Tiếp theo là tiếng “ọe”, chỉ thấy miệng Lý Tiểu Quyên phun ra một bụm máu, thân nàng như trái cầu bằng da bắn ra xa ba bốn trượng, “Tuyết Sơn Ma Tử” gầm lên :
- Trịnh Tây Bắc, ta liều mạng với ngươi!
Hắn nhào điên cuồng tới, chiêu quạt múa lộn như mưa bão, tấn công liên tiếp hơn mười chiêu! “Tuyết Sơn Ma Tử” liều mạng buộc Trịnh Tây Bắc phải lùi một bước, liền đó chàng quát :
- Hàn Đông Nam, ngươi thực sự mê muội không tỉnh ngộ sao?
“Tuyết Sơn Ma Tử” không thèm đáp, hắn tập trung thi triển chiêu thế tấn công điên cuồng. Trịnh Tây Bắc gầm lên :
- Đã đến thế này, ngươi chớ trách ta!
Dứt tiếng gầm, chàng phát xuất hai chưởng, phong tỏa chiêu thế “Tuyết Sơn Ma Tử” đồng thời bung một cước dữ dội. Lại “Bình” một tiếng nữa!
“Tuyết Sơn Ma Tử” há to mồm máu phun ra như suối, thân hình vang dội lại ba trượng. Trịnh Tây Bắc gầm một tiếng xuất trảo chụp tới hắn.
Đột nhiên, nhiều tiếng quát dữ dội, hơn mười luồng chưởng lực quạt tới Trịnh Tây Bắc, thân hình chàng cất cao vọt lên trên không đồng thời gầm to :
- Kẻ nào muốn chết?
Tiếp dó, chưởng lực chàng đánh ra chỉ nghe mấy tiếng rú thảm khốc một lượt, thân người ngã xuống mặt tuyết. Có kẻ chết ngay tại chỗ, có kẻ trọng thương giãy giụa gào thết thê thảm.
Trong thoáng chốc lại có thêm hơn bảy mươi môn đệ “Tuyết Sơn ma lâu” thảm tử, chỉ còn sáu bảy chục tên sống sót, cảnh giết người không gớm tay của chàng khiến toàn bộ cảm thấy khinh hoàng.
Đột nhiên, một tiếng quát lanh lảnh vọng đến :
- Dừng tay!
Tiếng dứt, người đã tới, một luồng chưởng lực đập tới Trịnh Tây Bắc. Trịnh Tây Bắc thu thân thối lui năm bước, đưa mắt nhìn lên đã thấy Lâu chủ “Tuyết Sơn ma lâu” đến trước mặt, sau lưng Lâu chủ nữ nhân ấy vẫn là bốn vị quái nhân cứng đờ như xác chết.
Ánh mắt Lâu chủ Ma lâu quét nhìn hơn trăm xác chết lăn lóc dưới đất, bà cười gằn :
- Trịnh Tây Bắc, thực ngươi muốn đại khai sát giới trong “Tuyết Sơn ma lâu” của ta ư?
- Đúng vậy!
Lâu chủ Ma lâu quát to :
- Hộ pháp bắt y cho ta!
- Vâng!
Tiếng “Vâng” vừa dứt, bốn quái nhân cơ hồ đồng thời vọt tới. Trịnh Tây Bắc dư biết nếu bốn quái nhân này hợp thành một trận thế tất sức mạnh biến ảo và mãnh liệt gấp nhiều lần, do đó, trong lúc đối phương chưa kịp xuất thủ, chàng liền chớp nhoáng đoạt thời cơ tấn công trước liên tiếp ba chưởng. Kẻ ra tay trước là kẻ mạnh, chiêu thế chàng cực mau, bốn quái nhân chưa kịp đứng vào phương vị, chưởng lực của Trịnh Tây Bắc đã như sóng gào đánh tới từng đợt khủng khiếp.
“Ôi” tiếng rú thảm khốc vang lên, một quái nhân đã đổ xuống thảm tử. Còn lại ba người cùng giật mình hoảng hốt. Giữa lúc ba quái nhân ấy hoảng hốt chưa kịp định thần, chưởng lực của Trịnh Tây Bắc lại như điện đấm tới, ba tiếng rú thê thảm cùng lúc cất lên một lượt, toàn bộ ba quái nhân chết liền tại chỗ. Tất cả mọi người có mặt kinh hoàng!
Nét mặt kiều diễm của Lâu chủ Ma lâu biến thành tái nhợt, bà kinh hoàng lùi lại ba bước. Trịnh Tây Bắc đang lúc sát khí sung mãn cười gằn :
- Bây giờ đến lượt Lâu chủ đấy.
- Ngươi định làm gì ta?
- Để Lâu chủ sống tức để nguy hại cho giang hồ, không bằng giết Lâu chủ cho xong!
- Ta liều chết với ngươi.
Cùng với tiếng gào thét ấy, Lâu chủ Ma lâu điên cuồng phóng tới Trịnh Tây Bắc. Chàng bật tiếng cả cười, tay hữu phong bế huyệt đạo đánh bạt thế tấn công của Lâu chủ Ma lâu, tay tả chàng đánh mạnh một chưởng. Giữa lúc nhân ảnh đảo lộn, hai người đã thi triển bảy tám chiêu. Đột nhiên, Trịnh Tây Bắc gầm lớn :
- Ngã xuống!
“Bình”! Ối! Ma lâu Lâu chủ bị Trịnh Tây Bắc đánh trúng một chưởng máu tuôn ra như suối, ngã bất tỉnh dưới đất, Trịnh Tây Bắc nhảy đến vừa đập tiếp một chưởng vừa quát :
- Nạp mạng cho ta!
Chưởng đập liên tiếp mấy lần, thế là một ma nữ cuối cùng thảm tử dưới tay Trịnh Tây Bắc. Chỉ còn lại mười mấy môn hạ “Tuyết Sơn ma lâu” sống sót đang run rẩy sợ đến thất thần, chàng gầm lên :
- Tên nào không sợ chết cứ tiến lại đây!
Bọn người ấy có lẽ nào không sợ chết? Không tên nào dám lên tiếng, Trịnh Tây Bắc động tâm quát :
- Nếu như các ngươi không muốn chết, ta sẽ tha mạng cho các người, trong cái Ma lâu kia tất còn chứa nhiều của cái phi nghĩa, ta cho phép các ngươi cứ lấy hết, sau đó hỏa thiêu luôn Ma lâu cho ta!
Chúng nhân đều cúi đầu rạp người cảm tạ ân tha chết của Trịnh Tây Bắc, sau đó chúng ùa vào Ma lâu, không lâu kéo nhau trở ra. “Ma lâu” bắt đầu có khói bốc lên. “Ma lâu” đã bị hủy diệt! Trịnh Tây Bắc nhìn Lý Tiểu Quyên và “Tuyết Sơn Ma Tử” nằm rên rỉ dưới đất, chàng chợt thấy lòng ảm đạm vì hai người ấy đều là người thân của chàng! Chàng rút một viên đan dược còn lại do “Thông Thiên Thần Quân” cho chàng, chàng bẻ làm đôi viên thuốc đẩy vào miệng Lý Tiểu Quyên và vỗ nhẹ vào mấy đại huyệt của nàng. Một lát sau, Lý Tiểu Quyên dần dần tỉnh lại, nàng mở mắt nhìn Trịnh Tây Bắc một cái, thân nàng đột nhiên ngồi dậy. Trịnh Tây Bắc nhìn nàng thương cảm rồi bước qua chỗ “Tuyết Sơn Ma Tử” đang nằm. Đột nhiên Lý Tiểu Quyên quát lớn :
- Dừng chân!
Trịnh Tây Bắc hoang mang dừng chân, chàng không quay đầu, chỉ ảm đạm hỏi :
- Có chuyện gì?
- Người... vì sao không giết ta?
- Ta vì sao lại giết cô?
- Là ngươi cứu sống ta đấy ư?
- Đúng vậy.
- Tại sao lại làm thế?
- Ta đã nói rồi, ta cần cô nương sống để lương tâm cô nương phải hối hận!
- Đó là thủ đoạn báo thù của ngươi đấy ư?
- Đúng vậy!
Dứt lời chàng an nhiên bước tới, chính đang định đưa tay thăm dò thương thế “Tuyết Sơn Ma Tử”, đột nhiên Lý Tiểu Quyên vọt thân đến gần chàng, gầm thét :
- Ngươi định làm gì đó?
Trịnh Tây Bắc lùi ba bước, nhìn Lý Tiểu Quyên một chút lạnh lùng đáp :
- Đem hắn đi gặp mẫu thân ta!
Lý Tiểu Quyên lạnh lùng :
- Trịnh Tây Bắc, chúng ta phải nói cho minh bạch, chuyên tan vỡ giữa chúng ta là do lỗi ngươi hay lỗi ta?
- Chuyện quá khứ ta không muốn nhắc tới nữa!
- Thôi được không nhắc thì thôi, Hàn Đông Nam là chồng của ta, ta không bằng lòng cho ngươi mang đi, ngươi muốn mang đi phải có một điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Giết chết ta!
Trịnh Tây Bắc thấy mặt nàng đầy sát khí bất giác sợ hãi, cố cười gượng :
- Ta đã nói rồi, ta không muốn giết cô nương.
- Không giết ta ngươi đừng hòng mang hắn đi!
- Cô nương có ngăn cản nổi ta không?
- Ngươi mà động tay, ta sẽ tự sát liền tại đây cho ngươi thấy!
Trịnh Tây Bắc giật mình :
- Cái gì?
- Ta sẽ tự sát, ngươi tưởng ta không dám làm ư?
Trịnh Tây Bắc nhìn sát khí sung mãn trên vẻ mặt nàng, chàng hoang mang chưa biết quyết định ra sao, lúc ấy tay hữu Lý Tiểu Quyên đã từ từ giơ chưởng lên đầu. Trịnh Tây Bắc ảm đạm nói :
- Lý Tiểu Quyên, cô nương nỡ nào ép ta phụ bạc hy vọng của mẫu thân ta?
- Cái ấy ta không cần biết, ta không bằng lòng cho ngươi động tới hắn!
- Thế nếu ta không đem hắn đi nữa thì sao?
- Kẻ chết vẫn không phải là hắn mà là ta!
- Cô nương, tại sao lại ép buộc ta đến thế?
- Ta ép buộc ngươi hay ngươi ép buộc ta?
Trịnh Tây Bắc ảm đạm không đáp, chỉ ấp úng :
- Thôi được, thôi được.
Vừa ấp úng,chàng vừa xoay thân bỏ đi, bước độ ba bước. Đột nhiên, thân pháp Trịnh Tây Bắc cuốn ngược lại chớp nhoáng mau như ánh chớp đến bên Lý Tiểu Quyên, chưởng lực chàng mau lẹ phát ra. Lý Tiểu Quyên nào biết được đó là ngụy kế của chàng? Nàng ngẩn ngơ trúng luôn chưởng ấy của Trịnh Tây Bắc. Thân nàng văng ra xa nằm im bất động!
Trịnh Tây Bắc vác “Tuyết Sơn Ma Tử” lên nhìn Lý Tiểu Quyên lướt qua, tự nói :
- Nếu như cô nương muốn chết, sau khi ta đi hãy chết.
Chàng bắn vọt thân mang theo “Tuyết Sơn Ma Tử” phi hành ra ngoài cốc.
Chàng đối với Lý Tiểu Quyên có phần tàn nhẫn nhưng chàng không thể làm khác, chàng không nỡ nhìn Lý Tiểu Quyên tự sát trước mặt chàng! Thoáng chốc chàng đã ra tới cửa cốc. Đột nhiên như sực nhớ ra, Trịnh Tây Bắc chuyển thân phi hành hướng “Huyết trì”. Chàng yêu Lôi Ngọc Quỳnh, đâu thể nhìn cảnh nàng bị ác bệnh mà chết? Chàng muốn đem nàng đến cầu trị liệu, chàng không chịu để mối tình thứ hai của mình sẽ lại phải bi thương một lần nữa, chàng yêu Lôi Ngọc Quỳnh, chàng không muốn xảy ra đoạn kết bi thảm nữa.
Đột nhiên có tiếng cười âm lạnh xé vọng lại nghe rất chói tai, Trịnh Tây Bắc dừng chân lại, chàng nhìn theo hướng phát ra tiếng cười, ngoài bóng lá cây lay động không thấy một nhân ảnh nào. Trịnh Tây Bắc kinh ngạc quát to :
- Là người nào đó?
Tiếng cười âm lạnh xe xé lại vọng đến, giọng nói lạnh như băng :
- Phải chăng các hạ là “Ma Quỷ Đổ Đồ”?
Trịnh Tây Bắc giật mình đáp :
- Không sai.
- Các hạ là người tiêu diệt “Võ lâm Đổ thành”?
- Không sai.
- Hỏa thiêu “Ma lâu” cũng vẫn là các hạ phải không?
- Không sai, ngươi là người nào?
Đối phương lại cười xé lên :
- Các hạ có khả năng tiêu diệt “Võ lâm Đổ thành” và “Tuyết Sơn ma lâu” ắt phải là cao thủ tuyệt thế, ta rất khâm phục.
- Đừng quá khen, phải chăng bằng hữu tới đây vì Trịnh Tây Bắc mỗ?
- Đúng.
- Để làm gì?
- Để xem các hạ có ba đầu sáu tay gì, nào ngờ các hạ cũng chỉ là một tiểu tử vắt mũi chưa sạch.
- Còn ngươi là thứ quái vật gì mà không dám lộ diện?
Đối phương cũng xé quát to :
- “Ma Quỷ Đổ Đồ”, ta cần hỏi ngươi một việc.
- Cứ hỏi.
- Lão nhân gù lưng của bản phái phải chăng do ngươi giết chết?
Nghe câu hỏi ấy, Trịnh Tây Bắc chấn động, không thể ngờ người này với tên quái nhân gù lưng chuyên dùng độc lại cùng một môn phái, tâm niệm chuyển động chàng hỏi lại :
- Thế ra ngươi là môn nhân của “Kim Chủy môn” ư?
Hình như đối phương có phần kinh ngạc, hắn lạnh lùng đáp :
- Ai nói cho ngươi biết thế?
Câu hỏi ấy khiến chàng càng thêm hồi hộp, vì đối phương coi như đã thừa nhận mình là môn nhân của “Kim Chủy môn”, không ngờ cái môn phái quái ác ấy lại tái xuất hiện. chàng ngờ vực hỏi :
- Ngươi cần gì biết ai nói cho ta?
- Lão nhân gù lưng phải hay không phải chết vì tay ngươi? Nói mau?
- Cứ coi như là phải.
Đối phương lại cười, tiếng cười xe xé rất âm lạnh độc hiểm :
- Ta muốn hỏi ngươi về tông tích một người.
- Cứ hỏi.
- Thiếu nữ áo vàng của bản môn đang ở nơi nào?
Trịnh Tây Bắc lần này mới kinh dị thật sự, chàng không thể ngờ lão quái lưng gù và tên bí mật này cùng tìm chàng để hỏi về thiếu nữ áo vàng - Hoàng Xuyến. Vậy thì Hoàng Xuyến cũng là môn hạ “Kim Chủy môn”? Nếu không, việc gì chúng phải đi tìm nàng?
Tâm niệm chuyển động, chàng an nhiên đáp :
- Ta không nói thì sao?
- Thì chết liền lập tức!
Câu đe dọa của hắn sát khí khiến Trịnh Tây Bắc vừa kinh ngạc vừa lấy làm giận dữ.
- Trịnh Tây Bắc, ta liều mạng với ngươi!
Hắn nhào điên cuồng tới, chiêu quạt múa lộn như mưa bão, tấn công liên tiếp hơn mười chiêu! “Tuyết Sơn Ma Tử” liều mạng buộc Trịnh Tây Bắc phải lùi một bước, liền đó chàng quát :
- Hàn Đông Nam, ngươi thực sự mê muội không tỉnh ngộ sao?
“Tuyết Sơn Ma Tử” không thèm đáp, hắn tập trung thi triển chiêu thế tấn công điên cuồng. Trịnh Tây Bắc gầm lên :
- Đã đến thế này, ngươi chớ trách ta!
Dứt tiếng gầm, chàng phát xuất hai chưởng, phong tỏa chiêu thế “Tuyết Sơn Ma Tử” đồng thời bung một cước dữ dội. Lại “Bình” một tiếng nữa!
“Tuyết Sơn Ma Tử” há to mồm máu phun ra như suối, thân hình vang dội lại ba trượng. Trịnh Tây Bắc gầm một tiếng xuất trảo chụp tới hắn.
Đột nhiên, nhiều tiếng quát dữ dội, hơn mười luồng chưởng lực quạt tới Trịnh Tây Bắc, thân hình chàng cất cao vọt lên trên không đồng thời gầm to :
- Kẻ nào muốn chết?
Tiếp dó, chưởng lực chàng đánh ra chỉ nghe mấy tiếng rú thảm khốc một lượt, thân người ngã xuống mặt tuyết. Có kẻ chết ngay tại chỗ, có kẻ trọng thương giãy giụa gào thết thê thảm.
Trong thoáng chốc lại có thêm hơn bảy mươi môn đệ “Tuyết Sơn ma lâu” thảm tử, chỉ còn sáu bảy chục tên sống sót, cảnh giết người không gớm tay của chàng khiến toàn bộ cảm thấy khinh hoàng.
Đột nhiên, một tiếng quát lanh lảnh vọng đến :
- Dừng tay!
Tiếng dứt, người đã tới, một luồng chưởng lực đập tới Trịnh Tây Bắc. Trịnh Tây Bắc thu thân thối lui năm bước, đưa mắt nhìn lên đã thấy Lâu chủ “Tuyết Sơn ma lâu” đến trước mặt, sau lưng Lâu chủ nữ nhân ấy vẫn là bốn vị quái nhân cứng đờ như xác chết.
Ánh mắt Lâu chủ Ma lâu quét nhìn hơn trăm xác chết lăn lóc dưới đất, bà cười gằn :
- Trịnh Tây Bắc, thực ngươi muốn đại khai sát giới trong “Tuyết Sơn ma lâu” của ta ư?
- Đúng vậy!
Lâu chủ Ma lâu quát to :
- Hộ pháp bắt y cho ta!
- Vâng!
Tiếng “Vâng” vừa dứt, bốn quái nhân cơ hồ đồng thời vọt tới. Trịnh Tây Bắc dư biết nếu bốn quái nhân này hợp thành một trận thế tất sức mạnh biến ảo và mãnh liệt gấp nhiều lần, do đó, trong lúc đối phương chưa kịp xuất thủ, chàng liền chớp nhoáng đoạt thời cơ tấn công trước liên tiếp ba chưởng. Kẻ ra tay trước là kẻ mạnh, chiêu thế chàng cực mau, bốn quái nhân chưa kịp đứng vào phương vị, chưởng lực của Trịnh Tây Bắc đã như sóng gào đánh tới từng đợt khủng khiếp.
“Ôi” tiếng rú thảm khốc vang lên, một quái nhân đã đổ xuống thảm tử. Còn lại ba người cùng giật mình hoảng hốt. Giữa lúc ba quái nhân ấy hoảng hốt chưa kịp định thần, chưởng lực của Trịnh Tây Bắc lại như điện đấm tới, ba tiếng rú thê thảm cùng lúc cất lên một lượt, toàn bộ ba quái nhân chết liền tại chỗ. Tất cả mọi người có mặt kinh hoàng!
Nét mặt kiều diễm của Lâu chủ Ma lâu biến thành tái nhợt, bà kinh hoàng lùi lại ba bước. Trịnh Tây Bắc đang lúc sát khí sung mãn cười gằn :
- Bây giờ đến lượt Lâu chủ đấy.
- Ngươi định làm gì ta?
- Để Lâu chủ sống tức để nguy hại cho giang hồ, không bằng giết Lâu chủ cho xong!
- Ta liều chết với ngươi.
Cùng với tiếng gào thét ấy, Lâu chủ Ma lâu điên cuồng phóng tới Trịnh Tây Bắc. Chàng bật tiếng cả cười, tay hữu phong bế huyệt đạo đánh bạt thế tấn công của Lâu chủ Ma lâu, tay tả chàng đánh mạnh một chưởng. Giữa lúc nhân ảnh đảo lộn, hai người đã thi triển bảy tám chiêu. Đột nhiên, Trịnh Tây Bắc gầm lớn :
- Ngã xuống!
“Bình”! Ối! Ma lâu Lâu chủ bị Trịnh Tây Bắc đánh trúng một chưởng máu tuôn ra như suối, ngã bất tỉnh dưới đất, Trịnh Tây Bắc nhảy đến vừa đập tiếp một chưởng vừa quát :
- Nạp mạng cho ta!
Chưởng đập liên tiếp mấy lần, thế là một ma nữ cuối cùng thảm tử dưới tay Trịnh Tây Bắc. Chỉ còn lại mười mấy môn hạ “Tuyết Sơn ma lâu” sống sót đang run rẩy sợ đến thất thần, chàng gầm lên :
- Tên nào không sợ chết cứ tiến lại đây!
Bọn người ấy có lẽ nào không sợ chết? Không tên nào dám lên tiếng, Trịnh Tây Bắc động tâm quát :
- Nếu như các ngươi không muốn chết, ta sẽ tha mạng cho các người, trong cái Ma lâu kia tất còn chứa nhiều của cái phi nghĩa, ta cho phép các ngươi cứ lấy hết, sau đó hỏa thiêu luôn Ma lâu cho ta!
Chúng nhân đều cúi đầu rạp người cảm tạ ân tha chết của Trịnh Tây Bắc, sau đó chúng ùa vào Ma lâu, không lâu kéo nhau trở ra. “Ma lâu” bắt đầu có khói bốc lên. “Ma lâu” đã bị hủy diệt! Trịnh Tây Bắc nhìn Lý Tiểu Quyên và “Tuyết Sơn Ma Tử” nằm rên rỉ dưới đất, chàng chợt thấy lòng ảm đạm vì hai người ấy đều là người thân của chàng! Chàng rút một viên đan dược còn lại do “Thông Thiên Thần Quân” cho chàng, chàng bẻ làm đôi viên thuốc đẩy vào miệng Lý Tiểu Quyên và vỗ nhẹ vào mấy đại huyệt của nàng. Một lát sau, Lý Tiểu Quyên dần dần tỉnh lại, nàng mở mắt nhìn Trịnh Tây Bắc một cái, thân nàng đột nhiên ngồi dậy. Trịnh Tây Bắc nhìn nàng thương cảm rồi bước qua chỗ “Tuyết Sơn Ma Tử” đang nằm. Đột nhiên Lý Tiểu Quyên quát lớn :
- Dừng chân!
Trịnh Tây Bắc hoang mang dừng chân, chàng không quay đầu, chỉ ảm đạm hỏi :
- Có chuyện gì?
- Người... vì sao không giết ta?
- Ta vì sao lại giết cô?
- Là ngươi cứu sống ta đấy ư?
- Đúng vậy.
- Tại sao lại làm thế?
- Ta đã nói rồi, ta cần cô nương sống để lương tâm cô nương phải hối hận!
- Đó là thủ đoạn báo thù của ngươi đấy ư?
- Đúng vậy!
Dứt lời chàng an nhiên bước tới, chính đang định đưa tay thăm dò thương thế “Tuyết Sơn Ma Tử”, đột nhiên Lý Tiểu Quyên vọt thân đến gần chàng, gầm thét :
- Ngươi định làm gì đó?
Trịnh Tây Bắc lùi ba bước, nhìn Lý Tiểu Quyên một chút lạnh lùng đáp :
- Đem hắn đi gặp mẫu thân ta!
Lý Tiểu Quyên lạnh lùng :
- Trịnh Tây Bắc, chúng ta phải nói cho minh bạch, chuyên tan vỡ giữa chúng ta là do lỗi ngươi hay lỗi ta?
- Chuyện quá khứ ta không muốn nhắc tới nữa!
- Thôi được không nhắc thì thôi, Hàn Đông Nam là chồng của ta, ta không bằng lòng cho ngươi mang đi, ngươi muốn mang đi phải có một điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Giết chết ta!
Trịnh Tây Bắc thấy mặt nàng đầy sát khí bất giác sợ hãi, cố cười gượng :
- Ta đã nói rồi, ta không muốn giết cô nương.
- Không giết ta ngươi đừng hòng mang hắn đi!
- Cô nương có ngăn cản nổi ta không?
- Ngươi mà động tay, ta sẽ tự sát liền tại đây cho ngươi thấy!
Trịnh Tây Bắc giật mình :
- Cái gì?
- Ta sẽ tự sát, ngươi tưởng ta không dám làm ư?
Trịnh Tây Bắc nhìn sát khí sung mãn trên vẻ mặt nàng, chàng hoang mang chưa biết quyết định ra sao, lúc ấy tay hữu Lý Tiểu Quyên đã từ từ giơ chưởng lên đầu. Trịnh Tây Bắc ảm đạm nói :
- Lý Tiểu Quyên, cô nương nỡ nào ép ta phụ bạc hy vọng của mẫu thân ta?
- Cái ấy ta không cần biết, ta không bằng lòng cho ngươi động tới hắn!
- Thế nếu ta không đem hắn đi nữa thì sao?
- Kẻ chết vẫn không phải là hắn mà là ta!
- Cô nương, tại sao lại ép buộc ta đến thế?
- Ta ép buộc ngươi hay ngươi ép buộc ta?
Trịnh Tây Bắc ảm đạm không đáp, chỉ ấp úng :
- Thôi được, thôi được.
Vừa ấp úng,chàng vừa xoay thân bỏ đi, bước độ ba bước. Đột nhiên, thân pháp Trịnh Tây Bắc cuốn ngược lại chớp nhoáng mau như ánh chớp đến bên Lý Tiểu Quyên, chưởng lực chàng mau lẹ phát ra. Lý Tiểu Quyên nào biết được đó là ngụy kế của chàng? Nàng ngẩn ngơ trúng luôn chưởng ấy của Trịnh Tây Bắc. Thân nàng văng ra xa nằm im bất động!
Trịnh Tây Bắc vác “Tuyết Sơn Ma Tử” lên nhìn Lý Tiểu Quyên lướt qua, tự nói :
- Nếu như cô nương muốn chết, sau khi ta đi hãy chết.
Chàng bắn vọt thân mang theo “Tuyết Sơn Ma Tử” phi hành ra ngoài cốc.
Chàng đối với Lý Tiểu Quyên có phần tàn nhẫn nhưng chàng không thể làm khác, chàng không nỡ nhìn Lý Tiểu Quyên tự sát trước mặt chàng! Thoáng chốc chàng đã ra tới cửa cốc. Đột nhiên như sực nhớ ra, Trịnh Tây Bắc chuyển thân phi hành hướng “Huyết trì”. Chàng yêu Lôi Ngọc Quỳnh, đâu thể nhìn cảnh nàng bị ác bệnh mà chết? Chàng muốn đem nàng đến cầu trị liệu, chàng không chịu để mối tình thứ hai của mình sẽ lại phải bi thương một lần nữa, chàng yêu Lôi Ngọc Quỳnh, chàng không muốn xảy ra đoạn kết bi thảm nữa.
Đột nhiên có tiếng cười âm lạnh xé vọng lại nghe rất chói tai, Trịnh Tây Bắc dừng chân lại, chàng nhìn theo hướng phát ra tiếng cười, ngoài bóng lá cây lay động không thấy một nhân ảnh nào. Trịnh Tây Bắc kinh ngạc quát to :
- Là người nào đó?
Tiếng cười âm lạnh xe xé lại vọng đến, giọng nói lạnh như băng :
- Phải chăng các hạ là “Ma Quỷ Đổ Đồ”?
Trịnh Tây Bắc giật mình đáp :
- Không sai.
- Các hạ là người tiêu diệt “Võ lâm Đổ thành”?
- Không sai.
- Hỏa thiêu “Ma lâu” cũng vẫn là các hạ phải không?
- Không sai, ngươi là người nào?
Đối phương lại cười xé lên :
- Các hạ có khả năng tiêu diệt “Võ lâm Đổ thành” và “Tuyết Sơn ma lâu” ắt phải là cao thủ tuyệt thế, ta rất khâm phục.
- Đừng quá khen, phải chăng bằng hữu tới đây vì Trịnh Tây Bắc mỗ?
- Đúng.
- Để làm gì?
- Để xem các hạ có ba đầu sáu tay gì, nào ngờ các hạ cũng chỉ là một tiểu tử vắt mũi chưa sạch.
- Còn ngươi là thứ quái vật gì mà không dám lộ diện?
Đối phương cũng xé quát to :
- “Ma Quỷ Đổ Đồ”, ta cần hỏi ngươi một việc.
- Cứ hỏi.
- Lão nhân gù lưng của bản phái phải chăng do ngươi giết chết?
Nghe câu hỏi ấy, Trịnh Tây Bắc chấn động, không thể ngờ người này với tên quái nhân gù lưng chuyên dùng độc lại cùng một môn phái, tâm niệm chuyển động chàng hỏi lại :
- Thế ra ngươi là môn nhân của “Kim Chủy môn” ư?
Hình như đối phương có phần kinh ngạc, hắn lạnh lùng đáp :
- Ai nói cho ngươi biết thế?
Câu hỏi ấy khiến chàng càng thêm hồi hộp, vì đối phương coi như đã thừa nhận mình là môn nhân của “Kim Chủy môn”, không ngờ cái môn phái quái ác ấy lại tái xuất hiện. chàng ngờ vực hỏi :
- Ngươi cần gì biết ai nói cho ta?
- Lão nhân gù lưng phải hay không phải chết vì tay ngươi? Nói mau?
- Cứ coi như là phải.
Đối phương lại cười, tiếng cười xe xé rất âm lạnh độc hiểm :
- Ta muốn hỏi ngươi về tông tích một người.
- Cứ hỏi.
- Thiếu nữ áo vàng của bản môn đang ở nơi nào?
Trịnh Tây Bắc lần này mới kinh dị thật sự, chàng không thể ngờ lão quái lưng gù và tên bí mật này cùng tìm chàng để hỏi về thiếu nữ áo vàng - Hoàng Xuyến. Vậy thì Hoàng Xuyến cũng là môn hạ “Kim Chủy môn”? Nếu không, việc gì chúng phải đi tìm nàng?
Tâm niệm chuyển động, chàng an nhiên đáp :
- Ta không nói thì sao?
- Thì chết liền lập tức!
Câu đe dọa của hắn sát khí khiến Trịnh Tây Bắc vừa kinh ngạc vừa lấy làm giận dữ.
/74
|