Trình Phụng vội tiếp lời :
- Việc trọng đại như thế ta nào dám tự tiện tiết lộ, các hạ hãy an tâm.
- Như vậy hay lắm, Chưởng môn cô nương về đi.
- Còn các hạ?
Trịnh Tây Bắc cười khổ một tiếng :
- Có lẽ ta có thể chết bất kỳ lúc nào nơi hoang dã, đối với việc sinh tử của ta, cô nương không cần phải quan tâm, xin cô nương bảo trọng.
Trình Phụng định nói gì nhưng rồi lại thôi không biết phải nói gì, nàng mỉm cười ngưng mắt nhìn nam nhân khó hiểu trước mặt có chút gì cảm khái. Cuối cùng nàng đành gượng cười :
- Các hạ cũng nên bảo trọng.
Rồi đó, nàng bỏ đi... đi có phần miễn cưỡng buồn bã giống như đột nhiên nàng bị chia tay với một người thân vậy. Nhìn theo bóng dáng uyển chuyển của nàng khuất dần, Trịnh Tây Bắc mỉm cười vô nghĩa, đột nhiên, chàng không hiểu mình nên đi đâu bay giờ...
Chàng di động cước bộ hết sức trầm trọng, cứ đi... hiện giờ cái xác chàng tuy vẫn còn sống đây nhưng chẳng còn hy vọng điều gì nữa... Lý Tiểu Quyên đã cướp đoạt niềm hy vọng của chàng rồi. Chỉ vài ngày nữa thôi, chàng sẽ bị độc phát mà chết.
Độ nhiên... xa xa có hai bóng nhân mã phi hành như bay đến, trong thoáng chốc đã hiện ra trước mặt Trịnh Tây Bắc, chàng ngẩng đầu lên nhìn bất giác chấn động toàn thân.
Thì ra đó chính là hai thiếu nữ áo đỏ, hai thiếu nữ lúc trước chính là người mang “ái tình” ra đánh bạc với chàng trong “Võ lâm Đổ thành”. Thiếu nức áo đỏ đi đầu bật cười lạnh lùng :
- Trịnh Tây Bắc, các hạ thật là một người đáng tin đấy!
Đột nhiên Trịnh Tây Bắc nhớ ra chuyện chàng có hẹn với thiếu nữ áo đỏ này trong vòng ba ngày ở “Thất Tuyệt cốc”, bất giác chàng mặt đỏ ửng :
- Ta quên mất rồi...
- Quên ư? Chẳng lẽ các hạ không quan tâm đến chuyện ấy?
- Cái ấy...
- Bây giờ cuối cùng chúng ta đã tìm được các hạ, các hạ hãy đi theo chúng ta.
- Ngay bay giờ ư?
- Đúng, ngay bây giờ.
Trịnh Tây Bắc lắc đầu :
- Không!
- Tại sao? Lẽ nào các hạ hối hận?
- Không. - Chàng mỉm cười đau khổ tiếp - Ta không hối hận đâu, chỉ vì các cô nương chưa biết rõ đấy thôi...
- Biết rõ cái gì mới được chứ?
Đột nhiên Trịnh Tây Bắc nghĩ đến một điều gì đó, chàng im lặng không muốn nói cho họ biết chuyện chàng là người sắp chết. Chàng tự nghĩ: “Nếu thực chỉ còn vài ngày nữa ta chết rồi tại sao trong vài ngày ấy không theo họ coi như trả nợ hết vì thua họ, cho đến khi nào chết thì thôi”. Nhưng chàng lại không nỡ lừa gạt tình yêu của nữ nhân trước khi chết, lẽ nào chàng lại lừa gạt trong vài ngày còn lại?
- Các hạ nghĩ ngời gì đó?
Trịnh Tây Bắc sực tỉnh, chàng mỉm cười :
- Ta nào nỡ lừa gạt ái tình một nữ nhân sắp chết như chủ nhân của cô các cô nương?
- Điều đó không liên quan gì tới các hạ, chỉ cần chủ nhân vui vẻ trong ít lâu là tốt rồi!
- Các cô nương không thấy vậy là tàn nhẫn ư?
- Có thể, có thể như vậy là tàn nhẫn, nhưng trước khi chết chủ nhân ta rất cần yêu đương, rất cần hưởng thú mặn nồng.
- Các cô nương muốn ta phải yêu đương ra sao với chủ nhân?
- Sau khi các hạ theo chúng ta đến nơi, các hạ cứ nhận là bằng hữu của ta, tên ta là Tiểu Lịnh, nàng này đây là Tiểu Trinh. Sau đó, ta sẽ dẫn các hạ gặp chủ nhân ta, các hạ cứ tỏ ra quá yêu quí chủ nhân ta là được...
- Điều ấy...
- Các hạ cứ giả cho thật giống... nhớ đừng nói sự thực giữa ba chúng ta kẻo chẳng ai còn mạng được đâu đó!
- Nếu nhỡ chủ nhân không yêu ta thì sao?
- Không có chuyện ấy... ta tin trăm phần trăm chủ nhân sẽ yêu các hạ.
Trịnh Tây Bắc mỉm cười :
- Thôi được, chúng ta đi thôi.
Dứt lời, cả ba bắn thân như bay đi khỏi... chuyển qua một ngọn núi họ đến một vùng sơn dã. Đang lúc Trịnh Tây Bắc đang phi hành vùn vụt... Đột nhiên... một tiếng gầm dữ dội xé bầu trời vọng đến :
- Trịnh Tây Bắc, chậm chân lại.
Trịnh Tây Bắc vội dừng cước bộ xoay thân lại nhìn, chợt thấy “Bạch Mi Tiên Ông” đã đến tự lúc nào, chàng kinh ngạc :
- Lão tiền bối tìm tại hạ ư?
- Đúng vậy, tiểu tử người đi đâu nay?
- Đi theo hẹn ước...
Chàng chưa kịp dứt lời, “Bạch Mi Tiên Ông” liền “hừ” một tiếng :
- Trịnh Tây Bắc hình như trong người ngươi đang trúng độc?
- Vâng, trúng độc cực mạnh, có thể chết bất cứ lúc nào.
- Tại sao vậy?
“Bạch Mi Tiên Ông” và hai thiếu nữ áo đỏ hầu như đồng thời cùng buột miệng kêu lên câu hỏi ấy, tại sao vậy? Tại sao Trịnh Tây Bắc lại trúng độc? Trịnh Tây Bắc cười khổ đáp :
- Điều ấy hình như các vị không cần thiết phải biết. Dù sao Trịnh Tây Bắc ta cũng chỉ sống được vài ngày nữa thôi.
Chàng nhìn “Bạch Mi Tiên Ông” hỏi tiếp :
- Không biết lão tiền bối tìm các hạ có điều chi dạy bảo?
“Bạch Mi Tiên Ông” đáp :
- Ngươi nên đi gặp thân mẫu người
- Cái gì?
Trịnh Tây Bắc nghe lời tim muốn nảy tung lên, chàng run ray hỏi tiếp :
- Tiền bối nói mẫu thân tại hạ là... “Ngọc Hồ Điệp” ấy ư?
- Đúng vậy.
Trịnh Tây Bắc rất khích động và có phần hơi buồn bã :
- Người đang ở đâu?
- Ngươi cứ đi theo ta ắt gặp được mẫu thân.
Trịnh Tây Bắc lắc đầu :
- Không, tại hạ chưa đi được vì đã lỡ có hẹn ước, vả chăng mạng sống tại hạ chỉ còn có mấy ngày, tại hạ rất khát vọng được gặp mẫu thân, nhưng biết đâu chỉ làm cho người thêm bi thương, đau khổ?
Chàng nghiễn răng cố nén nỗi đau riêng :
- Nếu Trịnh Tây Bắc ta có may mắn còn sống sót sẽ còn cơ hội gặp được mẫu thân...
Chưa nói hết câu chàng nghẹn lời vì nước mắt đã trào ra, “Bạch Mi Tiên Ông” thở dài :
- Thôi được, sao, vật trong thân người?
- Đã về với nguyên chủ!
- Thế ư? Các người đi đi, ta cũng phải đi đây.
Dứt lời lão vọt thân liền chớp nhoáng đã biến mất. Sau khi “Bạch Mi Tiên Ông” đi rồi. Trịnh Tây Bắc và hai thiếu nữ áo đỏ vẫn đứng ngẩn tại chỗ... Rất lâu Tiểu Linh mới lên tiếng :
- Các hạ chỉ còn sống được mấy ngày nữa thôi à?
- Đúng vậy?
- Như vậy càng hay!
- Càng hay?
- Nếu không thế, chủ nhân ta cũng chỉ là người có thể chết bất cứ lúc nào. Nếu như cả hai người cùng chết một lúc có phải càng hay hơn không?
Trịnh Tây Bắc gượng cười, chàng cười vì sự suy nghĩ ngây thơ của nàng.
Chàng tắt nụ cười hỏi :
- Đường còn xa lắm không?
- Sắp đến, ta đi thôi!
Liền đó ba người lại tiếp tục phi hành, chớp mắt đã qua một đoạn đường mấy dặm, bấy giờ họ đã đến một vùng núi non hiểm trở giữa những ngọn núi cao ngồn ngộn. Ven theo một con đường mòn họ trèo xuống một vực sâu. Không lâu sau, họ dừng lại trên một bờ vực, dưới bờ vực độ năm trượng có một hồ nước đỏ au như máu, giữa hồ nổi lên một tảng đá ngầm nho nhỏ.
Tiểu Linh nói :
- Đến rồi!
- Đến rồi à?
Tiểu Linh khẽ gật đầu :
- Nhảy xuống đi!
Trịnh Tây Bắc kinh hoảng :
- Sao? Nhảy xuống ư?
- Phải, cứ nhả xuống chỗ tảng đá ngầm kia kìa.
Trịnh Tây Bắc càng kinh dị, nơi đây thực sự là nơi nào, trong cái hồ nước đỏ như máu kia chẳng lẽ lại là nơi ở của người ta? Chàng ngẩn ngơ hỏi :
- Nhảy xuống như thế nào?
- Chăng có gì đâu mà sợ, cứ nhảy đi!
Trịnh Tây Bắc nghiêm mặt, chàng tung thân nhảy xuống phía tảng đá ngầm, cùng một lúc một lúc hai thiếu nữ áo đỏ cùng tung thân song song rơi xuống. Chàng kinh ngạc :
- Nơi này là nơi nào?
- Là nơi chúng ta cư trú?
- Nước trong hồ này vì sao mà đỏ như máu vậy?
- Cái đó chúng ta không biết, hoặc là nó có quan hệ về địa chất chăng?
Dứt lời, cả ba đặt chân lên tảng đá ngầm, Tiểu Linh dậm chân mạnh vào một điểm nào đó, tiếng rít ken két nổi lên, giữa tảng đá ngầm hiện ra một cửa động, trong động tối đen im bằn bặt.
Trịnh Tây Bắc tim đập thình thịch, chàng không thể ngờ nơi địa phương này lại là nơi dành cho mình và đối phương nói chuyện ái tình và người nữ nhân đối phương ấy là người thế nào?
Tiểu Linh lại cất tiếng :
- Mời các hạ vào.
Trịnh Tây Bắc cố lấy can đảm bước vào cửa động, hai thiếu nữ áo đỏ bước theo sau... Bước xuống có hơn mươi bậc đá, chuyển vào một đường ham... sau đó lại bước lên từng bậc đá... Trịnh Tây Bắc không thể ngờ trong hồ nước này lại có kiến tạo vĩ đại như thế.
Đột nhiên... sau khi đi lên được năm mươi bậc, Trịnh Tây Bắc đưa mắt nhìn lên, chàng suýt nữa bật kêu lên. Họ đã tiến vào một cung điện sáng rực rỡ làm bằng toàn thủy tinh sáng bóng, chàng có cảm giác như laic vào một cung điện huy hoàng... kiến trúc thật là kinh hồn. Chàng ngạc nhiên hỏi :
- Nơi này là địa phương nào?
- Thủy Tinh cung.
- Đúng là tên với thực hợp lắm.
- Mời!
Trịnh Tây Bắc đưa mắt nhìn chung quanh, kiến trúc của cái “Thủy Tinh cung” này sáng loáng, cột kèo chạm trổ cực kỳ tinh vi, điêu luyện như có muôn ánh đuốc ghép trong thủy tinh và trên các cột nhà khảm vô số ngọc dạ minh châu.
Trịnh Tây Bắc cơ hồ khó tin vào mắt mình, trên thế giới sao lại có kiến trúc tinh người như thế này? Bấy giờ thiếu nữ áo đỏ đã dẫn chàng vào gian phòng khách nàng ấy nói :
- Mời các hạ an tọa!
- Xin mời!
Trịnh Tây Bắc ngồi xuống, hai thiếu nữ áo đỏ đi khuất vào hậu điện... Trịnh Tây Bắc đột nhiên có cảm giác chàng rơi vào một cảnh giới thần kỳ... và giống như một thế giới chỉ có ở trong huyền thoại.
Đột nhiên... mắt chàng chạm vào một bức tranh treo trên tường, bức tranh ẽ một thiếu nữ kiều diễm tuyệt vời nhưng sau lưng lại có một bóng ma giơ nanh múa vuốt rất dễ sợ, bút pháp vẽ rất tinh xảo, sống động như người thật. Bức tranh xem ra rất dễ sợ nhưng nhìn kỹ lại nhận ra ngụ ý thâm áo và có cảm giác chút gì tàn nhẫn. Một bức tranh thường là đại biểu cho linh hồn tư tưởng tác giả. Trịnh Tây Bắc không rành gì mấy về hội hoạ, chàng không hiểu bức họa này muốn đại biểu những gì...
Đột nhiên có tiếng chân động từ hậu điện. Trịnh Tây Bắc đưa mắt nhìn vào chỉ thấy hai thiếu nữ áo đỏ bước ra dẫn theo sau là một thiếu nữ cũng áo đỏ tóc dài xõa xuống vai uyển chuyển diễm tuyệt. Mắt chàng vừa chạm vào nàng thiếu nữ tóc dài, nội tâm chàng đã muốn nhảy lên. Không ngờ chỉ trong chớp mắt thiếu nữ tóc dài đó đã đến bên chàng, chàng chưa kịp thi lễ và nàng cũng chẳng nói một lời, xuất thủ như chớp lóe điểm tới năm đại huyệt trên người chàng.
Hai thiếu nữ áo đỏ đi đầu kinh dị bật kêu lên. Trịnh Tay Bắc chỉ kịp thấy toàn thân nhói đau, thủ pháp của thiếu nữ tóc dài rất xảo diệu đã điểm trúng năm huyệt đạo trên thân người chàng.
- Việc trọng đại như thế ta nào dám tự tiện tiết lộ, các hạ hãy an tâm.
- Như vậy hay lắm, Chưởng môn cô nương về đi.
- Còn các hạ?
Trịnh Tây Bắc cười khổ một tiếng :
- Có lẽ ta có thể chết bất kỳ lúc nào nơi hoang dã, đối với việc sinh tử của ta, cô nương không cần phải quan tâm, xin cô nương bảo trọng.
Trình Phụng định nói gì nhưng rồi lại thôi không biết phải nói gì, nàng mỉm cười ngưng mắt nhìn nam nhân khó hiểu trước mặt có chút gì cảm khái. Cuối cùng nàng đành gượng cười :
- Các hạ cũng nên bảo trọng.
Rồi đó, nàng bỏ đi... đi có phần miễn cưỡng buồn bã giống như đột nhiên nàng bị chia tay với một người thân vậy. Nhìn theo bóng dáng uyển chuyển của nàng khuất dần, Trịnh Tây Bắc mỉm cười vô nghĩa, đột nhiên, chàng không hiểu mình nên đi đâu bay giờ...
Chàng di động cước bộ hết sức trầm trọng, cứ đi... hiện giờ cái xác chàng tuy vẫn còn sống đây nhưng chẳng còn hy vọng điều gì nữa... Lý Tiểu Quyên đã cướp đoạt niềm hy vọng của chàng rồi. Chỉ vài ngày nữa thôi, chàng sẽ bị độc phát mà chết.
Độ nhiên... xa xa có hai bóng nhân mã phi hành như bay đến, trong thoáng chốc đã hiện ra trước mặt Trịnh Tây Bắc, chàng ngẩng đầu lên nhìn bất giác chấn động toàn thân.
Thì ra đó chính là hai thiếu nữ áo đỏ, hai thiếu nữ lúc trước chính là người mang “ái tình” ra đánh bạc với chàng trong “Võ lâm Đổ thành”. Thiếu nức áo đỏ đi đầu bật cười lạnh lùng :
- Trịnh Tây Bắc, các hạ thật là một người đáng tin đấy!
Đột nhiên Trịnh Tây Bắc nhớ ra chuyện chàng có hẹn với thiếu nữ áo đỏ này trong vòng ba ngày ở “Thất Tuyệt cốc”, bất giác chàng mặt đỏ ửng :
- Ta quên mất rồi...
- Quên ư? Chẳng lẽ các hạ không quan tâm đến chuyện ấy?
- Cái ấy...
- Bây giờ cuối cùng chúng ta đã tìm được các hạ, các hạ hãy đi theo chúng ta.
- Ngay bay giờ ư?
- Đúng, ngay bây giờ.
Trịnh Tây Bắc lắc đầu :
- Không!
- Tại sao? Lẽ nào các hạ hối hận?
- Không. - Chàng mỉm cười đau khổ tiếp - Ta không hối hận đâu, chỉ vì các cô nương chưa biết rõ đấy thôi...
- Biết rõ cái gì mới được chứ?
Đột nhiên Trịnh Tây Bắc nghĩ đến một điều gì đó, chàng im lặng không muốn nói cho họ biết chuyện chàng là người sắp chết. Chàng tự nghĩ: “Nếu thực chỉ còn vài ngày nữa ta chết rồi tại sao trong vài ngày ấy không theo họ coi như trả nợ hết vì thua họ, cho đến khi nào chết thì thôi”. Nhưng chàng lại không nỡ lừa gạt tình yêu của nữ nhân trước khi chết, lẽ nào chàng lại lừa gạt trong vài ngày còn lại?
- Các hạ nghĩ ngời gì đó?
Trịnh Tây Bắc sực tỉnh, chàng mỉm cười :
- Ta nào nỡ lừa gạt ái tình một nữ nhân sắp chết như chủ nhân của cô các cô nương?
- Điều đó không liên quan gì tới các hạ, chỉ cần chủ nhân vui vẻ trong ít lâu là tốt rồi!
- Các cô nương không thấy vậy là tàn nhẫn ư?
- Có thể, có thể như vậy là tàn nhẫn, nhưng trước khi chết chủ nhân ta rất cần yêu đương, rất cần hưởng thú mặn nồng.
- Các cô nương muốn ta phải yêu đương ra sao với chủ nhân?
- Sau khi các hạ theo chúng ta đến nơi, các hạ cứ nhận là bằng hữu của ta, tên ta là Tiểu Lịnh, nàng này đây là Tiểu Trinh. Sau đó, ta sẽ dẫn các hạ gặp chủ nhân ta, các hạ cứ tỏ ra quá yêu quí chủ nhân ta là được...
- Điều ấy...
- Các hạ cứ giả cho thật giống... nhớ đừng nói sự thực giữa ba chúng ta kẻo chẳng ai còn mạng được đâu đó!
- Nếu nhỡ chủ nhân không yêu ta thì sao?
- Không có chuyện ấy... ta tin trăm phần trăm chủ nhân sẽ yêu các hạ.
Trịnh Tây Bắc mỉm cười :
- Thôi được, chúng ta đi thôi.
Dứt lời, cả ba bắn thân như bay đi khỏi... chuyển qua một ngọn núi họ đến một vùng sơn dã. Đang lúc Trịnh Tây Bắc đang phi hành vùn vụt... Đột nhiên... một tiếng gầm dữ dội xé bầu trời vọng đến :
- Trịnh Tây Bắc, chậm chân lại.
Trịnh Tây Bắc vội dừng cước bộ xoay thân lại nhìn, chợt thấy “Bạch Mi Tiên Ông” đã đến tự lúc nào, chàng kinh ngạc :
- Lão tiền bối tìm tại hạ ư?
- Đúng vậy, tiểu tử người đi đâu nay?
- Đi theo hẹn ước...
Chàng chưa kịp dứt lời, “Bạch Mi Tiên Ông” liền “hừ” một tiếng :
- Trịnh Tây Bắc hình như trong người ngươi đang trúng độc?
- Vâng, trúng độc cực mạnh, có thể chết bất cứ lúc nào.
- Tại sao vậy?
“Bạch Mi Tiên Ông” và hai thiếu nữ áo đỏ hầu như đồng thời cùng buột miệng kêu lên câu hỏi ấy, tại sao vậy? Tại sao Trịnh Tây Bắc lại trúng độc? Trịnh Tây Bắc cười khổ đáp :
- Điều ấy hình như các vị không cần thiết phải biết. Dù sao Trịnh Tây Bắc ta cũng chỉ sống được vài ngày nữa thôi.
Chàng nhìn “Bạch Mi Tiên Ông” hỏi tiếp :
- Không biết lão tiền bối tìm các hạ có điều chi dạy bảo?
“Bạch Mi Tiên Ông” đáp :
- Ngươi nên đi gặp thân mẫu người
- Cái gì?
Trịnh Tây Bắc nghe lời tim muốn nảy tung lên, chàng run ray hỏi tiếp :
- Tiền bối nói mẫu thân tại hạ là... “Ngọc Hồ Điệp” ấy ư?
- Đúng vậy.
Trịnh Tây Bắc rất khích động và có phần hơi buồn bã :
- Người đang ở đâu?
- Ngươi cứ đi theo ta ắt gặp được mẫu thân.
Trịnh Tây Bắc lắc đầu :
- Không, tại hạ chưa đi được vì đã lỡ có hẹn ước, vả chăng mạng sống tại hạ chỉ còn có mấy ngày, tại hạ rất khát vọng được gặp mẫu thân, nhưng biết đâu chỉ làm cho người thêm bi thương, đau khổ?
Chàng nghiễn răng cố nén nỗi đau riêng :
- Nếu Trịnh Tây Bắc ta có may mắn còn sống sót sẽ còn cơ hội gặp được mẫu thân...
Chưa nói hết câu chàng nghẹn lời vì nước mắt đã trào ra, “Bạch Mi Tiên Ông” thở dài :
- Thôi được, sao, vật trong thân người?
- Đã về với nguyên chủ!
- Thế ư? Các người đi đi, ta cũng phải đi đây.
Dứt lời lão vọt thân liền chớp nhoáng đã biến mất. Sau khi “Bạch Mi Tiên Ông” đi rồi. Trịnh Tây Bắc và hai thiếu nữ áo đỏ vẫn đứng ngẩn tại chỗ... Rất lâu Tiểu Linh mới lên tiếng :
- Các hạ chỉ còn sống được mấy ngày nữa thôi à?
- Đúng vậy?
- Như vậy càng hay!
- Càng hay?
- Nếu không thế, chủ nhân ta cũng chỉ là người có thể chết bất cứ lúc nào. Nếu như cả hai người cùng chết một lúc có phải càng hay hơn không?
Trịnh Tây Bắc gượng cười, chàng cười vì sự suy nghĩ ngây thơ của nàng.
Chàng tắt nụ cười hỏi :
- Đường còn xa lắm không?
- Sắp đến, ta đi thôi!
Liền đó ba người lại tiếp tục phi hành, chớp mắt đã qua một đoạn đường mấy dặm, bấy giờ họ đã đến một vùng núi non hiểm trở giữa những ngọn núi cao ngồn ngộn. Ven theo một con đường mòn họ trèo xuống một vực sâu. Không lâu sau, họ dừng lại trên một bờ vực, dưới bờ vực độ năm trượng có một hồ nước đỏ au như máu, giữa hồ nổi lên một tảng đá ngầm nho nhỏ.
Tiểu Linh nói :
- Đến rồi!
- Đến rồi à?
Tiểu Linh khẽ gật đầu :
- Nhảy xuống đi!
Trịnh Tây Bắc kinh hoảng :
- Sao? Nhảy xuống ư?
- Phải, cứ nhả xuống chỗ tảng đá ngầm kia kìa.
Trịnh Tây Bắc càng kinh dị, nơi đây thực sự là nơi nào, trong cái hồ nước đỏ như máu kia chẳng lẽ lại là nơi ở của người ta? Chàng ngẩn ngơ hỏi :
- Nhảy xuống như thế nào?
- Chăng có gì đâu mà sợ, cứ nhảy đi!
Trịnh Tây Bắc nghiêm mặt, chàng tung thân nhảy xuống phía tảng đá ngầm, cùng một lúc một lúc hai thiếu nữ áo đỏ cùng tung thân song song rơi xuống. Chàng kinh ngạc :
- Nơi này là nơi nào?
- Là nơi chúng ta cư trú?
- Nước trong hồ này vì sao mà đỏ như máu vậy?
- Cái đó chúng ta không biết, hoặc là nó có quan hệ về địa chất chăng?
Dứt lời, cả ba đặt chân lên tảng đá ngầm, Tiểu Linh dậm chân mạnh vào một điểm nào đó, tiếng rít ken két nổi lên, giữa tảng đá ngầm hiện ra một cửa động, trong động tối đen im bằn bặt.
Trịnh Tây Bắc tim đập thình thịch, chàng không thể ngờ nơi địa phương này lại là nơi dành cho mình và đối phương nói chuyện ái tình và người nữ nhân đối phương ấy là người thế nào?
Tiểu Linh lại cất tiếng :
- Mời các hạ vào.
Trịnh Tây Bắc cố lấy can đảm bước vào cửa động, hai thiếu nữ áo đỏ bước theo sau... Bước xuống có hơn mươi bậc đá, chuyển vào một đường ham... sau đó lại bước lên từng bậc đá... Trịnh Tây Bắc không thể ngờ trong hồ nước này lại có kiến tạo vĩ đại như thế.
Đột nhiên... sau khi đi lên được năm mươi bậc, Trịnh Tây Bắc đưa mắt nhìn lên, chàng suýt nữa bật kêu lên. Họ đã tiến vào một cung điện sáng rực rỡ làm bằng toàn thủy tinh sáng bóng, chàng có cảm giác như laic vào một cung điện huy hoàng... kiến trúc thật là kinh hồn. Chàng ngạc nhiên hỏi :
- Nơi này là địa phương nào?
- Thủy Tinh cung.
- Đúng là tên với thực hợp lắm.
- Mời!
Trịnh Tây Bắc đưa mắt nhìn chung quanh, kiến trúc của cái “Thủy Tinh cung” này sáng loáng, cột kèo chạm trổ cực kỳ tinh vi, điêu luyện như có muôn ánh đuốc ghép trong thủy tinh và trên các cột nhà khảm vô số ngọc dạ minh châu.
Trịnh Tây Bắc cơ hồ khó tin vào mắt mình, trên thế giới sao lại có kiến trúc tinh người như thế này? Bấy giờ thiếu nữ áo đỏ đã dẫn chàng vào gian phòng khách nàng ấy nói :
- Mời các hạ an tọa!
- Xin mời!
Trịnh Tây Bắc ngồi xuống, hai thiếu nữ áo đỏ đi khuất vào hậu điện... Trịnh Tây Bắc đột nhiên có cảm giác chàng rơi vào một cảnh giới thần kỳ... và giống như một thế giới chỉ có ở trong huyền thoại.
Đột nhiên... mắt chàng chạm vào một bức tranh treo trên tường, bức tranh ẽ một thiếu nữ kiều diễm tuyệt vời nhưng sau lưng lại có một bóng ma giơ nanh múa vuốt rất dễ sợ, bút pháp vẽ rất tinh xảo, sống động như người thật. Bức tranh xem ra rất dễ sợ nhưng nhìn kỹ lại nhận ra ngụ ý thâm áo và có cảm giác chút gì tàn nhẫn. Một bức tranh thường là đại biểu cho linh hồn tư tưởng tác giả. Trịnh Tây Bắc không rành gì mấy về hội hoạ, chàng không hiểu bức họa này muốn đại biểu những gì...
Đột nhiên có tiếng chân động từ hậu điện. Trịnh Tây Bắc đưa mắt nhìn vào chỉ thấy hai thiếu nữ áo đỏ bước ra dẫn theo sau là một thiếu nữ cũng áo đỏ tóc dài xõa xuống vai uyển chuyển diễm tuyệt. Mắt chàng vừa chạm vào nàng thiếu nữ tóc dài, nội tâm chàng đã muốn nhảy lên. Không ngờ chỉ trong chớp mắt thiếu nữ tóc dài đó đã đến bên chàng, chàng chưa kịp thi lễ và nàng cũng chẳng nói một lời, xuất thủ như chớp lóe điểm tới năm đại huyệt trên người chàng.
Hai thiếu nữ áo đỏ đi đầu kinh dị bật kêu lên. Trịnh Tay Bắc chỉ kịp thấy toàn thân nhói đau, thủ pháp của thiếu nữ tóc dài rất xảo diệu đã điểm trúng năm huyệt đạo trên thân người chàng.
/74
|