Chương 9: Tỉnh ngộ quá muộn
"Đương nhiên là thật."
Tô Trà gật gật đầu, dù cho cô còn chưa nói, chờ lát nữa gọi một cú điện thoại là rõ chuyện.
Cô đã nhìn ra Bạc Mục Diệc giống như có gì đó không đúng.
Có điều rõ ràng câu nói này đã động viên được anh, anh yên tĩnh lại, ngoan ngoãn đứng trước mặt Tô Trà, tùy ý cô nâng mặt anh, cúi đầu hơn vui sướng nhìn cô: "Tô Trà..."
Tô Trà khẽ cười thành tiếng: "Bạc Mục Diệc, chuyện tối ngày hôm qua, anh phải phụ trách."
"Được."
Một khi biết cô và Địch Diệu chia tay, loại vui sướng trong lòng Bạc Mục Diệc kia đã không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, bây giờ nghe Tô Trà nói ra câu nói này, càng là có loại cảm giác muốn bay lên, trả lời cực kỳ thoải mái.
Hai mắt Hắc Diệu Thạch của anh nhìn về phía Tô Trà, cũng nghiêm túc nói: "Tô Trà, em không nên gạt anh, anh không chịu nổi lừa gạt đâu."
Anh mơ hồ ý thức được hẳn là đã xảy ra chuyện gì mới sẽ làm Tô Trà thay đổi, nhưng, anh không để ý.
Anh chỉ biết là Tô Trà trước mặt bảo anh phụ trách, còn chủ động ôm mình.
Anh cái gì cũng có thể không để ý, nhưng tuyệt đối không thể mất đi tất cả những thứ này, dù sao anh chiếm được đã là không dễ.
Anh không để ý nguyên nhân sau lưng chuyện này, chỉ cần Tô Trà đồng ý ở cùng với anh là được rồi.
Tô Trà gật gù, cũng vô cùng chăm chú: "Không lừa anh, lừa anh là chó."
Lúc cô nói lời này, hai người đều nở nụ cười.
Giống như là rất có hiểu ngầm, ai cũng sẽ không đi nhắc tới chuyện trước đây.
Nhưng Bạc Mục Diệc khá hiểu mình, Tô Trà cũng không phải hiểu rất rõ Bạc Mục Diệc.
Chí ít cô liền không biết Bạc Mục Diệc là làm cái gì, chỉ là từng nghe anh nói hai câu, thực tập trong một tập đoàn đa quốc gia.
Tuổi tác Bạc Mục Diệc cũng không lớn, 25 tuổi, nhưng cũng là một thiên tài, bởi vì anh chỉ bỏ ra thời gian mấy năm liền học xong chương trình bác sĩ, mới trở lại trong nước.
Cái khác, Tô Trà liền không quá hiểu rõ.
Nghĩ tới đây, cô lôi kéo tay áo Bạc Mục Diệc, "Anh tới đây, Mục Diệc."
Cô thay đổi xưng hô tự nhiên mà nhanh chóng, khiến cho Bạc Mục Diệc càng ngày càng hài lòng, chỉ dịu dàng nhìn cô, toàn bộ tầm mắt chỉ tập trung ở trên người cô, tùy ý cô kéo mình đi vào trong phòng ngủ.
Phòng ngủ hơi nhỏ hẹp, làm nổi bật người đàn ông có thân hình cao lớn đều có chút oan ức, anh nhìn bốn phía phòng Tô Trà một chút, tuy rằng rất vui vẻ có thể vào phòng ngủ của cô, nhưng anh nhìn một hồi, phát hiện đúng là quá nhỏ.
Tô Trà lại cũng không cảm thấy có cái gì, cô kéo Bạc Mục Diệc đi vào là muốn nói cho anh biết một chuyện.
"Mục Diệc, tương lai em muốn đi vào thế giới giải trí, anh có thể đồng ý không?"
Cô cũng không phải đang tham khảo ý kiến của Bạc Mục Diệc, thế nhưng cô cần phải biết ý nghĩ của Bạc Mục Diệc.
Trước đây cô sợ Bạc Mục Diệc, chính là có lúc ý muốn sở hữu của Bạc Mục Diệc đối với cô quá rõ ràng.
Loại khống chế gió thổi không lọt kia làm cho cô có chút thở không nổi, cô sợ anh lại như vậy, vì vậy liền rất ít gặp mặt Bạc Mục Diệc, muốn thoát khỏi, lại giống như không thoát được.
Cô kỳ thực cũng quên mất mình quen biết Bạc Mục Diệc như thế nào, chỉ là cảm giác Bạc Mục Diệc như là đột nhiên chui ra, rồi quen biết cô.
Cô vẫn cảm thấy, người đàn ông như Bạc Mục Diệc không chân thực, liền không nên có dính dáng với cô.
Ngay cả Địch Diệu, chỉ gặp Bạc Mục Diệc một lần, đều lộ ra địch ý to lớn.
Tồn tại của Bạc Mục Diệc, thực sự là thiên địch của tất cả đàn ông.
Anh thậm chí không cần làm cái gì, chỉ cần đứng ở nơi đó, người phụ nữ đều có thể người trước ngã xuống, người sau nhào lên.
Nhưng anh cuối cùng cả đời cũng không có được trái tim Tô Trà, bởi vì lúc Tô Trà tỉnh ngộ, đã quá muộn.
/1063
|