Trịnh Tây Bắc ngây ngất người vì trầm tư, chàng đang tự hỏi sự thực là đã xảy ra chuyện gì mà “Thần Bí chủ nhân” “Huyết Trì chủ nhân” và các cao thủ khác mất tích đồng loạt? Họ bị người nào cướp mất hoặc sát hại?
Lôi Ngọc Quỳnh hỏi :
- Chàng đang nghĩ gì đó?
- Nghĩ xem tại sao họ lại mất tích?
- Làm sao chàng nghĩ ra được?
- Không, có lẽ ta sẽ suy nghĩ ra... vì trừ lệnh tôn lệnh đường ra còn có nhiều người cùng mất tích một lượt.
- A!
- Vả chăng chuyện này e có liên quan đến một vật.
- Vật gì vậy?
- “Thiên Địa huyết bài”!
- “Thiên Địa huyết bài”? Sao chàng biết?
- Ta chỉ suy đoán vậy thôi...
- Chúng ta bỏ qua chuyện đó đi, chàng đói bụng chưa?
- Có đói.
- Chúng ta hãy đi ăn cơm, chàng muốn ở lại đây mấy ngày?
- Cô nương muốn ta ở mấy ngày?
- Trịnh Tây Bắc, ta làm sao lưu giữ chàng được? Ngày mai chàng nên ra đi, chỉ cần chàng đừng quên ta là ta mãn nguyện lắm rồi!
- Làm sao ta quên được cô nương?
- Hay lắm, như nếu có một ngày nào đó thiếp bất hạnh chết đi, thiếp sẽ cho Tiểu Linh hoặc Tiểu Trinh báo cho chàng biết.
- Trước mặt ta cô nương đừng nói đến chữ “chết” được không?
Nàng u uất mỉm cười, Trịnh Tây Bắc hôn lên má nàng, họ quả thực yêu nhau và hôn nhau thắm thiết, đó là điều cần yếu của cả hai. Tình yêu của họ tuy mới nảy nở nhưng tự nhiên đã say đắm lắm rồi.
Họ hạnh phúc với nhau trong Thủy Tinh cung qua một ngày đủ giúp cho cuộc đời họ thêm phần hy vọng. Thời giờ sung sướng qua mau, ngày thứ hai, cuối cùng cũng đến giờ chia tay với Trịnh Tây Bắc, cả hai lưu luyến không rời hẹn ngày tái ngộ.
Trịnh Tây Bắc ra khỏi Thủy Tinh cung... khi đi qua một gian khách sảnh đột nhiên mắt chàng chạm vào bức tranh treo trên tường. Chàng hơi ngạc nhiên, đồng thời chàng đã hiểu hàm ý u buồn dễ sợ trong bức tranh ấy, chàng dừng chân lại :
- Lôi muội muội!
- Có chuyện gì?
- Bưc tranh này là do muội muội vẽ nay ư?
- Vâng.
- Muội muội có thể cho ta được không?
- Chàng thích ư?
- Đúng.
Lôi Ngọc Quỳnh liền gọi Tiểu Linh gỡ bức tranh xuống trao cho Trịnh Tây Bắc, chàng tự nhủ chàng không thể để Lôi Ngọc Quỳnh chết... nay là mối tình thứ hai trong đời chàng, chàng không thể đánh mất nữa.
Ra khỏi “Huyết trì” chàng mới chia tay với Lôi Ngọc Quỳnh và hai thị nữ của nàng, sau đó chàng lên đường. Thoáng chốc Trịnh Tây Bắc đã đi hơn mười dặm đường, chàng dừng chân rút đá đánh lửa đốt bức tranh u buồn thê thảm của Lôi Ngọc Quỳnh tặng, chàng muốn đốt luôn cả sự u uất của nàng theo ngọn lửa.
Trịnh Tây Bắc phi hành một lúc mới nghĩ đến chuyện bây giờ chàng nên đi đâu. Đúng rồi, chàng nên đi tìm “Bạch Mi Tiên Ông” xin lão nhân dẫn chàng đi tìm mẫu thân, nhưng tông tích “Bạch Mi Tiên Ông” ở đâu bay giờ? Chàng biết làm sao tìm người? Trừ điều ấy ra, chàng còn muốn đến Hoàng Sơn, chi bằng hãy đến Hoàng Sơn tìm Trình Phụng trước.
Tâm niệm đã định, chàng phi hành một mạch đến Hoàng Sơn. Ngày hôm ấy Trịnh Tây Bắc đã vào đến cảnh địa Hoàng Sơn, xa xa quán điện trên ngọn Lạc Nhật phong đã thấp thoáng. Chàng gia tăng cước bộ, thoáng chốc đã đến trước mặt lầu các Hoàng Sơn phái. Trịnh Tây Bắc ngẩng đầu nhìn, khắp người chàng rung lên vì chấn động.
Trước cửa đại môn của “Đại Hùng bảo điện” treo phất phới hai giải vải trắng và một cỗ quan tài đỏ chói đặt ngang. Trong điện im như chết! Trịnh Tây Bắc bước đến cửa “Đại Hùng bảo điện” đưa mắt nhìn vào, chàng thấy hàng trăm người mặc áo gấm quỳ trước bàn thờ, chàng nghĩ mãi không ta ai đã chết trong Hoàng Sơn phái này?
Đột nhiên chàng chợt hiểu ra khi nhìn trên tấm vải trắng treo trên bàn thờ. Mắt chàng đen sầm lại, lảo đảo cơ hồ đứng không vững. Tấm vải ấy chỉ viết một hàng: “Cố Chưởng môn nhân Trình Phụng thành người thiên cổ”. Hàng chữ ấy đủ khiến Trịnh Tây Bắc kinh dị, Hoàng Sơn phái chưởng môn nhân đã chết rồi sao? Vì sao đột nhiên nàng lại chết?
Trán Trịnh Tây Bắc rướm mồ hôi. Chàng vội bước mau vào giữa đại điện bày một linh đài, trên đài đặt một bức họa chân dung Trình Phụng giữa hai hàng nến tỏa khói khiến không khí dường như có phần khó thở hơn, trước linh đài là mấy đạo sĩ áo đen đang cung kính tụng kinh.
Nhìn tình hình ấy Trịnh Tây Bắc càng sợ hãi. Trình Phụng vì sao lại chết một cách thình lình như thế? Thế còn bốn miếng “Thiên Địa huyết bài” có quan hệ tới sự an nguy của giang hồ ở đâu?
Thình lình giữa lúc Trịnh Tây Bắc đang bước vào, bỗng một lão nhân áo gấm trong đám đông bước ra nhìn chàng, nét mặt lão rất buồn khổ, lão cung thân thi lễ với chàng :
- Trịnh đại hiệp đường xa tìm đến, lão phu không kịp nghênh đón, xin thứ tội.
Trịnh Tây Bắc vội vàng hỏi :
- Trình... chưởng môn nhân... đã chết rồi sao?
- Vâng, chính vậy, đã chết...
Lão chưa kịp dứt lời đã sa hai hàng lệ.
- Chết từ lúc nào?
- Đêm trước.
- Làm sao mà chết?
- Không biết.
- Sao lại không biết?
Trịnh Tây Bắc càng kinh dị hơn, Trình Phụng đột ngột tử vong, vấn đề này bên trong chắc chắn không đơn giản, nàng chết ra sao mà lại không biết?
Lão nhân ấy thở dài não ruột.
- Mấy hôm trước bản phái Chưởng môn sau khi trở về bất ngờ. Trình Phụng liền bảo với môn nhân rằng Chưởng môn không chết trong “Tuyết Sơn ma lâu” vì được Trịnh đại hiệp cứu thoát, với ân đức Trịnh đại hiệp tặng bản phái bốn vạn lượng vàng và cứu thoát bản phái Chưởng môn thực lớn như mặt trăng mặt trời, bản phái Chưởng môn có ý mời Trịnh đại hiệp đến Hoàng Sơn để cảm tạ ân đức mà chưa kịp thì đêm hôm qua đột nhiên Trình chưởng môn bạo tử!
- Bạo tử ư?
- Vâng.
- Môn nhân quí phái không một ai biết nguyên nhân ư?
- Vâng, cho đến giữa trưa ngày thứ hai, lão phu thấy Trình chưởng môn chưa ngủ dậy, đang lấy làm nghi ngờ đột nhiên được tin báo Trình chưởng môn đã chết.
Đối với cái chết của Trình Phụng, trừ chuyện bị bất ngờ ra, Trịnh Tây Băc còn lo lắng hồi hộp vì “Thiên Địa huyết bài”. Chàng động tâm, vặn hỏi tiếp :
- Xin hỏi lão tiền bối?
- Xin cứ gọi lão là Trình Trung Niên, ba tiếng lão tiền bối, lão phu không dám nhận.
- Đạo của giang hồ là bổn phận phải minh bạch, lão tiền bối không nhận làm sao vãn bối dám can dự vào chuyện của quí phái nữa?
- Vâng, vâng, xin Trịnh đại hiệp cứ nói.
Trịnh Tây Bắc nghiêm sắc mặt :
- Xin hỏi lão tiền bối, sau khi Trình chưởng môn quay trở về, không biết có nói với lão tiền bối?
- Hoàn toàn không?
- Hoặc là có nói chuyện gì với ai khác?
- Điểm ấy lão phu không rõ lắm nhưng Trình chưởng môn có bốn môn nhân hộ vệ và một nữ tì thân cận, nếu cần thiết, lão phu có thể cho gọi chúng đến đây.
Trịnh Tây Bắc suy nghĩ một chút rồi đáp :
- Nếu được, xin cho gặp tì nữ của Chưởng môn.
Lập tức Trình Trung Niên cho gọi tì nữ ấy đến, nàng mới độ mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt cũng khá thanh tú chỉ có hai mắt sưng húp vì khóc. Trịnh Tây Bắc hỏi :
- Phải chăng cô nương là người phục thị Trình chưởng môn?
Nàng gật đầu.
- Xin cô nương kể cho ta biết tình hình tối hôm đó.
- Đại ước vào lúc canh ba, sau khi được bốn vị hộ giá đưa về phòng, lúc ấy Chưởng môn vội đóng cửa phòng, tiểu tì sửa soạn chăn nệm cho Chưởng môn, Chưởng môn bèn sai tiểu tì lui khỏi phòng, cho đến trưa ngày thứ hai tiểu tì mới gõ cửa, gọi rất lâu cửa vẫn không mở, sau đó bốn vị hộ giá đành phá cửa vào phát hiện Chưởng môn đã chết...
Nói đến đó nữ tì lại nức nở khóc.
Trịnh Tây Bắc hỏi :
- Cô nương hãy cố nhớ lại xem, khi cô nương lui khỏi ra khỏi phòng, Chưởng môn có nói câu nào với cô nương không?
- Không. Chưởng môn chỉ nói: “A Thúy à, ngươi hãy về phòng mà nghỉ ngơi đi thôi”.
Trịnh Tây Bắc không truy hỏi được gì hơn, chàng liền hỏi Trình Trung Niên :
- Bốn vị hộ giá của Chưởng môn đâu?
- Chúng đã về phòng riêng nghỉ ngơi.
Trịnh Tây Bắc gật đầu cau mày :
- Thi thể của Chưởng môn vẫn đặt trong quan tài chứ?
- Vâng, vẫn đặt trong quan tài.
- Lẽ nào không tìm thấy dấu vết gì trên thi thể ư?
- Vâng, không tìm được chút dấu vết gì.
- Lão tiền bối có thể mở quan tài cho vẫn bối xem xét được chăng?
- Được chứ!
Rồi đó Trình Trung Niên dẫn Trịnh Tây Bắc đi ra ngoài “Đại Hùng bảo điện”, đến bên chỗ cỗ quan tài, lão nhân ấy dùng sức bật nắp áo quan lên. Trịnh Tây Bắc đưa đầu nhìn vào, rõ ràng thi thể Trình Phụng được đặt nằm ngay ngắn trong ấy.
Chàng nhớ tới lúc chia tay với nàng ở Tuyết Sơn, ngờ đâu đó lại lần vĩnh quyết, chàng cảm thấy mủi lòng muốn trào lệ. Lời của nàng vẫn như còn văng vẳng bên tai chàng thế mà nay hồn nàng đã về nơi chin suối.
Trịnh Tây Bắc xem xét toàn thân nàng. Đúng vậy, hoàn toàn không có dấu vết gì của thương thế và cái hộp sắt đựng “Thiên Địa huyết bài” cũng không còn thấy ở trong người nàng nữa, tại sao cái chết của nàng lại ly kỳ đến vậy? “Thiên Địa huyết bài” đâu rồi?... Trịnh Tây Bắc hỏi :
- Khi Chưởng môn chết, lão tiền bối có lục soát thân thể Chưởng môn không?
- Không hề.
Trịnh Tây Bắc giật mình, đột nhiên có một thanh âm bên tai :
- Có nhận ra dấu vết gì không?
Đưa mắt nhìn theo hướng phát ra thanh âm, bất giác chàng ngẩn người vì không hiểu từ lúc nào “Bạch Mi Tiên Ông” đã đứng sau lưng chàng. Trình Trung Niên hơi biến sắc, chính đang định quát hỏi, Trịnh Tây Bắc vội vàng nói :
- Là lão tiền bối đấy ư?
“Bạch Mi Tiên Ông” cười gượng :
- Thực là cát nhân thiên tướng. Ngươi trúng kịch độc mà không chết quả là bất ngờ, ai cứu ngươi vậy?
- Là một nữ nhân... nàng là hậu nhân của “Huyết Trì chủ nhân” đó...
- Hậu nhân của “Huyết Trì chủ nhân” à?... Thế còn “Huyết Trì chủ nhân” đâu?
- Cứ theo đồn đại thì trước nay mấy chục năm họ đã mất tích.
Sắc mặt “Bạch Mi Tiên Ông” biến đổi, sau đó lập tức khôi phục bình tĩnh, một lát lão lại hỏi Trịnh Tây Bắc :
- Ngươi có nhận ra vì sao Trình chưởng môn chết không?
- Không nhận ra.
- Nhưng ta nhận ra.
- Vì sao Chưởng môn chết thưa lão tiền bối?
- Trúng độc.
- Sao? Trúng độc?
Trịnh Tây Bắc giật nảy người, chàng buột miệng thốt lên :
- Không thể, nếu như trúng độc thật tại sao không hề có một dấu vết gì?
- Đó là một loại “Vô Kình độc”, khi mũi hít phải độc chất ấy, đừng nói chúng ta không biết mà cả nạn nhân cũng chẳng hề hay biết mình trúng độc.
- Lão tiền bối biết rộng hiểu nhiều, nhưng không biết người nào sở trường về loại độc ấy?
- Cứ theo ta biết, kẻ dụng được loại “Vô Kình độc” ấy chỉ có một người chính là “Độc Ma” nổi tiếng là độc vương trên giang hồ nhưng đã mất tích lâu rồi.
Trịnh Tây Bắc rùng mình :
- Người ấy nghe nói đã mất tích giang hồ, chẳng lẽ lại xuât hiện hạ độc?
- Điều ấy chính khiến ta hồ nghi, mấy chục năm trước hắn mất tích trong giang hồ, nhưng kẻ hạ độc này vẫn chỉ có khả năng là hắn...
- Dù là ai đi nữa nhưng nguyên nhân chính là vì đâu?
- Khó hiểu quá, có lẽ nguyên nhân chính là vì...
Lão không nói hết câu nhưng Trịnh Tây Bắc đã hiểu ngay lão nhân muốn nói vì “Thiên Địa huyết bài”... Trình Phụng vì “Thiên Địa huyết bài” mà chết? Điều đó khiến Trịnh Tây Bắc càng đau khổ lo lắng hơn, chàng chỉ vì giữ chữ tín với người gởi vật, không ngờ đã hại chết một mạng người. Nghĩ đến đó bất giác chàng ảm đạm, liến nghiến răng :
- Lão tiền bối nhận định “Độc Ma” hạ độc thủ... vì vật ấy mà hại chết Trình Phụng ư?
- Có khả năng...
“Bạch Mi Tiên Ông” chưa kịp dứt lời, thình lình có tiếng chân người động tới, đưa mắt nhìn ra chợt thấy một trung niên ước ba mươi tuổi sắc diện khô vàng, thân thể gầy gò ăn mặc theo kiểu thư sinh đã vượt thân đến sau lưng Trịnh Tây Bắc.
Thư sinh mặt vàng ấy đưa con mắt hình tam giác quét nhìn ba người một cái, hai ánh mắt lạnh như băng của y khiến mọi người rùng mình, y như nhìn vào chỗ không có người săm săm đi về hướng quan tài. Trịnh Tây Bắc kinh ngạc, bước tới chận đường lạnh lẽo hỏi :
- Các hạ định làm gì?
Thư sinh mặt vàng lùi lại một bước quét mắt nhìn Trịnh Tây Bắc một cái, miệng y hình như nhếch lên cười, một nụ cười hết sức khinh mạn.
Lôi Ngọc Quỳnh hỏi :
- Chàng đang nghĩ gì đó?
- Nghĩ xem tại sao họ lại mất tích?
- Làm sao chàng nghĩ ra được?
- Không, có lẽ ta sẽ suy nghĩ ra... vì trừ lệnh tôn lệnh đường ra còn có nhiều người cùng mất tích một lượt.
- A!
- Vả chăng chuyện này e có liên quan đến một vật.
- Vật gì vậy?
- “Thiên Địa huyết bài”!
- “Thiên Địa huyết bài”? Sao chàng biết?
- Ta chỉ suy đoán vậy thôi...
- Chúng ta bỏ qua chuyện đó đi, chàng đói bụng chưa?
- Có đói.
- Chúng ta hãy đi ăn cơm, chàng muốn ở lại đây mấy ngày?
- Cô nương muốn ta ở mấy ngày?
- Trịnh Tây Bắc, ta làm sao lưu giữ chàng được? Ngày mai chàng nên ra đi, chỉ cần chàng đừng quên ta là ta mãn nguyện lắm rồi!
- Làm sao ta quên được cô nương?
- Hay lắm, như nếu có một ngày nào đó thiếp bất hạnh chết đi, thiếp sẽ cho Tiểu Linh hoặc Tiểu Trinh báo cho chàng biết.
- Trước mặt ta cô nương đừng nói đến chữ “chết” được không?
Nàng u uất mỉm cười, Trịnh Tây Bắc hôn lên má nàng, họ quả thực yêu nhau và hôn nhau thắm thiết, đó là điều cần yếu của cả hai. Tình yêu của họ tuy mới nảy nở nhưng tự nhiên đã say đắm lắm rồi.
Họ hạnh phúc với nhau trong Thủy Tinh cung qua một ngày đủ giúp cho cuộc đời họ thêm phần hy vọng. Thời giờ sung sướng qua mau, ngày thứ hai, cuối cùng cũng đến giờ chia tay với Trịnh Tây Bắc, cả hai lưu luyến không rời hẹn ngày tái ngộ.
Trịnh Tây Bắc ra khỏi Thủy Tinh cung... khi đi qua một gian khách sảnh đột nhiên mắt chàng chạm vào bức tranh treo trên tường. Chàng hơi ngạc nhiên, đồng thời chàng đã hiểu hàm ý u buồn dễ sợ trong bức tranh ấy, chàng dừng chân lại :
- Lôi muội muội!
- Có chuyện gì?
- Bưc tranh này là do muội muội vẽ nay ư?
- Vâng.
- Muội muội có thể cho ta được không?
- Chàng thích ư?
- Đúng.
Lôi Ngọc Quỳnh liền gọi Tiểu Linh gỡ bức tranh xuống trao cho Trịnh Tây Bắc, chàng tự nhủ chàng không thể để Lôi Ngọc Quỳnh chết... nay là mối tình thứ hai trong đời chàng, chàng không thể đánh mất nữa.
Ra khỏi “Huyết trì” chàng mới chia tay với Lôi Ngọc Quỳnh và hai thị nữ của nàng, sau đó chàng lên đường. Thoáng chốc Trịnh Tây Bắc đã đi hơn mười dặm đường, chàng dừng chân rút đá đánh lửa đốt bức tranh u buồn thê thảm của Lôi Ngọc Quỳnh tặng, chàng muốn đốt luôn cả sự u uất của nàng theo ngọn lửa.
Trịnh Tây Bắc phi hành một lúc mới nghĩ đến chuyện bây giờ chàng nên đi đâu. Đúng rồi, chàng nên đi tìm “Bạch Mi Tiên Ông” xin lão nhân dẫn chàng đi tìm mẫu thân, nhưng tông tích “Bạch Mi Tiên Ông” ở đâu bay giờ? Chàng biết làm sao tìm người? Trừ điều ấy ra, chàng còn muốn đến Hoàng Sơn, chi bằng hãy đến Hoàng Sơn tìm Trình Phụng trước.
Tâm niệm đã định, chàng phi hành một mạch đến Hoàng Sơn. Ngày hôm ấy Trịnh Tây Bắc đã vào đến cảnh địa Hoàng Sơn, xa xa quán điện trên ngọn Lạc Nhật phong đã thấp thoáng. Chàng gia tăng cước bộ, thoáng chốc đã đến trước mặt lầu các Hoàng Sơn phái. Trịnh Tây Bắc ngẩng đầu nhìn, khắp người chàng rung lên vì chấn động.
Trước cửa đại môn của “Đại Hùng bảo điện” treo phất phới hai giải vải trắng và một cỗ quan tài đỏ chói đặt ngang. Trong điện im như chết! Trịnh Tây Bắc bước đến cửa “Đại Hùng bảo điện” đưa mắt nhìn vào, chàng thấy hàng trăm người mặc áo gấm quỳ trước bàn thờ, chàng nghĩ mãi không ta ai đã chết trong Hoàng Sơn phái này?
Đột nhiên chàng chợt hiểu ra khi nhìn trên tấm vải trắng treo trên bàn thờ. Mắt chàng đen sầm lại, lảo đảo cơ hồ đứng không vững. Tấm vải ấy chỉ viết một hàng: “Cố Chưởng môn nhân Trình Phụng thành người thiên cổ”. Hàng chữ ấy đủ khiến Trịnh Tây Bắc kinh dị, Hoàng Sơn phái chưởng môn nhân đã chết rồi sao? Vì sao đột nhiên nàng lại chết?
Trán Trịnh Tây Bắc rướm mồ hôi. Chàng vội bước mau vào giữa đại điện bày một linh đài, trên đài đặt một bức họa chân dung Trình Phụng giữa hai hàng nến tỏa khói khiến không khí dường như có phần khó thở hơn, trước linh đài là mấy đạo sĩ áo đen đang cung kính tụng kinh.
Nhìn tình hình ấy Trịnh Tây Bắc càng sợ hãi. Trình Phụng vì sao lại chết một cách thình lình như thế? Thế còn bốn miếng “Thiên Địa huyết bài” có quan hệ tới sự an nguy của giang hồ ở đâu?
Thình lình giữa lúc Trịnh Tây Bắc đang bước vào, bỗng một lão nhân áo gấm trong đám đông bước ra nhìn chàng, nét mặt lão rất buồn khổ, lão cung thân thi lễ với chàng :
- Trịnh đại hiệp đường xa tìm đến, lão phu không kịp nghênh đón, xin thứ tội.
Trịnh Tây Bắc vội vàng hỏi :
- Trình... chưởng môn nhân... đã chết rồi sao?
- Vâng, chính vậy, đã chết...
Lão chưa kịp dứt lời đã sa hai hàng lệ.
- Chết từ lúc nào?
- Đêm trước.
- Làm sao mà chết?
- Không biết.
- Sao lại không biết?
Trịnh Tây Bắc càng kinh dị hơn, Trình Phụng đột ngột tử vong, vấn đề này bên trong chắc chắn không đơn giản, nàng chết ra sao mà lại không biết?
Lão nhân ấy thở dài não ruột.
- Mấy hôm trước bản phái Chưởng môn sau khi trở về bất ngờ. Trình Phụng liền bảo với môn nhân rằng Chưởng môn không chết trong “Tuyết Sơn ma lâu” vì được Trịnh đại hiệp cứu thoát, với ân đức Trịnh đại hiệp tặng bản phái bốn vạn lượng vàng và cứu thoát bản phái Chưởng môn thực lớn như mặt trăng mặt trời, bản phái Chưởng môn có ý mời Trịnh đại hiệp đến Hoàng Sơn để cảm tạ ân đức mà chưa kịp thì đêm hôm qua đột nhiên Trình chưởng môn bạo tử!
- Bạo tử ư?
- Vâng.
- Môn nhân quí phái không một ai biết nguyên nhân ư?
- Vâng, cho đến giữa trưa ngày thứ hai, lão phu thấy Trình chưởng môn chưa ngủ dậy, đang lấy làm nghi ngờ đột nhiên được tin báo Trình chưởng môn đã chết.
Đối với cái chết của Trình Phụng, trừ chuyện bị bất ngờ ra, Trịnh Tây Băc còn lo lắng hồi hộp vì “Thiên Địa huyết bài”. Chàng động tâm, vặn hỏi tiếp :
- Xin hỏi lão tiền bối?
- Xin cứ gọi lão là Trình Trung Niên, ba tiếng lão tiền bối, lão phu không dám nhận.
- Đạo của giang hồ là bổn phận phải minh bạch, lão tiền bối không nhận làm sao vãn bối dám can dự vào chuyện của quí phái nữa?
- Vâng, vâng, xin Trịnh đại hiệp cứ nói.
Trịnh Tây Bắc nghiêm sắc mặt :
- Xin hỏi lão tiền bối, sau khi Trình chưởng môn quay trở về, không biết có nói với lão tiền bối?
- Hoàn toàn không?
- Hoặc là có nói chuyện gì với ai khác?
- Điểm ấy lão phu không rõ lắm nhưng Trình chưởng môn có bốn môn nhân hộ vệ và một nữ tì thân cận, nếu cần thiết, lão phu có thể cho gọi chúng đến đây.
Trịnh Tây Bắc suy nghĩ một chút rồi đáp :
- Nếu được, xin cho gặp tì nữ của Chưởng môn.
Lập tức Trình Trung Niên cho gọi tì nữ ấy đến, nàng mới độ mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt cũng khá thanh tú chỉ có hai mắt sưng húp vì khóc. Trịnh Tây Bắc hỏi :
- Phải chăng cô nương là người phục thị Trình chưởng môn?
Nàng gật đầu.
- Xin cô nương kể cho ta biết tình hình tối hôm đó.
- Đại ước vào lúc canh ba, sau khi được bốn vị hộ giá đưa về phòng, lúc ấy Chưởng môn vội đóng cửa phòng, tiểu tì sửa soạn chăn nệm cho Chưởng môn, Chưởng môn bèn sai tiểu tì lui khỏi phòng, cho đến trưa ngày thứ hai tiểu tì mới gõ cửa, gọi rất lâu cửa vẫn không mở, sau đó bốn vị hộ giá đành phá cửa vào phát hiện Chưởng môn đã chết...
Nói đến đó nữ tì lại nức nở khóc.
Trịnh Tây Bắc hỏi :
- Cô nương hãy cố nhớ lại xem, khi cô nương lui khỏi ra khỏi phòng, Chưởng môn có nói câu nào với cô nương không?
- Không. Chưởng môn chỉ nói: “A Thúy à, ngươi hãy về phòng mà nghỉ ngơi đi thôi”.
Trịnh Tây Bắc không truy hỏi được gì hơn, chàng liền hỏi Trình Trung Niên :
- Bốn vị hộ giá của Chưởng môn đâu?
- Chúng đã về phòng riêng nghỉ ngơi.
Trịnh Tây Bắc gật đầu cau mày :
- Thi thể của Chưởng môn vẫn đặt trong quan tài chứ?
- Vâng, vẫn đặt trong quan tài.
- Lẽ nào không tìm thấy dấu vết gì trên thi thể ư?
- Vâng, không tìm được chút dấu vết gì.
- Lão tiền bối có thể mở quan tài cho vẫn bối xem xét được chăng?
- Được chứ!
Rồi đó Trình Trung Niên dẫn Trịnh Tây Bắc đi ra ngoài “Đại Hùng bảo điện”, đến bên chỗ cỗ quan tài, lão nhân ấy dùng sức bật nắp áo quan lên. Trịnh Tây Bắc đưa đầu nhìn vào, rõ ràng thi thể Trình Phụng được đặt nằm ngay ngắn trong ấy.
Chàng nhớ tới lúc chia tay với nàng ở Tuyết Sơn, ngờ đâu đó lại lần vĩnh quyết, chàng cảm thấy mủi lòng muốn trào lệ. Lời của nàng vẫn như còn văng vẳng bên tai chàng thế mà nay hồn nàng đã về nơi chin suối.
Trịnh Tây Bắc xem xét toàn thân nàng. Đúng vậy, hoàn toàn không có dấu vết gì của thương thế và cái hộp sắt đựng “Thiên Địa huyết bài” cũng không còn thấy ở trong người nàng nữa, tại sao cái chết của nàng lại ly kỳ đến vậy? “Thiên Địa huyết bài” đâu rồi?... Trịnh Tây Bắc hỏi :
- Khi Chưởng môn chết, lão tiền bối có lục soát thân thể Chưởng môn không?
- Không hề.
Trịnh Tây Bắc giật mình, đột nhiên có một thanh âm bên tai :
- Có nhận ra dấu vết gì không?
Đưa mắt nhìn theo hướng phát ra thanh âm, bất giác chàng ngẩn người vì không hiểu từ lúc nào “Bạch Mi Tiên Ông” đã đứng sau lưng chàng. Trình Trung Niên hơi biến sắc, chính đang định quát hỏi, Trịnh Tây Bắc vội vàng nói :
- Là lão tiền bối đấy ư?
“Bạch Mi Tiên Ông” cười gượng :
- Thực là cát nhân thiên tướng. Ngươi trúng kịch độc mà không chết quả là bất ngờ, ai cứu ngươi vậy?
- Là một nữ nhân... nàng là hậu nhân của “Huyết Trì chủ nhân” đó...
- Hậu nhân của “Huyết Trì chủ nhân” à?... Thế còn “Huyết Trì chủ nhân” đâu?
- Cứ theo đồn đại thì trước nay mấy chục năm họ đã mất tích.
Sắc mặt “Bạch Mi Tiên Ông” biến đổi, sau đó lập tức khôi phục bình tĩnh, một lát lão lại hỏi Trịnh Tây Bắc :
- Ngươi có nhận ra vì sao Trình chưởng môn chết không?
- Không nhận ra.
- Nhưng ta nhận ra.
- Vì sao Chưởng môn chết thưa lão tiền bối?
- Trúng độc.
- Sao? Trúng độc?
Trịnh Tây Bắc giật nảy người, chàng buột miệng thốt lên :
- Không thể, nếu như trúng độc thật tại sao không hề có một dấu vết gì?
- Đó là một loại “Vô Kình độc”, khi mũi hít phải độc chất ấy, đừng nói chúng ta không biết mà cả nạn nhân cũng chẳng hề hay biết mình trúng độc.
- Lão tiền bối biết rộng hiểu nhiều, nhưng không biết người nào sở trường về loại độc ấy?
- Cứ theo ta biết, kẻ dụng được loại “Vô Kình độc” ấy chỉ có một người chính là “Độc Ma” nổi tiếng là độc vương trên giang hồ nhưng đã mất tích lâu rồi.
Trịnh Tây Bắc rùng mình :
- Người ấy nghe nói đã mất tích giang hồ, chẳng lẽ lại xuât hiện hạ độc?
- Điều ấy chính khiến ta hồ nghi, mấy chục năm trước hắn mất tích trong giang hồ, nhưng kẻ hạ độc này vẫn chỉ có khả năng là hắn...
- Dù là ai đi nữa nhưng nguyên nhân chính là vì đâu?
- Khó hiểu quá, có lẽ nguyên nhân chính là vì...
Lão không nói hết câu nhưng Trịnh Tây Bắc đã hiểu ngay lão nhân muốn nói vì “Thiên Địa huyết bài”... Trình Phụng vì “Thiên Địa huyết bài” mà chết? Điều đó khiến Trịnh Tây Bắc càng đau khổ lo lắng hơn, chàng chỉ vì giữ chữ tín với người gởi vật, không ngờ đã hại chết một mạng người. Nghĩ đến đó bất giác chàng ảm đạm, liến nghiến răng :
- Lão tiền bối nhận định “Độc Ma” hạ độc thủ... vì vật ấy mà hại chết Trình Phụng ư?
- Có khả năng...
“Bạch Mi Tiên Ông” chưa kịp dứt lời, thình lình có tiếng chân người động tới, đưa mắt nhìn ra chợt thấy một trung niên ước ba mươi tuổi sắc diện khô vàng, thân thể gầy gò ăn mặc theo kiểu thư sinh đã vượt thân đến sau lưng Trịnh Tây Bắc.
Thư sinh mặt vàng ấy đưa con mắt hình tam giác quét nhìn ba người một cái, hai ánh mắt lạnh như băng của y khiến mọi người rùng mình, y như nhìn vào chỗ không có người săm săm đi về hướng quan tài. Trịnh Tây Bắc kinh ngạc, bước tới chận đường lạnh lẽo hỏi :
- Các hạ định làm gì?
Thư sinh mặt vàng lùi lại một bước quét mắt nhìn Trịnh Tây Bắc một cái, miệng y hình như nhếch lên cười, một nụ cười hết sức khinh mạn.
/74
|