- Tìm “Thiên địa huyết bài” cho ta!
Trịnh Tây Bắc chấn động toàn thân, chàng bật cười:
- Tìm “Thiên địa huyết bài”? Lão bá không nói lộn đấy chứ?
- Sao ta lại nói lộn?
- Lão bá biết “Thiên địa huyết bài” của nhân vật nào không?
- “Đổ Vương chi vương”.
- Chẳng phải lão bá vừa nói rằng võ công của “Đổ Vương chi vương” chỉ bằng một nửa lão bá đó sao?
- Đúng vậy.
- Vậy còn tìm “Thiên địa huyết bài” làm chi nữa? Chẳng phải “Thiên địa huyết bài” là ghi chép võ công của “Đổ Vương chi vương” và “Bài Trung thần” đó sao?
- Lầm rồi. Hiện tại ngươi chưa hiểu gì về sự ảo diệu của “Thiên địa huyết bài” cả, nếu nó chỉ ghi chép võ công thôi, ta bảo ngươi tìm nó làm quái gì?
Trịnh Tây Bắc ngẩn người, càng lúc chàng càng thấy cái “Thiên địa huyết bài” ấy thần bí, nếu bốn miếng bài ấy không ghi chép võ công thì ghi chép cái gì? Trịnh Tây Bắc mơ hồ ngạc nhiên hỏi:
- Thế nó ghi chép cái gì?
- Điều ấy ngươi không cần biết, bất quá trong giang hồ đồn đãi nó ghi chép võ công là hoàn toàn lầm lẫn, căn bản nó chẳng ghi chép võ công gì cả…
- Làm sao lão bá biết?
- Ta suy đoán… Sao? Ngươi có bằng lòng điều kiện ấy không?
- Tìm bốn miếng “Thiên địa huyết bài” ấy cho lão bá?
- Đúng vậy! Ta sẽ biến ngươi thành người nổi danh trong thiên hạ.
Trịnh Tây Bắc nghĩ lướt qua một chút rồi đáp:
- Có thể được.
- Không hối hận sau này chứ?
- Không!
- Tuyệt lắm, ngươi hãy ngồi xuống trước cửa động đi.
- Để làm chi?
- Ta muốn biến ngươi thành danh chấn thiên hạ.
Trịnh Tây Bắc có phần hồ nghi, chàng không hiểu đối phương làm thế nào biến chàng thành kẻ danh chấn thiên hạ được, liền đó chàng bước lại ngồi xuống ngay trước cửa tiểu động. Tay phải của quái nhân trong mộ vươn ra từ cửa nhỏ ấy đặt lên “Thiên linh cái” của chàng. Đối phương trầm giọng:
- Tiểu tử! Ta sẽ đem bí công tu luyện cả đời truyền cho ngươi một nửa, khi ta hành công rót chân lực vào “Thất tinh tĩnh mạch” cho ngươi, tối kỵ không được phân tâm đó nhé!
Trịnh Tây Bắc gật đầu, cho đến bây giờ chàng vẫn chưa biết sự tao ngộ này là hoạ hay phúc, chàng tự nghĩ, nếu là hoạ cũng không thể tránh được, nghĩ ngợi làm quái gì cho mệt?
Tâm niệm chuyển động, chàng bất giác an nhiên. Liền đó chàng nghe quái nhân trong mộ nói nhỏ:
- Nhắm mắt thu thần, tối kỵ phân tâm, ta đẩy công lực xuyên qua chiếc cầu trời đất tẩy rửa ô uế truyền vào “Thất tinh tĩnh mạch” của ngươi toả ra hai tay…
Một luồng chân lực nóng như hoả thiêu chạy vào toàn thân Trịnh Tây Bắc, toàn thân chàng đổ mồ hôi, chàng suýt hôn mê vì nóng… Cuối cùng qua độ nửa giờ, luồng nóng từ từ biến mất… Tay hữu của quái nhân trong mộ cũng buông rời khỏi “Thiên linh cái” của chàng.
Mồ hôi của Trịnh Tây Bắc ướt đầm cả ra ngoài, chàng không hiểu qua thời gian đó chàng đã đạt được cái gì. Quái nhân trong mộ nói:
- Bây giờ ta đã truyền một nửa võ công của ta cho ngươi, sau đây ta truyền cho ngươi thêm ba thế võ công, chiêu thứ nhất “Dã hoả thiêu thiên”, chiêu thứ hai “Hồn đoạn thiên nhai”, chiêu thứ ba “Vạn quỷ sách mệnh” . Tuy chỉ có ba chiêu nhưng mỗi chiêu ngầm chia ba loại biến hoá khác nhau, với cách sử dụng bí công của ta nó có uy lực vô cùng vô tận!
Liền đó quái nhân trong mộ hướng dẫn cho Trịnh Tây Bắc tập luyện ba chiêu võ công…
Đêm hết rồi trời lại sáng, đến hoàng hôn ngày thứ hai, Trịnh Tây Bắc mới miễn cưỡng học hết ba chiêu võ công tinh ác ấy, quái nhân trong mộ gật gù khen:
- Không ngờ chỉ trong một ngày ngươi đã học xong ba tuyệt chiêu của ta, thực là kỳ tài võ lâm… Với võ công ngươi hiện nay ta cho rằng ngươi có muốn đánh hết thiên hạ cũng chẳng thành vấn đề!
Trịnh Tây Bắc hỏi:
- Võ công của tại hạ thực cao đến thế ư?
- Ngươi sẽ được chứng minh ngay bây giờ, hiện tại ngươi đi được rồi đó. Nhớ kỹ hãy tìm “Thiên địa huyết bài” đến đây cho ta!
- Tại hạ… bỏ đi sao được?
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn biết gì nữa?
- Không, tại hạ không có ý ấy, chỉ là tại hạ may có cơ duyên gặp lão bá, được lão bá truyền võ công, như thế giữa chúng ta gọi là gì?
- Bằng hữu.
- Bằng hữu?
- Không sai! Chúng ta là bằng hữu, bây giờ ngươi đi đi, bất quá ta muốn yêu cầu một điều cuối cùng…
- Xin lão bá dạy bảo.
- Chớ nên nói cho bất cứ ai biết việc ngươi gặp ta, nếu có ai hỏi đến tốt nhất hãy nói ta đã chết rồi!
Trịnh Tây Bắc gật đầu nói:
- Tại hạ xin ghi nhớ!
Trong hai mắt chàng dường như ướt nước… Bất kể người này là ai, lão đã truyền võ công cho chàng, bây giờ chia tay thực là khó chịu. Chàng ảm đạm nói:
- Lão tiền bối, tại hạ đi nhé!
- Khoan chút, ta còn ba viên dược hoàn đây, ta tặng cho ngươi, bất kể ngươi bị thương hay bị trúng độc, chỉ cần uống nửa viên, tất cả sẽ được khôi phục lại như thường.
Trịnh Tây Bắc nhận dược hoàn, nước mắt như muốn ứa ra, cuối cùng lệ cũng rơi xuống… chàng không biết làm sao bây giờ? Quái nhân trong mộ gượng cười:
- Xúc động làm chi? Đi đi! Hoặc giả sau này có một ngày bao nhiêu trách nhiệm an nguy của giang hồ đều do ngươi đảm nhiệm. Đi đi, sau này chúng ta sẽ gặp lại!
Trịnh Tây Bắc cảm kích không nói nên lời, chàng cất dược hoàn vào ngực, không nỡ rời, lâu lắm chàng mớI bắn thân ra đi.
Trịnh Tây Bắc vẫn chưa biết sự gặp gỡ ấy là hoạ hay là phúc. Chàng chỉ thấy mới búng thân nhẹ một cái đã xa hơn mười trượng, thân thể có cảm giác nhẹ như chim én khiến chàng kinh ngạc. Chỉ búng thân vài cái đã xuống đến chân núi.
Đột nhiên… Trịnh Tây Bắc dừng chân, bên tai chàng phảng phất có tiếng áo động rất mau… đưa mắt nhìn ra, bóng cây lay động. Chàng phân biệt âm thanh ấy ở cách xa khoảng nửa dặm, chàng không ngờ mình lại có công lực ấy, âm thanh ở xa tới nửa dặm mà chàng vẫn nghe thấy khá rõ.
Thân hình chàng vọt lên, nhắm hướng có âm thanh tiến tới, chợt thấy nhiều bóng nhân ảnh phi hành vào một khu rừng rậm. Thấy thân pháp đối phương cực mau như có việc khẩn cấp gì đó, Trịnh Tây Bắc nổi tính hiếu kỳ bèn đuổi theo.
Xuyên qua khu rừng rậm là một dãy lầu gác cũ kỹ, chàng không ngờ giữa rừng rậm hoang sơn này lại có lầu gác trùng lớp như thế này.
Năm bóng nhân ảnh mặc áo xanh phi thân vào đại môn. Ngoài cửa đại môn vẫn là cảnh hoang tịch. Trịnh Tây Bắc ngẩn người nhìn một lúc lâu vẫn chưa hiểu chuyện gì, chàng bèn động thân vọt lên cửa lớn thò đầu nhìn vào, đại sảnh cực lớn nhưng không một bóng người.
Quái lạ thật, rõ ràng Trịnh Tây Bắc thấy có người vào đây sao đại sảnh lại chẳng có ai? Chàng lấy làm khó hiểu bèn cất bước tiến luôn vào đại sảnh.
Đột nhiên… có nhiều tiếng chân hỗn loạn từ trong nội thất vọng ra. Trịnh Tây Bắc cau mày suy nghĩ chớp nhoáng, thân hình chàng vọt lên cao tới trân đại sảnh ẩn thân vào mấy cái cột bắc qua giữa mái nhà.
Tiếng chân đã kéo ra ngoài đại sảnh, hơn mười nam nữ đều mặc áo xanh, khi vào đại sảnh phân ra đứng hai bên như sắp sửa thi hành một điển lễ gì vậy. Đêm càng lúc càng sâu. Hơn mười người áo xanh chẳng khác nào những bức tượng đứng nghiêm cẩn hai bên không hề động đậy. Trịnh Tây Bắc không hiểu họ định làm gì.
Thình lình một loạt tiếng chân nữa, bốn lão nhân áo xanh tay cầm đuốc bước vào đại sảnh… Sau khi đặt bốn ngọn đuốc lên bàn đá sau một cái ghế thái sư rộng lớn không có ai ngồi.
Bốn lão nhân đặt đuốc xong đâu đấy lại lui về phía bậc thềm chia ra đứng hai bên. Lão nhân đứng đầu tiên phá tan bầu không khí câm lặng ấy bằng tiếng hô to:
- Tất cả mọi người đã đông đủ chưa?
Có tiếng người đáp:
- Còn thiếu một người.
- Ai?
- Thẩm Bí Thám…
Lời chưa dứt, một bóng áo xanh nữa phi thẳng vào đại sảnh, mắt Trịnh Tây Bắc vừa nhìn thấy người ấy chàng giật mình suýt kêu thành tiếng. Thì ra đó là Thiếu nữ áo xanh đã mấy lần cứu mạng sống chàng. Điều này thực sự ra khỏi sở liệu của Trịnh Tây Bắc, đây thực sự là bang hội nào và tại sao Thiếu nữ áo xanh lại có mặt ở trong này?
Đột nhiên có tiếng người nói:
- Bản môn đệ tử đã có mặt đông đủ!
Âm thanh vừa dứt, không khí lạI trở về tĩnh mịch. Bóng mấy cây đuốc lay động chiếu mờ ảo lên những bộ mặt nghiêm như đá khiến người ta nghẹt thở. Thời gian từ từ trôi qua trong cảnh nghẹt thở ấy…
Trịnh Tây Bắc không biết họ định làm gì… hoặc là chờ đợi ai đó. Thình lình…
Một luồng gió lạnh thổi rít qua bốn ngọn đuốc tắt phụt, tiếp đó tức thì lại bừng sáng lên, ánh mắt Trịnh Tây Bắc quét qua một lượt, kinh hoảng, trong khoảng chớp nhoáng bốn ánh đuốc tắt phụt ấy, trong chiếc ghế thái sư rộng lớn đã có một người bịt mặt ngồi chễm chệ, thân pháp hắn mau lẹ bậc ấy thực khiến đủ đáng sợ. Cả bọn người trong đại sảnh đồng loạt quỳ xuống:
- Đệ tử khấu kiến giáo chủ!
- Được, được, đứng lên!
- Đa tạ ơn giáo chủ.
Toàn bộ người đứng dậy chia ra đứng hai bên, giáo chủ bịt mặt có âm thanh rất lạnh:
- Trừ phi có việc trọng đại bản giáo rất ít khi hội họp. Mấy ngày trước đây, ta sai người bí mật đi tra xét, việc ấy ra sao rồi? Lâm Bí Thám!
- Thưa, có đệ tử!
Bên hữu có một trung niên phụ nhân bước ra cúi đầu:
- Xin tha tội đệ tử không thu được tin tức gì!
- Thẩm Bí Thám!
- Thưa, có đệ tử!
Bên tả, Thiếu nữ áo xanh bước ra kính cẩn cúi đầu:
- Xin tha tội, đệ tử tra xét không ra!
- Cốc Bí Thám!
- Thưa, có đệ tử!
Một lão nhân áo xanh bước ra, giáo chủ bịt mặt hỏi:
- Ngươi có tra xét được gì chăng?
- Đệ tử chưa tra xét được toàn bộ nhưng cũng tìm được ít đầu mối.
- Ngươi cứ nói ta nghe.
- Vâng!
Lão nhân áo xanh kính cẩn kể:
- Mười mấy năm trước Ngoạ Long trang ở Phong Hoả cốc xảy ra một huyết án… “Ngọc Kiếm thư sinh” bị giết chết…
- “Thiên địa huyết bài” có ở trong thân hắn không?
Trịnh Tây Bắc vừa nghe đến “Thiên địa huyết bài” liền giật mình, không ngờ vị giáo chủ bịt mặt kia cũng đi tìm bốn miếng “Thiên địa huyết bài” ấy, thật khó mà tưởng tượng.
Lão nhân áo xanh nói:
- “Ngọc Kiếm thư sinh” rất giỏi loại bài “Ma tướng”. Ngày nọ, Ngoạ Long trang chủ Vưu Thiên Tông mời “Ngọc Kiếm thư sinh” đến chơi bài, cùng chơi trong cuộc bài ấy có “Cửu Chỉ Đổ Quỷ”, “Huyết Kiếm Thần Quân”, “Huyền Phong Kiếm khách”. Cứ nghe nói lần ấy, “Ngọc Kiếm thư sinh” thua lớn, thua đến nỗi hắn phát hoảng buột miệng nói một câu: “Thua tiền thì ăn thua gì, chỉ cần không thua ”Thiên địa huyết bài” là đủ rồi…” . Vì đó mà tất cả mọi ngườI ở Ngoạ Long trang lúc đó gồm cả “Mỹ Nhiêm Công” Vưu Thiên Tông đều nổI máu tham muốn chiếm “Thiên địa huyết bài” nhưng chưa ai dám xuất thủ, vì võ công của “Ngọc Kiếm thư sinh” cực cao. Cuối cùng, tại Phong Hoả cốc đã xảy ra một trận vây giết “Ngọc Kiếm thư sinh” nhưng cứ theo truyền thuyết thì người thực giết hắn lạI là một người mặc áo tía bí ẩn. Người đó là ai không người nào biết, họ chỉ thấy bóng áo tía chớp loé qua, “Ngọc Kiếm thư sinh” liền chết thảm. Nhưng trong thân “Ngọc Kiếm thư sinh” lại không tìm ra bốn miếng “Thiên địa huyết bài”, có người nói rằng chắc là do vợ hắn là “Ngọc Hồ ĐIệp” cất giữ, nhưng khi tìm tớI vợ hắn, “Ngọc Hồ Điệp” đã phát điên cuồng mất rồi!
Giáo chủ bịt mặt hỏi:
- Tại sao phát điên?
- Vì trúng độc thủ người khác. Bọn ngườI kia lục hết nhà ở của “Ngọc Hồ Điệp” vẫn không thấy “Thiên địa huyết bài”, chính đang định hạ thủ giết “Ngọc Hồ ĐIệp” thì “Ma Quỷ Đổ Thủ” xuất hiện cứu “Ngọc Hồ Điệp”… Sau đó tung tích hai người thế nào không rõ…
Giáo chủ bịt mặt lại hỏi:
- Còn “Thiên địa huyết bài” thì sao?
- Không ai biết nó lưu lạc nơi đâu, cho đến mấy năm trước, cứ theo lời đồn thì có một tên tiều phu đốn củi trước nhà cũ của “Ngọc Hồ Điệp” phát hiện được một hộp sắt nhỏ trong gốc cây khô, có thể hộp sắt nhỏ này chính là hộp đựng “Thiên địa huyết bài”! Vừa lúc ấy có người đi ngang qua nhìn thấy đã đem hai mươi lạng vàng mua cái hộp sắt đựng bốn miếng “Thiên địa huyết bài ” ấy…
Giáo chủ bịt mặt ấy hỏi:
- Người mua được ấy là ai?
- Là đệ tử của Hoàng Sơn phái “Phí Hoa thủ”.
Trịnh Tây Bắc nghe câu ấy trong đầu bật kêu lên mấy tiếng “ong ong” rất dễ sợ, thân chàng lay động cơ hồ suýt rơi khỏi cái rường nhà đang ẩn thân. Chợt nghe giáo chủ bịt mặt hỏI:
- Người ấy hiện giờ ở đâu?
- Đã thất tung từ ba năm trước…
Trong tai Trịnh Tây Bắc vẫn kêu “ong ong”, thân chàng run lên, bao nhiêu câu nói của họ, chàng chẳng còn nghe thấy gì nữa… Trời ơi! Chẳng lẽ cái hộp sắt nhỏ do “Phí Hoa thủ” giao cho chàng lại đựng “Thiên địa huyết bài” mà cả võ lâm đang điên cuồng tìm kiếm đó ư?
“Thiên địa huyết bài” vẫn ở trong thân chàng mà chàng hoàn toàn nào biết? Chưa bao giờ chàng cảm thấy căng thẳng như bây giờ, chàng đưa tay mò vào ngực tìm cái hộp sắt nhỏ… tay chàng run lên bần bật…
Trịnh Tây Bắc chấn động toàn thân, chàng bật cười:
- Tìm “Thiên địa huyết bài”? Lão bá không nói lộn đấy chứ?
- Sao ta lại nói lộn?
- Lão bá biết “Thiên địa huyết bài” của nhân vật nào không?
- “Đổ Vương chi vương”.
- Chẳng phải lão bá vừa nói rằng võ công của “Đổ Vương chi vương” chỉ bằng một nửa lão bá đó sao?
- Đúng vậy.
- Vậy còn tìm “Thiên địa huyết bài” làm chi nữa? Chẳng phải “Thiên địa huyết bài” là ghi chép võ công của “Đổ Vương chi vương” và “Bài Trung thần” đó sao?
- Lầm rồi. Hiện tại ngươi chưa hiểu gì về sự ảo diệu của “Thiên địa huyết bài” cả, nếu nó chỉ ghi chép võ công thôi, ta bảo ngươi tìm nó làm quái gì?
Trịnh Tây Bắc ngẩn người, càng lúc chàng càng thấy cái “Thiên địa huyết bài” ấy thần bí, nếu bốn miếng bài ấy không ghi chép võ công thì ghi chép cái gì? Trịnh Tây Bắc mơ hồ ngạc nhiên hỏi:
- Thế nó ghi chép cái gì?
- Điều ấy ngươi không cần biết, bất quá trong giang hồ đồn đãi nó ghi chép võ công là hoàn toàn lầm lẫn, căn bản nó chẳng ghi chép võ công gì cả…
- Làm sao lão bá biết?
- Ta suy đoán… Sao? Ngươi có bằng lòng điều kiện ấy không?
- Tìm bốn miếng “Thiên địa huyết bài” ấy cho lão bá?
- Đúng vậy! Ta sẽ biến ngươi thành người nổi danh trong thiên hạ.
Trịnh Tây Bắc nghĩ lướt qua một chút rồi đáp:
- Có thể được.
- Không hối hận sau này chứ?
- Không!
- Tuyệt lắm, ngươi hãy ngồi xuống trước cửa động đi.
- Để làm chi?
- Ta muốn biến ngươi thành danh chấn thiên hạ.
Trịnh Tây Bắc có phần hồ nghi, chàng không hiểu đối phương làm thế nào biến chàng thành kẻ danh chấn thiên hạ được, liền đó chàng bước lại ngồi xuống ngay trước cửa tiểu động. Tay phải của quái nhân trong mộ vươn ra từ cửa nhỏ ấy đặt lên “Thiên linh cái” của chàng. Đối phương trầm giọng:
- Tiểu tử! Ta sẽ đem bí công tu luyện cả đời truyền cho ngươi một nửa, khi ta hành công rót chân lực vào “Thất tinh tĩnh mạch” cho ngươi, tối kỵ không được phân tâm đó nhé!
Trịnh Tây Bắc gật đầu, cho đến bây giờ chàng vẫn chưa biết sự tao ngộ này là hoạ hay phúc, chàng tự nghĩ, nếu là hoạ cũng không thể tránh được, nghĩ ngợi làm quái gì cho mệt?
Tâm niệm chuyển động, chàng bất giác an nhiên. Liền đó chàng nghe quái nhân trong mộ nói nhỏ:
- Nhắm mắt thu thần, tối kỵ phân tâm, ta đẩy công lực xuyên qua chiếc cầu trời đất tẩy rửa ô uế truyền vào “Thất tinh tĩnh mạch” của ngươi toả ra hai tay…
Một luồng chân lực nóng như hoả thiêu chạy vào toàn thân Trịnh Tây Bắc, toàn thân chàng đổ mồ hôi, chàng suýt hôn mê vì nóng… Cuối cùng qua độ nửa giờ, luồng nóng từ từ biến mất… Tay hữu của quái nhân trong mộ cũng buông rời khỏi “Thiên linh cái” của chàng.
Mồ hôi của Trịnh Tây Bắc ướt đầm cả ra ngoài, chàng không hiểu qua thời gian đó chàng đã đạt được cái gì. Quái nhân trong mộ nói:
- Bây giờ ta đã truyền một nửa võ công của ta cho ngươi, sau đây ta truyền cho ngươi thêm ba thế võ công, chiêu thứ nhất “Dã hoả thiêu thiên”, chiêu thứ hai “Hồn đoạn thiên nhai”, chiêu thứ ba “Vạn quỷ sách mệnh” . Tuy chỉ có ba chiêu nhưng mỗi chiêu ngầm chia ba loại biến hoá khác nhau, với cách sử dụng bí công của ta nó có uy lực vô cùng vô tận!
Liền đó quái nhân trong mộ hướng dẫn cho Trịnh Tây Bắc tập luyện ba chiêu võ công…
Đêm hết rồi trời lại sáng, đến hoàng hôn ngày thứ hai, Trịnh Tây Bắc mới miễn cưỡng học hết ba chiêu võ công tinh ác ấy, quái nhân trong mộ gật gù khen:
- Không ngờ chỉ trong một ngày ngươi đã học xong ba tuyệt chiêu của ta, thực là kỳ tài võ lâm… Với võ công ngươi hiện nay ta cho rằng ngươi có muốn đánh hết thiên hạ cũng chẳng thành vấn đề!
Trịnh Tây Bắc hỏi:
- Võ công của tại hạ thực cao đến thế ư?
- Ngươi sẽ được chứng minh ngay bây giờ, hiện tại ngươi đi được rồi đó. Nhớ kỹ hãy tìm “Thiên địa huyết bài” đến đây cho ta!
- Tại hạ… bỏ đi sao được?
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn biết gì nữa?
- Không, tại hạ không có ý ấy, chỉ là tại hạ may có cơ duyên gặp lão bá, được lão bá truyền võ công, như thế giữa chúng ta gọi là gì?
- Bằng hữu.
- Bằng hữu?
- Không sai! Chúng ta là bằng hữu, bây giờ ngươi đi đi, bất quá ta muốn yêu cầu một điều cuối cùng…
- Xin lão bá dạy bảo.
- Chớ nên nói cho bất cứ ai biết việc ngươi gặp ta, nếu có ai hỏi đến tốt nhất hãy nói ta đã chết rồi!
Trịnh Tây Bắc gật đầu nói:
- Tại hạ xin ghi nhớ!
Trong hai mắt chàng dường như ướt nước… Bất kể người này là ai, lão đã truyền võ công cho chàng, bây giờ chia tay thực là khó chịu. Chàng ảm đạm nói:
- Lão tiền bối, tại hạ đi nhé!
- Khoan chút, ta còn ba viên dược hoàn đây, ta tặng cho ngươi, bất kể ngươi bị thương hay bị trúng độc, chỉ cần uống nửa viên, tất cả sẽ được khôi phục lại như thường.
Trịnh Tây Bắc nhận dược hoàn, nước mắt như muốn ứa ra, cuối cùng lệ cũng rơi xuống… chàng không biết làm sao bây giờ? Quái nhân trong mộ gượng cười:
- Xúc động làm chi? Đi đi! Hoặc giả sau này có một ngày bao nhiêu trách nhiệm an nguy của giang hồ đều do ngươi đảm nhiệm. Đi đi, sau này chúng ta sẽ gặp lại!
Trịnh Tây Bắc cảm kích không nói nên lời, chàng cất dược hoàn vào ngực, không nỡ rời, lâu lắm chàng mớI bắn thân ra đi.
Trịnh Tây Bắc vẫn chưa biết sự gặp gỡ ấy là hoạ hay là phúc. Chàng chỉ thấy mới búng thân nhẹ một cái đã xa hơn mười trượng, thân thể có cảm giác nhẹ như chim én khiến chàng kinh ngạc. Chỉ búng thân vài cái đã xuống đến chân núi.
Đột nhiên… Trịnh Tây Bắc dừng chân, bên tai chàng phảng phất có tiếng áo động rất mau… đưa mắt nhìn ra, bóng cây lay động. Chàng phân biệt âm thanh ấy ở cách xa khoảng nửa dặm, chàng không ngờ mình lại có công lực ấy, âm thanh ở xa tới nửa dặm mà chàng vẫn nghe thấy khá rõ.
Thân hình chàng vọt lên, nhắm hướng có âm thanh tiến tới, chợt thấy nhiều bóng nhân ảnh phi hành vào một khu rừng rậm. Thấy thân pháp đối phương cực mau như có việc khẩn cấp gì đó, Trịnh Tây Bắc nổi tính hiếu kỳ bèn đuổi theo.
Xuyên qua khu rừng rậm là một dãy lầu gác cũ kỹ, chàng không ngờ giữa rừng rậm hoang sơn này lại có lầu gác trùng lớp như thế này.
Năm bóng nhân ảnh mặc áo xanh phi thân vào đại môn. Ngoài cửa đại môn vẫn là cảnh hoang tịch. Trịnh Tây Bắc ngẩn người nhìn một lúc lâu vẫn chưa hiểu chuyện gì, chàng bèn động thân vọt lên cửa lớn thò đầu nhìn vào, đại sảnh cực lớn nhưng không một bóng người.
Quái lạ thật, rõ ràng Trịnh Tây Bắc thấy có người vào đây sao đại sảnh lại chẳng có ai? Chàng lấy làm khó hiểu bèn cất bước tiến luôn vào đại sảnh.
Đột nhiên… có nhiều tiếng chân hỗn loạn từ trong nội thất vọng ra. Trịnh Tây Bắc cau mày suy nghĩ chớp nhoáng, thân hình chàng vọt lên cao tới trân đại sảnh ẩn thân vào mấy cái cột bắc qua giữa mái nhà.
Tiếng chân đã kéo ra ngoài đại sảnh, hơn mười nam nữ đều mặc áo xanh, khi vào đại sảnh phân ra đứng hai bên như sắp sửa thi hành một điển lễ gì vậy. Đêm càng lúc càng sâu. Hơn mười người áo xanh chẳng khác nào những bức tượng đứng nghiêm cẩn hai bên không hề động đậy. Trịnh Tây Bắc không hiểu họ định làm gì.
Thình lình một loạt tiếng chân nữa, bốn lão nhân áo xanh tay cầm đuốc bước vào đại sảnh… Sau khi đặt bốn ngọn đuốc lên bàn đá sau một cái ghế thái sư rộng lớn không có ai ngồi.
Bốn lão nhân đặt đuốc xong đâu đấy lại lui về phía bậc thềm chia ra đứng hai bên. Lão nhân đứng đầu tiên phá tan bầu không khí câm lặng ấy bằng tiếng hô to:
- Tất cả mọi người đã đông đủ chưa?
Có tiếng người đáp:
- Còn thiếu một người.
- Ai?
- Thẩm Bí Thám…
Lời chưa dứt, một bóng áo xanh nữa phi thẳng vào đại sảnh, mắt Trịnh Tây Bắc vừa nhìn thấy người ấy chàng giật mình suýt kêu thành tiếng. Thì ra đó là Thiếu nữ áo xanh đã mấy lần cứu mạng sống chàng. Điều này thực sự ra khỏi sở liệu của Trịnh Tây Bắc, đây thực sự là bang hội nào và tại sao Thiếu nữ áo xanh lại có mặt ở trong này?
Đột nhiên có tiếng người nói:
- Bản môn đệ tử đã có mặt đông đủ!
Âm thanh vừa dứt, không khí lạI trở về tĩnh mịch. Bóng mấy cây đuốc lay động chiếu mờ ảo lên những bộ mặt nghiêm như đá khiến người ta nghẹt thở. Thời gian từ từ trôi qua trong cảnh nghẹt thở ấy…
Trịnh Tây Bắc không biết họ định làm gì… hoặc là chờ đợi ai đó. Thình lình…
Một luồng gió lạnh thổi rít qua bốn ngọn đuốc tắt phụt, tiếp đó tức thì lại bừng sáng lên, ánh mắt Trịnh Tây Bắc quét qua một lượt, kinh hoảng, trong khoảng chớp nhoáng bốn ánh đuốc tắt phụt ấy, trong chiếc ghế thái sư rộng lớn đã có một người bịt mặt ngồi chễm chệ, thân pháp hắn mau lẹ bậc ấy thực khiến đủ đáng sợ. Cả bọn người trong đại sảnh đồng loạt quỳ xuống:
- Đệ tử khấu kiến giáo chủ!
- Được, được, đứng lên!
- Đa tạ ơn giáo chủ.
Toàn bộ người đứng dậy chia ra đứng hai bên, giáo chủ bịt mặt có âm thanh rất lạnh:
- Trừ phi có việc trọng đại bản giáo rất ít khi hội họp. Mấy ngày trước đây, ta sai người bí mật đi tra xét, việc ấy ra sao rồi? Lâm Bí Thám!
- Thưa, có đệ tử!
Bên hữu có một trung niên phụ nhân bước ra cúi đầu:
- Xin tha tội đệ tử không thu được tin tức gì!
- Thẩm Bí Thám!
- Thưa, có đệ tử!
Bên tả, Thiếu nữ áo xanh bước ra kính cẩn cúi đầu:
- Xin tha tội, đệ tử tra xét không ra!
- Cốc Bí Thám!
- Thưa, có đệ tử!
Một lão nhân áo xanh bước ra, giáo chủ bịt mặt hỏi:
- Ngươi có tra xét được gì chăng?
- Đệ tử chưa tra xét được toàn bộ nhưng cũng tìm được ít đầu mối.
- Ngươi cứ nói ta nghe.
- Vâng!
Lão nhân áo xanh kính cẩn kể:
- Mười mấy năm trước Ngoạ Long trang ở Phong Hoả cốc xảy ra một huyết án… “Ngọc Kiếm thư sinh” bị giết chết…
- “Thiên địa huyết bài” có ở trong thân hắn không?
Trịnh Tây Bắc vừa nghe đến “Thiên địa huyết bài” liền giật mình, không ngờ vị giáo chủ bịt mặt kia cũng đi tìm bốn miếng “Thiên địa huyết bài” ấy, thật khó mà tưởng tượng.
Lão nhân áo xanh nói:
- “Ngọc Kiếm thư sinh” rất giỏi loại bài “Ma tướng”. Ngày nọ, Ngoạ Long trang chủ Vưu Thiên Tông mời “Ngọc Kiếm thư sinh” đến chơi bài, cùng chơi trong cuộc bài ấy có “Cửu Chỉ Đổ Quỷ”, “Huyết Kiếm Thần Quân”, “Huyền Phong Kiếm khách”. Cứ nghe nói lần ấy, “Ngọc Kiếm thư sinh” thua lớn, thua đến nỗi hắn phát hoảng buột miệng nói một câu: “Thua tiền thì ăn thua gì, chỉ cần không thua ”Thiên địa huyết bài” là đủ rồi…” . Vì đó mà tất cả mọi ngườI ở Ngoạ Long trang lúc đó gồm cả “Mỹ Nhiêm Công” Vưu Thiên Tông đều nổI máu tham muốn chiếm “Thiên địa huyết bài” nhưng chưa ai dám xuất thủ, vì võ công của “Ngọc Kiếm thư sinh” cực cao. Cuối cùng, tại Phong Hoả cốc đã xảy ra một trận vây giết “Ngọc Kiếm thư sinh” nhưng cứ theo truyền thuyết thì người thực giết hắn lạI là một người mặc áo tía bí ẩn. Người đó là ai không người nào biết, họ chỉ thấy bóng áo tía chớp loé qua, “Ngọc Kiếm thư sinh” liền chết thảm. Nhưng trong thân “Ngọc Kiếm thư sinh” lại không tìm ra bốn miếng “Thiên địa huyết bài”, có người nói rằng chắc là do vợ hắn là “Ngọc Hồ ĐIệp” cất giữ, nhưng khi tìm tớI vợ hắn, “Ngọc Hồ Điệp” đã phát điên cuồng mất rồi!
Giáo chủ bịt mặt hỏi:
- Tại sao phát điên?
- Vì trúng độc thủ người khác. Bọn ngườI kia lục hết nhà ở của “Ngọc Hồ Điệp” vẫn không thấy “Thiên địa huyết bài”, chính đang định hạ thủ giết “Ngọc Hồ ĐIệp” thì “Ma Quỷ Đổ Thủ” xuất hiện cứu “Ngọc Hồ Điệp”… Sau đó tung tích hai người thế nào không rõ…
Giáo chủ bịt mặt lại hỏi:
- Còn “Thiên địa huyết bài” thì sao?
- Không ai biết nó lưu lạc nơi đâu, cho đến mấy năm trước, cứ theo lời đồn thì có một tên tiều phu đốn củi trước nhà cũ của “Ngọc Hồ Điệp” phát hiện được một hộp sắt nhỏ trong gốc cây khô, có thể hộp sắt nhỏ này chính là hộp đựng “Thiên địa huyết bài”! Vừa lúc ấy có người đi ngang qua nhìn thấy đã đem hai mươi lạng vàng mua cái hộp sắt đựng bốn miếng “Thiên địa huyết bài ” ấy…
Giáo chủ bịt mặt ấy hỏi:
- Người mua được ấy là ai?
- Là đệ tử của Hoàng Sơn phái “Phí Hoa thủ”.
Trịnh Tây Bắc nghe câu ấy trong đầu bật kêu lên mấy tiếng “ong ong” rất dễ sợ, thân chàng lay động cơ hồ suýt rơi khỏi cái rường nhà đang ẩn thân. Chợt nghe giáo chủ bịt mặt hỏI:
- Người ấy hiện giờ ở đâu?
- Đã thất tung từ ba năm trước…
Trong tai Trịnh Tây Bắc vẫn kêu “ong ong”, thân chàng run lên, bao nhiêu câu nói của họ, chàng chẳng còn nghe thấy gì nữa… Trời ơi! Chẳng lẽ cái hộp sắt nhỏ do “Phí Hoa thủ” giao cho chàng lại đựng “Thiên địa huyết bài” mà cả võ lâm đang điên cuồng tìm kiếm đó ư?
“Thiên địa huyết bài” vẫn ở trong thân chàng mà chàng hoàn toàn nào biết? Chưa bao giờ chàng cảm thấy căng thẳng như bây giờ, chàng đưa tay mò vào ngực tìm cái hộp sắt nhỏ… tay chàng run lên bần bật…
/74
|