Chiêu pháp của chàng khiến thư sinh mặt vàng cả kinh, võ công chàng cao quá sức tưởng tượng của y. Trong nháy mắt cực mau khi y còn đang kinh dị, chưởng thứ hai của Trịnh Tây Bắc đã phát đánh tới trước ngực thư sinh mặt vàng.
Y quát lên một tiếng tà tà phát ra chưởng lực, chưởng lực y âm lạnh quét qua khiến Trịnh Tây Bắc cả sợ, chàng búng thân tránh một bên qua thế tấn công ấy rồi xuất liền chiêu Hồn Đoạn Thiên Nhai trả lại đòn.
Trong nhất thời hai nhân ảnh đảo lộn quấn vào nhau. Chỉ trong thoáng chốc hai người đã thi triển mấy chục chiêu. Trịnh Tây Bắc sực hiểu ra võ công chàng chẳng cao hơn thư sinh mặt vàng ấy là mấy chút, coi như võ công hai người suýt soát như nhau.
Đột nhiên... một tiếng quát lanh lảnh :
- Dừng tay!
Tiếng quát rất quái dị khiến Trịnh Tây Bắc và thư sinh mặt vàng đang động thủ đồng thời giật mình thu thân lùi lại, theo tiếng nhìn tới, Trịnh Tây Bắc lại giật mình. Sau lưng chàng cách độ năm thước một quái nhân thân hình lùn thấp vì cái lưng gù chỉ có độc một mắt đứng sừng sững tự bao giờ.
Quái nhân lưng gù trừng con mắt độc nhất nhìn Trịnh Tây Bắc lạnh lùng hỏi :
- Các hạ phải là Ma Quỷ Đổ Đồ.
- Không sai.
- Các hạ cũng chính là người hỏa thiêu Võ lâm Đổ thành?
- Không sai.
- Thế ta hỏi các hạ một việc, cô nương áo vàng hiện tại ở đâu?
Trịnh Tây Bắc nghe hỏi trong bụng chấn động lấy làm lạ, quái nhân gù lưng này đi tìm thiếu nữ áo vàng Hoàng Xuyến ư? Nàng và quái nhân sự thực có quan hệ gì? Tâm niệm chuyển động, chàng lạnh lùng hỏi ngược :
- Ngươi hỏi nàng để làm gì?
- Ngươi biết để chi?
Trịnh Tây Bắc đổi sắc quát to :
- Nếu ta không biết, ngươi hỏi ta làm gì?
Quái nhân lưng gù biến sắc, con mắt độc nhất lộ sát khí, lão quát :
- Ngươi có nói hay không nói cô nương ấy ở đâu?
- Không nói.
- Tiểu tử. ngươi muốn chết đấy ư?
- Chỉ sợ ngươi làm không nổi!
Quái nhân lưng gù bật cười hiểm độc, lão búng thân một cái đến trước mặt Trịnh Tây Bắc, quát hỏi :
- Ta hỏi lại một lần nữa...
- Ngươi có hỏi một trăm lần một ngàn lần ta cũng không nói!
Quái nhân lưng gù rống lên dữ dội, thân hình quét tròn nhanh như chớp xẹt lướt tới, tay hữu vung lên, một chưởng mãnh liệt quét tới. Trịnh Tây Bắc xuất liền chiêu Bế Môn Cự Khách phong tỏa chưởng lực của lão rồi tay hữu chàng thi triển chiêu Vạn Quỷ Triển Thân tấn công ngược lại. Chiêu này do quái nhân trong mộ truyền thụ cho chàng chiêu thức rất tinh ảo khiến quái nhân gù lưng bị buộc lùi lại ba bốn bước lảo đảo mấy cái mới đứng vững.
Thình lình quái nhân rú lên một tiếng, tay tả lão vung lên như phật chưởng, cái vung tay vừa dứt, Trịnh Tây Bắc liền cảm thấy lạnh run lùi lại một bước. Quái nhân lưng gù cũng bật thân đảo ngược lại bật ra tiếng cười hiểm độc :
- Các hạ, bây giờ ta cho các hạ suy nghĩ trong một giờ, sau một giờ ấy, các hạ sẽ đau đớn toàn thân rồi chết....
Trịnh Tây Bắc hoảng kinh... chàng cười gằn :
- Ta không tin nổi lời ấy.
- Không tin các hạ thử vận công xem!
Trịnh Tây Bắc cười gằn vận công lên song chưởng, khi chàng vừa vận công lên quả nhiên kinh mạch toàn thân đau như cắt, chàng hoảng sợ toát mồ hôi... Đột nhiên, thư sinh mặt vàng cười lên ha hả :
- Không ngờ một quái vật như lão mà cũng là một chuyên gia sử dụng độc dược đấy!
Vừa nói y vừa bước lại gần Trịnh Tây Bắc, y rút trong người ra một viên đan dược đưa ra trước mặt chàng nói :
- Nếu muốn toàn mạng, các hạ hãy uống thuốc này mau!
Trịnh Tây Bắc thực không hiểu y là loại người nào, bất giác chàng nhận lấy viên thuốc đen bóng bỏ và miệng. Thư sinh mặt vàng đưa đôi mắt lạnh như băng nhìn quái nhân lưng gù, y cười lạnh :
- Bằng hữu, nếu thực ngươi sở trường dụng độc ta vẫn cho rằng ngươi còn kém xa ta, cái loại Phong Huyệt Chi Độc ấy chẳng có gì là hay ho cả.
Vừa nói y vừa bước đến gần quái nhân lưng gù, quái nhân bật cười ha hả :
- Lẽ nào tên quỷ mặt vàng như ngươi cũng biết dùng độc? Hay lắm đó, ta không giết chết ngươi trong tay ta, ta không làm người...
- Ta vốn cũng đang muốn làm quỷ đây!
Câu nói châm chọc ấy khiến quái nhân lưng gù tức giận đến độ toàn thân dựng lên, sát cơ bốc dậy, lão trừng một mắt nhìn thư sinh mặt vàng; thư sinh vẫn cười lạnh :
- Ta hỏi ngươi Chưởng môn nhân Hoàng Sơn phải chết do tay ngươi phải không?
- Đúng.
Trịnh Tây Bắc buột miệng :
- Ngươi... vì sao ngươi hạ thủ giết nàng?
- Vì nàng không nói cho ta biết ngươi ở chỗ nào!
- Vì đó mà ngươi sát hại nàng được ư?
- Đúng.
Trịnh Tây Bắc chấn động toàn thân, sự việc chuyển biến ra khỏi dự liệu của chàng quá xa, không ngờ Trình Phụng lại chết vì tay quái nhân này. Đương nhiên tên thư sinh mặt vàng đến đây cũng là do truy tìm lão quái nhân này chứ chẳng sai.
Quái nhân lưng gù ấy là ai? Có quan hệ gì với Hoàng Xuyến? Đang lúc Trịnh Tây Bắc ngẩn người, thư sinh mặt vàng cười lạnh một tiếng :
- Đến đây, đến đây, chúng ta đều là những chuyên gia dụng độc thì hãy lấy sở trường xem ai hơn ai.
Quái nhân ấy gầm to :
- Con quỷ mặt vàng, ngươi thực không muốn sống ư?
- Đúng đấy!
- Hay lắm, nếu ngươi có gan đứng yên để ta đi vòng quanh thân ngươi một vòng, sau đó ngươi chua ngã chết coi như ta thua!
- Được, sau đó ngươi cũng để ta đi một vòng quanh thân ngươi chứ?
- Đương nhiên!
Thư sinh mặt vàng nhìn Trịnh Tây Bắc một cái, y đứng thẳng người hô lớn :
- Hạ thủ đi!
Quái nhân lưng gù cười lạnh trong miệng, đi quanh thân y một vòng rồi lùi lại, Trịnh Tây Bắc nhìn chẳng thấy có gì lạ. Nhưng sau khi quái nhân đi quanh một vòng, thư sinh mặt vàng hơi biến đổi sắc mặt, sau đó lập tức khôi phục nguyên trạng.
Y nhìn quái nhân :
- Đứng đó, bây giờ đến phiên ta xuất thủ.
Quái nhân lưng gù cười độc đứng yên, thư sinh mặt vàng đi vòng quanh thân hắn một vòng rồi cũng lui về. Giữa lúc thư sinh mặt vàng lui về, trên trán quái nhân trút mấy giọt mồ hôi... sắc mặt lão chuyển biến mãnh liệt...
Đột nhiên... chỉ nghe lão hú lên một tiếng, thân hình bắn vọt lên phi hành đi. Trịnh Tây Bắc quát lớn :
- Ngươi chạy đâu cho thoát?
Chàng chận ngang đường phát chưởng quét ra. Chợt nghe thư sinh mặt vàng kêu to :
- Lùi lại!
Bị tiếng kêu ấy, bất giác Trịnh Tây Bắc lùi một bước, ngạc nhiên nhìn y, y nói mau :
- Lão chạy chưa quá nửa dặm chắc chắn sẽ chết vì độc phát...
Y chưa nói hết câu ấy thình lình ngã vật xuống đất. Trịnh Tây Bắc thấy thế vàng cả sợ, chỉ thấy y đưa tay móc nhanh trong áo một viên thuốc nhét liền vào miệng. Trịnh Tây Bắc thấy tình trạng ấy mắt hơi đỏ lên, thư sinh mặt vàng chẵng những không phải là một kẻ xấu mà y còn là một người có tâm địa rất thiện lương nếu không có y, số mệnh của chàng chắc đã cáo chung trong tay lão quái nhân kia rồi. Hai mắt thư sinh mặt vàng nhắm chặt, y kêu nhỏ :
- Các hạ giúp ta một chút được chăng?
Trịnh Tây Bắc cảm động :
- Huynh đài cần ta giúp việc gì?
- Các hạ hãy dùng nội lực xoa bóp huyệt Mệnh Môn dùm ta...
Trịnh Tây Bắc thấy vội vàng vận công lực xoa bóp đại huyệt Mệnh Môn cho y... Lâu lắm, người y mới tiết ra loại mồ hôi hôi hám, thân hình dần dần hồi phục nguyên trạng. Y ngồi dậy nhưng vẫn lạnh như băng nói :
- Không ngờ hôm nay ta lại phải chịu ơn cứu mạng của các hạ, nếu ta không quá khinh địch thì đâu đến nỗi trúng chất Xuyên Tâm Chi Độc nhưng đối phương cũng đã trúng Phong Hầu Chi Độc của ta, trừ sư phụ ta ra, không có ai giải được chất độc ấy...
- Không biết huynh đài là ai?
- Độc Ma.
- Là... là... Độc Ma ư?
Trịnh Tây Bắc run lên, chàng nằm mộng cũng không thể ngờ người này lại là đồ đệ của một tên nổi tiếng là vua độc trong thiên hạ... liền đó chàng hỏi :
- Lệnh sư ở đâu?
- Mấy chục năm trước đã mất tích một cách kỳ bì!
Lại một cao thủ mất tích nữa, tại sao? Chẳng lẽ Độc Ma cũng mất tích cùng lượt với Huyết Trì chủ nhân và các cao thủ khác nữa sao? Nếu cùng mất tích một lượt e phải nói là chuyện khó mà nghị bàn được!
Giữa lúc ấy gã thư sinh mặt vàng đứng lên. Trịnh Tây Bắc hỏi :
- Không biết vì sao lệnh sư mất tích?
- Không biết. Việc này dường như có liên quan đến Thiên Địa huyết bài!
Lại chuyện có liên quan đến Thiên Địa huyết bài! Cái Thiên Địa huyết bài ấy quả là quá huyền bí, huyền bí đến độ chẳng có ai đoán định được nó đã ghi chép những gì...
Thư sinh mặt vàng lạnh lẽo nói :
- Ta biết các hạ đến đây là vì muốn tìm một người. Các hạ nên đi đi. Ta cũng phải dò theo quái nhân lưng gù xem thực sự lão là nhân vật nào, đợi lần sau gặp lại ta sẽ kể với các hạ vài câu chuyện!
Dứt lời, y bắn thân vọt đi liền. Trịnh Tây Bắc ngẩn người một lúc, dường như chàng có dự cảm Thiên Địa huyết bài có quan hệ tới một cuộc kiếp sát quan trọng trong võ lâm. Vì vậy Trình Tây Bắc nhận định chàng phải trao Thiên Địa huyết bài cho quái nhân dưới mộ đồng thời hỏi về tình hình võ lâm mấy chục năm trước đã xảy ra những gì. Tâm niệm đã định chàng tung thân phi hành về hướng khu mộ địa hoang vu cũ...
Thoáng chốc, chàng đã tới nghĩa trang, đưa mắt tìm ngôi mộ cực lớn Trịnh Tây Bắc tung thân lần nữa đến trước bia mộ chàng cúi đầu nhìn vào tiếng động dưới bia, trong cửa động chẳng thấy bóng người, bất giác chàng giật mình kêu to :
- Lão tiền bối!
- Có chuyện gì mà hô hoán ầm lên thế?
Theo âm thanh ấy cửa động thấp thoáng có bóng một người, Trịnh Tây Bắc ổn định tâm tình, thốt lên :
- Tại hạ tưởng...
- Tưởng ta chết rồi chứ gì?... Ha ha ha... tiểu tử ngươi lo lắng làm chi, ngươi tìm được vật ấy cho ta chưa?
Trịnh Tây Bắc nói dối :
- Chưa tìm được!
Quái nhân trong mộ kinh ngạc :
- Chưa tìm được ngươi về đây làm gì?
- Tại hạ muốn hỏi lão tiền bối một chuyện.
- Ngươi hỏi chuyện gì?
- Phải chăng lão tiền bối là Thông Thiên Thần Quân?
- Không sai!
Trịnh Tây Bắc mỉm cười :
- Lão tiền bối có khả năng thông thiên hiểu việc trời đất, vì sao lại giam khốn ở trong ngôi mộ này?
- Tiểu tử... ngươi... dám cười ta đó ư? Có ngày ta ra khỏi nơi đây sẽ chém chết ngươi đó!
Trịnh Tây Bắc cười lớn :
- Lão tiền bối thực sự tại hạ đã tìm được vật ấy rồi!
- Thực... thực thế ư?
Âm thanh của Thông Thiên Thần Quân rất khích động khiến Trịnh Tây Bắc càng cười :
- Tại hạ nào nói dối lão tiền bối làm chi? Lão tiền bối nhìn đây, sau đó tại hạ cần hỏi trước một chuyện đã!
Chàng rút hộp sắt ra đưa cho Thông Thiên Thần Quân, lão đưa hai tay run rẩy thò ra cửa tiểu động tiếp nhận cái hộp... Trịnh Tây Bắc ngạc nhiên hỏi :
- Lão tiền bối sao căng thẳng làm vậy?
- Vật này có quan hệ rất lớn tới sự an nguy của giang hồ đó!
Bấy giờ lão liền bật nắp hộp lên, thình lình người lão như rung chuyển đầu lão thò ra cửa động, gầm to :
- Tiểu tử... ngươi...
- Sao?
Hai mắt Thông Thiên Thần Quân lóe lên sát khí :
- Ngươi định đùa giỡn với ta gì đây?
- Đùa giỡn gì đâu?
- Ngươi xem trong hộp này có đựng cái gì?
Lão quăng cái hộp ra cho Trịnh Tây Bắc, chàng đón lấy nhìn vào. Bình một tiếng, đầu chàng như búa bổ trúng, mắt chàng tối sầm lại thân hình lảo đảo mấy cái. Trong cái hộp sắt nhỏ ấy trống hoác chẳng còn biết bốn miếng Thiên Địa huyết bài ở đâu? Trịnh Tây Bắc rùng mình thộn cả mặt. Thông Thiên Thần Quân quát to :
- Cút! Cút!... Không ngờ tiểu tử ngươi dám dối gạt ta!
Y quát lên một tiếng tà tà phát ra chưởng lực, chưởng lực y âm lạnh quét qua khiến Trịnh Tây Bắc cả sợ, chàng búng thân tránh một bên qua thế tấn công ấy rồi xuất liền chiêu Hồn Đoạn Thiên Nhai trả lại đòn.
Trong nhất thời hai nhân ảnh đảo lộn quấn vào nhau. Chỉ trong thoáng chốc hai người đã thi triển mấy chục chiêu. Trịnh Tây Bắc sực hiểu ra võ công chàng chẳng cao hơn thư sinh mặt vàng ấy là mấy chút, coi như võ công hai người suýt soát như nhau.
Đột nhiên... một tiếng quát lanh lảnh :
- Dừng tay!
Tiếng quát rất quái dị khiến Trịnh Tây Bắc và thư sinh mặt vàng đang động thủ đồng thời giật mình thu thân lùi lại, theo tiếng nhìn tới, Trịnh Tây Bắc lại giật mình. Sau lưng chàng cách độ năm thước một quái nhân thân hình lùn thấp vì cái lưng gù chỉ có độc một mắt đứng sừng sững tự bao giờ.
Quái nhân lưng gù trừng con mắt độc nhất nhìn Trịnh Tây Bắc lạnh lùng hỏi :
- Các hạ phải là Ma Quỷ Đổ Đồ.
- Không sai.
- Các hạ cũng chính là người hỏa thiêu Võ lâm Đổ thành?
- Không sai.
- Thế ta hỏi các hạ một việc, cô nương áo vàng hiện tại ở đâu?
Trịnh Tây Bắc nghe hỏi trong bụng chấn động lấy làm lạ, quái nhân gù lưng này đi tìm thiếu nữ áo vàng Hoàng Xuyến ư? Nàng và quái nhân sự thực có quan hệ gì? Tâm niệm chuyển động, chàng lạnh lùng hỏi ngược :
- Ngươi hỏi nàng để làm gì?
- Ngươi biết để chi?
Trịnh Tây Bắc đổi sắc quát to :
- Nếu ta không biết, ngươi hỏi ta làm gì?
Quái nhân lưng gù biến sắc, con mắt độc nhất lộ sát khí, lão quát :
- Ngươi có nói hay không nói cô nương ấy ở đâu?
- Không nói.
- Tiểu tử. ngươi muốn chết đấy ư?
- Chỉ sợ ngươi làm không nổi!
Quái nhân lưng gù bật cười hiểm độc, lão búng thân một cái đến trước mặt Trịnh Tây Bắc, quát hỏi :
- Ta hỏi lại một lần nữa...
- Ngươi có hỏi một trăm lần một ngàn lần ta cũng không nói!
Quái nhân lưng gù rống lên dữ dội, thân hình quét tròn nhanh như chớp xẹt lướt tới, tay hữu vung lên, một chưởng mãnh liệt quét tới. Trịnh Tây Bắc xuất liền chiêu Bế Môn Cự Khách phong tỏa chưởng lực của lão rồi tay hữu chàng thi triển chiêu Vạn Quỷ Triển Thân tấn công ngược lại. Chiêu này do quái nhân trong mộ truyền thụ cho chàng chiêu thức rất tinh ảo khiến quái nhân gù lưng bị buộc lùi lại ba bốn bước lảo đảo mấy cái mới đứng vững.
Thình lình quái nhân rú lên một tiếng, tay tả lão vung lên như phật chưởng, cái vung tay vừa dứt, Trịnh Tây Bắc liền cảm thấy lạnh run lùi lại một bước. Quái nhân lưng gù cũng bật thân đảo ngược lại bật ra tiếng cười hiểm độc :
- Các hạ, bây giờ ta cho các hạ suy nghĩ trong một giờ, sau một giờ ấy, các hạ sẽ đau đớn toàn thân rồi chết....
Trịnh Tây Bắc hoảng kinh... chàng cười gằn :
- Ta không tin nổi lời ấy.
- Không tin các hạ thử vận công xem!
Trịnh Tây Bắc cười gằn vận công lên song chưởng, khi chàng vừa vận công lên quả nhiên kinh mạch toàn thân đau như cắt, chàng hoảng sợ toát mồ hôi... Đột nhiên, thư sinh mặt vàng cười lên ha hả :
- Không ngờ một quái vật như lão mà cũng là một chuyên gia sử dụng độc dược đấy!
Vừa nói y vừa bước lại gần Trịnh Tây Bắc, y rút trong người ra một viên đan dược đưa ra trước mặt chàng nói :
- Nếu muốn toàn mạng, các hạ hãy uống thuốc này mau!
Trịnh Tây Bắc thực không hiểu y là loại người nào, bất giác chàng nhận lấy viên thuốc đen bóng bỏ và miệng. Thư sinh mặt vàng đưa đôi mắt lạnh như băng nhìn quái nhân lưng gù, y cười lạnh :
- Bằng hữu, nếu thực ngươi sở trường dụng độc ta vẫn cho rằng ngươi còn kém xa ta, cái loại Phong Huyệt Chi Độc ấy chẳng có gì là hay ho cả.
Vừa nói y vừa bước đến gần quái nhân lưng gù, quái nhân bật cười ha hả :
- Lẽ nào tên quỷ mặt vàng như ngươi cũng biết dùng độc? Hay lắm đó, ta không giết chết ngươi trong tay ta, ta không làm người...
- Ta vốn cũng đang muốn làm quỷ đây!
Câu nói châm chọc ấy khiến quái nhân lưng gù tức giận đến độ toàn thân dựng lên, sát cơ bốc dậy, lão trừng một mắt nhìn thư sinh mặt vàng; thư sinh vẫn cười lạnh :
- Ta hỏi ngươi Chưởng môn nhân Hoàng Sơn phải chết do tay ngươi phải không?
- Đúng.
Trịnh Tây Bắc buột miệng :
- Ngươi... vì sao ngươi hạ thủ giết nàng?
- Vì nàng không nói cho ta biết ngươi ở chỗ nào!
- Vì đó mà ngươi sát hại nàng được ư?
- Đúng.
Trịnh Tây Bắc chấn động toàn thân, sự việc chuyển biến ra khỏi dự liệu của chàng quá xa, không ngờ Trình Phụng lại chết vì tay quái nhân này. Đương nhiên tên thư sinh mặt vàng đến đây cũng là do truy tìm lão quái nhân này chứ chẳng sai.
Quái nhân lưng gù ấy là ai? Có quan hệ gì với Hoàng Xuyến? Đang lúc Trịnh Tây Bắc ngẩn người, thư sinh mặt vàng cười lạnh một tiếng :
- Đến đây, đến đây, chúng ta đều là những chuyên gia dụng độc thì hãy lấy sở trường xem ai hơn ai.
Quái nhân ấy gầm to :
- Con quỷ mặt vàng, ngươi thực không muốn sống ư?
- Đúng đấy!
- Hay lắm, nếu ngươi có gan đứng yên để ta đi vòng quanh thân ngươi một vòng, sau đó ngươi chua ngã chết coi như ta thua!
- Được, sau đó ngươi cũng để ta đi một vòng quanh thân ngươi chứ?
- Đương nhiên!
Thư sinh mặt vàng nhìn Trịnh Tây Bắc một cái, y đứng thẳng người hô lớn :
- Hạ thủ đi!
Quái nhân lưng gù cười lạnh trong miệng, đi quanh thân y một vòng rồi lùi lại, Trịnh Tây Bắc nhìn chẳng thấy có gì lạ. Nhưng sau khi quái nhân đi quanh một vòng, thư sinh mặt vàng hơi biến đổi sắc mặt, sau đó lập tức khôi phục nguyên trạng.
Y nhìn quái nhân :
- Đứng đó, bây giờ đến phiên ta xuất thủ.
Quái nhân lưng gù cười độc đứng yên, thư sinh mặt vàng đi vòng quanh thân hắn một vòng rồi cũng lui về. Giữa lúc thư sinh mặt vàng lui về, trên trán quái nhân trút mấy giọt mồ hôi... sắc mặt lão chuyển biến mãnh liệt...
Đột nhiên... chỉ nghe lão hú lên một tiếng, thân hình bắn vọt lên phi hành đi. Trịnh Tây Bắc quát lớn :
- Ngươi chạy đâu cho thoát?
Chàng chận ngang đường phát chưởng quét ra. Chợt nghe thư sinh mặt vàng kêu to :
- Lùi lại!
Bị tiếng kêu ấy, bất giác Trịnh Tây Bắc lùi một bước, ngạc nhiên nhìn y, y nói mau :
- Lão chạy chưa quá nửa dặm chắc chắn sẽ chết vì độc phát...
Y chưa nói hết câu ấy thình lình ngã vật xuống đất. Trịnh Tây Bắc thấy thế vàng cả sợ, chỉ thấy y đưa tay móc nhanh trong áo một viên thuốc nhét liền vào miệng. Trịnh Tây Bắc thấy tình trạng ấy mắt hơi đỏ lên, thư sinh mặt vàng chẵng những không phải là một kẻ xấu mà y còn là một người có tâm địa rất thiện lương nếu không có y, số mệnh của chàng chắc đã cáo chung trong tay lão quái nhân kia rồi. Hai mắt thư sinh mặt vàng nhắm chặt, y kêu nhỏ :
- Các hạ giúp ta một chút được chăng?
Trịnh Tây Bắc cảm động :
- Huynh đài cần ta giúp việc gì?
- Các hạ hãy dùng nội lực xoa bóp huyệt Mệnh Môn dùm ta...
Trịnh Tây Bắc thấy vội vàng vận công lực xoa bóp đại huyệt Mệnh Môn cho y... Lâu lắm, người y mới tiết ra loại mồ hôi hôi hám, thân hình dần dần hồi phục nguyên trạng. Y ngồi dậy nhưng vẫn lạnh như băng nói :
- Không ngờ hôm nay ta lại phải chịu ơn cứu mạng của các hạ, nếu ta không quá khinh địch thì đâu đến nỗi trúng chất Xuyên Tâm Chi Độc nhưng đối phương cũng đã trúng Phong Hầu Chi Độc của ta, trừ sư phụ ta ra, không có ai giải được chất độc ấy...
- Không biết huynh đài là ai?
- Độc Ma.
- Là... là... Độc Ma ư?
Trịnh Tây Bắc run lên, chàng nằm mộng cũng không thể ngờ người này lại là đồ đệ của một tên nổi tiếng là vua độc trong thiên hạ... liền đó chàng hỏi :
- Lệnh sư ở đâu?
- Mấy chục năm trước đã mất tích một cách kỳ bì!
Lại một cao thủ mất tích nữa, tại sao? Chẳng lẽ Độc Ma cũng mất tích cùng lượt với Huyết Trì chủ nhân và các cao thủ khác nữa sao? Nếu cùng mất tích một lượt e phải nói là chuyện khó mà nghị bàn được!
Giữa lúc ấy gã thư sinh mặt vàng đứng lên. Trịnh Tây Bắc hỏi :
- Không biết vì sao lệnh sư mất tích?
- Không biết. Việc này dường như có liên quan đến Thiên Địa huyết bài!
Lại chuyện có liên quan đến Thiên Địa huyết bài! Cái Thiên Địa huyết bài ấy quả là quá huyền bí, huyền bí đến độ chẳng có ai đoán định được nó đã ghi chép những gì...
Thư sinh mặt vàng lạnh lẽo nói :
- Ta biết các hạ đến đây là vì muốn tìm một người. Các hạ nên đi đi. Ta cũng phải dò theo quái nhân lưng gù xem thực sự lão là nhân vật nào, đợi lần sau gặp lại ta sẽ kể với các hạ vài câu chuyện!
Dứt lời, y bắn thân vọt đi liền. Trịnh Tây Bắc ngẩn người một lúc, dường như chàng có dự cảm Thiên Địa huyết bài có quan hệ tới một cuộc kiếp sát quan trọng trong võ lâm. Vì vậy Trình Tây Bắc nhận định chàng phải trao Thiên Địa huyết bài cho quái nhân dưới mộ đồng thời hỏi về tình hình võ lâm mấy chục năm trước đã xảy ra những gì. Tâm niệm đã định chàng tung thân phi hành về hướng khu mộ địa hoang vu cũ...
Thoáng chốc, chàng đã tới nghĩa trang, đưa mắt tìm ngôi mộ cực lớn Trịnh Tây Bắc tung thân lần nữa đến trước bia mộ chàng cúi đầu nhìn vào tiếng động dưới bia, trong cửa động chẳng thấy bóng người, bất giác chàng giật mình kêu to :
- Lão tiền bối!
- Có chuyện gì mà hô hoán ầm lên thế?
Theo âm thanh ấy cửa động thấp thoáng có bóng một người, Trịnh Tây Bắc ổn định tâm tình, thốt lên :
- Tại hạ tưởng...
- Tưởng ta chết rồi chứ gì?... Ha ha ha... tiểu tử ngươi lo lắng làm chi, ngươi tìm được vật ấy cho ta chưa?
Trịnh Tây Bắc nói dối :
- Chưa tìm được!
Quái nhân trong mộ kinh ngạc :
- Chưa tìm được ngươi về đây làm gì?
- Tại hạ muốn hỏi lão tiền bối một chuyện.
- Ngươi hỏi chuyện gì?
- Phải chăng lão tiền bối là Thông Thiên Thần Quân?
- Không sai!
Trịnh Tây Bắc mỉm cười :
- Lão tiền bối có khả năng thông thiên hiểu việc trời đất, vì sao lại giam khốn ở trong ngôi mộ này?
- Tiểu tử... ngươi... dám cười ta đó ư? Có ngày ta ra khỏi nơi đây sẽ chém chết ngươi đó!
Trịnh Tây Bắc cười lớn :
- Lão tiền bối thực sự tại hạ đã tìm được vật ấy rồi!
- Thực... thực thế ư?
Âm thanh của Thông Thiên Thần Quân rất khích động khiến Trịnh Tây Bắc càng cười :
- Tại hạ nào nói dối lão tiền bối làm chi? Lão tiền bối nhìn đây, sau đó tại hạ cần hỏi trước một chuyện đã!
Chàng rút hộp sắt ra đưa cho Thông Thiên Thần Quân, lão đưa hai tay run rẩy thò ra cửa tiểu động tiếp nhận cái hộp... Trịnh Tây Bắc ngạc nhiên hỏi :
- Lão tiền bối sao căng thẳng làm vậy?
- Vật này có quan hệ rất lớn tới sự an nguy của giang hồ đó!
Bấy giờ lão liền bật nắp hộp lên, thình lình người lão như rung chuyển đầu lão thò ra cửa động, gầm to :
- Tiểu tử... ngươi...
- Sao?
Hai mắt Thông Thiên Thần Quân lóe lên sát khí :
- Ngươi định đùa giỡn với ta gì đây?
- Đùa giỡn gì đâu?
- Ngươi xem trong hộp này có đựng cái gì?
Lão quăng cái hộp ra cho Trịnh Tây Bắc, chàng đón lấy nhìn vào. Bình một tiếng, đầu chàng như búa bổ trúng, mắt chàng tối sầm lại thân hình lảo đảo mấy cái. Trong cái hộp sắt nhỏ ấy trống hoác chẳng còn biết bốn miếng Thiên Địa huyết bài ở đâu? Trịnh Tây Bắc rùng mình thộn cả mặt. Thông Thiên Thần Quân quát to :
- Cút! Cút!... Không ngờ tiểu tử ngươi dám dối gạt ta!
/74
|