Ánh trăng vẫn khi mờ khi tỏ.
Thiên Tinh Trang như một con quái vật nằm ngủ say trong đêm, trong cảnh tĩnh mịch u trầm ấy, một ánh đèn lóe lên như ánh mắt con quái vật hé mở nhìn trộm trời sao. Một thiếu phụ đẹp diễm tuyệt ngồi trước cửa sổ. Xem ra nàng mới độ ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, hai con mắt đen láy mượt mà của nàng nhìn vào bóng đêm đen bất động… Trong ánh mắt của nàng vừa có gì u uất có gì như hoài niệm hồi tưởng lại những chuyện buồn bã đã qua. Nàng hồi tưởng những gì? Hoài niệm những gì?
- Mẹ ơi!
Tiếng kêu khiến nàng giật mình, nàng nhẹ nhàng nghiêng đầu, một thiếu niên tuấn mỹ độ mười bảy mười tám đã đứng sau lưng nàng từ lúc nào. Thiếu niên tuấn mỹ ấy từ từ nói:
- Mẹ ơi, trời đã khuya lắm rồi sao mẹ chưa đi ngủ?
Thiếu phụ nở nụ cười buồn bã:
- Con hãy ngủ trước đi, mẹ ngồi đây một lát đã.
- Mẹ… mẹ đang suy nghĩ gì đấy?
- Ồ, mẹ nghĩ lung tung vậy thôi mà…
- Mẹ, con biết mẹ đang nghĩ gì rồi…
- Đừng nói nhảm, mẹ chỉ đợi cha con về…
Thiếu niên nghe câu ấy mặt lộ vẻ chấn động, buột miệng:
- Mẹ, mẹ dối con, mẹ đâu có đợi cha, xưa nay mẹ có đợi cha bao giờ… mẹ đâu có thương gì cha con…
- Con im miệng.
Thiếu niên bị mẹ quát từ từ cúi đầu xuống… Thiếu phụ lạnh lùng nhìn con, nàng thở dài ánh mắt như ươn ướt lệ u oán:
- Tây Bắc, con đi ngủ đi!
- Thưa mẹ vâng!
Chàng buồn bã rời khỏi phòng… Tây Bắc? Tên gì lạ lùng quái dị? Vì sao không gọi là Đông Nam? Nhìn theo bóng thiếu niên tuấn mỹ khuất ngoài cửa, thiếu phụ diễm lệ thở dài u oán, nước mắt rơi xuống má nàng như nàng vừa nhớ tới chuyện gì rất thương tâm.
Đột nhiên, một bóng người mau như điện chớp rơi thân xuống ngoài song cửa sổ khiến thiếu phụ giật mình:
- Ai?
Bóng đen nhân ảnh ấy bước lại gần cửa sổ, thiếu phụ hoảng hốt nhìn hắn nhận ra đó là người mặc áo gấm lưng đeo kiếm. Đối phương nhìn thẳng vào mặt thiếu phụ diễm tuyệt:
- Dám hỏi phải chăng phu nhân là Bách Hợp Tiên Tử vợ của Thiên tinh trang chủ nhân Trịnh Thiết Nguyên?
- Không sai, các hạ có gì chỉ giáo?
- Không dám chỉ giáo, bất quá tại hạ chỉ vì thuận đường đến báo cho phu nhân một tin này, Trịnh Thiết Nguyên trong Võ Lâm Đổ Thành…
- Làm sao rồi?
- Đánh bạc thua một vạn lượng vàng!
- A!
- Nhưng bất hạnh nhất là y đã đem phu nhân ra cá bạc và cũng thua luôn!
- Sao? Y… đem ta ra đánh bạc?
- Đúng vậy.
Bách Hợp Tiên Tử biến sắc mặt run giọng:
- Thật… thật thế chứ? Sao y nỡ đối xử với ta tệ bạc đến thế?
Âm thanh của nàng cực kỳ bi thương.
- Tại hạ tuy chưa quen biết tôn phu nhân bao giờ nhưng tại hạ tự tin bình sinh chưa hề nói điều gì khoác lác, nếu bây giờ tôn phu nhân muốn thoát vẫn còn kịp.
- Còn nếu ta không muốn đi thì sao?
- Phu nhân sẽ bị lăng nhục, thậm chí có thể mất mạng, phu nhân hãy suy nghĩ cho kỹ.
Bách Hợp Tiên Tử hỏi lại:
- Sao… sao y lại thua thê thảm đến thế?
- Bị bọn kia lừa đảo!
- Lừa đảo… ta hiểu rồi. Thành chủ Võ Lâm Đổ Thành đã lừa đảo y?
- Đúng vậy.
Tình hình không cho phép nàng suy nghĩ nữa, nàng lớn tiếng gọi:
- Tây Bắc, đến đây với mẹ.
Không lâu, Trịnh Tây Bắc hoảng hốt chạy đến hỏi:
- Thưa mẹ, có chuyện gì ạ?
- Chúng ta phải rời khỏi đây mau!
- Rời khỏi đây?
- Để thoát thân.
- Vì… vì sao vậy?
- Cha con…
Nàng thuật lại lời của người áo gấm cho Trịnh Tây Bắc nghe. Trịnh Tây Bắc nghe xong biến sắc run giọng:
- Mẹ… thực xảy ra chuyện như thế ư?
Người áo gấm tiếp lời:
- Đúng vậy, đó là chuyện hoàn toàn có thật.
- Mẹ… tại sao cha con lại nỡ đối xử với mẹ như thế?
- Cha con báo thù mẹ đấy.
- Báo thù? Vì sao lại báo thù chứ?
- Sau này… sau này có lẽ con sẽ biết… bây giờ chúng ta phải chạy trốn mau.
Bách Hợp Tiên Tử nắm lấy tay Trịnh Tây Bắc, nhanh như chớp bước ra cửa, người áo gấm nhìn theo bóng hai mẹ con nàng, hắn thở dài não ruột rồi bỏ đi.
Đột nhiên một tiếng gầm dữ dội xé bầu trời vọng đến:
- Trịnh phu nhân vội vội vang vàng định đi đâu thế?
“Bách Hợp tiên tử” chưa kịp than đã thấy mấy bóng đen chận đường vây lấy nàng, tên cầm đầu là một lão nhân áo đen. Bách Hợp Tiên Tử biến sắc quát:
- Các ngươi muốn gì?
Lão nhân áo đen cười hiểm độc:
- Trịnh phu nhân, Bài Trung Thánh Thủ vay của Võ Lâm Đổ Thành chúng ta một vạn lạng vàng… và đem phu nhân ra đánh bạc thua, đây là tờ giấy nhường vợ, mời phu nhân xem qua cho biết.
Vừa nói lão vừa đưa ra một tờ giấy. Bách Hợp Tiên Tử lạnh lẽo:
- Tiền vàng ta có thể trả được…
- Chính phu nhân bây giờ cũng thuộc về chúng ta rồi!
- Ta không đồng ý thì sao?
- E rằng phu nhân không có quyền tự chủ nữa!
Bách Hợp Tiên Tử lạc thần, mặt nổi sát khí. Trịnh Tây Bắc sau lưng mẹ bước tới quát lớn:
- Phụ thân Trịnh Thiết Nguyên của ta đâu?
- Y đang nghỉ ngơi trong Võ Lâm Đổ Thành.
- Nếu cha ta có mệnh hệ gì, Trịnh Tây Bắc ta quyết hủy diệt cả Võ Lâm Đổ Thành của các ngươi đó.
- Tiểu tử khẩu khí gớm thật!
Lão nhân áo đen lạnh lùng quay lại hướng Bách Hợp Tiên Tử:
- Trịnh phu nhân, lẽ nào phu nhân muốn chúng ta phải động thủ?
Bách Hợp Tiên Tử vẫn lạnh lẽo:
- Các ngươi cứ tiến đến thử xem!
- Rượu kính không uống muốn uống rượu phạt, Bách Hợp Tiên Tử nàng muốn chết làm chi cho khổ?
Vừa nói thân hình lão vừa tung lên mau như chớp sáp gần đến Bách Hợp Tiên Tử, trảo pháp xuất liền. Trảo lão vừa xuất Trịnh Tây Bắc hét một tiếng lướt thân tới đánh chưởng tà tà ra, lão nhân áo đen bị chưởng phong chàng bức bách phải lùi lại.
Trịnh Tây Bắc chẳng có võ công cao cường gì, chưởng ấy chỉ là do giận dữ đánh ra vì chàng không thể để ai lăng nhục mẹ chàng. Lão nhân áo đen lạnh lùng quát:
- Tiểu tử ngươi muốn chết?
Cùng với tiếng quát chưởng lão đã tấn kích tới, chưởng này mang hết kình lực dữ dội bình sinh của lão nên mãnh liệt như bão táp.
Bách Hợp Tiên Tử quát:
- Tây Bắc, lui lại…
Nàng hơi động thân lướt tới trước mặt Trịnh Tây Bắc, tay ngọc nàng vẫy mạnh tiếp đón chưởng thế của lão nhân áo đen. Song chưởng chạm nhau nàng cảm thấy máu huyết lộn lại phải lùi ba bước mới ổn định được cước bộ. Lão nhân áo đen thừa thế lướt tới trước mặt “Bách Hợp tiên tử” chưởng ảnh đảo lộn như bong bóng ảo ảnh tấn công liên tiếp ba chưởng.
Ngay lúc ấy một lão nhân áo đen khác cũng nhảy tới gần Trịnh Tây Bắc đánh một chưởng. Võ công của Trịnh Tây Bắc vốn chẳng có gì đáng kể huống gì chàng đang trong lúc cực kỳ hoảng sợ bị trúng chưởng quét tới chàng phun ra một vòi máu lảo đảo thối lui hơn mười bước, “Bình” một tiếng ngã vật xuống đất.
Lão nhân áo đen nhảy theo quát lớn:
- Tiểu tử ngươi hãy nạp mạng cho ta!
Chưởng của lão sắp đập xuống chàng, Bách Hợp Tiên Tử gầm lên:
- Không được đụng đến con trai ta.
Nàng xoay thân vọt tới xuất một chưởng, chưởng của nàng vừa đúng lúc chưởng của lão nhân đập xuống người Trịnh Tây Bắc, nên đã đẩy được chưởng của lão ra, nhưng cũng lúc chưởng phong của lão nhân áo đen đầu tiên đã tới lưng nàng, “Bình”! Hai cánh môi anh đào của Bách Hợp Tiên Tử mở rộng vọt máu ra, nàng gục xuống đất.
Thương thay, chỉ vì cờ bạc đã tạo thành hậu quả bi thương, lão nhân áo đen lướt thân tới cùng lúc Bách Hợp Tiên Tử gượng ngồi dậy đưa mắt oán hận nhìn lão nhân:
- Ta đáp ứng bằng lòng theo ngươi… chỉ cần ngươi tha cho con trai ta.
- Được…
Trịnh Tây Bắc gào lên:
- Mẹ ơi, mẹ đừng bằng lòng… mẹ không được bằng lòng…
Bách Hợp Tiên Tử thê thảm khóc:
- Chuyện của mẹ con bất tất xen vào, con đi đi!
- Mẹ!
- Nếu con chưa chịu đi thì đừng gọi ta là mẹ nữa!
Trịnh Tây Bắc đứng lên hai mắt đỏ hoe, ướt sũng thảm thiết kêu:
- Mẹ… mẹ ơi… thực sự mẹ muốn con đi ư?
- Đúng vậy!
- Mẹ… mẹ không yêu cha con… cũng chẳng yêu thương gì con… nhưng không trách mẹ đâu… con xin đi đây…
Chàng khóc như mưa như gió chuyển thân mạnh lại chạy như điên cuồng. Hai dòng lệ ướt đẫm: “Sẽ có một ngày con hiểu cho lòng mẹ…” Nàng muốn khóc thật lớn nhưng lại không thốt một tiếng. Lão nhân áo đen đưa mắt ra hiệu cho mấy đồng bọn, lão hạ giọng:
- Cắt cỏ tận gốc, hãy đuổi theo giết chết tiểu tử ấy.
Bốn tên áo đen cúi đầu đuổi liền theo Trịnh Tây Bắc. Lão nhân áo đen khiêng Bách Hợp Tiên Tử lên vai, lão lay động thân pháp biến mất trong màn đêm đen tối.
Tâm tình Trịnh Tây Bắc đau đớn như dao cứa. Chàng chạy như điên. Chàng tự biết từ nay chàng không còn mái nhà êm ấm nữa, phụ thân chàng ham mê cờ bạc, mẫu thân chàng thì u uất, họ chẳng bao giờ nói với nhau một lời nào, bây giờ phụ thân nỡ lấy mẫu thân làm vật đánh bạc… cảnh nhà gặp thảm kịch, mẹ chàng đâu còn cần tới chàng nữa…
Chàng vốn đã thụ thương, nếu không vì sự bi phẫn và đau khổ cùng cực có lẽ chàng chịu không nổi vết thương thể xác. Nhưng vì tâm hồn còn đau đớn gấp ngàn lần nên thể xác chẳng còn thấy đau đớn gì nữa.Chạy điên cuồng một lúc bỗng mắt chàng tối sầm, cuối cùng chàng lảo đảo ngã xuống…
Bốn bóng đen đã đuổi theo tới nơi, một tên nhìn chàng gục dưới đất, hắn cười lạnh lẽo giơ chưởng định đập xuống kết liễu đời chàng.
Đột nhiên, một âm thanh quát lớn:
- Bằng hữu, sao nỡ ác độc đến thế?
Cùng với tiếng quát ánh sáng lóe lên, tên áo đen vọt tránh thân sang một bên thu chưởng, trước mặt hắn đã xuất hiện một người mặc áo gấm và người ấy đã ôm Trịnh Tây Bắc trong tay tự bao giờ. Tên áo đen đứng bên hữu bật ra tiếng cười gằn:
- Bằng hữu, biết điều hãy bỏ tiểu tử xuống, nếu không chớ trách chúng ta đành cam đắc tội.
- Xin các hạ cứ xuất thủ!
- Ngươi thực sự muốn chết!
- Đúng.
- Xem chưởng đây.
Tên áo đen phía hữu hét gầm lên, chưởng lực quét tới tấn công người áo gấm. Người áo gấm múa kiếm thành những đóa hoa đánh bạt chưởng lực ra tấn công một chiêu “Bát vân kiếm thuật” nhắm ngay nách đối phương. Chiêu ấy chận đứng đối phương nhưng còn ba tên áo đen khác cũng kịp xông đến, mỗi tên đồng thời xuất chưởng tấn công người áo gấm.
Bị quần công người áo gấm tỏ ra lúng túng, bất kể võ công y cao cường tới đâu cũng bị tấn công đủ mọi hướng, y lại còn phải ôm Trịnh Tây Bắc trong tay nên khó mà ứng phó nổi bốn đối thủ.
Trong khoảnh khắc y đã trúng một chưởng miệng ứa máu tươi. Tình thế rất nguy cấp, y cất tiếng hú dài, hoành kiếm thành chiêu “Phá sơn hoạch thủy” mở đường máu không kịp đưa mắt quan sát chung quanh y phi thân vọt ra khỏi vòng vây. Đằng trước có một cốc đá, trong đó mây mù mịt mịt. Người áo gấm tự biết nếu không chạy thoát khỏi trận này chẳng những Trịnh Tây Bắc chết đã đành mà tính mạng y cũng khó sống sót…
Đột nhiên có tiếng rú thảm thiết, hai tên hán tử áo đen xuất thủ như chớp đã đuổi kịp, người áo gấm quét đảo lộn ngược lại một đường kiếm, thân hình y vọt cất lên cao, chạy luôn vào miệng cốc mù mịt khói mây.
Khi thân hình y vừa cất vọt lên chưởng lực của tên áo đen đã quét tới chưởng lực vừa nhanh vừa mau, người áo gấm không kịp tránh đành chờ chưởng đập vào ngực y. “Bình” một tiếng dữ dội, thân hình y ngã chúi xuống, Trịnh Tây Bắc cũng tuột khỏi tay y lăn ra xa.
Bấy giờ một tên áo đen khác nhảy vọt lại chỗ Trịnh Tây Bắc đang nằm, hắn giơ chưởng lên. Đột nhiên Trịnh Tây Bắc nhảy vọt lên biến trường kiếm thành ám khí bay vọt tới.
Một tiếng rú tàn khốc, tên ấy bị kiếm xuyên từ ngực ra sau lưng chết liền tại chỗ. Còn lại ba tên bất giác cũng giật mình. Trong lúc nhân cơ hội ấy, người áo gấm thu hết tàn lực búng thân đến gần Trịnh Tây Bắc ôm lấy chàng chạy luôn vào miệng thạch cốc. Bọn áo đen gầm to:
- Chạy đâu cho thoát.
Cả bọn vọt thân đuổi theo, mặc bóng người áo gấm đã chìm trong màn sương khói mù mịt.
Thiên Tinh Trang như một con quái vật nằm ngủ say trong đêm, trong cảnh tĩnh mịch u trầm ấy, một ánh đèn lóe lên như ánh mắt con quái vật hé mở nhìn trộm trời sao. Một thiếu phụ đẹp diễm tuyệt ngồi trước cửa sổ. Xem ra nàng mới độ ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, hai con mắt đen láy mượt mà của nàng nhìn vào bóng đêm đen bất động… Trong ánh mắt của nàng vừa có gì u uất có gì như hoài niệm hồi tưởng lại những chuyện buồn bã đã qua. Nàng hồi tưởng những gì? Hoài niệm những gì?
- Mẹ ơi!
Tiếng kêu khiến nàng giật mình, nàng nhẹ nhàng nghiêng đầu, một thiếu niên tuấn mỹ độ mười bảy mười tám đã đứng sau lưng nàng từ lúc nào. Thiếu niên tuấn mỹ ấy từ từ nói:
- Mẹ ơi, trời đã khuya lắm rồi sao mẹ chưa đi ngủ?
Thiếu phụ nở nụ cười buồn bã:
- Con hãy ngủ trước đi, mẹ ngồi đây một lát đã.
- Mẹ… mẹ đang suy nghĩ gì đấy?
- Ồ, mẹ nghĩ lung tung vậy thôi mà…
- Mẹ, con biết mẹ đang nghĩ gì rồi…
- Đừng nói nhảm, mẹ chỉ đợi cha con về…
Thiếu niên nghe câu ấy mặt lộ vẻ chấn động, buột miệng:
- Mẹ, mẹ dối con, mẹ đâu có đợi cha, xưa nay mẹ có đợi cha bao giờ… mẹ đâu có thương gì cha con…
- Con im miệng.
Thiếu niên bị mẹ quát từ từ cúi đầu xuống… Thiếu phụ lạnh lùng nhìn con, nàng thở dài ánh mắt như ươn ướt lệ u oán:
- Tây Bắc, con đi ngủ đi!
- Thưa mẹ vâng!
Chàng buồn bã rời khỏi phòng… Tây Bắc? Tên gì lạ lùng quái dị? Vì sao không gọi là Đông Nam? Nhìn theo bóng thiếu niên tuấn mỹ khuất ngoài cửa, thiếu phụ diễm lệ thở dài u oán, nước mắt rơi xuống má nàng như nàng vừa nhớ tới chuyện gì rất thương tâm.
Đột nhiên, một bóng người mau như điện chớp rơi thân xuống ngoài song cửa sổ khiến thiếu phụ giật mình:
- Ai?
Bóng đen nhân ảnh ấy bước lại gần cửa sổ, thiếu phụ hoảng hốt nhìn hắn nhận ra đó là người mặc áo gấm lưng đeo kiếm. Đối phương nhìn thẳng vào mặt thiếu phụ diễm tuyệt:
- Dám hỏi phải chăng phu nhân là Bách Hợp Tiên Tử vợ của Thiên tinh trang chủ nhân Trịnh Thiết Nguyên?
- Không sai, các hạ có gì chỉ giáo?
- Không dám chỉ giáo, bất quá tại hạ chỉ vì thuận đường đến báo cho phu nhân một tin này, Trịnh Thiết Nguyên trong Võ Lâm Đổ Thành…
- Làm sao rồi?
- Đánh bạc thua một vạn lượng vàng!
- A!
- Nhưng bất hạnh nhất là y đã đem phu nhân ra cá bạc và cũng thua luôn!
- Sao? Y… đem ta ra đánh bạc?
- Đúng vậy.
Bách Hợp Tiên Tử biến sắc mặt run giọng:
- Thật… thật thế chứ? Sao y nỡ đối xử với ta tệ bạc đến thế?
Âm thanh của nàng cực kỳ bi thương.
- Tại hạ tuy chưa quen biết tôn phu nhân bao giờ nhưng tại hạ tự tin bình sinh chưa hề nói điều gì khoác lác, nếu bây giờ tôn phu nhân muốn thoát vẫn còn kịp.
- Còn nếu ta không muốn đi thì sao?
- Phu nhân sẽ bị lăng nhục, thậm chí có thể mất mạng, phu nhân hãy suy nghĩ cho kỹ.
Bách Hợp Tiên Tử hỏi lại:
- Sao… sao y lại thua thê thảm đến thế?
- Bị bọn kia lừa đảo!
- Lừa đảo… ta hiểu rồi. Thành chủ Võ Lâm Đổ Thành đã lừa đảo y?
- Đúng vậy.
Tình hình không cho phép nàng suy nghĩ nữa, nàng lớn tiếng gọi:
- Tây Bắc, đến đây với mẹ.
Không lâu, Trịnh Tây Bắc hoảng hốt chạy đến hỏi:
- Thưa mẹ, có chuyện gì ạ?
- Chúng ta phải rời khỏi đây mau!
- Rời khỏi đây?
- Để thoát thân.
- Vì… vì sao vậy?
- Cha con…
Nàng thuật lại lời của người áo gấm cho Trịnh Tây Bắc nghe. Trịnh Tây Bắc nghe xong biến sắc run giọng:
- Mẹ… thực xảy ra chuyện như thế ư?
Người áo gấm tiếp lời:
- Đúng vậy, đó là chuyện hoàn toàn có thật.
- Mẹ… tại sao cha con lại nỡ đối xử với mẹ như thế?
- Cha con báo thù mẹ đấy.
- Báo thù? Vì sao lại báo thù chứ?
- Sau này… sau này có lẽ con sẽ biết… bây giờ chúng ta phải chạy trốn mau.
Bách Hợp Tiên Tử nắm lấy tay Trịnh Tây Bắc, nhanh như chớp bước ra cửa, người áo gấm nhìn theo bóng hai mẹ con nàng, hắn thở dài não ruột rồi bỏ đi.
Đột nhiên một tiếng gầm dữ dội xé bầu trời vọng đến:
- Trịnh phu nhân vội vội vang vàng định đi đâu thế?
“Bách Hợp tiên tử” chưa kịp than đã thấy mấy bóng đen chận đường vây lấy nàng, tên cầm đầu là một lão nhân áo đen. Bách Hợp Tiên Tử biến sắc quát:
- Các ngươi muốn gì?
Lão nhân áo đen cười hiểm độc:
- Trịnh phu nhân, Bài Trung Thánh Thủ vay của Võ Lâm Đổ Thành chúng ta một vạn lạng vàng… và đem phu nhân ra đánh bạc thua, đây là tờ giấy nhường vợ, mời phu nhân xem qua cho biết.
Vừa nói lão vừa đưa ra một tờ giấy. Bách Hợp Tiên Tử lạnh lẽo:
- Tiền vàng ta có thể trả được…
- Chính phu nhân bây giờ cũng thuộc về chúng ta rồi!
- Ta không đồng ý thì sao?
- E rằng phu nhân không có quyền tự chủ nữa!
Bách Hợp Tiên Tử lạc thần, mặt nổi sát khí. Trịnh Tây Bắc sau lưng mẹ bước tới quát lớn:
- Phụ thân Trịnh Thiết Nguyên của ta đâu?
- Y đang nghỉ ngơi trong Võ Lâm Đổ Thành.
- Nếu cha ta có mệnh hệ gì, Trịnh Tây Bắc ta quyết hủy diệt cả Võ Lâm Đổ Thành của các ngươi đó.
- Tiểu tử khẩu khí gớm thật!
Lão nhân áo đen lạnh lùng quay lại hướng Bách Hợp Tiên Tử:
- Trịnh phu nhân, lẽ nào phu nhân muốn chúng ta phải động thủ?
Bách Hợp Tiên Tử vẫn lạnh lẽo:
- Các ngươi cứ tiến đến thử xem!
- Rượu kính không uống muốn uống rượu phạt, Bách Hợp Tiên Tử nàng muốn chết làm chi cho khổ?
Vừa nói thân hình lão vừa tung lên mau như chớp sáp gần đến Bách Hợp Tiên Tử, trảo pháp xuất liền. Trảo lão vừa xuất Trịnh Tây Bắc hét một tiếng lướt thân tới đánh chưởng tà tà ra, lão nhân áo đen bị chưởng phong chàng bức bách phải lùi lại.
Trịnh Tây Bắc chẳng có võ công cao cường gì, chưởng ấy chỉ là do giận dữ đánh ra vì chàng không thể để ai lăng nhục mẹ chàng. Lão nhân áo đen lạnh lùng quát:
- Tiểu tử ngươi muốn chết?
Cùng với tiếng quát chưởng lão đã tấn kích tới, chưởng này mang hết kình lực dữ dội bình sinh của lão nên mãnh liệt như bão táp.
Bách Hợp Tiên Tử quát:
- Tây Bắc, lui lại…
Nàng hơi động thân lướt tới trước mặt Trịnh Tây Bắc, tay ngọc nàng vẫy mạnh tiếp đón chưởng thế của lão nhân áo đen. Song chưởng chạm nhau nàng cảm thấy máu huyết lộn lại phải lùi ba bước mới ổn định được cước bộ. Lão nhân áo đen thừa thế lướt tới trước mặt “Bách Hợp tiên tử” chưởng ảnh đảo lộn như bong bóng ảo ảnh tấn công liên tiếp ba chưởng.
Ngay lúc ấy một lão nhân áo đen khác cũng nhảy tới gần Trịnh Tây Bắc đánh một chưởng. Võ công của Trịnh Tây Bắc vốn chẳng có gì đáng kể huống gì chàng đang trong lúc cực kỳ hoảng sợ bị trúng chưởng quét tới chàng phun ra một vòi máu lảo đảo thối lui hơn mười bước, “Bình” một tiếng ngã vật xuống đất.
Lão nhân áo đen nhảy theo quát lớn:
- Tiểu tử ngươi hãy nạp mạng cho ta!
Chưởng của lão sắp đập xuống chàng, Bách Hợp Tiên Tử gầm lên:
- Không được đụng đến con trai ta.
Nàng xoay thân vọt tới xuất một chưởng, chưởng của nàng vừa đúng lúc chưởng của lão nhân đập xuống người Trịnh Tây Bắc, nên đã đẩy được chưởng của lão ra, nhưng cũng lúc chưởng phong của lão nhân áo đen đầu tiên đã tới lưng nàng, “Bình”! Hai cánh môi anh đào của Bách Hợp Tiên Tử mở rộng vọt máu ra, nàng gục xuống đất.
Thương thay, chỉ vì cờ bạc đã tạo thành hậu quả bi thương, lão nhân áo đen lướt thân tới cùng lúc Bách Hợp Tiên Tử gượng ngồi dậy đưa mắt oán hận nhìn lão nhân:
- Ta đáp ứng bằng lòng theo ngươi… chỉ cần ngươi tha cho con trai ta.
- Được…
Trịnh Tây Bắc gào lên:
- Mẹ ơi, mẹ đừng bằng lòng… mẹ không được bằng lòng…
Bách Hợp Tiên Tử thê thảm khóc:
- Chuyện của mẹ con bất tất xen vào, con đi đi!
- Mẹ!
- Nếu con chưa chịu đi thì đừng gọi ta là mẹ nữa!
Trịnh Tây Bắc đứng lên hai mắt đỏ hoe, ướt sũng thảm thiết kêu:
- Mẹ… mẹ ơi… thực sự mẹ muốn con đi ư?
- Đúng vậy!
- Mẹ… mẹ không yêu cha con… cũng chẳng yêu thương gì con… nhưng không trách mẹ đâu… con xin đi đây…
Chàng khóc như mưa như gió chuyển thân mạnh lại chạy như điên cuồng. Hai dòng lệ ướt đẫm: “Sẽ có một ngày con hiểu cho lòng mẹ…” Nàng muốn khóc thật lớn nhưng lại không thốt một tiếng. Lão nhân áo đen đưa mắt ra hiệu cho mấy đồng bọn, lão hạ giọng:
- Cắt cỏ tận gốc, hãy đuổi theo giết chết tiểu tử ấy.
Bốn tên áo đen cúi đầu đuổi liền theo Trịnh Tây Bắc. Lão nhân áo đen khiêng Bách Hợp Tiên Tử lên vai, lão lay động thân pháp biến mất trong màn đêm đen tối.
Tâm tình Trịnh Tây Bắc đau đớn như dao cứa. Chàng chạy như điên. Chàng tự biết từ nay chàng không còn mái nhà êm ấm nữa, phụ thân chàng ham mê cờ bạc, mẫu thân chàng thì u uất, họ chẳng bao giờ nói với nhau một lời nào, bây giờ phụ thân nỡ lấy mẫu thân làm vật đánh bạc… cảnh nhà gặp thảm kịch, mẹ chàng đâu còn cần tới chàng nữa…
Chàng vốn đã thụ thương, nếu không vì sự bi phẫn và đau khổ cùng cực có lẽ chàng chịu không nổi vết thương thể xác. Nhưng vì tâm hồn còn đau đớn gấp ngàn lần nên thể xác chẳng còn thấy đau đớn gì nữa.Chạy điên cuồng một lúc bỗng mắt chàng tối sầm, cuối cùng chàng lảo đảo ngã xuống…
Bốn bóng đen đã đuổi theo tới nơi, một tên nhìn chàng gục dưới đất, hắn cười lạnh lẽo giơ chưởng định đập xuống kết liễu đời chàng.
Đột nhiên, một âm thanh quát lớn:
- Bằng hữu, sao nỡ ác độc đến thế?
Cùng với tiếng quát ánh sáng lóe lên, tên áo đen vọt tránh thân sang một bên thu chưởng, trước mặt hắn đã xuất hiện một người mặc áo gấm và người ấy đã ôm Trịnh Tây Bắc trong tay tự bao giờ. Tên áo đen đứng bên hữu bật ra tiếng cười gằn:
- Bằng hữu, biết điều hãy bỏ tiểu tử xuống, nếu không chớ trách chúng ta đành cam đắc tội.
- Xin các hạ cứ xuất thủ!
- Ngươi thực sự muốn chết!
- Đúng.
- Xem chưởng đây.
Tên áo đen phía hữu hét gầm lên, chưởng lực quét tới tấn công người áo gấm. Người áo gấm múa kiếm thành những đóa hoa đánh bạt chưởng lực ra tấn công một chiêu “Bát vân kiếm thuật” nhắm ngay nách đối phương. Chiêu ấy chận đứng đối phương nhưng còn ba tên áo đen khác cũng kịp xông đến, mỗi tên đồng thời xuất chưởng tấn công người áo gấm.
Bị quần công người áo gấm tỏ ra lúng túng, bất kể võ công y cao cường tới đâu cũng bị tấn công đủ mọi hướng, y lại còn phải ôm Trịnh Tây Bắc trong tay nên khó mà ứng phó nổi bốn đối thủ.
Trong khoảnh khắc y đã trúng một chưởng miệng ứa máu tươi. Tình thế rất nguy cấp, y cất tiếng hú dài, hoành kiếm thành chiêu “Phá sơn hoạch thủy” mở đường máu không kịp đưa mắt quan sát chung quanh y phi thân vọt ra khỏi vòng vây. Đằng trước có một cốc đá, trong đó mây mù mịt mịt. Người áo gấm tự biết nếu không chạy thoát khỏi trận này chẳng những Trịnh Tây Bắc chết đã đành mà tính mạng y cũng khó sống sót…
Đột nhiên có tiếng rú thảm thiết, hai tên hán tử áo đen xuất thủ như chớp đã đuổi kịp, người áo gấm quét đảo lộn ngược lại một đường kiếm, thân hình y vọt cất lên cao, chạy luôn vào miệng cốc mù mịt khói mây.
Khi thân hình y vừa cất vọt lên chưởng lực của tên áo đen đã quét tới chưởng lực vừa nhanh vừa mau, người áo gấm không kịp tránh đành chờ chưởng đập vào ngực y. “Bình” một tiếng dữ dội, thân hình y ngã chúi xuống, Trịnh Tây Bắc cũng tuột khỏi tay y lăn ra xa.
Bấy giờ một tên áo đen khác nhảy vọt lại chỗ Trịnh Tây Bắc đang nằm, hắn giơ chưởng lên. Đột nhiên Trịnh Tây Bắc nhảy vọt lên biến trường kiếm thành ám khí bay vọt tới.
Một tiếng rú tàn khốc, tên ấy bị kiếm xuyên từ ngực ra sau lưng chết liền tại chỗ. Còn lại ba tên bất giác cũng giật mình. Trong lúc nhân cơ hội ấy, người áo gấm thu hết tàn lực búng thân đến gần Trịnh Tây Bắc ôm lấy chàng chạy luôn vào miệng thạch cốc. Bọn áo đen gầm to:
- Chạy đâu cho thoát.
Cả bọn vọt thân đuổi theo, mặc bóng người áo gấm đã chìm trong màn sương khói mù mịt.
/74
|