Đừng nhìn Phượng có một tia huyết mạch Phượng Hoàng, rồi cả một tộc quần Phượng Hoàng tồn tại ở Thái Sơ Giới liền cho rằng Thần Thú dễ gặp, trên thực tế tia huyết mạch Phượng Hoàng này kém xa Chân Phượng Huyết Mạch không biết bao nhiêu lần.
Thậm chí, có tìm cả Thái Sơ Giới cũng chưa chắc đã tìm ra được một đầu chân chính thần thú.
Bất quá đây không phải nói nội tình Thái Sơ Giới yếu kém, chỉ đơn giản là tại hạ vị diện không tồn tại chân chính thần thú.
Bởi vì, nếu nhân loại được xem là thiên địa chi tử, thì thần thú lại là thiên địa chi linh.
Nói cách khác, nếu nhân loại coi như được thiên địa chiếu cố, thì thần thú lại được dựng dục từ chính thiên địa, quy tắc ở hạ vị diện không đủ mạnh để sinh ra một đầu thần thú, càng không đủ mạnh chống đỡ thần thú trưởng thành.
Vào giờ khắc này, tại Ám Minh Giới, một thế giới vốn đã tàn phá bỗng nhiên lại chui ra một đầu thần thú Cửu Vĩ Thiên Hồ có đẳng cấp không kém gì Chân Long Chân Phượng khiến cả thế giới run rẩy, tựa hồ có chút không chịu nổi muốn vỡ tan tành.
Nhất là thương khung phía trên đỉnh đầu Tô Linh Nhi đã bị xoắn nát tạo thành một vòng xoáy đen ngòm, từ trong vòng xoáy lộ ra một cỗ khí tức vô cùng khủng bố giống như muốn xóa bỏ Tô Linh Nhi, nhưng đồng dạng lại ẩn ẩn một loại kiêng kỵ đối với Cửu Vĩ Thiên Hồ không dám ra tay.
Cũng may là, Tô Linh Nhi lộ ra bản thể chỉ trong phút chốc, không, đúng hơn là Tô Linh Nhi chỉ sau một thoáng đã không còn thân phận Cửu Vĩ Thiên Hồ nên những thứ khủng bố kia đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, vòng xoáy biến mất, thế giới an tĩnh trở lại.
Bất quá... con người thì không như thế.
Cả Ám Minh Giới, chấn kinh.
- Trời ạ... vòng xoáy kia là cái gì, vì sao ta có cảm giác nó chính là Thiên?
- Không, đó không phải Thiên, Ám Minh Giới đã không còn Thiên, nó chỉ là một loại quy tắc, chẳng lẽ có ai xúc phạm điều đại kị gì sao.
Riêng Thực Tướng, ở trong phủ đệ, hắn tự lẩm bẩm đầy thâm ý:
- Dục, vì hắn, ngươi thực chịu bỏ cả sinh mạng a. Tuy nhiên, đây cũng là thành toàn cho ta.
Quả nhiên, trên người Thực Tướng cũng đang bộc phát ra một loại sinh cơ tràn đầy, hắn đây là đang dùng Thôn Phệ Hạt Giống hút lấy một phần căn nguyên sinh mệnh của Tô Linh Nhi chuyển về cho bản thân sử dụng, sinh mệnh của một đầu thần thú a, ăn rất ngon, còn rất bổ dưỡng.
Nói không chừng, thông qua lần này hắn có thể đột phá sánh ngang Vương đâu?
Ai biết, loại hấp thu sinh cơ này không kéo dài quá lâu đã bị đứt quãng, Thực Tướng ngạc nhiên nói:
- Hửm? Kẻ nào giành ăn với bản Tướng?
Nói rồi, Thực Tướng biến mất tại chỗ, hắn không phải kẻ nói không giữ lời muốn giết Lâm Phong, chẳng qua hắn chỉ muốn nhìn một chút chuyện gì đang xảy ra, thuận tiện ngăn chặn kẻ nào đoạt đồ ăn với hắn.
Trở lại một phút trước đó, tại động phủ nơi Lâm Phong vẫn đang chìm trong hôn mê, một âm thanh quái khiếu vang lên:
- Ây, nhiều năm không gặp, tiểu tử ngươi sao lại thành bộ dáng này a.
Lúc này, Tô Linh Nhi đã không giữ được hình thái nhân loại biến thành một đầu tiểu hồ ly, nàng hơi giật mình nhìn ra cửa động, vì cái gì càng lúc càng nhiều người qua được cảm giác của nàng a.
Tuy bây giờ nàng rất suy yếu, nhưng cảm giác lực không yếu đến mức bị người áp sát còn không phát hiện ra chứ?
Một giây sau đó, nhìn người tới là ai Tô Linh Nhi liền cổ quái, à không, kẻ tới, là một con chó nhỏ a.
Mà lại con chó này thoạt nhìn vô cùng tầm thường, nếu không phải ở đây không có kẻ khác nàng còn không cho rằng nó vừa nói tiếng người đâu.
Có điều, câu nói của con chó nhỏ này rất có ý tứ, Tô Linh Nhi đề phòng mở miệng hỏi:
- Ngươi quen biết hắn?
Quen biết? Mẹ nó, hắn nắm giữ bản mệnh tinh huyết của bản Khuyển, không biết sao được a.
Chó đến, không phải Siêu Khuyển thì là ai.
Từ ngày chia tay đến giờ, Lâm Phong không biết Siêu Khuyển chạy đi đâu, thật không ngờ nó lại chạy thẳng đến Ám Minh Giới, mà bộ dáng dường như những năm này sống vô cùng thoải mái đây.
Thật, sau nhiều năm tự do tiêu sái ăn không biết thiên tài địa bảo, Siêu Khuyển bây giờ tu vi của nó đã sánh ngang được với Cửu Cấp trung kì rồi, tốc độ này chỉ có thể nói là quá nhanh.
Tự do, quá thoải mái a.
Nếu không phải cảm giác được Lâm Phong gặp nguy hiểm, nó còn chẳng thèm hiện thân đâu.
Siêu Khuyển mở miệng nói:
- Quen hay không không quan trọng, nhưng tiểu Hồ Ly ngươi dạng này căn bản không cứu nổi hắn, chẳng lẽ ngươi không biết tên tham ăn kia một mực ăn vụng sinh mệnh căn nguyên của ngươi? Tránh ra cho bản Khuyển làm việc.
Kì thực, Tô Linh Nhi biết hết, nhưng nàng không có lựa chọn, nếu không làm vậy Lâm Phong căn bản không sống nổi.
Bây giờ mọi chuyện đã lỡ, nàng cũng không có gì oán trách Siêu Khuyển đến trễ.
Bất quá trước khi xác định rõ ràng mối quan hệ giữa Siêu Khuyển với Lâm Phong nàng sẽ không tránh ra, bởi trong trí nhớ của nàng bỗng lóe lên một loài chó rất khủng bố ở Đại Thiên Thế Giới - Thiên Ma Khuyển.
- Ngươi là... Thiên Ma Khuyển?
Siêu Khuyển bĩu môi:
- Sai, bản Khuyển là Tam Đầu Thiên Ma Khuyển.
Tô Linh Nhi trợn mắt đầy kinh hãi, Tam Đầu Thiên Ma Khuyển cũng là một loại tồn tại sánh ngang với Cửu Vĩ Thiên Hồ a.
Thậm chí xét về một mặt nào đó, Tam Đầu Thiên Ma Khuyển còn khủng bố hơn thần thú, ở Đại Thiên Thế Giới thì Thiên Ma Khuyển bình thường có một cái đầu đã nổi tiếng chuyên săn giết thần thú làm thức ăn chứ đừng nói tam đầu - hình thái chung cực của Thiên Ma Khuyển.
Nhưng nàng vẫn rất nghi ngờ, Tam Đầu Thiên Ma Khuyển sao lại xuất hiện ở Ám Minh Giới? Trong giọng nói còn rất quan tâm nhân loại đâu?
Còn may nàng không có buột miệng hỏi, nếu không Siêu Khuyển nhất định sẽ nổi đóa, nó là bị tên khốn kiếp kia bắt cóc từ lúc còn non a, sau đó trải qua nhiều lần ăn quả đắng chẳng biết vì sao đột nhiên rơi vào Thái Sơ Giới, càng thảm hơn lại bị Tang Thụ nhân lúc nó suy yếu phong ấn vô số vạn năm.
Cuối cùng, không thể không chịu khuất phục giao ra bản mệnh tinh huyết cho Lâm Phong.
Tạm thời bỏ qua chuyện cũ, Siêu Khuyển mặc kệ Tô Linh Nhi có tránh qua hay không đã lách người đứng bên cạnh Lâm Phong nghĩ thầm:
- Chậc, rất lâu rồi mới được thưởng thức lại hương vị thần thú, lại còn là Cửu Vĩ Thiên Hồ rất hiếm gặp, thật rất mong chờ nha. Cũng đừng trách bản Khuyển tranh đoạt đồ ăn của ngươi, bản Khuyển chỉ là ăn phần của tên tham ăn kia thôi a.
Tự nhủ một phen, Siêu Khuyển há cái miệng nhỏ hút một phát, một viên hạt giống đen xì cỡ hai đầu ngón tay rất dễ dàng bị hút ra từ thân thể Lâm Phong bay thẳng vào miệng Siêu Khuyển.
- Thật khó ăn.
Siêu Khuyển tặc lưỡi, một mặt rất không tình nguyện ăn Thôn Phệ Hạt Giống.
- Hắc hắc, bây giờ tới bữa chính.
Chưa kịp nhập tiệc, Siêu Khuyển đã bị một tiếng quát lớn làm phiền:
- Kẻ nào?
Siêu Khuyển không cần đoán cũng biết kẻ tới là Thực Tướng, nó bay ra động phủ biến ảo thân hình thành bản thể Tam Đầu Thiên Ma Khuyển to lớn vạn trượng, bốn chân đạp hắc hỏa, khí thế vô song mở cái miệng rộng đầy dữ tợn quát ngược lại:
- Cút.
Thực Tướng không có kiến thức về Thiên Ma Khuyển, nhưng từ trên khí thế cũng biết Siêu Khuyển không dễ chơi, hắn cẩn thận thăm dò nói:
- Không biết các hạ là ai? Vì sao lại phá hỏng kế hoạch của ta?
Siêu Khuyển tỏ vẻ không kiên nhẫn lặp lại một lần nữa:
- Cút, ngươi còn chưa đủ tư cách biết thân phận của bản Khuyển.
Nghe vậy Thực Tướng khẽ nhíu mày, xét trên tu vi thì hắn vẫn cao hơn Siêu Khuyển một bậc, con chó này lấy đâu ra can đảm lớn lối như vậy?
- Hừ, chó khôn không cản đường, ăn bản Tướng một chưởng.
- Thôn Phệ Đại Thủ Chưởng.
Thực Tướng ra tay, liền là toàn lực.
Trên bầu trời, phô thiên cái địa Thôn Phệ Chi Lực tràn ra ngưng tụ thành một chưởng ấn khổng lồ che khuất cả một vùng trời chậm rãi ấn xuống.
Chưởng ấn đi tới đâu, mọi thứ bị thôn phệ tới đó, càng lúc nó càng trở nên cường đại hơn.
Đây, chính là sự khác biệt giữa thôn phệ và những loại lực lượng khác.
Đáng tiếc, so Thôn Phệ, Thực Tướng phải gọi Siêu Khuyển là sư phụ.
Thôn phệ đấu thôn phệ, trọng điểm không phải ai tu vi cao hơn, mà nằm ở ai có năng lực thôn phệ mạnh hơn sẽ thắng.
Thần thú nó còn dám ăn, một chiêu này tính là cái gì.
Có thể nói, Siêu Khuyển chính là khắc tinh của Thực Tướng.
Siêu Khuyển há miệng rộng nuốt trọn chưởng ấn khổng lồ, nó bày ra một bộ buồn nôn rống lên:
- Quá khó ăn, bản Khuyển trả lại cho ngươi.
Nói là làm, Siêu Khuyển phun ra một cái hắc động đánh về phía Thực Tướng.
Nhìn thấy hắc động bay tới, Thực Tướng chấn động không thôi, hắn có thể cảm nhận năng lượng trong hắc động quả thật bắt nguồn từ hắn nhưng lại không cách nào điều khiển được, cái này... có chút không thể tin nổi.
Từ xưa đến nay, Thực Tướng chưa bao giờ gặp phải tình huống nào tương tự, hắn chưa từng thua bất kì kẻ nào về Thôn Phệ.
Một giây sau đó, Thực Tướng phát hiện Thôn Phệ Chi Ý bên trong hắc động ảo diệu hơn chưởng ấn của hắn nhiều lắm, giống như... ngay cả mình cũng ăn?
Đây chẳng phải nói con chó này cũng tinh thông Thôn Phệ Chi Đạo?
Không sai, thôn phệ của Siêu Khuyển đã nằm ở cảnh giới đăng phong đạo cực, ăn cái khác là bình thường, ngay cả chính mình cũng ăn mới là đáng sợ a.
Thực Tướng thầm than không ổn vội vàng né tránh hắc động, sơ bộ giao phong một chiêu hắn đã biết không phải đối thủ của con chó này, ít nhất trên phương diện Thôn Phệ không đấu lại.
Thế nhưng, tại Ám Minh Giới ngoài hắn và Tô Linh Nhi ra cũng chỉ còn lại một vị Tướng cuối cùng là Nộ Tướng, mà Nộ Tướng thường thiên về Tô Linh Nhi hơn, bây giờ gọi Nộ Tướng ra giúp thôn phệ Tô Linh Nhi chắc chắn không được, còn gọi thủ hạ ra đánh chẳng khác gì kêu thủ hạ đi làm pháo hôi.
Không còn cách nào khác, Thực Tướng đành phải buồn bực rời đi.
Bất quá Thực Tướng không phải không có thu hoạch, ít nhất hắn có được một chút cảm ngộ về Thôn Phệ từ Siêu Khuyển, trở về suy nghĩ vẫn rất có lợi đây.
Đánh lui Thực Tướng, Siêu Khuyển thầm cười đầy đắc ý:
- Đợi Lâm Phong tiểu tử tỉnh dậy phải kể cho hắn chiến tích này, ít nhiều gì hắn cũng nên giao ra chút đồ tốt bồi dưỡng bản Khuyển a.
- Mẹ, tiểu tử, ăn chậm a.
Đang chìm trong mộng tưởng tươi đẹp, Siêu Khuyển bỗng hú lên, nó phát giác ra sinh mệnh căn nguyên mà Tô Linh Nhi đẩy vào người Lâm Phong đã bị tiêu hao hết ba thành, cái tốc độ này... dường như có chút quá nhanh?
Không được, nhanh chân thì còn, chậm chân thì mất, Lâm Phong tiểu tử, chờ bản Khuyển ăn chung a.
Thậm chí, có tìm cả Thái Sơ Giới cũng chưa chắc đã tìm ra được một đầu chân chính thần thú.
Bất quá đây không phải nói nội tình Thái Sơ Giới yếu kém, chỉ đơn giản là tại hạ vị diện không tồn tại chân chính thần thú.
Bởi vì, nếu nhân loại được xem là thiên địa chi tử, thì thần thú lại là thiên địa chi linh.
Nói cách khác, nếu nhân loại coi như được thiên địa chiếu cố, thì thần thú lại được dựng dục từ chính thiên địa, quy tắc ở hạ vị diện không đủ mạnh để sinh ra một đầu thần thú, càng không đủ mạnh chống đỡ thần thú trưởng thành.
Vào giờ khắc này, tại Ám Minh Giới, một thế giới vốn đã tàn phá bỗng nhiên lại chui ra một đầu thần thú Cửu Vĩ Thiên Hồ có đẳng cấp không kém gì Chân Long Chân Phượng khiến cả thế giới run rẩy, tựa hồ có chút không chịu nổi muốn vỡ tan tành.
Nhất là thương khung phía trên đỉnh đầu Tô Linh Nhi đã bị xoắn nát tạo thành một vòng xoáy đen ngòm, từ trong vòng xoáy lộ ra một cỗ khí tức vô cùng khủng bố giống như muốn xóa bỏ Tô Linh Nhi, nhưng đồng dạng lại ẩn ẩn một loại kiêng kỵ đối với Cửu Vĩ Thiên Hồ không dám ra tay.
Cũng may là, Tô Linh Nhi lộ ra bản thể chỉ trong phút chốc, không, đúng hơn là Tô Linh Nhi chỉ sau một thoáng đã không còn thân phận Cửu Vĩ Thiên Hồ nên những thứ khủng bố kia đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, vòng xoáy biến mất, thế giới an tĩnh trở lại.
Bất quá... con người thì không như thế.
Cả Ám Minh Giới, chấn kinh.
- Trời ạ... vòng xoáy kia là cái gì, vì sao ta có cảm giác nó chính là Thiên?
- Không, đó không phải Thiên, Ám Minh Giới đã không còn Thiên, nó chỉ là một loại quy tắc, chẳng lẽ có ai xúc phạm điều đại kị gì sao.
Riêng Thực Tướng, ở trong phủ đệ, hắn tự lẩm bẩm đầy thâm ý:
- Dục, vì hắn, ngươi thực chịu bỏ cả sinh mạng a. Tuy nhiên, đây cũng là thành toàn cho ta.
Quả nhiên, trên người Thực Tướng cũng đang bộc phát ra một loại sinh cơ tràn đầy, hắn đây là đang dùng Thôn Phệ Hạt Giống hút lấy một phần căn nguyên sinh mệnh của Tô Linh Nhi chuyển về cho bản thân sử dụng, sinh mệnh của một đầu thần thú a, ăn rất ngon, còn rất bổ dưỡng.
Nói không chừng, thông qua lần này hắn có thể đột phá sánh ngang Vương đâu?
Ai biết, loại hấp thu sinh cơ này không kéo dài quá lâu đã bị đứt quãng, Thực Tướng ngạc nhiên nói:
- Hửm? Kẻ nào giành ăn với bản Tướng?
Nói rồi, Thực Tướng biến mất tại chỗ, hắn không phải kẻ nói không giữ lời muốn giết Lâm Phong, chẳng qua hắn chỉ muốn nhìn một chút chuyện gì đang xảy ra, thuận tiện ngăn chặn kẻ nào đoạt đồ ăn với hắn.
Trở lại một phút trước đó, tại động phủ nơi Lâm Phong vẫn đang chìm trong hôn mê, một âm thanh quái khiếu vang lên:
- Ây, nhiều năm không gặp, tiểu tử ngươi sao lại thành bộ dáng này a.
Lúc này, Tô Linh Nhi đã không giữ được hình thái nhân loại biến thành một đầu tiểu hồ ly, nàng hơi giật mình nhìn ra cửa động, vì cái gì càng lúc càng nhiều người qua được cảm giác của nàng a.
Tuy bây giờ nàng rất suy yếu, nhưng cảm giác lực không yếu đến mức bị người áp sát còn không phát hiện ra chứ?
Một giây sau đó, nhìn người tới là ai Tô Linh Nhi liền cổ quái, à không, kẻ tới, là một con chó nhỏ a.
Mà lại con chó này thoạt nhìn vô cùng tầm thường, nếu không phải ở đây không có kẻ khác nàng còn không cho rằng nó vừa nói tiếng người đâu.
Có điều, câu nói của con chó nhỏ này rất có ý tứ, Tô Linh Nhi đề phòng mở miệng hỏi:
- Ngươi quen biết hắn?
Quen biết? Mẹ nó, hắn nắm giữ bản mệnh tinh huyết của bản Khuyển, không biết sao được a.
Chó đến, không phải Siêu Khuyển thì là ai.
Từ ngày chia tay đến giờ, Lâm Phong không biết Siêu Khuyển chạy đi đâu, thật không ngờ nó lại chạy thẳng đến Ám Minh Giới, mà bộ dáng dường như những năm này sống vô cùng thoải mái đây.
Thật, sau nhiều năm tự do tiêu sái ăn không biết thiên tài địa bảo, Siêu Khuyển bây giờ tu vi của nó đã sánh ngang được với Cửu Cấp trung kì rồi, tốc độ này chỉ có thể nói là quá nhanh.
Tự do, quá thoải mái a.
Nếu không phải cảm giác được Lâm Phong gặp nguy hiểm, nó còn chẳng thèm hiện thân đâu.
Siêu Khuyển mở miệng nói:
- Quen hay không không quan trọng, nhưng tiểu Hồ Ly ngươi dạng này căn bản không cứu nổi hắn, chẳng lẽ ngươi không biết tên tham ăn kia một mực ăn vụng sinh mệnh căn nguyên của ngươi? Tránh ra cho bản Khuyển làm việc.
Kì thực, Tô Linh Nhi biết hết, nhưng nàng không có lựa chọn, nếu không làm vậy Lâm Phong căn bản không sống nổi.
Bây giờ mọi chuyện đã lỡ, nàng cũng không có gì oán trách Siêu Khuyển đến trễ.
Bất quá trước khi xác định rõ ràng mối quan hệ giữa Siêu Khuyển với Lâm Phong nàng sẽ không tránh ra, bởi trong trí nhớ của nàng bỗng lóe lên một loài chó rất khủng bố ở Đại Thiên Thế Giới - Thiên Ma Khuyển.
- Ngươi là... Thiên Ma Khuyển?
Siêu Khuyển bĩu môi:
- Sai, bản Khuyển là Tam Đầu Thiên Ma Khuyển.
Tô Linh Nhi trợn mắt đầy kinh hãi, Tam Đầu Thiên Ma Khuyển cũng là một loại tồn tại sánh ngang với Cửu Vĩ Thiên Hồ a.
Thậm chí xét về một mặt nào đó, Tam Đầu Thiên Ma Khuyển còn khủng bố hơn thần thú, ở Đại Thiên Thế Giới thì Thiên Ma Khuyển bình thường có một cái đầu đã nổi tiếng chuyên săn giết thần thú làm thức ăn chứ đừng nói tam đầu - hình thái chung cực của Thiên Ma Khuyển.
Nhưng nàng vẫn rất nghi ngờ, Tam Đầu Thiên Ma Khuyển sao lại xuất hiện ở Ám Minh Giới? Trong giọng nói còn rất quan tâm nhân loại đâu?
Còn may nàng không có buột miệng hỏi, nếu không Siêu Khuyển nhất định sẽ nổi đóa, nó là bị tên khốn kiếp kia bắt cóc từ lúc còn non a, sau đó trải qua nhiều lần ăn quả đắng chẳng biết vì sao đột nhiên rơi vào Thái Sơ Giới, càng thảm hơn lại bị Tang Thụ nhân lúc nó suy yếu phong ấn vô số vạn năm.
Cuối cùng, không thể không chịu khuất phục giao ra bản mệnh tinh huyết cho Lâm Phong.
Tạm thời bỏ qua chuyện cũ, Siêu Khuyển mặc kệ Tô Linh Nhi có tránh qua hay không đã lách người đứng bên cạnh Lâm Phong nghĩ thầm:
- Chậc, rất lâu rồi mới được thưởng thức lại hương vị thần thú, lại còn là Cửu Vĩ Thiên Hồ rất hiếm gặp, thật rất mong chờ nha. Cũng đừng trách bản Khuyển tranh đoạt đồ ăn của ngươi, bản Khuyển chỉ là ăn phần của tên tham ăn kia thôi a.
Tự nhủ một phen, Siêu Khuyển há cái miệng nhỏ hút một phát, một viên hạt giống đen xì cỡ hai đầu ngón tay rất dễ dàng bị hút ra từ thân thể Lâm Phong bay thẳng vào miệng Siêu Khuyển.
- Thật khó ăn.
Siêu Khuyển tặc lưỡi, một mặt rất không tình nguyện ăn Thôn Phệ Hạt Giống.
- Hắc hắc, bây giờ tới bữa chính.
Chưa kịp nhập tiệc, Siêu Khuyển đã bị một tiếng quát lớn làm phiền:
- Kẻ nào?
Siêu Khuyển không cần đoán cũng biết kẻ tới là Thực Tướng, nó bay ra động phủ biến ảo thân hình thành bản thể Tam Đầu Thiên Ma Khuyển to lớn vạn trượng, bốn chân đạp hắc hỏa, khí thế vô song mở cái miệng rộng đầy dữ tợn quát ngược lại:
- Cút.
Thực Tướng không có kiến thức về Thiên Ma Khuyển, nhưng từ trên khí thế cũng biết Siêu Khuyển không dễ chơi, hắn cẩn thận thăm dò nói:
- Không biết các hạ là ai? Vì sao lại phá hỏng kế hoạch của ta?
Siêu Khuyển tỏ vẻ không kiên nhẫn lặp lại một lần nữa:
- Cút, ngươi còn chưa đủ tư cách biết thân phận của bản Khuyển.
Nghe vậy Thực Tướng khẽ nhíu mày, xét trên tu vi thì hắn vẫn cao hơn Siêu Khuyển một bậc, con chó này lấy đâu ra can đảm lớn lối như vậy?
- Hừ, chó khôn không cản đường, ăn bản Tướng một chưởng.
- Thôn Phệ Đại Thủ Chưởng.
Thực Tướng ra tay, liền là toàn lực.
Trên bầu trời, phô thiên cái địa Thôn Phệ Chi Lực tràn ra ngưng tụ thành một chưởng ấn khổng lồ che khuất cả một vùng trời chậm rãi ấn xuống.
Chưởng ấn đi tới đâu, mọi thứ bị thôn phệ tới đó, càng lúc nó càng trở nên cường đại hơn.
Đây, chính là sự khác biệt giữa thôn phệ và những loại lực lượng khác.
Đáng tiếc, so Thôn Phệ, Thực Tướng phải gọi Siêu Khuyển là sư phụ.
Thôn phệ đấu thôn phệ, trọng điểm không phải ai tu vi cao hơn, mà nằm ở ai có năng lực thôn phệ mạnh hơn sẽ thắng.
Thần thú nó còn dám ăn, một chiêu này tính là cái gì.
Có thể nói, Siêu Khuyển chính là khắc tinh của Thực Tướng.
Siêu Khuyển há miệng rộng nuốt trọn chưởng ấn khổng lồ, nó bày ra một bộ buồn nôn rống lên:
- Quá khó ăn, bản Khuyển trả lại cho ngươi.
Nói là làm, Siêu Khuyển phun ra một cái hắc động đánh về phía Thực Tướng.
Nhìn thấy hắc động bay tới, Thực Tướng chấn động không thôi, hắn có thể cảm nhận năng lượng trong hắc động quả thật bắt nguồn từ hắn nhưng lại không cách nào điều khiển được, cái này... có chút không thể tin nổi.
Từ xưa đến nay, Thực Tướng chưa bao giờ gặp phải tình huống nào tương tự, hắn chưa từng thua bất kì kẻ nào về Thôn Phệ.
Một giây sau đó, Thực Tướng phát hiện Thôn Phệ Chi Ý bên trong hắc động ảo diệu hơn chưởng ấn của hắn nhiều lắm, giống như... ngay cả mình cũng ăn?
Đây chẳng phải nói con chó này cũng tinh thông Thôn Phệ Chi Đạo?
Không sai, thôn phệ của Siêu Khuyển đã nằm ở cảnh giới đăng phong đạo cực, ăn cái khác là bình thường, ngay cả chính mình cũng ăn mới là đáng sợ a.
Thực Tướng thầm than không ổn vội vàng né tránh hắc động, sơ bộ giao phong một chiêu hắn đã biết không phải đối thủ của con chó này, ít nhất trên phương diện Thôn Phệ không đấu lại.
Thế nhưng, tại Ám Minh Giới ngoài hắn và Tô Linh Nhi ra cũng chỉ còn lại một vị Tướng cuối cùng là Nộ Tướng, mà Nộ Tướng thường thiên về Tô Linh Nhi hơn, bây giờ gọi Nộ Tướng ra giúp thôn phệ Tô Linh Nhi chắc chắn không được, còn gọi thủ hạ ra đánh chẳng khác gì kêu thủ hạ đi làm pháo hôi.
Không còn cách nào khác, Thực Tướng đành phải buồn bực rời đi.
Bất quá Thực Tướng không phải không có thu hoạch, ít nhất hắn có được một chút cảm ngộ về Thôn Phệ từ Siêu Khuyển, trở về suy nghĩ vẫn rất có lợi đây.
Đánh lui Thực Tướng, Siêu Khuyển thầm cười đầy đắc ý:
- Đợi Lâm Phong tiểu tử tỉnh dậy phải kể cho hắn chiến tích này, ít nhiều gì hắn cũng nên giao ra chút đồ tốt bồi dưỡng bản Khuyển a.
- Mẹ, tiểu tử, ăn chậm a.
Đang chìm trong mộng tưởng tươi đẹp, Siêu Khuyển bỗng hú lên, nó phát giác ra sinh mệnh căn nguyên mà Tô Linh Nhi đẩy vào người Lâm Phong đã bị tiêu hao hết ba thành, cái tốc độ này... dường như có chút quá nhanh?
Không được, nhanh chân thì còn, chậm chân thì mất, Lâm Phong tiểu tử, chờ bản Khuyển ăn chung a.
/470
|