Cô cùng họ về kí túc xá, cô vẫn đi sau họ không hiểu sao khi nhìn vào bóng lưng phía trước cô cảm thấy thật sự rất an toàn. Bỗng cô nhớ đến chuyện tối hôm đó, chạy đến trước mặt anh. thì bị anh trêu ngay:-Chán đi phía sau người ta rồi à ?
-Không phải, chỉ là tôi muốn cảm ơn anh chuyện tối qua. Cảm ơn anh đã cõng tôi về.
-Cảm ơn gì mà không thành tâm chút nào_ Anh bĩu môi
-Cảm ơn anh, Vương Tuấn khải.
Cô vừa chạy theo vừa cảm ơn rối rít như là muốn thể hiện lòng thành tâm của mình . Trên gương mặt của ai kia dần vẽ lên một nụ cười mãn nguyện. Còn hai con người đi hai bên thì không ngừng chửi rủa: < Tại sao chứ...>
Vừa về kí túc xá cô mới sực nhớ ra hôm nay bố phải tiếp tục chuyến công tác tại Úc.
-Thiên Tỉ cho em mượn điện thoại.
-Làm gì vậy?
-Em muốn tạm biệt bố. Bố không nói gì với em có nghĩa là ông không muốn em ra sân bay tiễn ông vì ông sợ em buồn. Em muốn nói vài điều với bố
Cậu liền lấy điện thoại ra đưa cho cô. Cô vội vàng bấm số của ông Hoàng
-Thiên Tỉ cháu gọi ta có việc gì thế
-Bố ! là tiểu Nguyệt đây. bố xấu lắm nhé đi mà không nói với con câu nào._ Cô trách ông
-Con gái à! ta xin lỗi vì ta không muốn con buồn
-Không sao ạ! đổi lại lời xin lỗi đó bố hãy hứa với con một việc, có được không ạ ?
-Được rồi việc gì con nói xem nào?
-Đơn giản lắm ạ ! chỉ cần bố giữ gìn sức khỏe ăn uống đầy đủ không thức khuya...v...v.... _ Cô nói một tràng không ngừng nghỉ
-Bố biết rồi con cũng vậy phải giữ gìn sức khỏe đấy! thôi đến giờ lên máy bay rồi bố đi đây con gái ở lại bảo trọng nhé!
-Vâng ạ !
Sau tiếng tút dài cô trả điện thoại lại cho Thiên Tỉ: cảm ơn anh nhiều lắm nói rồi cô quệt nhanh giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Trong khoảnh khắc đó cậu rất muốn đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đó nhưng lý trí bảo cậu không thể. Cô bước thật nhanh vào phòng trong lòng trống. Cô bỗng nhớ đến ánh mắt tin tưởng của bố lúc ông giao việc cho cô dường như ông rất kì vọng ở cô. Cô không thể làm ông thất vọng được. Tiểu Nguyệt lật cuốn sổ công việc một quản lý cần làm và phải làm mà lúc nãy chị Hoa đưa cho cô. Và bắt đầu ôm chiếc láp top mà bố mua cho cô hôm nọ lên mạng tìm hiểu về TFBoys nhờ vậy mà cô mới biết sức ảnh hưởng của họ vô cùng lớn từ đó cô mới ý thức được trách nhiệm của mình. Cẩn thận lập ra một thời gian biểu cho bản thân. Cô quyết tâm phải làm cho bằng được. Và cô cũng lập ra một lịch làm việc cụ thể cho TFBoys.
-Cuối cùng cũng xong. _ Cô vươn vai sau một tiếng ngồi ghi ghi chép chép. Chạy thật nhanh xuống phòng khách, ngồi xuống trước mặt ba người con trai đẹp như hoa làm cô không khỏi hồi hộp. Cẩn thận đặt tờ giấy ghi chép lịch làm việc của ba người xuống bàn. Tuấn Khải nhíu mày hỏi :
-Cái gì đây?
-Lịch làm việc của các anh trong tuần tới_Cô nhìn họ bằng ánh mắt trông đợi
Vương Nguyên cầm tờ giấy lên đọc rồi đưa ra một kết luận : Tốt ! Lịch làm việc không quá dày đặc cũng không quá thưa thớt . Cô vui vẻ ra mặt nhưng niềm vui nhỏ bé của cô bị dập tắt bằng một câu nói vô tâm của Tuấn Khải:
-Cô mau đi tắm đi, con gái gì mà ở dơ thấy sợ !
-Hơ..hơ... Tôi vừa tắm hôm nọ mà chưa cần tắm đâu tôi vẫn sạch lắm_ Cô tỉnh bơ đáp
-Giờ cô muốn tự mình đi tắm hay muốn tôi tắm giúp _ Anh nói như vừa châm chọc vừa đe dọa làm cho khuôn mặt của cô đỏ bừng
-Đi ngay đây! giờ tôi đi tắm không được đi theo tôi đó _ Cô lườm cả ba người
-Cô nghĩ ai cũng như cô chắc ?_Anh đá lại
-Hứ... Không thèm nó chuyện với anh nữa
Nói rồi cô quay lưng bỏ đi sau khi bóng của cô khuất sau cánh cửa thì cũng là lúc các anh nằm bò ra sàn cười lê lết vì khuôn mặt của cô lúc nãy thật sự rất buồn cười.
-Không phải, chỉ là tôi muốn cảm ơn anh chuyện tối qua. Cảm ơn anh đã cõng tôi về.
-Cảm ơn gì mà không thành tâm chút nào_ Anh bĩu môi
-Cảm ơn anh, Vương Tuấn khải.
Cô vừa chạy theo vừa cảm ơn rối rít như là muốn thể hiện lòng thành tâm của mình . Trên gương mặt của ai kia dần vẽ lên một nụ cười mãn nguyện. Còn hai con người đi hai bên thì không ngừng chửi rủa: < Tại sao chứ...>
Vừa về kí túc xá cô mới sực nhớ ra hôm nay bố phải tiếp tục chuyến công tác tại Úc.
-Thiên Tỉ cho em mượn điện thoại.
-Làm gì vậy?
-Em muốn tạm biệt bố. Bố không nói gì với em có nghĩa là ông không muốn em ra sân bay tiễn ông vì ông sợ em buồn. Em muốn nói vài điều với bố
Cậu liền lấy điện thoại ra đưa cho cô. Cô vội vàng bấm số của ông Hoàng
-Thiên Tỉ cháu gọi ta có việc gì thế
-Bố ! là tiểu Nguyệt đây. bố xấu lắm nhé đi mà không nói với con câu nào._ Cô trách ông
-Con gái à! ta xin lỗi vì ta không muốn con buồn
-Không sao ạ! đổi lại lời xin lỗi đó bố hãy hứa với con một việc, có được không ạ ?
-Được rồi việc gì con nói xem nào?
-Đơn giản lắm ạ ! chỉ cần bố giữ gìn sức khỏe ăn uống đầy đủ không thức khuya...v...v.... _ Cô nói một tràng không ngừng nghỉ
-Bố biết rồi con cũng vậy phải giữ gìn sức khỏe đấy! thôi đến giờ lên máy bay rồi bố đi đây con gái ở lại bảo trọng nhé!
-Vâng ạ !
Sau tiếng tút dài cô trả điện thoại lại cho Thiên Tỉ: cảm ơn anh nhiều lắm nói rồi cô quệt nhanh giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Trong khoảnh khắc đó cậu rất muốn đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đó nhưng lý trí bảo cậu không thể. Cô bước thật nhanh vào phòng trong lòng trống. Cô bỗng nhớ đến ánh mắt tin tưởng của bố lúc ông giao việc cho cô dường như ông rất kì vọng ở cô. Cô không thể làm ông thất vọng được. Tiểu Nguyệt lật cuốn sổ công việc một quản lý cần làm và phải làm mà lúc nãy chị Hoa đưa cho cô. Và bắt đầu ôm chiếc láp top mà bố mua cho cô hôm nọ lên mạng tìm hiểu về TFBoys nhờ vậy mà cô mới biết sức ảnh hưởng của họ vô cùng lớn từ đó cô mới ý thức được trách nhiệm của mình. Cẩn thận lập ra một thời gian biểu cho bản thân. Cô quyết tâm phải làm cho bằng được. Và cô cũng lập ra một lịch làm việc cụ thể cho TFBoys.
-Cuối cùng cũng xong. _ Cô vươn vai sau một tiếng ngồi ghi ghi chép chép. Chạy thật nhanh xuống phòng khách, ngồi xuống trước mặt ba người con trai đẹp như hoa làm cô không khỏi hồi hộp. Cẩn thận đặt tờ giấy ghi chép lịch làm việc của ba người xuống bàn. Tuấn Khải nhíu mày hỏi :
-Cái gì đây?
-Lịch làm việc của các anh trong tuần tới_Cô nhìn họ bằng ánh mắt trông đợi
Vương Nguyên cầm tờ giấy lên đọc rồi đưa ra một kết luận : Tốt ! Lịch làm việc không quá dày đặc cũng không quá thưa thớt . Cô vui vẻ ra mặt nhưng niềm vui nhỏ bé của cô bị dập tắt bằng một câu nói vô tâm của Tuấn Khải:
-Cô mau đi tắm đi, con gái gì mà ở dơ thấy sợ !
-Hơ..hơ... Tôi vừa tắm hôm nọ mà chưa cần tắm đâu tôi vẫn sạch lắm_ Cô tỉnh bơ đáp
-Giờ cô muốn tự mình đi tắm hay muốn tôi tắm giúp _ Anh nói như vừa châm chọc vừa đe dọa làm cho khuôn mặt của cô đỏ bừng
-Đi ngay đây! giờ tôi đi tắm không được đi theo tôi đó _ Cô lườm cả ba người
-Cô nghĩ ai cũng như cô chắc ?_Anh đá lại
-Hứ... Không thèm nó chuyện với anh nữa
Nói rồi cô quay lưng bỏ đi sau khi bóng của cô khuất sau cánh cửa thì cũng là lúc các anh nằm bò ra sàn cười lê lết vì khuôn mặt của cô lúc nãy thật sự rất buồn cười.
/30
|