Chương 11: Không trả liền đánh gãy chân anh
Bạc Mục cũng đi rồi, Tô Trà có thời gian trước tiên đơn giản lập ra chuyện bây giờ mình cần làm.
Chuyện thứ nhất, chính là dựa theo Ngô Hà nói, đi tham gia cái chương trình tài năng kia, đồng thời tuyệt đối phải bộc lộ tài năng.
Trải qua đời thứ hai tôi luyện, Tô Trà đã không chấp nhận mình thất bại.
Nhưng hiện nay, cô còn muốn làm một chuyện, chính là chia tay với Địch Diệu.
Cô đã nói với Bạc Mục Diệc là sẽ chia tay Địch Diệu rồi, như vậy bây giờ liền muốn làm xong chuyện này.
Dây dưa dài dòng không còn là phong cách của Tô Trà bây giờ, chuyện muốn trả thù Địch Diệu có thể từ từ đi, thậm chí cô càng muốn chậm rãi dằn vặt người này, nhưng chia tay là nhất định phải quyết đoán, cô không thể chịu đựng người như vậy còn mang danh là bạn trai mình.
Tô Trà nhanh chóng từ trong danh sách điện thoại tìm tới tên Địch Diệu, gửi một cái tin nhắn.
Cô đã lâu không dùng công cụ liên lạc hiện đại, vào lúc này bấm từng chữ từng chữ, động tác liền có chút trì độn.
( Địch Diệu, chúng ta chia tay. )
Đơn giản trực tiếp.
Tiếp đó, chính là kéo dãy số vào danh sách đen.
Làm xong chuyện này Tô Trà hé mắt, ánh mắt mát lạnh nhìn về phía bầu trời bên ngoài.
Ánh mặt trời xán lạn, trời cũng rất xanh, hết thảy đều là dáng dấp tốt nhất.
Ngay cả không khí, đều làm Tô Trà cảm thấy hơi thở tốt đẹp.
Tất cả những thứ này, đúng là, quá tốt rồi!
Khóe môi cô phác hoạ ra một độ cong lạnh bạc, tiếp theo một lần nữa ngồi trở lại trên giường.
Chia tay là bước thứ nhất, bây giờ chính là bước thứ hai, kiếm tiền.
Tô Trà rất nhớ rõ, tình trạng kinh tế của mình cũng không tốt, thậm chí bởi vì còn phải thường xuyên cho Địch Diệu'Vay tiền', dẫn đến mình túng quẫn không thể tả.
Nói là mượn, chỉ là Địch Diệu kiếm cớ đòi tiền mình mà thôi.
Lúc đó mình thích Địch Diệu, không kiêng dè trả giá gì, đương nhiên là sẽ không cảm thấy có cái gì.
Tô Trà cũng không cảm giác cách làm của mình có lỗi, thích một người, sẽ toàn tâm toàn ý, điểm ấy không thể chê, cô chỉ hận lúc trước mình mắt mù thích Địch Diệu thôi.
Nhưng bây giờ không thích, vậy coi như không xong rồi, mượn tiền, đương nhiên là cần phải trả!
Bây giờ cô sống lại trở về, có lẽ là trải qua ký ức phong phú, nhớ tới đặc biệt rõ ràng, mấy phút sau, liền tính toán rõ ràng tất cả số tiền Địch Diệu mượn mình.
Tô Trà cũng không phải quá keo, mấy thứ như bình thường tiêu ít tiền mua bữa sáng cho anh ta đều xóa đi.
Tổng số tiền tính được, 10 ngàn 578 đồng, Tô Trà híp híp mắt, xóa cái số lẻ này đi, 578 còn lại coi như mua quan tài cho anh ta, cuối cùng, Địch Diệu vừa vặn nợ cô 10 ngàn!
Có điều bởi vì 10 ngàn này không có ghi giấy nợ, chỉ có số ít chừng một ngàn đồng là Địch Diệu mượn Tô Trà ở trên Wechat, anh đặc biệt cẩn thận, phần lớn tình huống đều là trực tiếp nói với Tô Trà, có lẽ cũng là sợ rơi mất, hoặc là một ngày nào đó Tô Trà trở mặt cầm lịch sừ trò chuyện tìm anh đòi tiền.
Anh ta cẩn thận cũng không sai, chí ít bây giờ Tô Trà thật sự trở mặt.
Có điều, Tô Trà vốn là không hi vọng Địch Diệu sẽ thừa nhận, có giấy nợ ý nghĩa cũng không lớn, thế nhưng bây giờ, cô có thừa biện pháp làm Địch Diệu trả tiền.
Không trả?
Vậy thì đánh gãy chân anh ta là được rồi!
Trải qua thế giới tàn khốc như vậy ở mấy đời, Tô Trà đã sớm trở nên lạnh lùng vô tình, đặc biệt là trong xương càng là hung tàn.
Lúc cô ở đời thứ nhất không phải là bị Địch Diệu đánh gãy chân sao?
Nổi thống khổ của cô, đương nhiên là muốn cho Địch Diệu, cùng với những người kia, đều hưởng thụ thật tốt một lần.
Nếu không, xin lỗi ông trời cho cô một cơ hội làm lại như vậy.
/1063
|