Reng...Reng ... tiếng đồng hồ báo thức reo inh ỏi mà ai đó vẫn chùm chăn kín mít không chịu dậy . -Ánh Nguyệt à ...bảo bối à dậy đi học thôi !
-Khò...Khò...
Bà nội gọi mãi mà cô vẫn không chịu đậy . Lát sau ba cô vào :
-Con gái à !...Trễ học rồi đó đậy đi
Vừa nghe tới chữ trễ học cô đã tung chăn tung gối chạy vào nhà vệ sinh làm vscn. Bố cô chỉ biết lắc đầu cười khổ .
-trễ rồi , trễ rồi bố ơi ! help me !help meeee...
-Không sao con đừng vội ! ở đây 8h mới bắt đầu vào học
Một câu nói của ông Hoàng làm cô tá hỏa :
-Ở đây sướng ghê bố nhở !tận 8h mới vào học còn ở VN 7h đã vào học rồi
-hahahaha con gái ơi là con gái !
Ngôi trường cô chuẩn bị theo học là ngôi trường lớn nhất nhì thành phố : trường Bát Trung .Vì bố của cô là chủ tịch của công ty gì đó tên loằn ngoằn rối rắm khó đọc ( cô cũng chả thèm nhớ )nên phải đi làm sớm vì vậy ông Lý là người đưa cô đi học. Đồng phục trường cô khá đơn giản. Nữ thì sơ mi trắng váy caro, nam thì áo sơ mi trắng giống nữ quần đen .Sau khi làm thủ tục nhận lớp xong xuôi cô theo GVCN về lớp. Đến trước cửa lớp cô bảo :
-Em đợi cô một lát nhé !
Tiếng Trung mặc dù có biết nhưng cô vẫn khá chật vật trong việc giao tiếp (ở VN tận 16 năm còn gì )
Cô giáo vào lớp nói gì đó rồi ra hiệu cho cô vào. Bước vào lớp nhìn những khuôn mặt lạ hoắc làm cô không khỏi sợ hãi :
-Xin chào ! mình là... là ....
Lúc này tự dưng vốn tiếng Trung của cô bay đi đâu mất ngay cả cái tên của mình cũng không biết đọc ra sao.Dưới lớp đã vang lên những tiếng xì xào làm cô càng căng thẳng hơn. thấy vậy cô giáo liền bảo :
-Được rồi em về chỗ của mình đi!
Cô giáo ra hiệu bảo cô ngồi bàn cuối . Cô cúi mặt đi thẳng xuống chỗ ngồi .
-À bạn ấy tên là Hoàng Ánh Nguyệt. Là người Việt gốc Trung . Cô mong trong thời gian tới các em sẽ giúp đỡ bạn trong học tập .
Cô giáo vừa dứt lời thì cả lớp Ồ lên một tiếng rồi đồng loạt quay sang nhìn cô.Điều này làm cô hơi không được thoải mái :'Chỉ là người Việt thôi mà có gì đâu nhĩ ? cô lẩm bẩm trong miệng. Cô bạn ở bàn trên quay xuống :
-Cậu là Ánh Nguyệt à ? tên cậu hay thật đó!
Cô chỉ ngượng ngùng đáp :
- Cảm ơn cậu !
-Từ giờ chúng ta chính thức trở thành bạn nhé !
Cô bạn đó chìa tay ra trước mặt Ánh Nguyệt cô nắm lấy tay của cô bạn mới quen và cười tươi nhất có thể :
-chính thức trở thành bạn hihi...
-Ô cậu nói giọng lơ lớ nghe vui thế nhỉ! à mà quên xin tự giới thiệu mình là Chu Gia Hân.
- ừm hihi..
Thế là nguyên cả buổi hai đứa cứ nhìn nhau cười suốt làm giáo viên nhắc nhở không biết bao nhiêu lần. Kết thúc buổi học đầu tiên cô cho là khá ổn. Nhưng khi ra tới cổng cô chả thấy ông Lý đâu thế là cô quyết định cuốc bộ về nhà. Nhưng đi mãi mà chẳng tới nhà . đến lúc này cô xác định là mình đã bị lạc. Chẳng biết phải làm sao cô chạy tới chạy lui tìm người giúp nhưng ai cũng : Xin lỗi tôi đang bận cuối cùng cô ngồi xuống bên vệ đường khóc thút thít thì :
-Ê ! sao khóc thế !
-Lạc rồi hu...hu..hu _Cô nói mà chẳng thèm nhìn ba chàng trai ở trước mặt
-thế sao không tìm người giúp?
-Ô hay nếu tìm được thì tôi còn ngồi ở đây không chứ ? hu hu hu
-Thôi nìn đi để bọn anh đưa em về
Cô mở to mắt hết cỡ hét lên : Thật không ? cảm ơn ,cảm ơn nhiều !
- Thế nhà em ở đâu ?
-Ơ ...huhuhuh oaoao...
-Sao nữa?
-Quên địa chỉ nhà rồi huhu phải làm sao bây giờ ? help me huhu
Tới lúc này cả ba chàng trai của chúng ta cũng phải chịu thua: thế thì chịu ! không có địa chỉ nhà làm sao mà tìm! thôi chúng ta về ! Câu nói này vừa thốt ra thì cô đã nhảy dựng lên:
-không được ! các anh thật là nhẫn tâm huhuhu....
Anh chàng lớn tuổi nhất vò đầu bứt tóc : Vậy bố cô tên gì? đừng nói là không biết nữa nhé !
-Cái này thì biết bố, họ Hoàng tên Phong
-HOÀNG PHONG !!!
Cả ba anh chàng hét lớn cũng may là ở đây vắng người . Cô gật đầu lia lịa : Đúng đúng bố tôi là Hoàng Phong , các anh quen bố tôi à ?
Cả ba ra hiệu cho cô đi theo mình. Cô lẽo đẽo đi theo sau lưng họ bỗng dưng cô đưa tay ra nắm lấy cặp của anh chàng dáng cao cao khiến anh ta giật mình quay lại hỏi :
-Lại có chuyện gì nữa ?
-Tôi sợ lạc !
-Hazzz rắc rối !
Họ dẫn cô đến một khu chung cư nhìn hơi quen .
-Ổ hahah cảm ơn ba người nhiều lắm cuối cùng cũng về đến nhà ! à mà đến giờ tôi chưa biết tên của các anh
-Tôi là Vương Tuấn Khải
-Tôi là Dịch Dương Thiên Tỉ
-Anh là Vương Nguyên
-Xin tự giới thiệu tôi là Hoàng Ánh Nguyệt cảm ơn các anh nhiều lắm . Tạm biệt !
Thế là những con người ấy đã gặp nhau. liệu họ còn có duyên gặp lại không (cái này thì chỉ có trời mới biết chứ tg không biết ) mời đón xem chương sau . *Cảm ơn các bạn đã ủng hộ tg. Hứa sẽ không làm mọi người thất vọng*
-Khò...Khò...
Bà nội gọi mãi mà cô vẫn không chịu đậy . Lát sau ba cô vào :
-Con gái à !...Trễ học rồi đó đậy đi
Vừa nghe tới chữ trễ học cô đã tung chăn tung gối chạy vào nhà vệ sinh làm vscn. Bố cô chỉ biết lắc đầu cười khổ .
-trễ rồi , trễ rồi bố ơi ! help me !help meeee...
-Không sao con đừng vội ! ở đây 8h mới bắt đầu vào học
Một câu nói của ông Hoàng làm cô tá hỏa :
-Ở đây sướng ghê bố nhở !tận 8h mới vào học còn ở VN 7h đã vào học rồi
-hahahaha con gái ơi là con gái !
Ngôi trường cô chuẩn bị theo học là ngôi trường lớn nhất nhì thành phố : trường Bát Trung .Vì bố của cô là chủ tịch của công ty gì đó tên loằn ngoằn rối rắm khó đọc ( cô cũng chả thèm nhớ )nên phải đi làm sớm vì vậy ông Lý là người đưa cô đi học. Đồng phục trường cô khá đơn giản. Nữ thì sơ mi trắng váy caro, nam thì áo sơ mi trắng giống nữ quần đen .Sau khi làm thủ tục nhận lớp xong xuôi cô theo GVCN về lớp. Đến trước cửa lớp cô bảo :
-Em đợi cô một lát nhé !
Tiếng Trung mặc dù có biết nhưng cô vẫn khá chật vật trong việc giao tiếp (ở VN tận 16 năm còn gì )
Cô giáo vào lớp nói gì đó rồi ra hiệu cho cô vào. Bước vào lớp nhìn những khuôn mặt lạ hoắc làm cô không khỏi sợ hãi :
-Xin chào ! mình là... là ....
Lúc này tự dưng vốn tiếng Trung của cô bay đi đâu mất ngay cả cái tên của mình cũng không biết đọc ra sao.Dưới lớp đã vang lên những tiếng xì xào làm cô càng căng thẳng hơn. thấy vậy cô giáo liền bảo :
-Được rồi em về chỗ của mình đi!
Cô giáo ra hiệu bảo cô ngồi bàn cuối . Cô cúi mặt đi thẳng xuống chỗ ngồi .
-À bạn ấy tên là Hoàng Ánh Nguyệt. Là người Việt gốc Trung . Cô mong trong thời gian tới các em sẽ giúp đỡ bạn trong học tập .
Cô giáo vừa dứt lời thì cả lớp Ồ lên một tiếng rồi đồng loạt quay sang nhìn cô.Điều này làm cô hơi không được thoải mái :'Chỉ là người Việt thôi mà có gì đâu nhĩ ? cô lẩm bẩm trong miệng. Cô bạn ở bàn trên quay xuống :
-Cậu là Ánh Nguyệt à ? tên cậu hay thật đó!
Cô chỉ ngượng ngùng đáp :
- Cảm ơn cậu !
-Từ giờ chúng ta chính thức trở thành bạn nhé !
Cô bạn đó chìa tay ra trước mặt Ánh Nguyệt cô nắm lấy tay của cô bạn mới quen và cười tươi nhất có thể :
-chính thức trở thành bạn hihi...
-Ô cậu nói giọng lơ lớ nghe vui thế nhỉ! à mà quên xin tự giới thiệu mình là Chu Gia Hân.
- ừm hihi..
Thế là nguyên cả buổi hai đứa cứ nhìn nhau cười suốt làm giáo viên nhắc nhở không biết bao nhiêu lần. Kết thúc buổi học đầu tiên cô cho là khá ổn. Nhưng khi ra tới cổng cô chả thấy ông Lý đâu thế là cô quyết định cuốc bộ về nhà. Nhưng đi mãi mà chẳng tới nhà . đến lúc này cô xác định là mình đã bị lạc. Chẳng biết phải làm sao cô chạy tới chạy lui tìm người giúp nhưng ai cũng : Xin lỗi tôi đang bận cuối cùng cô ngồi xuống bên vệ đường khóc thút thít thì :
-Ê ! sao khóc thế !
-Lạc rồi hu...hu..hu _Cô nói mà chẳng thèm nhìn ba chàng trai ở trước mặt
-thế sao không tìm người giúp?
-Ô hay nếu tìm được thì tôi còn ngồi ở đây không chứ ? hu hu hu
-Thôi nìn đi để bọn anh đưa em về
Cô mở to mắt hết cỡ hét lên : Thật không ? cảm ơn ,cảm ơn nhiều !
- Thế nhà em ở đâu ?
-Ơ ...huhuhuh oaoao...
-Sao nữa?
-Quên địa chỉ nhà rồi huhu phải làm sao bây giờ ? help me huhu
Tới lúc này cả ba chàng trai của chúng ta cũng phải chịu thua: thế thì chịu ! không có địa chỉ nhà làm sao mà tìm! thôi chúng ta về ! Câu nói này vừa thốt ra thì cô đã nhảy dựng lên:
-không được ! các anh thật là nhẫn tâm huhuhu....
Anh chàng lớn tuổi nhất vò đầu bứt tóc : Vậy bố cô tên gì? đừng nói là không biết nữa nhé !
-Cái này thì biết bố, họ Hoàng tên Phong
-HOÀNG PHONG !!!
Cả ba anh chàng hét lớn cũng may là ở đây vắng người . Cô gật đầu lia lịa : Đúng đúng bố tôi là Hoàng Phong , các anh quen bố tôi à ?
Cả ba ra hiệu cho cô đi theo mình. Cô lẽo đẽo đi theo sau lưng họ bỗng dưng cô đưa tay ra nắm lấy cặp của anh chàng dáng cao cao khiến anh ta giật mình quay lại hỏi :
-Lại có chuyện gì nữa ?
-Tôi sợ lạc !
-Hazzz rắc rối !
Họ dẫn cô đến một khu chung cư nhìn hơi quen .
-Ổ hahah cảm ơn ba người nhiều lắm cuối cùng cũng về đến nhà ! à mà đến giờ tôi chưa biết tên của các anh
-Tôi là Vương Tuấn Khải
-Tôi là Dịch Dương Thiên Tỉ
-Anh là Vương Nguyên
-Xin tự giới thiệu tôi là Hoàng Ánh Nguyệt cảm ơn các anh nhiều lắm . Tạm biệt !
Thế là những con người ấy đã gặp nhau. liệu họ còn có duyên gặp lại không (cái này thì chỉ có trời mới biết chứ tg không biết ) mời đón xem chương sau . *Cảm ơn các bạn đã ủng hộ tg. Hứa sẽ không làm mọi người thất vọng*
/30
|