Tuy rằng sư phụ đối xử với Chúc Diêu rất tốt, nhưng đôi khi cũng rất cố chấp, đã quyết định việc gì thì không thay đổi được. Chẳng hạn như 5 năm trước, hắn có nói không cho nàng xuống núi, thì đúng y như rằng nàng đã ở trên núi 5 năm không được xuống núi. Bất luận là nàng có lừa hắn kiểu gì từ giả bộ khóc lóc rồi đến tỉ tê tâm sự giảng giải đạo lý…. Hắn đều không có hồi tâm chuyển ý. Cũng không biết hắn đã làm gì, mà 5 năm qua đệ tử lên ngọn núi Ngọc Lâm này rất ít, có việc gấp gì cũng chỉ sử dụng thư tín mà thôi.
Ngay cả tiểu tử hỗn đản Vương Từ Chi kia, cũng đã quên mất người đồng hương duy nhất là nàng này rồi. 5 năm qua, ngoài trừ thỉnh thoảng có vài con hạc giấy mang theo chữ viết bay vào thì hắn cũng chưa từng lên núi thăm nàng. Tiểu tử này thật không có lương tâm a. Lần sau mà gặp được hắn, nàng nhất định vỗ “đét đét” thật đau cái mông của hắn mới được.
Chúc Diêu ưu thương nhìn trăng rằm mà than thở. Khung cảnh xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh một cách lạ thường, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của nàng. Trên không trung là mấy con hạc ngu ngốc chuyên tới giờ cơm là gọi nàng về đang còn bay tới bay lui. Hình như có một con hạc rất béo thì phải. Nó bay giống như là say rượu vậy, giống như ở không trung đụng trúng cái gì đó.
A A A! Rơi rồi!
Chúc Diêu vội vã đứng dậy, mở cửa ra rồi chạy tới chỗ con hạc vừa bị rơi xuống. Hình như con vừa rơi xuống, là một con người thì phải! Tiên hạc va phải một con người! Đã lâu lắm rồi Chúc Diêu nàng chưa được nhìn thấy người ngoài. Nàng chạy thật nhanh tới chỗ người vừa rơi xuống, vừa chạy vừa nghĩ xem rốt cuộc là thằng nào xui xẻo ngự kiếm lại đi va phải tiên hạc vậy.
Chạy một mạch đến sườn núi, Chúc Diêu mới nhìn thấy được cái người xui xẻo vừa ngã xuống mặt đất kia. Người này mặc một bộ đồ môn phái màu trắng. Hai tay thì đang ôm đầu tránh trái tránh phải. Cạnh hắn là một con tiên hạc đang ngẩng đầu xòe cánh, lâu lâu lại mổ vào đầu người nọ một cái.
“ Ai da, ngừng ngừng ngừng, đừng mổ nữa, đừng mổ nữa, còn mổ nữa là ta động thủ đấy.”
Thanh niên này giống như là bị trặc chân, đang ra sức liều mạng bảo vệ cái đầu của mình.
“ Hạc ngốc, dừng lại”
Chúc Diêu vừa nói xong. Cái con hạc đang còn công kích túi bụi kia nghe thấy, liền vỗ cánh bay về phía Chúc Diêu. Sau đó nó kêu lên mấy tiếng, rồi vỗ cánh phành phạch trước mặt Chúc Diêu, ý bảo rằng nó bắt được 1 thằng gian tế, nàng hãy thưởng cho nó.
Chúc Diêu sờ sờ cổ tiên hạc, trấn an nó một chút, rồi sau đó mới quay lại nhìn người thanh niên kia. Tiên hạc là linh thú nhất giai, chỉ có một chút linh trí, tùy tiện một cái đệ tử Luyện Khí đều có thể đối phó, nhưng hắn chỉ né tránh không có công kích lại, có thể thấy được hắn tới Ngọc Lâm Phong cũng không có ác ý gì.
“ Người vợ!”
Người nọ gọi to lên một tiếng, vẻ mặt kinh hỉ khi thấy nàng đi tới. Cái xưng hô đặc biệt này, ngay lập tức Chúc Diêu liền nhận ra người đang đứng trước mặt nàng này là ai, còn ai khác ngoài tiểu tử hỗn đản Vương Từ Chi kia nữa.
Vương Từ Chi vui sướng muốn nắm lấy tay nàng, con hạc bên cạnh thấy vậy liền kêu to lên, rồi đứng chắn trước mặt hắn và nàng. Cái mỏ lại muốn hung hăng mổ lên trên người hắn một lần nữa.
“ Được rồi, Hạc ngốc”
Chúc Diêu vỗ vỗ tiên hạc:
“ Là người quen, nơi này không còn chuyện của người, người đi chỗ khác chơi đi.”
Tiên hạc nhìn lại nàng, rồi nhìn lại người kia, sau đó mới vỗ cánh bay đi.
“ Tiểu hài tử?”
Nếu không phải hắn gọi nàng là “người vợ” thì nàng thật sự không thể tin được thiếu niên anh tuấn này chính là “gấu con” năm xưa của nàng.
Vương Từ Chi có chút ngượng ngùng, gãi đầu gãi tai, oán trách nói:
“ Ta đã nói bao nhiêu lần rồi. Ta cũng có tên, gọi ta là Vương Từ Chi.”
Chúc Diêu bật cười, nhìn từ trên xuống dưới hắn một lượt rồi nói:
“ Dạ dạ dạ, tiểu hài tử nay đã lớn rồi, đã thành một thiếu niên đẹp trai rồi.”
5 năm không gặp, trước kia tiểu tử này chỉ đứng tới ngực nàng, thế mà lần này gặp lại hắn đã cao hơn nàng một cái đầu. Lúc trước khuôn mặt tròn như cái bánh bao, hiện giờ thì góc cạnh giống như bị đao kiếm gọt đi vậy. Năm đó nhìn như trẻ con, nay đã lớn đẹp trai ra rồi.
Vương Từ Chi được nàng khen, khuôn mặt liền đỏ ửng lên. Hắn khụ một tiếng, như nhớ ra điều gì, vội vàng quy củ hướng nàng hành lễ một cái:
“ Bái kiến thái sư thúc”
“ Ngoan!”
Theo thói quen Chúc Diêu định vươn tay xoa xao cái đầu nhỏ nhắn của hắn, lại phát hiện hình như việc này có vẻ không ổn, giờ hắn đã cao hơn nàng, làm cái động tác này có vẻ mệt thế nên nàng đành rút tay về.
“ Ngươi nha, cái thằng tiểu quỷ này, 5 năm qua cũng không có lên thăm ta, sao hôm nay lại có lòng tốt tới thăm ta vậy??”
“ Ta… ta cũng muốn tới thăm người.”
Vương Từ Chi cuống cuồng giải thích.
“ Chỉ là 5 năm trước, Thái sư thúc tổ có thiết lập một trận pháp ở Ngọc Lâm Phong, nếu như sư thúc tổ không đồng ý, thì không ai có thể vào được. Ta… ta lần này cũng chỉ là tùy tiện đi lòng vòng, không ngờ lại có thể vào trong được.”
Thì ra là có kết giới, không trách những năm gần đây đệ tử lên đỉnh Ngọc Lâm Phong chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Còn lại đều là Chưởng môn phái tới tìm sư phụ. Rõ ràng là sư phụ hắn cố tình cấm đoán nàng còn gì. Chúc Diêu khẽ cắn môi. Nàng cảm thấy mình có lẽ nên tìm sư phụ nói chuyện nhân sinh tươi đẹp một chút.
“ Thái sư thúc… Người, người những năm qua vẫn khỏe chứ?”
Vương Từ Chi liền hỏi thăm. Mấy năm gần đây, những lúc rảnh rỗi hắn thường ngự kiếm đi dạo xung quanh Ngọc Lâm Phong, xem xem có thể nhìn thấy nàng hay không, nhưng chưa lần nào thành công.
“ Ngươi cứ gọi ta hai tiếng tỷ tỷ là được rồi!”
Chúc Diêu kéo hắn ngồi xuống một tảng đá lớn, tuy rằng nàng lớn tuổi hơn hắn, nhưng cứ gọi nàng là sư thúc mãi làm cho nàng cảm thấy thanh xuân của mình một đi không trở lại.Ngày trước hắn cũng là do nàng dẫn đi tu tiên, bây giờ gọi một tiếng tỷ cũng không có gì là quá đáng.
Vương Từ Chi cười cười, nghe lời kêu lên một tiếng:
“ Chúc Diêu tỷ tỷ.”
“ Ngoan!”
Chúc Diêu lại không nhịn được xoa xoa đầu hắn. Cái đầu của hắn đã bị tiên hạc mổ cho đầu tóc lùng bùng, bây giờ nàng xoa thêm nữa thì không khác gì cái tổ quạ.
“ Nói cho tỷ nghe, tu vi hiện giờ của ngươi ra sao? Sống có tốt không? Có bị ai bắt nạt không? Nếu ai dám bắt nạt ngươi, cứ mách với ta, ta sẽ giúp ngươi xử lý hắn cho.”
Hắn lắc lắc đầu, nghe theo trả lời:
“ Sư phụ, sư huynh đối với ta rất tốt. Tu vi của ta cũng có chút thành tựu. Hiện tại đã là Luyện khí đại viên mãn.”
“ Tiểu tử, không tồi!”
Lần trước có nghe hắn viết thư nói rằng đã là Luyện khí 10 tầng. Bây giờ, mới trôi qua được có mấy tháng thế mà đã Đại viên mãn. Bước tiếp theo chính là Trúc Cơ.
Mặt Vương Từ Chi lại đỏ ửng lên, càng thêm ngượng ngùng. Không nghĩ tới mới trôi qua có 5 năm, tiểu tử “gấu con” không sợ trời không sợ đất này lại trở nên thẹn thùng đến như vậy, Chúc Diêu cảm thấy điều này thật là thần kỳ.
“ Ngươi dự định khi nào thì trùng kích lên Trúc Cơ?”
Mỗi một lần tăng lên một đại cảnh giới, thì đều là một lần đại mạo hiểm.Muốn lên được phải lợi dụng tu vi toàn thân để trùng kích, thành công thì một bước lên trời, thất bại thì tu vi sụt giảm, cũng có khả năng ảnh hưởng tới linh căn, tiền đồ ngày sau liền mất. Hơn nữa tu vi càng cao thì càng khó khăn hơn.
Thần sắc Vương Từ Chi liền trở nên nặng nề,
“ Ta dự định chờ thêm mấy năm nữa, khi cảnh giới đã ổn định rồi mới tính tiếp.”
Chúc Diêu gật gật đầu, làm như vậy là chính xác. Khách quan mà nói, từ Luyện Khí lên Trúc Cơ, xác xuất thành công tương đối cao, nhưng cũng phải nhờ người ngoài giúp đỡ, tạo ra nền móng tốt thì mới thành công được hơn một nửa.
Đột nhiên nàng nhớ ra một chuyện, liền xoay người lại hỏi:
“ Người định dùng Trúc Cơ đan sao?”
“ Dạ!”
Vương Từ Chi gật đầu.
“ Hai năm trước sư phụ đã sớm chuẩn bị Trúc Cơ đan cho ta. Nhưng ta nghĩ dựa vào thực lực của ta, ta cũng có thể kiếm được. Cho nên kỳ đại hội sắp tới, ta sẽ tham gia vào nhóm Luyện Khí để thi đấu, Phần thưởng cho 3 vị trí đứng đầu chính là Trúc Cơ đan.”
Nghe vậy, lông mày Chúc Diêu nhăn lại thành một đoàn.
“ Chúc Diêu tỷ tỷ, sao vậy? Như vậy không được à?”
Vương Từ Chi nghĩ rằng nàng lo lắng tới sự an toàn của mình, liền vội vàng giải thích:
“ Ngươi không cần lo lắng, đại hội môn phái, chỉ là tuyển chọn người đại diện từ tám đại môn phái tham gia, đánh đến điểm lập tức dừng. Hơn nữa lấy tu vi của ta, mười vị trí đứng đầu có thể nắm chắc.”
Ngay cả tiểu tử hỗn đản Vương Từ Chi kia, cũng đã quên mất người đồng hương duy nhất là nàng này rồi. 5 năm qua, ngoài trừ thỉnh thoảng có vài con hạc giấy mang theo chữ viết bay vào thì hắn cũng chưa từng lên núi thăm nàng. Tiểu tử này thật không có lương tâm a. Lần sau mà gặp được hắn, nàng nhất định vỗ “đét đét” thật đau cái mông của hắn mới được.
Chúc Diêu ưu thương nhìn trăng rằm mà than thở. Khung cảnh xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh một cách lạ thường, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của nàng. Trên không trung là mấy con hạc ngu ngốc chuyên tới giờ cơm là gọi nàng về đang còn bay tới bay lui. Hình như có một con hạc rất béo thì phải. Nó bay giống như là say rượu vậy, giống như ở không trung đụng trúng cái gì đó.
A A A! Rơi rồi!
Chúc Diêu vội vã đứng dậy, mở cửa ra rồi chạy tới chỗ con hạc vừa bị rơi xuống. Hình như con vừa rơi xuống, là một con người thì phải! Tiên hạc va phải một con người! Đã lâu lắm rồi Chúc Diêu nàng chưa được nhìn thấy người ngoài. Nàng chạy thật nhanh tới chỗ người vừa rơi xuống, vừa chạy vừa nghĩ xem rốt cuộc là thằng nào xui xẻo ngự kiếm lại đi va phải tiên hạc vậy.
Chạy một mạch đến sườn núi, Chúc Diêu mới nhìn thấy được cái người xui xẻo vừa ngã xuống mặt đất kia. Người này mặc một bộ đồ môn phái màu trắng. Hai tay thì đang ôm đầu tránh trái tránh phải. Cạnh hắn là một con tiên hạc đang ngẩng đầu xòe cánh, lâu lâu lại mổ vào đầu người nọ một cái.
“ Ai da, ngừng ngừng ngừng, đừng mổ nữa, đừng mổ nữa, còn mổ nữa là ta động thủ đấy.”
Thanh niên này giống như là bị trặc chân, đang ra sức liều mạng bảo vệ cái đầu của mình.
“ Hạc ngốc, dừng lại”
Chúc Diêu vừa nói xong. Cái con hạc đang còn công kích túi bụi kia nghe thấy, liền vỗ cánh bay về phía Chúc Diêu. Sau đó nó kêu lên mấy tiếng, rồi vỗ cánh phành phạch trước mặt Chúc Diêu, ý bảo rằng nó bắt được 1 thằng gian tế, nàng hãy thưởng cho nó.
Chúc Diêu sờ sờ cổ tiên hạc, trấn an nó một chút, rồi sau đó mới quay lại nhìn người thanh niên kia. Tiên hạc là linh thú nhất giai, chỉ có một chút linh trí, tùy tiện một cái đệ tử Luyện Khí đều có thể đối phó, nhưng hắn chỉ né tránh không có công kích lại, có thể thấy được hắn tới Ngọc Lâm Phong cũng không có ác ý gì.
“ Người vợ!”
Người nọ gọi to lên một tiếng, vẻ mặt kinh hỉ khi thấy nàng đi tới. Cái xưng hô đặc biệt này, ngay lập tức Chúc Diêu liền nhận ra người đang đứng trước mặt nàng này là ai, còn ai khác ngoài tiểu tử hỗn đản Vương Từ Chi kia nữa.
Vương Từ Chi vui sướng muốn nắm lấy tay nàng, con hạc bên cạnh thấy vậy liền kêu to lên, rồi đứng chắn trước mặt hắn và nàng. Cái mỏ lại muốn hung hăng mổ lên trên người hắn một lần nữa.
“ Được rồi, Hạc ngốc”
Chúc Diêu vỗ vỗ tiên hạc:
“ Là người quen, nơi này không còn chuyện của người, người đi chỗ khác chơi đi.”
Tiên hạc nhìn lại nàng, rồi nhìn lại người kia, sau đó mới vỗ cánh bay đi.
“ Tiểu hài tử?”
Nếu không phải hắn gọi nàng là “người vợ” thì nàng thật sự không thể tin được thiếu niên anh tuấn này chính là “gấu con” năm xưa của nàng.
Vương Từ Chi có chút ngượng ngùng, gãi đầu gãi tai, oán trách nói:
“ Ta đã nói bao nhiêu lần rồi. Ta cũng có tên, gọi ta là Vương Từ Chi.”
Chúc Diêu bật cười, nhìn từ trên xuống dưới hắn một lượt rồi nói:
“ Dạ dạ dạ, tiểu hài tử nay đã lớn rồi, đã thành một thiếu niên đẹp trai rồi.”
5 năm không gặp, trước kia tiểu tử này chỉ đứng tới ngực nàng, thế mà lần này gặp lại hắn đã cao hơn nàng một cái đầu. Lúc trước khuôn mặt tròn như cái bánh bao, hiện giờ thì góc cạnh giống như bị đao kiếm gọt đi vậy. Năm đó nhìn như trẻ con, nay đã lớn đẹp trai ra rồi.
Vương Từ Chi được nàng khen, khuôn mặt liền đỏ ửng lên. Hắn khụ một tiếng, như nhớ ra điều gì, vội vàng quy củ hướng nàng hành lễ một cái:
“ Bái kiến thái sư thúc”
“ Ngoan!”
Theo thói quen Chúc Diêu định vươn tay xoa xao cái đầu nhỏ nhắn của hắn, lại phát hiện hình như việc này có vẻ không ổn, giờ hắn đã cao hơn nàng, làm cái động tác này có vẻ mệt thế nên nàng đành rút tay về.
“ Ngươi nha, cái thằng tiểu quỷ này, 5 năm qua cũng không có lên thăm ta, sao hôm nay lại có lòng tốt tới thăm ta vậy??”
“ Ta… ta cũng muốn tới thăm người.”
Vương Từ Chi cuống cuồng giải thích.
“ Chỉ là 5 năm trước, Thái sư thúc tổ có thiết lập một trận pháp ở Ngọc Lâm Phong, nếu như sư thúc tổ không đồng ý, thì không ai có thể vào được. Ta… ta lần này cũng chỉ là tùy tiện đi lòng vòng, không ngờ lại có thể vào trong được.”
Thì ra là có kết giới, không trách những năm gần đây đệ tử lên đỉnh Ngọc Lâm Phong chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Còn lại đều là Chưởng môn phái tới tìm sư phụ. Rõ ràng là sư phụ hắn cố tình cấm đoán nàng còn gì. Chúc Diêu khẽ cắn môi. Nàng cảm thấy mình có lẽ nên tìm sư phụ nói chuyện nhân sinh tươi đẹp một chút.
“ Thái sư thúc… Người, người những năm qua vẫn khỏe chứ?”
Vương Từ Chi liền hỏi thăm. Mấy năm gần đây, những lúc rảnh rỗi hắn thường ngự kiếm đi dạo xung quanh Ngọc Lâm Phong, xem xem có thể nhìn thấy nàng hay không, nhưng chưa lần nào thành công.
“ Ngươi cứ gọi ta hai tiếng tỷ tỷ là được rồi!”
Chúc Diêu kéo hắn ngồi xuống một tảng đá lớn, tuy rằng nàng lớn tuổi hơn hắn, nhưng cứ gọi nàng là sư thúc mãi làm cho nàng cảm thấy thanh xuân của mình một đi không trở lại.Ngày trước hắn cũng là do nàng dẫn đi tu tiên, bây giờ gọi một tiếng tỷ cũng không có gì là quá đáng.
Vương Từ Chi cười cười, nghe lời kêu lên một tiếng:
“ Chúc Diêu tỷ tỷ.”
“ Ngoan!”
Chúc Diêu lại không nhịn được xoa xoa đầu hắn. Cái đầu của hắn đã bị tiên hạc mổ cho đầu tóc lùng bùng, bây giờ nàng xoa thêm nữa thì không khác gì cái tổ quạ.
“ Nói cho tỷ nghe, tu vi hiện giờ của ngươi ra sao? Sống có tốt không? Có bị ai bắt nạt không? Nếu ai dám bắt nạt ngươi, cứ mách với ta, ta sẽ giúp ngươi xử lý hắn cho.”
Hắn lắc lắc đầu, nghe theo trả lời:
“ Sư phụ, sư huynh đối với ta rất tốt. Tu vi của ta cũng có chút thành tựu. Hiện tại đã là Luyện khí đại viên mãn.”
“ Tiểu tử, không tồi!”
Lần trước có nghe hắn viết thư nói rằng đã là Luyện khí 10 tầng. Bây giờ, mới trôi qua được có mấy tháng thế mà đã Đại viên mãn. Bước tiếp theo chính là Trúc Cơ.
Mặt Vương Từ Chi lại đỏ ửng lên, càng thêm ngượng ngùng. Không nghĩ tới mới trôi qua có 5 năm, tiểu tử “gấu con” không sợ trời không sợ đất này lại trở nên thẹn thùng đến như vậy, Chúc Diêu cảm thấy điều này thật là thần kỳ.
“ Ngươi dự định khi nào thì trùng kích lên Trúc Cơ?”
Mỗi một lần tăng lên một đại cảnh giới, thì đều là một lần đại mạo hiểm.Muốn lên được phải lợi dụng tu vi toàn thân để trùng kích, thành công thì một bước lên trời, thất bại thì tu vi sụt giảm, cũng có khả năng ảnh hưởng tới linh căn, tiền đồ ngày sau liền mất. Hơn nữa tu vi càng cao thì càng khó khăn hơn.
Thần sắc Vương Từ Chi liền trở nên nặng nề,
“ Ta dự định chờ thêm mấy năm nữa, khi cảnh giới đã ổn định rồi mới tính tiếp.”
Chúc Diêu gật gật đầu, làm như vậy là chính xác. Khách quan mà nói, từ Luyện Khí lên Trúc Cơ, xác xuất thành công tương đối cao, nhưng cũng phải nhờ người ngoài giúp đỡ, tạo ra nền móng tốt thì mới thành công được hơn một nửa.
Đột nhiên nàng nhớ ra một chuyện, liền xoay người lại hỏi:
“ Người định dùng Trúc Cơ đan sao?”
“ Dạ!”
Vương Từ Chi gật đầu.
“ Hai năm trước sư phụ đã sớm chuẩn bị Trúc Cơ đan cho ta. Nhưng ta nghĩ dựa vào thực lực của ta, ta cũng có thể kiếm được. Cho nên kỳ đại hội sắp tới, ta sẽ tham gia vào nhóm Luyện Khí để thi đấu, Phần thưởng cho 3 vị trí đứng đầu chính là Trúc Cơ đan.”
Nghe vậy, lông mày Chúc Diêu nhăn lại thành một đoàn.
“ Chúc Diêu tỷ tỷ, sao vậy? Như vậy không được à?”
Vương Từ Chi nghĩ rằng nàng lo lắng tới sự an toàn của mình, liền vội vàng giải thích:
“ Ngươi không cần lo lắng, đại hội môn phái, chỉ là tuyển chọn người đại diện từ tám đại môn phái tham gia, đánh đến điểm lập tức dừng. Hơn nữa lấy tu vi của ta, mười vị trí đứng đầu có thể nắm chắc.”
/66
|