104. BỎ TRỐN [3] Trong lúc Ngải Ái hoảng hốt thì đã bị ba cô nàng chuốc tới mấy cốc rượu. Đây là lần đầu tiên cô uống rượu nên cảm thấy dạ dày mình như muốn bốc cháy, tay chân mềm nhũn không chút sức lực ngồi trên ghế nệm, các cô nàng kia càng tấp rượu tới tấp. Đầu óc cô bồng bềnh, mơ màng như sắp ngủ. “A…” Lại một ly rượu đỏ được đưa tới môi sau đó là những bàn tay mịn màng trắng trẻo giữ cô ép cô uống ly rượu đó. “Sếp, em được mười ly. Anh hứa phải giữ lời đó nha”. “Sếp Mộc, em tám ly nha”. “Còn em chín ly…” Các nàng bắt đầu quay sang Mộc Dịch Triệt làm nũng. Mộc Dịch Triệt lắc lắc rượu đỏ sóng sánh trong ly, ánh mắt bất ngờ thay đổi, ném ly rượu xuống đất. Chiếc ly lăn lăn mấy vòng rồi bắn rượu ra thảm, nhanh chóng bị hút hết vào trong sạch sẽ không còn dấu vết. Ba cô nàng đang tranh luận om xòm liền im bặt, khó hiểu nhìn mặt Mộc Dịch Triệt: “Sếp Mộc…” “Tôi muốn các cô phục vụ cô ấy uống rượu chứ không phải là chuốc rượu cô ấy”. Anh quay mặt sang, tóc mái bồng bềnh che khuất ánh mắt không thể nhìn ra được thái độ của anh. “Tôi đếm đến ba, cút hết cho tôi”. “Sếp Mộc, còn kim cương…” Rút thẻ vàng ra ném xuống đất. “Cầm đi, cút!” Ba cô nàng cuống quít cầm chiếc thẻ hớn hở chạy ra ngoài. Trên thế giới chỉ có vài chục người sở hữu chiếc thẻ này mà phải là những người thuộc tầng lớp quý tộc hoặc ông chủ của những tập đoàn lớn sở hữu khối tài sản kếch sù. Đây là thẻ Đây là thẻ VIP dành riêng cho Mộc gia, hay nói cách khác, ai quẹt thẻ này không chỉ mua được kim cương mà còn có thể mua được cả tòa nhà chọc trời. Chỉ có thể là Mộc gia mới giàu thế. Mộc Dịch Triệt dứng dậy, từ từ bước tới phía trong góc, giữ cổ áo của Ngải Ái: “Bé say rồi ư?” Trong mơ màng, Ngải Ái ôm lấy tay anh rồi bừng tỉnh: “Xem ra Mộc Duệ Thần phải đánh giá cao anh”. Gạt tay anh ra, Ngải Ái loạng choạng đứng dậy. Bịch! Cô ngã sấp xuống ghế nệm. “Ah… đau quá… Đau!” Mắt nhắm mắt mờ, đầu óc chếnh choáng nhìn người trước mặt rất quen nhưng không nhớ ra là ai, Ngải Ái lảo đảo đứng dậy đẩy Mộc Dịch Triệt: “Anh là ai vậy… Sao xô tôi ngã… Đau quá… Đau quá… Ai…” “Mới có mấy ly rượu mà đã say thế này, không có sức chiến đấu, không có sức phản kháng, lại ngốc nghếch, dễ bị đánh bại quá…”. Hừ mộ tiếng, Mộc Dịch Triệt khoanh tay đứng nhìn Ngải Ái đang nằm dài trên ghế nệm. “Thông minh sành sỏi như Mộc Duệ Thần sao lại giữ cô bên cạnh?” Ánh mắt chợt lóe lên tia sáng, Mộc Dịch Triệt thả tay xuống cau mày: “Bé vô dụng như vậy, anh đã giúp bé thoát khỏi tay nó mà bé cũng không thích ở với nó đúng không?” Ngải Ái nằm trên ghế nệm cựa quậy lảm nhảm: “Mộc Duệ Thần, thằng nhóc thối tha, tránh ra, tôi muốn về nhà, mẹ phải về nhà…” “Coi như bé đồng ý với anh rồi nhé. Anh không mạnh bạo với bé đâu”. Mộc Dịch Triệt cười khẩy, cởi áo khoác, rồi đặt tay lên dây nịt. “Để anh giúp bé giải tỏa. Bé phải biết một điều thằng nhóc kia không thích hàng đã qua sử dụng, sau này chắc chắn sẽ bỏ rơi bé… Anh giúp bé hoàn thành nguyện vọng… Nhớ phải cảm ơn anh… Bé con”. ************* “Chủ tịch, Giản tiên sinh gọi điện. Nói có việc khẩn cấp”. Trong phòng hội nghị rộng lớn, thư ký khom người nói với cậu con trai phong độ ngồi giữa phòng rồi đưa điện thoại cho anh. Mộc Duệ Thần cầm điện thoại lên, hỏi ngắn gọn: “Chú Giản, có chuyện gì?” “Cậu chủ, Ngải tiểu thư đã bị người khác đưa đi”. “Ai?” “Sợ rằng đó là Mộc thiếu gia”. Mộc Duệ Thần đăm chiêu một lúc rồi giao phó: “Ừm. Tôi biết. Cứ như vậy đi”. “Nhưng thưa cậu chủ… Không sai người đuổi theo sao? Cứ để Mộc thiếu gia đưa Ngải tiểu thư đi”. “Đừng lo!”. Mộc Duệ Thần nhìn đồng hồ đeo tay, giọng nói anh biểu lộ sự tự tin và bình tĩnh cực kỳ. “Tôi muốn cô ấy tự quay về”. Mộc Giẩn ngẩn người ở đầu dây bên kia, mỉm cười: “Vâng, tất cả mọi chuyện đều nghe theo cậu chủ”. Đặt điện thoại lên bàn, ánh mắt sắc bén của Mộc Duệ Thần chỉ thoáng qua mấy giấy rồi bình thản ngay sau đó, nhìn xuống dưới mỉm cười. “Hội nghị tiếp tục!” Xửa lý công việc đâu ra đấy, gặp rắc rối vẫn vững vàng, anh chỉ có một mục tiêu duy nhất là làm sao để tối đa hóa lợi nhuận của Mộc thị. Những ánh mắt bên dưới lộ vẻ tán dương cậu con trai đó, vui vẻ có, ngưỡng mộ có, hầu như không có ai ghen tị. Mà không, đó sắp không phải là cậu con trai nữa, mà là một người đàn ông thực thụ. Bởi vì tổng giám đốc, chỉ còn vài ngày nữa là trưởng thành – đủ mười tám tuổi. ************* Mộc Dịch Triệt cởi dây nịt ném xuống đất, hấp tấp cúi người bế cơ thể mềm mại của Ngải Ái. Cô gái này thật mềm mại, cả người nhẹ tênh. Anh ôm cô, cô nép vào người anh bấu víu, hơi thở của cô như hương hoa lan nhè nhẹ lướt qua má anh, sau đó lan tỏa vào trong lòng. Làn da trắng nõn, lấp ló dưới làn váy ngắn là đôi chân dài mượt mà, mắt Mộc Dịch Triệt nhìn lướt qua từ trên xuống dưới và thấy lưỡi mình khô khốc như khát nước. Muốn một cô nàng chủ động đã là chuyện của ngày xưa. Bây giờ, anh rất có hứng thú với cô gái như thế này. Anh cười khì, đặt cô nằm xuống ghế nệm, sau đó xốc váy lên, vuốt ve cặp đùi mịn màng… Cảm giác này làm cho người ta muốn nghiện… Bàn tay lấm tấm mồ hôi, cả người nóng bừng, hơi thở bắt đầu nặng nề như dây cung sắp bị kéo đến đứt, anh gầm nhẹ. “Chết tiệt, cơ thể đàn bà không phải chưa đụng vào, hôm nay thế này thật mất mặt”. 105. BỎ TRỐN [4] Người con gái dưới thân anh nằm ngay đơ như khúc gỗ ngủ say như chết, miệng còn chảy cả nước miếng. Anh cảm thấy nằm trên cô nàng như cô thật mất mặt, càng thở gấp vì tức. Điều đó như đang tra tấn anh tới phát điên. Vốn chỉ định chuốc cho cô say khướt rồi hàn huyên tâm sự làm thơ sau đó gửi trả lại cho Mộc Duệ Thần. Bây giờ, anh bắt đầu thấy hối hận vì ép cô uống say. “Đi cùng với người ngốc mình cũng sẽ làm những chuyện ngốc nghếch quả không sai, tôi mới ở với cô có mấy tiếng mà tôi thấy đầu óc tôi ngu đi rồi đây”. Mộc Dịch Triệt nói nhỏ, tát nhẹ vào mặt Ngải Ái. “Bé con, cô mở mắt cho tôi”. “A…” Ngải Ái gạt tay anh ra, chun mũi tiếp tục quay đầu ngủ. “Mấy con mũi… Tránh chỗ khác…” Muỗi! Mắt Mộc Dịch Triệt run run, hai tay vỗ liên tiếp vào má Ngải Ái. “Đứng dậy đi! Anh đây không có hứng với một xác chết”. Bốp bốp bốp bốp bốp! Mấy cái tát vào má Ngải Ái làm cô quơ tay loạn xạ sau đó mở to mắt hét: “Á Á Á! Ai tát vào mặt tôi! Cút đi! Cút đi! Mấy con muỗi chết tiệt!” Hét xong, lại ngả người ngủ tiếp. Mộc Dịch Triệt chán nản văng tục, sau đó hai tay tiếp tục vuốt ve đùi cô. Làn da mịn màn quyến rũ như thế này thật mê người. Nhìn cô ngủ say sưa, anh cúi xuống cắn một cái vào tai. Nhiều năm quan hệ với khá nhiều gái đẹp, Mộc Dịch Triệt biết cách làm thế nào để một người phụ nữ trở nên sexy và kinh nghiệm… Anh liếm vành tai cô, sau đó hà hơi thổi vào làn da mềm mại. Ngón tay lần mò vào trong nơi nhạy cảm, nhẹ nhàng cởi xuống… Ngải Ái vẫn ngủ say như chết, còn ngáy thành tiếng. “Shit!” Mộc Dịch Triệt buông Ngải Ái ra ngồi thẳng dậy, quơ chai rượu tu ừng ực. Chưa từng có người con gái nào khiến anh thấy thất bại như thế này. Số người đẹp muốn phục vụ anh một đêm có thể xếp đầy cả con phố và cũng có ai được anh phục vụ tận tình như cô bé này. Nghe có tiếng rục rịch sau lưng, Mộc Dịch Triệt quay đầu lại. Ngải Ái ôm chiếc áo khoác của Mộc Dịch Triệt, chảy nước miếng nói mớ: “Tôi… ăn… sườn xào chua ngọt… chẹp chẹp…” Nước miếng cô chảy dài trên chiếc áo khoác hàng hiệu Armani… “Không ngờ khẩu vị của thằng nhóc Mộc Duệ Thần lại đặc biệt như vậy. Nó mà coi trọng cô bé này sao?”. Mộc Dịch Triệt đứng dậy, gài lại nút áo, cười lạnh. “Tệ quá!” Rồi anh cúi xuống chống tay lên thành ghế nhìn khuôn mặt Ngải Ái. “Nhưng bất hạnh cho nó… Cô nhóc nô lệ này… Làm cho mình thích thú”. ************* Lúc Ngải Ái tỉnh dậy, gáy đau như sắp rớt ra khỏi cổ. Ngồi dậy nhận ra mình đang ngồi cạnh ghế lái trong một chiếc xe ô tô, cô làu bàu rồi đưa hai tay lên di trán. Ngón tay còn chưa chạm vào trán thì một bàn tay to đã đặt ngón cái lên thái dương của cô xoa nhẹ. Cô quay đầu qua nhìn thấy đó chính là Mộc Dịch Triệt, người âm mưu chuốc say cô. “Bỏ cái tay anh ra!”. Ngải Ái lùi ra xa, gạt tay anh, vẻ mặt căm ghét. “Đừng có làm bộ mèo khóc chuột”. “Bé con, em đừng thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy chứ. Phản ứng của em lúc nãy khác mà”. Mộc Dịch Triệt dựa lưng vào ghế, thái độ thản nhiên. “Hai chúng ta đã phối hợp rất ăn ý, trông em rất mãn nguyện, sao giờ lại trở mặt với anh. Em thay lòng đổi dạ nhanh quá đấy”. “Anh nói cái gì?” Ngải Ái phải mất một lúc mới hiểu hết mấy câu anh chàng nói, lật đật túm quần áo mình kiểm tra. Quần áo đều nguyên si, da dẻ cũng chẳng có mấy vết bầm tím này kia như cái hồi bị Mộc Duệ Thần cắn mút, ngẩng đầu nói: “Anh đừng có gạt tôi. Giữa tôi và anh vốn chẳng có chuyện gì xảy ra”. “Em bất tỉnh nhân sự sao nhớ được chuyện đã xảy ra? Nhìn em lúc say rượu đẹp mê hồn, nếu nhóc Thần nhìn thấy em khiêu gợi như thế chắc ghen tức lắm… Ha ha ha” Nhìn Mộc Dịch Triệt biểu đạt sự tự tin bằng tràng cười phá lên, Ngải Ái nhếch môi cười. “Tôi không phải con ngốc. Này anh, tôi năm nay hai mươi hai tuổi rồi nhé. Nếu chuyện đó xảy ra với lần đầu tiên, chắc chắn tôi sẽ có cảm giác. Đằng này tôi chỉ say rượu, không có ngốc, anh tưởng tôi là đứa con nít ba tuổi hả?” Anh nhướng mày nhìn Ngải Ái: “Lúc thì thông minh đột xuất, lúc thì ngốc nghếch, cô thật quái dị”. “Cảm ơn anh đã khen. Tôi rất vinh dự”. Ngải Ái ngang bướng nói lại. Mộc Dịch Triệt quay đầu nhìn về phía trước, gương mặt đẹp trai của anh hiện lên vẻ bí hiểm: “Lần đầu tiên… A ha ha ha”. Ngải Ái quay đầu qua cửa xe: “Tôi không muốn ngồi đây trao đổi với anh về chuyện đó!” “Thằng nhóc không hề đụng vào cô, sao nó không đi làm hòa thượng đi nhỉ?” Ngải Ái mím môi không nói gì. Mộc Dịch Triệt nhìn đồng hồ đeo tay, nhấn ga cho xe chạy nhanh về phía trước. “Còn năm phút nữa bữa tiệc từ thiện sẽ bắt đầu. Bé con, chúng ta đi thôi!” “Năm phút hả? Anh đi chậm chút đi, muốn chết à?” “Đó là một ý hay. Cô chết thì tôi sẽ không phải chịu trách nhiệm”. “Á…! Chậm lại đi… Á, coi chừng tông phải xe kia… Trời ơi! Anh vượt đèn đỏ. Đừng có lái sát đuôi xe khác! Á Á. Tôi mà bị tai nạn rồi chết sẽ biến thành ma hiện về bóp cổ anh. Mộc-Dịch-Triệt. Anh là đồ biến thái!” Chiếc Ferrari màu bạc lao như bay trên khắp cả ngả đường sáng choang ở New York. Trong tiếng gió ù ù có tiếng hét điếc tai của con gái: “Mộc Dịch Triệt, anh là đồ biến thái, biến thái, biến thái, biến thái…” 106. BỎ TRỐN [5] Dưới ánh trăng, chiếc xe lao vút trên đường, trong không khí chớp mắt không thể nhìn thấy đèn xe. Sau đó xe ô tô phanh kít trước hội trường khách sạn, vỏn vẹn đúng năm phút đồng hồ, không kém một giây. Mộc Dịch Triệt nhếch môi, bật ngón tay, cười sảng khoái: “Có thể ngồi trong xe tôi năm phút mà không ngất xỉu, cô là người đầu tiên. Bé con, tôi phải nhìn cô bằng ánh mắt khác”. Ngải Ái thở hồng hộc, tay nắm thanh chắn cửa xe lúc này mới thả ra, xụi lơ trên ghế đảo mắt nhìn xung quanh. Một bàn tay đẩy mặt cô quay qua, gương mặt đẹp trai gần sát, gần tới mức như muốn dán môi vào mặt cô. “Khen cũng đã khen rồi sao mới đó đã oải rồi”. Ngải ái chống tay ngồi thẳng người sau đó đẩy mặt anh ra: “Cảm ơn anh đã quan tâm. Tôi không sao!” Anh cười như không cười, đẩy cửa xe. “Xin mời!” Ngải Ái nhìn Mộc Dịch Triệt không mặc áo khoác mà mặc sơ mi không gài ba nút trên để lộ ra vòm ngực nhìn có vẻ thiếu đứng đắn… Còn cô, chiếc áo sơ mi trắng dính rượu đi kèm váy ngắn giá rẻ… không hợp với nơi xa hoa này chút nào. Cô chỉ vào người mình: “Anh nghĩ chúng ta cứ thế này mà vào đó à?” “Tất nhiên!” “Ok! Người mất mặt là anh, đừng có trách tôi đấy!” Anh mỉm cười làm như không quan tâm, giọng nói vang vang: “Ai nói hai ta mất mặt. Chúng ta là cặp đôi có một không hai, khối người ước được như chúng ta”. Có một không hai. Ngải Ái cười toe toét, khoác tay Mộc Dịch Triệt từ từ đi vào sảnh nhìn những chùm đèn sáng choang sa hoa và vô vàn mỹ nữ mới thấu hiểu cô đúng là “có một không hai” thật. m nhạc du dương, các đôi khiêu vũ uyển chuyển. Tuy cả hai xuất hiện bất ngờ nhưng chẳng mấy ai chú ý tới họ. Mộc Dịch Triệt đã quá nổi tiếng là người phóng túng không biết kiềm chế lại là người của Mộc gia nên không nên nhìn chằm chằm vào anh. Tốt nhất không nên dây vào Mộc thị. Ngải Ái nhìn lướt qua toàn bộ hội trường, ở đây có ba tầng, những nhân vật nổi tiếng sẽ ngồi ở trên cao, trên sân khấu có một dàn nhạc chơi những bản hòa tấu vui nhộn, có người khiêu vũ, có người đứng trò chuyện,… Lúc này, cô đang đứng cùng với Mộc Dịch Triệt trên tầng hai của hội trường. Ở đây khá yên tĩnh. Trên dãy hành lang là các phòng riêng biệt. Mộc Dịch Triệt đưa cô vào một căn phòng, sau đó biếng nhác ngồi trên ghế nệm. Căn phòng được trang trí khá đơn giản nhưng nhìn là biết toàn thứ đắt tiền. Anh đập vào chỗ bên cạnh, nhìn cô: “Ngồi đi!” “Sao chúng ta không ra đại sảnh?”. Ngải Ái chần chừ. “Không phải anh nói là muốn dự tiệc à?” Lại ở đây một mình với một con sói, cô không đồng ý. “Đây là phòng đặc biệt dành cho khách VIP, không có ai vào đây đâu”. Anh nhếch môi cười đểu. “Cô tưởng tôi sẽ đưa cô về nước? Nếu muốn được như thế thì cô cũng phải đổi lại gì đó đi chứ!” Biết ngay mà! Ngải Ái rùng mình. “Anh Mộc, tôi không cần sự giúp đỡ của anh. Tạm biệt!” Cô vừa bước đi mấy bước liền nghe tiếng Mộc Dịch Triệt nhắc nhở: “Đừng bảo sao tôi không nói trước. Chỉ cần cô bước chân ra khỏi cửa sẽ không nhận được sự giúp đỡ của tôi lần thứ hai. Cô tưởng cô có thể chống lại nó. Rất có thể cô sẽ gặp lại nó ngay trong bữa tiệc…” “Cái gì?”. Ngải Ái quay lại. “Anh nói Mộc Duệ Thần tới đây?” “Tổng giám đốc trụ sở công ty đặt ở Mỹ có thể không đến sao?”. Mắt Mộc Dịch Triệt lóe sáng. “Đây là địa bàn của nó, sớm muộn gì cô cũng bị bắt lại… Ha ha… Tôi đã nói cho cô biết trước hậu quả rồi đấy…” Bất giác Ngải Ái có cảm giác như mình đang từng bước từng bước lọt vào cái bẫy mà Mộc Dịch Triệt giăng ra. Cô hít vào thật sâu nhìn Mộc Dịch Triệt: “Anh muốn làm gì tôi?” “Bé ngốc, anh đưa bé vào đây, còn có thể làm gì?”. Mộc Dịch Triệt giơ tay ra. “Bé con, ngã vào lòng anh đi”. Cô cau mày, đi từ từ tới ngồi xuống cạnh anh. Vừa đặt mông xuống đã bị cánh tay của anh vòng qua eo. Cả người cô cứng ngắt, mặt khó coi. Bị một người khác giới ôm sát như thế này, ngoài Mộc Duệ Thần ra thì Mộc Dịch Triệt là người thứ hai. “Thả lòng nào, chẳng phải anh nói với bé rồi sao, kỹ thuật của anh rất tốt”. Mộc Dịch Triệt dịu dàng nói vào tai cô, hơi thở phả vào cổ cô nóng hổi. Anh quay người cô lại, sau đó dang tay ôm cô vào ngực. “Em đẹp lắm, lại nhìn anh bằng ánh mắt ngây thơ”. Anh nói nhỏ, đôi môi trút xuống môi cô.. Ngải Ái giật mình giơ tay lên ngăn không cho anh hôn cô… Môi anh hôn trúng tay cô… Mềm mại nóng bỏng… như sức nóng của mặt trời… Ngải Ái run rẩy hai vai, rút tay không ngờ lại bị chụp lấy. Mộc Dịch Triệt nắm tay cô đưa lên trước mặt mình, sau đó liếm lòng bàn tay cô… Một cảm giác tê tê ngứa ngứa truyền từ tay cô tới lồng ngực. Ngải Ái ngượng quá hóa giận giang tay tát bốp vào mặt anh. Trên gương mặt trắng bóc của Mộc Dịch Triệt ửng đỏ, tức giận nắm chặt hai tay cô, cười nụ cười độc ác khiến người khác phát run. “Không ngờ cô cũng mạnh mẽ đấy. Tốt thôi, bé con, hôm nay cô chạy đâu cho thoát”. Ngải Ái phẫn nộ vì không thể đạp cho anh ta một cú rồi tông cửa chạy ra ngoài vì Mộc Duệ Thần cũng đang ở đây nên cô không dám lao ra ngoài đó. Năm năm trước cô thấy con người Mộc Dịch Triệt quá nguy hiểm và cần phải bảo vệ Mộc Duệ Thần. Còn bây giờ độ nguy hiểm của Mộc Duệ Thần lũy thừa lên… Không ngờ cậu ta lại xuất hiện… Cô không dám nhìn mặt cậu ta nữa… Nhớ lại ánh mắt và nụ hôn bá đạo… Cô sợ… “Á! Đau quá!” Ngải Ái hét lên, đưa tay che tai lại, lùi về phía sau mấy bước, tức giận quát: “Mộc Dịch Triệt, anh đúng là tên biến thái. Đồ điên. Không có nhân tính. Ai cho anh cắn tai tôi!” “Cô ngớ người nên tôi phải làm cho cô tỉnh lại”. Mộc Dịch Triệt nhún vai cười. “Chỉ cần cô ở trong này, bởi vì cô có chạy tới đâu tôi cũng bắt cô lại được, đừng phí sức vô ích”. Những người trong Mộc gia đều giống nhau, thích uy hiếp người khác, không biết liêm sỉ, hèn hạ. Ngải Ái mấp máy môi, quay người định đi ra cửa: “Tôi chán cái trò uy hiếp này của mấy người rồi. Tự anh chơi một mình đi. Hội trường này to như thế này, xác suất gặp được Mộc Duệ Thần cũng khôn phải là một trăm phần trăm. Tôi không cần sự trợ giúp anh”. “Quyết định rồi chứ?”. Mộc Dịch Triệt nhếch môi cười như quỷ. “Không thay đổi?” Lúc này tiếng nhạc xập xình ở tầng dưới ngưng bặt, nghi thức chủ trì vang lên. Ngải Ái đứng ở cửa sổ nhìn Mộc Giản bước tới bục, đọc diễn văn… Mặt cô tái đi: “Bữa tiệc từ thiện tối nay là do Mộc Duệ Thần tổ chức sao?” “Đoán đúng rồi đấy. Lát nữa tôi sẽ thưởng cho cô một nụ hôn. Toàn bộ hội trường này đều có người của Mộc gia mai phục, xác suất gặp phải nó của cô là rất cao…” “Anh! Tại sao anh còn dẫn tôi tới đây?”. Ngải Ái ức chế la to. “Anh tự tin có thể đưa được tôi ra ngoài?” “Dĩ nhiên!” Mộc Dịch Triệt nhếch môi cười kéo rèm cửa lại sau đó đi tới cạnh Ngải Ái. Hai tay ôm eo cô từ phía sau, để cả người cô dựa sát vào anh. Giọng nói anh khàn khàn khiêu khích: “Lần đầu tiên… nếu bé con ngủ với người kinh nghiệm như tôi sẽ rất thích, phải không bé con?” ************* “Cậu chủ, có nhân viên báo cáo nhìn thấy Mộc thiếu gia xuất hiện…”. Mộc Giản đứng đằng sau Mộc Duệ Thần cung kính nói. “Cậu ta đi cùng một vị tiểu thư. Tôi đoán đó là Ngải tiểu thư.” “Ừm, tôi biết rồi!” Mộc Duệ Thần giơ tay nhìn đồng hồ: “Chú giản, chú giao phó mọi việc tới đâu rồi?” “Lệnh của cậu chủ tôi đã hoàn thanh. Người đang ở trong phòng, chờ cậu chủ chỉ định”. Mộc Duệ Thần gật đầu, quay người bước lên cầu thang: “Dẫn người tới đây!” “Vâng!” Mộc Giản gật đầu rồi bước nhanh ra khu phía sau, thở dài. Hôm nay nếu cậu chủ không nói đừng quấy rối Ngải tiểu thư thì họ sẽ để tiểu thư dễ dàng chạy thoát như vậy sao? Ông đã phục vụ cho cậu chủ nhiều năm nên rất hiểu cậu chủ, cho dù sắc mặt cậu chủ không thay đổi nhưng chắc chắn ngài đang tức giận. Ngải tiểu thư cũng to gan thật, không những bỏ trốn lại ở cùng một chỗ với anh họ của cậu chủ… Ông lại thở dài vì Ngải Ái… Thấy thật khổ cho cô… Tại sao? Bởi vì ông biết cả đời Ngải tiểu thư phải ở bên cậu chủ. ************* “Cút chỗ khác! Đồ biến thái!” Ngải giơ chân đá vào trước ngực Mộc Dịch Triệt, để lại một dấu chân thật to. Mộc Dịch Triệt bị đá trúng bật cười: “Bé con cũng thú vị đấy. Ok. Anh đây sẽ chơi với bé”. Nhanh như chớp, anh chàng chạy tới cửa đứng chắn trước mắt Ngải Ái: “Không đi đường này được!” Ngải Ái sốt ruột chạy trở lại ghế nệm ném ly bình vào người Mộc Dịch Triệt, mắng sa sả: “Đồ điên! Tránh ra! Tôi đã nói không cần sự trợ giúp của anh, anh còn bắt tôi làm gì”. “Anh đang chơi trò chơi. Bắt bé lại sau đó “chơi” bé. Trò này vui hết sẩy”. Mộc Dịch Triệt đứng trước cửa cười đểu nhìn Ngải Ái đang lùi dần về phía tường. “Bé không cần anh giúp sức nhưng anh sẽ sớm làm cho bé kiệt sức rồi đưa bé về nhà, ok?” Anh chàng lại còn cười phá lên. Ngải Ái cầm quyển tạp chí trên bàn ném thẳng vào mặt anh. Mộc Dịch Triệt nhanh nhẹn né qua một bên. Cô nhìn cửa sổ gần đó nghĩ bụng hay là đập cửa nhảy ra ngoài… Oh no! Cô lắc đầu quầy quậy. Cô không phải người nhện càng không phải rồng, đập cửa kính nhảy xuống dưới chỉ có nước tan xương nát thịt. “Anh đến đây, bé con… Bé chạy đâu cho thoát!”. Mộc Dịch Triệt ngay sau đó nhảy lên bàn rồi lăn mấy vòng xuống thảm như điệp viên vươn tay bắt được Ngải Ái đang tìm cách chạy trốn. Trong lúc cuồng cuồng, cô ngã ập vào trong lồng ngực của Mộc Dịch Triệt. Mộc Dịch Triệt ép cô vào tường, hai cánh tay như cái lồng nhốt cô bên trong. “Bé không chạy được đâu!” Ngải Ái thở phì phò, hai má đỏ lên: “Thả tôi ra!” Mộc Dịch Triệt nhìn cô nói: “Nếu muốn anh thả bé thì bé hãy chủ động…” “Muốn tôi chủ động…” Anh chàng ôm gáy cô, ghé môi hôn lên đôi môi cô. Một nụ hôn sâu kiểu Pháp. Có thể nói đó là một nụ hôn dịu dàng đến kỳ lạ. Ngải Ái mở to mắt nhìn anh chàng rời môi mình cười nói: “Được anh hôn, bé thích không?” Ngải Ái đang định mở miệng nói thì nghe thấy tiếng cửa được đẩy bật ra. Cô nhìn thấy Mộc Duệ Thần đứng dựa người vào cửa, giọng nói anh dường như đang cố nén cơn giận xuống. “Ồ. Hai người vui vẻ quá nhỉ!”
/78
|