- Ngọc Lam! - Quỳnh Anh gọi – Còn ngồi thần ra đấy làm gì nữa? Nhanh lên, trống vào lớp rồi.
Ngọc Lam là một cô gái có ngoại hình xuất chúng, ngoan hiền, dễ khóc, xuất thân từ gia đình nền nếp. Quỳnh Anh là bạn thân Ngọc Lam, tính cách thì trái ngược hẳn: hoạt bát, bạo dạn. Hai cô học cùng trường và đều đam mê diễn xuất.
- Hôm nay lớp mình có một tin vui – Thầy Chương bước vào, mỉm cười thông báo – Lớp chúng ta sẽ có bạn mới.
Cả lớp bắt đầu bàn tán.
- Không biết là nam hay nữ nhỉ? – Quỳnh Anh hào hứng.
- Liên quan gì tới mình đâu, nam nữ thế nào chẳng được. – Ngọc Lam bâng quơ đáp, giọng điệu ưu phiền.
- Cậu bị sao vậy? Cả sáng chỉ ngồi ngẩn người, lại tới bây giờ nữa. Bình thường có khi cậu còn tò mò hơn cả tớ ấy.
Ngọc Lam trả lời, vẫn với vẻ lạnh nhạt:
- Không, chỉ là tớ không quan tâm thôi.
Quỳnh Anh thầm cảm thấy kì lạ, hỏi thẳng:
- Hôm nay cậu lạ lắm, không giống ngày thường tý nào. Có chuyện gì vậy? Nói cho tớ đi, Ngọc Lam, đừng giữ trong lòng.
- Có gì đâu, tớ chỉ nghĩ là trai hay gái cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tớ cả.
- Vậy thì thôi. - Quỳnh Anh bĩu môi, tiếp tục bàn tán cùng mấy người bạn.
Năm phút sau, thầy giáo dẫn theo một cậu nam sinh bước vào phòng học. Nam sinh có đôi mắt hút hồn, nụ cười thân thiện tỏa nắng. Cậu ta có dáng người chuẩn, cao trên 1m80, vai rộng, bóng lưng toát lên vẻ lạnh lùng, bí ẩn.
Thầy Chương giới thiệu:
- Đây là Nhật Duy, bạn mới của lớp chúng ta. Từ nay các em hãy giúp đỡ nhau nhé.
Cậu nam sinh mới đứng trên bục giảng, giọng nói chẳng nghe ra tý cảm xúc nào:
- Tôi là Nhật Duy, Trần Nhật Duy. Mong mọi người giúp đỡ.
Thầy Chương gật đầu:
- Được rồi, lớp mình còn khá nhiều chỗ trống, em có thể ngồi tùy ý.
Thầy vừa nói xong, hàng loạt nữ sinh bị vẻ đẹp trai mù mắt của Trần Nhật Duy làm cho điên đảo, giơ tay tranh cướp:
- Duy ơi, chỗ tớ còn trống này.
- Ngồi đây thoải mái lắm, cậu ngồi với tớ đi.
- Gì ấy ơi, muốn ngồi chỗ tớ không?
...
Thầy Chương mỉm cười:
- Các bạn nữ lớp ta nhiệt tình quá. Thôi được rồi, em ngồi với bạn Ngọc Lam đi, bạn ấy sẽ giúp em làm quen môi trường mới. Nào, vào công việc chính.
Ngọc Lam là nữ sinh duy nhất khi nãy không giơ tay. Nghe thấy lời thầy, cô thoáng ngẩn người, song lập tức đã khôi phục vẻ bình tĩnh. Trần Nhật Duy khoác cặp đi về phía bàn Ngọc Lam, ngồi xuống, chẳng nói câu gì. Ngọc Lam đành bắt chuyện trước:
- Chào cậu, Nhật Duy. Tôi là Ngọc Lam, nếu có gì không quen cậu cứ gọi tôi nhé.
- Chào. - Trần Nhật Duy đáp, mở sách vở, không buồn nhìn cô bạn cùng bàn.
''Người ta chào hỏi cũng chẳng thèm đáp tử tế, lại khổng tước rồi''. Ngọc Lam cố nén cảm giác khó chịu, quay đầu chăm chú nghe thầy giáo nhắc nhở, không quan tâm đến cậu bạn dễ ghét này nữa.
''Reng... reng... reng...'' Tiếng chuông báo hiệu kết thúc ngày khai giảng vang lên. Thầy Chương tổng kết lại một lượt các chỉ tiêu cho năm học mới, khi chắc chắn học trò đã nhớ kỹ thì cho tan.
Ngọc Lam vừa đứng dậy đã thấy khuôn mặt phấn khích của Quỳnh Anh:
- Này, đám con gái là hơi bị ghen tỵ với cậu đấy nhé. Được ngồi với hotboy, ái chà chà. Thế anh chàng thế nào? Tốt tính không?
- Không, chẳng thế nào cả. Cậu ta có vẻ thích bơ người khác, chào một câu cũng chẳng thèm nhìn nhau, kiểu phớt lờ mà đáp cho có ấy. Chắc cậu ấm, aiz.- Đến câu cuối thì giọng Ngọc Lam tỏ rõ vẻ bực dọc.
Quỳnh Anh mở to mắt nghi ngờ, rồi chậc lưỡi:
- Lúc cậu ta giới thiệu tớ còn tưởng cậu ta lịch sự lắm, còn hòa nhã nữa chứ. Ai dè...
- Nhìn người không nhìn mặt được đâu. Được rồi, chúng mình về đi.
Hai cô bạn gần nhà, vốn cũng chẳng quen biết, mãi tới khi vô tình cùng nhau ra về. Ngọc Lam thích tính cách hoạt bát của Quỳnh Anh, trái ngược hẳn với vẻ hướng nội ít nói của cô.
Quỳnh Anh thôi không hỏi nữa. Hai người đến lán xe, ra về dưới trưa nắng tinh nghịch.
...
Hôm sau, cả lớp bắt đầu buổi học đầu tiên của năm học mới. Thầy Chương đến trước giờ học 15 phút, nói vội:
- Lớp chúng ta sẽ phân lại cán sự. Trước tiên các em tự bầu, thầy sẽ xem xét và quyết định chính thức nhé.
Tiếng trống truy bài đúng giờ kêu ba tiếng. Cả lớp sôi nổi trêu đùa nhau, bình bầu nhau, ''phân tích'' các ứng cử viên. Quỳnh Anh từ bàn trên quay xuống bà tám với Ngọc Lam:
- Này, không biết thầy sẽ chọn ai nhỉ? Cầu là con trai, chứ con gái sống không dễ chịu đâu!
Ngọc Lam vẫn lạnh nhạt như thường, đồng ý với bạn:
- Tớ cũng nghĩ thế, nhưng nữ sinh làm hoạt động tốt hơn nam sinh. Nhưng nếu là con trai thì tớ nghĩ phù hợp nhất là... - Ngọc Lam bỏ lửng, ấp úng không nói tiếp. Quỳnh Anh cười xùy, trêu:
- Lại thanh niên Minh Phúc chứ gì? Biết ngay mà, cậu thì chỉ suốt ngày Minh Phúc Minh Phúc... Bớt bớt nha, con gái phải giữ giá đó bà.
- Hả? Không... tớ...
Ngọc Lam đỏ mặt, bối rối không biết đáp thế nào để tránh hiểu nhầm. Quỳnh Anh cười đến run rẩy, vỗ vai bạn, vờ cảm thông:
- Thôi, không cần giải thích, tớ biết mà. Cậu thích Minh Phúc còn gì? Mặt cậu viết hết rồi, chẳng cần hỏi cũng biết.
Hai má Ngọc Lam đỏ bừng, vội bịt miệng Quỳnh Anh lại. Quỳnh Anh thôi không nói nữa nhưng vẫn đưa tay che miệng cười. Chợt Minh Phúc từ đằng sau lưng xuất hiện, dọa hai cô nàng hồn vía bay tứ tung. Quỳnh Anh vuốt ngực thông khí, định mở miệng cằn nhằn thì Minh Phúc đã giành trước:
- Hai bà đang Minh Phúc gì đấy? Lại nói xấu tôi à?
- Lại đâu mà lại. - Ngọc Lam phân trần.
Bỗng có tiếng bút rơi. Ba người lúc này mới nhớ tới cậu học sinh chuyển vào lớp hôm khai giảng, đồng loạt im lặng. Minh Phúc là con trai, mở lời trước:
- Chào cậu, tớ là Minh Phúc, lần đầu gặp.
Quỳnh Anh vuốt tóc, cười ngượng:
- Chào cậu, tên tớ là Quỳnh Anh, bạn của Ngọc Lam. Có gì cậu cứ nói với bọn tớ nhé. Lớp mình thân thiện lắm, mấy hôm nữa cậu sẽ quen thôi.
- Chào. - Trần Nhật Duy vẫn duy trì vẻ lạnh lùng, nhạt nhẽo đáp lại. Cả Quỳnh Anh và Minh Phúc đều hơi ngạc nhiên. Ngọc Lam tủm tỉm cười, thì thầm: ''Thấy chưa, tớ bảo rồi.''
Quỳnh Anh bĩu môi, ngồi cạnh Ngọc Lam, nhường chỗ cho Minh Phúc. Cô nàng nói nhỏ:
- Cao lãnh chi hoa ạ. Khổ cậu rồi.
Minh Phúc ôn hòa khuyên giải:
- Chắc do cậu ấy mới tới, không quen nên ngại tiếp xúc thôi.
Ngọc Lam chẳng hề để ý:
- Tớ cũng hy vọng thế.
Thầy Chương gõ thước lên mặt bàn, ra hiệu cho lớp im lặng. Thầy mỉm cười:
- Các em đã thảo luận xong chưa? Bạn Quỳnh Anh, em nghĩ ai thích hợp làm lớp trưởng lớp mình?
Quỳnh Anh tự tin pr:
- Em nghĩ bạn Lam thích hợp nhất, bạn ấy từng có kinh nghiệm chỉ huy Liên đội ở cấp 2.
Nửa lớp xôn xao, tỏ vẻ đồng tình với ý kiến của Quỳnh Anh. Một bạn nữ khác giơ tay:
- Thưa thầy, bạn Nhật Duy rất xuất sắc, em nghĩ bạn ấy sẽ là lớp trưởng tốt của lớp mình. Không phải lúc nào cũng là Ngọc Lam. Ngọc Lam là bạn nữ, bạn ấy khó lòng đảm đương hết công việc của lớp trưởng.
Ngọc Lam nghe vậy tuy có hơi bực mình, song kèm theo đó là dở khóc dở cười. Haiz, bạn cùng bàn à, cậu đào hoa quá đấy.
Nữ sinh trong lớp hoàn toàn hoan nghênh, nam sinh chẳng có ý kiến gì, Trần Nhật Duy nghiễm nhiên trở thành lớp trưởng. Lúc nghe thầy giao nhiệm vụ, cậu ta cũng chỉ gật đầu, lạnh nhạt đáp: ''Vâng, thưa thầy'', rồi ngồi xuống tiếp tục ghi chép.
Ngọc Lam là một cô gái có ngoại hình xuất chúng, ngoan hiền, dễ khóc, xuất thân từ gia đình nền nếp. Quỳnh Anh là bạn thân Ngọc Lam, tính cách thì trái ngược hẳn: hoạt bát, bạo dạn. Hai cô học cùng trường và đều đam mê diễn xuất.
- Hôm nay lớp mình có một tin vui – Thầy Chương bước vào, mỉm cười thông báo – Lớp chúng ta sẽ có bạn mới.
Cả lớp bắt đầu bàn tán.
- Không biết là nam hay nữ nhỉ? – Quỳnh Anh hào hứng.
- Liên quan gì tới mình đâu, nam nữ thế nào chẳng được. – Ngọc Lam bâng quơ đáp, giọng điệu ưu phiền.
- Cậu bị sao vậy? Cả sáng chỉ ngồi ngẩn người, lại tới bây giờ nữa. Bình thường có khi cậu còn tò mò hơn cả tớ ấy.
Ngọc Lam trả lời, vẫn với vẻ lạnh nhạt:
- Không, chỉ là tớ không quan tâm thôi.
Quỳnh Anh thầm cảm thấy kì lạ, hỏi thẳng:
- Hôm nay cậu lạ lắm, không giống ngày thường tý nào. Có chuyện gì vậy? Nói cho tớ đi, Ngọc Lam, đừng giữ trong lòng.
- Có gì đâu, tớ chỉ nghĩ là trai hay gái cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tớ cả.
- Vậy thì thôi. - Quỳnh Anh bĩu môi, tiếp tục bàn tán cùng mấy người bạn.
Năm phút sau, thầy giáo dẫn theo một cậu nam sinh bước vào phòng học. Nam sinh có đôi mắt hút hồn, nụ cười thân thiện tỏa nắng. Cậu ta có dáng người chuẩn, cao trên 1m80, vai rộng, bóng lưng toát lên vẻ lạnh lùng, bí ẩn.
Thầy Chương giới thiệu:
- Đây là Nhật Duy, bạn mới của lớp chúng ta. Từ nay các em hãy giúp đỡ nhau nhé.
Cậu nam sinh mới đứng trên bục giảng, giọng nói chẳng nghe ra tý cảm xúc nào:
- Tôi là Nhật Duy, Trần Nhật Duy. Mong mọi người giúp đỡ.
Thầy Chương gật đầu:
- Được rồi, lớp mình còn khá nhiều chỗ trống, em có thể ngồi tùy ý.
Thầy vừa nói xong, hàng loạt nữ sinh bị vẻ đẹp trai mù mắt của Trần Nhật Duy làm cho điên đảo, giơ tay tranh cướp:
- Duy ơi, chỗ tớ còn trống này.
- Ngồi đây thoải mái lắm, cậu ngồi với tớ đi.
- Gì ấy ơi, muốn ngồi chỗ tớ không?
...
Thầy Chương mỉm cười:
- Các bạn nữ lớp ta nhiệt tình quá. Thôi được rồi, em ngồi với bạn Ngọc Lam đi, bạn ấy sẽ giúp em làm quen môi trường mới. Nào, vào công việc chính.
Ngọc Lam là nữ sinh duy nhất khi nãy không giơ tay. Nghe thấy lời thầy, cô thoáng ngẩn người, song lập tức đã khôi phục vẻ bình tĩnh. Trần Nhật Duy khoác cặp đi về phía bàn Ngọc Lam, ngồi xuống, chẳng nói câu gì. Ngọc Lam đành bắt chuyện trước:
- Chào cậu, Nhật Duy. Tôi là Ngọc Lam, nếu có gì không quen cậu cứ gọi tôi nhé.
- Chào. - Trần Nhật Duy đáp, mở sách vở, không buồn nhìn cô bạn cùng bàn.
''Người ta chào hỏi cũng chẳng thèm đáp tử tế, lại khổng tước rồi''. Ngọc Lam cố nén cảm giác khó chịu, quay đầu chăm chú nghe thầy giáo nhắc nhở, không quan tâm đến cậu bạn dễ ghét này nữa.
''Reng... reng... reng...'' Tiếng chuông báo hiệu kết thúc ngày khai giảng vang lên. Thầy Chương tổng kết lại một lượt các chỉ tiêu cho năm học mới, khi chắc chắn học trò đã nhớ kỹ thì cho tan.
Ngọc Lam vừa đứng dậy đã thấy khuôn mặt phấn khích của Quỳnh Anh:
- Này, đám con gái là hơi bị ghen tỵ với cậu đấy nhé. Được ngồi với hotboy, ái chà chà. Thế anh chàng thế nào? Tốt tính không?
- Không, chẳng thế nào cả. Cậu ta có vẻ thích bơ người khác, chào một câu cũng chẳng thèm nhìn nhau, kiểu phớt lờ mà đáp cho có ấy. Chắc cậu ấm, aiz.- Đến câu cuối thì giọng Ngọc Lam tỏ rõ vẻ bực dọc.
Quỳnh Anh mở to mắt nghi ngờ, rồi chậc lưỡi:
- Lúc cậu ta giới thiệu tớ còn tưởng cậu ta lịch sự lắm, còn hòa nhã nữa chứ. Ai dè...
- Nhìn người không nhìn mặt được đâu. Được rồi, chúng mình về đi.
Hai cô bạn gần nhà, vốn cũng chẳng quen biết, mãi tới khi vô tình cùng nhau ra về. Ngọc Lam thích tính cách hoạt bát của Quỳnh Anh, trái ngược hẳn với vẻ hướng nội ít nói của cô.
Quỳnh Anh thôi không hỏi nữa. Hai người đến lán xe, ra về dưới trưa nắng tinh nghịch.
...
Hôm sau, cả lớp bắt đầu buổi học đầu tiên của năm học mới. Thầy Chương đến trước giờ học 15 phút, nói vội:
- Lớp chúng ta sẽ phân lại cán sự. Trước tiên các em tự bầu, thầy sẽ xem xét và quyết định chính thức nhé.
Tiếng trống truy bài đúng giờ kêu ba tiếng. Cả lớp sôi nổi trêu đùa nhau, bình bầu nhau, ''phân tích'' các ứng cử viên. Quỳnh Anh từ bàn trên quay xuống bà tám với Ngọc Lam:
- Này, không biết thầy sẽ chọn ai nhỉ? Cầu là con trai, chứ con gái sống không dễ chịu đâu!
Ngọc Lam vẫn lạnh nhạt như thường, đồng ý với bạn:
- Tớ cũng nghĩ thế, nhưng nữ sinh làm hoạt động tốt hơn nam sinh. Nhưng nếu là con trai thì tớ nghĩ phù hợp nhất là... - Ngọc Lam bỏ lửng, ấp úng không nói tiếp. Quỳnh Anh cười xùy, trêu:
- Lại thanh niên Minh Phúc chứ gì? Biết ngay mà, cậu thì chỉ suốt ngày Minh Phúc Minh Phúc... Bớt bớt nha, con gái phải giữ giá đó bà.
- Hả? Không... tớ...
Ngọc Lam đỏ mặt, bối rối không biết đáp thế nào để tránh hiểu nhầm. Quỳnh Anh cười đến run rẩy, vỗ vai bạn, vờ cảm thông:
- Thôi, không cần giải thích, tớ biết mà. Cậu thích Minh Phúc còn gì? Mặt cậu viết hết rồi, chẳng cần hỏi cũng biết.
Hai má Ngọc Lam đỏ bừng, vội bịt miệng Quỳnh Anh lại. Quỳnh Anh thôi không nói nữa nhưng vẫn đưa tay che miệng cười. Chợt Minh Phúc từ đằng sau lưng xuất hiện, dọa hai cô nàng hồn vía bay tứ tung. Quỳnh Anh vuốt ngực thông khí, định mở miệng cằn nhằn thì Minh Phúc đã giành trước:
- Hai bà đang Minh Phúc gì đấy? Lại nói xấu tôi à?
- Lại đâu mà lại. - Ngọc Lam phân trần.
Bỗng có tiếng bút rơi. Ba người lúc này mới nhớ tới cậu học sinh chuyển vào lớp hôm khai giảng, đồng loạt im lặng. Minh Phúc là con trai, mở lời trước:
- Chào cậu, tớ là Minh Phúc, lần đầu gặp.
Quỳnh Anh vuốt tóc, cười ngượng:
- Chào cậu, tên tớ là Quỳnh Anh, bạn của Ngọc Lam. Có gì cậu cứ nói với bọn tớ nhé. Lớp mình thân thiện lắm, mấy hôm nữa cậu sẽ quen thôi.
- Chào. - Trần Nhật Duy vẫn duy trì vẻ lạnh lùng, nhạt nhẽo đáp lại. Cả Quỳnh Anh và Minh Phúc đều hơi ngạc nhiên. Ngọc Lam tủm tỉm cười, thì thầm: ''Thấy chưa, tớ bảo rồi.''
Quỳnh Anh bĩu môi, ngồi cạnh Ngọc Lam, nhường chỗ cho Minh Phúc. Cô nàng nói nhỏ:
- Cao lãnh chi hoa ạ. Khổ cậu rồi.
Minh Phúc ôn hòa khuyên giải:
- Chắc do cậu ấy mới tới, không quen nên ngại tiếp xúc thôi.
Ngọc Lam chẳng hề để ý:
- Tớ cũng hy vọng thế.
Thầy Chương gõ thước lên mặt bàn, ra hiệu cho lớp im lặng. Thầy mỉm cười:
- Các em đã thảo luận xong chưa? Bạn Quỳnh Anh, em nghĩ ai thích hợp làm lớp trưởng lớp mình?
Quỳnh Anh tự tin pr:
- Em nghĩ bạn Lam thích hợp nhất, bạn ấy từng có kinh nghiệm chỉ huy Liên đội ở cấp 2.
Nửa lớp xôn xao, tỏ vẻ đồng tình với ý kiến của Quỳnh Anh. Một bạn nữ khác giơ tay:
- Thưa thầy, bạn Nhật Duy rất xuất sắc, em nghĩ bạn ấy sẽ là lớp trưởng tốt của lớp mình. Không phải lúc nào cũng là Ngọc Lam. Ngọc Lam là bạn nữ, bạn ấy khó lòng đảm đương hết công việc của lớp trưởng.
Ngọc Lam nghe vậy tuy có hơi bực mình, song kèm theo đó là dở khóc dở cười. Haiz, bạn cùng bàn à, cậu đào hoa quá đấy.
Nữ sinh trong lớp hoàn toàn hoan nghênh, nam sinh chẳng có ý kiến gì, Trần Nhật Duy nghiễm nhiên trở thành lớp trưởng. Lúc nghe thầy giao nhiệm vụ, cậu ta cũng chỉ gật đầu, lạnh nhạt đáp: ''Vâng, thưa thầy'', rồi ngồi xuống tiếp tục ghi chép.
/5
|