Tối qua ngủ ở nhà trọ khá xa trường nên sáng nay Lục Nhi đã phải dậy sớm để kịp xe bus đến trường. Đứng trước cổng trường sơn màu đỏ tía, Luc Nhi chợt nghĩ: Chồ ôi, thật không ngờ anh Lục Văn lại học ở nơi sang trọng như thế này . Cánh cổng tự động, ép sát vào cho học sinh đi lại. Lục Nhi vừa đi vừa ngoái lại xem, dáng điệu đúng như muốn thông báo: Em ở nhà quê mới lên... Ngôi trường 5 tầng rộng lớn, sơn màu vàng, ẩn hiện dưới ánh nắng mặt trời. So với trường cũ của cô thì cái trường này phải gấp 50 lần chứ ít à...{ Mwo? 50 lần á? Lạy chị. Trường cũ của chị có 5,10 lớp thôi hay sao mà 50 lần} Lục Nhi ngơ ngác, nhìn ngắm khu nhà trước mắt mà không để ý , va ngay vào một nam sinh đi ngược chiều làm cô ngã dúi dụi. Đang định giở thói bá đạo bắt người ta xin lỗi thì phát hiện ra người đối diện vô cùng đẹp trai. Khuôn mặt thanh tú, ngũ quan sắc sảo, da trắng như trứng gà bóc, mái tóc hạt dẻ, răng khểnh nhìn duyên vô cùng. Cậu ta cao, theo Lục Nhi ước đoán thì cậu ta cao chừng 1m8. Bộ đòing phục trắng như tôn thêm cái chiều cao đáng nể kia. Thấy Lục Nhi choáng toàn tập, cậu nam sinh kia vẫy vẫy tay trước mắt, lại còn cười lộ ra cái răng khểnh trắng muốt kia nữa { Nam sinh này tính giết main nữ của tui} , vội vàng hỏi:
- Này, cậu gì ơi. Cậu... cậu có sao không nhỉ?
Đến lúc này, Lục Nhi mới như lấy lại được hồn, ấp úng đáp, mặt đỏ ửng lên:
- Dạ... tôi, tôi không sao. Thành thật xin lỗi. Anh, anh không sao chứ?
Anh, lẽ nào..... Nam sinh kia mỉm cười: { lại cười :)))) }
- À, tôi không sao. Cậu là học sinh mới đến ư?
- Yes. Tôi là Lâm Lục ... Lục ... Lục Quân. Rất vui được làm quen, mong được giúp đỡ.
- Oh, Lục Quân ư? Rất vui được làm quen. Tôi là Doãn Tử Danh, học lớp 12A
- 12A? Thế thì lớn hơn tôi 1 tuổi rồi. Tôi lớp 11.
- Thế thì phải gọi tôi bằng anh rồi.
- Anh ư? Vậy cũng được. Đệ sẽ gọi là Tử Danh huynh, thế không sao chứ? Nhìn đồng hồ 7h15'/ Oái, đệ muộn rồi, gặp lại huynh sau.
Lục Nhi vội vã chạy đi mà không hay biết đằng sau Tử Danh đang lộ ra một nụ cười ma quái: Đệ ư? Thật là thú vị. Ta đã đoán được bí mật của đệ rồi ....
Mặc dù chạy hết tốc lực đến phòng hiệu trưởng nhưng do ngôi trường quá Đại K lại không biết phòng hiệu trưởng nên 15' sau Lục Nhi mới mò được tới nơi. Nghe được tên lớp và đi theo giáo viên chủ nhiệm lên lớp, Lục Nhi rất ư là lo lắng. Không biết cái trường này như thế nào nữa đây? Không biết có tìm được anh không? Không biết... Không biết....
- Hôm nay lớp ta sẽ nhận một bạn mới đến. Cả lớp cùng chào đón bạn nào...
Tiếng của cô Kim Thành Sinh - giáo viên chủ nhiệm lớp 11A như phá đứt cái dòng suy nghĩ của Lục Nhi. Cô nàng ậm ẹ bước vào, nhìn cả lớp toàn con trai mà không nuốt trôi cục lo lắng. Mãi Lục Nhi mới dám mở miệng :
- A. Chào, chào mọi người. Tôi là Lâm Lục Nhi... À không, ý tôi là Lục Quân, Lâm Lục Quân, học sinh mới đến. Rất vui được làm quen, mong các bạn giúp đỡ nhiều.
Nhìn dáng vẻ khép nép lại nói năng nhỏ nhẹ, bỗng từ dưới lớp có một nam sinh tóc xanh rêu bật dậy, phá tan sự im ắng lạ thường của lớp:
- Cậu là con gái đúng không?
- Hả ???? Cậu... cậu nói gì chứ???
Mặt Lục Nhi biến sắc. Chẳng lẽ cậu ta đã phát hiện ra rồi sao? Không thể, mình đẹp trai thế này cơ mà, sao lại ...
- Nếu không thì sao cậu khép nép quá vậy?
Ôi trời, tên ôn dịch. Có mỗi vậy mà làm người ta như muốn rụng tim ra ngoài. Ta nhất định sẽ nhớ cái mặt thối của ngươi... Cô Thành Sinh thấy Lục Nhi có vẻ căng thẳng, liền nhìn quanh lớp rồi nhắc nhở:
- Lưu Bạch. Em trật tự cho cô. Em muốn cô gửi email cho mẹ em biết, rồi mẹ em cắt tiền tiêu vặt của em đi không? Còn Lục Quân, mau xuống bàn trống dưới kia ngồi đi. Đó là chỗ của em.
Cả lớp bật cười, những tiếng hú hét vang lên. Lục Nhi nhìn cái bàn dưới góc lớp, mau mau đi xuống. Nhưng chợt nhớ tới lời tên ôn dịch kia, cô phải làm bộ đi thật ngang tàn, sao cho thật giống cách đi của con trai. Ai ngờ trong lúc lúng túng đi xuống cuối lớp, cái chân trái bất trị của cô lại va ngay vào chân bàn của tên bàn trên. Hắn đang ngủ, không may bị phá nát giấc mộng ngàn thu, gắt lên, thanh âm lớn như muốn xé tan không gian lớp học:
- Cái khỉ gì vậy?
Cả lớp đang cười vui, bỗng nghe tiếng quát đó là im như tờ. Ai cũng có chung suy nghĩ thương tiếc cho cậu bạn học sinh mới về kia. Động vào lúc hắn đang ngủ là không xong rồi........
< To be continued >
- Này, cậu gì ơi. Cậu... cậu có sao không nhỉ?
Đến lúc này, Lục Nhi mới như lấy lại được hồn, ấp úng đáp, mặt đỏ ửng lên:
- Dạ... tôi, tôi không sao. Thành thật xin lỗi. Anh, anh không sao chứ?
Anh, lẽ nào..... Nam sinh kia mỉm cười: { lại cười :)))) }
- À, tôi không sao. Cậu là học sinh mới đến ư?
- Yes. Tôi là Lâm Lục ... Lục ... Lục Quân. Rất vui được làm quen, mong được giúp đỡ.
- Oh, Lục Quân ư? Rất vui được làm quen. Tôi là Doãn Tử Danh, học lớp 12A
- 12A? Thế thì lớn hơn tôi 1 tuổi rồi. Tôi lớp 11.
- Thế thì phải gọi tôi bằng anh rồi.
- Anh ư? Vậy cũng được. Đệ sẽ gọi là Tử Danh huynh, thế không sao chứ? Nhìn đồng hồ 7h15'/ Oái, đệ muộn rồi, gặp lại huynh sau.
Lục Nhi vội vã chạy đi mà không hay biết đằng sau Tử Danh đang lộ ra một nụ cười ma quái: Đệ ư? Thật là thú vị. Ta đã đoán được bí mật của đệ rồi ....
Mặc dù chạy hết tốc lực đến phòng hiệu trưởng nhưng do ngôi trường quá Đại K lại không biết phòng hiệu trưởng nên 15' sau Lục Nhi mới mò được tới nơi. Nghe được tên lớp và đi theo giáo viên chủ nhiệm lên lớp, Lục Nhi rất ư là lo lắng. Không biết cái trường này như thế nào nữa đây? Không biết có tìm được anh không? Không biết... Không biết....
- Hôm nay lớp ta sẽ nhận một bạn mới đến. Cả lớp cùng chào đón bạn nào...
Tiếng của cô Kim Thành Sinh - giáo viên chủ nhiệm lớp 11A như phá đứt cái dòng suy nghĩ của Lục Nhi. Cô nàng ậm ẹ bước vào, nhìn cả lớp toàn con trai mà không nuốt trôi cục lo lắng. Mãi Lục Nhi mới dám mở miệng :
- A. Chào, chào mọi người. Tôi là Lâm Lục Nhi... À không, ý tôi là Lục Quân, Lâm Lục Quân, học sinh mới đến. Rất vui được làm quen, mong các bạn giúp đỡ nhiều.
Nhìn dáng vẻ khép nép lại nói năng nhỏ nhẹ, bỗng từ dưới lớp có một nam sinh tóc xanh rêu bật dậy, phá tan sự im ắng lạ thường của lớp:
- Cậu là con gái đúng không?
- Hả ???? Cậu... cậu nói gì chứ???
Mặt Lục Nhi biến sắc. Chẳng lẽ cậu ta đã phát hiện ra rồi sao? Không thể, mình đẹp trai thế này cơ mà, sao lại ...
- Nếu không thì sao cậu khép nép quá vậy?
Ôi trời, tên ôn dịch. Có mỗi vậy mà làm người ta như muốn rụng tim ra ngoài. Ta nhất định sẽ nhớ cái mặt thối của ngươi... Cô Thành Sinh thấy Lục Nhi có vẻ căng thẳng, liền nhìn quanh lớp rồi nhắc nhở:
- Lưu Bạch. Em trật tự cho cô. Em muốn cô gửi email cho mẹ em biết, rồi mẹ em cắt tiền tiêu vặt của em đi không? Còn Lục Quân, mau xuống bàn trống dưới kia ngồi đi. Đó là chỗ của em.
Cả lớp bật cười, những tiếng hú hét vang lên. Lục Nhi nhìn cái bàn dưới góc lớp, mau mau đi xuống. Nhưng chợt nhớ tới lời tên ôn dịch kia, cô phải làm bộ đi thật ngang tàn, sao cho thật giống cách đi của con trai. Ai ngờ trong lúc lúng túng đi xuống cuối lớp, cái chân trái bất trị của cô lại va ngay vào chân bàn của tên bàn trên. Hắn đang ngủ, không may bị phá nát giấc mộng ngàn thu, gắt lên, thanh âm lớn như muốn xé tan không gian lớp học:
- Cái khỉ gì vậy?
Cả lớp đang cười vui, bỗng nghe tiếng quát đó là im như tờ. Ai cũng có chung suy nghĩ thương tiếc cho cậu bạn học sinh mới về kia. Động vào lúc hắn đang ngủ là không xong rồi........
< To be continued >
/106
|