Sau sự kiện “tăng ca”, tôi và Tần Lộ nghỉ ở nhà vài ngày. Tất cả mọi người đều tới thăm ta, không ai trách ta, chỉ có Thiên Ngữ nói một câu làm cho ta cả đêm không cách nào ngủ yên được. Câu nói ấy cứ lập đi lập lại trong giấc ngủ của tôi “Anh ấy không muốn rời xa chị” làm cho tỉnh ngủ, ngủ lại rồi lại tỉnh.
Đột nhiên tôi sợ thay đổi còn hơn anh. Nếu ngày nào đó thật sự “Tiểu Lâm mất”, anh sẽ làm sao đây?
Tôi chết, anh sẽ làm sao đây?
Mở nhật ký dì Tần ra, câu hỏi ấy luôn xuất hiện trong suốt cuốn nhật ký. Sau khi dì Tần nhập viện, tần số xuất hiện của câu ấy càng ngày càng nhiều, hình như đêm nào bà đều mất ngủ vì suy nghĩ. Mãi đến ngày ấy, không biết trời cao đất rộng như thế nào tôi đột nhiên đồng ý với bà là sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy, bà mới không tự trách bản thân mình nữa.
Bắt đầu từ ngày đó, bà truyền lại sự tự trách cho tôi, chỉ là tôi không biết.
Hoặc là sớm hơn chút, ngày mà Tình Thiên nói với tôi người chồng chất phác của cô ấy không phải họ Tần mà là từ nhỏ được một người già tốt bụng nhận nuôi mới được như bây giờ, người già ấy chỉ có một đứa cháu ngoại bị bệnh tự kỷ ở trẻ, hỏi tôi có hứng thú gặp một chút không, và tôi đã dính chặc với anh và không có cách nào tách ra.
Lúc trước căn bản không nghĩ sẽ lúng sâu như vậy. Hai người anh, Tình Thiên, dì Tần và tôi thay phiên nhau cùng anh đi học, một tuần chỉ gặp mặt một hai lần, mỗi lần đều quan sát mang tính nghiên cứu, tôi nhìn anh, một chàng trai tuấn tú cao lớn, thật đáng tiếc.
Tới khi anh lớn hơn, khung xương phát triễn, giọng trầm hơn, lực tay mạnh hơn, tính cách cũng trầm hơn trước. Tôi ngẩn đầu nhìn anh, càng thấy đáng tiếc.
Sau này, trong hôn lễ, anh nhìn tôi mỉm cười, nhìn không khác gì người bình thường, tôi nhìn anh. Thật là đáng tiếc. Ngay sau đó tôi nói với bản thân, đó chỉ là giả, đó chỉ là cái xác được bao phủ bởi tình yêu cuối cùng của một người mẹ vĩ đại.
Bây giờ, tôi nhìn anh, anh quay lại ôn nhu nhìn tôi, cười với tôi, ngẩn đầu nhìn anh, tôi chỉ có thể thở dài. Đáng tiếc, có lẽ không phải tôi, anh có thể gặp một người tốt hơn, người ấy sẽ cùng anh tận hưởng hạnh phúc và tình yêu độc nhất vô nhị này.
Mà tôi? Vừa nhận nụ hôn của anh vừa lo sợ.
Mấy ngày nghỉ, công ty có gọi điện tới hỏi thăm, tôi dẫn anh quay lại công ty. Tất cả đều ổn, sau buổi tối hôm đó, anh chỉ có một chút giận dỗi. Vài ngày sau anh liền thích ứng quay lại cuộc sống bình thường, đồng nghiệp của anh cũng quen việc sự trầm mặc và việc anh đem công việc về nhà làm. Bất đắc dĩ cần phải ở lại công ty trao đổi với mọi người, ta đều tới công ty với anh.
Chờ tôi sắp xếp lại mọi việc ổn thỏa hơn thì đó đã là việc của nửa tháng sau. Nửa tháng chính là 1/48 năm. Mà đời người thì có bao nhiêu năm.
Ta không muốn cứ bế tắc trong cục diện tiến thoái lưỡng nan này.
Bác sĩ Hoàng gọi điện cho tôi, tôi kể cho anh nghe tình hình chi tiết. Anh ta nói tôi cần một bác sĩ tâm lí, một người có kinh nghiệm. Tôi nghe theo đề nghị của anh ta và tạm hoãn lại luận văn tiến sĩ, khóa hết nhật ký của dì Tần vào tủ bảo hiểm. Không muốn xem chuyện ở chung với Tần Lộ như một phần “Công việc”, tôi đã làm sáu năm, nên nghỉ ngơi một chút.
Anh ta nói tháng sáu sẽ tới Thượng Hải một chuyến, đến lúc đó gặp mặt nói chuyện.
Tôi đột nhiên có một ý nghĩ kỳ quái trong đầu, chỉ cần cố gắng tới tháng sáu là được. Bác sĩ Hoàng nhất định sẽ cho tôi một đáp án.
Ngày 7 Tháng 6 là ngày giỗ của dì Tần. Hải Dương Hải Lam và tôi dẫn Tần Lộ đi tảo mộ. Tần Lộ rất bình tĩnh, ngoan ngoãn hoàn thành một việc. Nhớ tới ngày dì Tần hoả táng, anh khóc thét lên đánh vào tấm cách thủy tinh, đập tới cả đầu đầy máu, hai an hem Hải Lam cũng không thể giữ được anh.
Hôm nay anh bình tĩnh như vậy. Có lẽ anh không biết trong hủ tro cốt nhỏ đó chứa người anh yêu nhất trên đời này, trong thế giới của anh chỉ có duy nhất anh và “Mẹ”.
Nhớ tới đêm hôm qua, tôi trịnh trọng nói cho anh biết, cha ruột của anh, người ba thật sự của anh đã qua đời gần hai tháng. Anh không hiểu, anh còn hỏi “chết” là gì, tôi do dự một chút muốn tìm ra một cách giải thích để anh không bị tổn thương.
Giải thích rất nhiều lần.
Chết chính là một người không có hô hấp, không có cách nào nói chuyện, không thể ăn cơm rồi nằm yên, và “Vĩnh viễn” rời đi, đến một chỗ mà bây giờ Tần Lộ không thể tới.
Chết chính là một người làm xong hết mọi chuyện và ngủ cực kỳ im lặng.
Giải thích này không rõ lắm nên anh cũng không hiểui, cuối cùng tôi đành phải bỏ thêm một định nghĩa vào: chính là giống như mẹ vậy, đi một chỗ rất xa, không thể trở về gặp Tần Lộ.
Anh nghe xong, nhìn tôi, nhìn rất lâu, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong tròng mắt chứa đầy thống khổ làm cho hình dạng tôi cũng méo mó. Cuối cùng anh ôm lấy tôi mười mấy phút sau cũng không chịu buông tay.
Chàng trai chính chắn này ôm bờ vai tôi khóc không ra tiếng. Tôi đột nhiên cảm giác mình có ý chí quá sắt đá. Chúng tôi đều còn trẻ căn bản không cần lo chuyện “chết” nhanh như vậy.
Anh không phải là không biết, anh không phải là không biết đau, anh chính là không biết cách nói, không biết làm thế nào để thể hiện ra. Không biết thì thế nào, chuyện đó quan trọng lắm sao? Chỉ cần tôi hiểu là được rồi sao? Chỉ cần tôi hiểu.
台风 Chỉ là nếu tôi chết?
Tháng sáu có mưa. Ở Thượng Hải nhiều năm rồi, mỗi lần đều cười mưa ở đây quá keo kiệt không bằng một nửa Quảng Đông.
Hậu ảu khinh địch chính là dẫn Tần Lộ đi dạo phố bị mưa to ướt cả người. Anh và tôi cùng bị trúng mưa, cơ thể anh tốt hơn, tấm nước nóng xong là không có gì mà tôi lại bị cảm.
Tôi không phải sợ đi khám bệnh mà là hôm qua ở viện phúc lợi nhận một bệnh án đặc biệt, ngày kia phải gặp mặt rồi, tôi không muốn đem nó giống như một quả banh đá qua đá lại, càng không muốn đánh trận mà không có chuẩn bị trước, vì thế tôi chỉ uống một chút thuốc rồi ngồi trong phòng xem hồ sơ.
Không nghĩ tới ngày hôm sau rời giường, cả người như nhũn ra. Amidan sưng rồi.
Hôm nay là Chủ nhật mà, may mà có mưa, liên lạc với Mục Sư trước, Tần Lộ không đi tới. Tần Lộ cũng đáp ứng rồi.
Ban ngày ăn một sớm một chút là được; giữa trưa không còn sức nấu cơm đánh phải kêu Hamburger cho anh. Tự mình uồng nhiều nước một chút. Tần Lộ càng ngày càng hiểu chuyện rồi, thấy tôi đi cũng không xong cũng biết dìu tôi lên lầu, rốt nước cho tôi uống. Còn có thể một mình ngồi xem sách cả buổi.
Bất quá đến tối tôi thật sự nhịn không được. Tôi kêu anh tự nấu cơm ăn. Nhìn mưa to bên ngoài còn chưa ngừng, tôi hơi lo, tốt hơn là nhắn tin cho Thiên Ngữ thông báo một chút, nhờ họ sáng mai tới mình. Lại gửi tin nhắn cho Hải Dương và Tình Thiên, nhờ họ tới bảy giờ tối gọi điện cho Tần Lộ, dỗ anh đọc sách.
Gửi tin nhắn xong mắt tôi hoa cả lên, ngã xuống giường. Miệng hơi khô nhưng nói không ra tiếng. May mà trên đầu giường còn ly nước hồi nãy Tần Lộ vừa rót, trong tủ còn có thuốc hạ sốt.
Nghỉ ngơi một chút, chờ ổn hơn một chút rồi ăn để còn uống thuốc nữa .
Mông mông lông lông nghe có tiếng la khóc. Tôi cố gắng mở to mắt, thật vất vả mở ra, trước mắt tối sầm giống như vừa bất tỉnh. Lúc này “Ầm ầm” một trận âm thanh rối loạn, không biết cái gì bị vỡ, tuy rằng tôi muốn biết lắm nhưng không thể mở mắt ra. Qua một lát nghe thấy tiếng hét của Tần Lộ, tôi nghe đến nổi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cố gắng ngượng dậy. Bây giờ tôi mới thấy căn phòng này quá lớn, bước từng bước xuống lầu, nghe thấy tiếng la hét của Tần Lộ, càng xuống tới gần phòng khách cái đầu càng nặng. Chân tôi mềm nhũn, không còn sức lực, mà trong lòng thì cực kỳ hoảng. Âm thanh vọng vào tai rất đau, nhưng đầu không có cách nào suy nghĩ, biết anh đang tự tổn thương bản thân, nếu tôi không tới bên cạnh anh, có lẽ anh sẽ tự giết mình luôn.
Đại khái là thân thể mất nước, mắt tôi khô hết muốn khóc cũng không còn nước mắt.
Nhanh xuống tới lầu một, tôi nhìn thấy anh! Hai tay anh ôm lấy đầu, bịt chặc lỗ tai mình, hét lên rồi dùng sức đập đầu vào cột tường. Mỗi lần đập vào trên tường lại xuất hiện một vết máu. Càng khó chịu tôi càng cố gắng đi cuống.
Liên tục lăn xuống mấy bậc cầu thang. Anh nhường như không biết đau vẫn đập đầu vào tường như vậy, cứ làm đau bản thân mình.
Xuống một chút.
Cổ tay đau nhức. Ngược lại tôi tỉnh hơn. Đủ để nhắc nhở mình phải áp chế tri giác, cơ thể anh cũng chịu đau như vậy chỉ là anh không có cảm giác thôi nên mới tổn thương bản thân mình nhưng lại khiến tôi đau muốn chết. . . . . . Nếu tôi còn không ngăn cản anh. . . . . .
Lần nữa tỉnh lại, trần nhà trắng. Sau khi khôi phục ý thức, đầu tiên tôi cảm thấy cơ thể rất đau, tôi còn sống.
Nước biển truyền vào cơ thể lập tức chuyển thành nước mắt tuôn ra ngoài.
Tôi vẫn chưa có cách nào nói chuyện được, nhưng Thiên Ngữ biết tôi định hỏi cái gì. Cô ấy nói Tần Lộ ở một phòng bệnh khác. Anh bị thương, nhưng tuyệt đối không nguy hiểm đến tính mạng. Bác sĩ đã tiêm thuốc an thần cho anh nếu không thì không ai cản được anh ấy.
Sau đó cô ấy khóc còn nhiều hơn tôi nữa: cô ấy nhận được tin nhắn liền thấy không ổn, cầm chìa khóa dự bị tới nhà tôi gặp Hải Dương và bảo vệ đang nạy cửa. Bọn họ vừa đi vào phòng đều hù chết, mặt đất đầy máu, hầu như mọi thứ đều bị hư hết, một mãnh tĩnh mịch. Bọn họ không ngừng gọi tên tôi và Tần Lộ nhưng không ai trả lời. Mãi đến khi tìm được bọn tôi trong tủ quần áo và tôi đã bị ngất đi.
Lúc ấy tôi dựa vào trước ngực và ôm chặc anh.
Không biết tôi trước khi mất đi ý thức đã nhào tới ôm anh hay là sau khi bị hôn mê được anh ôm chặc.
Cũng không quan trọng. Tôi vẫn chưa thể nói chuyện, trong lòng ngàn lần muốn gọi tên “Tiểu Lộ” .
Tôi đã biết, sống chết không quan trọng. Sống chết của mình càng không quan trọng. Nếu tôi chết, anh cũng sẽ không cô độc một mình chịu khổ.
Ngày dì Tần hoả táng, sau khi bụng chịu một cú đánh của anh rồi ôm lấy anh.
Tôi nằm trên giường suốt hai ngày mới có thể nhúc nhích, nhưng cổ họng còn chưa khôi phục, bác sĩ chỉ cho phép tôi ra khỏi phòng bệnh thăm anh. Mỗi ngày anh đều bị tiêm lượng thuốc an thần vừa đủ, bằng không anh vừa tỉnh lại đây khóc náo.
Trên tay anh vẫn loang lổ vết máu, tôi biết, đó là do anh vừa mới cào vào tay mình.
Tim anh chắc là rất đau, nhưng anh không biết làm thế nào đề giải tỏa loại đau này, cho nên anh thể hiện bằng làm đau cơ thể mình.
Ngoại trừ giọng nói của tôi thì anh không nghe thấy tiếng ai nữa. Bọn họ đều nói như vậy. Tôi sốt ruột nhưng cổ họng khôi phục rất chậm. Mới vài ngày, anh đã gầy một vòng.
Tôi không muốn khóc nhưng không biết tạo sao nước mắt lại rơi xuống. Thiên Ngữ nói nếu tôi khóc sẽ hại cho mắt hoặc vì khóc mà sưng hết cả mắt, Tần Lộ nhìn thấy thì cảm xúc lại không ổn định. Tôi nhất định phải nhanh chóng khôi phục lại, cố gắng lhoi6 phục lại.
Trên cái thế giới này, người anh yêu nhất chắc là tôi.
Ngoại trừ tôi không ai có thể nhận tình yêu độc nhất vô nhị này của anh. Ngoại trừ anh cũng không có ai đáng để nhận tình yêu độc nhất vô nhị của tôi.
Đột nhiên tôi sợ thay đổi còn hơn anh. Nếu ngày nào đó thật sự “Tiểu Lâm mất”, anh sẽ làm sao đây?
Tôi chết, anh sẽ làm sao đây?
Mở nhật ký dì Tần ra, câu hỏi ấy luôn xuất hiện trong suốt cuốn nhật ký. Sau khi dì Tần nhập viện, tần số xuất hiện của câu ấy càng ngày càng nhiều, hình như đêm nào bà đều mất ngủ vì suy nghĩ. Mãi đến ngày ấy, không biết trời cao đất rộng như thế nào tôi đột nhiên đồng ý với bà là sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy, bà mới không tự trách bản thân mình nữa.
Bắt đầu từ ngày đó, bà truyền lại sự tự trách cho tôi, chỉ là tôi không biết.
Hoặc là sớm hơn chút, ngày mà Tình Thiên nói với tôi người chồng chất phác của cô ấy không phải họ Tần mà là từ nhỏ được một người già tốt bụng nhận nuôi mới được như bây giờ, người già ấy chỉ có một đứa cháu ngoại bị bệnh tự kỷ ở trẻ, hỏi tôi có hứng thú gặp một chút không, và tôi đã dính chặc với anh và không có cách nào tách ra.
Lúc trước căn bản không nghĩ sẽ lúng sâu như vậy. Hai người anh, Tình Thiên, dì Tần và tôi thay phiên nhau cùng anh đi học, một tuần chỉ gặp mặt một hai lần, mỗi lần đều quan sát mang tính nghiên cứu, tôi nhìn anh, một chàng trai tuấn tú cao lớn, thật đáng tiếc.
Tới khi anh lớn hơn, khung xương phát triễn, giọng trầm hơn, lực tay mạnh hơn, tính cách cũng trầm hơn trước. Tôi ngẩn đầu nhìn anh, càng thấy đáng tiếc.
Sau này, trong hôn lễ, anh nhìn tôi mỉm cười, nhìn không khác gì người bình thường, tôi nhìn anh. Thật là đáng tiếc. Ngay sau đó tôi nói với bản thân, đó chỉ là giả, đó chỉ là cái xác được bao phủ bởi tình yêu cuối cùng của một người mẹ vĩ đại.
Bây giờ, tôi nhìn anh, anh quay lại ôn nhu nhìn tôi, cười với tôi, ngẩn đầu nhìn anh, tôi chỉ có thể thở dài. Đáng tiếc, có lẽ không phải tôi, anh có thể gặp một người tốt hơn, người ấy sẽ cùng anh tận hưởng hạnh phúc và tình yêu độc nhất vô nhị này.
Mà tôi? Vừa nhận nụ hôn của anh vừa lo sợ.
Mấy ngày nghỉ, công ty có gọi điện tới hỏi thăm, tôi dẫn anh quay lại công ty. Tất cả đều ổn, sau buổi tối hôm đó, anh chỉ có một chút giận dỗi. Vài ngày sau anh liền thích ứng quay lại cuộc sống bình thường, đồng nghiệp của anh cũng quen việc sự trầm mặc và việc anh đem công việc về nhà làm. Bất đắc dĩ cần phải ở lại công ty trao đổi với mọi người, ta đều tới công ty với anh.
Chờ tôi sắp xếp lại mọi việc ổn thỏa hơn thì đó đã là việc của nửa tháng sau. Nửa tháng chính là 1/48 năm. Mà đời người thì có bao nhiêu năm.
Ta không muốn cứ bế tắc trong cục diện tiến thoái lưỡng nan này.
Bác sĩ Hoàng gọi điện cho tôi, tôi kể cho anh nghe tình hình chi tiết. Anh ta nói tôi cần một bác sĩ tâm lí, một người có kinh nghiệm. Tôi nghe theo đề nghị của anh ta và tạm hoãn lại luận văn tiến sĩ, khóa hết nhật ký của dì Tần vào tủ bảo hiểm. Không muốn xem chuyện ở chung với Tần Lộ như một phần “Công việc”, tôi đã làm sáu năm, nên nghỉ ngơi một chút.
Anh ta nói tháng sáu sẽ tới Thượng Hải một chuyến, đến lúc đó gặp mặt nói chuyện.
Tôi đột nhiên có một ý nghĩ kỳ quái trong đầu, chỉ cần cố gắng tới tháng sáu là được. Bác sĩ Hoàng nhất định sẽ cho tôi một đáp án.
Ngày 7 Tháng 6 là ngày giỗ của dì Tần. Hải Dương Hải Lam và tôi dẫn Tần Lộ đi tảo mộ. Tần Lộ rất bình tĩnh, ngoan ngoãn hoàn thành một việc. Nhớ tới ngày dì Tần hoả táng, anh khóc thét lên đánh vào tấm cách thủy tinh, đập tới cả đầu đầy máu, hai an hem Hải Lam cũng không thể giữ được anh.
Hôm nay anh bình tĩnh như vậy. Có lẽ anh không biết trong hủ tro cốt nhỏ đó chứa người anh yêu nhất trên đời này, trong thế giới của anh chỉ có duy nhất anh và “Mẹ”.
Nhớ tới đêm hôm qua, tôi trịnh trọng nói cho anh biết, cha ruột của anh, người ba thật sự của anh đã qua đời gần hai tháng. Anh không hiểu, anh còn hỏi “chết” là gì, tôi do dự một chút muốn tìm ra một cách giải thích để anh không bị tổn thương.
Giải thích rất nhiều lần.
Chết chính là một người không có hô hấp, không có cách nào nói chuyện, không thể ăn cơm rồi nằm yên, và “Vĩnh viễn” rời đi, đến một chỗ mà bây giờ Tần Lộ không thể tới.
Chết chính là một người làm xong hết mọi chuyện và ngủ cực kỳ im lặng.
Giải thích này không rõ lắm nên anh cũng không hiểui, cuối cùng tôi đành phải bỏ thêm một định nghĩa vào: chính là giống như mẹ vậy, đi một chỗ rất xa, không thể trở về gặp Tần Lộ.
Anh nghe xong, nhìn tôi, nhìn rất lâu, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong tròng mắt chứa đầy thống khổ làm cho hình dạng tôi cũng méo mó. Cuối cùng anh ôm lấy tôi mười mấy phút sau cũng không chịu buông tay.
Chàng trai chính chắn này ôm bờ vai tôi khóc không ra tiếng. Tôi đột nhiên cảm giác mình có ý chí quá sắt đá. Chúng tôi đều còn trẻ căn bản không cần lo chuyện “chết” nhanh như vậy.
Anh không phải là không biết, anh không phải là không biết đau, anh chính là không biết cách nói, không biết làm thế nào để thể hiện ra. Không biết thì thế nào, chuyện đó quan trọng lắm sao? Chỉ cần tôi hiểu là được rồi sao? Chỉ cần tôi hiểu.
台风 Chỉ là nếu tôi chết?
Tháng sáu có mưa. Ở Thượng Hải nhiều năm rồi, mỗi lần đều cười mưa ở đây quá keo kiệt không bằng một nửa Quảng Đông.
Hậu ảu khinh địch chính là dẫn Tần Lộ đi dạo phố bị mưa to ướt cả người. Anh và tôi cùng bị trúng mưa, cơ thể anh tốt hơn, tấm nước nóng xong là không có gì mà tôi lại bị cảm.
Tôi không phải sợ đi khám bệnh mà là hôm qua ở viện phúc lợi nhận một bệnh án đặc biệt, ngày kia phải gặp mặt rồi, tôi không muốn đem nó giống như một quả banh đá qua đá lại, càng không muốn đánh trận mà không có chuẩn bị trước, vì thế tôi chỉ uống một chút thuốc rồi ngồi trong phòng xem hồ sơ.
Không nghĩ tới ngày hôm sau rời giường, cả người như nhũn ra. Amidan sưng rồi.
Hôm nay là Chủ nhật mà, may mà có mưa, liên lạc với Mục Sư trước, Tần Lộ không đi tới. Tần Lộ cũng đáp ứng rồi.
Ban ngày ăn một sớm một chút là được; giữa trưa không còn sức nấu cơm đánh phải kêu Hamburger cho anh. Tự mình uồng nhiều nước một chút. Tần Lộ càng ngày càng hiểu chuyện rồi, thấy tôi đi cũng không xong cũng biết dìu tôi lên lầu, rốt nước cho tôi uống. Còn có thể một mình ngồi xem sách cả buổi.
Bất quá đến tối tôi thật sự nhịn không được. Tôi kêu anh tự nấu cơm ăn. Nhìn mưa to bên ngoài còn chưa ngừng, tôi hơi lo, tốt hơn là nhắn tin cho Thiên Ngữ thông báo một chút, nhờ họ sáng mai tới mình. Lại gửi tin nhắn cho Hải Dương và Tình Thiên, nhờ họ tới bảy giờ tối gọi điện cho Tần Lộ, dỗ anh đọc sách.
Gửi tin nhắn xong mắt tôi hoa cả lên, ngã xuống giường. Miệng hơi khô nhưng nói không ra tiếng. May mà trên đầu giường còn ly nước hồi nãy Tần Lộ vừa rót, trong tủ còn có thuốc hạ sốt.
Nghỉ ngơi một chút, chờ ổn hơn một chút rồi ăn để còn uống thuốc nữa .
Mông mông lông lông nghe có tiếng la khóc. Tôi cố gắng mở to mắt, thật vất vả mở ra, trước mắt tối sầm giống như vừa bất tỉnh. Lúc này “Ầm ầm” một trận âm thanh rối loạn, không biết cái gì bị vỡ, tuy rằng tôi muốn biết lắm nhưng không thể mở mắt ra. Qua một lát nghe thấy tiếng hét của Tần Lộ, tôi nghe đến nổi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cố gắng ngượng dậy. Bây giờ tôi mới thấy căn phòng này quá lớn, bước từng bước xuống lầu, nghe thấy tiếng la hét của Tần Lộ, càng xuống tới gần phòng khách cái đầu càng nặng. Chân tôi mềm nhũn, không còn sức lực, mà trong lòng thì cực kỳ hoảng. Âm thanh vọng vào tai rất đau, nhưng đầu không có cách nào suy nghĩ, biết anh đang tự tổn thương bản thân, nếu tôi không tới bên cạnh anh, có lẽ anh sẽ tự giết mình luôn.
Đại khái là thân thể mất nước, mắt tôi khô hết muốn khóc cũng không còn nước mắt.
Nhanh xuống tới lầu một, tôi nhìn thấy anh! Hai tay anh ôm lấy đầu, bịt chặc lỗ tai mình, hét lên rồi dùng sức đập đầu vào cột tường. Mỗi lần đập vào trên tường lại xuất hiện một vết máu. Càng khó chịu tôi càng cố gắng đi cuống.
Liên tục lăn xuống mấy bậc cầu thang. Anh nhường như không biết đau vẫn đập đầu vào tường như vậy, cứ làm đau bản thân mình.
Xuống một chút.
Cổ tay đau nhức. Ngược lại tôi tỉnh hơn. Đủ để nhắc nhở mình phải áp chế tri giác, cơ thể anh cũng chịu đau như vậy chỉ là anh không có cảm giác thôi nên mới tổn thương bản thân mình nhưng lại khiến tôi đau muốn chết. . . . . . Nếu tôi còn không ngăn cản anh. . . . . .
Lần nữa tỉnh lại, trần nhà trắng. Sau khi khôi phục ý thức, đầu tiên tôi cảm thấy cơ thể rất đau, tôi còn sống.
Nước biển truyền vào cơ thể lập tức chuyển thành nước mắt tuôn ra ngoài.
Tôi vẫn chưa có cách nào nói chuyện được, nhưng Thiên Ngữ biết tôi định hỏi cái gì. Cô ấy nói Tần Lộ ở một phòng bệnh khác. Anh bị thương, nhưng tuyệt đối không nguy hiểm đến tính mạng. Bác sĩ đã tiêm thuốc an thần cho anh nếu không thì không ai cản được anh ấy.
Sau đó cô ấy khóc còn nhiều hơn tôi nữa: cô ấy nhận được tin nhắn liền thấy không ổn, cầm chìa khóa dự bị tới nhà tôi gặp Hải Dương và bảo vệ đang nạy cửa. Bọn họ vừa đi vào phòng đều hù chết, mặt đất đầy máu, hầu như mọi thứ đều bị hư hết, một mãnh tĩnh mịch. Bọn họ không ngừng gọi tên tôi và Tần Lộ nhưng không ai trả lời. Mãi đến khi tìm được bọn tôi trong tủ quần áo và tôi đã bị ngất đi.
Lúc ấy tôi dựa vào trước ngực và ôm chặc anh.
Không biết tôi trước khi mất đi ý thức đã nhào tới ôm anh hay là sau khi bị hôn mê được anh ôm chặc.
Cũng không quan trọng. Tôi vẫn chưa thể nói chuyện, trong lòng ngàn lần muốn gọi tên “Tiểu Lộ” .
Tôi đã biết, sống chết không quan trọng. Sống chết của mình càng không quan trọng. Nếu tôi chết, anh cũng sẽ không cô độc một mình chịu khổ.
Ngày dì Tần hoả táng, sau khi bụng chịu một cú đánh của anh rồi ôm lấy anh.
Tôi nằm trên giường suốt hai ngày mới có thể nhúc nhích, nhưng cổ họng còn chưa khôi phục, bác sĩ chỉ cho phép tôi ra khỏi phòng bệnh thăm anh. Mỗi ngày anh đều bị tiêm lượng thuốc an thần vừa đủ, bằng không anh vừa tỉnh lại đây khóc náo.
Trên tay anh vẫn loang lổ vết máu, tôi biết, đó là do anh vừa mới cào vào tay mình.
Tim anh chắc là rất đau, nhưng anh không biết làm thế nào đề giải tỏa loại đau này, cho nên anh thể hiện bằng làm đau cơ thể mình.
Ngoại trừ giọng nói của tôi thì anh không nghe thấy tiếng ai nữa. Bọn họ đều nói như vậy. Tôi sốt ruột nhưng cổ họng khôi phục rất chậm. Mới vài ngày, anh đã gầy một vòng.
Tôi không muốn khóc nhưng không biết tạo sao nước mắt lại rơi xuống. Thiên Ngữ nói nếu tôi khóc sẽ hại cho mắt hoặc vì khóc mà sưng hết cả mắt, Tần Lộ nhìn thấy thì cảm xúc lại không ổn định. Tôi nhất định phải nhanh chóng khôi phục lại, cố gắng lhoi6 phục lại.
Trên cái thế giới này, người anh yêu nhất chắc là tôi.
Ngoại trừ tôi không ai có thể nhận tình yêu độc nhất vô nhị này của anh. Ngoại trừ anh cũng không có ai đáng để nhận tình yêu độc nhất vô nhị của tôi.
/27
|