Hôm sau, tôi bước đến lớp. Chỉ có lác đác vài học sinh đến giờ này vì còn rất sớm. Trước mặt tôi, một tên con trai đang bước lên bục hành lang. Tôi nhe răng cười:
-Chào nhát gái đại nhân!
Ngay lập tức, Thanh Tú gườm gườm nhìn tôi đầy sát khí, rồi thờ ơ quay đi. Cậu ta đúng là…. Tôi thở dài đẩy cửa vào bên trong. Chiếc bàn cạnh cửa sổ vốn đã trống không cả tháng nay bây giờ xuất hiện một chiếc cặp ném một cách vụng về phía trên. Quai đeo cặp trễ xuống tận nền lớp. Và ở đó, có một mĩ nam đang ngả người ra sau ghế, hai chân co lên đỡ trên bàn, đầu ngửa ra sau khiến những lọn tóc trượt từ trán ra phía sau để lộ rõ nét khuôn mặt thông minh thanh tú. Lộ miếng băng dán thương ở bên má. Áo thả khỏi quần, caravat xộc xuống, cổ áo bung ba nút. Một vòng hào quang đen sì xuất hiện trên đầu tôi. Mới sáng sớm mà đã hiếp cái mắt tôi thế này à? Tôi tháo cặp trên vai mình xuống rồi hùng hổ bước đến.
RẦM!
Tôi đạp mạnh chiếc ghế khiến tên Gia Bảo chết tiệt lộn ngược xuống đất. Cậu ta bất ngờ, trợn tròn mắt nhìn tôi. Không để cho cậu ta kịp mở miệng, tôi đã phang luôn cái cặp nặng trịch trên tay mình vào mặt cậu ta, gào lên:
-Thằng kia! Mày có ăn mặc đàng hoàng không hả???
Cậu ta nhăn nhó rên khẽ một tiếng rồi đứng dậy, vò tung mái tóc rối của mình khiến cậu ta như một cậu bé nghịch ngợm. Cậu ta nhìn tôi, đôi mày thanh tú nhíu lại:
-Đàng hoàng cái shit gì th…ế…?
Chữ cuối chưa kịp vọt khỏi miệng cậu ta tôi đã xốc ngược cổ áo cậu ta dí sát mặt tôi, nghiến từng chữ:
-Đừng giả ngu! Nhét áo vào! Sửa caravat lại, gài nút kín cổ cho tôi!
-Như thế nào? –Cậu ta chớp mắt hỏi lại.
Ôi đệt! Một đàn quạ bay ngang sang đầu tôi kêu quang quác. Những vệt xám xuất hiện dày đặc trên trán tôi. Đừng nói với tôi, cậu ta cẩu thả lâu quá nên ăn tận trong máu cậu ta rồi nên quên hết rồi chứ? Tôi thở dài một tiếng rồi đưa tay lên tháo chiếc caravat trên cổ cậu ta ra. Cậu ta dường như thoáng chút giật mình, hơi bật người ra sau nhưng cuối cùng nhìn thấy ánh mắt gườm gườm như tràn đầy ham muốn giết người của tôi nên đành đứng im. Tôi hừ mũi rồi gài kín ba nút trên cổ áo cậu ta lại. Rồi lại thắt lại caravat cho cậu ta. Ở gần cậu ta thế này, có một loại mùi hương gì đó thoảng qua, mùi hoa Tử Đinh Hương.
-Xong rồi đấy! –Tôi nhe răng cười hài lòng khi nhìn thấy cái caravat đã ngoan ngoãn nằm trên cổ áo cậu ta. Ngước lên thì bỗng khựng lại, trong cự li gần như thế này, đôi mắt đẹp và sâu của cậu ta dịu dàng nhìn tôi. Đúng, cậu ta bỗng dịu dàng nhìn tôi. Cái ánh nhìn gì thế này? Da gà đua nhau dựng đứng hết cả lên. Gương mặt cậu ta dường như có chút đờ đẫn, nhìn tôi như thế.
-Nhìn cái quái gì??? Chọc cho đui bây giờ! –Tôi quát lên rồi túm lấy caravat kéo mạnh khiến nó siết cổ cậu ta lại. Cậu ta giật đứng vội đưa tay lên giữ chặt lấy tay tôi cố giằng tay tôi ra. Đúng lúc ấy…
Cạch!
Tiếng cửa phòng học bật mở. Phía ngoài cửa lớp, một đám học sinh chuẩn bị vào lớp. Mắt chữ A miệng chữ O nhìn tôi với thằng cờ hó chết tiệt này trân trối. (*Có thể bạn thừa biết: “Cờ hó” có nghĩa là “Chó”).
-Hai cậu thân nhau từ khi nào thế? –Lan chỉ về phía chúng tôi, giọng nói run run. Lúc này tôi mới nhìn lại, tôi đang túm chặt caravat cậu ta, cậu ta thì đang nắm chặt tay tôi. Và khoảng cách hai đứa gần nhau đến phát… hoảng. Tôi vội vàng rụt tay lại, phẩy phẩy tay:
-Uầy, thân bao giờ! Nhỉ, Gia Bảo?
Tôi nhìn sang Gia Bảo. Nháy nhẹ mắt ra hiệu cho cậu ta đừng có trả lời ngu kẻo bị hiểu lầm. Cậu ta nhàn nhạt nhìn tôi, khóe miệng cậu ta khẽ nâng đểu cáng, rồi cậu ta ném một câu tỉnh bơ xanh rờn:
-Tất nhiên là thân rồi, Dương là bạn gái tôi mà. Dương nhể?
-Ôi con mọe nó! Mày bị điên à???–Tôi hốt hoảng đạp cậu ta văng vào tường. Cả bản mặt đẹp trai của cậu ta ôm hôn thắm thiết với bức tường lạnh lẽo rồi ngã vật xuống đất. Cả đám thêm một lần nữa trợn mắt nhìn cậu ta. Cho mày chết thằng chó Bảo đáng kiếp!
Tôi bắt đầu thấy hối hận khi thuyết phục cậu ta đi học. Cậu ta là một con quỷ ám tôi! Mẹ ơi con mực nó ám con!!!
Suốt cả buổi học cậu ta lăn ra ngủ, không ngủ thì cậu ta nghịch nghịch ngòi bút. Suốt cả tiết như thế, nhưng bực bội hơn là cậu ta nằm lăn ra giữa bàn, gác đầu lên tay mình rồi quay mặt về phía tôi, nhìn chăm chăm vào tôi. Những lúc như thế tôi chỉ nghiến chặt răng, ham muốn được giết người trong tôi tăng cao vùn vụt. Vừa tan tiết tôi đã túm lấy cổ áo cậu ta, sát khí ngùn ngụt:
-Ông đang làm cái shit gì thế??? Sao cứ nhìn tôi chòng chọc thế???
-Vì thấy nhìn cậu lúc học hay hay. Nhìn mấy cái biểu hiện như mặt hằm hằm sát khí mỗi khi giải bài không ra, hay là gương mặt tí tởn phè phởn khi hiểu bài ấy. Cậu biểu cảm đa dạng thật. Gía mà dịu dàng bớt cộc cằn tí là hay rồi.
-Bây giờ im lặng học hay ăn đấm? –Tôi giơ đấm lên dí sát mặt cậu ta. Cậu ta chỉ bật cười rồi vò tung mái tóc mình lên.
-Tôi nghỉ học nhiều rồi, cậu kèm tôi học đi. BẠN TỐT?
Đậu xanh rau má! Tao muốn giết người! Tao muốn giết người!!!!
-Anh ấy kìa… Hí hí..
Bỗng, tiếng nữ sinh từ đâu vọng đến. Ngoài cửa lớp, một số cô gái lớp dưới đứng ngoài cửa lớp nhìn vào, và tia thẳng vào tên Gia Bảo đang ngáp dài.
-Gia Bảo, fan tìm đến tận lớp kìa? –Tôi hích nhẹ cậu ta.
Gia Bảo nhìn ra cửa, gườm gườm nhìn đám đó xong tiếp tục nằm bẹp xuống bàn ngủ tiếp. Tôi đã quyết định đào tạo cậu ta thành một hotboy rồi! Tôi xốc ngược cổ áo cậu ta, nghiêm túc:
-Gia Bảo, cậu quay về phía chúng cười một cái đi.
-Cái gì? –Mặt cậu ta ngay lập tức giật giật như khỉ.
-Cười-với-chúng-đi. Nếu cậu chịu cười, chiều nay tôi sẽ kèm cậu học.
Gia Bảo nhìn tôi đầy cảnh giác rồi quay về phía đám nữ sinh. Rồi quay lại nhìn tôi, thở dài một tiếng. Cậu ta cười nhẹ nhàng về phía chúng. Mọi người gần như bất động tại chỗ. Không biết bao lâu sau, một đứa mới gào lên:
-MẸ ƠI THẰNG BẢO NÓ CƯỜI VỚI GÁI!!!
Bắt đầu cả đám xông đến như hổ vồ mồi.
-Cười lại tao coi!
-Cười lại tao coi mày!
-Mày đổi tính khi nào thế???
Gia Bảo lúng túng nhìn tôi nhưng tôi chỉ nhe răng cười rồi quay đi. Tôi biết vì sao mọi người thay đổi thái độ đến thế. Vì khi cậu ta cười, nụ cười đó trông vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng, ấm áp. Bỗng chốc cả gương mặt cậu ta hiền hòa, gần như bừng sáng, như một thiên sứ vậy. Một tên du côn lại có nụ cười đó à?
Tôi lặng lẽ xếp sách vở vào trong bàn rồi bước ra.
-Dương… Đừng bỏ tôi… Dương.. –Gia Bảo chới với gọi tôi. Tôi nhếch mép cười lạnh lẽo, đáp trả:
-Đây là cơ hội cậu hòa đồng với lớp. Tấn công đi.
Nói xong tôi phủi mông đi thẳng.
Tôi bước vào thư viện, ôm vài cuốn sách đã đọc xong đi trả. Nhưng hôm nay, người quản lí lại là người khác. Tên nhát gái đâu rồi? Tôi tự hỏi nhưng rồi không để tâm lắm. Tôi bước vào bên trong, dạo quanh các giá sách tìm sách.
-A… Đây rồi! –Tôi nhìn cuốn sách ở trên cao. Tôi nhảy dựng lên cố để lấy nó nhưng vô ích. –Lì với chị à?
Tôi nghiến răng rồi nhảy thật cao, rút mạnh cuốn sách ra. Cuốn sách nhích nhẹ rồi rơi xuống. Tôi hồ hởi cầm trên tay nhưng cuối cùng, một cuốn sách khác bỗng từ trên cao rơi mạnh cái “bốp!” trên đầu tôi. Tôi xoa đầu nhìn xuống, cuốn sách nào đó rơi trên đất.
-Cái…
Nhưng chưa kịp nói hết câu thì cả đống sách từ hộc tủ đó đua nhau rơi xuống đập xuống đầu tôi bôm bốp. Tôi bị sách đè chết giữa sàn. Tôi giật giật vài cái, mũi tràn ngập mùi giấy. Lúc ấy, có một bàn tay lôi cổ tôi ra khỏi đống sách. Tôi xác xơ, thở phào nhìn sách rơi một đống trên sàn. Quay ra phía sau thở một tiếng:
-Cảm… -Nhưng tôi khựng lại, người đứng phía sau tôi, gương mặt đang trầm trầm lạnh lùng đang đỏ dần lên, tôi khó khăn phun nốt chữ còn lại –…Ơn…
Cậu ta!!! Hoàng Thanh Tú! Tên nhát gái!
Thanh Tú không nhìn tôi, cậu ta cúi xuống nhặt những cuốn sách lên, lầm bầm:
-Khi lấy sách phải cẩn thận chứ. Hậu đậu. Đã bảo những cuốn sách trên cao cứ lấy cái thang mà leo rồi.
Tôi xoa xoa cục u trên đầu, cúi xuống nhặt cùng. Cậu ta vẫn vậy, trông bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng thực chất chỉ là một tên nhát gái, trầm tính.
-Hoàng Thanh Tú. –Tôi buột miệng lên tiếng. Cậu ta ngước lên nhìn tôi. Tôi giật mình, cười hề hề -À, tôi thử xem đó có phải tên cậu thật không đấy mà!
Ngay lập tức, cậu ta phản ứng mạnh mẽ bằng cách cúi rập đầu xuống cặm cụi nhặt nhanh đống sách lờ tịt tôi, che đi gương mặt đang đỏ phừng phừng cậu ta. Nhưng có giấu cũng thế thôi vì rõ ràng cái vành tai cậu ta đỏ lựng lên kìa, đáng yêu thế không biết!
-Hôm nay không phải cậu trực thư viện nữa à?
-Tôi chỉ trực theo lịch thôi. –Cậu ta trả lời, vẫn tránh nhìn tôi.
-Thế sao hồi đầu năm giờ tôi thường hay thấy cậu nhỉ?
-Vì tôi muốn trực nên nhận trực thay người khác. –Cậu ta xếp sách ngay ngắn lên kệ tủ.
Tôi bực mình túm lấy tai cậu ta lôi qua, cau mày gào lên:
-Thằng kia! Mày coi bà như cái tủ à? Nhìn mặt bà mà nói xem nào!
Cậu ta thêm một lần nữa bị ép nhìn tôi. Đôi mắt cậu ta mở to, cái kính hơi sáng lên phản chiếu chút ánh sáng bên ngoài cửa sổ. Mặt cậu ta đỏ dần lên, vành tai nóng rực.
-Ê…ê… Đừng… -Cậu ta lùi người ra sau, một tay giữ lấy cái tai mà tôi vừa túm xong. Tay kia đưa lên che khuôn mặt đang đỏ lên của mình. Mọe nó, trông mày không giống con trai tí nào, trông như mấy bé gái loli ấy.
-Thôi nào Thanh Tú. Cậu làm thế khiến tôi có cảm giác như mình là một thằng dê già biến thái đang cố sàm sỡ một bé gái trong sáng ấy.
-Chứ còn gì nữa! –Cậu ta gào lên.
-Thanh Tú…-Tôi bất mãn gào lên –Cậu giỏi võ mạnh mẽ thế mà sao giờ yếu như sên thế?
-Chỉ khi đứng trước mặt con gái tôi mới thế thôi.
-Hể, vì sao?
-Vì.. –Cậu ta khó khăn –Tôi cũng chẳng biết, nhưng nhà tôi có đến năm người, mẹ tôi mất từ khi nào tôi còn chả rõ. Chỉ biết nhà có bố tôi, còn lại tôi có ba anh trai. Nhà toàn trai nên thành ra tôi chưa bao giờ tiếp xúc với con gái, hồi trung học tôi cũng học trường tư thục nam… Nhưng tôi cũng chả biết vì sao những thằng con trai khác không bị sao, mà riêng tôi thì lại nhát thế này nữa.
-Còn lý do khác đúng không? Lý do thực sự cậu sợ con gái mà cậu không muốn nói...
Thanh Tú im lặng, cậu ta vội quay mặt đi hướng khác, nhàn nhạt nói:
-Liên quan quái gì đến cậu?
-Không phải là liên quan hay không... Tôi chỉ muốn hỏi cậu mhư thế thôi... Là bạn bè mà... Vì tôi nghĩ, nói chuyện, hay chào cậu buổi sáng là không đủ. Tôi nghĩ chuyện đó rất buồn nên mới hỏi cậu.
-Tại sao cậu không lờ tôi đi như những người khác để tôi bớt đau đầu nhỉ? -Thanh Tú vuốt mặt.
Cậu ta ngồi xuống, úp toàn bộ mặt mình vào tay, để những lọn tóc mềm rũ xuống.
-Tiếc thật, cậu rất đẹp trai, đáng yêu, nhưng người ta chỉ dám ngắm, không dám đến gần vì nghĩ cậu khó gần…
-A, mày đây rồi thằng oắt. –Một giọng nói rít nhẹ vang lên từ phía sau tôi. Tôi hoảng hốt quay lại, đám con trai hôm qua gây ồn ào ở thư viện đây mà. Thanh Tú từ đứng dậy, gương mặt bình thản đến kì lạ.
-Thằng nhóc mọt sách, hôm qua mày làm mất mặt tao ở thư viện! –Một thằng đô con xách cổ áo Thanh Tú giật mạnh. Tôi nhìn sang Thanh Tú, mặt tái mét.
-Này, tôi sẽ báo cô thủ thư đấy! –Tôi gào lên túm lấy tay hắn giật ra.
-Im đi! –Thằng đó vung tay về phía tôi –Đừng tưởng con gái mà tao không đánh nhé!
Tôi trợn mắt nhìn thằng con trai trước mặt mình. Bỗng nhiên, một cái kính rơi xuống đất, “cạch” một tiếng. Dáng cao cao của Thanh Tú đứng chắn trước mặt tôi.
BỐP!
Tôi bịt chặt tai lại. Người run lên rồi cố mở mắt ra, trước mặt tôi, Thanh Tú lạnh lùng nhìn tên con trai bị cậu ta đấm một cú mạnh ngồi thụp xuống trước mặt mình. Đám phía sau bắt đầu xôn xao.
-Thanh Tú, cậu…-Tôi ngạc nhiên nhìn Thanh Tú.
-Đừng làm tôi mất tập trung. –Thanh Tú lên tiếng, âm vực nhàn nhạt, rồi cậu ta tiến tới.
-Không, Thanh Tú, đừng làm ồn ào! –Tôi vội níu cậu ta lại. Ngay lập tức, tiếng bước chân người đến vang lên, kèm theo tiếng nói to:
-Chuyện gì ẩu đả trong thư viện thế?
“Chết rồi!” Đầu tôi gào thét. Không kịp nghĩ ngợi, tôi cúi xuống nhặt cái kính của Thanh Tú lên rồi nắm chặt lấy tay cậu ta chạy vèo ra phía sau dãy tủ.
-Thùy Dương, thả tôi ra… -Thanh Tú lúng túng cố vùng ra.
-Đây không phải là lúc xấu hổ, cậu có muốn bị tống vào phòng giám thị vì vi phạm nội quy thư viện không?
Nói rồi tôi đẩy mạnh cậu ta vào góc tủ, phía sau dãy bàn bạn đọc. Cả hai đứa tôi ép mạnh vào đó, mồ hôi chảy ra. Tiếng ồn ào, tiếng la mắng của người trực thư viện cùng cô thủ thư vang lên. “Chết tiệt!”. Tôi thầm nghiến răng. Bỗng, có ngón tay khe khẽ chọc nhẹ vào người tôi. Tôi giật mình nhìn lại, thấy tay mình đang ép chặt vào miệng cậu ta. Vì vội quá sợ cậu ta lên tiếng nên mới “diệt khẩu” như thế. Tôi lúng túng gỡ tay mình ra, nhăn nhẹ mặt đầy hối lỗi, lí nhí:
-Xin lỗi…
Nhưng cậu ta chỉ vội quay mặt đi chỗ khác. Thanh Tú nâng nhẹ cánh tay mình lên che đi nửa mặt đang đỏ của mình. Lúc đó, trong đầu tôi chỉ thầm gào thét: “Ôi dễ thương quá!!! Đi chết đi Thanh Tú!!! Ôi bé loli của chị!”. Nhưng ngay đúng lúc đó, bỗng cả người tôi như bị ai đó vòng ngang qua người mà kéo ra. Tôi mở to mắt bất ngờ thấy người mình như bị nâng lên khỏi góc tường rồi bị vác ngang trên vai ai đó. Lúc đó, trong đầu tôi hiện lên một câu hỏi: “Mình nhẹ đến thế sao? Ô hô!”. Nhưng, một giọng nói ngang phè phè vang lên cắt phựt dòng suy nghĩ của tôi.
-Này thằng kia, định giở trò gì với bạn của tôi thế?
Tôi quay đầu lại, trợn tròn mắt.
-GIA BẢO???
-Chào nhát gái đại nhân!
Ngay lập tức, Thanh Tú gườm gườm nhìn tôi đầy sát khí, rồi thờ ơ quay đi. Cậu ta đúng là…. Tôi thở dài đẩy cửa vào bên trong. Chiếc bàn cạnh cửa sổ vốn đã trống không cả tháng nay bây giờ xuất hiện một chiếc cặp ném một cách vụng về phía trên. Quai đeo cặp trễ xuống tận nền lớp. Và ở đó, có một mĩ nam đang ngả người ra sau ghế, hai chân co lên đỡ trên bàn, đầu ngửa ra sau khiến những lọn tóc trượt từ trán ra phía sau để lộ rõ nét khuôn mặt thông minh thanh tú. Lộ miếng băng dán thương ở bên má. Áo thả khỏi quần, caravat xộc xuống, cổ áo bung ba nút. Một vòng hào quang đen sì xuất hiện trên đầu tôi. Mới sáng sớm mà đã hiếp cái mắt tôi thế này à? Tôi tháo cặp trên vai mình xuống rồi hùng hổ bước đến.
RẦM!
Tôi đạp mạnh chiếc ghế khiến tên Gia Bảo chết tiệt lộn ngược xuống đất. Cậu ta bất ngờ, trợn tròn mắt nhìn tôi. Không để cho cậu ta kịp mở miệng, tôi đã phang luôn cái cặp nặng trịch trên tay mình vào mặt cậu ta, gào lên:
-Thằng kia! Mày có ăn mặc đàng hoàng không hả???
Cậu ta nhăn nhó rên khẽ một tiếng rồi đứng dậy, vò tung mái tóc rối của mình khiến cậu ta như một cậu bé nghịch ngợm. Cậu ta nhìn tôi, đôi mày thanh tú nhíu lại:
-Đàng hoàng cái shit gì th…ế…?
Chữ cuối chưa kịp vọt khỏi miệng cậu ta tôi đã xốc ngược cổ áo cậu ta dí sát mặt tôi, nghiến từng chữ:
-Đừng giả ngu! Nhét áo vào! Sửa caravat lại, gài nút kín cổ cho tôi!
-Như thế nào? –Cậu ta chớp mắt hỏi lại.
Ôi đệt! Một đàn quạ bay ngang sang đầu tôi kêu quang quác. Những vệt xám xuất hiện dày đặc trên trán tôi. Đừng nói với tôi, cậu ta cẩu thả lâu quá nên ăn tận trong máu cậu ta rồi nên quên hết rồi chứ? Tôi thở dài một tiếng rồi đưa tay lên tháo chiếc caravat trên cổ cậu ta ra. Cậu ta dường như thoáng chút giật mình, hơi bật người ra sau nhưng cuối cùng nhìn thấy ánh mắt gườm gườm như tràn đầy ham muốn giết người của tôi nên đành đứng im. Tôi hừ mũi rồi gài kín ba nút trên cổ áo cậu ta lại. Rồi lại thắt lại caravat cho cậu ta. Ở gần cậu ta thế này, có một loại mùi hương gì đó thoảng qua, mùi hoa Tử Đinh Hương.
-Xong rồi đấy! –Tôi nhe răng cười hài lòng khi nhìn thấy cái caravat đã ngoan ngoãn nằm trên cổ áo cậu ta. Ngước lên thì bỗng khựng lại, trong cự li gần như thế này, đôi mắt đẹp và sâu của cậu ta dịu dàng nhìn tôi. Đúng, cậu ta bỗng dịu dàng nhìn tôi. Cái ánh nhìn gì thế này? Da gà đua nhau dựng đứng hết cả lên. Gương mặt cậu ta dường như có chút đờ đẫn, nhìn tôi như thế.
-Nhìn cái quái gì??? Chọc cho đui bây giờ! –Tôi quát lên rồi túm lấy caravat kéo mạnh khiến nó siết cổ cậu ta lại. Cậu ta giật đứng vội đưa tay lên giữ chặt lấy tay tôi cố giằng tay tôi ra. Đúng lúc ấy…
Cạch!
Tiếng cửa phòng học bật mở. Phía ngoài cửa lớp, một đám học sinh chuẩn bị vào lớp. Mắt chữ A miệng chữ O nhìn tôi với thằng cờ hó chết tiệt này trân trối. (*Có thể bạn thừa biết: “Cờ hó” có nghĩa là “Chó”).
-Hai cậu thân nhau từ khi nào thế? –Lan chỉ về phía chúng tôi, giọng nói run run. Lúc này tôi mới nhìn lại, tôi đang túm chặt caravat cậu ta, cậu ta thì đang nắm chặt tay tôi. Và khoảng cách hai đứa gần nhau đến phát… hoảng. Tôi vội vàng rụt tay lại, phẩy phẩy tay:
-Uầy, thân bao giờ! Nhỉ, Gia Bảo?
Tôi nhìn sang Gia Bảo. Nháy nhẹ mắt ra hiệu cho cậu ta đừng có trả lời ngu kẻo bị hiểu lầm. Cậu ta nhàn nhạt nhìn tôi, khóe miệng cậu ta khẽ nâng đểu cáng, rồi cậu ta ném một câu tỉnh bơ xanh rờn:
-Tất nhiên là thân rồi, Dương là bạn gái tôi mà. Dương nhể?
-Ôi con mọe nó! Mày bị điên à???–Tôi hốt hoảng đạp cậu ta văng vào tường. Cả bản mặt đẹp trai của cậu ta ôm hôn thắm thiết với bức tường lạnh lẽo rồi ngã vật xuống đất. Cả đám thêm một lần nữa trợn mắt nhìn cậu ta. Cho mày chết thằng chó Bảo đáng kiếp!
Tôi bắt đầu thấy hối hận khi thuyết phục cậu ta đi học. Cậu ta là một con quỷ ám tôi! Mẹ ơi con mực nó ám con!!!
Suốt cả buổi học cậu ta lăn ra ngủ, không ngủ thì cậu ta nghịch nghịch ngòi bút. Suốt cả tiết như thế, nhưng bực bội hơn là cậu ta nằm lăn ra giữa bàn, gác đầu lên tay mình rồi quay mặt về phía tôi, nhìn chăm chăm vào tôi. Những lúc như thế tôi chỉ nghiến chặt răng, ham muốn được giết người trong tôi tăng cao vùn vụt. Vừa tan tiết tôi đã túm lấy cổ áo cậu ta, sát khí ngùn ngụt:
-Ông đang làm cái shit gì thế??? Sao cứ nhìn tôi chòng chọc thế???
-Vì thấy nhìn cậu lúc học hay hay. Nhìn mấy cái biểu hiện như mặt hằm hằm sát khí mỗi khi giải bài không ra, hay là gương mặt tí tởn phè phởn khi hiểu bài ấy. Cậu biểu cảm đa dạng thật. Gía mà dịu dàng bớt cộc cằn tí là hay rồi.
-Bây giờ im lặng học hay ăn đấm? –Tôi giơ đấm lên dí sát mặt cậu ta. Cậu ta chỉ bật cười rồi vò tung mái tóc mình lên.
-Tôi nghỉ học nhiều rồi, cậu kèm tôi học đi. BẠN TỐT?
Đậu xanh rau má! Tao muốn giết người! Tao muốn giết người!!!!
-Anh ấy kìa… Hí hí..
Bỗng, tiếng nữ sinh từ đâu vọng đến. Ngoài cửa lớp, một số cô gái lớp dưới đứng ngoài cửa lớp nhìn vào, và tia thẳng vào tên Gia Bảo đang ngáp dài.
-Gia Bảo, fan tìm đến tận lớp kìa? –Tôi hích nhẹ cậu ta.
Gia Bảo nhìn ra cửa, gườm gườm nhìn đám đó xong tiếp tục nằm bẹp xuống bàn ngủ tiếp. Tôi đã quyết định đào tạo cậu ta thành một hotboy rồi! Tôi xốc ngược cổ áo cậu ta, nghiêm túc:
-Gia Bảo, cậu quay về phía chúng cười một cái đi.
-Cái gì? –Mặt cậu ta ngay lập tức giật giật như khỉ.
-Cười-với-chúng-đi. Nếu cậu chịu cười, chiều nay tôi sẽ kèm cậu học.
Gia Bảo nhìn tôi đầy cảnh giác rồi quay về phía đám nữ sinh. Rồi quay lại nhìn tôi, thở dài một tiếng. Cậu ta cười nhẹ nhàng về phía chúng. Mọi người gần như bất động tại chỗ. Không biết bao lâu sau, một đứa mới gào lên:
-MẸ ƠI THẰNG BẢO NÓ CƯỜI VỚI GÁI!!!
Bắt đầu cả đám xông đến như hổ vồ mồi.
-Cười lại tao coi!
-Cười lại tao coi mày!
-Mày đổi tính khi nào thế???
Gia Bảo lúng túng nhìn tôi nhưng tôi chỉ nhe răng cười rồi quay đi. Tôi biết vì sao mọi người thay đổi thái độ đến thế. Vì khi cậu ta cười, nụ cười đó trông vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng, ấm áp. Bỗng chốc cả gương mặt cậu ta hiền hòa, gần như bừng sáng, như một thiên sứ vậy. Một tên du côn lại có nụ cười đó à?
Tôi lặng lẽ xếp sách vở vào trong bàn rồi bước ra.
-Dương… Đừng bỏ tôi… Dương.. –Gia Bảo chới với gọi tôi. Tôi nhếch mép cười lạnh lẽo, đáp trả:
-Đây là cơ hội cậu hòa đồng với lớp. Tấn công đi.
Nói xong tôi phủi mông đi thẳng.
Tôi bước vào thư viện, ôm vài cuốn sách đã đọc xong đi trả. Nhưng hôm nay, người quản lí lại là người khác. Tên nhát gái đâu rồi? Tôi tự hỏi nhưng rồi không để tâm lắm. Tôi bước vào bên trong, dạo quanh các giá sách tìm sách.
-A… Đây rồi! –Tôi nhìn cuốn sách ở trên cao. Tôi nhảy dựng lên cố để lấy nó nhưng vô ích. –Lì với chị à?
Tôi nghiến răng rồi nhảy thật cao, rút mạnh cuốn sách ra. Cuốn sách nhích nhẹ rồi rơi xuống. Tôi hồ hởi cầm trên tay nhưng cuối cùng, một cuốn sách khác bỗng từ trên cao rơi mạnh cái “bốp!” trên đầu tôi. Tôi xoa đầu nhìn xuống, cuốn sách nào đó rơi trên đất.
-Cái…
Nhưng chưa kịp nói hết câu thì cả đống sách từ hộc tủ đó đua nhau rơi xuống đập xuống đầu tôi bôm bốp. Tôi bị sách đè chết giữa sàn. Tôi giật giật vài cái, mũi tràn ngập mùi giấy. Lúc ấy, có một bàn tay lôi cổ tôi ra khỏi đống sách. Tôi xác xơ, thở phào nhìn sách rơi một đống trên sàn. Quay ra phía sau thở một tiếng:
-Cảm… -Nhưng tôi khựng lại, người đứng phía sau tôi, gương mặt đang trầm trầm lạnh lùng đang đỏ dần lên, tôi khó khăn phun nốt chữ còn lại –…Ơn…
Cậu ta!!! Hoàng Thanh Tú! Tên nhát gái!
Thanh Tú không nhìn tôi, cậu ta cúi xuống nhặt những cuốn sách lên, lầm bầm:
-Khi lấy sách phải cẩn thận chứ. Hậu đậu. Đã bảo những cuốn sách trên cao cứ lấy cái thang mà leo rồi.
Tôi xoa xoa cục u trên đầu, cúi xuống nhặt cùng. Cậu ta vẫn vậy, trông bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng thực chất chỉ là một tên nhát gái, trầm tính.
-Hoàng Thanh Tú. –Tôi buột miệng lên tiếng. Cậu ta ngước lên nhìn tôi. Tôi giật mình, cười hề hề -À, tôi thử xem đó có phải tên cậu thật không đấy mà!
Ngay lập tức, cậu ta phản ứng mạnh mẽ bằng cách cúi rập đầu xuống cặm cụi nhặt nhanh đống sách lờ tịt tôi, che đi gương mặt đang đỏ phừng phừng cậu ta. Nhưng có giấu cũng thế thôi vì rõ ràng cái vành tai cậu ta đỏ lựng lên kìa, đáng yêu thế không biết!
-Hôm nay không phải cậu trực thư viện nữa à?
-Tôi chỉ trực theo lịch thôi. –Cậu ta trả lời, vẫn tránh nhìn tôi.
-Thế sao hồi đầu năm giờ tôi thường hay thấy cậu nhỉ?
-Vì tôi muốn trực nên nhận trực thay người khác. –Cậu ta xếp sách ngay ngắn lên kệ tủ.
Tôi bực mình túm lấy tai cậu ta lôi qua, cau mày gào lên:
-Thằng kia! Mày coi bà như cái tủ à? Nhìn mặt bà mà nói xem nào!
Cậu ta thêm một lần nữa bị ép nhìn tôi. Đôi mắt cậu ta mở to, cái kính hơi sáng lên phản chiếu chút ánh sáng bên ngoài cửa sổ. Mặt cậu ta đỏ dần lên, vành tai nóng rực.
-Ê…ê… Đừng… -Cậu ta lùi người ra sau, một tay giữ lấy cái tai mà tôi vừa túm xong. Tay kia đưa lên che khuôn mặt đang đỏ lên của mình. Mọe nó, trông mày không giống con trai tí nào, trông như mấy bé gái loli ấy.
-Thôi nào Thanh Tú. Cậu làm thế khiến tôi có cảm giác như mình là một thằng dê già biến thái đang cố sàm sỡ một bé gái trong sáng ấy.
-Chứ còn gì nữa! –Cậu ta gào lên.
-Thanh Tú…-Tôi bất mãn gào lên –Cậu giỏi võ mạnh mẽ thế mà sao giờ yếu như sên thế?
-Chỉ khi đứng trước mặt con gái tôi mới thế thôi.
-Hể, vì sao?
-Vì.. –Cậu ta khó khăn –Tôi cũng chẳng biết, nhưng nhà tôi có đến năm người, mẹ tôi mất từ khi nào tôi còn chả rõ. Chỉ biết nhà có bố tôi, còn lại tôi có ba anh trai. Nhà toàn trai nên thành ra tôi chưa bao giờ tiếp xúc với con gái, hồi trung học tôi cũng học trường tư thục nam… Nhưng tôi cũng chả biết vì sao những thằng con trai khác không bị sao, mà riêng tôi thì lại nhát thế này nữa.
-Còn lý do khác đúng không? Lý do thực sự cậu sợ con gái mà cậu không muốn nói...
Thanh Tú im lặng, cậu ta vội quay mặt đi hướng khác, nhàn nhạt nói:
-Liên quan quái gì đến cậu?
-Không phải là liên quan hay không... Tôi chỉ muốn hỏi cậu mhư thế thôi... Là bạn bè mà... Vì tôi nghĩ, nói chuyện, hay chào cậu buổi sáng là không đủ. Tôi nghĩ chuyện đó rất buồn nên mới hỏi cậu.
-Tại sao cậu không lờ tôi đi như những người khác để tôi bớt đau đầu nhỉ? -Thanh Tú vuốt mặt.
Cậu ta ngồi xuống, úp toàn bộ mặt mình vào tay, để những lọn tóc mềm rũ xuống.
-Tiếc thật, cậu rất đẹp trai, đáng yêu, nhưng người ta chỉ dám ngắm, không dám đến gần vì nghĩ cậu khó gần…
-A, mày đây rồi thằng oắt. –Một giọng nói rít nhẹ vang lên từ phía sau tôi. Tôi hoảng hốt quay lại, đám con trai hôm qua gây ồn ào ở thư viện đây mà. Thanh Tú từ đứng dậy, gương mặt bình thản đến kì lạ.
-Thằng nhóc mọt sách, hôm qua mày làm mất mặt tao ở thư viện! –Một thằng đô con xách cổ áo Thanh Tú giật mạnh. Tôi nhìn sang Thanh Tú, mặt tái mét.
-Này, tôi sẽ báo cô thủ thư đấy! –Tôi gào lên túm lấy tay hắn giật ra.
-Im đi! –Thằng đó vung tay về phía tôi –Đừng tưởng con gái mà tao không đánh nhé!
Tôi trợn mắt nhìn thằng con trai trước mặt mình. Bỗng nhiên, một cái kính rơi xuống đất, “cạch” một tiếng. Dáng cao cao của Thanh Tú đứng chắn trước mặt tôi.
BỐP!
Tôi bịt chặt tai lại. Người run lên rồi cố mở mắt ra, trước mặt tôi, Thanh Tú lạnh lùng nhìn tên con trai bị cậu ta đấm một cú mạnh ngồi thụp xuống trước mặt mình. Đám phía sau bắt đầu xôn xao.
-Thanh Tú, cậu…-Tôi ngạc nhiên nhìn Thanh Tú.
-Đừng làm tôi mất tập trung. –Thanh Tú lên tiếng, âm vực nhàn nhạt, rồi cậu ta tiến tới.
-Không, Thanh Tú, đừng làm ồn ào! –Tôi vội níu cậu ta lại. Ngay lập tức, tiếng bước chân người đến vang lên, kèm theo tiếng nói to:
-Chuyện gì ẩu đả trong thư viện thế?
“Chết rồi!” Đầu tôi gào thét. Không kịp nghĩ ngợi, tôi cúi xuống nhặt cái kính của Thanh Tú lên rồi nắm chặt lấy tay cậu ta chạy vèo ra phía sau dãy tủ.
-Thùy Dương, thả tôi ra… -Thanh Tú lúng túng cố vùng ra.
-Đây không phải là lúc xấu hổ, cậu có muốn bị tống vào phòng giám thị vì vi phạm nội quy thư viện không?
Nói rồi tôi đẩy mạnh cậu ta vào góc tủ, phía sau dãy bàn bạn đọc. Cả hai đứa tôi ép mạnh vào đó, mồ hôi chảy ra. Tiếng ồn ào, tiếng la mắng của người trực thư viện cùng cô thủ thư vang lên. “Chết tiệt!”. Tôi thầm nghiến răng. Bỗng, có ngón tay khe khẽ chọc nhẹ vào người tôi. Tôi giật mình nhìn lại, thấy tay mình đang ép chặt vào miệng cậu ta. Vì vội quá sợ cậu ta lên tiếng nên mới “diệt khẩu” như thế. Tôi lúng túng gỡ tay mình ra, nhăn nhẹ mặt đầy hối lỗi, lí nhí:
-Xin lỗi…
Nhưng cậu ta chỉ vội quay mặt đi chỗ khác. Thanh Tú nâng nhẹ cánh tay mình lên che đi nửa mặt đang đỏ của mình. Lúc đó, trong đầu tôi chỉ thầm gào thét: “Ôi dễ thương quá!!! Đi chết đi Thanh Tú!!! Ôi bé loli của chị!”. Nhưng ngay đúng lúc đó, bỗng cả người tôi như bị ai đó vòng ngang qua người mà kéo ra. Tôi mở to mắt bất ngờ thấy người mình như bị nâng lên khỏi góc tường rồi bị vác ngang trên vai ai đó. Lúc đó, trong đầu tôi hiện lên một câu hỏi: “Mình nhẹ đến thế sao? Ô hô!”. Nhưng, một giọng nói ngang phè phè vang lên cắt phựt dòng suy nghĩ của tôi.
-Này thằng kia, định giở trò gì với bạn của tôi thế?
Tôi quay đầu lại, trợn tròn mắt.
-GIA BẢO???
/26
|