Chương 5: Bản lĩnh làm người kiêu ngạo, bị mình làm nát bét
Cũng không thể nói là quen thuộc, dù sao mấy chục năm, trí nhớ của cô rất mơ hồ.
Nhưng cô nhớ rất rõ ràng, người thứ nhất trong lịch sử cuộc gọi trong điện thoại di động của mình tất nhiên là anh.
Tối hôm qua lúc Bạc Mục Diệc tới đón cô, khẳng định là gọi điện thoại.
Cô nhớ tới lúc trước mình đối với Bạc Mục Diệc cũng không phải là quá thích, thậm chí bởi vì Bạc Mục Diệc ở khắp mọi nơi mà mơ hồ có chút sợ.
Sau đó cảm giác biến hóa thế nào thì cô đã quên, cô chỉ biết là Bạc Mục Diệc vì mình mà chết, đời này của cô, không thể lại có lỗi với người này.
Bấm số điện thoại gọi đi, trong nháy mắt tay cô run lên một hồi.
Nhiều năm như vậy, ngoại trừ Bạc Mục Diệc ra, e là người khác không bao giờ có thể làm cho cô thất thố đến mức này.
Mỗi một hành động bị ràng buộc nhiều năm, bây giờ trở về, càng là còn không quên mất trước đây.
"Brừm..."
"Brừm... Brừm..."
Điện thoại di động vang lên vài tiếng, mỗi lần vang một tiếng, trái tim Tô Trà đều theo đó mà tầng tầng nhảy một cái.
Mãi đến khi —— "Tô Trà."
Tiếng nói từ tính, lại mang theo vị ngọt của mùa xuân, trong lúc lơ đãng chảy xuôi qua trái tim, liền thẩm thấu toàn thân.
"Bạc Mục Diệc."
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc của Bạc Mục Diệc, Tô Trà lại có loại cảm giác viền mắt toả nhiệt.
Mấy chục năm rồi, cô rốt cục lần thứ hai nghe thấy giọng của người này, anh còn đang yên đang lành ở đây, đang cách điện thoại di động nói chuyện với cô.
Tối hôm qua, bọn họ còn tiếp xúc thân mật như vậy nữa.
"Ân, anh ở đây."
Người đàn ông trước sau như một đáp lại cô, dường như không nhìn ra cái gì: "Tô Trà, sao vậy?"
Tinh tế vừa nghe, liền có thể nghe thấy chút dịu dàng trong giọng nói lạnh lùng của anh.
Lần này Tô Trà có chút trở mặt.
Tối hôm qua anh thật sự nghĩ mình uống say không nhớ rõ?
Đương nhiên kiếp thứ nhất cô xác thực không có nhớ rõ, nhưng cô cũng không có giữa đường khôi phục thần trí, tối hôm qua không biết tại sao, cô lại đột nhiên trở về, ngay lập tức nhìn thấy Bạc Mục Diệc.
Cô là ở rất lâu sau đó mới biết đó là Bạc Mục Diệc, mà vào lúc ấy, Bạc Mục Diệc đã chết rồi.
Nhưng bây giờ người đàn ông này, rõ ràng là muốn làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Tối hôm qua..."
Cô vừa mở miệng, đầu bên kia điện thoại di động liền tĩnh đến mức đáng sợ: "Tối hôm qua là anh đúng chứ?"
Ở trong không khí, dường như ngay cả hô hấp đều ngưng trệ, trong nháy mắt Tô Trà đều cho rằng điện thoại di động bên kia căn bản là không có ai.
Thật lâu, cô mới nghe thấy tiếng nói hơi có chút hoang mang lại vẫn cứ cưỡng chế trấn định lành lạnh của người đàn ông: "Cái gì là anh?"
"Anh đừng giả bộ, Bạc Mục Diệc."
Tô Trà đột nhiên muốn cười.
Cô xác thực là muốn cười, lại chẳng biết vì sao khóe mắt chảy ra một tia nước mắt, ngập ở trong mắt, tôn lên đôi mắt sáng như ban ngày, giống như có ngàn vạn ngôi sao ở trong đôi mắt này vậy.
"Tối hôm qua em nhìn thấy, chính là anh, lẽ nào anh muốn để em nghĩ đó là Địch Diệu? Bạc Mục Diệc, chuyện này đối với anh có ích lợi gì?"
Cô cũng không biết rõ, rõ ràng chính là yêu cô tha thiết, tại sao lại không có dũng khí thừa nhận chuyện này.
"Títtt..."
Điện thoại cúp, điều này làm cho Tô Trà có ngắn ngủi kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên, hẳn là lần đầu tiên, Bạc Mục Diệc đơn phương cúp điện thoại của cô.
Lẽ nào là, cô làm quá nhanh rồi?
Nhưng mà sống lại trở về, cô khôi phục tâm trạng đã không dễ, nào còn có tâm trạng chơi một ít vòng vo tam quốc với Bạc Mục Diệc.
Cô không có gọi điện thoại lại, chỉ là đứng lên, đi tới trước gương.
Thiếu nữ trong gương, khuôn mặt kiều diễm như cánh hoa, môi đỏ tươi như máu, tinh xảo xinh đẹp giống như tuyệt sắc.
Đây chính là cô lúc trước, nắm giữ bản lĩnh làm cho người kiêu ngạo nhất, lại bị mình làm cho nát bét.
/1063
|