng tè bậy chỉ kịp ớ lên một tiếng rồi lần lượt nằm rạp xuống đất. Hai người phủi tay nhìn nhau nhếch mép cười.
Thấy có tiếng động mấy thằng phía trước tò mò đùn đẩy nhau ra xem, ngó thấy có thằng đi về phía cuối nhà kho, Hải bật dậy nói Huy hành động.
Bên trong bỗng nhiên im ắng một cách lại thường, cửa sau có vẻ như bị kẹt, cả hai chật vật lắm mới đẩy được nó ra.
***
- Anh Nam, anh Nam… Sịt.
Lúc Nam và Khánh Anh vào được bên trong thì hai kẻ trong đó đã phát hiện ra và đánh lén hai người, do vừa mở của đã thấy hai cô gái bị trói và bịt miệng ở trong đó cả hai đều sơ xuất không để ý xung quanh mà bị chúng núp sau cánh cửa đánh bất ngờ.
- Con kia, dùn cái dây này trói hai thằng nó lại.
Hắn cầm dao dơ lên, hất mặt lên nói với Vân Khánh, tay cô run run, mắt lại vừa liếc nhìn hắn vừa nhìn hai người đàn ông ở dưới đất.
- Hai thằng tới cứu chúng mày đây hả? Để tao xem chúng nó cứu hai đứa bay
kiểu gì? Nói cho mà biết, tao cần thằng này thôi, chẳng có ý định làm gì mấy đứa mày đâu. Nên biết điều mà ngoan ngoãn sẽ không hại đến thân. – Tên đầu nhím miệng nói, tay thì liên tục dơ con dao nhọn hoắt lên dọa hai cô gái.
- Đánh lén hay lám chắc, có giỏi anh gọi các anh dậy mà đánh nhau đi. Không
đáng mặt đàn ông. – Tường San ngân ngấn nước mắt mà nói như gào lên.
Lúc này cô lại mạnh mẽ một cách lạ thường như vậy? Khác hẳn cô gái vừa khóc lóc sợ sệt lúc nãy, Vân Khánh tròn mặt ngạc nhiên mà nhìn cô, lại cũng hùa vào mà nhiếc móc tên kia khiến hắn lại được dịp đần ra, vừa là kéo dài thời gian để hai người kia tỉnh dậy.
- Tao đé* thích đấy. – Tên đầu nhím rít lên. – Con ranh mày không nhớ cái ngày mày ở DJ bar mà tao bị lôi đi đánh không thương tiếc ấy hả? Lúc ấy tao đã tự hứa phải đánh lại thằng chó ấy, nó cậy nó có đông người mà bắt nạt tao á?
- Thì ra là anh, nếu anh tử tế đã không bị thế. Lúc đó anh Nam không dừng lại
anh chắc chắn chẳng còn sống sót ở đây mà trả thù. Trẻ con. – Tường San buông lời khinh miệt hắn.
- Mẹ thằng này, mày nói quá nhiều rồi đấy.
- Á, thằng chó, mày tỉnh lúc nào vậy?
Hải Nam liền túm lấy cái đầu nhím của hắn mà kéo xuống, anh đã tỉnh được một lúc rồi, sợi dây trói anh lại lỏng toẹt đương nhiên chẳng khó khăn gì mà anh không thoát ra được, nhìn thấy anh hai người con gái mừng rơn, Tường San cứ như vậy trân mắt nhìn anh, anh xót xa nhìn cô, cô gái lúc nào cũng chỉn chu, kiêu ngạo và xinh đẹp trong mắt anh giờ lại đang tàn tạ như kia khiến lòng anh khong khỏi đau xót.
Hải Nam đưa chân đá đá vào người Khánh Anh, lúc này anh cũng mới lồm cồm bò dậy, trên đầu lại có chút máu, có vẻ như anh bị đánh mạnh tay hơn.
Vân Khánh đỡ anh dậy, thấy máu dính vào tay mình liền hốt hoảng định kêu lên thì bị Khánh Anh một tay giữ lại kéo sát lại mà thì thầm: - Đừng nói gì cả. Không sao.
Cô ngơ ngác, vô thức gật đầu.
Tường San cũng lo lắng nhìn anh, Khánh Anh khẽ lắc đầu tỏ ý mình ổn.
Bệnh viện thành phố.
- Mẹ thằng chó, cho tao đánh một cái cũng không được nữa. Á đau quá bác sĩ à.
- Anh mà còn luyên thuyên nữa là bác sĩ tiêm vào mồm cho đấy.
Tên đầu nhím bị Hải Nam dần cho một trận nhừ tử, cũng may có hai cô gái ngăn lại nên chỉ gãy tay với rạn xương sườn chứ chưa đến mức toi mạng, mấy thằng đàn em loai choai toàn mấy đứa trẻ trâu 2 K mấy cũng bị Hải và Huy dần cho một trận nhớ đời, giờ thằng thì bị bố quở mắng, mẹ nhéo tai mà lôi về dạy lại.
Khi Tâm Anh tới mọi chuyện đã xong xuôi, thật may là cũng không cần đến sự can thiệp của công an.
- Nhìn gì?
- Nghe nói anh không phải bị gãy tay? – Tâm Anh đứng dựa một vai vào tường, tay khoanh lại trước ngực mắt nheo nheo lại nhìn vào cái bản mặt chưa bao giờ héo kia mà nói giọng đầy bất mãn.
- Trước đúng là chưa gãy, giờ thì gãy thật rồi. Á, em muốn giết người à?
Vừa dứt câu, cô liền chạy tới vặn ngoéo cánh tay còn đang bỏ bột của Hải về phía sau khiến anh chàng kêu lên oai oái vì đau, lúc trước đúng là anh ta cố tình nói bác sĩ làm ra kết quả gãy tay đề trêu Tâm Anh, thật ra chỉ là rạn xương, nhưng vừa rồi vì lấy cái cánh tay bó bột ấy ra mà đỡ cái ống sắt của mấy thằng trẻ nghé kia thì giờ thành ra nặng hơn rồi.
Tâm Anh hận không bẻ luôn tay anh ta đi cho bõ tức, hại cô còn lo lắng cho anh ta.
Kẻ phải nằm viện rốt cuộc lại là Khánh Anh, sau khi khống chế được mấy thằng nhóc đó anh liền khụy xuống mà ngất đi do vết thương ở đầu. Bác sĩ đã xử lý và khâu lại vết thương, cơ độ đâu năm đến sau mũi gì đấy, do thuốc còn chưa hết tác dụng nên nhất thời chưa tỉnh lại ngay.
Thằng nhóc đầu nhím ấy vốn chẳng phải loại đầu gấu đầu mèo gì, cũng con nhà giầu có chẳng qua đua đòi ăn chơi lêu lổng theo đám bạn du côn, lại đi cầm đầu một đám cũng trẻ trâu trẻ nghé như mình hay thường tới DJ bar ăn chơi thác loạn, hôm đó ở DJ bar do quá chén lại bị bọn bạn xúi dục liền tới mà chòng ghẹo Tường San, bị Hải Nam đập cho một trận rồi vệ sĩ ở đó cho thêm trận nữa đâm ra cay cú mà tìm cách rửa hận, vì cái bản tính ngựa non háu đá xem nhiều phim chưởng nên làm bừa lại đi bắt cóc Tường San để uy hiếp Nam, ai ngờ đâu bị đập cho tơi tả.
Bố mẹ hắn phải đến xin lỗi các kiểu để bọn Hải Nam không giao hắn cho công an, gia đình tự dạy dỗ.
- Đi thôi.
Vân Khánh nhíu mày nhìn Lan Chi đang đi bỗng nhiên dừng lại.
Không nói không rằng, Lan Chi lù lù tiến lại gần cái thằng đang liên tục lảm nhảm chửi thề ấy mà nhéo cho hắn một cái thật đau vào mạn sườn, đúng cái chỗ mà hắn đang bị thương ấy làm thằng đó la toáng lên kêu trời kêu đất.
- Cái con điên này, tao phải giết nó...
- Đáng cái đời.
Nói rồi Chi nhìn hắn đầy khinh bỉ mà bỏ đi.
***
- Anh xin lỗi.
Hải Nam đứng ngay phía sau Tường San, Tường San ngồi cạnh giường Khánh Anh. Anh lúc này còn chưa tỉnh.
Tường San siết chặt tay cố gắng làm ra vẻ thản nhiên, thật ra là cô đang muốn khóc, cô đang cố gồng lên để kiềm chế cảm xúc. Lúc đó cô đã rất sợ, đã rất mong anh sẽ nhanh tới cứu cô, cô đã tự nhủ chỉ cần anh đến tất cả mọi chuyện trong quá khứ cô sẽ bỏ qua hết nhưng giờ tự bản thân cô lại không dám quay lại nhìn anh.
- San San, anh sai rồi.
- Anh!
Tường San giật thót mình, tim bỗng loạn nhịp, toàn cơ thể như có dòng điện chạy qua khi Hải Nam cúi người ôm lấy cô từ phía sau, tay anh vòng qua vai cô, cả thân thể đang áp sát vào người cô, giọng nói nhẹ nhàng ghé sát tai cô thì thầm.
- Anh luôn nói xin lỗi, lần nào anh cũng xin lỗi, anh biết chỉ vì câu xin lỗi của anh mà hai năm qua em đã khổ sở thể nào không? – Tường San cứ ngồi im như vậy mà gắt lên với anh rồi bật khóc một cách ngon lành.
Hai năm qua cô đã rất cố gắng kìm nén, cố gắng để có thể lạnh nhạt, bất cần mỗi khi phải đối mặt với anh để rồi sau đó mỗi đêm về đều bị những yêu thương, những ký ức ngọt ngào, những đau đớn của quá khứ dằn vặt đến quắt quay cả cõi lòng.
Đứng giữa hai con đường, tiếng tục gồng lên để chống đỡ sự nhớ thương hay tha thứ cho Hải Nam giờ đều là do cô tự mình quyết định.
Tường San chọn tha thứ. Cô yêu Nam, tình yêu cô dành cho anh vốn nhiều hơn những hận thù trong quá khứ.
- Cẩn thận.
Tâm Anh mím môi nhìn Hải, cô nói với anh khi anh là người cuối cùng rời khỏi cửa hàng lúc ấy.
Vẫn cái nụ cười không bao giờ tắt ấy, anh khẽ gật đầu rồi nhanh chóng lên xe.
Tâm Anh cũng muốn đi theo nhưng họ muốn cô ở lại cùng Lan Chi đợi tin có vấn đề gì còn tìm người tiếp ứng.
- Đây là số điện thoại của bố, bác Duy, nếu lâu quá không thấy Tâm liên lạc thì Chi gọi họ nhé, họ có thể mang đến cả một đội quân cứu mọi người.
- Tâm đi đâu?
Lan Chi hốt hoảng mà hỏi
- Theo họ.
Nói rồi nhanh như một cơn gió, Tâm Anh nhét mảnh giấy ghi số điện thoại của bố và bác mình vào tay Chi rồi chạy biến ra khỏi đó. Trí nhớ cô rất tốt chỉ cần nhìn một lần có thể nhớ được vị trí mà Hải đã khoanh đỏ lúc ấy.
Lan Chi một mình lại càng lo lắng hơn, tay nắm chặt tờ giấy trong tay mà đi đi lại lại, anh chàng chủ quán cũng thấy ái ngại thay.
***
- Ồ, thế mà lại đé* mưa nhỉ? – Một tên đầu nhuộm màu hồng lên tiếng.
- Mưa thế đé* nào được cái giời này. Mày vào xem hai con kia nó như nào
rồi, nó là sổng mất đại ca về lại ngoạc cái mồm ra đấy.
Tên còn lại hất hàm về phía trong mà nói với tên đầu hồng kia. Thằng đầu hồng nghếch mắt lên nhìn vào trong một cái rồi lại đưa điếu thuốc đang hút dở lên miệng mà càm ràm:
- Một con còn chưa tỉnh, một con thì loắt choắt, lại còn bị trói chạy méo đi đâu được.
Bên trong kia, Tường San vẫn còn đang mê man nằm dưới đất, tay cô lại bị chói ngược về phía sau. Vân Khánh ngồi ngay bên cạnh, người ngợm, quần áo lấm lem.
- San San, San San. – Vân Khánh miệng thì thào, tay bị trói huých huých vào người Tường San như muốn gọi cô dậy.
Đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi hai người ở cái chỗ quái quỷ này mà Tường San vẫn chưa tỉnh, Vân Khánh có chút an tâm khi vẫn thấy cô ấy thở, dù có đang trong trạng thái này thì nhìn cô vẫn rất xinh đẹp.
Tường San khẽ động đậy mắt, rồi từ từ mở ra, có lẽ do ánh sáng chiếu vào mắt khiên cô nhất thời nheo lại.
- Chúng ta…
- Suỵt, nhỏ tiếng thôi chị. Chúng ta bị bắt cóc rồi, nào.
Vân Khánh dùng vai giúp Tường San có thể ngồi dậy.
- Chị không nhớ gì cả, chỉ nhớ lúc đó ở quán ấy chị va phải một tên…
Tường San tường thuật lại chuyện trước lúc bị bỏ thuốc ngất đi cho Vân Khánh nghe.
Cô bị bắt cóc thì thôi đi, không ngờ Vân Khánh cũng lại ở đây khiến Tường San không khỏi ngạc nhiên, lại được biết là cô ấy thấy cô bị bắt liền chạy theo lại khiến Tường San cảm động không ngừng.
- Em không sợ hả?
- Có em sợ chị bị chúng làm gì, lỡ mà chúng mổ chị lấy nội tạng thì cũng đáng sợ lắm. – Vân Khánh nhoẻn miệng trọc cười Tường San, khiến cô bất giác cười theo.
Lúc trên đường bám theo mấy tên đó Vân Khánh cũng sợ lắm, nhưng thấy Tường San bình an thì cô cũng an tâm phần nào.
- Anh Nam biết rồi, anh ấy sẽ nhanh đến cứu chúng ta thôi. – Vân Khánh lại trấn an Tường San.
Tường San khẽ gật đầu, bản thân cô lại không biết tại sao mình bị bắt cóc, mà tên đó là ai cô cũng chẳng biết. Lúc này đây cô lại hi vọng Hải Nam có thể xuất hiện thật nhanh.
- Lỡ may bị chết thì sao? – Tường San mặt sụ xuống dựa cằm xuống gối mà nói.
- Xùy, xùy, nhổ bọt nhổ bọt, chị đừng có nói gở thế, chết làm sao được, thầy
bói nói em còn lâu mới chết được, chết như này chẳng phải uổng phí lắm sao? Em còn chưa có người yêu nữa kìa.
Nghe Tường San nói mà Vân Khánh làm nguyên cả tràng, những lời của cô không biết là do nghĩ đơn giản mà nói hay là nói để an ủ Tường San nữa, nhưng dù sao nó cũng khiến cô ấy bớt bi quan hơn.
- Này, em giỏi thật đấy. Nhìn thế mà lại không sợ.
- Sợ gì chứ, nếu muốn giết mình chúng chả cho một nhát chết toi rồi chứ nhốt ở đây làm gì? Nhà em nghèo làm gì có tiền mà tống, chúng lại chẳng gọi cho gia đình chị mà gọi anh Nam chắc chắn chúng biết anh ấy, nếu anh ấy chưa tới chúng sẽ chẳng làm gì hai đứa mình đâu. – Vân Khánh gật gù phân tích. – Ai già, mỏi hết cả lưng. – Cô liền trở người đổi tư thế ngồi cho thoải mái hơn một chút.
Dưới chân Vân Khánh xuất hiện nhiều vết bị gai cào, giờ cô mới để ý thấy, miệng lại tự lẩm bẩm biết trước bị như này thì hôm nay đã mặc quần dài hơn rồi, những vết xước chắc hẳn do gai hoa xấu hổ cào vào lúc cô lăn lộn ngoài kia. Quần lại dính đầy hoa cỏ may nữa.
Ba mươi phút đồng hồ trôi qua, xe đã ở giữa cầu Chương Dương, bốn người đàn ông ngồi trên xe mỗi người mang một khuôn mặt, Đức Huy điều khiển xe thì liên tục bị hai thằng bạn thân thúc giục cho xe đi nhanh hơn, Hải ngồi bên cạnh tự nhiên cũng thấy sốt ruột.
Xe dừng lại ở một khu khá hoang vu rậm rạp, cỏ cao ngang người, phía trong có vài căn nhà hoang bị bỏ trống, cái nào cũng siêu vẹo ọp ẹp, có cái đã bị phá đi nguyên nửa chỉ còn lại những mảng tường bê tông loang nổ những vết ố, mốc do mưa gió và thời gian, nhìn xung quanh chẳng thấy có chỗ nà là có thể gọi là giữ người được cả.
- Tâm Anh gọi. – Khánh Anh nhìn xuống điện thoại của mình lên tiếng
“Các anh tới được nơi chưa thế? Thấy họ chưa? Share vị trí cho em.”
- Làm gì? Ở đây hình như không phải. – Khánh Anh giọng khẩn trương mà nói, mắt lại liên tục đảo khắp xung quanh tìm kiếm.
“Có phải chỗ các anh là khu nhà đổ đát, cây cối um tùm, không có chuối đúng không?” – Tâm Anh lại bắt đầu eo éo lên.
Theo hướng dẫn của cô cả bọn liền đổi hướng di chuyển tới khu bên cạnh.
Nơi này yên ắng hoang vui không kém chỗ họ vừa ở đó, cây cối lại có phần rậm rạp hơn nhiều.
Vứt xe vào một chỗ, lấy vài cành cây phủ lên tránh để bọn chúng tới mà phát hiện có người tìm ra hang ổ của bọn chúng, cách này do Hải nghĩ ra.
Đang đi, ba người Khánh Anh, Huy, Nam hùng hổ đi trước, Hải chợt dừng lại mà nói:
- Các anh cứ vậy mà hiên ngang đi vào trong hả? không có đồ nghề gì ư?
- Đồ nghề? – Huy nghệt mặt nhìn anh chàng.
Cả bốn đứng nhìn nhau, đúng là do quá vội vàng lại kèm theo kích động vì người của mình bị bắt đi nên không ai nhớ ra là mình đang đi cướp họ về chứ không phải đến rước họ về mà chẳng chuẩn bị gì, chỉ có người và chân tay không.
Hải khẽ thở dài, tháo sợi dây đang treo trên cổ để đỡ cái tay bị thương xuống nhét vội vào túi quần trước sự ngạc nhiên của mấy tên còn lại. Nam nhìn Khánh Anh, Khánh Anh khẽ lắc đầu. Vốn là giờ anh cũng không rảnh để quan tâm đến anh chàng đó, người anh để tâm là cô gái đang ở trong tay bọn bắt cóc kia.
Từ phía đường lớn có tiếng nẹt bô ầm ầm tiến về phía này, cơ độ đâu đó có bốn đến năm cái xe máy.
Bốn người núp xuống một đám có lau ở gần ngay đó, tiếng động cơ xe, tiếng người nói ngày một gần hơn, có vẻ như chúng cùng một bọn với hội kia, người đến càng đông, càng khó để giải vậy hơn.
Bốn chiếc xe dừng trước một nhà kho cũ, mái tôn đã ngả màu hoen ố, những thanh sắt chống cũng đã bị ô xi hóa vàng khè, có cái đã đen xì vào mới nhìn cảm tưởng như chỉ cần dùng sức ấn vào một cái là nó sẽ gãy đôi ra vậy.
Hải đi một vòng ra phía sau rồi nhanh chóng trở lại, vẻ mặt có chút suy tư nhưng lại nhanh chóng giãn ra vài phần, núp xuống ngay bên cạnh Huy mà nói:
- Em vừa đi xem một vòng, phía trong có vẻ như chỉ có hai thằng, với bảy
thằng vừa đến là chín, toàn bọn choai choai nhìn có vẻ như không phải giang hồ gì cho lắm.
- Mày nhìn chúng nó có quen mặt không Nam? – Khánh Anh liền quay sang hỏi Hải Nam.
Hải Nam mắt vẫn nhìn mấy thằng đang đi đi lại lại ở phía cửa mà lắc đầu.
Giờ đối với anh thì quen mặt hay không quen mặt cũng giã tất, thứ anh quan tâm là người của anh đang trong tay chúng, chúng cứ thử động tới một sợi tóc của cô ấy chắc chắn anh cọc trọc đầu chúng.
Hải nói phía sau không có người canh gác, có vẻ bọn này cũng chẳng chuyên nghiệp gì, giờ chia nhau ra hành động, hai người đánh lạc hướng còn hai người từ phía sau qua lối cửa phụ nhà kho vào trong cứu người.
Hải Nam cùng Khánh Anh lần theo hướng phía sau nhà kho mà tiến tới, ở chỗ này Hải và Huy vẫn chưa có động tĩnh gì.
- Sao còn chưa đi. – Huy thấp thỏm không yên nhìn Hải vẫn còn đang nhở nhơ.
- Trong đó là người yêu của hai người đó nên họ mới mê lên thế chứ, anh vội gì? Đức Huy nhíu mày ánh ắt phẫn nộ nhìn cậu ta.
- Trêu thôi, trêu thôi, anh nghiêm túc như vậy làm gì? Chúg ta chờ, khi họ động thì mình mới ra, còn nếu họ chót lọt thì coi như âm thầm đưa người đi đỡ mất sức, hai chúng ta với bảy tên kia e là cũng mệt đấy.
Nói rồi Quang Hải bứt một nhánh có mà cho vào miệng ngậm lấy nó, ngả người nằm kềnh xuống cạnh Huy mà nheo nheo mắt nhìn lên trời, mặc kệ anh ta thong thả, Huy vẫn không thôi đưa ánh mắt theo dõi đám người phía kia.
Bên trong nhà kho.
- Ố ồ, cô gái xinh đẹp tỉnh rồi ư? – Tên đàn ông đầu tóc vướt dựng ngược,
chấm ngón tóc màu vàng nhìn như lông nhím dựng đứng lên, tay xỏ túi quần mà tiến tới.
- Mấy người là ai? – Vân Khánh lùi sát lại San mắt trừng trừng nhìn hắn mà
nói.
- Ai? Ai? Là ai còn lâu mới nói cho mày biết. Đi ra kia. – Hắn cười nham nhở
rồi hất mắt cho thằng đầu hồng ở cạnh lôi Vân Khánh ra một góc.
- Anh muốn làm gì? – Tường San thấy Vân Khánh bị lôi đi liền sợ hãi mà lùi
người lại.
- Đồ khốn, anh mà động đến chị ấy anh Nam sẽ giết anh. – Vân Khánh thấy
hắn định chạm vào người Tường San thì liền hét lên như vây.
Nghe Vân Khánh nhắc đến Hải Nam, tên đó có chút lưỡng lự, đứng thẳng người dậy, quắc mắt nhìn về phía đứa con gái vừa nhắc đến tên Nam ấy mà nghiến răng:
- Mày nghĩ tao sợ nó hả?
- Anh không sợ nó thật à? – Thằng đầu hồng lẩm bẩm.
Bên ngoài kia, Hải Nam nghe thấy tiếng cãi nhau qua lại trong này, anh xác định họ đang ở trong ấy, cả hai rảo bước đi nhanh hơn, nhưng có vẻ như mọi chuyện không được thuận lợi cho lắm, có hai thằng đi tè bậy lại thấy hai người, Nam chép miệng lắc đầu nói với Khánh Anh:
- Muốn nhẹ nhàng lại không được rồi. Mày thằng bên trái, tao bên phải.
Nhanh như cắt, hai người mỗi người một tên, hai thằng tè bậy chỉ kịp ớ lên một tiếng rồi lần lượt nằm rạp xuống đất. Hai người phủi tay nhìn nhau nhếch mép cười.
Thấy có tiếng động mấy thằng phía trước tò mò đùn đẩy nhau ra xem, ngó thấy có thằng đi về phía cuối nhà kho, Hải bật dậy nói Huy hành động.
Bên trong bỗng nhiên im ắng một cách lại thường, cửa sau có vẻ như bị kẹt, cả hai chật vật lắm mới đẩy được nó ra.
***
- Anh Nam, anh Nam… Sịt.
Lúc Nam và Khánh Anh vào được bên trong thì hai kẻ trong đó đã phát hiện ra và đánh lén hai người, do vừa mở của đã thấy hai cô gái bị trói và bịt miệng ở trong đó cả hai đều sơ xuất không để ý xung quanh mà bị chúng núp sau cánh cửa đánh bất ngờ.
- Con kia, dùn cái dây này trói hai thằng nó lại.
Hắn cầm dao dơ lên, hất mặt lên nói với Vân Khánh, tay cô run run, mắt lại vừa liếc nhìn hắn vừa nhìn hai người đàn ông ở dưới đất.
- Hai thằng tới cứu chúng mày đây hả? Để tao xem chúng nó cứu hai đứa bay
kiểu gì? Nói cho mà biết, tao cần thằng này thôi, chẳng có ý định làm gì mấy đứa mày đâu. Nên biết điều mà ngoan ngoãn sẽ không hại đến thân. – Tên đầu nhím miệng nói, tay thì liên tục dơ con dao nhọn hoắt lên dọa hai cô gái.
- Đánh lén hay lám chắc, có giỏi anh gọi các anh dậy mà đánh nhau đi. Không
đáng mặt đàn ông. – Tường San ngân ngấn nước mắt mà nói như gào lên.
Lúc này cô lại mạnh mẽ một cách lạ thường như vậy? Khác hẳn cô gái vừa khóc lóc sợ sệt lúc nãy, Vân Khánh tròn mặt ngạc nhiên mà nhìn cô, lại cũng hùa vào mà nhiếc móc tên kia khiến hắn lại được dịp đần ra, vừa là kéo dài thời gian để hai người kia tỉnh dậy.
- Tao đé* thích đấy. – Tên đầu nhím rít lên. – Con ranh mày không nhớ cái ngày mày ở DJ bar mà tao bị lôi đi đánh không thương tiếc ấy hả? Lúc ấy tao đã tự hứa phải đánh lại thằng chó ấy, nó cậy nó có đông người mà bắt nạt tao á?
- Thì ra là anh, nếu anh tử tế đã không bị thế. Lúc đó anh Nam không dừng lại
anh chắc chắn chẳng còn sống sót ở đây mà trả thù. Trẻ con. – Tường San buông lời khinh miệt hắn.
- Mẹ thằng này, mày nói quá nhiều rồi đấy.
- Á, thằng chó, mày tỉnh lúc nào vậy?
Hải Nam liền túm lấy cái đầu nhím của hắn mà kéo xuống, anh đã tỉnh được một lúc rồi, sợi dây trói anh lại lỏng toẹt đương nhiên chẳng khó khăn gì mà anh không thoát ra được, nhìn thấy anh hai người con gái mừng rơn, Tường San cứ như vậy trân mắt nhìn anh, anh xót xa nhìn cô, cô gái lúc nào cũng chỉn chu, kiêu ngạo và xinh đẹp trong mắt anh giờ lại đang tàn tạ như kia khiến lòng anh khong khỏi đau xót.
Hải Nam đưa chân đá đá vào người Khánh Anh, lúc này anh cũng mới lồm cồm bò dậy, trên đầu lại có chút máu, có vẻ như anh bị đánh mạnh tay hơn.
Vân Khánh đỡ anh dậy, thấy máu dính vào tay mình liền hốt hoảng định kêu lên thì bị Khánh Anh một tay giữ lại kéo sát lại mà thì thầm: - Đừng nói gì cả. Không sao.
Cô ngơ ngác, vô thức gật đầu.
Tường San cũng lo lắng nhìn anh, Khánh Anh khẽ lắc đầu tỏ ý mình ổn.
Bệnh viện thành phố.
- Mẹ thằng chó, cho tao đánh một cái cũng không được nữa. Á đau quá bác sĩ à.
- Anh mà còn luyên thuyên nữa là bác sĩ tiêm vào mồm cho đấy.
Tên đầu nhím bị Hải Nam dần cho một trận nhừ tử, cũng may có hai cô gái ngăn lại nên chỉ gãy tay với rạn xương sườn chứ chưa đến mức toi mạng, mấy thằng đàn em loai choai toàn mấy đứa trẻ trâu 2 K mấy cũng bị Hải và Huy dần cho một trận nhớ đời, giờ thằng thì bị bố quở mắng, mẹ nhéo tai mà lôi về dạy lại.
Khi Tâm Anh tới mọi chuyện đã xong xuôi, thật may là cũng không cần đến sự can thiệp của công an.
- Nhìn gì?
- Nghe nói anh không phải bị gãy tay? – Tâm Anh đứng dựa một vai vào tường, tay khoanh lại trước ngực mắt nheo nheo lại nhìn vào cái bản mặt chưa bao giờ héo kia mà nói giọng đầy bất mãn.
- Trước đúng là chưa gãy, giờ thì gãy thật rồi. Á, em muốn giết người à?
Vừa dứt câu, cô liền chạy tới vặn ngoéo cánh tay còn đang bỏ bột của Hải về phía sau khiến anh chàng kêu lên oai oái vì đau, lúc trước đúng là anh ta cố tình nói bác sĩ làm ra kết quả gãy tay đề trêu Tâm Anh, thật ra chỉ là rạn xương, nhưng vừa rồi vì lấy cái cánh tay bó bột ấy ra mà đỡ cái ống sắt của mấy thằng trẻ nghé kia thì giờ thành ra nặng hơn rồi.
Tâm Anh hận không bẻ luôn tay anh ta đi cho bõ tức, hại cô còn lo lắng cho anh ta.
Kẻ phải nằm viện rốt cuộc lại là Khánh Anh, sau khi khống chế được mấy thằng nhóc đó anh liền khụy xuống mà ngất đi do vết thương ở đầu. Bác sĩ đã xử lý và khâu lại vết thương, cơ độ đâu năm đến sau mũi gì đấy, do thuốc còn chưa hết tác dụng nên nhất thời chưa tỉnh lại ngay.
Thằng nhóc đầu nhím ấy vốn chẳng phải loại đầu gấu đầu mèo gì, cũng con nhà giầu có chẳng qua đua đòi ăn chơi lêu lổng theo đám bạn du côn, lại đi cầm đầu một đám cũng trẻ trâu trẻ nghé như mình hay thường tới DJ bar ăn chơi thác loạn, hôm đó ở DJ bar do quá chén lại bị bọn bạn xúi dục liền tới mà chòng ghẹo Tường San, bị Hải Nam đập cho một trận rồi vệ sĩ ở đó cho thêm trận nữa đâm ra cay cú mà tìm cách rửa hận, vì cái bản tính ngựa non háu đá xem nhiều phim chưởng nên làm bừa lại đi bắt cóc Tường San để uy hiếp Nam, ai ngờ đâu bị đập cho tơi tả.
Bố mẹ hắn phải đến xin lỗi các kiểu để bọn Hải Nam không giao hắn cho công an, gia đình tự dạy dỗ.
- Đi thôi.
Vân Khánh nhíu mày nhìn Lan Chi đang đi bỗng nhiên dừng lại.
Không nói không rằng, Lan Chi lù lù tiến lại gần cái thằng đang liên tục lảm nhảm chửi thề ấy mà nhéo cho hắn một cái thật đau vào mạn sườn, đúng cái chỗ mà hắn đang bị thương ấy làm thằng đó la toáng lên kêu trời kêu đất.
- Cái con điên này, tao phải giết nó...
- Đáng cái đời.
Nói rồi Chi nhìn hắn đầy khinh bỉ mà bỏ đi.
***
- Anh xin lỗi.
Hải Nam đứng ngay phía sau Tường San, Tường San ngồi cạnh giường Khánh Anh. Anh lúc này còn chưa tỉnh.
Tường San siết chặt tay cố gắng làm ra vẻ thản nhiên, thật ra là cô đang muốn khóc, cô đang cố gồng lên để kiềm chế cảm xúc. Lúc đó cô đã rất sợ, đã rất mong anh sẽ nhanh tới cứu cô, cô đã tự nhủ chỉ cần anh đến tất cả mọi chuyện trong quá khứ cô sẽ bỏ qua hết nhưng giờ tự bản thân cô lại không dám quay lại nhìn anh.
- San San, anh sai rồi.
- Anh!
Tường San giật thót mình, tim bỗng loạn nhịp, toàn cơ thể như có dòng điện chạy qua khi Hải Nam cúi người ôm lấy cô từ phía sau, tay anh vòng qua vai cô, cả thân thể đang áp sát vào người cô, giọng nói nhẹ nhàng ghé sát tai cô thì thầm.
- Anh luôn nói xin lỗi, lần nào anh cũng xin lỗi, anh biết chỉ vì câu xin lỗi của anh mà hai năm qua em đã khổ sở thể nào không? – Tường San cứ ngồi im như vậy mà gắt lên với anh rồi bật khóc một cách ngon lành.
Hai năm qua cô đã rất cố gắng kìm nén, cố gắng để có thể lạnh nhạt, bất cần mỗi khi phải đối mặt với anh để rồi sau đó mỗi đêm về đều bị những yêu thương, những ký ức ngọt ngào, những đau đớn của quá khứ dằn vặt đến quắt quay cả cõi lòng.
Đứng giữa hai con đường, tiếng tục gồng lên để chống đỡ sự nhớ thương hay tha thứ cho Hải Nam giờ đều là do cô tự mình quyết định.
Tường San chọn tha thứ. Cô yêu Nam, tình yêu cô dành cho anh vốn nhiều hơn những hận thù trong quá khứ.
/29
|