“Bánh bao nhỏ, ngươi định làm gì?”
Vương Từ Chi khẩn trương hẳn lên. Hắn nắm lấy tay nàng.
” Dù sao chờ đợi cũng chết, chi bằng ta liều mạng một phen. “
“Ngươi sẽ chết!”
” Ta không chết được đâu!”
Chúc Diêu quay đầu lại cười cười. Rồi đưa tay sờ sờ đầu Vương Từ Chi theo thói quen,
” Tiểu hài tử xấu xa! Xem ta đây”
Vương Từ Chi nghe thấy vậy, liền mở to hai mắt ra giống như nghe thấy chuyện gì cực kỳ kinh hãi vậy. Hai con mắt của hắn nhìn nàng thẳng tắp. Từ trong đáy lòng hắn dâng lên sóng gợn.
Đột nhiên tay hắn nắm tay nàng càng chặt hơn:
“Ngươi là…”
Chúc Diêu xoay kiếm, thả lỏng chuôi kiếm rồi đập vào gáy hắn một cái. Mà Vương Từ Chi lúc này không khác gì cây cung hết đà. Trong nháy mắt hắn liền hôn mê bất tỉnh.
“Trần Diệc, chăm sóc cho hắn!”
Chúc Diêu mặc kệ ba người kinh ngạc. Nàng loạng choạng tiến về phía con yêu thú.
Nếu như hỏi 3 năm nay nàng theo sư phụ liều mạng luyện tập kiếm thuật, học xong nàng được cái gì?
Đó chính là quá chua… Tìm đánh!
————-
Chúc Diêu thúc dục tất cả linh khí còn lại, ngưng tụ vào thanh kiếm trên tay. Lôi quang trên thân kiếm có linh khí gia trì càng thêm to hơn. Nó cứ tiếp tục phình to ra mãi cho đến khi thành một thanh kiếm khổng lồ mới dừng lại.
Ở cái tình huống bây giờ, tất cả phép thuật cao thâm đều vô dụng. Chỉ có cứng đối cứng mới ăn thua.
Chúc Diêu phi thân lên. Giơ cao kiếm lên rồi bổ xuống một đường về phía Lăng Hỏa Thú đang còn ở chính giữa linh khí bạo động. Lôi quang tiếp xúc ngọn lửa màu đen nhất thời pháo lửa bốn phía. Đem ngọn lửa đang còn cháy bừng bừng kia dập xuống 1 nửa. Lôi điện là khắc tinh của yêu thú.
Ngoài trừ những con yêu thú trời sinh Lôi hệ ra thì tất cả những yêu thú còn lại đều bị nó khắc chế. Hiện tại, nàng cũng chỉ có thể dựa vào điều này để đánh cuộc liều mạng với nó.
Nhưng do nàng sử dụng bí quyết Dẫn Lôi Thuật trên phạm vi lớn, linh khí tiêu hao quá lớn. Cho nên bây giờ nàng cũng chỉ có thể liều mạng thúc dục sức lực cuối cùng liều chết mà thôi.
Mà càng tới gần yêu thú, lực lượng ngăn cản lại càng lớn. Do cơ thể không còn nhiều linh khí khiến cho nàng cảm giác toàn thân mình lúc này đau nhức.
Nhưng chuyện này cũng không làm nàng bận tâm nhiều. Cho dù khí huyết có trào dâng lên tới tận ngực, miệng phun ra một ngụm máu thì nàng cũng phải xông lên phía trước.
Nếu như nàng lui một nhịp, thì phía đằng sau chỉ có con đường chết.
Nàng không phải anh hùng, cũng không phải Thánh Mẫu. Cho nên không có chuyện hi sinh bản thân mình cứu sống người khác. Sở dĩ nàng liều mạng như vậy vì nàng biết mình chắc chắn không chết.
Không biết vì sao nàng cảm thấy chuyện mình sống lại lần trước cũng không phải là tình cờ. Vì vậy, coi như lần này nàng lại chết nữa, thì rồi cuối cùng nàng cũng trở về được thôi.
Kể từ sau khi nàng biết được nguyên nhân mình tới thế giới này. Đó chính là tu sửa ”BUG” Tiêu Dật. Thì nàng càng thêm vững tin với những suy nghĩ của mình.
Có thể nàng không cần làm những điều này. Bởi vì cho dù con yêu thú kia có tiến cấp thành công hay là thất bại thì tất cả mọi người ở đây đều phải chết.
Tiêu Dật vừa chết. Dĩ nhiên ”BUG” không còn tồn tại. Mà ”BUG” được sửa thì năm loại thuộc tính ”Linh” cũng sẽ không bị đưa tới thượng giới. Dĩ nhiên là nhiệm vụ hoàn thành rồi. Và có thể vì vậy mà nàng lại được trở về thế giới cũ của nàng.
Thế nhưng ở đây cũng không phải chỉ có một mình Tiêu Dật. Ở đâu còn có Trần Diệc, có Lục Sát. Và đặc biệt hơn nữa chính là Vương Từ Chi. Chính là hài tử nàng chăm sóc từ nhỏ đến lớn.
Nếu như nàng bỏ qua cái mạng nhỏ của tiểu hài tử xấu xa. Thì chuyện Vương đại phu nhờ vả mình chăm sóc cho hắn mà nàng không làm được. Cho dù Vương Đại Phu có chết thành quỷ cũng đâm chết nàng bằng được. Hắn sống thì hắn cũng phỉ nhổ nàng đến chết mới thôi. Vì vậy những chuyện như thế này nàng không được để xảy ra thì tốt hơn.
Nàng làm chuyện này không có quan hệ tới đạo nghĩa hay là đại cục. Đây là lương tâm của nàng, và cũng chính là con người của nàng.
Nàng là một người không có chí lớn. Sở dĩ nàng nâng kiếm lên. Chỉ vì một nguyên nhân duy nhất. Đó chính là nàng là một con người!
Dù linh khí hầu như khô kiệt. Nhưng trong lòng Chúc Diêu vẫn dâng lên một chiến ý vô hạn giống như ngọn đèn cạn dầu phút cuối bỗng bùng cháy dữ dội lên vậy.
Kiếm trong tay nàng do không còn linh khí cũng mất đi Lôi quang. Trong nháy mắt, thân ảnh Chúc Diêu liền bị ngọn lửa màu đen thôn phệ.
Ba người Trần Diệc nhìn thấy vậy đành cúi gầm mặt xót xa. Quả nhiên là trốn không thoát.
Đột nhiên một âm thanh lanh lảnh vang lên giữa không trung. Một đạo Thiểm Lôi màu trắng từ trong ngọn lửa màu đen kia phá không mà ra. Nó vọt thẳng lên giữa bầu trời. Sau đó nó hội tụ thành một con Phượng Hoàng Sấm Sét. Một con thần chim từ Lôi Điện tạo ra. Khi nó xuất hiện, nó quét tan tất cả khí thế tà mị quanh đây.
“Đây là…”
Trần Diệc trợn mắt há mồm nhìn con phượng hoàng đột nhiên xuất hiện.
“Là kiếm ý!”
Vẻ mặt Tiêu Dật tế nhị ngẩng đầu lên nhìn con phượng hoàng khí thế dũng mãnh kia.
” Nàng chợt lĩnh hội.”
“Kiếm… Kiếm ý?”
Trần Diệc càng thêm kinh ngạc. Kiếm ý không phải có hình dạng một thanh kiếm sao? Tại sao nó lại có hình dạng phượng hoàng?
Con Phượng Hoàng từ trên không trung vẩy đôi cánh Lôi Quang, từ trên bầu trời đáp xuống mặt đất. Nó đi thẳng về phía con yêu thú kia. Chỉ thấy ngọn lửa màu đen kia bị Lôi quang chạm vào liền tắt ngụm ngay lập tức. Mà con yêu thú kia thì bị khí thế của con phượng hoàng đè ép khiến cho không thể cử động nổi. Một trảo phượng hoàng hạ xuống. Trong phút chốc, con Lăng Hỏa thú đang còn cưỡng ép tiến cấp kia liền chết ngay tức khắc.
Sau đó, chim Phượng Hoàng lại hót lên một tiếng lanh lảnh vang vọng trời không. Thân hình màu trắng chậm rãi tiêu tan.
Trong nháy máy, Linh khí bạo động trong liền lắng xuống. Chỉ còn lại Chúc Diêu máu me khắp người đứng bên cạnh con yêu thú thịt nát xương tan kia.
Rốt cuộc thì Chúc Diêu không nhịn nổi nữa liền thở dốc ra. Từ trên miệng, toàn thân máu tươi chảy ra ào ào. Một ánh sáng màu trắng nhu hòa từ chiếc dây chuyền ở trên cổ lóe lên, chậm rãi chữa lành, khôi phục lại nhan sắc cho nàng.
Lần đầu tiên nàng biết được, con người có thể chảy máu nhiều như vậy. Rõ ràng nàng cảm thấy máu đã chảy hết rồi. Thế mà máu vẫn cứ tiếp tục ào ào chảy ra được tài thật.
Nàng lắc lư thân hình hai cái. Rồi bắt đầu ngã xuống mặt đất.
Lúc này mấy người Trần Diệc mới kịp phản ứng lại, vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng. Giúp khuôn mặt nàng khỏi phải cảnh cạp đất. Hắn kiểm tra nàng một chút. Phát hiện ra kinh mạch của nàng hầu như đứt đoạn. Ngay cả Kim Đan của nàng đều có dấu hiệu vỡ vụn rơi vào tình trạng nguy hiểm.
” Người còn chịu đựng được không? Bánh bao sư muội!”
Nghe thấy vậy, Chúc Diêu muốn phun một búng máu ra mặt đất, nhưng vẫn cố gắng nhịn lại. Bánh bao cái em gái nhà người à!
Khi nhìn thấy nàng như vậy, hắn nhịn không được liền truyền linh khí vào cho nàng. Nàng đành phải nhịn lại.
Lúc này Chúc Diêu chỉ còn lại một hơi thở. Cả người máu me bé bét. Thế nhưng thần sắc ba người vào lúc này lại khác nhau hoàn toàn.
Trần Diệc vào lúc này thì kinh ngạc. Hắn kinh ngạc bởi vì vị tiểu sư muội này trong nhóm của mọi người có thực lực yếu nhất. Nàng chỉ có tu vi Kim Đan sơ kỳ. Ngay từ lúc đầu, hắn còn lo lắng nàng sẽ liên lụy tới người khác. Không ngờ cuối cùng nàng lại là người cứu hắn.
Tiêu Dật thì khác. Hắn lâm vào trầm mặc. Nhớ lại hình ảnh con Phượng Hoàng Sấm Sét vừa mới xuất hiện kia, rồi nắm chặt hai tay lại. Lúc đầu, hắn vẫn luôn nghĩ rằng kiếm ý chính là một lợi kiếm từ ý niệm của tu giả mà ra. Thật không ngờ, kiếm ý vẫn còn có thể có hình thái như vậy.
Lục Sát thì vẫn còn chưa hoàn hồn lại. Cả người nàng vào lúc này run lên bần bật.
Về phần Vương Từ Chi…
Ừ… Hắn đang còn hôn mê, chưa có tỉnh dậy.
Chúc Diêu yên lặng kiểm tra mình lại một chút. Xem người mình có vết thương nào nặng không.
” Tiêu sư thúc, rốt cuộc các ngươi đã trêu chọc đầu yêu thú này kiểu gì khiến cho nó như vậy?”
Thấy Chúc Diêu có vẻ đỡ hơn một chút. Lúc này, Trần Diệc đột nhiên nhớ tới chuyện nguyên nhân gây ra nó. Hai con yêu thú này đúng là mẹ con. Đối với yêu thú cấp cao, khi sinh sản xong sẽ không có chuyện rời khỏi hang ổ của mình. Con Lăng Hỏa thú này cũng vậy. Nó cũng sẽ không có rời xa con của mình. Hơn nữa nếu như không đụng phải chuyện gì đặc biệt. Thì nó cũng sẽ không liều mạng tới như vậy.
Vẻ mặt Tiêu Dật liền hiện lên sự bối rối, sau đó hắn liền nghiêm mặt nói.
” Chúng ta phát hiện ra ở bên kia có Thấu Diệp Thảo. Vô tình chúng ta kinh động tới mẫu thú. Ta và Triệu sư điệt đánh không lại. Đang định rút lui. Ai ngờ rằng các ngươi lại giết chết con của nó. Chính vì vậy… nên con mẹ này mới đại phát ra hung tính.”
Trần Diệc nhíu mày hỏi thêm.
” Không phát hiện thêm cái gì nữa sao?”
” Quả thật không có”
Tiêu Dật kiên định lắc đầu.
Thế nhưng trong tâm Chúc Diêu lại thấy có chút lạnh lẽo. Nàng có thể khẳng định 100% rằng hắn đã lấy được Thiên Mạch Liên. Chứ không thì mấy con yêu thú kia cũng đâu có ăn no rửng mỡ truy sát bọn họ tới như vậy. Còn có cả con ấu thú đuổi theo Lục Sát nữa. Nàng vẫn chưa có quên. Con ấu thú kia xuất hiện ngay sau Lục Sát. Nhìn bộ dạng Tiêu Dật bây giờ cho dù có như thế nào đi chăng nữa. Hắn cũng quyết tâm không có lấy ra Thiên Mạch Liên.
Trần Diệc thấy hỏi không ra kết quả, cũng không kiên trì nữa. Hắn nhìn thi thể đồng môn ở cách đó không xa mà cảm thấy bi thương. Bí cảnh này quá mức nguy hiểm. Ngay cả ngoài rìa mà vẫn có yêu thú cấp 7.
” Không ngờ vừa vào bí cảnh đã đụng phải hai con yêu thú cấp cao rồi.”
Hắn quay đầu lại nhìn thi thể hai con yêu thú kia một chút.
” Xem ra chúng ta càng phải thêm cẩn thận hơn nữa.”
Chúc Diêu tán đồng gật đầu,
” May con kia cũng chỉ là con non, nếu là….”
Khoan đã! Trong đầu Chúc Diêu liền nổi lên một suy nghĩ đáng sợ. Trong nháy mắt sắc mặt nàng liền tái nhợt, run lẩy bẩy chỉ vào hai cái thi thể yêu thú nằm ở kia.
” Chúng ta mới vừa giết một con ấu thú, một con mẹ, thế thì…. Cha nó đâu?”
Rống ~~~~
Một tiếng gầm rú quen thuộc vang lên giữa không trung như trả lời câu hỏi của nàng.
Ba người kia nghe thấy khuôn mặt liền trắng bệch.
Chết tiệt, vẫn còn con nữa!
———————–
” Trần Diệc, ngươi mang theo Vương Từ Chi chạy về phía cửa ra.”
Chúc Diêu trầm giọng nói,
” Tiêu Dật, Lục Sát các ngươi chạy sang phía bên trái, ta chạy sang phía bên phải. Mọi người chia ra làm 3 đường. Chạy!”
Tiêu Dật liền gật đầu. Hắn vội vàng nắm lấy Lục Sát đang còn ngẩn người ngự kiếm bay về phía bên trái. Lúc này, bọn họ không còn sức lực để chiến đấu nữa. Nếu như có thêm một con yêu thú nữa. Cho dù là yêu thú cấp 4. Thì bọn họ cũng không còn sức đánh trả chứ đừng nói tới yêu thú cấp 7. Vì vậy, tách nhau ra chạy trốn mới là thượng sách.
“Bánh bao sư muội, còn ngươi…”
Trần Diệc cũng gọi ra phi kiếm. Quay lại nhìn Chúc Diêu đang còn trọng thương mà do dự.
Chúc Diêu cũng không có quay đầu lại. Nàng gọi ra phi kiếm của mình, lạnh lùng nói,
” Ngươi nhanh chóng ra khỏi bí cảnh. Bất kể chuyện gì xảy ra thì cũng không được quay đầu lại.”
Trần Diệc hít một hơi. Nâng Vương Từ Chi ngất xỉu dậy, chạy về phía cửa ra.
Ngay lúc đó, Chúc Diêu cũng ngự kiếm bay về bên phải. Mới vừa rồi nàng cưỡng ép xuất ra kiếm ý khiến cho kinh mạch đứt đoạn. Lần này nàng lại cưỡng ép thúc dục linh khí. Vết thương liền rách ra dữ dội. Máu tươi không ngừng tuôn trào ra.
Hiện tại nàng cũng chỉ có thể hy vọng con yêu thú kia ngu ngu một chút. Nàng cố tình bảo mọi người phân tán ra. Một là dời đi mục tiêu của yêu thú. Hai là Lục Sát cũng không có bị thương. Chỉ cần nàng không muốn chết thì phi kiếm bay đi cũng thừa sức. Mà phương hướng Trần Diệc mang Vương Từ Chi rời đi thì cũng gần cửa ra bí cảnh. Con Yêu thú kia tất nhiên là không ra ngoài bí cảnh rồi. Còn nàng thì, mục tiêu nhỏ. Nên con yêu thú kia chắc cũng không có đuổi theo nàng…….
Rống ~~~~~
Mẹ cha nó chứ! Nó đuổi theo tới nơi rồi!
Chúc Diêu quay đầu nhìn lại thì thấy đằng sau có một con yêu thú cao tới 3 tầng lầu. Nó đuổi theo mà bụi bay mù mịt. Trong nháy mắt, nàng muốn đốt 100 ngọn nến để nâng cao vận khí cho mình.
Mẹ nó chứ! Nó đuổi nàng làm cái gì? Đừng bảo rằng do nó thấy nàng có một mình nên mới dám đuổi theo nàng nha! Thấy ta một mình nên dễ bắt nạt sao?
Vương Từ Chi khẩn trương hẳn lên. Hắn nắm lấy tay nàng.
” Dù sao chờ đợi cũng chết, chi bằng ta liều mạng một phen. “
“Ngươi sẽ chết!”
” Ta không chết được đâu!”
Chúc Diêu quay đầu lại cười cười. Rồi đưa tay sờ sờ đầu Vương Từ Chi theo thói quen,
” Tiểu hài tử xấu xa! Xem ta đây”
Vương Từ Chi nghe thấy vậy, liền mở to hai mắt ra giống như nghe thấy chuyện gì cực kỳ kinh hãi vậy. Hai con mắt của hắn nhìn nàng thẳng tắp. Từ trong đáy lòng hắn dâng lên sóng gợn.
Đột nhiên tay hắn nắm tay nàng càng chặt hơn:
“Ngươi là…”
Chúc Diêu xoay kiếm, thả lỏng chuôi kiếm rồi đập vào gáy hắn một cái. Mà Vương Từ Chi lúc này không khác gì cây cung hết đà. Trong nháy mắt hắn liền hôn mê bất tỉnh.
“Trần Diệc, chăm sóc cho hắn!”
Chúc Diêu mặc kệ ba người kinh ngạc. Nàng loạng choạng tiến về phía con yêu thú.
Nếu như hỏi 3 năm nay nàng theo sư phụ liều mạng luyện tập kiếm thuật, học xong nàng được cái gì?
Đó chính là quá chua… Tìm đánh!
————-
Chúc Diêu thúc dục tất cả linh khí còn lại, ngưng tụ vào thanh kiếm trên tay. Lôi quang trên thân kiếm có linh khí gia trì càng thêm to hơn. Nó cứ tiếp tục phình to ra mãi cho đến khi thành một thanh kiếm khổng lồ mới dừng lại.
Ở cái tình huống bây giờ, tất cả phép thuật cao thâm đều vô dụng. Chỉ có cứng đối cứng mới ăn thua.
Chúc Diêu phi thân lên. Giơ cao kiếm lên rồi bổ xuống một đường về phía Lăng Hỏa Thú đang còn ở chính giữa linh khí bạo động. Lôi quang tiếp xúc ngọn lửa màu đen nhất thời pháo lửa bốn phía. Đem ngọn lửa đang còn cháy bừng bừng kia dập xuống 1 nửa. Lôi điện là khắc tinh của yêu thú.
Ngoài trừ những con yêu thú trời sinh Lôi hệ ra thì tất cả những yêu thú còn lại đều bị nó khắc chế. Hiện tại, nàng cũng chỉ có thể dựa vào điều này để đánh cuộc liều mạng với nó.
Nhưng do nàng sử dụng bí quyết Dẫn Lôi Thuật trên phạm vi lớn, linh khí tiêu hao quá lớn. Cho nên bây giờ nàng cũng chỉ có thể liều mạng thúc dục sức lực cuối cùng liều chết mà thôi.
Mà càng tới gần yêu thú, lực lượng ngăn cản lại càng lớn. Do cơ thể không còn nhiều linh khí khiến cho nàng cảm giác toàn thân mình lúc này đau nhức.
Nhưng chuyện này cũng không làm nàng bận tâm nhiều. Cho dù khí huyết có trào dâng lên tới tận ngực, miệng phun ra một ngụm máu thì nàng cũng phải xông lên phía trước.
Nếu như nàng lui một nhịp, thì phía đằng sau chỉ có con đường chết.
Nàng không phải anh hùng, cũng không phải Thánh Mẫu. Cho nên không có chuyện hi sinh bản thân mình cứu sống người khác. Sở dĩ nàng liều mạng như vậy vì nàng biết mình chắc chắn không chết.
Không biết vì sao nàng cảm thấy chuyện mình sống lại lần trước cũng không phải là tình cờ. Vì vậy, coi như lần này nàng lại chết nữa, thì rồi cuối cùng nàng cũng trở về được thôi.
Kể từ sau khi nàng biết được nguyên nhân mình tới thế giới này. Đó chính là tu sửa ”BUG” Tiêu Dật. Thì nàng càng thêm vững tin với những suy nghĩ của mình.
Có thể nàng không cần làm những điều này. Bởi vì cho dù con yêu thú kia có tiến cấp thành công hay là thất bại thì tất cả mọi người ở đây đều phải chết.
Tiêu Dật vừa chết. Dĩ nhiên ”BUG” không còn tồn tại. Mà ”BUG” được sửa thì năm loại thuộc tính ”Linh” cũng sẽ không bị đưa tới thượng giới. Dĩ nhiên là nhiệm vụ hoàn thành rồi. Và có thể vì vậy mà nàng lại được trở về thế giới cũ của nàng.
Thế nhưng ở đây cũng không phải chỉ có một mình Tiêu Dật. Ở đâu còn có Trần Diệc, có Lục Sát. Và đặc biệt hơn nữa chính là Vương Từ Chi. Chính là hài tử nàng chăm sóc từ nhỏ đến lớn.
Nếu như nàng bỏ qua cái mạng nhỏ của tiểu hài tử xấu xa. Thì chuyện Vương đại phu nhờ vả mình chăm sóc cho hắn mà nàng không làm được. Cho dù Vương Đại Phu có chết thành quỷ cũng đâm chết nàng bằng được. Hắn sống thì hắn cũng phỉ nhổ nàng đến chết mới thôi. Vì vậy những chuyện như thế này nàng không được để xảy ra thì tốt hơn.
Nàng làm chuyện này không có quan hệ tới đạo nghĩa hay là đại cục. Đây là lương tâm của nàng, và cũng chính là con người của nàng.
Nàng là một người không có chí lớn. Sở dĩ nàng nâng kiếm lên. Chỉ vì một nguyên nhân duy nhất. Đó chính là nàng là một con người!
Dù linh khí hầu như khô kiệt. Nhưng trong lòng Chúc Diêu vẫn dâng lên một chiến ý vô hạn giống như ngọn đèn cạn dầu phút cuối bỗng bùng cháy dữ dội lên vậy.
Kiếm trong tay nàng do không còn linh khí cũng mất đi Lôi quang. Trong nháy mắt, thân ảnh Chúc Diêu liền bị ngọn lửa màu đen thôn phệ.
Ba người Trần Diệc nhìn thấy vậy đành cúi gầm mặt xót xa. Quả nhiên là trốn không thoát.
Đột nhiên một âm thanh lanh lảnh vang lên giữa không trung. Một đạo Thiểm Lôi màu trắng từ trong ngọn lửa màu đen kia phá không mà ra. Nó vọt thẳng lên giữa bầu trời. Sau đó nó hội tụ thành một con Phượng Hoàng Sấm Sét. Một con thần chim từ Lôi Điện tạo ra. Khi nó xuất hiện, nó quét tan tất cả khí thế tà mị quanh đây.
“Đây là…”
Trần Diệc trợn mắt há mồm nhìn con phượng hoàng đột nhiên xuất hiện.
“Là kiếm ý!”
Vẻ mặt Tiêu Dật tế nhị ngẩng đầu lên nhìn con phượng hoàng khí thế dũng mãnh kia.
” Nàng chợt lĩnh hội.”
“Kiếm… Kiếm ý?”
Trần Diệc càng thêm kinh ngạc. Kiếm ý không phải có hình dạng một thanh kiếm sao? Tại sao nó lại có hình dạng phượng hoàng?
Con Phượng Hoàng từ trên không trung vẩy đôi cánh Lôi Quang, từ trên bầu trời đáp xuống mặt đất. Nó đi thẳng về phía con yêu thú kia. Chỉ thấy ngọn lửa màu đen kia bị Lôi quang chạm vào liền tắt ngụm ngay lập tức. Mà con yêu thú kia thì bị khí thế của con phượng hoàng đè ép khiến cho không thể cử động nổi. Một trảo phượng hoàng hạ xuống. Trong phút chốc, con Lăng Hỏa thú đang còn cưỡng ép tiến cấp kia liền chết ngay tức khắc.
Sau đó, chim Phượng Hoàng lại hót lên một tiếng lanh lảnh vang vọng trời không. Thân hình màu trắng chậm rãi tiêu tan.
Trong nháy máy, Linh khí bạo động trong liền lắng xuống. Chỉ còn lại Chúc Diêu máu me khắp người đứng bên cạnh con yêu thú thịt nát xương tan kia.
Rốt cuộc thì Chúc Diêu không nhịn nổi nữa liền thở dốc ra. Từ trên miệng, toàn thân máu tươi chảy ra ào ào. Một ánh sáng màu trắng nhu hòa từ chiếc dây chuyền ở trên cổ lóe lên, chậm rãi chữa lành, khôi phục lại nhan sắc cho nàng.
Lần đầu tiên nàng biết được, con người có thể chảy máu nhiều như vậy. Rõ ràng nàng cảm thấy máu đã chảy hết rồi. Thế mà máu vẫn cứ tiếp tục ào ào chảy ra được tài thật.
Nàng lắc lư thân hình hai cái. Rồi bắt đầu ngã xuống mặt đất.
Lúc này mấy người Trần Diệc mới kịp phản ứng lại, vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng. Giúp khuôn mặt nàng khỏi phải cảnh cạp đất. Hắn kiểm tra nàng một chút. Phát hiện ra kinh mạch của nàng hầu như đứt đoạn. Ngay cả Kim Đan của nàng đều có dấu hiệu vỡ vụn rơi vào tình trạng nguy hiểm.
” Người còn chịu đựng được không? Bánh bao sư muội!”
Nghe thấy vậy, Chúc Diêu muốn phun một búng máu ra mặt đất, nhưng vẫn cố gắng nhịn lại. Bánh bao cái em gái nhà người à!
Khi nhìn thấy nàng như vậy, hắn nhịn không được liền truyền linh khí vào cho nàng. Nàng đành phải nhịn lại.
Lúc này Chúc Diêu chỉ còn lại một hơi thở. Cả người máu me bé bét. Thế nhưng thần sắc ba người vào lúc này lại khác nhau hoàn toàn.
Trần Diệc vào lúc này thì kinh ngạc. Hắn kinh ngạc bởi vì vị tiểu sư muội này trong nhóm của mọi người có thực lực yếu nhất. Nàng chỉ có tu vi Kim Đan sơ kỳ. Ngay từ lúc đầu, hắn còn lo lắng nàng sẽ liên lụy tới người khác. Không ngờ cuối cùng nàng lại là người cứu hắn.
Tiêu Dật thì khác. Hắn lâm vào trầm mặc. Nhớ lại hình ảnh con Phượng Hoàng Sấm Sét vừa mới xuất hiện kia, rồi nắm chặt hai tay lại. Lúc đầu, hắn vẫn luôn nghĩ rằng kiếm ý chính là một lợi kiếm từ ý niệm của tu giả mà ra. Thật không ngờ, kiếm ý vẫn còn có thể có hình thái như vậy.
Lục Sát thì vẫn còn chưa hoàn hồn lại. Cả người nàng vào lúc này run lên bần bật.
Về phần Vương Từ Chi…
Ừ… Hắn đang còn hôn mê, chưa có tỉnh dậy.
Chúc Diêu yên lặng kiểm tra mình lại một chút. Xem người mình có vết thương nào nặng không.
” Tiêu sư thúc, rốt cuộc các ngươi đã trêu chọc đầu yêu thú này kiểu gì khiến cho nó như vậy?”
Thấy Chúc Diêu có vẻ đỡ hơn một chút. Lúc này, Trần Diệc đột nhiên nhớ tới chuyện nguyên nhân gây ra nó. Hai con yêu thú này đúng là mẹ con. Đối với yêu thú cấp cao, khi sinh sản xong sẽ không có chuyện rời khỏi hang ổ của mình. Con Lăng Hỏa thú này cũng vậy. Nó cũng sẽ không có rời xa con của mình. Hơn nữa nếu như không đụng phải chuyện gì đặc biệt. Thì nó cũng sẽ không liều mạng tới như vậy.
Vẻ mặt Tiêu Dật liền hiện lên sự bối rối, sau đó hắn liền nghiêm mặt nói.
” Chúng ta phát hiện ra ở bên kia có Thấu Diệp Thảo. Vô tình chúng ta kinh động tới mẫu thú. Ta và Triệu sư điệt đánh không lại. Đang định rút lui. Ai ngờ rằng các ngươi lại giết chết con của nó. Chính vì vậy… nên con mẹ này mới đại phát ra hung tính.”
Trần Diệc nhíu mày hỏi thêm.
” Không phát hiện thêm cái gì nữa sao?”
” Quả thật không có”
Tiêu Dật kiên định lắc đầu.
Thế nhưng trong tâm Chúc Diêu lại thấy có chút lạnh lẽo. Nàng có thể khẳng định 100% rằng hắn đã lấy được Thiên Mạch Liên. Chứ không thì mấy con yêu thú kia cũng đâu có ăn no rửng mỡ truy sát bọn họ tới như vậy. Còn có cả con ấu thú đuổi theo Lục Sát nữa. Nàng vẫn chưa có quên. Con ấu thú kia xuất hiện ngay sau Lục Sát. Nhìn bộ dạng Tiêu Dật bây giờ cho dù có như thế nào đi chăng nữa. Hắn cũng quyết tâm không có lấy ra Thiên Mạch Liên.
Trần Diệc thấy hỏi không ra kết quả, cũng không kiên trì nữa. Hắn nhìn thi thể đồng môn ở cách đó không xa mà cảm thấy bi thương. Bí cảnh này quá mức nguy hiểm. Ngay cả ngoài rìa mà vẫn có yêu thú cấp 7.
” Không ngờ vừa vào bí cảnh đã đụng phải hai con yêu thú cấp cao rồi.”
Hắn quay đầu lại nhìn thi thể hai con yêu thú kia một chút.
” Xem ra chúng ta càng phải thêm cẩn thận hơn nữa.”
Chúc Diêu tán đồng gật đầu,
” May con kia cũng chỉ là con non, nếu là….”
Khoan đã! Trong đầu Chúc Diêu liền nổi lên một suy nghĩ đáng sợ. Trong nháy mắt sắc mặt nàng liền tái nhợt, run lẩy bẩy chỉ vào hai cái thi thể yêu thú nằm ở kia.
” Chúng ta mới vừa giết một con ấu thú, một con mẹ, thế thì…. Cha nó đâu?”
Rống ~~~~
Một tiếng gầm rú quen thuộc vang lên giữa không trung như trả lời câu hỏi của nàng.
Ba người kia nghe thấy khuôn mặt liền trắng bệch.
Chết tiệt, vẫn còn con nữa!
———————–
” Trần Diệc, ngươi mang theo Vương Từ Chi chạy về phía cửa ra.”
Chúc Diêu trầm giọng nói,
” Tiêu Dật, Lục Sát các ngươi chạy sang phía bên trái, ta chạy sang phía bên phải. Mọi người chia ra làm 3 đường. Chạy!”
Tiêu Dật liền gật đầu. Hắn vội vàng nắm lấy Lục Sát đang còn ngẩn người ngự kiếm bay về phía bên trái. Lúc này, bọn họ không còn sức lực để chiến đấu nữa. Nếu như có thêm một con yêu thú nữa. Cho dù là yêu thú cấp 4. Thì bọn họ cũng không còn sức đánh trả chứ đừng nói tới yêu thú cấp 7. Vì vậy, tách nhau ra chạy trốn mới là thượng sách.
“Bánh bao sư muội, còn ngươi…”
Trần Diệc cũng gọi ra phi kiếm. Quay lại nhìn Chúc Diêu đang còn trọng thương mà do dự.
Chúc Diêu cũng không có quay đầu lại. Nàng gọi ra phi kiếm của mình, lạnh lùng nói,
” Ngươi nhanh chóng ra khỏi bí cảnh. Bất kể chuyện gì xảy ra thì cũng không được quay đầu lại.”
Trần Diệc hít một hơi. Nâng Vương Từ Chi ngất xỉu dậy, chạy về phía cửa ra.
Ngay lúc đó, Chúc Diêu cũng ngự kiếm bay về bên phải. Mới vừa rồi nàng cưỡng ép xuất ra kiếm ý khiến cho kinh mạch đứt đoạn. Lần này nàng lại cưỡng ép thúc dục linh khí. Vết thương liền rách ra dữ dội. Máu tươi không ngừng tuôn trào ra.
Hiện tại nàng cũng chỉ có thể hy vọng con yêu thú kia ngu ngu một chút. Nàng cố tình bảo mọi người phân tán ra. Một là dời đi mục tiêu của yêu thú. Hai là Lục Sát cũng không có bị thương. Chỉ cần nàng không muốn chết thì phi kiếm bay đi cũng thừa sức. Mà phương hướng Trần Diệc mang Vương Từ Chi rời đi thì cũng gần cửa ra bí cảnh. Con Yêu thú kia tất nhiên là không ra ngoài bí cảnh rồi. Còn nàng thì, mục tiêu nhỏ. Nên con yêu thú kia chắc cũng không có đuổi theo nàng…….
Rống ~~~~~
Mẹ cha nó chứ! Nó đuổi theo tới nơi rồi!
Chúc Diêu quay đầu nhìn lại thì thấy đằng sau có một con yêu thú cao tới 3 tầng lầu. Nó đuổi theo mà bụi bay mù mịt. Trong nháy mắt, nàng muốn đốt 100 ngọn nến để nâng cao vận khí cho mình.
Mẹ nó chứ! Nó đuổi nàng làm cái gì? Đừng bảo rằng do nó thấy nàng có một mình nên mới dám đuổi theo nàng nha! Thấy ta một mình nên dễ bắt nạt sao?
/66
|