“Ò e ò e ò eeeeee…”
Tiếng chuông điện thoại báo thức nhắc cậu đã đến giờ tỉnh giấc nồng.
Cậu nhoài người đưa tay tắt chuông điện thoại, định ngủ thêm chút nữa thì
“Reng reng rengggggg”
Đến lượt chuông đồng hồ báo thức biểu tình chủ.
-Haiz… _ tiếng chuông kêu nhức cả óc.
Cậu vò đầu bứt tóc rồi cũng tắt chuông đồng hồ, lúc tắt xong cũng là lúc cậu tỉnh hẳn. Ngáp rách mép một cái rồi cậu mới vào WC, lúc ra cậu lại tràn trề sức sống (vì sắp có trò để phá mà, tối qua cậu sợ sáng nay dậy muộn nên đặt chuông báo thức ở đồng hồ rồi cả điện thoại luôn mới giám đi ngủ)
Thay đồ, chuẩn bị xong mọi thứ cậu xách cặp và túi đồ đã chuẩn bị sẵn tối qua xuống nhà.
-Con đi học nha ngoại! _ cậu vừa chạy vừa nhanh miệng chào ngoại.
-Ơ… ăn cơm đã Bảo?
-Dạ thôi, con đi luôn ngoại ah. _ cậu đeo cặp, bỏ túi đồ vào giỏ xe rồi phóng thẳng.
-Này, Bảo Bảo! _ Ngoại chạy ra nhưng không kịp mất rồi, không còn bóng dáng cậu mà thay vào đó là lớp bụi đang tan dần của cậu để lại. –Haiz… làm gì mà gấp vậy không biết? Chậc… chả hiểu thanh niên bây giờ nữa.
Cậu hào hứng đến mức vừa đi còn vừa huýt sáo nữa.
Đến trường, như thường lệ cậu đưa xe vào gửi nhưng thay vì vào lớp luôn như mọi khi cậu lại đi vào cầu thang để lên lầu trên, may mắn thay lầu này dành cho các phòng lí hóa sinh nên ít người qua lại.
Thấy cô từ cổng bước vào cậu rên lên vì sướng *Hờhờ hay lắm!*
Cô vừa bước tới cửa lớp đầu tiên của dãy hành lang thì…
“Tóp” _ một quả bong bóng đầy nước lạnh rơi xuống vai trái cô.
*Ay ya! Hụt xíu rùi* _ cậu hơi tiếc quả đầu. *Không sao, còn nhiều mà em*
Cô tức giận, quát lên:
-Đứa nào vậy? Sao giám… _ chưa nói hết câu thì thêm một quả bóng nữa rớt trúng đầu cô nhưng lần này là nước màu, thứ nước đỏ ấy loang ra tóc, mặt rồi nhanh chóng chảy xuống áo cô. Trông cô đến thương, chả khác nào con chuột nhếch nhác cả.
Nhìn xuống áo mình, cô tức điên lên, nghiến răng trèo trẹo:
-Hừhừ…?
Cậu cười sung sướng trên lầu *Tội nghiệp, hahaha… thôi kệ. Này thì quả cuối nhé!*
Cô ngẩng mặt lên định xem thủ phạm là ai thì…
“A lê hớp” _ ngập trong miệng toàn là thứ bột xột xạt, mặt, mắt, mũi,… đều toàn một màu trắng xóa.
Đó là quả bóng cậu đã nhồi đầy bột mì vào, trông cô lúc này như chú tôm lăn bột đã sẵn sàng nhảy vào chảo dầu “bơi” vậy.
Nhổ hết bột ra, cô nắm chặt hai tay gồng lên, hét to:
-AAAAAAAAAAAA _ trong lớp song Lâm nghe thấy tiếng hét thất thanh của cô cùng chạy ra.
Cả hai cùng ngó nghiêng mà không thấy cô đâu.
-Chắc cậu nghe nhầm rồi, có thấy ai đâu? _ Hoàng Lâm nói.
-Không, rõ ràng là có tiếng nó mà! _ Kì Lâm quả quyết.
Quay người lại định vào trong lớp thì hai người thấy từ đầu hồi dãy hành lang có một người đang lấm lem, nhếch nhác, mặt mũi trắng xóa đứng đó.
-Ặc… cái gì vậy? Ma ah? _ Hoàng Lâm tròn mắt.
-Ban ngày ban mặt thì lấy đâu ra ma với quỷ! _ Kì Lâm nói.
Kì Lâm thấy dáng người quen quen, nhìn xuống cái cặp có treo cái móc khóa độc nhất vô nhị của nó đan dành riêng cô thì không sai vào đâu được. Kì Lâm vội chạy đến chỗ cô, Hoàng Lâm thấy nó chạy cũng chạy theo.
-Na, sao mày…? _Kì Lâm không nói tiếp mà chỉ tay vào người cô một lượt từ trên xuống dưới.
-Hí… híhí…híhíhí. _ Hoàng Lâm trông bộ dạng cô mà không nhịn được cười nhưng phải nén xuống vì sợ cô quê độ. Càng nhịn lại càng không chịu nổi, thế là cứ “hí” lên từng hồi.
Đúng lúc ấy cậu chậm rãi bước xuống nấc bậc thang cuối cùng.
-Good morning! Chúc một ngày vui vẻ. _ cậu chào. –Ô ai vậy? Chậc chậc kinh quá.
Thấy bộ dạng cô cậu bỉu môi.
-Cậu… hừ… là cậu phải không? _ cô rít qua kẽ răng.
-Tôi? _ cậu cười khảy. –Tôi sao cơ?
-Giám làm mà không giám nhận ah? Rùa quá đấy!
-Ok, đúng thì sao? _ cậu vênh mặt.
Cô chạy lại túm lấy cổ áo cậu (bạo lực quá đi mà), giơ tay định cho cậu một cú đấm thì song Lâm vội cản lại.
-Ấy ấy, đừng nóng! _ Hoàng Lâm kéo tay cô ra khỏi áo cậu, giữ lấy vai cô, còn Kì Lâm thì ôm lấy eo cô kéo ra (công nhận lúc này cô khỏe thật) nhưng cô vùng vẫy không chịu khuất phục cứ giổ lên.
-Bỏ ra, có bỏ ra không thì bảo? _ cô quát.
Hai đứa đều sợ cô điên lên rồi không kìm chế nổi nên không giám bỏ, cứ ghì cô lại.
Chả hiểu mô tê chi nhưng chuồn là thượng sách, hai người liên tục ra hiệu cho cậu đi đi nhưng phớt lờ cậu vẫn dửng dưng đứng đó.
-Không sao, bỏ cô ta ra đi! Để xem cô ta định làm gì nào. _ cậu nói.
Song Lâm tức đến phụt máu mất, nãy giờ hai người cố cứu cậu mà lại được cậu đáp trả thế này đây.
-Cậu điên hay thần kinh nát thần tính vậy hả? _ Kì Lâm tức giận.
-Tôi không sao, cứ bỏ cô ta ra đi. _ cậu nói rồi đút tay vào túi.
-Được, cậu thích thì tôi chiều!
Kì Lâm bỏ tay khỏi eo cô ra, rồi hất mặt với Hoàng Lâm ý bảo cũng bỏ ra đi.
Hai người vừa buông tay, cô hực hực lửa bước đến cậu.
-Trước khi cô muốn trả thù tôi thì để tôi nhắc cô một chuyện để cô nhớ nhé!
-Đồ khốn! Định câu giờ hả? Không có đâu.
-Cô nhanh quên vậy sao? Tốc độ sánh kịp với gà rồi đấy.
-Cậu nói gì? Gà ư? Cậu muốn chết đây mà. _ định xử đẹp cậu thì cậu lại lên tiếng.
-Cô đã quên trận cầu hôm bữa sao?
Nghe đến cầu cô khựng lại.
-Cầu? Hồi nào?
-Công viên, chủ nhật vừa qua.
Nhớ lại, cô tiếp:
-Ahhhhh, thì sao? _ cô ah một tiếng rồi lại trợn mắt lên.
-“Quân tử nhất ngôn!”, nhớ chứ? _ cậu tiếp.
Cô nheo mày nhớ lại… (cô cũng dễ bị xỏ mũi ghê!)
** “-Nếu ai thua thì từ nay người thắng có chọc phá như thế nào cũng không được trả đũa, ok?
-Tôi sợ cậu chắc.
-Quân tử nhất ngôn!”**
-Nhớ! _ cô gằn giọng.
-Tốt, vậy tôi đi được chưa? _ cậu ghé gần lại mặt cô nói.
Cô ức lắm nhưng không làm gì được vì đã hứa kèo rồi sao cưa bỏ được, hơn nữa cô lại là người trọng chữ “tín”.
-Hứ! _ cô mấm chặt môi muốn bật máu kìm lại cơn tức giận, ngoảnh mặt đi.
Cậu xoay người bước đi, tay đút túi môi lại chu lên huýt sáo.
-Ah quên, đã biết sợ chưa? Nếu rồi thì về tắm gội sạch sẽ rồi đến đây gọi anh một tiếng nhé.
-Hưk… _ cô cười nhạt. –Cậu nghĩ sao?
-Òooo. Vậy tôi đi nhé! _ cậu lại tiếp tục huýt sáo.
Song Lâm đứng đó nghe cô cậu nói mà không hiểu gì, nào là “trận cầu” rồi cái gì mà… “quân tử…” gì gì đó.
-Tôi đi xem có chuyện gì, cậu lo cho Na nha. _ thấy cậu bỏ đi, Hoàng Lâm chạy theo.
-Chuyện là sao? _ Hoàng Lâm vừa theo cậu vừa hỏi.
Đang nhớ lại bộ dạng cô lúc nãy nên cậu không trả lời, Hoàng LÂm cứ lẽo đẽo theo sau mà cậu không thèm nói. Hoàng Lâm dang tay ngán đường cậu lại.
-Tóm lại là thế nào? Bác nói em nghe coi.
-Ok, em nghe kĩ nhé! _ cậu khoác tay lên vai Hoàng Lâm vừa đi vào lớp vừa kể.
–Ha hahahahahaaaaaaa… _ hai cậu cùng cười phá lên khi nghe xong chuyện.
-Thảo nào hôm qua Bảo nhà ta mạnh mồm thế. _ Hoàng Lâm nói.
Vừa lúc nói xong thì cô và Kì Lâm bước vào, thấy Hoàng Lâm đang cười hơ hớ nó bực mình gườm Hoàng Lâm đến cháy mắt rồi mới vào chỗ ngồi.
Những đứa khác thì không thể rời mắt khỏi cô nhìn cô như người thời Babilon cổ vậy.
*Đầu thì ướt nhẹp bết lại, không biết cô kiếm đâu ra bộ đồ mà… quần thì ngắn tủn cộc ngốc lại là đồ thể dục nữa, còn đóng thêm một áo khoác thể dục trong cái thời tiết nóng hực hực TB từ 35 – 37oC này chưa kể là lúc cao độ vào buổi trưa…*
(Không chịu khuất phục nên cô nhất quyết không chịu về nhà bởi nếu về thì coi như cô sợ cậu, vì vậy cô đã mượn đồ Kì Lâm và gội đầu tại phòng tắm của phòng chức năng trường. Khổ cái Kì Lâm thấp hơn cô cả tấc lận bảo cô mặc đồ của nó sao không cộc cho được haiz…)
Đứa nào cũng phá lên cười làm cô ngượng chín cả mặt.
-Có gì mà cười? Im ngay! _ cô thét ra lửa.
Cũng có đứa im nhưng còn lại chiếm đa số thì vẫn đang nắc nẻ không thể kìm chế cảm xúc (đương nhiên là không thiếu cậu rồi).
-Mày ăn mặc kiểu gì mà mắc cười vậy Na? Ha, ha mày định tạo “mốt” mới cho trường mình ah? _ một đứa trong đám lên tiếng.
-Kệ tao, nhiều chuyện! _ cô hằn giọng. –Tao mới tập thể dục xong được chưa? _ cô bào chữa.
-Ồ… hốhố, có ai thấy người nào tập thể dục mà lại đi dép lê chưa? _ một đứa khác chọc ngoáy.
-Ờ, lạ nhỉ? _ cả đám không hẹn mà cùng đồng thanh rồi lại phá lên cười tiếp.
T_T >o<
Cô không biết nên mếu hay nên tru tréo lên nữa, ước chi giờ mà có cái mo hay có phép độn thổ càng tốt cô sẽ không ngần ngại mà sử dụng ngay lập tức. hic
%-%-%-%-%-%-%-%-%-%-%-%
Kể từ hôm đó ngày nào cô cũng phải làm chuột trong trò chơi mèo vờn chuột của cậu.
Tiếng chuông điện thoại báo thức nhắc cậu đã đến giờ tỉnh giấc nồng.
Cậu nhoài người đưa tay tắt chuông điện thoại, định ngủ thêm chút nữa thì
“Reng reng rengggggg”
Đến lượt chuông đồng hồ báo thức biểu tình chủ.
-Haiz… _ tiếng chuông kêu nhức cả óc.
Cậu vò đầu bứt tóc rồi cũng tắt chuông đồng hồ, lúc tắt xong cũng là lúc cậu tỉnh hẳn. Ngáp rách mép một cái rồi cậu mới vào WC, lúc ra cậu lại tràn trề sức sống (vì sắp có trò để phá mà, tối qua cậu sợ sáng nay dậy muộn nên đặt chuông báo thức ở đồng hồ rồi cả điện thoại luôn mới giám đi ngủ)
Thay đồ, chuẩn bị xong mọi thứ cậu xách cặp và túi đồ đã chuẩn bị sẵn tối qua xuống nhà.
-Con đi học nha ngoại! _ cậu vừa chạy vừa nhanh miệng chào ngoại.
-Ơ… ăn cơm đã Bảo?
-Dạ thôi, con đi luôn ngoại ah. _ cậu đeo cặp, bỏ túi đồ vào giỏ xe rồi phóng thẳng.
-Này, Bảo Bảo! _ Ngoại chạy ra nhưng không kịp mất rồi, không còn bóng dáng cậu mà thay vào đó là lớp bụi đang tan dần của cậu để lại. –Haiz… làm gì mà gấp vậy không biết? Chậc… chả hiểu thanh niên bây giờ nữa.
Cậu hào hứng đến mức vừa đi còn vừa huýt sáo nữa.
Đến trường, như thường lệ cậu đưa xe vào gửi nhưng thay vì vào lớp luôn như mọi khi cậu lại đi vào cầu thang để lên lầu trên, may mắn thay lầu này dành cho các phòng lí hóa sinh nên ít người qua lại.
Thấy cô từ cổng bước vào cậu rên lên vì sướng *Hờhờ hay lắm!*
Cô vừa bước tới cửa lớp đầu tiên của dãy hành lang thì…
“Tóp” _ một quả bong bóng đầy nước lạnh rơi xuống vai trái cô.
*Ay ya! Hụt xíu rùi* _ cậu hơi tiếc quả đầu. *Không sao, còn nhiều mà em*
Cô tức giận, quát lên:
-Đứa nào vậy? Sao giám… _ chưa nói hết câu thì thêm một quả bóng nữa rớt trúng đầu cô nhưng lần này là nước màu, thứ nước đỏ ấy loang ra tóc, mặt rồi nhanh chóng chảy xuống áo cô. Trông cô đến thương, chả khác nào con chuột nhếch nhác cả.
Nhìn xuống áo mình, cô tức điên lên, nghiến răng trèo trẹo:
-Hừhừ…?
Cậu cười sung sướng trên lầu *Tội nghiệp, hahaha… thôi kệ. Này thì quả cuối nhé!*
Cô ngẩng mặt lên định xem thủ phạm là ai thì…
“A lê hớp” _ ngập trong miệng toàn là thứ bột xột xạt, mặt, mắt, mũi,… đều toàn một màu trắng xóa.
Đó là quả bóng cậu đã nhồi đầy bột mì vào, trông cô lúc này như chú tôm lăn bột đã sẵn sàng nhảy vào chảo dầu “bơi” vậy.
Nhổ hết bột ra, cô nắm chặt hai tay gồng lên, hét to:
-AAAAAAAAAAAA _ trong lớp song Lâm nghe thấy tiếng hét thất thanh của cô cùng chạy ra.
Cả hai cùng ngó nghiêng mà không thấy cô đâu.
-Chắc cậu nghe nhầm rồi, có thấy ai đâu? _ Hoàng Lâm nói.
-Không, rõ ràng là có tiếng nó mà! _ Kì Lâm quả quyết.
Quay người lại định vào trong lớp thì hai người thấy từ đầu hồi dãy hành lang có một người đang lấm lem, nhếch nhác, mặt mũi trắng xóa đứng đó.
-Ặc… cái gì vậy? Ma ah? _ Hoàng Lâm tròn mắt.
-Ban ngày ban mặt thì lấy đâu ra ma với quỷ! _ Kì Lâm nói.
Kì Lâm thấy dáng người quen quen, nhìn xuống cái cặp có treo cái móc khóa độc nhất vô nhị của nó đan dành riêng cô thì không sai vào đâu được. Kì Lâm vội chạy đến chỗ cô, Hoàng Lâm thấy nó chạy cũng chạy theo.
-Na, sao mày…? _Kì Lâm không nói tiếp mà chỉ tay vào người cô một lượt từ trên xuống dưới.
-Hí… híhí…híhíhí. _ Hoàng Lâm trông bộ dạng cô mà không nhịn được cười nhưng phải nén xuống vì sợ cô quê độ. Càng nhịn lại càng không chịu nổi, thế là cứ “hí” lên từng hồi.
Đúng lúc ấy cậu chậm rãi bước xuống nấc bậc thang cuối cùng.
-Good morning! Chúc một ngày vui vẻ. _ cậu chào. –Ô ai vậy? Chậc chậc kinh quá.
Thấy bộ dạng cô cậu bỉu môi.
-Cậu… hừ… là cậu phải không? _ cô rít qua kẽ răng.
-Tôi? _ cậu cười khảy. –Tôi sao cơ?
-Giám làm mà không giám nhận ah? Rùa quá đấy!
-Ok, đúng thì sao? _ cậu vênh mặt.
Cô chạy lại túm lấy cổ áo cậu (bạo lực quá đi mà), giơ tay định cho cậu một cú đấm thì song Lâm vội cản lại.
-Ấy ấy, đừng nóng! _ Hoàng Lâm kéo tay cô ra khỏi áo cậu, giữ lấy vai cô, còn Kì Lâm thì ôm lấy eo cô kéo ra (công nhận lúc này cô khỏe thật) nhưng cô vùng vẫy không chịu khuất phục cứ giổ lên.
-Bỏ ra, có bỏ ra không thì bảo? _ cô quát.
Hai đứa đều sợ cô điên lên rồi không kìm chế nổi nên không giám bỏ, cứ ghì cô lại.
Chả hiểu mô tê chi nhưng chuồn là thượng sách, hai người liên tục ra hiệu cho cậu đi đi nhưng phớt lờ cậu vẫn dửng dưng đứng đó.
-Không sao, bỏ cô ta ra đi! Để xem cô ta định làm gì nào. _ cậu nói.
Song Lâm tức đến phụt máu mất, nãy giờ hai người cố cứu cậu mà lại được cậu đáp trả thế này đây.
-Cậu điên hay thần kinh nát thần tính vậy hả? _ Kì Lâm tức giận.
-Tôi không sao, cứ bỏ cô ta ra đi. _ cậu nói rồi đút tay vào túi.
-Được, cậu thích thì tôi chiều!
Kì Lâm bỏ tay khỏi eo cô ra, rồi hất mặt với Hoàng Lâm ý bảo cũng bỏ ra đi.
Hai người vừa buông tay, cô hực hực lửa bước đến cậu.
-Trước khi cô muốn trả thù tôi thì để tôi nhắc cô một chuyện để cô nhớ nhé!
-Đồ khốn! Định câu giờ hả? Không có đâu.
-Cô nhanh quên vậy sao? Tốc độ sánh kịp với gà rồi đấy.
-Cậu nói gì? Gà ư? Cậu muốn chết đây mà. _ định xử đẹp cậu thì cậu lại lên tiếng.
-Cô đã quên trận cầu hôm bữa sao?
Nghe đến cầu cô khựng lại.
-Cầu? Hồi nào?
-Công viên, chủ nhật vừa qua.
Nhớ lại, cô tiếp:
-Ahhhhh, thì sao? _ cô ah một tiếng rồi lại trợn mắt lên.
-“Quân tử nhất ngôn!”, nhớ chứ? _ cậu tiếp.
Cô nheo mày nhớ lại… (cô cũng dễ bị xỏ mũi ghê!)
** “-Nếu ai thua thì từ nay người thắng có chọc phá như thế nào cũng không được trả đũa, ok?
-Tôi sợ cậu chắc.
-Quân tử nhất ngôn!”**
-Nhớ! _ cô gằn giọng.
-Tốt, vậy tôi đi được chưa? _ cậu ghé gần lại mặt cô nói.
Cô ức lắm nhưng không làm gì được vì đã hứa kèo rồi sao cưa bỏ được, hơn nữa cô lại là người trọng chữ “tín”.
-Hứ! _ cô mấm chặt môi muốn bật máu kìm lại cơn tức giận, ngoảnh mặt đi.
Cậu xoay người bước đi, tay đút túi môi lại chu lên huýt sáo.
-Ah quên, đã biết sợ chưa? Nếu rồi thì về tắm gội sạch sẽ rồi đến đây gọi anh một tiếng nhé.
-Hưk… _ cô cười nhạt. –Cậu nghĩ sao?
-Òooo. Vậy tôi đi nhé! _ cậu lại tiếp tục huýt sáo.
Song Lâm đứng đó nghe cô cậu nói mà không hiểu gì, nào là “trận cầu” rồi cái gì mà… “quân tử…” gì gì đó.
-Tôi đi xem có chuyện gì, cậu lo cho Na nha. _ thấy cậu bỏ đi, Hoàng Lâm chạy theo.
-Chuyện là sao? _ Hoàng Lâm vừa theo cậu vừa hỏi.
Đang nhớ lại bộ dạng cô lúc nãy nên cậu không trả lời, Hoàng LÂm cứ lẽo đẽo theo sau mà cậu không thèm nói. Hoàng Lâm dang tay ngán đường cậu lại.
-Tóm lại là thế nào? Bác nói em nghe coi.
-Ok, em nghe kĩ nhé! _ cậu khoác tay lên vai Hoàng Lâm vừa đi vào lớp vừa kể.
–Ha hahahahahaaaaaaa… _ hai cậu cùng cười phá lên khi nghe xong chuyện.
-Thảo nào hôm qua Bảo nhà ta mạnh mồm thế. _ Hoàng Lâm nói.
Vừa lúc nói xong thì cô và Kì Lâm bước vào, thấy Hoàng Lâm đang cười hơ hớ nó bực mình gườm Hoàng Lâm đến cháy mắt rồi mới vào chỗ ngồi.
Những đứa khác thì không thể rời mắt khỏi cô nhìn cô như người thời Babilon cổ vậy.
*Đầu thì ướt nhẹp bết lại, không biết cô kiếm đâu ra bộ đồ mà… quần thì ngắn tủn cộc ngốc lại là đồ thể dục nữa, còn đóng thêm một áo khoác thể dục trong cái thời tiết nóng hực hực TB từ 35 – 37oC này chưa kể là lúc cao độ vào buổi trưa…*
(Không chịu khuất phục nên cô nhất quyết không chịu về nhà bởi nếu về thì coi như cô sợ cậu, vì vậy cô đã mượn đồ Kì Lâm và gội đầu tại phòng tắm của phòng chức năng trường. Khổ cái Kì Lâm thấp hơn cô cả tấc lận bảo cô mặc đồ của nó sao không cộc cho được haiz…)
Đứa nào cũng phá lên cười làm cô ngượng chín cả mặt.
-Có gì mà cười? Im ngay! _ cô thét ra lửa.
Cũng có đứa im nhưng còn lại chiếm đa số thì vẫn đang nắc nẻ không thể kìm chế cảm xúc (đương nhiên là không thiếu cậu rồi).
-Mày ăn mặc kiểu gì mà mắc cười vậy Na? Ha, ha mày định tạo “mốt” mới cho trường mình ah? _ một đứa trong đám lên tiếng.
-Kệ tao, nhiều chuyện! _ cô hằn giọng. –Tao mới tập thể dục xong được chưa? _ cô bào chữa.
-Ồ… hốhố, có ai thấy người nào tập thể dục mà lại đi dép lê chưa? _ một đứa khác chọc ngoáy.
-Ờ, lạ nhỉ? _ cả đám không hẹn mà cùng đồng thanh rồi lại phá lên cười tiếp.
T_T >o<
Cô không biết nên mếu hay nên tru tréo lên nữa, ước chi giờ mà có cái mo hay có phép độn thổ càng tốt cô sẽ không ngần ngại mà sử dụng ngay lập tức. hic
%-%-%-%-%-%-%-%-%-%-%-%
Kể từ hôm đó ngày nào cô cũng phải làm chuột trong trò chơi mèo vờn chuột của cậu.
/76
|