- Thưa chưa !
“Ma quỷ đổ thủ” thay đổi sắc mặt còn lão nhân râu xoắn cười lạnh :
- “Ma quỷ đổ thủ”, ai mà chẳng biết cái “Thiên địa huyết bài” thần bí đang ở trong người ngươi ?
- Thế sao ? Thế các ngươi đến đây là vì “Thiên địa huyết bài” sao ?
- Đúng vậy !
“Ma quỷ đổ thủ” bật cười lớn :
- Ví sao chư vị lại nói “Thien địa huyết bài” đang ở trong người ta ?
- Ngươi cứu thoát vợ “Ngọc kiếm thư sinh” là “Ngoc hồ điệp”, ta nghĩ rằng thiên hạ võ lâm đâu phải là tất cả đều là đồ ngốc, trong thân xác “Ngọc kiếm thư sinh” không còn “Thiên địa huyết bài” nữa….
- Đương nhiên là do “Ngọc hồ điệp” cất giữ, nàng vì ân cứu mạng của ngươi nên trao “Thiên dịa huyết bài” cho ngươi rồi !
- Đó cũng là chuyện rất hợp tình hợp lý !
- Các vị lầm rồi…
- Không thể lầm được, ngươi chỉ vì “Thiên địa huyết bài” nên giả vờ sai đồ đệ xuất sơn đi tìm, ngươi tưởng tất cả giang hồ bằng hữu đều là một lũ ngốc hay sao ?
“Ma quỷ đổ thủ” biến sắc mặt quát to :
- Dù cho hai cặp”Thiên địa huyết bài” có ở trong tay ta đi nữa thì các vị định làm gì ?
- Chúng ta chỉ muốn lãnh giáo để nhìn thấy.
- Ta không muốn cho các vị thấy thì sao ?
- Xem ra ngươi không thể làm như vậy được !
“Ma quỷ đổ thủ” mỉm cười lạnh lùng :
- Các ngươi có bản lĩnh gì mà buộc ta giao ra được ?
Lão nhân râu xoắn gầm to :
- Ngươi thực không đưa ra ?
- Đúng !
Tiếng “đúng” của “Ma quỷ đổ thủ” vừa dứt, “Đổ thành chủ nhân” liền cười bật lên một tiếng, hắn búng thân sát tới, Trịnh Tây Bắc lắc thân chặn đường hắn lại, gầm lên :
- “Đổ thành chủ nhân” ! Ta chính muốn tìm ngươi thanh toán nợ nần đây !
Vừa quát Trịnh Tây Bắc vừa đẩy ra một chưởng quét ngang hông hắn nhưng chưởng chàng chưa tới mục tiêu “Ma quỷ đổ thủ” đã quát to :
- Quay lại đây !
Vừa quát lão vừa xuất trảo chụp lấy Trịnh Tây Bắc. Trảo pháp của “Ma quỷ đổ thủ” mau lẹ dị thường, tay phải Trịnh Tây Bắc đã bị lão chộp trúng. “Ma quỷ đổ thủ” nhấc bổng Trịnh Tây Bắc lên, sắc mặt lão đầy sát khí, ánh mắt “Ma quỷ đổ thủ” lạnh như băng nhìn “Đổ thành chủ nhân”
- Các vị, các người đã đến đây rồi thì xin chờ đợi chốc lát, sau khi ta thanh toán xong việc riêng rồi sẽ tính đến chuyện của các vi bằng hữu.
Dứt câu nói ấy ánh mắt đầy sát khí của lão quét qua Trịnh Tây Bắc lạnh lùng quát hỏi :
- Trịnh Tây Bắc, bọn người này có phải là do ngươi dẫn tới đây không ?
Trịnh Tây Bắc run bắn người, chàng không thể chối trước mặt sư phụ :
- Có thể nói đó là lỗi của con.
- Hay lắm, ngươi chưa tìm ra “Thiên địa huết bài”, kẻ nào bảo ngươi quay về ?
- Sư phụ, con không thể không quay về.
- Nói nhảm, chẳng nhẽ lại có chuyện trọng đại hơn chuyện ta sai ngươi ? Bây giờ ta trục xuất ngươi ra khỏi môn phái, từ đây tình sư đồ coi như chấm dứt…
Trịnh Tây Bắc buột miệng kêu :
- Sư phụ…sư phụ không cần con nữa ư ?
- Đúng vậy, ngươi cút khỏi “Bạch vụ cốc“ cho ta.
Dứt lời, lão ném Trịnh Tây Bắc rơi xuống đất, chàng không ngờ lại xảy ra việc này nên run rẩy người vội vàng nhảy lại gần “Ma quỷ đổ thủ” cầu van :
- Sư phụ…con có lỗi , xin sư phụ đừng trục xuất con…
Chưa dứt lời chàng đã bật ra tiếng khóc. “Ma quỷ đổ thủ” vẫy mạnh tay buộc Trịnh Tây Bắc lùi lại, lão quát :
- Trịnh Tây Bắc, ngươi muốn ta giết ngươi phải không ?
Hai mắt đầy lệ, chàng thưa :
- Sư phụ ơi…
- Ta không còn là sư phụ ngươi nữa. Cút !
- Sư phụ thực không cần con sao ?
- Đúng. Cút ! Cút khỏi “Bạch vụ cốc” cho ta !
Tiếng gầm thét của “Ma quỷ đổ thủ” vừa dứt, đột nhiên có tiếng nói xé không gian vọng đến :
- Môn phái chẳng có tiếng tăm gì, lẽ nào trong thiên hạ chỉ có ngươi mới xứng đáng làm sư phụ ?
Theo tiếng nói nhìn ra, đã thấy “Tuyết sơn ma tử” vào tới, “Ma quỷ đổ thủ” liếc mắt một vòng chung quanh :
-Các vị bằng hữu đã đến đông đủ, còn ai chưa lộ diện xin cứ ra hết không cần lén lén lút lút làm chi.
Vừa dứt lời tiếng tà áo bay phần phật, mấy bóng nhân ảnh nữa rơi thân xuống, trong số ấy có “Cửu chỉ đổ tử” và lão nhân bạch mi, ngoải ra còn có một người cứng đờ như xác chết, môt lão nhân áo bào đỏ đeo kiếm là “Huyết kiếm thần quân”. “Ma quỷ đổ thủ” cười nhạt :
- Hay lắm, không ngờ những bằng hữu qui ẩn giang hồ đã lâu là Địa linh quân, Mỹ nhiệm công, Cửu chỉ đổ quỷ, Thiên thi khách và Huyết kiếm thần quân đều có mặt ở đây, thực là vạn hạnh…
Ngữ thanh lão hơi dừng lại,trừng mắt nhìn “Đổ thành chủ nhân”, nói tiếp :
- Bằng hữu là ai ? Sao không cho thấy mặt thật ?
“Đổ thành chủ nhân” lạnh lùng đáp :
- Ta là “Đổ thành chủ nhân”…
- Ta biết là “Đổ thành chủ nhân” rồi, có điều, tai sao bộ mặt thật hai mươi năm trước không chịu để lộ ?
- Ngươi…ngươi biết ta là ai ?
- ta cho ngươi tự nói đó !
- Biết hay không mặc kệ, bất tất nói nhiều !
- Thôi được, chúng ta trở về vấn đề chính, các vị bằng hữu đến đây đông đảo thế này nếu như “Thiên địa huyết bài” có trong người ta thật, ta biết trao cho ai bây giờ ?
“Đổ thành chủ nhân” cướp lời :
- Trao cho ta !
Lão râu xoắn Địa linh quân gầm lên :
- “Đổ thành chủ nhân” ngươi đâu xứng đáng ?
“Đổ thành chủ nhân” lạnh giọng :
- Lẽ nào ngươi xứng đáng ?
- Đúng vậy, chính ta mới xứng đáng !
- Cứ hãy thử xem đã !
Vừa dứt lời “Đổ thành chủ nhân” động thân chớp nhoáng lướt tới trước mặt Địa linh quân, xuất thủ đánh liền một chiêu. Địa linh quân là môn chủ Địa linh môn võ công cao cường, giang hồ hiếm có, lúc bị “Đổ thành chủ nhân” lướt thân tới xuất chiêu, lão đã kịp đánh một chiêu trước. Hai bên động thủ đều cực mau, chỉ trong nháy mắt nhân ảnh đã vụt qua, hai người đã tấn công ba chiêu, theo chiêu thức mà luận định thì Địa linh quân đành ở thế hạ phong. Đột nhiên…
Một âm thanh vọng đến :
- Hai vị quả là đồ ngốc, chưa nhìn thấy gì mà đã động thủ giết nhau sao ?
Tiếng nói vọng đến cảnh tỉnh Địa linh quân và “Đổ thành chủ nhân”, cả hai dừng tay lùi lai, đúng thế, “Thiên địa huyết bài” sự thực ra sao họ chưa hề nhìn thấy đã vội sinh tử với nhau đâu còn nghĩa gì ?
Đưa mắt nhìn nhau, người phát ra câu nói đấy vẫn là “Tuyết sơn ma tử”, “Đổ thành chủ nhân” biến sắc quay lại hướng “Ma quỷ đổ thủ” quát to :
- Ngươi mang vật đấy ra đây, các võ lâm bằng hữu sẽ thi triển bản lĩnh xem ai xứng đáng
!
“Ma quỷ đổ thủ” quét mắt một vòng hỏi lại :
- Các vị đồng ý để ta trao cho hắn chứ ?
Không một ai lên tiếng hiển nhiên trước khi tận mắt nhìn thấy “Thiên địa huyết bài” hãy để “Đổ thành chủ nhân” tranh đoạt với “Ma quỷ đổ thủ” cũng là đều có lợi cho toàn bộ chúng nhân ở đây, do đó không ai lên tiếng đáp. “Ma quỷ đổ thủ” lạnh lùng nói tiếp :
- Không ai trả lời có nghĩa là các vị không bằng lòng ?
“Đổ thành chủ nhân” gầm lên, chưởng pháp đánh luôn kình lực quét tới mãnh liệt phi thường, “Ma quỷ đổ thủ” quát một tiếng, tay tả vung ra quét một chưởng, tay hữu thừa cơ xuất chiêu “Oan hồn bất tán”. Song phương xuất thủ đều mau lẹ trong nháy mắt, khi “Ma quỷ đổ thủ” phát chiêu, “Đổ thành chủ nhân” đã mau lẹ tuyệt luân đập liền ra ba chưởng.
Chớp nhoáng, ca hai đã thi triển qua mười chiêu. Trịnh Tây Bắc ngẩn người đứng một bên, hai mắt chàng nhòe lệ, nếu chàng không vô ý nói ra ba tiếng “Bạch vụ cốc” há đâu xảy ra thảm kịch này ?
Đột nhiên…một tiếng “Hự” trầm uất từ không khí vọng lại, bỗng thấy “Ma quỷ đổ thủ” loạng choạng lùi lại mười bước. Miệng ngậm máu tươi cuối cùng phải phun ra. Trịnh Tây Bắc cả kinh hét lên…đúng lúc chàng vừa bật tiếng hét, “Đổ thành chủ nhân” đã lướt tới vung trảo chụp tới trước mặt “Ma quỷ đổ thủ”, trảo của “Đổ thành chủ nhân” mau không thể tả, vừa lúc ấy Trịnh Tây Bắc gầm lên một tiếng, thân pháp như điện chớp phi đến bên “Đổ thành chủ nhân”. Thân hình chàng chưa phi tới, nhân ảnh áo trắng đã vụt tới. “Tuyết sơn ma tử “ đột nhiên xuất thủ phát chưởng đánh tới ngực Trịnh Tây Bắc.
Chàng bất ngờ vì sự xuất thủ ấy của “Tuyết sơ ma tử” nên không tránh kịp. ”Bình” một tiếng chưởng đã đập trúng ngực chàng, thân chàng như con diều đứt dây ngã liền xuống đất.
“Tuyết sơn ma tử” quát to một tiếng nhảy theo Trịnh Tây Bắc đã ngã xuống vươn trảo định bắt chàng. Nhưng hắn chưa kịp tới một luồng kình lực đã đẩy tới buộc hắn lùi lại. Nhân ảnh lướt qua như chớp,Trịnh Tây Bắc đã bị đối phương nắm lấy trong tay, người cứu Trịnh Tây Bắc chắng ai khác chính là “Thiên nam cuồng khách”. “Tuyết sơn ma tử” nổi giận gầm thét :
- Bỏ y xuống !
- E rằng không dễ như thế…
“Thiên nam cuồng khách” chưa kịp nói dứt tay hữu Trịnh Tây Bắc đã đánh một chưởng đồng thời quát to :
- Ai cần ngươi cứu ta ?
Chưởng ấy quá bất ngờ khiến “Thiên nam cuồng khách” phun máu miệng cơ hồ loạng choạng muốn ngã, thình lình “Đổ thành chủ nhân” gầm lên :
- “Ma quỷ đổ thủ”, ngươi có đưa huyết bài ra hay không ?
Mọi người quay lại chợt thấy “Ma quỷ đổ thủ” đã bị “Đổ thành chủ nhân” nắm giữ trong tay. Trịnh Tây Bắc sợ đến thất sắc buột miệng kêu lên “
- Sư phị…
“Ma quỷ đổ thủ” đưa tay chùi máu loang đầy miệng nhìn Trịnh Tây Bắc, lòng chàng đau như cắt, nếu sư phụ chàng không dồn hết chân lực bốn mươi năm khổ luyện cho chàng, chưa chắc “Đổ thành chủ nhân” đã đáng là địch thủ của người. Hiện tại sư phụ chàng bị đối phương bắt giữ đều là do tội lỗi của chàng gây nên khiến chàng càng đau khổ lo lắng. “Ma quỷ đổ thủ” cố gượng cười gằn :
- Võ công của ngươi cao hơn hai mươi năm trước rất nhiều, khiến ta rất khâm phục, bất quà nếu ta quyết không nói ra “Thiên địa huyết bài” ở đâu ngươi làm gì ta ?
Câu nói ấy của “Ma quỷ đổ thủ” khiến chúng nhân thất sắc vì chẳng khác nào lão tự nhận đúng là “Thiên địa huyết bài” đang do lão nắm giữ. Câu ấy càng khiến Trịnh Tây Bắc cả kinh, chàng không hiểu sao sư phụ lại lừa bịp chàng, sai chàng hạ sơn tìm “Thiên địa huyết bài”. Bấy giờ “Đổ thành chủ nhân” lập tức quát :
- Ngươi không nói ta giết chết ngươi liền !
- Ta đưa ra thì không thể chết ư ? Do đó ta nhất định không đưa ra.
- Chỉ cần ngươi đưa ra cho ta, ta sẽ không giết ngươi.
- Thực chứ ?
- Không sai !
“Ma quỷ đổ thủ” cười nhạt :
- Thôi được, ta sẽ đưa cho ngươi.
Dứt lời lão đưa tay vào áo lấy ra một ống trúc, mọi người chú ý nhìn vào cái ống trúc ấy. “Đổ thành chủ nhân” định chụp lấy ống trúc, “Ma quỷ đổ thủ” quát giật giọng :
- Khoan đã !
“Đổ thành chủ nhân” rút tay lại, “Ma quỷ đổ thủ” lạnh lùng nói :
- Trong ống trúc này có chứa bốn miếng “Thiên địa bài”, nhưng xin các vị chớ quên vì bốn miếng “Thiên địa bài” này mà hai mươi năm trước đã xẩy ra một huyết án kinh người, đúng vậy, “Ngọc hồ điệp” được ta cứu thoát , nhưng các vị biết “Ngọc hồ điệp” còn sống hay đã chết ?
“Đổ thành chủ nhân” hơi run giọng :
- Chết hay sống ?
- Đương nhiên còn sống, nàng nhờ ta báo cho các vị biết, cuối cùng sẽ có một ngày nàng tìm mấy vị bằng hữu hai mươi năm trước để thanh toán ân cừu.
Lão hơi dừng lại, quăng ống trúc xuống đất :
- Ta trao mọi vật cho các vị đó !
Ống trúc vừa rơi xuống đất , Địa linh quân chớp nhoáng vươn tay chụp lấy…cùng lúc ấy “Đổ thành chủ nhân” giơ “Ma quỷ đổ thủ” lên cao ném mạnh ra xa. Trịnh Tây Bắc chỉ kịp hô to :
- Sư phụ..
Rồi phóng tới chỗ thân sư phụ bị ném ra…
“Ma quỷ đổ thủ” thay đổi sắc mặt còn lão nhân râu xoắn cười lạnh :
- “Ma quỷ đổ thủ”, ai mà chẳng biết cái “Thiên địa huyết bài” thần bí đang ở trong người ngươi ?
- Thế sao ? Thế các ngươi đến đây là vì “Thiên địa huyết bài” sao ?
- Đúng vậy !
“Ma quỷ đổ thủ” bật cười lớn :
- Ví sao chư vị lại nói “Thien địa huyết bài” đang ở trong người ta ?
- Ngươi cứu thoát vợ “Ngọc kiếm thư sinh” là “Ngoc hồ điệp”, ta nghĩ rằng thiên hạ võ lâm đâu phải là tất cả đều là đồ ngốc, trong thân xác “Ngọc kiếm thư sinh” không còn “Thiên địa huyết bài” nữa….
- Đương nhiên là do “Ngọc hồ điệp” cất giữ, nàng vì ân cứu mạng của ngươi nên trao “Thiên dịa huyết bài” cho ngươi rồi !
- Đó cũng là chuyện rất hợp tình hợp lý !
- Các vị lầm rồi…
- Không thể lầm được, ngươi chỉ vì “Thiên địa huyết bài” nên giả vờ sai đồ đệ xuất sơn đi tìm, ngươi tưởng tất cả giang hồ bằng hữu đều là một lũ ngốc hay sao ?
“Ma quỷ đổ thủ” biến sắc mặt quát to :
- Dù cho hai cặp”Thiên địa huyết bài” có ở trong tay ta đi nữa thì các vị định làm gì ?
- Chúng ta chỉ muốn lãnh giáo để nhìn thấy.
- Ta không muốn cho các vị thấy thì sao ?
- Xem ra ngươi không thể làm như vậy được !
“Ma quỷ đổ thủ” mỉm cười lạnh lùng :
- Các ngươi có bản lĩnh gì mà buộc ta giao ra được ?
Lão nhân râu xoắn gầm to :
- Ngươi thực không đưa ra ?
- Đúng !
Tiếng “đúng” của “Ma quỷ đổ thủ” vừa dứt, “Đổ thành chủ nhân” liền cười bật lên một tiếng, hắn búng thân sát tới, Trịnh Tây Bắc lắc thân chặn đường hắn lại, gầm lên :
- “Đổ thành chủ nhân” ! Ta chính muốn tìm ngươi thanh toán nợ nần đây !
Vừa quát Trịnh Tây Bắc vừa đẩy ra một chưởng quét ngang hông hắn nhưng chưởng chàng chưa tới mục tiêu “Ma quỷ đổ thủ” đã quát to :
- Quay lại đây !
Vừa quát lão vừa xuất trảo chụp lấy Trịnh Tây Bắc. Trảo pháp của “Ma quỷ đổ thủ” mau lẹ dị thường, tay phải Trịnh Tây Bắc đã bị lão chộp trúng. “Ma quỷ đổ thủ” nhấc bổng Trịnh Tây Bắc lên, sắc mặt lão đầy sát khí, ánh mắt “Ma quỷ đổ thủ” lạnh như băng nhìn “Đổ thành chủ nhân”
- Các vị, các người đã đến đây rồi thì xin chờ đợi chốc lát, sau khi ta thanh toán xong việc riêng rồi sẽ tính đến chuyện của các vi bằng hữu.
Dứt câu nói ấy ánh mắt đầy sát khí của lão quét qua Trịnh Tây Bắc lạnh lùng quát hỏi :
- Trịnh Tây Bắc, bọn người này có phải là do ngươi dẫn tới đây không ?
Trịnh Tây Bắc run bắn người, chàng không thể chối trước mặt sư phụ :
- Có thể nói đó là lỗi của con.
- Hay lắm, ngươi chưa tìm ra “Thiên địa huết bài”, kẻ nào bảo ngươi quay về ?
- Sư phụ, con không thể không quay về.
- Nói nhảm, chẳng nhẽ lại có chuyện trọng đại hơn chuyện ta sai ngươi ? Bây giờ ta trục xuất ngươi ra khỏi môn phái, từ đây tình sư đồ coi như chấm dứt…
Trịnh Tây Bắc buột miệng kêu :
- Sư phụ…sư phụ không cần con nữa ư ?
- Đúng vậy, ngươi cút khỏi “Bạch vụ cốc“ cho ta.
Dứt lời, lão ném Trịnh Tây Bắc rơi xuống đất, chàng không ngờ lại xảy ra việc này nên run rẩy người vội vàng nhảy lại gần “Ma quỷ đổ thủ” cầu van :
- Sư phụ…con có lỗi , xin sư phụ đừng trục xuất con…
Chưa dứt lời chàng đã bật ra tiếng khóc. “Ma quỷ đổ thủ” vẫy mạnh tay buộc Trịnh Tây Bắc lùi lại, lão quát :
- Trịnh Tây Bắc, ngươi muốn ta giết ngươi phải không ?
Hai mắt đầy lệ, chàng thưa :
- Sư phụ ơi…
- Ta không còn là sư phụ ngươi nữa. Cút !
- Sư phụ thực không cần con sao ?
- Đúng. Cút ! Cút khỏi “Bạch vụ cốc” cho ta !
Tiếng gầm thét của “Ma quỷ đổ thủ” vừa dứt, đột nhiên có tiếng nói xé không gian vọng đến :
- Môn phái chẳng có tiếng tăm gì, lẽ nào trong thiên hạ chỉ có ngươi mới xứng đáng làm sư phụ ?
Theo tiếng nói nhìn ra, đã thấy “Tuyết sơn ma tử” vào tới, “Ma quỷ đổ thủ” liếc mắt một vòng chung quanh :
-Các vị bằng hữu đã đến đông đủ, còn ai chưa lộ diện xin cứ ra hết không cần lén lén lút lút làm chi.
Vừa dứt lời tiếng tà áo bay phần phật, mấy bóng nhân ảnh nữa rơi thân xuống, trong số ấy có “Cửu chỉ đổ tử” và lão nhân bạch mi, ngoải ra còn có một người cứng đờ như xác chết, môt lão nhân áo bào đỏ đeo kiếm là “Huyết kiếm thần quân”. “Ma quỷ đổ thủ” cười nhạt :
- Hay lắm, không ngờ những bằng hữu qui ẩn giang hồ đã lâu là Địa linh quân, Mỹ nhiệm công, Cửu chỉ đổ quỷ, Thiên thi khách và Huyết kiếm thần quân đều có mặt ở đây, thực là vạn hạnh…
Ngữ thanh lão hơi dừng lại,trừng mắt nhìn “Đổ thành chủ nhân”, nói tiếp :
- Bằng hữu là ai ? Sao không cho thấy mặt thật ?
“Đổ thành chủ nhân” lạnh lùng đáp :
- Ta là “Đổ thành chủ nhân”…
- Ta biết là “Đổ thành chủ nhân” rồi, có điều, tai sao bộ mặt thật hai mươi năm trước không chịu để lộ ?
- Ngươi…ngươi biết ta là ai ?
- ta cho ngươi tự nói đó !
- Biết hay không mặc kệ, bất tất nói nhiều !
- Thôi được, chúng ta trở về vấn đề chính, các vị bằng hữu đến đây đông đảo thế này nếu như “Thiên địa huyết bài” có trong người ta thật, ta biết trao cho ai bây giờ ?
“Đổ thành chủ nhân” cướp lời :
- Trao cho ta !
Lão râu xoắn Địa linh quân gầm lên :
- “Đổ thành chủ nhân” ngươi đâu xứng đáng ?
“Đổ thành chủ nhân” lạnh giọng :
- Lẽ nào ngươi xứng đáng ?
- Đúng vậy, chính ta mới xứng đáng !
- Cứ hãy thử xem đã !
Vừa dứt lời “Đổ thành chủ nhân” động thân chớp nhoáng lướt tới trước mặt Địa linh quân, xuất thủ đánh liền một chiêu. Địa linh quân là môn chủ Địa linh môn võ công cao cường, giang hồ hiếm có, lúc bị “Đổ thành chủ nhân” lướt thân tới xuất chiêu, lão đã kịp đánh một chiêu trước. Hai bên động thủ đều cực mau, chỉ trong nháy mắt nhân ảnh đã vụt qua, hai người đã tấn công ba chiêu, theo chiêu thức mà luận định thì Địa linh quân đành ở thế hạ phong. Đột nhiên…
Một âm thanh vọng đến :
- Hai vị quả là đồ ngốc, chưa nhìn thấy gì mà đã động thủ giết nhau sao ?
Tiếng nói vọng đến cảnh tỉnh Địa linh quân và “Đổ thành chủ nhân”, cả hai dừng tay lùi lai, đúng thế, “Thiên địa huyết bài” sự thực ra sao họ chưa hề nhìn thấy đã vội sinh tử với nhau đâu còn nghĩa gì ?
Đưa mắt nhìn nhau, người phát ra câu nói đấy vẫn là “Tuyết sơn ma tử”, “Đổ thành chủ nhân” biến sắc quay lại hướng “Ma quỷ đổ thủ” quát to :
- Ngươi mang vật đấy ra đây, các võ lâm bằng hữu sẽ thi triển bản lĩnh xem ai xứng đáng
!
“Ma quỷ đổ thủ” quét mắt một vòng hỏi lại :
- Các vị đồng ý để ta trao cho hắn chứ ?
Không một ai lên tiếng hiển nhiên trước khi tận mắt nhìn thấy “Thiên địa huyết bài” hãy để “Đổ thành chủ nhân” tranh đoạt với “Ma quỷ đổ thủ” cũng là đều có lợi cho toàn bộ chúng nhân ở đây, do đó không ai lên tiếng đáp. “Ma quỷ đổ thủ” lạnh lùng nói tiếp :
- Không ai trả lời có nghĩa là các vị không bằng lòng ?
“Đổ thành chủ nhân” gầm lên, chưởng pháp đánh luôn kình lực quét tới mãnh liệt phi thường, “Ma quỷ đổ thủ” quát một tiếng, tay tả vung ra quét một chưởng, tay hữu thừa cơ xuất chiêu “Oan hồn bất tán”. Song phương xuất thủ đều mau lẹ trong nháy mắt, khi “Ma quỷ đổ thủ” phát chiêu, “Đổ thành chủ nhân” đã mau lẹ tuyệt luân đập liền ra ba chưởng.
Chớp nhoáng, ca hai đã thi triển qua mười chiêu. Trịnh Tây Bắc ngẩn người đứng một bên, hai mắt chàng nhòe lệ, nếu chàng không vô ý nói ra ba tiếng “Bạch vụ cốc” há đâu xảy ra thảm kịch này ?
Đột nhiên…một tiếng “Hự” trầm uất từ không khí vọng lại, bỗng thấy “Ma quỷ đổ thủ” loạng choạng lùi lại mười bước. Miệng ngậm máu tươi cuối cùng phải phun ra. Trịnh Tây Bắc cả kinh hét lên…đúng lúc chàng vừa bật tiếng hét, “Đổ thành chủ nhân” đã lướt tới vung trảo chụp tới trước mặt “Ma quỷ đổ thủ”, trảo của “Đổ thành chủ nhân” mau không thể tả, vừa lúc ấy Trịnh Tây Bắc gầm lên một tiếng, thân pháp như điện chớp phi đến bên “Đổ thành chủ nhân”. Thân hình chàng chưa phi tới, nhân ảnh áo trắng đã vụt tới. “Tuyết sơn ma tử “ đột nhiên xuất thủ phát chưởng đánh tới ngực Trịnh Tây Bắc.
Chàng bất ngờ vì sự xuất thủ ấy của “Tuyết sơ ma tử” nên không tránh kịp. ”Bình” một tiếng chưởng đã đập trúng ngực chàng, thân chàng như con diều đứt dây ngã liền xuống đất.
“Tuyết sơn ma tử” quát to một tiếng nhảy theo Trịnh Tây Bắc đã ngã xuống vươn trảo định bắt chàng. Nhưng hắn chưa kịp tới một luồng kình lực đã đẩy tới buộc hắn lùi lại. Nhân ảnh lướt qua như chớp,Trịnh Tây Bắc đã bị đối phương nắm lấy trong tay, người cứu Trịnh Tây Bắc chắng ai khác chính là “Thiên nam cuồng khách”. “Tuyết sơn ma tử” nổi giận gầm thét :
- Bỏ y xuống !
- E rằng không dễ như thế…
“Thiên nam cuồng khách” chưa kịp nói dứt tay hữu Trịnh Tây Bắc đã đánh một chưởng đồng thời quát to :
- Ai cần ngươi cứu ta ?
Chưởng ấy quá bất ngờ khiến “Thiên nam cuồng khách” phun máu miệng cơ hồ loạng choạng muốn ngã, thình lình “Đổ thành chủ nhân” gầm lên :
- “Ma quỷ đổ thủ”, ngươi có đưa huyết bài ra hay không ?
Mọi người quay lại chợt thấy “Ma quỷ đổ thủ” đã bị “Đổ thành chủ nhân” nắm giữ trong tay. Trịnh Tây Bắc sợ đến thất sắc buột miệng kêu lên “
- Sư phị…
“Ma quỷ đổ thủ” đưa tay chùi máu loang đầy miệng nhìn Trịnh Tây Bắc, lòng chàng đau như cắt, nếu sư phụ chàng không dồn hết chân lực bốn mươi năm khổ luyện cho chàng, chưa chắc “Đổ thành chủ nhân” đã đáng là địch thủ của người. Hiện tại sư phụ chàng bị đối phương bắt giữ đều là do tội lỗi của chàng gây nên khiến chàng càng đau khổ lo lắng. “Ma quỷ đổ thủ” cố gượng cười gằn :
- Võ công của ngươi cao hơn hai mươi năm trước rất nhiều, khiến ta rất khâm phục, bất quà nếu ta quyết không nói ra “Thiên địa huyết bài” ở đâu ngươi làm gì ta ?
Câu nói ấy của “Ma quỷ đổ thủ” khiến chúng nhân thất sắc vì chẳng khác nào lão tự nhận đúng là “Thiên địa huyết bài” đang do lão nắm giữ. Câu ấy càng khiến Trịnh Tây Bắc cả kinh, chàng không hiểu sao sư phụ lại lừa bịp chàng, sai chàng hạ sơn tìm “Thiên địa huyết bài”. Bấy giờ “Đổ thành chủ nhân” lập tức quát :
- Ngươi không nói ta giết chết ngươi liền !
- Ta đưa ra thì không thể chết ư ? Do đó ta nhất định không đưa ra.
- Chỉ cần ngươi đưa ra cho ta, ta sẽ không giết ngươi.
- Thực chứ ?
- Không sai !
“Ma quỷ đổ thủ” cười nhạt :
- Thôi được, ta sẽ đưa cho ngươi.
Dứt lời lão đưa tay vào áo lấy ra một ống trúc, mọi người chú ý nhìn vào cái ống trúc ấy. “Đổ thành chủ nhân” định chụp lấy ống trúc, “Ma quỷ đổ thủ” quát giật giọng :
- Khoan đã !
“Đổ thành chủ nhân” rút tay lại, “Ma quỷ đổ thủ” lạnh lùng nói :
- Trong ống trúc này có chứa bốn miếng “Thiên địa bài”, nhưng xin các vị chớ quên vì bốn miếng “Thiên địa bài” này mà hai mươi năm trước đã xẩy ra một huyết án kinh người, đúng vậy, “Ngọc hồ điệp” được ta cứu thoát , nhưng các vị biết “Ngọc hồ điệp” còn sống hay đã chết ?
“Đổ thành chủ nhân” hơi run giọng :
- Chết hay sống ?
- Đương nhiên còn sống, nàng nhờ ta báo cho các vị biết, cuối cùng sẽ có một ngày nàng tìm mấy vị bằng hữu hai mươi năm trước để thanh toán ân cừu.
Lão hơi dừng lại, quăng ống trúc xuống đất :
- Ta trao mọi vật cho các vị đó !
Ống trúc vừa rơi xuống đất , Địa linh quân chớp nhoáng vươn tay chụp lấy…cùng lúc ấy “Đổ thành chủ nhân” giơ “Ma quỷ đổ thủ” lên cao ném mạnh ra xa. Trịnh Tây Bắc chỉ kịp hô to :
- Sư phụ..
Rồi phóng tới chỗ thân sư phụ bị ném ra…
/74
|