Tay Trịnh Tây Bắc chưa đập xuống tới mục đích bỗng nhiên một giọng quát lạnh lùng vọng tới :
- Dừng tay!
Một bóng nhân ảnh phi thân như điện tới. Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra đó là một thiếu nữ toàn thân mặc y phục đen. Nàng lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người rồi buông từng tiếng :
- Sứ giả của Thần tháp nương nương là ta, có việc gì các ngươi cứ nói với ta chứ sao lại đi giết kẻ thuộc hạ? Các ngươi kéo tới đây có việc gì?
- Tìm thù!
Nàng lạnh lẽo gằn từng tiếng :
- Trịnh Tây Bắc, lần trước nương nương ta đã tha không giết ngươi, không ngờ hôm nay ngươi lại dẫn đồng bọn tới mạo phạm thánh địa “Thần tháp” của chúng ta, điều đó không thể tha thứ được!
Trịnh Tây Bắc cũng lạnh lùng không kém :
- Trịnh Tây Bắc ta đã nói là ta sẽ trở lại đây nữa!
- Tìm chết ư?
- Cái đó chưa nhất định, ta đến đòi người!
- Bọn “Huyết trì chủ nhân” ấy ư?
- Đúng vậy!
- Sợ rằng ngươi không đủ sức đấy thôi!
- Phiền cô nương sứ giả thông báo cho nương nương biết.
- Được rồi, ngươi hãy buông thuộc hạ ta ra mau!
Trịnh Tây Bắc cười nhạt tay phải vỗ chớp nhoáng vào người lão quái nhân rồi đẩy tới, lảo đảo ngã chúi xuống vì đã bị chàng phế bỏ võ công. Thiếu nữ hắc y lạnh lùng bảo :
- Các ngươi hãy ở đây chờ đợi chốc lát!
- Vâng!
Thiếu nữ hắc y vác lão quái nhân một mắt lên, phi thân đi ngược vào trong. Sau khi sứ giả ấy đi rồi, “Bạch Mi Tiên Ông” mới hỏi :
- Không biết bọn này có hãm hại các bạn của ta chưa?
Trịnh Tây Bắc lo lắng :
- Điều này... chưa thể biết trước được.
- Nếu chúng hại gì các bạn, chúng ta phải biết làm sao?
- Ta sẽ hủy diệt cái “Thần tháp” này!
Không lâu sau hai bóng nhân ảnh phi thân như bay đến nơi, trên tay hai người ấy đều có ôm cái xác người chết khi cả hai đến gần, mọi người đều thất sắc suýt bật kêu lên thành tiếng.
Thì ra hai bóng người ấy đều là nữ sứ giả áo đen vừa rồi và một lão bà.
Trên tay của họ chính là xác của “Huyết trì chủ nhân” và các cao thủ khác. Nữ sứ giả áo đen lạnh lùng nói :
- Trịnh Tây Bắc, đây là thi thể của “Huyết Ma Tử”, đây là thi thể của “Âm Hồn Ma Quân”, đây là thi thể của “Huyết Thần Tử”, đây là thi thể của “Độc Ma”, mời ngươi thu nhận lấy!
Nàng ta vừa đặt từng xác chết xuống đất vừa điểm tên từng người một như đếm cho chàng nghe từng tên. Lôi Ngọc Quỳnh, Giáo chủ bịt mặt, “Bách Độc Khách” gào to lên nhảy tới xác các phụ thân, sư phụ của người, cả ba bật khóc nức nở. Trịnh Tây Bắc gầm to :
- Thủ đoạn thực là độc ác!
Nữ sứ giả cũng quát :
- Trịnh Tây Bắc, nuơng nuơng ta có nhờ ta nói...
- Lệnh gì?
- Nương nương không muốn gặp các ngươi, cũng không muốn giết hết các ngươi, các ngươi hãy mang những xác chết đi đi!
- Đồ độc nữ!
- Nương nương ta đã luyện xong “Ngũ Linh ma công”...
- Ta quyết giết bà ta!
Đột nhiên... Lôi Ngọc Quỳnh đang ôm xác phụ thân là “Huyết trì chủ nhân”, nức nở khóc bỗng buông ra phi thân tới sứ giả áo đen, nàng quát thánh thót :
- Đền mạng cho cha ta...
Vừa quát nàng vừa phát ra hai chưởng. Cùng một lúc, Giáo chủ bịt mặt và “Bách Độc Khách” cũng gầm to tấn công lão bà đi theo nữ sứ giả nọ. Đinh Hương vội kêu to :
- Lôi tỉ tỉ, hãy để đối thủ ấy cho ta!
Nàng phi thân tới, một chưởng quạt tới nữ sứ giả liền.
Nhân ảnh đảo lộn, nữ sứ giả bị ép lùi lại mười bước.
Đinh Hương quát to :
- Lôi tỉ tỉ, tỉ tỉ không nên động thủ, để ta giết bọn ấy cho!
Lôi Ngọc Quỳnh vẫn nức nở khóc lùi lại phia sau. Đúng lúc Đinh Hương xuất thủ tấn công đối phương. Nữ sứ giả áo đen đâu phải là đối thủ của nàng, vừa qua ba chiêu, nàng sứ giả ấy đã lâm vào thế thập tử nhất sinh săp táng mạng dưới tay Đinh Hương.
Đột nhiên... một tiếng gầm vọng đến :
- Dừng tay!
Một bóng nhân ảnh như bóng ma đột ngột đã xuất hiện tại đấu trường. tất cả người đang động thủ đều dạt ra. Đó là một thiếu nữ nhan sắc vẫn còn đẹp tuyệt trần, khí phách oai vệ quét mắt nhìn mọi ngời. Đinh Hương lạnh lẽo hỏi :
- Trịnh ca ca, người đó này phải chăng là “Thần tháp chủ nhân”.
- Đúng vậy, đó là “Thần tháp nương nương” thủ đoạn ác độc...
Chàng quay sang “Thần tháp nương nương” gằn giọng hỏi :
- Phu nhân, tại sao lại nỡ giết chết các cao thủ Trung Nguyên?
“Thần tháp nương nương” lạnh lùng buông mấy tiếng :
- Vì ta cần tinh khí của họ để luyện Ma công.
- Còn “Thần Bí chủ nhân” đâu rồi?
- Ở trong tháp!
Trịnh Tây Bắc đã nỗi sát cơ, chàng gầm lên :
- Ta... phải giết ngươi!
Lôi Ngọc Quỳnh cũng gào to :
- Yêu phụ, trả mạng cho phụ thân ta đây!
Thân hình Lôi Ngọc Quỳnh đã lướt tới thiếu phụ ấy. Thiếu phụ “Thần tháp nương nương” vẫn nở nụ cười ma quái, bà quát lanh lảnh :
- Lui lại cho ta!
Tay hữu bà phất mạnh, một luồng chưởng lực âm hàn phát ra bức Lôi Ngọc Quỳnh lùi lại, chiêu phát ấy khiến mọi người kinh dị. Thiếu phụ bật cười lạnh lẽo :
- Vị cô nương này hà tất phải gấp gáp như thế?
- Yêu phụ, ta hận chưa ăn thịt được ngươi ngay đó thôi!
Thiếu phụ buông một chuỗi cười dài :
- Chỉ sợ ngươi không đủ sức làm...
Trịnh Tây Bắc không nhẫn nại được nữa, chàng phi thân lên trước gầm to :
- Ta muốn giết chết yêu phụ!
- Để làm gì?
- Để trừ hại cho võ lâm.
Thiếu phụ mỉm cười :
- Trịnh Tây Bắc, việc gì ngươi phải tìm cái chết?
- Cứ thử xem ai chết hôm nay?
Vừa dứt lời, đánh ra một chưởng. Tay hữu thiếu phụ phất qua, vừa đẩy chưởng lực của chàng vừa nói :
- Trịnh Tây Bắc, muốn động thủ cũng không nên quá gấp.
Trịnh Tây Bắc nổi giận :
- Yêu phụ còn muốn nói gì nữa nói mau đi!
- Nên nhớ, ta còn muốn gặp ba vị bằng hữu của các ngươi nữa. Họ có mặt ở đây chứ?
- Có đủ!
- Ba vị đều là tuyệt sắc giai nhân, ngươi diễm phúc lắm đó.
- Yêu phụ nói nhăng nói cuội gì thế?
- Đó là lời khen thật của ta, ngươi không cao hứng ư?
- Ta chỉ cao hứng khi giết được yêu phụ mà thôi!
- Tại sao vậy? Ngươi oán hận ta?
- Đúng vậy!
Thiếu phụ gượng cười một tiếng :
- Trịnh Tây Bắc ngươi nhất định phải động thủ với ta sao?
- Đúng!
- Thôi được, hãy ra điều lệ giao đấu.
- Tùy ngươi, Trịnh Tây Bắc ta xin chiều ý.
- Hay lắm, các ngươi muốn tất cả cùng tấn công ta hay độc đấu từng người một?
- Chỉ một mình Trịnh Tây Bắc ta là đủ rồi!
- Người khác không xuất thủ ư?
- Đúng vậy!
Thiếu phụ chau mày :
- Thế cũng được, chúng ta sẽ quyết đấu sinh tử với nhau nhé!
- Đấu phấp thế nào yêu phụ nói đi!
- Chỉ có hai chúng ta động thủ, không ai được can thiệp!
- Được lắm!
- Tất cả mọi người không ai được xuất thủ, bất kể ai sông hay chết.
- Ta đồng ý.
- Hay lắm!
Thiếu phụ quay lại nữ sứ giả và lão bà dặn dò :
- Tiểu Thanh, ta và Trịnh Tây Bắc động thủ bất kể sống hay chết ra sao, các ngươi không được xen vào, nghe rõ chưa?
- Nghe rõ.
- Nếu quả ta bất hạnh chết vì tay Trịnh Tây Bắc hãy đem “Thần Bí chủ nhân” trả cho bọn họ và đem xác ta mai táng cẩn thận, hiểu chưa?
- Chúng đệ tử xin tuân lệnh.
Cùng lúc ấy Trịnh Tây Bắc cũng quay sang dặn Đinh Hương và mọi người :
- Hương muội ta và yêu phụ ấy động thủ, không cần biết ai sông ai chết, các người đều không được xuất thủ, các người có đồng ý không?
- Điều ấy...
- Vô luận thế nào các ngươi cũng nên đồng ý, đừng để Trịnh Tây Bắc ta mang tiếng chê cười của võ lâm.
- Chúng tôi đồng ý.
- Nếu như ta chết hãy mang xác ta khỏi đây an táng, rõ chưa?
Đinh Hương rươm rướm lệ đáp :
- Xin hiểu.
Trịnh Tây Bắc gập đầu xoay lại phía “Thần tháp nương nương” :
- Chúng ta có thể động thủ được rồi đó!
- Mời!
Hai người đồng thời khinh thân tiến tới đối phương... Đấu trường hết sức căng thẳng... Trận đấu sinh tử sắp bắt đầu. Khi còn cách nhau độ năm thước, cả hai dừng thân.
Trịnh Tây Bắc lạnh lùng :
- Xin mời xuất thủ!
- Mời ngươi trước!
- Khách không thể lấn chủ, xin mời phu nhân!
- Xin mạn phép.
Thiếu phụ quát một tiếng, thân hình mềm mại cuốn tới, xuất thủ tấn công một chưởng. Cùng lúc ấy Trịnh Tây Bắc vội vàng đánh ra một cưởng. Hai người xuất thủ cơ hồ cùng một thời gian, chỉ thấy thân hình lướt qua, mỗi người tự lùi lại ba bốn bước, chỉ trong nháy mắt ấy mỗi người đã giao thủ hai chiêu.
“Thần tháp nương nương” có hơi run giọng :
- Trịnh Tây Bắc, võ công của ngươi vượt quá dự liệu của ta đấy!
- Phu nhân cũng vậy.
- Đó đúng với câu “người thiện không đến”... tiếp chưởng!
Tiếng “chưởng” chưa dứt tay ngọc phu nhân quạt ra chưởng lực lợi hại âm hàn cuốn tới Trịnh Tây Bắc, thế xuất vạn phần mau lẹ. Tay hữu Trịnh Tây Bắc phất ra, tay tả đập liền một chưởng.
hân ảnh chuyển động chớp nhoáng. chỉ thấy thoáng chốc đã qua mười chiêu. tất cả mọi người đứng ngoài cơ hồ không nhìn rõ chiêu thức xuất thủ của cả hai, trừ Đinh Hương là ngoại lệ, nàng phát giác Trịnh Tây Bắc cơ hồ không dám chạm vào chưởng lực của thiếu phụ.
Nào ai biết “Ngũ Linh ma công” âm hàn tuyệt luân, nếu bị nó quét chúng toàn thân sẽ băng giá, máu huyết đóng thàng băng mà chết. Trịnh Tây Bắc vì vậy không dám chạm vào chưởng lực của thiếu phụ. Trong vài chớp mắt hai người đã đấu gần một trăm chiêu vẫn chưa có dấu hiệu ai thắng ai thua.
“Bạch Mi Tiên Ông” biến hẳn sắc mặt ngó Đinh Hương :
- Đinh cô nương...
- Vâng!
- Cô nương... xem thắng bại ra sao?
- Dừng tay!
Một bóng nhân ảnh phi thân như điện tới. Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra đó là một thiếu nữ toàn thân mặc y phục đen. Nàng lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người rồi buông từng tiếng :
- Sứ giả của Thần tháp nương nương là ta, có việc gì các ngươi cứ nói với ta chứ sao lại đi giết kẻ thuộc hạ? Các ngươi kéo tới đây có việc gì?
- Tìm thù!
Nàng lạnh lẽo gằn từng tiếng :
- Trịnh Tây Bắc, lần trước nương nương ta đã tha không giết ngươi, không ngờ hôm nay ngươi lại dẫn đồng bọn tới mạo phạm thánh địa “Thần tháp” của chúng ta, điều đó không thể tha thứ được!
Trịnh Tây Bắc cũng lạnh lùng không kém :
- Trịnh Tây Bắc ta đã nói là ta sẽ trở lại đây nữa!
- Tìm chết ư?
- Cái đó chưa nhất định, ta đến đòi người!
- Bọn “Huyết trì chủ nhân” ấy ư?
- Đúng vậy!
- Sợ rằng ngươi không đủ sức đấy thôi!
- Phiền cô nương sứ giả thông báo cho nương nương biết.
- Được rồi, ngươi hãy buông thuộc hạ ta ra mau!
Trịnh Tây Bắc cười nhạt tay phải vỗ chớp nhoáng vào người lão quái nhân rồi đẩy tới, lảo đảo ngã chúi xuống vì đã bị chàng phế bỏ võ công. Thiếu nữ hắc y lạnh lùng bảo :
- Các ngươi hãy ở đây chờ đợi chốc lát!
- Vâng!
Thiếu nữ hắc y vác lão quái nhân một mắt lên, phi thân đi ngược vào trong. Sau khi sứ giả ấy đi rồi, “Bạch Mi Tiên Ông” mới hỏi :
- Không biết bọn này có hãm hại các bạn của ta chưa?
Trịnh Tây Bắc lo lắng :
- Điều này... chưa thể biết trước được.
- Nếu chúng hại gì các bạn, chúng ta phải biết làm sao?
- Ta sẽ hủy diệt cái “Thần tháp” này!
Không lâu sau hai bóng nhân ảnh phi thân như bay đến nơi, trên tay hai người ấy đều có ôm cái xác người chết khi cả hai đến gần, mọi người đều thất sắc suýt bật kêu lên thành tiếng.
Thì ra hai bóng người ấy đều là nữ sứ giả áo đen vừa rồi và một lão bà.
Trên tay của họ chính là xác của “Huyết trì chủ nhân” và các cao thủ khác. Nữ sứ giả áo đen lạnh lùng nói :
- Trịnh Tây Bắc, đây là thi thể của “Huyết Ma Tử”, đây là thi thể của “Âm Hồn Ma Quân”, đây là thi thể của “Huyết Thần Tử”, đây là thi thể của “Độc Ma”, mời ngươi thu nhận lấy!
Nàng ta vừa đặt từng xác chết xuống đất vừa điểm tên từng người một như đếm cho chàng nghe từng tên. Lôi Ngọc Quỳnh, Giáo chủ bịt mặt, “Bách Độc Khách” gào to lên nhảy tới xác các phụ thân, sư phụ của người, cả ba bật khóc nức nở. Trịnh Tây Bắc gầm to :
- Thủ đoạn thực là độc ác!
Nữ sứ giả cũng quát :
- Trịnh Tây Bắc, nuơng nuơng ta có nhờ ta nói...
- Lệnh gì?
- Nương nương không muốn gặp các ngươi, cũng không muốn giết hết các ngươi, các ngươi hãy mang những xác chết đi đi!
- Đồ độc nữ!
- Nương nương ta đã luyện xong “Ngũ Linh ma công”...
- Ta quyết giết bà ta!
Đột nhiên... Lôi Ngọc Quỳnh đang ôm xác phụ thân là “Huyết trì chủ nhân”, nức nở khóc bỗng buông ra phi thân tới sứ giả áo đen, nàng quát thánh thót :
- Đền mạng cho cha ta...
Vừa quát nàng vừa phát ra hai chưởng. Cùng một lúc, Giáo chủ bịt mặt và “Bách Độc Khách” cũng gầm to tấn công lão bà đi theo nữ sứ giả nọ. Đinh Hương vội kêu to :
- Lôi tỉ tỉ, hãy để đối thủ ấy cho ta!
Nàng phi thân tới, một chưởng quạt tới nữ sứ giả liền.
Nhân ảnh đảo lộn, nữ sứ giả bị ép lùi lại mười bước.
Đinh Hương quát to :
- Lôi tỉ tỉ, tỉ tỉ không nên động thủ, để ta giết bọn ấy cho!
Lôi Ngọc Quỳnh vẫn nức nở khóc lùi lại phia sau. Đúng lúc Đinh Hương xuất thủ tấn công đối phương. Nữ sứ giả áo đen đâu phải là đối thủ của nàng, vừa qua ba chiêu, nàng sứ giả ấy đã lâm vào thế thập tử nhất sinh săp táng mạng dưới tay Đinh Hương.
Đột nhiên... một tiếng gầm vọng đến :
- Dừng tay!
Một bóng nhân ảnh như bóng ma đột ngột đã xuất hiện tại đấu trường. tất cả người đang động thủ đều dạt ra. Đó là một thiếu nữ nhan sắc vẫn còn đẹp tuyệt trần, khí phách oai vệ quét mắt nhìn mọi ngời. Đinh Hương lạnh lẽo hỏi :
- Trịnh ca ca, người đó này phải chăng là “Thần tháp chủ nhân”.
- Đúng vậy, đó là “Thần tháp nương nương” thủ đoạn ác độc...
Chàng quay sang “Thần tháp nương nương” gằn giọng hỏi :
- Phu nhân, tại sao lại nỡ giết chết các cao thủ Trung Nguyên?
“Thần tháp nương nương” lạnh lùng buông mấy tiếng :
- Vì ta cần tinh khí của họ để luyện Ma công.
- Còn “Thần Bí chủ nhân” đâu rồi?
- Ở trong tháp!
Trịnh Tây Bắc đã nỗi sát cơ, chàng gầm lên :
- Ta... phải giết ngươi!
Lôi Ngọc Quỳnh cũng gào to :
- Yêu phụ, trả mạng cho phụ thân ta đây!
Thân hình Lôi Ngọc Quỳnh đã lướt tới thiếu phụ ấy. Thiếu phụ “Thần tháp nương nương” vẫn nở nụ cười ma quái, bà quát lanh lảnh :
- Lui lại cho ta!
Tay hữu bà phất mạnh, một luồng chưởng lực âm hàn phát ra bức Lôi Ngọc Quỳnh lùi lại, chiêu phát ấy khiến mọi người kinh dị. Thiếu phụ bật cười lạnh lẽo :
- Vị cô nương này hà tất phải gấp gáp như thế?
- Yêu phụ, ta hận chưa ăn thịt được ngươi ngay đó thôi!
Thiếu phụ buông một chuỗi cười dài :
- Chỉ sợ ngươi không đủ sức làm...
Trịnh Tây Bắc không nhẫn nại được nữa, chàng phi thân lên trước gầm to :
- Ta muốn giết chết yêu phụ!
- Để làm gì?
- Để trừ hại cho võ lâm.
Thiếu phụ mỉm cười :
- Trịnh Tây Bắc, việc gì ngươi phải tìm cái chết?
- Cứ thử xem ai chết hôm nay?
Vừa dứt lời, đánh ra một chưởng. Tay hữu thiếu phụ phất qua, vừa đẩy chưởng lực của chàng vừa nói :
- Trịnh Tây Bắc, muốn động thủ cũng không nên quá gấp.
Trịnh Tây Bắc nổi giận :
- Yêu phụ còn muốn nói gì nữa nói mau đi!
- Nên nhớ, ta còn muốn gặp ba vị bằng hữu của các ngươi nữa. Họ có mặt ở đây chứ?
- Có đủ!
- Ba vị đều là tuyệt sắc giai nhân, ngươi diễm phúc lắm đó.
- Yêu phụ nói nhăng nói cuội gì thế?
- Đó là lời khen thật của ta, ngươi không cao hứng ư?
- Ta chỉ cao hứng khi giết được yêu phụ mà thôi!
- Tại sao vậy? Ngươi oán hận ta?
- Đúng vậy!
Thiếu phụ gượng cười một tiếng :
- Trịnh Tây Bắc ngươi nhất định phải động thủ với ta sao?
- Đúng!
- Thôi được, hãy ra điều lệ giao đấu.
- Tùy ngươi, Trịnh Tây Bắc ta xin chiều ý.
- Hay lắm, các ngươi muốn tất cả cùng tấn công ta hay độc đấu từng người một?
- Chỉ một mình Trịnh Tây Bắc ta là đủ rồi!
- Người khác không xuất thủ ư?
- Đúng vậy!
Thiếu phụ chau mày :
- Thế cũng được, chúng ta sẽ quyết đấu sinh tử với nhau nhé!
- Đấu phấp thế nào yêu phụ nói đi!
- Chỉ có hai chúng ta động thủ, không ai được can thiệp!
- Được lắm!
- Tất cả mọi người không ai được xuất thủ, bất kể ai sông hay chết.
- Ta đồng ý.
- Hay lắm!
Thiếu phụ quay lại nữ sứ giả và lão bà dặn dò :
- Tiểu Thanh, ta và Trịnh Tây Bắc động thủ bất kể sống hay chết ra sao, các ngươi không được xen vào, nghe rõ chưa?
- Nghe rõ.
- Nếu quả ta bất hạnh chết vì tay Trịnh Tây Bắc hãy đem “Thần Bí chủ nhân” trả cho bọn họ và đem xác ta mai táng cẩn thận, hiểu chưa?
- Chúng đệ tử xin tuân lệnh.
Cùng lúc ấy Trịnh Tây Bắc cũng quay sang dặn Đinh Hương và mọi người :
- Hương muội ta và yêu phụ ấy động thủ, không cần biết ai sông ai chết, các người đều không được xuất thủ, các người có đồng ý không?
- Điều ấy...
- Vô luận thế nào các ngươi cũng nên đồng ý, đừng để Trịnh Tây Bắc ta mang tiếng chê cười của võ lâm.
- Chúng tôi đồng ý.
- Nếu như ta chết hãy mang xác ta khỏi đây an táng, rõ chưa?
Đinh Hương rươm rướm lệ đáp :
- Xin hiểu.
Trịnh Tây Bắc gập đầu xoay lại phía “Thần tháp nương nương” :
- Chúng ta có thể động thủ được rồi đó!
- Mời!
Hai người đồng thời khinh thân tiến tới đối phương... Đấu trường hết sức căng thẳng... Trận đấu sinh tử sắp bắt đầu. Khi còn cách nhau độ năm thước, cả hai dừng thân.
Trịnh Tây Bắc lạnh lùng :
- Xin mời xuất thủ!
- Mời ngươi trước!
- Khách không thể lấn chủ, xin mời phu nhân!
- Xin mạn phép.
Thiếu phụ quát một tiếng, thân hình mềm mại cuốn tới, xuất thủ tấn công một chưởng. Cùng lúc ấy Trịnh Tây Bắc vội vàng đánh ra một cưởng. Hai người xuất thủ cơ hồ cùng một thời gian, chỉ thấy thân hình lướt qua, mỗi người tự lùi lại ba bốn bước, chỉ trong nháy mắt ấy mỗi người đã giao thủ hai chiêu.
“Thần tháp nương nương” có hơi run giọng :
- Trịnh Tây Bắc, võ công của ngươi vượt quá dự liệu của ta đấy!
- Phu nhân cũng vậy.
- Đó đúng với câu “người thiện không đến”... tiếp chưởng!
Tiếng “chưởng” chưa dứt tay ngọc phu nhân quạt ra chưởng lực lợi hại âm hàn cuốn tới Trịnh Tây Bắc, thế xuất vạn phần mau lẹ. Tay hữu Trịnh Tây Bắc phất ra, tay tả đập liền một chưởng.
hân ảnh chuyển động chớp nhoáng. chỉ thấy thoáng chốc đã qua mười chiêu. tất cả mọi người đứng ngoài cơ hồ không nhìn rõ chiêu thức xuất thủ của cả hai, trừ Đinh Hương là ngoại lệ, nàng phát giác Trịnh Tây Bắc cơ hồ không dám chạm vào chưởng lực của thiếu phụ.
Nào ai biết “Ngũ Linh ma công” âm hàn tuyệt luân, nếu bị nó quét chúng toàn thân sẽ băng giá, máu huyết đóng thàng băng mà chết. Trịnh Tây Bắc vì vậy không dám chạm vào chưởng lực của thiếu phụ. Trong vài chớp mắt hai người đã đấu gần một trăm chiêu vẫn chưa có dấu hiệu ai thắng ai thua.
“Bạch Mi Tiên Ông” biến hẳn sắc mặt ngó Đinh Hương :
- Đinh cô nương...
- Vâng!
- Cô nương... xem thắng bại ra sao?
/74
|