Không hỏi cũng biết đó là Môn chủ “Kim Chủy môn” Bốc Thiên Lãng. Ánh mắt Bốc Thiên Lãng quét một vòng hiện trường, thản nhiên nói :
- Đảm lượng của các hạ quả nhiên khiến người bội phục!
Trịnh Tây Bắc cười ngạo mạn :
- Nhà ngươi là Môn chủ mới của “Kim Chủy môn” phải chăng?
- Đúng vậy.
Trịnh Tây Bắc lạnh lùng :
- Quý Môn chủ sao lại ra đây? Tại hạ đâu dám phiền Môn chủ nghênh tiếp!
Câu nói như đâm vào tai của chàng khiến cho sắc mặt Môn chủ “Kim Chủy môn” đột biến, tiếp đó hắn cười gượng lạnh lẽo, hỏi lại :
- Các hạ quả không thẹn là võ lâm kỳ tài, bản Môn chủ đối với các hạ ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay được gặp các hạ thật là vạn hạnh.
- Quá khen!
Bốc Thiên Lãng lạnh lùng :
- Năm nay các hạ được bao nhiêu tuổi? Mười chín? Hai mươi?
- Mười chín.
- Niên kỷ quá trẻ mà đã đến đây chịu chết thật là đáng tiếc!
Trịnh Tây Bắc bật cười ha hả :
- Tại hạ đã dám đến “Kim Chủy môn” thì đối với việc sống chết tại hạ chẳng coi vào đâu nữa, dù có chết dưới võ công tuyệt học của quý Môn chủ cũng được an ủi nhiều rồi.
- Các hạ tìm ta ư?
- Đúng.
- Không biết các hạ có gì chỉ giáo?
- Thứ nhất, cần ngươi giao ra “Tuyết Sơn Ma Tử”.
- Ngoài ra còn gì nữa?
- Tìm ngươi để tính nợ.
- Nợ cái gì?
- Thứ nhất, yêu cầu ngươi giao “Tuyết Sơn Ma Tử”, thứ hai, thả Cao Ngọc Bình ra...
- Cao Ngọc Bình là liên quan gì tới các hạ?
- Nàng là người yêu của ta!
Bốc Thiên Lãng cười phá lên :
- Người yêu của các hạ ư? Điều ấy thật bất ngờ quá đối với ta, nhưng các hạ đã giêt chết mười môn nhân bản phải, như vậy phải đền lại bằng gì chứ?
- Chúng tự tìm cái chết sao lại trách ta?
- Nói vậy các hạ không nhận trách nhiệm giết người?
- Đúng vậy.
Bốc Thiên Lãng vẫn tươi cười, sắc mặt hắn trước sau không lộ chút tình cảm nào, Trịnh Tây Bắc lạnh lẽo quát hỏi :
- Bốc Thiên Lãng, ngươi có đồng ý trao người hay không?
- Nếu không?
- Người đang tâm chịu chết ư?
Bốc Thiên Lãng cười lớn :
- Các hạ chớ nên quá cuồng ngạo, chưa nói các hạ chưa đáng là địch thủ của ta, dù cho các hạ có là địch thủ đi nữa muốn ra khỏi “Kim Chủy môn” cũng không phải là việc dễ đâu!
Có lẽ đó không phải là lời khoa đại quá đáng. Trịnh Tây Bắc tự biết câu đe dọa của đối phương là sự thật nhưng vì chàng đã coi nhẹ sống chết tựa lông hồn nên chàng vẫn giữ thái độ ngạo nghễ :
- Ngươi cứ chống mắt thử coi.
Bốc Thiên Lãng :
- Đối với đảm lượng và võ công của các hạ, bản Môn chủ vốn rất khâm phục, để bày tỏ chút lòng khâm phục, xin mời các hạ vào nội viện uống vài chén rượu kính được chăng?
Trịnh Tây Bắc lạnh lẽo :
- Đa tạ, tại hạ không dám, hôm nay đến đây chỉ muốn đòi lại người...
- Các hạ không nể lòng bản Môn chủ một chút được sao?
- E rằng tại hạ không có phúc phận được như ngươi nói.
- Xin nói ngay, nếu như các hạ bằng lòng, bản Môn chủ sẽ gọi Cao Ngọc Bình ra tiếp rượu!
Trịnh Tây Bắc nghe câu ấy biến liền sắc mặt :
- Thực có vậy chăng?
- Xưa nay bản Môn chủ coi lời nặng như non, xin cứ yên tâm!
Trịnh Tây Bắc không hiểu Bốc Thiên Lãng có mưu đồ gì, chàng đã giết sạch mười môn nhân của hắn mà tại sao hắn vẫn không hề nổi giận, trái lại còn mời rượu chàng nữa? Đương nhiên không phải là không có nguyên cớ, chỉ vì trong nhất thời Trịnh Tây Bắc chưa hiểu đối phương có ngầm ý gì với chàng? Có một điều chàng lấy làm yên tâm là Cao Ngọc Bình chưa chết.
Bốc Thiên Lãng thấy Trịnh Tây Bắc đứng ngẩn người xuất thần hắn mỉm cười nói tiếp :
- Xin mời các hạ.
- Mời quý Môn chủ trước!
Liền đó Trịnh Tây Bắc ngạo mạn thản nhiên theo Bốc Thiên Lãng bước vào nội điện, trong điện kiến trúc hết sức hùng vĩ tráng lệ. Chàng được dẫn vào phòng khách, Bốc Thiên Lãng ra lện dọn đại yến, không lâu rượu thít được bày đầy lên bàn, Trịnh Tây Bắc lạnh lùng hỏi :
- Vì sao chưa thấy Cao Ngọc Bình đến?
Bốc Thiên Lãng cười ha hả :
- Cái đó các hạ cứ yên tâm, nàng ta đến ngay lập tức.
Vừa nói hắn vừa rót đầy mấy chén rượu, hắn nhấc cao một chén :
- Trước tiên bản Môn chủ xin kính mời các hạ một chén.
Trịnh Tây Bắc từ chối :
- Trừ phi có Cao Ngọc Bình cô nương đến, nếu không ta đa tạ thịnh tình của chủ nhân xin lui.
Bốc Thiên Lãng có vẻ lúng túng, sự cao ngạo của Trịnh Tây Bắc vượt khỏi tưởng tượng của hắn, hắn đặt lại chén rượu xuống bàn đáp :
- Thôi được, chúng ta hãy có đợi nàng đến vậy.
Hắn vừa dứt lời, ngoài phòng khách có nhiều tiếng chân dồn dập, đưa mắt nhìn đã thấy “Vô Thường Khách” dẫn Cao Ngọc Bình bước vào, Trịnh Tây Bắc kích động kêu lên :
- Cao cô nương!
Nàng chẳng có gì khác trước chỉ hơi gầy hơn một chút, nhưng chính vì gầy hơn mà lại càng thêm phần nhã đạm. Tiếng của kêu của Trịnh Tây Bắc khiến cho hai má nàng hơi hồng đỏ, nàng thi lễ trước mặt Bốc Thiên Lãng :
- Đệ tử khấu kiến chủ môn.
- Bất tất đa lễ.
- Không biết Môn chủ gọi đến có lệnh dụ gì?
- Không, vị các hạ này có ý muốn gặp cô nương, hãy ngồi xuống cạnh y đi!
- Đa tạ Môn chủ.
Nàng uyển chuyển bước đến bên hữu Trịnh Tây Bắc nhìn chàng tha thiết :
- Đa tạ Trịnh tướng công.
Mấy tiếng đa tạ của nàng, còn hơn cả muôn vạn lời, Trịnh Tây Bắc tự nhiên cảm thấy buồn bã, miễn cưỡng đáp :
- Chúc mừng cô nương đã bình an.
Câu ấy cũng hơn muôn vạn lời an ủi. Cao Ngọc Bình mỉm cười nhưng nụ cười vẫn còn chút ảm đạm thê thiết. Chợt nghe Bốc Thiên Lãng cười rất lớn nói :
- Hãy kính mừng các hạ một chén rượu nhạt!
Dứt lời, hắn ngửa cổ uống cạn chén của mình, Bốc Thiên Lãng rót thêm chén thứ hai, Trịnh Tây Bắc nhấc chén rượu lên :
- Tại hạ xin kính mời đáp lại thình tình của Môn chủ.
- Tại hạ xin kính một chén tạ ơn Môn chủ không giết Cao Ngọc Bình.
- Bản Môn chủ mời một chén tỏ lòng hâm mộ thanh danh của các hạ.
Chỉ sau một lúc ngắn, Trịnh Tây Bắc đã uống cạn năm chén rượu, chàng vừa cầm chén thứ sáu lên nhìn Cao Ngọc Bình nói :
- Cao cô nương, mừng sự bình an của cô nương, xin cạn một chén.
Cao Ngọc Bình gật nhẹ đầu đưa chén rượu lên định uống, Trịnh Tây Bắc nhìn trong mắt nàng lăn xuống hại giọt lệ rơi vào trong chén rượu. Chàng hơi giật mình không hiểu hai giọt lệ ấy của nàng có ý nghĩa gì? Nàng quá vui mừng mà trào nước mắt chăng? Hay có điều buồn lo gì khác? Trịnh Tây Bắc đặt chén rượu xuống. Bốc Thiên Lãng nhấc hồ rượu rót thêm, chàng đặt tay lên miệng chén ngăn.
- Tại hạ không thể uống thêm được nữa.
- Ồ!
- Tại hạ rất cảm kích vì sự tiếp đãi của Bốc môn chủ, nhưng chúng ta không nên quên vấn đề chính yếu hôm nay.
- Có chuyện gì?
- Thứ nhất, tại hạ muốn đem Cao cô nương đi.
- Thứ hai, đem cả “Tuyết Sơn Ma Tử” đi nữa phải không?
- Đúng vậy, ngoài ra ta muốn hỏi Môn chủ một việc, mười tám năm trước phải chăng Môn chủ đã phải một kẻ áo tía giết Ngọc Kiếm thư sinh?
- Có việc ấy.
- “Ngọc Kiếm thư sinh” là thân phụ của tại hạ đấy.
- Thế ra các hạ đến đây có ý tìm kẻ áo tía để báo thù?
- Đúng vậy.
Bốc Thiên Lãng cười lạnh :
- Tại hạ cũng có việc này muốn hỏi lại các hạ.
- Xin tự nhiên.
- “Võ lâm Đổ thành” vốn trực thuộc bản môn bị các hạ hủy diệt. Nửa tháng trước bỗng nhiên lại thành lập “Giang hồ Đổ thành” có quan hệ gì tới các hạ không?
Trịnh Tây Bắc nghe lời biến sắc :
- Môn chủ nói sao?
- “Giang hồ Đổ thành”
Trịnh Tây Bắc kinh ngạc, chàng không biết lúc nào trong võ lâm lại thành lập cái gọi là “Giang hồ Đổ thành”? Lẽ nào nửa tháng trước đây đúng là có xuất hiện một cái “Giang hồ Đổ thành”? Trịnh Tây Bắc ngạc nhiên hỏi :
- Môn chủ nói trên giang hồ vừa xuất hiện một cái tên là “Giang hồ Đổ thành” ư?
- Đúng vậy.
- Môn chủ nói rằng cái Đổ thành ấy có quan hệ với ta?
- Đúng vậy.
- Tại sao mới được chú?
- Cứ theo bản môn biết “Thiên Địa huyết bài” là vật của các hạ...
- Vậy thì sao?
- “Giang hồ Đổ thành” dùng “Thiên Địa huyết bài” chiêu tập quần hùng, phàm có người nào thắng được đổ trường chủ nhân liền được trao cho “Thiên Địa huyết bài”, còn thua thì bỏ mạng.
Trịnh Tây Bắc giật mình hỏi :
- Môn chủ cho rằng “Thiên Địa huyết bài” là vật của ta trao cho vị Đổ thành chủ nhân ấy chứ gì?
- Không, vị đổ thành chủ nhân ấy chính là các hạ!
Trịnh Tây Bắc hết sức kinh ngạc, hồi lâu không nói nên lời, lâu lắm chàng mới bàng hoàng :
- Tên đổ thành chủ nhân ấy là ta ư?
- Đúng vậy.
Trịnh Tây Bắc tự biết trong sự việc này phải có duyên cớ gì đó, liền hỏi rằng :
- Ngoài ra còn có gì nữa?
Bốc Thiên Lãng lạnh lùng nói :
- Các hạ đã đến đây để báo thù, bản Môn chủ xin đặc biết phá lệ dùng tiên lễ hậu binh, đó là vì kính trọng sự tài hoa của các hạ, bây giờ xin nói về vấn đề chính, hiện giờ “Tuyết Sơn Ma Tử” đã tái xuất giang hồ không có mặt trong bản môn, đến như việc của kẻ áo tía và Cao cô nương, chỉ cần các hạ làm xong một việc, bản Môn chủ đem chúng giao cho các hạ ngay.
Trịnh Tây Bắc hỏi lại :
- Làm xong việc gì?
- Tiếp được ta ba chưởng mà không chết!
Trịnh Tây Bắc cười nhạt :
- Chỉ có vậy thôi ư?
- Đúng vậy. Hoặc là các hạ có thể đấu với ta ba mươi chiêu, hai điều kiện ấy các hạ có quyền chọn một.
Trịnh Tây Bắc cười lạnh.
-Chẳng cần nói ba chưởng hay ba mươi chiêu, dù có ba mươi chưởng hay ba trăm chiêu ta cũng xin tiếp Môn chủ thử một phen!
- Ngoài ra còn việc này nữa...
- Việc gì?
- Nếu ta thua sẽ giao cho mười cho các hạ, còn các hạ thua, buộc phải nhập môn phái ta!
- Cái gì? Thua phải nhập “Kim Chủy môn” ư?
- Đúng.
Trịnh Tây Bắc hơi hoảng vì theo lời Lã Phương Phương, võ công của Bốc Thiên Lãng cực cao, bản thân chàng không rõ có tiếp được ba chưởng hay ba mươi chiêu của hắn hay không? Bốc Thiên Lãng lạnh lùng nói :
- Sao? Các hạ không dám à?
Trịnh Tây Bắc biến đổi sắc mặt, lòng kiêu ngạo nổi dậy, chàng lạnh lẽo đáp :
- Có gì mà không dám?
- Thế các hạ muốn chọn điều kiện thứ nhất hay thứ hai?
Tại hạ xin tiếp thử ba mươi chiêu xem sao!
Trịnh Tây Bắc tự nghĩ với “Thần Phong chưởng” phối hợp “Thái Hư bộ pháp” có lẽ đủ để tiếp ba mươi chiêu của đối phương, vì vậy, chàng chọn điều kiện thứ hai. Bốc Thiên Lãng cười lớn :
- Xong rồi, mời các hạ!
Liền đó hai người ra cửa. Bốc Thiên Lãng tự nghĩ thầm: “Chỉ cần trong vòng mười chiêu hay hai mươi chiêu, ta sẽ bắt y đổ máu mà chết!”. Hai người bước ra đại điện, đứng đối mặt trước cửa cách nhau độ ba thước, không khí hiện trường khẩn trương hẳn lên.
- Đảm lượng của các hạ quả nhiên khiến người bội phục!
Trịnh Tây Bắc cười ngạo mạn :
- Nhà ngươi là Môn chủ mới của “Kim Chủy môn” phải chăng?
- Đúng vậy.
Trịnh Tây Bắc lạnh lùng :
- Quý Môn chủ sao lại ra đây? Tại hạ đâu dám phiền Môn chủ nghênh tiếp!
Câu nói như đâm vào tai của chàng khiến cho sắc mặt Môn chủ “Kim Chủy môn” đột biến, tiếp đó hắn cười gượng lạnh lẽo, hỏi lại :
- Các hạ quả không thẹn là võ lâm kỳ tài, bản Môn chủ đối với các hạ ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay được gặp các hạ thật là vạn hạnh.
- Quá khen!
Bốc Thiên Lãng lạnh lùng :
- Năm nay các hạ được bao nhiêu tuổi? Mười chín? Hai mươi?
- Mười chín.
- Niên kỷ quá trẻ mà đã đến đây chịu chết thật là đáng tiếc!
Trịnh Tây Bắc bật cười ha hả :
- Tại hạ đã dám đến “Kim Chủy môn” thì đối với việc sống chết tại hạ chẳng coi vào đâu nữa, dù có chết dưới võ công tuyệt học của quý Môn chủ cũng được an ủi nhiều rồi.
- Các hạ tìm ta ư?
- Đúng.
- Không biết các hạ có gì chỉ giáo?
- Thứ nhất, cần ngươi giao ra “Tuyết Sơn Ma Tử”.
- Ngoài ra còn gì nữa?
- Tìm ngươi để tính nợ.
- Nợ cái gì?
- Thứ nhất, yêu cầu ngươi giao “Tuyết Sơn Ma Tử”, thứ hai, thả Cao Ngọc Bình ra...
- Cao Ngọc Bình là liên quan gì tới các hạ?
- Nàng là người yêu của ta!
Bốc Thiên Lãng cười phá lên :
- Người yêu của các hạ ư? Điều ấy thật bất ngờ quá đối với ta, nhưng các hạ đã giêt chết mười môn nhân bản phải, như vậy phải đền lại bằng gì chứ?
- Chúng tự tìm cái chết sao lại trách ta?
- Nói vậy các hạ không nhận trách nhiệm giết người?
- Đúng vậy.
Bốc Thiên Lãng vẫn tươi cười, sắc mặt hắn trước sau không lộ chút tình cảm nào, Trịnh Tây Bắc lạnh lẽo quát hỏi :
- Bốc Thiên Lãng, ngươi có đồng ý trao người hay không?
- Nếu không?
- Người đang tâm chịu chết ư?
Bốc Thiên Lãng cười lớn :
- Các hạ chớ nên quá cuồng ngạo, chưa nói các hạ chưa đáng là địch thủ của ta, dù cho các hạ có là địch thủ đi nữa muốn ra khỏi “Kim Chủy môn” cũng không phải là việc dễ đâu!
Có lẽ đó không phải là lời khoa đại quá đáng. Trịnh Tây Bắc tự biết câu đe dọa của đối phương là sự thật nhưng vì chàng đã coi nhẹ sống chết tựa lông hồn nên chàng vẫn giữ thái độ ngạo nghễ :
- Ngươi cứ chống mắt thử coi.
Bốc Thiên Lãng :
- Đối với đảm lượng và võ công của các hạ, bản Môn chủ vốn rất khâm phục, để bày tỏ chút lòng khâm phục, xin mời các hạ vào nội viện uống vài chén rượu kính được chăng?
Trịnh Tây Bắc lạnh lẽo :
- Đa tạ, tại hạ không dám, hôm nay đến đây chỉ muốn đòi lại người...
- Các hạ không nể lòng bản Môn chủ một chút được sao?
- E rằng tại hạ không có phúc phận được như ngươi nói.
- Xin nói ngay, nếu như các hạ bằng lòng, bản Môn chủ sẽ gọi Cao Ngọc Bình ra tiếp rượu!
Trịnh Tây Bắc nghe câu ấy biến liền sắc mặt :
- Thực có vậy chăng?
- Xưa nay bản Môn chủ coi lời nặng như non, xin cứ yên tâm!
Trịnh Tây Bắc không hiểu Bốc Thiên Lãng có mưu đồ gì, chàng đã giết sạch mười môn nhân của hắn mà tại sao hắn vẫn không hề nổi giận, trái lại còn mời rượu chàng nữa? Đương nhiên không phải là không có nguyên cớ, chỉ vì trong nhất thời Trịnh Tây Bắc chưa hiểu đối phương có ngầm ý gì với chàng? Có một điều chàng lấy làm yên tâm là Cao Ngọc Bình chưa chết.
Bốc Thiên Lãng thấy Trịnh Tây Bắc đứng ngẩn người xuất thần hắn mỉm cười nói tiếp :
- Xin mời các hạ.
- Mời quý Môn chủ trước!
Liền đó Trịnh Tây Bắc ngạo mạn thản nhiên theo Bốc Thiên Lãng bước vào nội điện, trong điện kiến trúc hết sức hùng vĩ tráng lệ. Chàng được dẫn vào phòng khách, Bốc Thiên Lãng ra lện dọn đại yến, không lâu rượu thít được bày đầy lên bàn, Trịnh Tây Bắc lạnh lùng hỏi :
- Vì sao chưa thấy Cao Ngọc Bình đến?
Bốc Thiên Lãng cười ha hả :
- Cái đó các hạ cứ yên tâm, nàng ta đến ngay lập tức.
Vừa nói hắn vừa rót đầy mấy chén rượu, hắn nhấc cao một chén :
- Trước tiên bản Môn chủ xin kính mời các hạ một chén.
Trịnh Tây Bắc từ chối :
- Trừ phi có Cao Ngọc Bình cô nương đến, nếu không ta đa tạ thịnh tình của chủ nhân xin lui.
Bốc Thiên Lãng có vẻ lúng túng, sự cao ngạo của Trịnh Tây Bắc vượt khỏi tưởng tượng của hắn, hắn đặt lại chén rượu xuống bàn đáp :
- Thôi được, chúng ta hãy có đợi nàng đến vậy.
Hắn vừa dứt lời, ngoài phòng khách có nhiều tiếng chân dồn dập, đưa mắt nhìn đã thấy “Vô Thường Khách” dẫn Cao Ngọc Bình bước vào, Trịnh Tây Bắc kích động kêu lên :
- Cao cô nương!
Nàng chẳng có gì khác trước chỉ hơi gầy hơn một chút, nhưng chính vì gầy hơn mà lại càng thêm phần nhã đạm. Tiếng của kêu của Trịnh Tây Bắc khiến cho hai má nàng hơi hồng đỏ, nàng thi lễ trước mặt Bốc Thiên Lãng :
- Đệ tử khấu kiến chủ môn.
- Bất tất đa lễ.
- Không biết Môn chủ gọi đến có lệnh dụ gì?
- Không, vị các hạ này có ý muốn gặp cô nương, hãy ngồi xuống cạnh y đi!
- Đa tạ Môn chủ.
Nàng uyển chuyển bước đến bên hữu Trịnh Tây Bắc nhìn chàng tha thiết :
- Đa tạ Trịnh tướng công.
Mấy tiếng đa tạ của nàng, còn hơn cả muôn vạn lời, Trịnh Tây Bắc tự nhiên cảm thấy buồn bã, miễn cưỡng đáp :
- Chúc mừng cô nương đã bình an.
Câu ấy cũng hơn muôn vạn lời an ủi. Cao Ngọc Bình mỉm cười nhưng nụ cười vẫn còn chút ảm đạm thê thiết. Chợt nghe Bốc Thiên Lãng cười rất lớn nói :
- Hãy kính mừng các hạ một chén rượu nhạt!
Dứt lời, hắn ngửa cổ uống cạn chén của mình, Bốc Thiên Lãng rót thêm chén thứ hai, Trịnh Tây Bắc nhấc chén rượu lên :
- Tại hạ xin kính mời đáp lại thình tình của Môn chủ.
- Tại hạ xin kính một chén tạ ơn Môn chủ không giết Cao Ngọc Bình.
- Bản Môn chủ mời một chén tỏ lòng hâm mộ thanh danh của các hạ.
Chỉ sau một lúc ngắn, Trịnh Tây Bắc đã uống cạn năm chén rượu, chàng vừa cầm chén thứ sáu lên nhìn Cao Ngọc Bình nói :
- Cao cô nương, mừng sự bình an của cô nương, xin cạn một chén.
Cao Ngọc Bình gật nhẹ đầu đưa chén rượu lên định uống, Trịnh Tây Bắc nhìn trong mắt nàng lăn xuống hại giọt lệ rơi vào trong chén rượu. Chàng hơi giật mình không hiểu hai giọt lệ ấy của nàng có ý nghĩa gì? Nàng quá vui mừng mà trào nước mắt chăng? Hay có điều buồn lo gì khác? Trịnh Tây Bắc đặt chén rượu xuống. Bốc Thiên Lãng nhấc hồ rượu rót thêm, chàng đặt tay lên miệng chén ngăn.
- Tại hạ không thể uống thêm được nữa.
- Ồ!
- Tại hạ rất cảm kích vì sự tiếp đãi của Bốc môn chủ, nhưng chúng ta không nên quên vấn đề chính yếu hôm nay.
- Có chuyện gì?
- Thứ nhất, tại hạ muốn đem Cao cô nương đi.
- Thứ hai, đem cả “Tuyết Sơn Ma Tử” đi nữa phải không?
- Đúng vậy, ngoài ra ta muốn hỏi Môn chủ một việc, mười tám năm trước phải chăng Môn chủ đã phải một kẻ áo tía giết Ngọc Kiếm thư sinh?
- Có việc ấy.
- “Ngọc Kiếm thư sinh” là thân phụ của tại hạ đấy.
- Thế ra các hạ đến đây có ý tìm kẻ áo tía để báo thù?
- Đúng vậy.
Bốc Thiên Lãng cười lạnh :
- Tại hạ cũng có việc này muốn hỏi lại các hạ.
- Xin tự nhiên.
- “Võ lâm Đổ thành” vốn trực thuộc bản môn bị các hạ hủy diệt. Nửa tháng trước bỗng nhiên lại thành lập “Giang hồ Đổ thành” có quan hệ gì tới các hạ không?
Trịnh Tây Bắc nghe lời biến sắc :
- Môn chủ nói sao?
- “Giang hồ Đổ thành”
Trịnh Tây Bắc kinh ngạc, chàng không biết lúc nào trong võ lâm lại thành lập cái gọi là “Giang hồ Đổ thành”? Lẽ nào nửa tháng trước đây đúng là có xuất hiện một cái “Giang hồ Đổ thành”? Trịnh Tây Bắc ngạc nhiên hỏi :
- Môn chủ nói trên giang hồ vừa xuất hiện một cái tên là “Giang hồ Đổ thành” ư?
- Đúng vậy.
- Môn chủ nói rằng cái Đổ thành ấy có quan hệ với ta?
- Đúng vậy.
- Tại sao mới được chú?
- Cứ theo bản môn biết “Thiên Địa huyết bài” là vật của các hạ...
- Vậy thì sao?
- “Giang hồ Đổ thành” dùng “Thiên Địa huyết bài” chiêu tập quần hùng, phàm có người nào thắng được đổ trường chủ nhân liền được trao cho “Thiên Địa huyết bài”, còn thua thì bỏ mạng.
Trịnh Tây Bắc giật mình hỏi :
- Môn chủ cho rằng “Thiên Địa huyết bài” là vật của ta trao cho vị Đổ thành chủ nhân ấy chứ gì?
- Không, vị đổ thành chủ nhân ấy chính là các hạ!
Trịnh Tây Bắc hết sức kinh ngạc, hồi lâu không nói nên lời, lâu lắm chàng mới bàng hoàng :
- Tên đổ thành chủ nhân ấy là ta ư?
- Đúng vậy.
Trịnh Tây Bắc tự biết trong sự việc này phải có duyên cớ gì đó, liền hỏi rằng :
- Ngoài ra còn có gì nữa?
Bốc Thiên Lãng lạnh lùng nói :
- Các hạ đã đến đây để báo thù, bản Môn chủ xin đặc biết phá lệ dùng tiên lễ hậu binh, đó là vì kính trọng sự tài hoa của các hạ, bây giờ xin nói về vấn đề chính, hiện giờ “Tuyết Sơn Ma Tử” đã tái xuất giang hồ không có mặt trong bản môn, đến như việc của kẻ áo tía và Cao cô nương, chỉ cần các hạ làm xong một việc, bản Môn chủ đem chúng giao cho các hạ ngay.
Trịnh Tây Bắc hỏi lại :
- Làm xong việc gì?
- Tiếp được ta ba chưởng mà không chết!
Trịnh Tây Bắc cười nhạt :
- Chỉ có vậy thôi ư?
- Đúng vậy. Hoặc là các hạ có thể đấu với ta ba mươi chiêu, hai điều kiện ấy các hạ có quyền chọn một.
Trịnh Tây Bắc cười lạnh.
-Chẳng cần nói ba chưởng hay ba mươi chiêu, dù có ba mươi chưởng hay ba trăm chiêu ta cũng xin tiếp Môn chủ thử một phen!
- Ngoài ra còn việc này nữa...
- Việc gì?
- Nếu ta thua sẽ giao cho mười cho các hạ, còn các hạ thua, buộc phải nhập môn phái ta!
- Cái gì? Thua phải nhập “Kim Chủy môn” ư?
- Đúng.
Trịnh Tây Bắc hơi hoảng vì theo lời Lã Phương Phương, võ công của Bốc Thiên Lãng cực cao, bản thân chàng không rõ có tiếp được ba chưởng hay ba mươi chiêu của hắn hay không? Bốc Thiên Lãng lạnh lùng nói :
- Sao? Các hạ không dám à?
Trịnh Tây Bắc biến đổi sắc mặt, lòng kiêu ngạo nổi dậy, chàng lạnh lẽo đáp :
- Có gì mà không dám?
- Thế các hạ muốn chọn điều kiện thứ nhất hay thứ hai?
Tại hạ xin tiếp thử ba mươi chiêu xem sao!
Trịnh Tây Bắc tự nghĩ với “Thần Phong chưởng” phối hợp “Thái Hư bộ pháp” có lẽ đủ để tiếp ba mươi chiêu của đối phương, vì vậy, chàng chọn điều kiện thứ hai. Bốc Thiên Lãng cười lớn :
- Xong rồi, mời các hạ!
Liền đó hai người ra cửa. Bốc Thiên Lãng tự nghĩ thầm: “Chỉ cần trong vòng mười chiêu hay hai mươi chiêu, ta sẽ bắt y đổ máu mà chết!”. Hai người bước ra đại điện, đứng đối mặt trước cửa cách nhau độ ba thước, không khí hiện trường khẩn trương hẳn lên.
/74
|