Chính văn Chương 30: Không muốn rời đi
Tô Trà tỉnh táo lại nhất thời muốn cười: "Anh yên tâm đi, sau này sẽ không có người khác tới."
Cô cũng không nói ra chuyện ngày hôm nay mình ra tay với Địch Diệu, đi tới trong phòng ngủ nhỏ, Bạc Mục Diệc theo lại đây, liền nhìn thấy máy may cô đặt ở trong phòng ngủ.
Trong mắt anh xẹt qua một tia nghi hoặc: "Trà Trà, vì sao em lại đột nhiên muốn học cái này?"
Vô tình, anh liền nhìn thấy bán thành phẩm mà Tô Trà thêu, đặt trên bàn.
Đầu của con chim bói cá kia.
Bạc Mục Diệc nhìn thấy, trong mắt xẹt qua vẻ khác lạ.
Nhẹ nhàng cầm lấy, tinh tế vuốt nhẹ, Tô Trà nhìn sang cười híp mắt nói: "Đúng vậy, mới học."
Cô không cố ý nói rõ cái gì, nhưng đã đầy đủ.
Bạc Mục Diệc cũng không phải rất quan tâm điểm ấy, anh đột nhiên tỏa ra nụ cười, cái dung nhan kia giống như có thể khiến vạn vật trên thế gian ảm đạm phai mờ: "Trà Trà của anh thật là lợi hại."
Tô Trà cất hết đồ xong, hỏi anh: "Anh ăn cơm chưa?"
Bạc Mục Diệc lắc lắc đầu, anh tan tầm liền đến thẳng tìm Tô Trà.
Bởi vì lại đây cần một đoạn thời gian, vì vậy cũng không có thời gian ăn cơm.
Tô Trà nhất thời nhíu lông mày: "Không ăn cơm sao được?"
Có điều nghĩ tới bản thân cũng không biết làm cơm, Tô Trà lại có chút ngại ngùng: "Mục Diệc, nếu không anh trước tiên đi ra ngoài ăn cơm đi?"
"Không."
Vừa nghe lời này Bạc Mục Diệc không chút do dự từ chối, nhưng lại nói: "Em theo anh đi ăn."
"Nhưng em đã ăn rồi."
Tô Trà bất đắc dĩ cười cười: "Em đến chuẩn bị một vài thứ, sáng mai còn phải đi đến trường, buổi chiều còn phải đi biển cử, thời gian không nhiều, anh ngoan một chút, đi ăn một mình có được hay không?"
Giọng điệu cô nói lời này đã mang tới dụ dỗ, đồng thời đưa tay vòng lên bên hông Bạc Mục Diệc, làm anh thanh tĩnh lại.
Bởi vì người trước mắt nghe thấy cô bảo anh tự đi ăn cơm, dường như lại bắt đầu có gì đó không đúng.
Trước đây Bạc Mục Diệc liền thường xuyên như vậy, hỉ nộ vô thường, tuy rằng anh ở trước mặt Tô Trà có thể nhẫn nại, nhưng ở trong lúc lơ đãng Tô Trà nhận ra được vẫn là sẽ rất sợ.
Nhưng bây giờ, Tô Trà đối với anh là tràn đầy đau lòng, bởi vì biết người đàn ông này trả giá đối với mình rồi.
Cơ thể Bạc Mục Diệc có chút căng thẳng ngồi dậy, khí thế quanh người lại bắt đầu âm trầm, ngón tay anh khẽ run, gắt gao nhẫn nại loại nôn nóng bay lên từ tận đáy lòng kia, liền bởi vì Tô Trà muốn cho anh đi ăn cơm một mình.
Ánh mắt của anh vẫn nhìn Tô Trà, lúc này trời sao biển rộng giống như hai mắt như nhiễm phải vòng xoáy trước bão táp, thâm thúy mà không thấy đáy.
Nhìn biểu cảm của anh thực sự không đúng, Tô Trà trong nháy mắt nghĩ đến một điểm: "A, vậy anh gọi người tài xế kia của anh đặt thức ăn đưa tới kia?"
Bạc Mục Diệc khựng lại một trận.
Một lát sau, anh cũng theo đó hiểu ra: "Đúng, anh gọi cậu ta đi đặt thức ăn."
Kỳ thực anh không đói bụng, nhưng bây giờ Tô Trà muốn anh ăn cơm, anh ăn là được rồi.
Có thể gọi Bách Khôn đặt thức ăn đưa tới, mình không cần đi ra ngòai, vẫn ở lại bên cạnh Tô Trà, biểu cảm Bạc Mục Diệc lại trùng xuống.
Về mức độ nào đó, Bạc Mục Diệc đối với Tô Trà, tương đối bướng bỉnh.
Loại bướng bỉnh này chính là cố chấp, đổi thành người bình thường, thật sự khó có thể chống đỡ.
Tô Trà âm thầm nhớ tới một ít đặc điểm phản ứng của Bạc Mục Diệc, cô cảm thấy Bạc Mục Diệc không giống người thường, cô cần phải cố gắng hiểu rõ anh, cô không muốn để cho anh bị thương.
Vì thế Bách Khôn ở dưới lầu liền nhận được điện thoại của Bạc Mục Diệc, nghe thấy thiếu gia nói muốn đặt thức ăn còn hơi kinh ngạc, bất quá hôm nay chuyện khiếp sợ đã quá nhiều, Bách Khôn chỉ là nói thầm trong lòng, chuyện Bạc Mục Diệc phân phó không dám chậm trễ một chút nào bắt đầu bắt tay vào làm.
/1063
|