Biết tin Thiên Hàn tỉnh, mọi người đều đến bệnh viện. Thậm chí Vạn Thành còn không kiềm chế được mà lao đến ôm chầm lấy Thiên Hàn, gỡ thế nào cũng không ra. Thiên Hàn chỉ còn biết dở khóc dở cười nhìn tên bạn thần kinh này, cuối cùng vẫn không nương tay hất văng cậu ta xuống. Vạn Thành vừa nhăn nhó vừa kêu:
- Đường Thiên Hàn, cậu ... cậu thật là dã man. Tớ có lòng tốt đến thăm nom cậu, vậy mà tên lòng gan dạ sắt như cậu lại vung tay hất văng tớ ra. Cậu là cái đồ ...
Thiên Hàn nhíu mày:
- Đồ gì? Nói tiếp đi ...
- Hừ ... Không thèm chấp nữa.
Nói rồi cậu ta phủi mông đứng dậy ... Thấy Thám Nhan đang cười, cậu ta vội nói:
- Cười cái gì mà cười? Thấy bạn tốt bị bắt nạt lại đã không giúp thì thôi lại còn cười nữa. Ôi trời ơi sao số tôi khổ thế này, có ngay phải mấy tên bạn lòng nung bằng sắt thép thế này ...
Lục Nhi vỗ vỗ vai Vạn Thành rồi cũng tủm tỉm cười. Đến lúc này thì cậu ta đúng là suy sụp tinh thần rồi:
- Lại còn cả cậu nữa ... Ôi trời ơi tôi ...
Lục Nhi nói nhỏ vào tai cậu ta:
- Nói thật nhé, trông cậu bây giờ cực giống mấy bà nội trợ sau khi mua phải đồ đểu ý ...
Vạn Thành khẽ nghiến răng:
- LÂM! LỤC! QUÂN!
Lục Nhi cười khì
- Đường Thiên Hàn, cậu ... cậu thật là dã man. Tớ có lòng tốt đến thăm nom cậu, vậy mà tên lòng gan dạ sắt như cậu lại vung tay hất văng tớ ra. Cậu là cái đồ ...
Thiên Hàn nhíu mày:
- Đồ gì? Nói tiếp đi ...
- Hừ ... Không thèm chấp nữa.
Nói rồi cậu ta phủi mông đứng dậy ... Thấy Thám Nhan đang cười, cậu ta vội nói:
- Cười cái gì mà cười? Thấy bạn tốt bị bắt nạt lại đã không giúp thì thôi lại còn cười nữa. Ôi trời ơi sao số tôi khổ thế này, có ngay phải mấy tên bạn lòng nung bằng sắt thép thế này ...
Lục Nhi vỗ vỗ vai Vạn Thành rồi cũng tủm tỉm cười. Đến lúc này thì cậu ta đúng là suy sụp tinh thần rồi:
- Lại còn cả cậu nữa ... Ôi trời ơi tôi ...
Lục Nhi nói nhỏ vào tai cậu ta:
- Nói thật nhé, trông cậu bây giờ cực giống mấy bà nội trợ sau khi mua phải đồ đểu ý ...
Vạn Thành khẽ nghiến răng:
- LÂM! LỤC! QUÂN!
Lục Nhi cười khì
/106
|