Chính văn Chương 22: Cô không xứng gọi cái tên đó!
Buổi trưa Tô Trà ăn cơm thịt gà nấm hương, có lẽ là ở thời cổ đại bị những món ăn tinh tế làm cho khẩu vị quá kén chọn, cho nên cô đối với những tiệm cơm lề đường này là thật sự có chút nuốt không trôi.
Có điều, tốt xấu vẫn cho cô một loại cảm giác quen thuộc hoài niệm.
Còn nhớ vào lúc ấy, mình là thường xuyên đến ăn.
Cô gửi tin nhắn cho Bạc Mục Diệc, nhìn thấy anh đáp lời, cô trầm thấp nở nụ cười, đều có thể nghĩ được biểu cảm Bạc Mục Diệc ở bên kia cau mày tưởng tượng xem cô rốt cuộc đang ăn cái gì.
Miễn cưỡng ăn cơm xong, Tô Trà về đến nhà.
Một buổi sáng cái gì cũng đều chuẩn bị đầy đủ hết, nhưng không có nghĩa là liền OK.
Tô Trà nhớ tới, bây giờ mình vẫn còn là một học sinh lớp 12.
Lúc trước cô mới vừa thành niên, nếu không thì, chẳng phải là Bạc Mục Diệc ra tay với vị thành niên sao?
Không chỉ là lớp 12, hơn nữa lại thêm một tháng, cũng chính là ngày tám tháng sau, cô liền phải thi đại học!
Đời trước mình bị Địch Diệu giam giữ, không đi thế giới giải trí được, ngay cả thi đại học cũng không tham gia.
Tô Trà biết rõ tầm quan trọng của học tập, không chỉ là cần phải đi vào thế giới giải trí, cô càng cần phải làm cho mình có kiến thức phong phú, hơn nữa đọc sách nhiều, tóm lại là mới có lợi.
Vị trí trường học của cô là trường trung học phố thông bình thường của địa phương, tỉ lệ lên lớp bình thường thôi, có lớp ưu tú và lớp kém, Tô Trà là ở vị trí trung đẳng.
Kỳ thực trước đây thành tích học tập của cô không tệ, nhưng cũng là bởi vì gặp phải Địch Diệu, muốn làm công, muốn ứng phó anh, căn bản cũng không có thời gian để tiến hành học tập, thành tích giảm xuống đều là tất nhiên.
Bây giờ vừa nghĩ, Tô Trà mới kinh ngạc phát hiện, mình ở cái trò chơi này lại lãng phí nhiều thứ như vậy...
"Tô Trà!"
"Ầm" một tiếng, bên ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổi giận đùng đùng.
Địch Diệu mặc áo caro màu xám đi vào, liếc mắt liền thấy Tô Trà trong phòng.
Biểu cảm anh ta cực kỳ phẫn nộ, thậm chí gần như dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em muốn chia tay với anh?"
Ngón tay anh ta còn chỉ vào Tô Trà, điều này làm cho Tô Trà hơi nhíu mày.
Nếu không phải là lý trí rất mạnh, cô suýt chút nữa nói ra một câu "Làm càn!"
—— Di chứng do làm thái hậu quá lâu.
Ở cổ đại ai dám chỉ ngón tay về phía cô, thì chính là chán sống rồi.
Trong mắt Tô Trà có tâm trạng âm lãnh hiện lên, cô còn chưa mở miệng, liền nhìn thấy một bóng người yểu điệu đi tới bên ngoài cửa, Tang Thi Thi.
Tóc đen dài thẳng, kiểu tóc mái hoàn hảo, mặc một thân váy màu lam nhạt, trang điểm tinh xảo, khuôn mặt vẫn rất có sức hấp dẫn, chí ít đi ở trên đường cái, cũng là loại mỹ nhân nhỏ tinh xảo sẽ làm nhiều người quay lại nhìn hai lần.
Cô ta theo Địch Diệu đi tới, ánh mắt nhìn về phía Tô Trà, có chút sợ, lại có chút cẩn thận từng li từng tí một.
Tô Trà nhìn thấy biểu cảm của cô ta liền hơi không kiên nhẫn, cô lại không có ra tay đánh cô ta, Tang Thi Thi giả bộ dáng vẻ sợ hãi là có ý gì?
Nhìn thấy ánh mắt Tô Trà đều nhìn lại, Tang Thi Thi nhu nhu nhược nhược mở miệng: "Trà Trà, mình... Mình theo tới xem một chút."
Ánh mắt Tô Trà sắc lại, con ngươi trong nháy mắt nguy hiểm: "Cô gọi tôi là cái gì?"
Tang Thi Thi bị dáng vẻ Tô Trà đột nhiên trở mặt làm sợ hết hồn: "Trà... Trà?"
"Cô không xứng gọi cái tên đó, câm miệng của cô lại cho tôi!"
Giọng Tô Trà âm lãnh mở miệng, lập tức khiến người ta run lên một cái.
Tang Thi Thi không rõ vì sao, đột nhiên bị Tô Trà làm một hồi như thế, nhất thời oan ức ngồi dậy, trốn đến sau lưng Địch Diệu: "Tô Trà cậu nói cái gì đó? Không phải mình là bạn tốt nhất của cậu sao? Tại sao mình không thể gọi..."
Địch Diệu cũng khó mà tin nổi nhìn về phía Tô Trà: "Tô Trà, em điên rồi sao?"
/1063
|